Chương 136
"Cho dù là ai, với ta mà nói chỉ chia thành địch và bạn, có gì khác nhau?" Thẩm Tu Vân nhanh chóng khôi phục biểu tình hờ hững.
Joseph vừa bị Thẩm Tu Vân đánh một trận, đang khó chịu, nghe hắn nói như vậy, liền lộ ra nụ cười ác liệt: "Thì ra cho dù là Lezar, đối với ngươi cũng không có gì khác biệt sao?" Nói xong, trong lòng vẫn cứ hung hăng xem thường, thầm nghĩ, nếu đối với ngươi Lezar cũng không khác gì những người khác, vậy các ngươi còn nị nị oai oai làm cái gì, tiếp tục giả vờ đi, sớm muộn cũng có ngày chịu khổ, hừ!
Lúc này cửa khoang mở, Manuss từ bên trong đi ra, bởi vì điều kiện hạn chế, Vệ Á và Ssard chỉ có thể cùng dùng chung một phòng, cho nên nãy giờ Manuss vẫn luôn ở bên trong, chẳng qua là ngăn cách một cái bình phong.
"Joseph tướng quân..." Manuss lười biếng đứng dựa cửa, liếc nhìn Joseph, nhướng mày, "Này, đây là làm sao vậy? Chiến hạm của chúng ta sắp tổ chức vũ hội hóa trang sao?"
Joseph tức giận vươn tay sờ khóe miệng, biết trên mặt hắn lúc này nhất định là đổi màu, tức giận trừng Thẩm Tu Vân, Thẩm Tu Vân vờ như không thấy.
"Tiến sĩ Laurent đang tìm ngươi, muốn ngươi đi vào." Manuss nói, "Quá trình lọc máu vẫn tiếp tục tiến hành, hiện giờ ngươi đến xem Ssard có phản ứng gì không thích hợp không?"
Nghĩ đến Ssard, đôi mắt Joseph lập tức trầm xuống, chống tay đứng lên, không tiếp tục để ý tới vết thương trên người, vô cùng lo lắng chạy vào phòng bệnh, còn hất Manuss đang đứng chặn trước cửa qua một bên.
Manuss cũng không trách hắn, cười nói với Thẩm Tu Vân: "Đa tạ ngươi, nếu không có ngươi, không chừng đệ đệ của ta sẽ bị thôn phu man rợ này hại chết."
Thẩm Tu Vân nhìn qua Manuss, nói: "Ngươi không lo cho Vệ Á sao?"
Khóe môi Manuss nhẹ nhàng câu lên, nhưng nụ cười kia cũng thật phức tạp, đi ra đóng cửa lại, cùng đứng bên ngoài hành lang với Thẩm Tu Vân, toàn bộ camera ở hành lang này đều đã được động tay động chân, hai bên lại có người của Thẩm Tu Vân canh gác, giữ bí mật rất tốt.
"Không lo sao..." Manuss đút hai tay trong túi quần, dựa tường, ngửa đầu khẽ thở dài, "Tu Vân, ngươi có biết vì sao Vệ Á lại trở thành như ngày hôm nay không?"
Thể sống sơ cấp của trùng tộc sẽ không chủ động ăn mòn omega, bởi vì chỉ có máu của omega còn sống mới có thể tạo thành thể sống cho trùng tộc, trùng tộc sẽ không tự hủy nguồn sống của mình. Với hiểu biết tới nay, nguyên nhân thể sống trùng tộc công kích omega chỉ có một, chính là vì tìm kiếm cơ thể mẹ, chỉ có omega có độ thuần huyết cao mới trở thành đối tượng lựa chọn, mà hiện giờ những omega bị ăn mòn chỉ có hai người còn sống, một là Ssard, một là Vệ Á.
Thẩm Tu Vân kỳ thật vẫn luôn có một nghi hoặc, nếu như máu Ssard và Vệ Á đều bị tiêm vào thể sống sơ cấp, vì sao Ssard có thể bình yên vô sự, mà Vệ Á lại trở thành như vậy. Lúc Thẩm Tu Vân nhìn thấy Vệ Á ở đấu trường Solomon, cảm thấy hắn hoàn toàn hệt như zombie, căn bản là giống như con rối alpha, mặc cho Phạm Tư Đức bài bố.
"Hắn chủ động yêu cầu trở thành cơ thể mẹ." Lời vừa nói làm cho Thẩm Tu Vân cả kinh."Hắn là tự nguyện."
