Chương 119
Phạm Tư Đức đang chờ Thẩm Tu Vân đưa ra lựa chọn, hắn nhìn thấy Thẩm Tu Vân chậm rãi nâng trường kiếm lên, nhưng trong một chớp mắt, lại nhìn thấy kiếm quang trực tiếp bay về phía mình!
"Ngài làm cái gì vậy?" Phạm Tư Đức gạt đi trường kiếm của Thẩm Tu Vân, sắc mặt đột nhiên trở nên âm trầm.
Thẩm Tu Vân đỡ Lezar lên khỏi mặt đất, khoác một cánh tay y lên trên vai mình.
Phạm Tư Đức cười lạnh: "Sao chứ, cho dù ta có nói gì, ngài vẫn không muốn tin ta, đúng không?"
Thẩm Tu Vân lại khẽ cong khóe môi, nói với Phạm Tư Đức: "Không, ta bănf lòng tin tưởng lời ngươi nói."
"A? Vậy đây là?..."
"Cho nên ta mới muốn kiểm nghiệm một chút, lời ngươi nói, rốt cuộc có thật hay là không?"
Phạm Tư Đức còn chưa kịp phản ứng Thẩm Tu Vân có ý gì, chỉ thấy Thẩm Tu Vân một tay ôm Lezar, một tay cầm đao, đột nhiên hướng về phía hắn, chém thẳng vào nơi yếu hại! Phạm Tư Đức lui ra sau né tránh, sau đó muốn vươn tay chụp vào yết hầu của Thẩm Tu Vân, không ngờ Thẩm Tu Vân lắc người, đem Lezar đổ lên người Phạm Tư Đức!
Phạm Tư Đức hơi hơi sửng sốt, nhưng tay chụp vào Lezar bởi vì xuất chiêu quá nhanh đã không kịp thu hồi, đầu ngón tay xẹt qua sau cổ Lezar, máu tươi chảy ra, khi dòng máu tiếp xúc với làn da Phạm Tư Đức, hắn đột nhiên tựa như bị phỏng, vội vàng thu tay về, sắc mặt trở nên cực kỳ kém.
Thẩm Tu Vân nghiêng đầu liếc nhìn Lezar, vươn tay quệt vết máu trên cổ y, lau lên y phục của mình, sau đó cười nói: "Ngươi nói trùng tộc không có cách nào tổn thương tính mạng Thất hoàng tử, xem ra chuyện này là thật."
Phạm Tư Đức nhíu mày, lúc này trong hang động vốn dĩ trống trãi, nhất thời lặng yên không tiếng động mà xuất hiện bóng người đông đảo, nhìn kỹ lại, màu mắt đều rất nhạt, thoạt nhìn chính là đã bị trùng tộc ăn mòn. Sau khi bọn họ xuất hiện, liền liên tục tấn công Thẩm Tu Vân và Lezar không ngừng nghỉ.
Thẩm Tu Vân mang theo Lezar lui về phía sau, lùi thẳng đến giữa những khoang thủy tinh có chứa binh lính đế quốc bên trong.
"A? Xem ra không phải thật, bọn họ vẫn sẽ đánh y." Ánh mắt Thẩm Tu Vân thản nhiên đảo qua những binh sĩ trùng tộc, thần sắc lại không chút e ngại, con ngươi sáng rõ: "Như vậy, ngươi nói những binh sĩ này sắp tỉnh lại, không biết có thật hay không?"
Thần sắc Phạm Tư Đức biến đổi, nheo mắt, nhìn chằm chằm nam nhân còn điên cuồng hơn cả hắn ở trước mặt này.
"Ngươi muốn làm gì?"
Thẩm Tu Vân cười cười, vung đao chém vào một khoang thủy tinh gần nhất. Trong không gian quái dị ngăn trở hết mọi sóng năng lượng này, khoang thủy tinh cũng không áp dụng bất kỳ sản phẩm công nghệ cao nào, cho dù là kính cường lực, cũng không cách nào chống lại thần binh trong tay Thẩm Tu Vân, nơi đao phong đi qua, thủy tinh bị phá vỡ như bùn đất, chỉ nghe rầm một tiếng, toàn bộ thủy tinh vỡ vụn, dung môi màu xanh tràn ra, binh lính nằm bên trong bị cuốn ngã xuống mặt đất.
"Ngươi, ngươi không sợ làm như vậy sẽ hại chết bọn họ?" Phạm Tư Đức không thể tin mà nói.
"Thì sao? Dù sao cũng phải chết một lần! Chết muộn không bằng sớm siêu thoát." Thẩm Tu Vân cười ha ha, lại liên tiếp đánh nát hơn mười khoang thủy tinh xung quanh, binh sĩ bên trong từng người từng người trượt ra.
Phạm Tư Đức tựa hồ triệt để bị Thẩm Tu Vân chọc giận, hắn không thể biết được, nam nhân omega trước mặt hắn này, đã từng là một kẻ liều mạng danh xứng với thực, tử địa mới chân chính là cõi yên vui của hắn, tàn bạo điên cuồng bất chấp hậu quả như vậy, càng bị bức đến tuyệt cảnh, càng cảm thấy như cá gặp nước.
"Ngăn hắn lại!" Phạm Tư Đức không khỏi hét lên, ra lệnh cho binh sĩ trùng tộc ngăn Thẩm Tu Vân tiếp tục phá hư những khoang thủy tinh kia.
Giờ khắc này Phạm Tư Đức vô cùng hối hận, nếu sớm biết Thẩm Tu Vân sẽ làm ra chuyện như vậy, cho dù thế nào hắn cũng không để Thẩm Tu Vân thấy những khoang thủy tinh này. Vốn dĩ chỉ là muốn thể hiện chút thành ý, làm cho hắn xao động, rời bỏ trận doanh của nhân loại, cam tâm tình nguyện trở thành cơ thể mẹ đời thứ hai của trùng tộc, không ngơ lại trở thành cục diện như vậy.
Nhìn người kia dù đang chiến đấu cũng bảo vệ Thất hoàng tử không chút lơ là, Phạm Tư Đức đột nhiên có chút mê mang.
Rõ ràng theo tin tình báo nhận được, Thẩm Tu Vân vô cùng hoài nghi Lezar, giữa hai người thậm chí còn tồn tại mối thù địch dai dẳng, chỉ cần châm ngòi thổi gió, có thể làm cho Thẩm Tu Vân triệt để mất đi tín nhiệm đối với Thất hoàng tử, nhưng... Sao lại trở thành thế cục như vậy? Trái lại, nếu như nói Thẩm Tu Vân coi trọng Lezar, tín nhiệm Lezar, vừa rồi tại sao lại xem Lezar như tấm khiên mà đẩy ra, không sợ mình sẽ cắt cổ y sao? Hơn nữa nhìn thấy Thất hoàng tử đổ máu, người này tựa như cũng không có cảm giác gì...
