Chương 108

Thẩm Tu Vân xoay lại, nhìn người mới tới, chỉ thấy Lezar mỉm cười bước ra từ trong đám người, chậm rãi cởi bỏ nút thắt trên quân trang, rút đao trên thắt lưng ra.

Đế quốc Tinh Tế vẫn luôn có văn hóa thượng võ, trong quân đội tràn ngập alpha lại càng là như thế. Cho dù Lezar vì vấn đề huyết thống mà vứt bỏ quân quyền, cũng gánh chịu sự bàn tán của hội nghị, nhưng trong lòng đế quốc binh trẻ tuổi nhiệt huyết, Thất hoàng tử Lezar vẫn là người chiến sĩ, người lãnh tụ đáng khâm phục, đặc biệt trong trận chiến bảo vệ tinh cầu Lama, rất nhiều người cũng biết đến truyền thuyết oai hùng của hắn, xem hắn như thần tượng. Ở đây không có âm mưu quỷ kế, vinh quang hay là nhạo báng, chỉ dựa vào đao kiếm trong tay để nói chuyện.

Tại đây cũng có rất nhiều người hay tin đôi mắt Lezar đã mù, hiện giờ nhìn thấy vị hoàng tử này dù nhắm mắt khí độ vẫn như cũ không giảm, không một ai dám biểu hiện thương hại, chỉ càng tò mò, muốn xem xem vị hoàng tử không nhìn thấy này sẽ chiến đấu như thế nào.

Thẩm Tu Vân nhìn Lezar, không kìm lòng nổi gương lên khóe môi, "Không ngờ Thất điện hạ lại đến tuần tra sớm như vậy."

"Không dám nhận là tuần tra, chỉ muốn đến nhìn thủ đoạn huấn binh của Thẩm Tu Vân tướng quân trong truyền thuyết."

"Điện hạ quá khen, chỉ là đế quốc quân của các ngươi không hiểu quy cũ gì cả, binh nhì cũng dám khiêu khích trưởng quan." Thẩm Tu Vân nói.

Lezar lại không để bụng, cười nói: "Không để bọn họ nhìn thấy bản lĩnh của ngươi, chỉ sợ khó có thể phục chúng."

"Bản lãnh thật sự? Làm thế nào? Ngay đây sao? Như biểu diễn tạp kỹ vậy sao?"

"Cho nên ta nói, nguyện ý phối hợp với tướng quân thêm kiến thức cho những kẻ không biết trời cao đất rộng này, không biết Tu Vân tướng quân có thể nể mặt ta vẫn còn xem như là một nửa hoàng tộc, bình ổn tức giận dưới đáy lòng?" Lúc này Lezar đã cởi áo khoát, sắn tay áo, chắn đao trước người.

Thẩm Tu Vân nói: "Nếu Thất điện hạ đã muốn như vậy, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh."

Binh lính ở đây lúc này đều lui qua một bên, vây Thẩm Tu Vân và Lezar vào giữa. Có Thất hoàng tử ở đây áp trận, ngược lại không còn ai dám lên tiếng, dù sao lực chiến đấu đơn thể của Thất hoàng tử ai cũng đã từng nghe, cho dù mắt đã mù, cũng không người nào dám xem thường.

"Tu Vân, đừng cho rằng ta nhìn không thấy mà khinh địch." Lezar cười nhắc nhở.

"Làm sao dám?" Thẩm Tu Vân nheo mắt, xoay kiếm, đâm về hướng Lezar.

Lezar nghiêng đầu né qua, không chút khách khí xuất đao, chém vào trước ngực Thẩm Tu Vân, Thẩm Tu Vân rút kiếm về chặn, chỉ nghe một tiếng giòn vang, đao kiếm đụng vào nhau, phát ra ma sát chói tai, tạo thành tia lửa. Lezar dùng sức dưới chân, dựa vào lực đẩy bức lui Thẩm Tu Vân. Thẩm Tu Vân cũng không chịu thua, lui thêm một bước, tránh khỏi Lezar.

Mặt đất dưới sự giao hiệp của hai người mà bốc lên bụi mù, giữa mơ hồ, người chung quanh chỉ có thể nhìn thấy hai thân ảnh chuyển động nhanh chóng, âm thanh đao kiếm giao nhau càng lúc càng thường xuyên, cuối cùng thậm chí liền thành một chuỗi.