Mái tóc đỏ của Manuss xõa trên vai, như màu rượu, khiến cho gương mặt anh tuấn càng thêm mị lực mê người. Hắn tựa hồ rơi vào hồi ức, ánh mắt có vài phần mê ly.
"Lúc ta quen biết hắn, hắn đã là đấu sĩ ở đấu trường Solomon. Cả ngày giấu mình trong áo choàng cách ly, cùng chém giết với những tên côn đồ hung hãn nhất, không ai ngờ được hắn lại là một omega, ánh mắt lãnh khốc, vĩnh viễn độc lai độc vãng. Nghĩ lại, quả thật rất giống ngươi trước kia, Tu Vân." Manuss nói xong, nghiêng đầu nhìn Thẩm Tu Vân, cười cười, "Kỳ thật lúc đó hắn cũng đã bắt đầu tiêm vào thể sống sơ cấp của trùng tộc, thân thể đã được ưu hóa và cải tạo, rất mạnh, bách chiến bách thắng. Cho đến sau này, có một lần, hắn bị đánh chết trên lôi đài, lúc đó ta thiếu chút nữa là điên mất, nhưng ta không biết, kỳ thật hắn căn bản không chết, chỉ là sinh mạng bị đe dọa nghiêm trọng, bị Phạm Tư Đức dùng một lượng lớn thể sống sơ cấp tiêm vào, mà trong tiềm thức của Vệ Á, hắn cũng không cự tuyệt hành động này của Phạm Tư Đức."
"Vì sao?" Thẩm Tu Vân hỏi, chỉ cần nghĩ tới đám hắn trùng kia chui vào máu mình, Thẩm Tu Vân đã cảm thấy ghê tởm tận đáy lòng, không rõ vì sao lại có người cam tâm tình nguyện trở thành con rối cho trùng tộc. Tựa như Ssard lần này gặp nạn, Manuss cũng từng nói, hắn là tự nguyện, nếu không với sức miễn dịch của máu trong cơ thể Ssard, tuyệt đối sẽ không thành kết cục này.
"Bởi vì lòng hắn mang thù hận." Manuss nhẹ giọng nói: "Hắn muốn báo thù, muốn trả thù."
Báo thù... lại là cái từ này.
Thẩm Tu Vân nhớ tới cơn ác mộng trước kia, giọng ca cổ quái kia ngâm lên tựa hồ cũng chính là từ này.
"Vệ Á căm hận thế giới này, hắn muốn trả thù, muốn trở nên thật mạnh." Manuss thâm ý liếc nhìn Thẩm Tu Vân một cái, "Mọi cách thức có thể làm cho hắn trở nên mạnh hơn, hắn sẽ nếm thử không chút do dự."
Năm đó, sau khi Manuss kết bạn với Vệ Á, biết được thân phận omega của hắn, kỳ thật vẫn luôn có điều nghi hoặc, không biết sao hắn có thể thoát được hệ thống quản lý giám thị của đế quốc, tự do lớn lên, thậm chí cũng chưa từng nghĩ tới cha mẹ hắn là ai, cho đến khi hắn chết, Manuss cũng quy hết tội lỗi lên đấu trường Solomon, dưới bi thương điên cuồng trút hết hận thù lên đấu trường.
Nhưng vào đêm mưa nọ ở tinh cầu Solomon, khi hắn lại lần nữa nhìn thấy Vệ Á rành mạch xuất hiện trước mắt mình, nhìn hắn tới giết mình, mới dần dần vén mở một vài chuyện trước giờ không hiểu rõ. Trong vài năm tiếp sau đó, vận dụng toàn bộ lực lượng của mình điều tra, thu thập tư liệu, thậm chí không tiếc ẩn nấp hành tung, rốt cuộc cũng làm rõ mọi manh mối.
Cho nên hắn có thể biết được mẫu thân Vệ Á là ai, cũng phủ đi lớp bụi mờ che phủ lên những chuyện thâm cung ghê tởm. Nhất đại ân oán tạo nên vận mệnh bi thảm cho vô số người, trong vô số dây dưa phức tạp, đầu sỏ gây tội chân chính, chính là thế giới vặn vẹo đến cực độ này tạo ra.