Trùng tộc là chủng quần cùng chung tư duy, cho dù tiến hóa thành trí lực cấp cao, chúng nó cũng vĩnh viễn không thể lý giải được tình cảm phức tạp của nhân loại, nhất là nghiệt duyên khúc mắc giữa Thẩm Tu Vân và Thất hoàng tử.
Thẩm Tu Vân tránh trái chém phải trong trận thủy tinh, lợi dụng một sàn mảnh vở thủy tinh đế đối phó với binh sĩ trùng tộc, trong lúc hữu ý vô ý đã chậm rãi tới gần Joseph.
Trên trán Phạm Tư Đức chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt tối đen, dùng ý thức chỉ huy hạ bộ vây bắt Thẩm Tu Vân, nhưng Thẩm Tu Vân vẫn cứ từng bước một càng tiến tới gần Joseph. Phạm Tư Đức ý thức được đại sự không ổn, lật bàn tay, một thanh chủy thủ rơi ra từ trong tay áo, tự mình ra trận, dùng tốc độ cực nhanh hướng về phía Thẩm Tu Vân, tấn công.
Nhưng hắn vẫn chậm, lúc Thẩm Tu Vân chỉ còn cách Joseph một bước, đột nhiên tung phi trảo, móc vào một chỗ nhô ra trên trần hang động, nháy mắt phi thân lên, trực tiếp nhảy lên ngay chính giữa khoang thủy tinh của Joseph, từ giữa không trung chém tới một đao, thủy tinh vỡ vụn.
Phạm Tư Đức chửi một tiếng, phát ra một mệnh lệnh mà Thẩm Tu Vân không thể nghe thấy với đám trùng. Sĩ binh trùng tộc lập tức xoay người hướng về phía những binh sĩ nhân loại đang nằm trên sàn hang động, bóp cổ bọn họ, muốn bóp chết những người này! Mà một bộ phận khác của trùng tộc thì hướng về Lezar bị Thẩm Tu Vân bỏ lại trên sàn hang động khi dùng phi trảo bay lên.
Ánh mắt Thẩm Tu Vân tối lại, dùng phi trảo đem mình trở về bên cạnh Lezar, ngay khi vừa tiếp đất, xoay người, lưỡi đao quét qua, chặt đứt đầu toàn bộ những kẻ muốn tới gần Lezar. Từ trong thân thể bọn chúng, hắc trùng ầm ầm bay ra, kỳ quái chính là, bọn chúng thế nhưng không tiếp tục tấn công Lezar và Thẩm Tu Vân.
Những binh sĩ trùng tộc đang đối phó với binh lính đế quốc bất tỉnh, tựa hồ cũng không thuận lợi, biểu hiện trên mặt đều hết sức đau đớn, động tác cứng đờ, muốn dùng sức bóp cổ binh sĩ đế quốc, lại tựa như không cách nào dùng sức, mà Phạm Tư Đức đứng một bên sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Ánh mắt Thẩm Tu Vân thản nhiên lướt qua đám trùng tộc, trong lòng dâng lên nghi hoặc, cho đến nay, máu của Lezar đúng là có tác dụng miễn dịch đối với trùng tộc, cho nên dù là Lezar, hay là sĩ binh alpha đã tiêm vào huyết thanh từ máu của Lezar, cũng sẽ không bị sinh mệnh thể sơ cấp của trùng tộc xâm nhập vào cơ thể. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là trùng tộc tiến hóa cao cấp sẽ nhẹ tay đối với bọn họ, nếu không trên chiến trường sao lại có nhiều chiến sĩ hy sinh như vậy? Cũng chính là vì lý do này, mà Thẩm Tu Vân ngay từ đầu đã cảm thấy Phạm Tư Đức nói hươu nói vượn.
Nhưng, tình cảnh lúc này lại nên giải thích như thế nào?
Những binh sĩ này thoạt nhìn đúng là đang chịu đựng đớn đau to lớn.
Tầm mắt Thẩm Tu Vân lướt qua một vòng, cuối cùng tập trung trên người Phạm Tư Đức, thấp giọng cười nói: "Phạm Tư Đức, ngươi nói trùng tộc cấp bậc càng cao có thể khống chế điều khiển càng nhiều cấp thấp, vậy suy ngược lại, có phải chỉ cần ngươi chết, trùng tộc ở đây sẽ mất đi khống chế?"
Phạm Tư Đức ngoài cười nhưng trong không cười mà kéo lên khóe môi, cũng không nói lời nào, trực tiếp dùng tốc độ cực nhanh lao về phía Thẩm Tu Vân, lộ ra nụ cười dữ tợn.
Trong lòng Thẩm Tu Vân kinh hãi, lập tức thủ thế chuẩn bị nghênh địch, một thanh đao múa đến nổi gió soàn soạt. Nhưng mà Phạm Tư Đức là trùng tộc cấp cao, cho dù là thể năng hay tốc độ đều vượt xa một nhân loại như Thẩm Tu Vân, Thẩm Tu Vân miễn cưỡng tiếp mấy chiêu liền nhanh chóng rơi xuống hạ phong, mà đám binh sĩ trùng tộc kia cũng bị Phạm Tư Đức gọi lại, từ bốn phía vây quanh Thẩm Tu Vân.
"Tu Vân tướng quân, ngươi hà tất phải vì một nhân loại như vậy mà đối địch với trùng tộc? Hơn nữa là cơ thể mẹ của trùng tộc, đây là sự thật không cách nào thay đổi. Cho dù hôm nay như thế nào, vì sự sinh tồn của trùng tộc ta, nhất định phải diệt trừ Thất hoàng tử!" Phạm Tư Đức càng tới gần, Thẩm Tu Vân chú ý thấy trên mặt hắn càng toát nhiều mồ hôi, môi chuyển thành màu tím, dưới làn da như có thứ gì dang chuyển động, tùy thời sẽ phá cơ thể chui ra.
"Nếu như ta không muốn thì sao? Không phải ngươi nói, chỉ có ta mới có thể giết chết y?"
"Vậy chỉ có thể tự ta động thủ, cho dù có vì thế mà chết..."
Từ chỗ sâu trong hang động đột nhiên thổi tới một cơn gió mát, không biết có phải do ảo giác của Thẩm Tu Vân hay không, thế nhưng ngửi thấy hương thơm mang theo trong gió, tao nhã nhẹ nhàng, tựa như mùi hương hoa.
Lezar vẫn luôn hôn mê, đột nhiên bắt đầu ho khan.
Phạm Tư Đức nghe thấy thanh âm của Lezar, đôi mắt không đồng tử mãnh liệt nheo lai, lộ ra một tia ác độc, đột nhiên dùng chủy thủ đâm thẳng về hướng Lezar!