Sau mấy chiêu đơn giản để thăm dò, hai người xem như đã khởi động xong, Thẩm Tu Vân bắt đầu xuất kiếm thực sự, một bộ Lưu Vân kiếm chém tới, tốc độ nhanh đến bất khả tư nghị, trường kiếm như hoa, chiếu ra một mảnh kiếm quang sắc bén. Lezar chỉ có thể phán đoán hướng kiếm dựa vào âm thanh, không dám chậm trễ một chút, nên cũng có thể dùng đao nhất nhất đón đỡ.

Lại nói, từ khi hai người rời khỏi đấu trường Solomon đến nay, đây là lần đầu tiên giao chiến thỏa sức, mấy năm qua Thẩm Tu Vân cũng không dám hoang phế tu luyện, kiếm thuật thậm chí còn cao hơn kiếp trước, hắn từng tận mắt chứng kiến bộ dáng đối địch với sóng trùng của Lezar, biết thực lực của y tăng nhiều, cho dù là tốc độ hay là sức mạnh, đều hơn trước mấy lần, nhưng hôm nay so chiêu, hắn cũng thấy được Lezar lợi hại hơn nhiều so với trước kia, dù rằng không được như hắn sở liệu.

Ánh mắt Thẩm Tu Vân hơi trầm xuống, nhanh xuất mấy kiếm bức Lezar rời xa đám đông, sau đó chém qua một kiếm đón đầu cùng lúc quét chân, Lezar vung đao ngăn trở, vì để né cước của Thẩm Tu Vân, buộc lòng phải ngửa ra sau, Thẩm Tu Vân mượn cơ hội toàn lực áp tới, đè Lezar xuống đất.

Đao kiếm giữa hai người vẫn ngăn trở lẫn nhau, ngược lại có được một lúc nghỉ.

Thẩm Tu Vân hơi hơi thở dốc, nhưng lại phát hiện hô hấp của Lezar vẫn bằng phẳng như cũ, không khỏi cười lạnh nói: "Thất điện hạ, đây là đang nhường ta sao?"

Khoảng cách giữa hai người quá gần, Thẩm Tu Vân dưới sự vận động liên tục càng tản ra tin tức tố tràn ngập khắp bốn phía bủa vây Lezar, khiến y cơ hồ hít thở không thông.

"Ta không hiểu ý ngươi muốn nói gì?" Lezar miễn cưỡng nở nụ cười, hỏi ngược lại.

Tay không cầm kiếm của Thẩm Tu Vân đè lên ngực Lezar, thân thể Lezar nhất thời đông cứng.

"Nhịp tim không thay đổi một chút, Thất điện hạ đây là xem thường ta, cảm thấy ta không có tư cách để ngươi phải xuất toàn lực ứng đối?"

Lồng ngực Lezar hơi phập phồng, cảm nhận được bàn tay đang phủ lên trên người, giác quan đã sớm nhạy cảm hơn mấy trăm lần so với thân thể cũ, nơi được bàn tay kia chạm vào tựa như bốc cháy, nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.

Bàn tay Thẩm Tu Vân đặt trên ngực Lezar bỗng nhiên trở nên cứng đờ, sau đó nhanh chóng rút vể.

Lezar cười cười, nói: "Hiện giờ có phải tim đập rất nhanh hay không?" Ngay sau đó lập tức động thân, cánh tay dùng sức, gạt Thẩm Tu Vân ra, xoay người đè lên, vị trí hai người nhất thời thay đổi. Đao bên trên, kiếm ở dưới.

Thẩm Tu Vân biến sắc, hung hăng đỉnh đầu gối lên trên ngay giữa bụng Lezar, Lezar rên lên đau đớn, Thẩm Tu Vân nắm chặt thời cơ, một cước đá Lezar ra, sau đó chém ra một kiếm, Lezar lăn một vòng, hiểm hiểm né tránh.

"Thật cmn soái!" Chung quanh đã có người nhịn không được lên tiếng bình luận, sớm đã bị hấp dẫn thật sâu bởi đao quang kiếm ảnh hoa mắt giữa Thẩm Tu Vân và Lezar.

Thẩm Tu Vân đứng lên, từ trên nhìn xuống Lezar, lạnh giọng nói: "Thất điện hạ, xuất ra bản lĩnh thật sự của ngươi, nếu không thì cút đi."

Lezar bị hít bụi ho khan hai tiếng, không khỏi bật cười, "Thẩm Tu Vân, ngươi chỉ là một omega vừa mới tới, thế nhưng ngay trong doanh bảo một hoàng tử alpha cút đi?"

"Hiện giờ ta là quân đoàn trưởng ở đây, mặc kệ ngươi là ai, đều phải theo lời ta."