Mỗi ngày đều nhìn người mình yêu thương dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn lại mình, Manuss đều nghĩ đến bi kịch này là từ đâu mà ra, cũng càng ngày càng thống hận sự thống trị của quý tộc alpha, hận phụ hoàng hắn ~ hoàng đế Kelmis, thậm chí hận cả chính mình. Vì sao cuối cùng Vệ Á lại như vậy, không do dự mà chấp nhận sự ăn mòn của trùng tộc? Chỉ sợ cũng liên quan đến việc hắn biết được thân phận hoàng tử của mình đi?
Cho nên sau này Manuss mới có thể nghĩa vô phản cố tận lực duy trì Thẩm Tu Vân và Lezar, hắn cũng giống như bọn họ, muốn thay đổi cái chế độ phân cấp xã hội làm người buồn nôn này, nhìn đế đô thối nát được bao phủ bởi một lớp sơn son thiếp vàng, hương vị mục nát vĩnh viễn tràn ngập dưới mũi, đã tàn phá, lung lay sắp đổ, lại cố tình sừng sững không ngã, người nhìn quả thật muốn ném một mồi lửa đốt thành tro tàn!
"Vì sao hắn lại muốn báo thù? Hắn muốn trả thù ai?"
Câu hỏi của Thẩm Tu Vân đánh vỡ hồi ức của Manuss, hắn cảm thấy trong lòng lại trở nên buồn rầu, không thể không thở phào một cái lấy lại cảm xúc vững vàng.
"Phụ thân là tướng quân có binh quyền cao nhất đế quốc, mẫu thân là omega có độ thuần huyết cao nhất 'vũ trụ côi thạch', vỗn dĩ sẽ giống như những omega quý tộc khác vậy, một đời phú quý an nhàn. Nhưng chỉ trong một đêm, phụ thân bị giết, mẫu thân trở thành sủng phi của hoàng đế, vì bảo hộ hắn, không thể không che giấu hắn, đưa đến một tinh cầu khô cằn, làm bạn với những kẻ khất cái vô lại. Thân là omega, hắn lớn lên như thế nào? Phải chịu đựng bao nhiêu người cũng không quá khó đoán đi..."
Thẩm Tu Vân nhíu nhíu mày, hắn biết rất nhiều omega ở tinh cầu Omega, cơ hồ ai ai cũng có nỗi khổ khó nói, nhưng đại đa tình huống bi thảm của bọn họ đều xảy ra sau khi trưởng thành, vì cuộc sống trước khi thành niên, đã có chính phủ bảo hộ, ngược lại tương đối an ổn.
Manuss nói tới đây, không khỏi cười lạnh một tiếng, "Nhưng, tuy rằng phải trả một cái giá đắc, thứ mà Vệ Á cẩn thận bảo vệ nhất, chính là tự do. Người có ý chí mạnh như vậy, cho dù trải qua bao nhiêu đau khổ cũng không bị bức tử, tuyệt đối sẽ không bị đám trùng nho nhỏ kia hại chết! Ta tin tưởng người ta yêu, sẽ không dễ dàng ngã xuống như vậy, cho nên ta không lo lắng. Ta tin hắn, hơn nữa... Ta yêu hắn."
Cho dù bị trở thành thay thế phẩm cho cơ thể mẹ của trùng tộc, lại bị sai sử tới giết hắn, Vệ Á cũng có thể vào giây phút cuối cùng nhận ra hắn, giữ lại chút tư duy cuối cùng của nhân loại, trong mắt Manuss, Vệ Á chính là một người cực mạnh, Manuss chưa bao giờ hoài nghi hắn sẽ mạnh mẽ đứng lên, Manuss tin tưởng, bọn họ nhất định sẽ có thể đến với nhau lần nữa, hiểu nhau, cùng ở bên nhau, tuyệt đối không để cho bất kì chuyện gì ngăn trở! Manuss tuyệt đối sẽ không cô phụ hắn, không lặp lại bi kịch của mẫu thân hắn.
Thẩm Tu Vân nhìn vị hoàng tử đang đứng bên cạnh, đôi mắt lục đậm vì một loại cảm xúc kiên định chấp nhất vừa phát sinh lúc này mà rạng rỡ sinh huy, nhìn kỹ, có thể phát hiện ánh mắt hắn có chút ướt át, dưới ánh đèn lại càng thêm sáng ngời.
"Ta cũng tin như vậy." Thẩm Tu Vân nói.
Manuss nghiêng đầu nhìn hắn.