Thẩm Tu Vân vội vàng rút đao về ngăn cản, nhưng không nhanh bằng tốc độ liều mạng toàn lực của Phạm Tư Đức, mắt thấy chủy thủ sắc bén kia sắp đâm vào họng Lezar, hắn đột nhiên cảm thấy trên tay nhẹ đi, cùng lúc đó, nghe thấy tiếng binh khí va chạm, thân hình nhanh đến mức trở thành một mảnh hư ảnh của Phạm Tư Đức nhất thời ngừng lại.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, giống như tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, khi hình ảnh lại trở nên rõ ràng, Thẩm Tu Vân nhìn thấy thanh đao một khắc trước còn nằm trong tay mình, lúc này lại đang ở trong tay Lezar, đón đỡ chủy thủ mà Phạm Tư Đức hướng vào y.
Phạm Tư Đức trừng mắt nhìn Lezar chăm chăm, mạch máu trên cổ trướng lớn, khuôn mặt trở nên cực kỳ vặn vẹo.
"Phải, giết ngươi...." Phạm Tư Đức rít lên.
Lezar nhắm mắt ngồi dưới đất, chỉ bằng một tay, khiến cho chủy thủ mà Phạm Tư Đức dùng toàn lực đâm tới rốt cuộc không thể đến gần y thêm nửa tấc.
"Giết... ngươi là... trùng ..." Phạm Tư Đức nói chuyện càng lúc càng gian nan, vật đang mấp máy dưới làn da càng lúc càng nhanh, gân xanh hiện ra dữ dội, thân thể bắt đầu phát run, làn da ửng đỏ.
Lezar bỗng nhiên giảm lực trên tay, Phạm Tư Đức vì quán tính mà nghiêng ra phía trước, bị một quyền của Lezar đánh bay ra ngoài, gãy mũi, miệng đầy máu tươi. Phạm Tư Đức ngã ngồi trên mặt đất, vừa muốn đứng dậy, Lezar lại hệt như một cơn gió, gần như là ngay lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, một cước dẫm lên lồng ngực của hắn.
Mặc dù Phạm Tư Đức thân là trùng tộc đã tiến hóa, cũng không thể trốn thoát từ dưới chân Lezar, giống một con kiến nhỏ bé bị giẫm đạp. Phạm Tư Đức nắm chặt chân của Lezar, bàn tay đột nhiên toát ra tiểu trùng màu đen, dùng toàn bộ ý chí của chính mình, muốn ép đám trùng này chui vào trong cơ thể của Lezar, hắc trùng cắn phá da thịt Lezar, sau khi thấy máu lại điên cuồng chạy trốn.
Khóe môi Lezar khẽ nhếch, tăng thêm lực trên chân, chỉ nghe một tiếng răng rắc, Phạm Tư Đức gãy xương sườn.
Hắc trùng bay ra từ trong cơ thể Phạm Tư Đức chạy trốn tứ phía, lại có một con, thần không biết quỷ không hay bay về phía Thẩm Tu Vân.
Lúc này Phạm Tư Đức đã là thở ra thì nhiều hít vào thì ít, lại dựa vào một tia ý niệm cuối cùng điều khiển tiểu trùng kia bay về phía Thẩm Tu Vân, Lezar hơi nghiêng đầu, lỗ tai vừa động, tay nâng lên đao, chém đầu Phạm Tư Đức, sau đó thân ảnh chợt lóe, xuất hiện ngay trước mặt Thẩm Tu Vân, bàn tay mở ra, con trùng kia đã chết trong tay y.
Thẩm Tu Vân nhìn Lezar, không khỏi hơi hơi lui ra sau một bước.
Lezar nhắm mắt quay mặt về hướng Thẩm Tu Vân, đột nhiên chân mềm nhũng, té ngã trên mặt đất, nhưng cũng kịp thời dùng đao chống đỡ thân thể.
"Tu Vân, ngươi vẫn là không thích hợp dùng đao." Lezar gợi lên nét cười bên khóe môi, giọng nói khàn khàn: "Đao vẫn là để ta dùng đi, ngươi dùng kiếm."
Thẩm Tu Vân bước hai bước thăm dò về phía Lezar, thấy y đúng là chống đỡ thân thể dựa vào trên vách động, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Nếu ngươi lại tiếp tục bất tỉnh ở đây, ta sẽ mặc kệ ngươi." Thẩm Tu Vân nói.
Lezar ngẩng đầu lên, hướng về Thẩm Tu Vân nở nụ cười ôn hòa, hoàn toàn nhìn không ra vẻ mặt huyết tinh tàn bạo vừa rồi một chút nào.
"Nếu không phải do ngươi, có thể ta hiện giờ cũng chưa tỉnh lại."
Thẩm Tu Vân lại nhìn Lezar hồi lâu, mới dời mắt, nhìn về phía thi thể Phạm Tư Đức cách đó không xa. Sau khi hắn chết, trùng tộc cấp độ thấp thế nhưng tất cả đều sôi nổi chạy hết về hướng cửa hang, trong nháy mắt không còn bóng dáng. Mà binh sĩ đế quốc hôn mê được Thẩm Tu Vân thả ra khỏi khoang thủy tinh lúc này cũng đều rên rỉ tỉnh lại.
Joseph là người đầu tiên khôi phục ý thức, hắn xoa huyệt thái dương đứng lên, nhìn thấy Lezar và Thẩm Tu Vân, tựa hồ cảm thấy vô cùng bất ngờ.
"Lezar, Tu Vân... ? Phạm Tư Đức chết rồi?"
"Các ngươi vì sao lại bị bắt tới chỗ này?" Thẩm Tu Vân hỏi.
Joseph lắc đầu: "Cụ thể thế nào ta cũng không nhớ rõ lắm, sau khi bọn ta đi vào một khu vực kia, mọi dụng cụ đều không hoạt động, sau đó đột nhiên có một sức hút lớn, hút bọn ta vào chỗ này. Đây hình như là một điểm trú binh của trùng tộc, bọn ta hy sinh rất nhiều người, cuối cùng chỉ còn lại những người đã tiêm vào huyết thanh từ máu của Lezar là sống sót, trùng tộc tựa hồ không làm gì được bọn ta, cho đến khi tới chỗ này, không biết trùng tộc dùng thủ đoạn gì, thế nhưng làm cho bọn ta mất hết ý thức! Sau đó... sau đó ta không còn biết gì nữa."
Sau đó lại có binh sĩ lục tục thức dậy, bọn họ thấy hoàng tử Lezar đang có mặt ở đây, lập tức xếp hàng hành lễ, thái độ đều kính cẩn vô cùng, hơn nữa rất nghiêm chỉnh, hoàn toàn không có chút thần sắc bất an nào.
Trừ bỏ vài sĩ binh bất hạnh đã chết dưới tay trùng tộc, chờ sau khi tất cả mọi người tỉnh lại, Lezar đứng dậy, nói với những binh sĩ may mắn này: "Hôm nay tất cả chúng ta được cứu, tất cả đều nhờ công lao của Thẩm Tu Vân tướng quân, là hắn đã giết chết Phạm Tư Đức, đã cứu tất cả chúng ta." Nói tới đây, Lezar quay sang hướng Thẩm Tu Vân, thế nhưng vô cùng trịnh trọng mà chào hắn theo nghi thức quân đội.