Lezar cười to: "Được, Tu Vân, lập tức xuất ra khí phách của ngươi để cho mọi người mở to hai mắt nhìn xem, ai mới chân chính là lão đại ở đây." Vừa dứt lời, Lezar lập tức nhảy lên khỏi mặt đất, vung đao, dùng tốc độ nhanh gấp hai lần vừa rồi tấn công Thẩm Tu Vân.

Thẩm Tu Vân vừa thấy chiêu thức của Lezar, đồng tử mãnh liệt co lại, nheo mắt nhìn chăm chú Lezar lúc này đã như một mảnh hư ảnh ngân sắc biến ảo, ngắm chuẩn một chút, đột nhiên thả người nhảy vọt lên, dùng kiếm đâm thẳng vào đao ảnh. Đám người vây xem lúc này trong lòng đều vừa ngạc nhiên vừa toát mồ hôi lạnh, người có chút hiểu biết về kiếm thuật đều có thể thấy được, một kiếm này của Thẩm Tu Vân vô cùng hung hiểm, nếu thất bại, bị đao ảnh hút vào, nhẹ thì mất một tay, nặng thì trực tiếp toi mạng, mà Thất hoàng tử cũng không hề giảm tốc độ, khí thế này, tựa hồ muốn chém Thẩm Tu Vân đang công kích về phía y thành mảnh nhỏ.

Nhưng mà, ngay lúc mọi người thấy Thẩm Tu Vân lọt vào giữa đao ảnh của Thất điện hạ, đem yếu hại toàn thân đều bại lộ dưới lưỡi đao, lại bỗng nhiên nghe một tiếng duệ vang, thế nhưng đao ảnh như biển lại biến mất, thay thế chính là một thanh ngân đao bị đánh văng ra theo tiếng kim loại va chạm vừa rồi, xẹt thành một đường cong trên không trung, rơi xuống, cắm ngập vào nền đất. Mà ngay tại chỗ thanh đao văng ra, chỉ còn một thanh trường kiếm đặt ngang trên cổ Thất hoàng tử Lezar, người cầm trường kiếm, chính là quân đoàn trưởng omega.

Một khắc kia, cơ hồ mọi người đều dùng ánh mắt 'nhìn thấy quỷ' để nhìn Thẩm Tu Vân, trong mắt có kinh diễm, có chấn động, có sợ hãi, thậm chí còn mang theo một tia sùng bái.

Vả lại cho dù là alpha hay là omega, một đao vừa rồi của Thất điện hạ, người ở đây đều đặt tay lên ngực tự hỏi, ai cũng không có khả năng tiếp được, mà omega nam nhân thanh tú, dáng người cũng không phải là cường tráng này, chẳng những tiếp được một đao kia, thế nhưng còn có thể chuyển bại thành thắng, lấy thủ làm công, tặng đối phương một kích trí mạng! Quả thực chỉ có thể dùng hai chữ 'thần kỳ' để hình dung.

Giữa tiếng vỗ tay vang dội, đương sự Thẩm Tu Vân lại không có động tĩnh gì, chỉ nhìn Lezar, ánh mắt có chút phức tạp.

"Tu Vân, không ngờ ngươi còn nhớ rõ chiêu này." Mặc kệ tình thế náo nhiệt như thế nào, lúc này, giữa hai người như tồn tại một tầng kết giới, ngăn cách mọi ồn ào ở bên ngoài, không khí thậm chí còn có chút ngưng trọng xấu hổ.

"Đao pháp do Thất điện hạ nghĩ ra, ta tự nhiên sẽ không quên."

"Vậy ngươi cũng nhớ tên bộ đao pháp này chứ?" Lezar hỏi, chờ giây lát không thấy Thẩm Tu Vân trả lời, nhân tiện nói: "Nhỡ rõ lúc trước ta nói, ngươi có Lưu Vân kiếm của ngươi, ta cũng có Cuồng Vân đao của ta."

"Chỉ tiếc, bộ đao pháp này của Thất điện hạ, nhìn như thế tới rào rạt, kỳ thật chỉ cần tìm được môn đạo trong đó, một kích tức phá."

"Đúng, đao pháp chân chính có thể giết người, sẽ không có nhiều hoa thức như vậy." Thanh âm Lezar rất thấp, tựa như đang thì thầm.

Thẩm Tu Vân ngưng thần nhìn Thất hoàng tử nhắm mắt, bị vây dưới lưỡi kiếm của hắn: "Cho nên Thất điện hạ dùng chiêu này, chỉ là biểu diễn cho người khác xem? Để cho bọn họ cảm thấy kiếm thuật của ta cao minh?"

"Có lẽ ta chỉ tò mò xem ngươi nhớ bao nhiêu chuyện năm đó?" Lezar câu lên khóe môi, chậm rãi nắm chặt tay cầm kiếm của Thẩm Tu Vân.