Thẩm Tu Vân mỉm cười vỗ vỗ bả vai Manuss, "Hắn nhất định sẽ khỏe lên."
Manuss gợi lên khóe môi, đôi mắt hẹp dài cũng cong lên, quả thật là nam sắc liêu nhân.
"Ừ, ngươi cũng vậy, đối xử với Thất đệ của ta tốt một chút."
Nụ cười của Thẩm Tu Vân đông cứng.
Đúng lúc này, toàn bộ quân hạm kịch liệt chấn động, toàn bộ đèn đều tắt.
"Chuyện gì vậy?" Manuss hỏi.
"Hệ thống điện không hoạt động..." Thẩm Tu Vân vẫn bình tĩnh trả lời, sau đó nhanh chóng bước đi.
Trong chiến hạm hoàng gia vang lên tiếng xôn xao, rất nhiều người qua lại, tiếng đế giày nện vào sàn tầng tầng truyền đến, làm người cảm thấy thấp thỏm lo âu.
"Tu Vân" Thẩm Tu Vân chạy trở về phòng điều khiển, giữa những âm thanh ồn ào có một giọng nói quen thuộc chảy vào tai.
"Là ta." Thẩm Tu Vân nhận thấy có người nắm lấy tay mình, trong lòng không khỏi buồn cười, với tình huống hiện giờ, sợ rằng chỉ có người này là ứng đối tự nhiên nhất, vối dĩ y đã quen không nhìn thấy, có ánh sáng hay không đối với y thì có ảnh hưởng gì.
"Đúng như dự đoán của chúng ta, nơi này có sương đen..."
Lần trước đến, trùng động là được giấu trong một khu vực giữa sương đen, có thể che chắn mọi thiết bị điện tử, làm mọi thiết bị điện từ đều không thể nào sử dụng, lần trước giết Phạm Tư Đức xong, những đám sương đen này liền tan đi, lần này lại xuất hiện, hơn nữa phạm vi có vẻ còn lớn hơn lần trước, dựa vào chỉ dẫn của vệ tinh, bọn họ cho rằng vẫn chưa tiến vào khu vực đầy sương đen lần trước, cho nên mới không kịp trở tay như vậy.
"Lập tức khởi động hệ thống năng lượng hóa sinh." Thẩm Tu Vân nói
"Đã khởi động, còn cần thời gian dự nhiệt." Lezar trả lời.
Cái được gọi là hệ thống cung cấp năng lượng hóa sinh, chính là phương án đặc biệt được sử dụng để đối phó với đám sương đen này, nhắc tới cũng là nhờ công của Thẩm Tu Vân. Dựa vào nghiên cứu của viện khoa học, sương đen được tạo thành từ vô số mảnh gen của trùng tộc, không hiểu vì sao những thứ này lại có ảnh hưởng đến điện từ. Nhưng, dựa vào lần trước, Thẩm Tu Vân phát hiện những công cụ dựa vào hóa sinh sẽ không bị ảnh hưởng, tạo đầu mối cho khoa học phát minh ra một hệ thống dựa vào nguyên lý hóa sinh để sử dụng cho quân hạm.
Quả nhiên, cấp dưới nhanh chóng báo cáo:
"Khôi phục hệ thống điều khiển dựa vào nguồn cung cấp hóa sinh."
"Khôi phục chiếu sáng."
"Tầng một chủ hạm khôi phục bình thường..."
"Tầng hai chủ hạm khôi phục bình thường..."
Đèn từng tầng sáng lên, ánh sáng quay lại làm cho mọi người không còn hoảng hốt, mọi thứ nhanh chóng khôi phục bình thường.
Thẩm Tu Vân đi đến bên cạnh cửa sổ mạn tàu trong phòng điều khiển, nhìn ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài là một khoảng sương đen dày đặc.
Mà trong đầu hắn lại vọng lên thanh âm kia: báo thù, báo thù, báo thù... như ma chướng vậy, không ngừng lặp lại.
Chương 137
Sau khi hạm đội tiến vào khu vực này, mọi người để cao cảnh giác, sẵn sàng đón địch, mỗi một quân hạm đều bắt đầu chuyển sang dùng hệ thống hóa sinh, duy trì vận động cơ bản nhất của phi thuyền. Ánh sáng lam nhạt của lưới năng lượng phòng hộ không thể xuyên qua sương mù màu đen quá dày đặc này, tín hiệu rada vẫn không hoạt động, bọn họ hoàn toàn không nhìn được bốn phía, chỉ có thể đi thành hàng dọc theo quỹ đạo cũ. Sĩ binh cẩn thận kiểm tra vũ khí hóa học trên người và đao kiếm, tuy rằng khẩn trương, lại không hề sợ hãi, sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu. Những người đã từng tìm được đường sống trong chỗ chết lần trước ở nơi này, thần sắc càng thêm ngưng trọng.