Có Lezar đi đầu, các binh sĩ khác cũng nhất loạt hành lễ chào Thẩm Tu Vân, trong ánh mắt đều là kính ý và cảm kích mà trước kia chưa từng có.
Thẩm Tu Vân liếc nhìn Lezar một cái, không nói gì thêm, chỉ đáp lễ với mọi người.
Đang lúc Joseph và Lezar thương nghị bước tiếp theo nên làm như thế nào, làm sao để thoát ra khỏi nơi quỷ quái này, Thẩm Tu Vân nhìn về phía sâu trong hang động, nơi vừa rồi cảm thấy có gió thổi, lại nghiêng đầu nhìn Thất hoàng tử, liên hệ với phản ứng dị thường của trùng tộc, rũ mắt suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Ta cảm thấy, cơ thể mẹ của trùng tộc ở trong này, chúng ta hẳn là nên tiếp tục kiểm tra xem." Nói xong, Thẩm Tu Vân liền muốn đi sâu vào trong hang động, không ngờ đã có người từ sau giữ lấy tay hắn.
Thẩm Tu Vân quay đầu lại nhìn Lezar.
Lezar cười cười, nói: "Tu Vân, ta cảm thấy lúc này chưa phải là thời cơ, chúng ta không thể hành động tùy tiện."
Chương 120
Thẩm Tu Vân bị Lezar giữ chặt, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, lúc này toàn bộ hang đều bị chấn động kịch liệt, vô số đá vụn rơi xuống, mặt đất bắt đầu nứt ra, từ sâu trong hang động bắt đầu sụp đổ, lan dần về phía bọn họ!
"Không tốt! Nhanh rời khỏi chỗ này!" Joseph hét lớn một tiếng.
Thể tích nham thạch rơi xuống trong hang càng lúc càng lớn, vách động cũng bắt đầu xuất hiện khe nứt, xem ra nơi này sẽ nhanh chóng sụp đổ, Joseph và Lezar lập tức chỉnh binh, lệnh cho mọi người nhanh chóng rút lui, Thẩm Tu Vân nhìn thoáng qua phần hang sâu đã bị đá tảng đổ xuống che kín, không thể không xoay người chạy ra bên ngoài cùng với mọi người.
Đá rớt xuống từng tảng lớn, bụi đất bay đầy, toàn bộ hang động bị chấn đến ầm ầm rung vang. Tốc độ rút lui của bọn họ rất nhanh, nhưng mặt đất cũng sụp xuống rất nhanh rất mạnh, đoàn người chân trước vừa bước qua mặt đất, sau lưng đã trở thành vực sâu vạn trượng, thật giống như có cái gì đó cố gắng đuổi bọn họ rời đi. Nơi đi qua, sụp đổ. Loại đá đặc biệt luôn phát sáng trong hang động lúc này cũng đã ảm đạm, bọn họ lui tới đâu, sau lưng liền nhanh chóng trở nên u tối tới đó.
Một đường chạy như điên, hang động ngày càng trở nên rộng lớn, đỉnh hang càng lúc càng cao, đến cuối cùng thế nhưng thành một mảng tối om không thấy rõ đâu là tận cùng, lại chạy thêm một đoạn, mọi người phát hiện đỉnh đầu thế nhưng đã là một bầu trời đầy sao. Mà ở nơi thiên địa giao nhau, hiện ra hình dáng một vật thể khổng lồ giữa ánh cường quang.
"Xảy ra chuyện gì? Sao ta... lại nghe thấy tiếng động cơ và tiếng cánh quạt?" Joseph hỏi, nheo mắt nhìn về hướng vật thể to lớn kia.
Thẩm Tu Vân mãnh liệt cảm nhận được chuyện gì, cúi đầu nhìn đồng hồ của mình, các thiết bị sử dụng năng lượng vẫn luôn không nhạy từ khi tiến vào hang động, lúc này đều đang sáng đèn, khôi phục hoạt động! Những người khác cũng nhanh chóng nhận ra điều này, một quan quân alpha nhìn cây súng trên người, hưng phấn nói: "Thật tốt quá! Lời nguyền ở nơi quỷ quái này đã được giải trừ! Có thể sử dụng vũ khí rồi!"
Bọn họ không dám thả chậm cước bộ, mặt đất phía sau vẫn không ngừng sụp đổ, mọi người cũng không ngừng dùng hết sức chạy về phía trước. Thẩm Tu Vân mở bộ đàm trên cổ tay lên, thử liên lạc với chiến hạm hoàng gia, ánh mắt bình tĩnh nhìn ánh sáng phản quang xa xa trong bóng đêm kia.
"Này? Thẩm Tu Vân tướng quân! Ngài, ngài còn sống! Hiện giờ ngài đang ở đâu?" Trong bộ đàm truyền ra thanh âm vui mừng của binh sĩ phụ trách liên lạc.
"Ngay dưới chân các ngươi. Bảo chiến hạm hoàng gia mở đáy chiến hạm ra, nơi này sắp sụp đổ rồi, mang chúng ta lên!"
"Hả? Cái gì? À ... Vâng!"
Thẩm Tu Vân tắt bộ đàm, bóng đen vẫn luôn bao phủ trên đỉnh đầu bọn họ, dưới ánh sáng rốt cuộc được thấy rõ, đúng là chiến hạm hoàng gia.
"Có bao nhiêu người có mang máy phản lực trên người?" Thẩm Tu Vân quay đầu lại, lớn tiếng hỏi.
Sĩ binh binh đoàn Vinh Quang bị nhốt cùng với Joseph, vũ khí công nghệ cao mang theo bên mình bị mất tác dụng, phần lớn dều bị bọn họ vứt bỏ, hiện giờ những người còn mang theo máy phản lực cũng không nhiều. Tất cả mọi người hiểu được ý của Thẩm Tu Vân, chiến hạm hoàng gia hình thể khổng lồ không thể hạ cánh xuống mặt đất đang sụp đổ, Thẩm Tu Vân muốn mở đáy chiến hạm, là để mọi người dùng máy phản lực làm lực đẩy để bay lên chiến hạm.
"Hai người dùng chung một cái máy phản lực!" Thẩm Tu Vân nói, sau đó, lại dùng bộ đàm phát lệnh với chiến hạm hoàng gia: "Thả thang xuống."
Alpha đi theo sau Joseph nhìn nhau chần chờ, khi bọn họ rời khỏi tinh cầu Lama, Thẩm Tu Vân vẫn chưa nhậm quân chức trong đế quốc quân, cho nên bọn họ không biết phải làm sao với mệnh lệnh của hắn.
Joseph thấy thế, trừng mắt quát to: "Còn thất thần làm gì? Không nghe thấy mệnh lệnh của Thẩm Tu Vân tướng quân sao?"
"Vâng!"