Bàn tay Lezar rất lạnh, lực nắm lại lớn, gợi nhớ Thẩm Tu Vân về tình cảnh hai người trong nhà khách hôm nọ.

Thẩm Tu Vân gạt tay lezar ra, tra kiếm vào vỏ, quét mắt nhìn đội ngũ cách đó không xa, lúc trước vẫn còn lộn xộn, lúc này thế nhưng lại kỳ tích mà chỉnh tề, một đám alpha sĩ binh tất cả đều nhìn hắn bằng con mắt khác.

Thẩm Tu Vân liếc nhìn Lezar, chậm rãi nói: "Nếu Thất điện hạ nhất định phải giúp ta lập uy như vậy, Tu Vân cũng không phải không hiểu chuyện, trước hết đa tạ. Sau này nếu có cơ hội, Thất điện hạ lại dùng toàn lực cùng ta phân cao thấp đi."

"Nếu ta không muốn thì sao?" Lezar nhận thấy Thẩm Tu Vân sắp xoay người đi, nói vọng theo.

Thẩm Tu Vân quay đầu liếc nhìn Lezar, không hiểu y có ý gì.

"Ta muốn nói... vì sao nhất định phải phân cao thấp?" Lezar tiến lên một bước, giải thích, đi đến gần Thẩm Tu Vân: "Nếu như ta nói, đao của ta không muốn đối với kiếm của ngươi? Nó chỉ muốn cùng ở một chỗ với kiếm của ngươi, đối phó với kẻ địch chung của chúng ta."

Ngược sáng, Thẩm Tu Vân không thấy rõ nét mặt Lezar lúc này, nhưng vẫn im lặng nhìn y.

"Lần này xuất chinh ta sẽ đi cùng ngươi, Tu Vân, để ta làm chiến hữu của ngươi đi. Không là người hợp tác, là chiến hữu, được không?"

"Chiến hữu?" Thẩm Tu Vân rốt cuộc mở miệng, nói, "Điện hạ cảm thấy chiến hữu có nghĩa là gì?"

"Đó là người có thể dùng tánh mạng dựa vào nhau trên chiến trường."

"Thất điện hạ cảm thấy, một khi có một ngày giữa hai ta không còn lợi ích chung, cũng có thể phó thác tính mạng?"

"Có thể."

Thẩm Tu Vân nhướng mày: "Vì sao?"

Lezar nói: "Bởi vì vừa rồi ngươi phá Cuồng Vân đao của ta. Tu Vân, chỉ dựa vào điều này, ta cảm thấy ta còn có cơ hội."

Cuồng Vân đao, vốn là năm đó Thất hoàng tử nhất thời hứng khởi tự nghĩ ra một bộ đao pháp để tạo ấn tượng với thích khách Thẩm Tu Vân, tên gọi xứng đôi với Lưu Vân kiếm, chiêu thức cũng là đối ứng.

Hắn có chiêu Vân quá ngàn sơn, y liền có Vân đằng vụ hải, chẳng qua lúc đó vì ẩn dấu thực lực, chiêu thức của y đều là không tư thế, không sát khí. Lúc mới thành lập bộ đao pháp này, Thất hoàng tử cũng không để trong lòng, nhưng bởi vì Thẩm Tu Vân say mê kiếm thuật và đao pháp cho nên nghiêm túc cải tiến, sau dần hoàn thiện đến không thể soi mói, hơn nữa mỗi một chiêu mỗi một thức đều là bù lại chỗ khuyết cho Lưu Vân kiếm.

Về sau Thất hoàng tử cũng bất tri bất giác để vào lòng, nhiều lần luyện tập Cuồng Vân đao đã được Thẩm Tu Vân sửa đổi, có một lần còn đùa vui rằng: "Tu Vân, bộ Cuồng Vân đao nếu phối hợp dùng với Lưu Vân kiếm của ngươi, sẽ đạt uy lực vô cùng, nếu một ngày kia hai chúng ta lâm vào vòng vây, không chừng chỉ bằng một đao một kiếm của ta và ngươi, cũng có thể đối địch cùng thiên quân vạn mã, chắc thắng. Nhưng ta ngược lại có một chuyện không rõ, ngươi sửa lại chiêu thức, vì sao chỉ chừa lại vân đằng vụ hải là không đổi?"

Lúa ấy Thẩm Tu Vân vừa uống rượu vừa tà tà liếc nhìn Lezar một cái, cười nhạt nói: "Mèo dạy hổ còn phải giấu, huống chi là ta và ngươi? Giữ lại một chiêu để Lưu Vân kiếm khắc Cuồng Vân đao của ngươi, ta cũng có một cơ hội chạy thoát thân đúng không?"