Thẩm Tu Vân đứng trong phòng điều khiển, nín thở ngưng thần, tựa hồ đang chờ đợi một cuộc tập kích bất ngờ, có điều, hạm đội đi thật lâu, vẫn bình tĩnh vô ba như cũ. Nhưng Thẩm Tu Vân vẫn cảm thấy, đây cũng chỉ là bình an trước cơn bão.
"Báo cáo tướng quân, hình như, nhìn như nhìn thấy lỗ trùng! Phía trước có ánh sáng!" binh sĩ phụ trách quan sát hội báo với Thẩm Tu Vân.
Sĩ binh còn chưa dứt lời, mọi người đột nhiên nhận thấy tốc độ di chuyển của quân hạm tăng lên, tựa như có một lực lớn mạnh mẽ lôi bọn họ về một hướng!
Là lực hấp dẫn của lỗ trùng!
Ánh mắt Thẩm Tu Vân hơi trầm xuống, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía thiên thể hình phễu to lớn nằm giữa sương đen nồng đậm, phần miệng phễu lớn có ánh sáng tím xanh luân chuyển, ánh sáng chói mắt, mang theo vài phần mộng ảo, như một tinh vân đang chậm rãi xoay tròn, giống hệt như lần trước hắn nhìn thấy. Hắn lập tức lệnh cho thuyền viên tắt động cơ, tập trung toàn bộ năng lượng chiến hạm vào hệ thống năng lượng bảo hộ, chống cự áp lực do sức hút của lỗ trùng gây ra.
Quả nhiên, thao tác viên vừa làm theo lệnh Thẩm Tu Vân đẩy cao năng lượng phòng hộ, trị số đo lường áp lực cũng đã tăng lên! Trong hạm đội có một quân hạm thao tác chậm một chút, cửa sổ mạn tàu đã xuất hiện vết rạn, hai cánh cũng có chút méo mó.
"Tướng quân, chúng ta, chúng ta có cần để lại một nhóm ở bên ngoài lỗ trùng không?" Một quan quân nhìn đến con số biểu thị áp lực gia tăng nhanh chóng, trong mắt lộ ra một tia lo lắng. "Vạn nhất, vạn nhất trùng tộc có mai phục bên ngoài, đến lúc đó triệt đường lui của chúng ta thì sao?"
Thẩm Tu Vân liếc nhìn người nọ, "Không cần."
"Nhưng mà..." quan quân kia còn muốn nói thêm điều gì.
"Hệ thống năng lượng hóa sinh là hữu hạn, nếu muốn để lại người ở ngoài nhất định phải luôn khởi động động cơ, kháng cự lại lực hấp dẫn của lỗ trùng, cứ tiếp tục như vậy sẽ làm giảm năng lượng phòng hộ, cũng không chống đỡ nổi áp lực ở nơi này." Thẩm Tu Vân giải thích.
"Không thử làm sao biết được..." Một quan quân khác nhỏ giọng nói, trong phòng điều khiển ngoài Lezar và Thẩm Tu Vân là hai tướng lãnh cao cấp, còn có lớn nhỏ mấy chục quan quân mang quân hàm khác nhau, không ít người trong đó đều có thái độ hoài nghi với sách lược của Thẩm Tu Vân, bọn họ đều là những người chưa từng đến lỗ trùng, đối mặt với tình cảnh này không khỏi có chút sợ hãi. "Cũng không thể không chừa đường lui a."
"Lần trước Thẩm Tu Vân tướng quân là người duy nhất đi vào lỗ trùng trong trạng thái thanh tỉnh, chẳng lẽ các ngươi không tin hắn." Không chờ Thẩm Tu Vân nói chuyện, Mike vẫn lạnh lùng mà liếc nhìn quan quân kia, ánh mắt thập phần âm trầm.