Đế quốc quân có mặt ở đây đều đã được huấn luyện tốt, là binh lực hàng đầu của binh đoàn Quang Vinh, Thẩm Tu Vân ra hai mệnh lệnh ngắn gọn, bọn họ liền hiểu phải làm sao, nhanh chóng chia thành từng tổ hai người, dùng chung một máy phản lực, dựa vào lực đẩy bay thẳng lên không trung. Bởi vì chịu tải trọng của hai người, máy phản lực chỉ có thể đưa bọn họ lên được nửa độ cao, vừa vặn đến ngay thang mới được thả xuống.
Binh lính alpha được huấn luyện nghiêm chỉnh, theo thời gian tíc tắc trôi qua, đại bộ phận đã lên được chiến hạm, còn một bộ phận nhỏ không có máy phản lực còn ở lại trên mặt đất, chiến hạm hoàng gia phái ra phi hành khí đến tiếp ứng.
Người điều khiển phi hành khí tới đón Thẩm Tu Vân và Lezar là Thổ Lang, vừa thấy Thẩm Tu Vân đã không khỏi thổn thức: "Còn tưởng rằng các ngươi đã xảy ra chuyện, cảm tạ trời đất! Nơi này thật cmn quỷ dị!"
"Làm sao các ngươi tới được chỗ này?" Thẩm Tu Vân hỏi.
"Chiến hạm hoàng gia đi vào khu vực mà chúng ta đã nói tới kia, mọi dụng cụ đột nhiên không hoạt động, cũng giống như tướng quân Joseph, không cách nào liên lạc được với bên ngoài, sau đó lại gặp phải lỗ trùng, lực hút bên trong thiếu chút nữa là nghiền nát bọn ta. Lúc chúng ta sắp bị hút vào trong, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, dụng cụ lại khôi phục bình thường, chiến hạm cũng khởi động lại được, bọn ta lập tức mở ra lưới bảo hộ, lúc này mới giữ được chiến hạm, nếu không đã thành sắt vụn. Sau đó liền đến chỗ này, nhìn thấy động đất, gặp được các ngươi. Đúng rồi, các ngươi ở đây đụng độ với cái gì sao?"
Thẩm Tu Vân nhìn Lezar không nói một lời ngồi ở bên cạnh, mới nói với Thổ Lang: "Một lời khó nói hết, về đến chủ hạm rồi nói."
Chỉ trong thời gian mấy phút ngắn ngủi, tất cả mọi người đã thành công lên được chiến hạm. Cửa khoang đáy của chiến hạm hoàng gia đóng lại, đẩy tốc độ lên tối đa, nhanh chóng bay lên. Lưới năng lượng ánh sáng xanh được mở lên mức tối đa, tạo ra bảo hộ cường đại, làm cho chiến hạm hoàng gia thuận lợi xuyên qua lỗ trùng, về lại khu vực màu đen trước kia.
Lúc này, làm cho mọi người ngạc nhiên chính là, những đám sương đen kia đã không còn, bên ngoài lỗ trùng không còn là một mớ hỗn độn đáng sợ, chỉ là một không gian vũ trụ thông thường, mọi dụng cụ thiết bị trên chiến hạm cũng đều vận hành bình thường.
Trong phòng chỉ huy trên chiến hạm, mọi tướng lãnh cao cấp đều tụ tập lại một chỗ, thương lượng bước tiếp theo.
"Mấy tảng sương đen kia cuối cùng là cái gì?" Thổ Lang nói, "Sao lại không còn nữa rồi?"
"Ta nghĩ ta biết đó là cái gì." Joseph đã từng thấy những thứ đó trong phòng thí nghiệm của Ssard, sắc mặt của hắn không quá tốt, cả người thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, ngồi trong ghế sofa để cho quân y kiểm tra, trên người có rất nhiều vết thương, "Đó chính là mảnh gen của trùng tộc."
"Mảnh gen của trùng tộc?"
"Phải, chính là thứ mà gặp máu của omega sẽ sinh ra thể sống sơ cấp của trùng tộc."
"Thứ này sao lại tụ tập ở đây?"
"Không biết, có lẽ có liên quan tới Phạm Tư Đức. Sau khi Phạm Tư Đức chết, bọn chúng liền tiêu tán. Hoặc cũng có thể là có liên quan tới cơ thể mẹ của trùng tộc... nói nữa cũng phải cảm tạ Thẩm Tu Vân, nếu không nhờ hắn, bọn ta có thể vĩnh viễn cũng không thoát được."
"Trong hang động kia thật sự là có cơ thể mẹ?"
"Chỉ là phỏng đoán của Tu Vân thôi."
"Sao chúng ta lại không tiếp tục xem xét bên trong?"
"Quá nguy hiểm, dưới tình huống không được trang bị đầy đủ, chúng ta không nên mạo hiểm thêm..."
Sau khi Thẩm Tu Vân trở lại chủ hạm, đã thuật lại diễn biến một lần, nhưng có vài chuyện, tỷ như Phạm Tư Đức nói hắn là cơ thể mẹ thứ hai, nói mẫu thân Lezar là cơ thể mẹ đời đầu, hắn đều che dấu đi, cũng phối hợp với Lezar, không nói ra chuyện Phạm Tư Đức chính là do y giết, cho nên mọi người đều cho rằng Phạm Tư Đức là do Thẩm Tu Vân diệt trừ.
Lúc này, trong khi những người khác đang thảo luận, Thẩm Tu Vân lại một mình đứng bên cửa sổ mạn tàu, nhìn về phía lỗ trùng. Thiên thể mang hình chiếc phễu to lớn đã không còn đầy màu sắc thay nhau lưu chuyển giống như lúc trước, ánh sáng tím xanh vàng bên ngoài đã biến mất, chỉ còn lại một lỗ đen sâu không lường được, như miệng một con cự thú.
"Còn đang nghĩ về cơ thể mẹ của trùng tộc mà ngươi nói tới sao?" Lezar đi đến bên cạnh Thẩm Tu Vân, sóng vai đứng cùng hắn, tuy rằng y không nhìn thấy Thẩm Tu Vân, nhưng tựa như có thể đoán được hắn lại đang nhìn ngoài cửa sổ.
"Kỳ thật, chúng ta vốn nên để cho chiến hạm hoàng gia tiếp tục đi về phía trước xem nơi đó rốt cuộc có cái gì, không phải sao?" Thẩm Tu Vân thu hồi ánh mắt, nhìn Lezar, dùng một âm lượng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy.
"Tu Vân, chúng ta đã mất rất nhiều người, vũ khí trang bị lại bị hư hao nghiêm trọng, bên ngoài hang động kia chính là lối vào của lỗ trùng, còn trong hang có cái gì, chúng ta vẫn chưa xác định được, không nên mạo hiểm."
"Ta biết." Thẩm Tu Vân nói, vẫn cứ nhìn Lezar, tựa như muốn thông qua biểu tình trên mặt y để tìm kiếm điều gì, "Cho nên ta cũng chưa nói gì cả, ta chỉ lo rằng vuột mất cơ hội."
Từ đầu đến cuối thần sắc Lezar đều vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra gì cả.