Cho tới hôm nay, Lezar cũng không quên được vẻ mặt của Thẩm Tu Vân lúc nói những lời này, một kiếm một đao, vốn là sự hợp tác tốt nhất, nhưng cuối cùng lại dẫn tới kết cục lưỡng bại câu thương, ngươi chết ta sống.

Chương 109

Trải qua một trận so đấu với Thất hoàng tử, binh lính alpha đã trở nên thành thật rất nhiều, đại biểu là Mike, cũng không còn đùa cợt, đối với Thẩm Tu Vân tràn ngập tò mò. Nhưng Thẩm Tu Vân cũng không cho bọn họ chút hòa nhã nào, chia đội ngũ hơn sáu ngàn người thành từng tổ năm trăm người, mười hai phân đoàn, cũng để cho năm omega quan quân đi theo mình đảm nhiệm chức vụ phân đội trưởng, mang binh huấn luyện, còn lại bảy phân đội trưởng kia thì được chọn ra từ trong những sĩ binh alpha đầu tiên thoát khỏi trận đại hỏa, trong đó có Mike, còn có một người quen cũ của Thẩm Tu Vân.

"Thổ Lang? Sao ngươi lại ở chỗ này?" Thẩm Tu Vân lần đầu tiên chú ý tới một alpha cao cao trong đám người, cảm thấy có chút nhìn quen mắt, nhanh chóng nhớ ra hắn đúng là bằng hữu của mình ở đấu trường Solomon trước kia.

"Dã Quỷ huynh đệ, không ngờ ngươi vẫn còn nhớ ta." Thổ Lang cười cười với Thẩm Tu Vân, thở dài một hơi, "Sau khi rời khỏi Solomon ta liền nhập ngũ, tham gia mấy cuộc chiến bảo vệ tinh cầu, đồng đội đều chết, từ bị đồng hóa đến bị đồng hóa, chuyển vài quân đoàn, cuối cùng tới đây."

Năm đó khi Thẩm Tu Vân ở đấu trường Solomon, trên mặt luôn dịch dung, cho đến khi Solomon bị thiêu hủy, tin tức liên quan đến thân phận của hắn mới dần được khui ra, Thổ Lang mới biết được đấu sĩ từng có giao tình nhạt nhẽo với bọn họ kia lại là omega tiếng tăm lừng lẫy, cùng Kiệt Duy bàn tán một trận.

"Kiệt Duy đâu?"

"Hắn không muốn gia nhập đế quốc quân, mang theo muội muội cùng vào xưởng công binh rồi, nghe nói là làm cơ giáp."

Từ lúc trùng tộc xâm lấn tới nay, trăm nghề điêu linh, chỉ có xưởng công binh là phát triển ở mọi nơi, bởi vì khác biệt lớn trong thể năng của nhân loại và trùng tộc, không thể không dùng lực lượng cơ giáp, cho nên chính phủ bắt đầu tuyển dụng công nhân cơ giáp khắp nơi.

"Vậy ngươi liền nhận một phân đoàn đi." Thẩm Tu Vân hàn huyên vài câu với Thổ Lang, liền bổ nhiệm hắn làm một phân đoàn trưởng.

Mà người trẻ tuổi tên Mike kia, khi biết mình được đề bạt, ngược lại cảm thấy rất bất ngờ.

"Này, Mike, ngươi nhìn cái gì đấy!" Đồng đội đứng bên cạnh lấy khuỷu tay huých hắn, gọi hồn phân đội trưởng mắt vẫn luôn nhìn về phía trước.

"Không có gì." Mike lau sạch bùn trên mặt, tà tà liếc đồng đội một cái.

Đồng đội nhìn theo phương hướng mà vừa rồi Mike chăm chú, cười trộm nói: "Không phải chứ, ngươi thế mà lại đang nhìn quân đoàn trưởng."

"Thì làm sao?" Mike nhướng mày.

"Cẩn thận bị chọc mù mắt đấy." Đồng đội nhỏ giọng trêu ghẹo, sau đó liếc nhìn về phía Thất hoàng tử, hất cằm ra dấu, "Thấy không, ta nghe nói, đôi mắt Thất hoàng tử sở dĩ trở thành như vậy, chính là có liên quan đến huấn luyện viên omega này đó."

Mike nheo mắt, "Thật không? Ngươi nghe ai nói?"