Tốc độ của quân hạm càng lúc càng nhanh, năng lượng bảo hộ cũng bắt đầu giảm xuống từ 100%, một khi xuống dưới 20% sẽ triệt để vỡ tan khiến cho chiến hạm trơ trọi bại lộ dưới áp lực cực lớn. Mà bọn họ không biết phải mất bao lâu mới có thể hoàn toàn xuyên qua lỗ trùng, cũng không biết năng lượng có đủ chống đỡ đến hết khi đó hay không.
"Đừng lo lắng, không phải lần trước chúng ta không có lưới năng lượng bảo hộ cũng vẫn sống sót sao." Mike còn nói, "Bản thân quân hạm cũng có thể tạo ra một loại bảo hộ nhất định cho chúng ta."
"Đúng vậy, lần trước Thẩm Tu Vân tướng quân và Lezar điện hạ còn ở ngoài phi thuyền, cũng bình an vô sự a." Lúc này có một người lên tiếng, lời của hắn khiến nhiều người tò mò, bên ngoài phi thuyền? Vậy chỉ có thể trong phi hành khí hoặc là trong cơ giáp, sao có thể chịu được áp lực lớn như vậy?
"Cơ giáp của Lezar điện hạ là cơ giáp thông minh, không giống với cơ giáp thông thường." Người kia còn nói thêm.
"Cơ giáp thông minh hẳn là chỉ có thể chứa một người đi, vậy Thẩm Tu Vân và Lezar điện hạ hai người..."
Thẩm Tu Vân nghe thấy tiếng bàn tán, xoay lại nhìn thoáng qua người đang nói kia, thần sắc thanh lãnh, người kia cũng cảm giác được Thẩm Tu Vân đang nhìn hắn, nâng mắt đối diện với Thẩm Tu Vân, cười gượng, không còn tiếp tục nói nữa.
"Người đang nói chuyện là ai?" Lezar hiển nhiên cũng chú ý tới bàn luận bên kia.
"Người của binh đoàn Sứ Mệnh, được công tước La Duo đề cử, ta đã điều hắn vào quân đoàn của Joseph."
Tuy nói lần này điều động binh sĩ đều do Thẩm Tu Vân quyết định, nhưng khẳng định không thể đạt trình độ một hạt cát cũng không trộn lẫn, trong sáu quân đoàn không có khả năng chắc chắn mọi người đều trung thành với hắn, người trong hội nghị và ngay cả Hasusan cũng nhúng tay vào, Thẩm Tu Vân cũng không biết phải làm sao với chuyện này, chuyện hắn có thể làm cũng chỉ là an bài những người không thể tin ngay bên cạnh mình, đề phòng bọn họ.
Ví dụ như người trước mắt này, hắn rõ ràng là nghe nói gì đó, nhưng vẫn không xác thực được, cho nên mới cố ý nói những lời như vậy trước mặt mọi người, muốn mượn chuyện này để dò hỏi tin tức. Lần trước xuyên qua lỗ trùng, Lezar tặng cơ giáp của mình cho Thẩm Tu Vân, nhưng cuối cùng y cũng vẫn bình an vô sự đi qua lỗ trùng, chuyện này Thẩm Tu Vân cũng không báo lên trên, cũng không nhắc tới với bất kỳ ai. Bởi vì một khi để lộ tin tức, những người kia sẽ hoài nghi Lezar, dựa vào đó, không được như ý thì dây dưa không bỏ, nói không chừng còn sẽ đưa y đến viện khoa học làm thí nghiệm, xem xem đến cuối cùng y là thứ gì, thế nhưng có thể chịu được áp lực nghiền đến cơ giáp cũng biến hình.
Lezar nghe Thẩm Tu Vân phân người này cho Joseph, không khỏi nhíu mày, "Hiện giờ tâm tư của Joseph căn bản không trong quân vụ, tuy rằng hắn là người bên chúng ta, nhưng đặt một kẻ có vấn đề như vậy trong quân của hắn vẫn là không thích hợp. Chi bằng cho tất cả những người này vào hết một đội, đá ra xa, phong chức vụ nhỏ, tìm một người lợi hại đè ép bọn họ. Đừng để bọn họ làm chủ lực, tận lực tránh cho bọn họ hy sinh, cũng không để lập quân công, như vậy sau khi trở về cũng không bị đám trong hội nghị làm khó dễ, cũng làm cho bọn họ không được khen ngợi gì, đương nhiên, nếu có thể đổ chút việc sai lầm lên đầu bọn họ thì không thể tốt hơn."