"Điều này ngươi không cần lo lắng, ta đã báo với trú quân gần đây, để cho bọn họ giám sát kĩ lỗ trùng kia, sau khi trở về ta sẽ chờ lệnh của phụ hoàng, chờ sau khi chúng ta chuẩn bị tốt, nhất định sẽ quay lại chỗ này, xem thử rốt cuộc cơ thể mẹ của trùng tộc kia có thể lợi hại như thế nào."
"Ta mong chờ ngày đó."
"Ta cũng vậy." Lezar cười nói.
Cho dù thế nào, lần xuất chinh này, Thẩm Tu Vân xem như lập công lớn, không chỉ tìm được Joseph trở về, cứu được binh lính tinh nhuệ của binh đoàn Vinh Quang, còn giết tướng lãnh cao cấp của trùng tộc là Phạm Tư Đức. Chiến hạm hoàng gia tổ chức một buổi tiệc mừng nho nhỏ, uống mừng những người còn sống sót, cũng mặc niệm những người đã hy sinh.
Thẩm Tu Vân bị vài quan quân alpha kính đôi ba chén rượu, nhiễm một chút men say, hơn nữa sau một hồi ác chiến mỏi mệt, hắn sớm rời khỏi yến hội, đỡ vách tường đi về khoang của mình, muốn quay về ngủ một giấc. Không ngờ, ở trong hành lang gặp phải Lezar.
Giữa hành lang u ám, ánh sáng không quá rõ, Thẩm Tu Vân nâng mắt nhìn thấy Lezar, đại khái bởi vì uống hơi nhiều, trong ánh mắt thậm chí có chút lỗ mãng. Giữa hai người không có lời gì để nói, Thẩm Tu Vân rốt cuộc tiến đến trước mặt Lezar, nâng cằm y lên, nheo mắt cẩn thận đánh giá y, đột nhiên nói: "Rốt cuộc ngươi mù, hay là không mù?"
Lezar không nói gì, mặc cho Thẩm Tu Vân tiến đến càng lúc càng gần, chỉ hơi nghiêng nghiêng đầu, hơi thở nhẹ nhàng phất qua bên má Thẩm Tu Vân.
Thẩm Tu Vân cười lạnh một tiếng, lại hỏi: "Ngươi rốt cuộc... lúc đó muốn nói cái gì?"
"Sao? Cái gì?" Lezar hỏi.
"Trước khi đi vào lỗ trùng, ngươi tặng cơ giáp cho ta, khi đó ngươi nói ta chần chờ một khắc, đây có phải có nghĩa là... Cái gì?"
"Tu Vân, kỳ thật có vài lời, có nói ra hay không cũng không quan trọng, bởi vì ta đã chiếm được đáp án mà ta muốn."
"A? Ngươi muốn đáp án như thế nào?" Ánh mắt Thẩm Tu Vân lạnh lùng, tay nắm cằm Lezar thêm dùng sức.
"Ta vẫn còn sống, Tu Vân, lúc ta mất đi ý thức, ngươi tỉnh, mà ta vẫn còn sống, đây chính là đáp án mà ta muốn."
Thẩm Tu Vân nhìn Lezar, nhìn thật lâu, mới chậm rãi buông tay ra, sờ sờ vết thương trên cổ mà Phạm Tư Đức gây ra cho y, bỗng nhiên cười nhẹ ra tiếng, nói: "Là giả?"
Thẩm Tu Vân nói xong liền đẩy Lezar ra, sau đó tiếp tục nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước.
Giả? Rốt cuộc cái gì là giả, Thẩm Tu Vân không nói thêm gì, Lezar cũng không có hỏi, y chỉ yên lặng đứng tại chỗ, cho đến khi Thẩm Tu Vân đi hết hành lang, bước lên lầu, mới chậm rãi đi về gian phòng của mình.
Tin tức đại quân chiến thắng trở về nhanh chóng lan truyền khắp tinh cầu Lama, khi chiến hạm hoàng gia còn chưa về đến nơi, tên của Thẩm Tu Vân đã chiếm cứ khắp các mặt báo, internet, tivi. Tướng quân omega suất lĩnh quân đế quốc đại chiến với trùng tộc, chiến báo thắng lợi, tin tức này khiến cho toàn bộ bách tính đã chịu đủ bóng ma của trùng tộc bao phủ cảm thấy phấn chấn mới lạ. Mà Thẩm Tu Vân cũng danh chính ngôn thuận tiến vào hội nghị lần thứ hai, hợp pháp giành được một ghế nghị sĩ trong hội nghị.
Nhưng mọi người không ai ngờ tới, hội nghị lần đầu tiên sau khi bọn Thẩm Tu Vân trở về, Lezar lại đề xuất một đề nghị khiến mọi người khiếp sợ, muốn Thẩm Tu Vân thay mặt Joseph tướng quân đang nghỉ ngơi tu dưỡng thân thể mà trở thành tân nhậm thống soái của binh đoàn Vinh Quang.
Tin tức này vừa xuất hiện, không chỉ nhóm nguyên lão trong hội nghị, mà toàn bộ đế đô rơi vào chấn động.
Chương 121
Ngay đêm Thẩm Tu Vân về tinh cầu Lama liền nhận được video call của Joshua, nhận những thông tin về tinh cầu Omega và căn cứ Mai Tả sau khi hắn rời đi, mà trong mấy tin tức này, có rất nhiều tin cũng chẳng vui vẻ gì.
"Sau khi ngươi đi, chính phủ đế quốc bắt đầu tăng số lượng các quan viên alpha trên tinh cầu Omega và căn cứ Mai Tả, trên danh nghĩa nói rất dễ nghe, nói là 'để hợp tác và chỉ đạo', vì phồn vinh của nhân loại, trên thực tế là muốn đoạt quyền của ngươi. Bên tinh cầu Omega này chúng ta đã quản lý nhiều năm, bọn họ tạm thời chen vào không lọt, nhưng căn cứ Mai Tả hiện giờ đã không còn nghe lời chúng ta, phỏng chừng Brandy bên đó cũng không kiên trì được bao lâu."
Thẩm Tu Vân nghe mấy chuyện này cũng không bực tức, chỉ trầm ngâm một khắc, nói với Joshua: "Nếu như vậy, gọi Brandy về đi, cho bọn họ Căn cứ Mai Tả."
"Ngươi nói buông liền buông? Nhưng mà vị trí của căn cứ Mai Tả rất có lợi với chúng ta, tuy rằng tinh cầu Omega đã được xây dựng nhiều năm, nhưng dù sao cũng là một hành tinh cô độc, một khi chính phủ đế quốc trở mặt muốn phong tỏa chúng ta, lúc đó cục diện sẽ trở nên khó khăn."
Thẩm Tu Vân sao lại không biết vị trí chiến lược của căn cứ Mai Tả, trên tuyến đường giữa nó và tinh cầu Omega có mười mấy hành tinh nhỏ, hơn nữa đều là hoang tinh thuộc về tư nhân, chỉ cần nghĩ cách là có thể mua vào tay, đến lúc đó bọn họ có thể tự lập riêng một đường bay, tạo riêng một dây chuyền, thực hiện tự cấp tự túc. Mà tinh cầu Omega và căn cứ Mai Tả nằm cùng một phía, cách xa thủ đô Lama, còn cách xa phạm vi của trùng tộc, xem như an toàn.