Đồng đội nhún nhún vai, nói: "Tin đồn thôi, nhưng mà cho dù là thật hay giả, trưởng quan mới này của chúng ta cũng không phải là một chủ nhân dễ chọc, nhóc con nhà ngươi vẫn đừng làm càn quá."

Mike lại chuyển ánh mắt tới trên người Thất hoàng tử, nhưng khiến cho hắn không ngờ tới chính là, đang lúc hắn nhìn Lezar chăm chú, Lezar lại như có cảm giác mà quay đầu về hướng này. Cho dù đôi mắt Thất hoàng tử vẫn nhắm, nhưng Mike lại rõ ràng cảm thấy bị người nhìn chăm chú cùng với một loại khí tức nguy hiểm mạnh mẽ.

"Này, ta nói..." Mike vỗ vai đồng đội bên cạnh.

"Hả, sao?"

"Ngươi nói Thất điện hạ có mặc cách ly trang không?"

"Chắc là không, nếu không sao có thể cảm nhận được tin tức tố trên người y chứ?"

"Nhưng sao ta cảm thấy đôi giày trên chân y, giống hệt như giày bắt chước tin tức tố alpha mới ra mắt như vậy?"

"Giống chỗ nào, sao ta không nhìn ra? Hơn nữa, Lezar điện hạ mang giày bắt chước tin tức tố alpha để làm gì?"

Tuy rằng Mike chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi, nhưng đôi mắt lại vô cùng lợi hại, cứ nhìn chằm chằm vào Lezar, mà Lezar cũng xoay người qua bên này, mặc dù cách một đám đông, tựa hồ như cũng có hai luồng khí tức đối địch va chạm giữa không trung.

"Cũng đúng, có thể ta nhìn lầm." Mike hơi giương môi, rốt cuộc thu hồi tầm mắt. Đồng đội bên cạnh chẳng hiểu vì sao lại đột nhiên cảm thấy lạnh buốt cả người.

Ba ngày kế tiếp, toàn quân đoàn dưới thủ đoạn của Thẩm Tu Vân cơ hồ nếm trải tra tấn kinh người, qua núi đao biển lửa, những ai không qua được liền bị Thẩm Tu Vân không chút lưu tình mà đá khỏi quân đội, cái gọi là 'đá khỏi quân đội' ở đây, cũng không phải chỉ là đá ra khỏi sân huấn luyện, mà là trực tiếp khai trừ quân tịch.

Phải biết rằng, tại đế quốc Tinh Tế, có thể có được quân tịch, không chỉ có nghĩa là vinh quang vô lượng, còn có nghĩa là có thể lãnh quân lương kết xù, địa vị cũng cao hơn người thường rất nhiều. Đối với một ít đại tộc thế gia mà nói, hậu bối có nhậm chức trong quân hay không, càng có ý nghĩa đại diện cho tương lai phát triển và sức mạnh của gia tộc sau này.

Cho nên kỳ hạn huấn luyện ba ngày của Thẩm Tu Vân còn chưa chấm dứt, tin tức hắn khai trừ quân tịch hơn hai ngàn người cũng đã truyền khắp tinh cầu Lama, rất nhiều quý tộc trong hội nghị cũng kháng nghị với công chúa Hasusan, Hasusan vốn đã đau đầu vì những tin tức bất lợi liên tiếp truyền tới từ tiền tuyền, lúc này không còn sức kiên trì ứng phó với đám quý tộc này, sắc mặt âm trầm.

"Hasusan điện hạ, ngài cho omega kia một quân đoàn để hắn huấn luyện mà thôi, vì sao có thể cho phép hắn khai trừ quân tịch của binh sĩ?" Một nghị viên có cháu bị khai trừ bất bình mà nói, "Chẳng lẽ nói, hoàng tộc sẽ vì một omega chưa từng cống hiến gì cho đế quốc mà vứt bỏ gia tộc đã từng dốc hết tâm huyết vì quốc gia như chúng ta sao? Ta muốn biết, đến tột cùng đây là ý của ngài, hay là ý của Kelmis bệ hạ? Zethanon có phải đã không cần sự ủng hộ của chúng ta nữa rồi phải không?"

"Lúc trước cũng đã ước định, đáp ứng để Thẩm Tu Vân toàn quyền xử lý một quân đoàn, bao gồm cả quyền lợi của binh sĩ, lúc đó đã được quyết định bằng hình thức bỏ phiếu toàn hội nghị. Nam tước Sherk hiện giờ lại nói như vậy, là bất mãn đối với hoàng tộc Zethanon sao? Muốn uy hiếp ta hay là hoàng đế Kelmis còn đang dưỡng bệnh?"