Lezar nói rất nghiêm túc, Thẩm Tu Vân quay đầu lại nhìn nhìn y, không biết vì sao lại nhớ tới khi cùng ăn sáng với Tiểu Lam Điểu, hắn ghẹo mình một câu kia, nói để Lezar chỉ dạy hắn thêm về việc điều khiển cơ giáp thông minh.
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, đúng là Lezar biết rất nhiều thứ, không chỉ riêng có điều khiển cơ giáp. Nhưng mà, trước kia Lezar là người như thế nào? Vĩnh viễn sâu không lường được mỉm cười nhìn ván cờ, sao có thể bắt tay dạy người khác cách chơi cờ? Còn hiện giờ thì sao, y giống như đã thay đổi thành người khác, cách dùng người trị người, cách bày mưu bố cục... hận không thể dốc hết mà truyền đạt cho hắn. Từ lúc nào thì y trở nên thích lên mặt dạy đời như vậy?
Nhưng Lezar không thể biết được Thẩm Tu Vân đang nghĩ gì, giải thích với hắn nên làm như thế nào để đối phó với những cái đinh được gài vào này, y lại nói: "Tu Vân, đa tạ ngươi giúp ta giấu diếm chuyện lần trước."
"Vậy nếu hiện giờ ta lại hỏi ngươi lúc trước ngươi sống sót bằng cách nào, ngươi vẫn trả lời là 'không biết' sao?"
"Hiện giờ có lẽ đoán được rằng có liên quan đến mẫu thân của ta, nhưng lúc đó đúng là ta không biết." Lezar nói xong, đến gần Thẩm Tu Vân thêm một chút, Thẩm Tu Vân ngửi được hương vị tin tức tố trên người y, nghĩ đến những việc mà hai người cùng làm suốt mấy ngày nay, không khỏi có chút không được tự nhiên, muốn tránh ra một chút, giữ khoảng cách với y, tay lại bị Lezar giữ chặt,"Tu Vân, đến bây giờ ngươi vẫn không tin ta, cảm thấy lúc đó chỉ là khổ nhục kế sao?"
Thẩm Tu Vân gạt tay Lezar ra, xoay người nhìn về phía đài chỉ huy, nói: "Đối với một người lúc nào cũng có thể trở thành địch nhân với ta, Thất điện hạ, câu trả lời của ta đối với ngươi rất quan trọng sao?"
Lezar hơi hơi sửng sốt, lập tức nhớ lại đã từng nói với Thẩm Tu Vân, lúc Thẩm Tu Vân hỏi nếu một ngày kia hắn chắn đường của y, có phải y cũng sẽ giống như đời trước, giết hắn. Lúc đó y trả lời 'không biết', cho dù là hiện tại, câu trả lời của y vẫn không thay đổi. Y cười khổ trong lòng, chẳng qua, nếu nghĩ lạc quan một chút, hiện giờ Thẩm Tu Vân nhắc tới chuyện này, đây không phải có nghĩa là, mình cũng có chút vị trí trong lòng hắn?
"Tu Vân, ngươi đã không tin ta, vậy chuyện hai chúng ta thì là gì, ngươi thật đúng là xem ta như 'công cụ tiết dục' sao." Lezar tài tình dời chủ đề.
Thẩm Tu Vân liếc nhìn Lezar, sắc mặt trầm xuống,"Là ngươi tự nguyện ý, ta không cầu ngươi."
"Phải, ta nguyện ý." Lezar thấp giọng phụ hoạ.
Đối mặt với trào phúng của y, Lezar cũng không phản bác một câu, ngược lại vẫn luôn thuận thanh thuận khí, điều này làm cho đáy lòng Thẩm Tu Vân không thể nóng nảy, trước mắt lại tựa như hiện ra tình cảnh quấn quýt si mê của hai người, đôi môi mềm mỏng của Lezar, lòng bàn tay thô ráp, chỉ cần nhớ tới, liền sẽ làm cho tim hắn đập nhanh hơn, bắt đầu động tình.
"Chúng ta đang tăng tốc tiến tới lỗ trùng, khoảng cách dự tính rơi vào lực hấp dẫn còn ba mươi giây, hai mươi giây, mười giây..." Nhân viên quan sát báo cáo không ngừng, ngữ khí ngày càng dồn dập.