Quan trọng hơn nữa, là ý nghĩa tinh thần của căn cứ Mai Tả đối với omega, nó là trại tập trung omega, là kí hiệu sỉ nhục áp bách đối với chủng quần omega, thậm chí chỉ cần nhắc tới căn cứ Mai Tả, liền sẽ tự động nghĩ tới omega. Nếu một ngày kia Thẩm Tu Vân trở thành lãnh tụ của omega, ngay cả căn cứ Mai Tả cũng không tiếp quản được, còn có cái gì khiến cho người trong cùng chủng tộc đi theo hắn? Tin rằng chính phủ đế quốc cũng không ngu ngốc, đương nhiên cũng nhìn ra ý nghĩa của căn cứ Mai Tả đối với bọn Thẩm Tu Vân, cho nên mới nhìn chăm chú chặt chẽ như vậy.
"Mất đi là để có được, hôm nay từ bỏ căn cứ Mai Tả, là vì sau này càng dễ thu hồi về. Huống chi ngày mai còn phải lên hội nghị đàm phán với đám alpha quý tộc kia, ta không muốn bị bọn họ bắt được nhược điểm, nói chúng ta tự tiện tiếp quản căn cứ Mai Tả, sinh lòng phản."
Joshua không trả lời, biểu tình nghiêm túc mà nhìn Thẩm Tu Vân chốc lát, đột nhiên cười nói: "Tu Vân, ta hiện tại ngược lại rất tò mò ngươi ở tiền tuyến đã trải qua chuyện gì, sao cảm thấy ngày càng âm hiểm giả dối."
Thẩm Tu Vân thầm nghĩ, làm sao có thể không thay đổi, mỗi ngày đều ngâm mình bên cạnh một kẻ tâm tư sâu không lường được như vậy, cho dù không trở thành hồ ly, cũng sẽ bị huấn luyện thành con thỏ đào ba cái hang, nếu không chẳng phải là sẽ bị người ăn đến tro cốt cũng không thấy.
Joshua trêu chọc đủ, lại nói với Thẩm Tu Vân: "Đúng rồi, Tu Vân, Miffy sinh rồi, là một bé trai omega, mặc dù ngoài mặt nàng không nói gì, sau lưng lại vui đến khoa tay múa chân, muốn ngươi làm giáo phụ của nó. Xong việc ở đế đô thì quay về đi, mọi người đều nhớ ngươi."
Thẩm Tu Vân đối với chuyện này có chút xấu hổ, đời trước hắn là một thích khách, ngoại trừ vị hoàng tử tâm cơ đầy mình kia, không người nào dám trêu chọc hắn, càng không có ai nhớ mong hắn, mà còn nói trắng ra như vậy, làm cho hắn không biết nên trả lời như thế nào. Joshua bị biểu tình không được tự nhiên của Thẩm Tu Vân chọc cho cười haha, nhưng chỉ mới cười một nửa, điện thoại đã bị vô tình tắt ngang, hại hắn chỉ có thể cười khan hai tiếng với cái màn hình trống trơn, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngay vào lúc Thẩm Tu Vân trò chuyện cùng Joshua, nghĩa trang hoàng gia cách đó mấy trăm km nghênh đón một vị khách đến vào giữa đêm.
Khách vừa đến đang đứng trước một bia mộ rõ ràng là mới lập, đặt xuống một bó hoa hồng trắng, vài giờ đồng hồ sau đó, hắn đều cúi thấp đầu im lặng đứng trước bia mộ, không nhúc nhích, hệt như một pho tượng không cảm giác.
Vị khách này có lẽ không biết, lúc này đang có người nhìn hắn từ phía xa.
"Demark điện hạ, chúng ta đã xác định, người kia đúng là Thất hoàng tử Lezar, hình như đang tế bái mẫu thân của y."
Phía sau đại thụ khô héo hiện ra một thân ảnh, trường bào màu đỏ tươi, hoa văn mây vàng thêu chìm, đại diện cho quyền uy và địa vị cao nhất trong giáo hội.
Tam hoàng tử Demark nhìn về phía bia mộ xa xa, khẽ nhướng mày, khiến cho gương mặt gầy nhọn của hắn càng thêm cay nghiệt, "Tế bái cái gì, đã đứng bất động vài giờ? Huống chi, còn là một ngôi mộ rỗng? Có thể để cho người của chúng ta đến gần thêm một chút nữa không, nghe xem y có lầm bầm chuyện gì thú vị hay không?"
Tiểu binh bên cạnh cung kính nói: "Bẩm Tam điện hạ, chung quanh mộ phần có rất nhiều hộ vệ của Thất điện hạ, chúng ta không dám đến quá gần, sợ bị phát hiện."
"Hộ vệ?" Demark chậm rãi cong khóe môi, lộ ra nét cười: "Xem ra Thất đệ vẫn còn nhiều năng lượng như vậy, muốn đối phó y xem ra không dễ dàng. Hội nghị ngày mai chỉ sợ lại là một trò hay phấn khích."
Bóng đêm sâu thẳm, Demark vẫn đứng đây quan sát một hồi, lười biếng ngáp vài cái, sau đó dặn dò lại mấy câu rồi rời đi, mà vị hoàng tử bên trong nghĩa trang vẫn đứng giữa ánh trăng như cũ, xung quanh cực kỳ an tĩnh, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng chim kêu, tiếng gió thổi qua lá cây xào xạt, làm cho không khí càng trở nên hoang vắng quỷ dị.
Vào lúc những kẻ được Demark phái đến theo dõi cho rằng y sẽ cứ vĩnh viễn đứng bất động như vậy, lại đột nhiên thấy y rút đao trên thắt lưng ra, sau đó hung hăng cắm vào mặt đất trước bia mộ. Thanh đao sáng như tuyết cắm ngập một nửa, Thất hoàng tử nắm chuôi đao, quỳ gối trên mặt đất, đầu rủ thấp, cả người run rẩy, tựa như đang chịu đựng nỗi thống khổ lớn lao, thật lâu không đứng dậy...
Thẩm Tu Vân và Hasusan đã có ước định từ trước, chỉ cần hắn có thể viện trợ Joseph thành công, Minh Quân Omega có thể gia nhập quân đội đế quốc, trở thành binh đoàn lớn thứ tư sau Vinh Quang, Sứ Mệnh và Quang Minh. Mà Hasusan cũng thật sự tuân theo ước hẹn, Thẩm Tu Vân sau khi trở về lập tức lấy được quốc vương lệnh được lập trên danh nghĩa của hoàng đế, xác nhận tính hợp pháp của Minh Quân Omega.