Người gọi là nam tước Sherk này, bị Hasusan chất vấn đến có chút hụt hơi, không khỏi xuống nước: "Hasusan điện hạ bớt giận, ta cũng chỉ là đại diện cho các quý tộc đến phản ảnh chi tiết tình huống với ngài, omega kia quả thật là quá phận..."

"Nam tước Sherk, chẳng lẽ các ngươi quả thật muốn cho con cháu nối dõi của mình ra tiền tuyến sao?" Lúc này Hasusan đột nhiên lạnh giọng hỏi.

Nam tước Sherk ngẩn người, "Đây là đương nhiên... chiến đấu là vinh quang của alpha."

Công chúa Hasusan lộ ra nét mặt khó đoán, "Tướng quân Joseph dũng mãnh thiện chiến đến nay vẫn bặt vô âm tín, tiền tuyến giao tranh giữa đế quốc và trùng tộc xuất hiện một khu vực rada không do thám được, quân đội đến tiếp ứng lần này có thể hung hiểm vạn phần, rất có khả năng sẽ đi không về, ngài xác thực muốn cho con cháu của mình tham gia trận chiến như vậy?"

Nam tước Sherk nhất thời rơi vào trầm mặc, lông mày từ từ nhíu chặt.

Hasusan thu hết chuyển biến của hắn vào trong mắt, lộ vẻ trào phúng: "Nam tước Sherk, nhờ ngài đem lời của ta truyền đạt cho các quý tộc và nghị viên, nể tình cộng sự nhiều năm của các ngươi và gia tộc Zethanon, ta cũng là vì muốn tốt cho các ngươi, chẳng lẽ các ngươi còn không rõ?"

Nam tước Sherk liếc nhìn Hasusan, hơi cúi người nói: "Đa tạ công chúa điện hạ nhắc nhở, ta sẽ chuyển đạt ý của ngài." Sau đó liền vội vội vàng vàng rời đi.

Hasusan đuổi hết những người này, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, kéo kéo cổ áo, đi đến trước cửa sổ, đôi mắt vĩnh viễn lạnh lùng nhìn về phía chân trời, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh Thẩm Tu Vân và Lezar trong hội nghị ngày đó.

Lezar, nếu đây là người mà ngươi chọn, hy vọng hắn không làm cho ta thất vọng. Nhưng mà, một người tràn ngập nguy hiểm khó xác định như vậy, ngươi có thể đảm bảo hắn sẽ không uy hiếp tới sự thống trị của gia tộc Zethanon sao? Một ngày kia, có thể nào ngay cả ngươi cũng không thể khống chế hắn hay không?

Kỳ hạn ba ngày nhanh kết thúc, cuối cùng, binh sĩ thông qua khảo hạch của Thẩm Tu Vân còn không tới năm nghìn người, sau khi trải qua kiểm duyệt của Hasusan, bước lên quân hạm. Thẩm Tu Vân mặc dù là quân đoàn trưởng, nhưng quân hàm cũng chỉ là phó hạm trưởng, hạm trưởng do Thất hoàng tử Lezar đảm nhiệm, Thẩm Tu Vân cũng không dị nghị gì đối với chuyện này, vũ trụ không phải là sở trưởng của hắn, chỉ huy toàn bộ quân hạm đúng là có chút khó khăn với hắn, có Lezar ở đây sẽ thoải mái không ít.

Lần này chiến hạm của bọn họ là chiến hạm hoàng gia, chịu tải lượng lên đến vạn người, sau khi qua khỏi lớp bảo vệ của tinh cầu Lama, chiến hạm hoàng gia phát sáng rực rỡ, mang theo những vũ khí tân tiến nhất, bay vào vũ trụ.

Lễ mừng xuất chinh được truyền hình trực tiếp, quân xuất chinh lần này được quan tâm không phải chỉ bởi vì đây là cuộc chiến quan trọng giữa trùng tộc và nhân loại, mà còn là vì quân đoàn trưởng là một omega, đây là chuyện chưa từng phát sinh kể từ khi đế quốc được thành lập.

Giữa tiếng tấu nhạc và tiếng hoan hô, chiến hạm hoàng gia rốt cuộc thoát ly khỏi lực hấp dẫn, kéo theo một đường ánh sáng thật dài, bay về phía biển sao.

Mọi người trên quân hạm giờ khắc này đều nhìn về phía tinh cầu Lama, không biết lần này từ biệt, còn có khả năng sống sót trở về nhìn cố hương hay không.