Đúng lúc này, tất cả mọi người trong phòng điều khiển không nhịn được mà khẽ kêu lên, toàn bộ trợn mắt há mồm nhìn ra ngoài cửa sổ mạn tàu, chỉ thấy sương mù màu đen vốn dĩ phân bố trong không gian vũ trụ thế nhưng đột nhiên như có sự sống, điên cuồng tăng tốc bắt đầu vận động, tạo hình giống như vòi rồng hướng về phía bọn họ quét tới!
Bọn họ căn bản không kịp phản ứng, mắt mở trừng trừng nhìn chiến hạm hoàng gia bị vây quanh, cửa sổ mạn thuyền trở nên tối đen.
"Chiến hạm hoàng gia! Chiến hạm hoàng gia! Xin trả lời!" trong bộ đàm truyền đến liên lạc từ chiến hạm khác.
"Đây là chiến hạm hoàng gia." Thông tín viên nơm nớp lo sợ mà thu hồi ánh mắt vẫn đang nhìn ra cửa sổ, trả lời.
"Các ngươi không sao chứ? Bọn ta nhìn thấy các ngươi bị sương đen bao phủ."
"Hiện giờ mọi việc đều bình thường."
"Vậy là tốt rồi, chúng ta đã bắt đầu đi vào lỗ trùng, hiện giờ áp lực bên ngoài đã lên đến cực đại, hẳn là sẽ nhanh chóng xuyên qua. Kiên trì thêm một chút, nếu có tình huống gi xin lập tức liên lạc với bọn ta."
"Vâng, giữ liên lạc."
Kỳ thật tuy rằng nhìn có vẻ hung hiểm, chiến hạm hoàng gia bị sương đen bao phủ chặt chẽ như cái kén, nhưng trên thực tế bản thân chiến hạm lại không bị ảnh hưởng gì cả, thậm chí dựa vào số đo áp lực, áp lực bên ngoài quân hạm của bọn họ có vẻ như đang nhỏ dần, lượng nhiệt sinh ra do ma sát lớn cũng từ từ dịu đi, chỉ số tiêu hao của năng lượng phòng hộ trả về gần không, ngoại trừ thân chiến hạm hơi chấn động nhỏ, cũng không còn chuyện gì khác thường.
Nhưng chính lúc này, có một người đột nhiên té trên mặt đất.
"Thẩm Tu Vân tướng quân! Ngài làm sao vậy?" Mike đang đứng bên cạnh đang muốn lao đến, nhưng đã có người trước một bước ôm Thẩm Tu Vân vào lòng.
"Tu Vân! Tu Vân!" Lezar liên tục gọi tên Thẩm Tu Vân, mà sắc mặt Thẩm Tu Vân vẫn tái nhợt, hoàn toàn không có phản ứng.
Ngay một chớp mắt khi sương đen bắt đầu bao phủ chiến hạm hoàng gia, Thẩm Tu Vân tựa như nghe thấy trăm vạn tiếng thét hội tụ cùng một chỗ xông vào trong đầu hắn! Thanh âm kia rậm rạp, âm tần âm điệu như kỳ tích mà duy trì phối hợp, như một cơn ác mộng nổ vang trong óc, quả thật muốn ép cơ thể hắn đến vỡ nát!
Báo thù, báo thù...
Cuối cùng Thẩm Tu Vân không thể chịu đựng được âm ba mãnh liệt như vậy đánh sâu vào, đầu óc cơ hồ muốn vỡ nát, đột nhiên cảm thấy ngực tê rần, ngất xỉu.
Đúng vào giờ khắc này, chiến hạm hoàng gia bị bao bọc bởi sương đen vọt vào trùng động, mà cách đó mấy triệu năm ánh sáng, trên tinh cầu Solomon, nơi từng là đấu trường Solomon hiện đã trở thành một phế tích khô cằn, một nơi sâu thẳm trong phế tích đổ nát, một màn hình máy tính bị cháy xém đến nhìn không ra nguyên trạng đột nhiên phát sáng, ánh sáng quỷ dị trên màn hình hiện lên một loại trình tự vận hành nào đó, sau đó chậm rãi hiện lên mấy chữ ----
Cơ thể mẹ đời thứ hai tiến vào phạm vi dự định, kế hoạch xâm lấn giai đoạn thứ tư bắt đầu.
Căn cứ thực nghiệm Solomon được mở ra.
Tính chất giai đoạn: chung cục.
Mục tiêu giai đoạn: diệt sạch nhân tộc.