Nhưng dù sao đế quốc Tinh Tế cũng không theo chế độ quân chủ chuyên chế, quốc vương lệnh có được một phiếu quyền phủ quyết, nhưng không có được một phiếu quyền chấp nhận, muốn để cho pháp lệnh có hiệu lực, còn phải được đa số phiếu trên hội nghị thông qua. Bởi vậy chờ đợi Thẩm Tu Vân, chính là một hồi chiến tranh không khói súng.
Lúc này đây tham gia hội nghị đế quốc, Thẩm Tu Vân không ngồi phi hành khí đến tòa nhà hội nghị, mà vào lúc trởi còn chưa sáng tỏ, mặc áo choàng cách ly một mình bước đi. Không thể không nói, tinh cầu Lama đã thay đổi nhiều so với mấy năm trước, thành thị bởi vì sự tàn phá của chiến tranh mà mang vài phần rách nát tiêu điều, vài loại hình giải trí cũng đóng cửa. Người mặc cách ly trang đi trên đường không ít, nhìn kỹ, thế nhưng phần lớn đều được sản xuất tại tinh cầu Omega. Mà những người mặc cách ly trang này, không ít trong đó cũng là omega, đây là chuyện mà trước kia tuyệt đối không thể thấy được. Làm Thẩm Tu Vân cảm thấy buồn cười chính là, trên đường hắn đi qua vài cửa hàng, đều là chỗ hắn từng vào tránh né khi bị quân lính đế quốc đuổi bắt trước kia, hiện giờ chủ của những cửa hàng này thế nhưng lại treo ảnh chân dung của Thẩm Tu Vân trước cửa, làm mánh lới mời chào sinh ý.
Ẩn nấp trong đám người chen chúc, tâm tình Thẩm Tu Vân không khỏi có vài phần xúc động, hắn kéo kín áo choàng trên người, tiếp tục bước đi, trùng hợp nghe thấy hai người đang bàn tán sau lưng.
"Nghe nói tướng quân Joseph của binh đoàn Quang Vinh lần này còn sống trở về, đều là công lao của vị tướng quân omega kia."
"Đúng vậy, hiện giờ mọi bản tin đều nói chuyện này, omega tham gia quân ngũ còn lợi hại hơn cả alpha, quả là không thể tưởng tượng!"
"Chuyện này tính là cái gì, ngươi nghe nói tới tinh cầu Omega không, nghe nói ở đó omega còn có thể có việc làm."
"Ái chà, thời đại thay đổi, giữa omega lòi ra một vị tướng quân đế quốc, đây là muốn trở mình sao..."
"Đúng vậy, đệ đệ của ta là một omega, xem vị tướng quân này như thần thánh mà sùng bái. Hiện giờ thì tốt rồi, tướng quân này vào hội nghị, hy vọng sau này có thể thông qua một ít dự luật có lợi cho omega một chút, lúc trước cái gì mà hợp pháp mua bán omega thật đúng là cmn lừa đảo, đệ đệ của ta xém nữa bị bắt đi, mẹ! Hợp pháp cái chó gì!"
Đúng lúc này, một khách sạn bên đường mở cửa, truyền ra tiếng la hét, một công nhân khách sạn bị ông chủ hung ác xô đẩy ra ngoài, té ngã trên mặt đất, chỉ nghe chủ khách sạn hùng hổ nói: "Hiện giờ omega đều chạy tới giả làm alpha để xin việc, cấp trên mà biết sẽ bị phạt tiền. Lúc nào mà áo choàng cách ly bán đầy như vậy, thật là, đều do cái tinh cầu Omega kia làm loạn..."
Người trẻ tuổi bị đẩy ra mặc một chiếc áo choàng trên người, Thẩm Tu Vân liếc mắt một cái liền nhìn ra, đó là một áo choàng bắt chước tin tức tố alpha. Sau khi người trẻ tuổi đứng lên, không cam lòng mà trừng mắt nhìn khách sạn kia vài lần, nhưng cũng không biết phải làm sao, luật đế quốc đến nay vẫn cấm omega tham gia lao động, ông chủ này không tố cáo hắn xem như đã là phúc hậu.
Chung quanh có rất nhiều người vây xem, có vài người như xem trò cười, có vài người thì đồng tình thở dài, Thẩm Tu Vân yên lặng nhìn bóng dáng người trẻ tuổi cô đơn rời đi, lúc này phía sau có người vỗ vai hắn.
Thẩm Tu Vân không cần quay đầu lại cũng cảm nhận được khí tức quen thuộc kia, thần sắc hơi đổi.
"Tu Vân, ta muốn nói chuyện với ngươi." Lezar cũng khóa một áo choàng hệt như Thẩm Tu Vân, cổ áo dựng rất cao, che khuất nửa gương mặt.
Thẩm Tu Vân: "Nói chuyện gì?"
Lezar: "Có chút chuyện, ta cảm thấy phải nói rõ ràng với ngươi, đặc biệt vào trước lúc hội nghị diễn ra."
Thẩm Tu Vân nhìn Lezar, "Được, chúng ta tìm một chỗ."
Lezar nói: "Không, nếu là nói những chuyện không muốn người khác nghe được, nơi an tĩnh bí mật không bao giờ bằng ngã tư đường ồn ào như vậy."
Vì thế hai người sóng vai mà đi, người đi đường xung quanh càng lúc càng nhiều, đều vội vàng đi về quảng trường hội nghị. Âm thanh huyên náo ồn ào che lấp tiếng nói chuyện của bọn họ, cũng không ai chú ý tới hai người giữa đám đông.
Thẩm Tu Vân thần sắc thản nhiên: "Có lời gì, mời Thất điện hạ nói."
Lezar: "Tu Vân, ngươi nghi ngờ ta, đúng không?"
Thẩm Tu Vân: "Ta vẫn luôn không tin tưởng Thất điện hạ, sao có thể nói là nghi ngờ. Lần này coi như Thất điện hạ cũng lập công lớn, địa vị chỉ sợ đã không ai có thể lay động. Hôm nay chỉ cần nguyên lão trên hội nghị hết lòng tuân thủ lời hứa, để Minh Quân Omega đạt được tài trợ hợp pháp, từng người trong chúng ta đều đạt thành mong muốn, sau này có thể mỗi người mỗi ngả rồi."
Lezar dừng bước, từ phía sau giữ chặt Thẩm Tu Vân.
Thẩm Tu Vân nhíu mày, quay đầu nhìn Lezar. Y vẫn nhắm mắt, cho nên không thể nhìn vào đôi mắt của y, nhưng thông qua lực đạo trên tay, Thẩm Tu Vân có thể phát giác, trong lòng Lezar lúc này cũng không phải bình tĩnh. Thẩm Tu Vân không rõ, vì sao qua một đêm Lezar liền thay đổi lớn như vậy, sắc mặt không dễ nhìn, có vẻ tiều tụy không ít, tựa như vừa trải qua đả kích trọng đại.
"Tu Vân, đêm hôm đó ngươi hỏi ta có phải giả hay không, nếu hiện giờ ta giải thích, ngươi còn muốn nghe không?"