Thẩm Tu Vân cũng không ngoại lệ, đứng trước cửa sổ mạn tàu trên phòng chỉ huy nhìn ra bên ngoài, lúc này vừa vặn nhìn thấy một đám sao chổi lướt qua chiến hạm, nhìn từ xa đó chính là một trận mưa sao xinh đẹp, mà ở sâu trong vũ trụ yên tĩnh đến buồn chán này, bọn chúng cũng chỉ là những tinh thạch xấu xí mà thôi.

"Tu Vân, đứng bên cửa sổ nhìn cái gì?" Lezar không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh Thẩm Tu Vân.

Thẩm Tu Vân nghiêng đầu liếc nhìn Lezar một cái, thản nhiên nói: "Không có gì?"

"Lại nhìn mưa sao?" Lezar hỏi, "Ta nhớ rõ khi vừa cất cánh khỏi tinh cầu Lama, đi về phía này, có thể thấy được mưa sao."

Thẩm Tu Vân không để ý tới Lezar.

Lezar cười cười, nói: "Tu Vân, còn nhớ lúc trước ta đã nói gì sao?"

"Không nhớ rõ."

Lezar cười khẽ, "Khi một ngôi sao băng rơi xuống đất, có nghĩa là trên đời sẽ có một người chết đi. Không nhớ?"

Thẩm Tu Vân biểu tình không thay đổi, không trả lời, chỉ xoay người rời khỏi cửa sổ.

"Tu Vân." Lezar muốn gọi hắn trở lại.

"Thất điện hạ, ta nhớ đã từng nói, không thích nhắc đến chuyện kiếp trước." Ngữ khí Thẩm Tu Vân càng thêm lạnh lùng.

"Ta không nhắc tới, không có nghĩa là ngươi không nhớ tới." Lại lần nữa nhắc tới chuyện liên quan cả đời, lần này Lezar lại không nhượng bộ.

"Cho dù nhớ, thì thế nào?"

"Nếu cái gai trong lòng không lấy ra, thì sẽ ghim ở đó không được thoải mái."

Thẩm Tu Vân cười: "Cũng đã chết trong lòng từ lâu, còn lấy ra làm gì?"

"Không lấy ra, mỗi lần gặp mưa gặp gió tâm sẽ đau."

"Vậy cứ đau đi." Thẩm Tu Vân nói, "Như vậy ít nhất cũng có thể nhắc nhở chính mình, lần sau nhớ lâu một chút, đừng đi lại đường cũ."

Thẩm Tu Vân nói xong liền rời khỏi phòng chỉ huy, lại bị Lezar giữ chặt lại, Thẩm Tu Vân lạnh mặt, nhưng Lezar cũng không để ý hắn có vì vậy mà tức giận hay không, chỉ cố chấp không buông.

"Có phải một lúc nào đó ta nguyện ý thay ngươi chắn một đao, ngươi mới có thể buông xuống đề phòng?"

Thẩm Tu Vân ngẩng đầu nhìn Lezar, trầm mặc một khắc, mới nói: "Chẳng phải lúc trước Thất điện hạ đã làm như vậy?"

Lezar nháy mắt trở nên cứng đờ.

Thẩm Tu Vân vùng thoát khỏi Lezar, cảm xúc trầm ổn mà nói: "Thất điện hạ, năm đó là nhãn giới của ta chật hẹp, chỉ xem ngươi như là tiểu nhân bội bạc, hiện giờ hiểu chuyện nhiều, cũng hiểu được nỗi khổ trong lòng ngươi trước đây, về nhiều phương diện, cũng kính nể khí phách và thủ đoạn của ngươi. Nói thật, chút ân oán này giữa ta và ngươi, ta cũng đã sớm không để trong lòng, từ nay về sau cho dù là quen biết thông thường cũng tốt, cần gì phải chấp nhất với phần giao tình này? Tín nhiệm hay là không, khúc mắc hay là không, đối với hai người chúng ta mà nói, hẳn là cũng không còn liên quan gì đi? Ta tin rằng với lòng trung thành tuyệt đối mà Điện hạ dành cho đế quốc, nhất định sẽ toàn lực phối hợp cùng ta tác chiến, như vậy, là đủ rồi, không phải sao?"

Thẩm Tu Vân nói xong liền xoay người rời đi, chỉ để lại Lezar một mình đứng giữa phòng chỉ huy trống rỗng, sau lưng chỉ còn ánh đèn trên bản điều khiển thỉnh thoảng loé sáng.

Lezar lắng nghe tiếng bước chân của Thẩm Tu Vân càng lúc càng xa, không hiểu vì sao, đột nhiên nhớ tới một câu đã từng vô tình nhìn thấy, một câu nói vô cùng cẩu huyết:

Trái ngược với yêu không phải là hận, mà là... thờ ơ như người xa lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play