Chương 96
Sau khi hội nghị thương thảo, chính phủ đế quốc quyết định phái người đến tinh cầu Mai Tả đàm phán với Thẩm Tu Vân trước, muốn hắn tự nguyện trả lại tinh cầu Mai Tả cho chính phủ quản lý, Hasusan suy tư thật lâu, cuối cùng thu xếp các nghị viên, quyết định để Thất hoàng tử Lezar đại diện chính phủ đến tinh cầu Mai Tả đàm phán.
Hội nghị kết thúc, Lezar bị Hasusan gọi đến tẩm cung của nàng. Lúc trước trong hội nghị Lezar không tỏ thái độ, lúc này lại đột nhiên hỏi Hasusan: "Đại tỷ, vì sao lại muốn cử ta đến tinh cầu Mai Tả?"
Hasusan cúi đầu xoay tách cà phê trong tay, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lezar, "Lezar, ta đã từng dẫn người đi vây bắt omega nam nhân tên Thẩm Tu Vân kia, hơn nữa đã tận hết sức lực. Nhưng mà, ta thất bại."
Buổi tối Thẩm Tu Vân bị Hasusan vây bắt, chính là đêm mưa mà Lezar bị đâm xuyên tim, bởi vậy chuyện sau đó Lezar không hề hay biết. Chờ đến khi y tỉnh lại, cũng chỉ nghe người khác nhắc đến đôi câu vài lời, biết Thẩm Tu Vân dựa vào kỳ động dục làm cho rất nhiều sĩ binh alpha chịu khổ, chạy trốn từ trong kẽ tay đại công chúa Hasusan, còn làm ra một đám 'khói lửa' xinh đẹp giữa vũ trụ, ước chừng viện khoa học phải đau đầu mất mấy ngày mới có thể thanh trừ hết mấy chữ viết đó.
"Lezar, đến hiện giờ chúng ta cũng không tưởng tượng được trong tay những omega đó đến tột cùng nắm giữ bao nhiêu tài nguyên." Hasusan cầm lấy chiếc áo choàng bên cạnh, nhìn nhìn như có điều suy nghĩ, "Cách ly trang có thể bắt chước tin tức tố, dược vật có thể đẩy cao độ dày của tin tức tố động dục kỳ lên gấp mấy trăm lần chỉ trong nháy mắt, đạn tín hiệu siêu cường có thể bảo lưu dấu vết ba ngày giữa phóng xạ vũ trụ... Nhiều khi ta nghĩ, không biết bọn họ còn có cái gì? Còn có thể làm ra cái gì? Vì sao những hạng mục nghiên cứu này, chúng ta dùng thời gian dài đến một thế kỷ cũng không có được tiến triển đột phá? Chẳng những không tiến triển, kỹ thuật chế tạo cơ giáp còn không bằng trình độ lúc trước."
"Kỳ thật trong omega, cũng không thiếu người tài hoa."
"Điều này là không thể phủ nhận." Hasusan chậm rãi nói, "Nhưng alpha cũng không ít nhân tài, cho nên đây không phải là vấn đề về cá nhân."
"Cho nên... ý của đại tỷ là?"
Hassusan nhìn Lezar, hỏi: "Nếu ta phái ngươi đi tinh cầu Mai Tả, ngươi sẽ làm như thế nào?"
"Không phải kêu ta đi đàm phán sao?"
Hasusan mỉm cười, ánh mắt vô cùng lợi hại, "Ta không tin ngươi sẽ làm theo lời hội nghị nguyên lão."
"Nếu ta không hiểu sai, Đại tỷ đang cho rằng ta sẽ vi phạm hội nghị?" Lezar cười khẽ.
"Thất đệ, ta biết, lúc ngươi bị ép buộc từ bỏ quyền thừa kế ngôi vị hoàng đế, rất không cam lòng, ngươi có tính toán của ngươi, kế hoạch của ngươi." Hasusan đứng lên đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, ánh mắt sâu xa, lại lộ ra vẻ thản nhiên bất đắc dĩ, "Hiện nay đế quốc đã lung lay sắp đổ, chúng ta đúng là cần thay máu mới cho thân thể già nua này. Chỉ cần ta còn thượng vị một ngày, ngươi có thể làm chuyện ngươi muốn, nhưng Lezar, ngươi nhớ kỹ, thân là thành viên hoàng tộc Zethanon, vinh quang của hoàng tộc tuyệt đối không thể bị giày xéo, cho dù đến giọt máu cuối cùng, cũng phải đứng bên cạnh ngôi vị hoàng đế, dùng tánh mạng bảo vệ quyền lợi cho chủ nhân của nó, rõ không?"
"Vinh quang của hoàng tộc... cho dù vì điều này mà phải trả giá hơn ngàn tính mạng?"
Thần sắc Hasusan nghiêm nghị, "Cho dù là ai, chỉ cần muốn bước lên đỉnh cao, đều cần phải hy sinh. Từ xưa đến nay, triều đại nào cũng là như thế, không phân thiện ác, chỉ có quyền lực thay đổi. Bởi vậy, gia tộc Zethanon cho dù chỉ còn một người còn hơi thở cuối cùng, cũng không thể nhìn hoàng cung Klappa đổi chủ."
"Đại tỷ, hiện giờ rất nhiều người nghi ngờ huyết thống của ta, thậm chí hoài nghi ta có quan hệ với trùng tộc. Chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng nghi ngờ ta sao? Vinh quang của gia tộc Zethanon... ha ha, tới phiên ta bảo hộ sao?"
"Không phải ta tín nhiệm ngươi, mà là phụ hoàng." Hasusan quay người, nhìn hoàng tử Lezar ngồi trong bóng tối, "Lezar, phụ hoàng đã tỉnh, hiện giờ muốn gặp ngươi."
Từng cánh cửa cung mở ra, Lezar được thị vệ dẫn dắt qua một khoảnh lâm viên, đi vào tẩm cung của hoàng đế Kelmis.
Tẩm cũng hoàng đế Kelmis lúc này đã rực rỡ hẳn lên, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết chiến tranh, mà lúc này lão hoàng đế đang nằm trên giường nệm xa hoa, đắp chăn thật dày, vẫn vô cùng suy yếu như cũ. Bức màn trong phòng che kín, ánh sáng xuyên qua màn nhung dày màu đỏ, khiến cho toàn bộ căn phòng được bao phủ trong một mảnh đỏ hồng.
Lezar chậm rãi đi đến bên giường lão hoàng đế Kelmis, y không nhìn thấy nét mặt trắng xám lúc này của lão hoàng đế, nhưng lại có thể thông qua tần suất hô hấp đoán được tình trạng thân thể của ngài lúc này không được tốt lắm.
Khi Carsen cầm quyền, dưới sự khống chế của trùng tộc, đã từng muốn mưu hại hoàng đế, nhưng nhờ có vài bộ hạ trung thành động tay động chân với thuốc thử, giữ được tính mạng. Lúc đó toàn hoàng cung đều không phân biệt được ai là người bị trùng tộc thao túng, vì bảo tồn thực lực lấy bất biến ứng vạn biến, lão Hoàng đế và Đại công chúa tương kế tựu kế, trước mặt Carsen vẫn luôn giả bệnh, nhưng theo đế quốc tan tác, tin dữ không ngừng truyền đến, lão hoàng đế quả thực cấp hoả công tâm, bệnh đến nguy kịch, cho tới hôm nay, dưới sự cố gắng của mười mấy chuyên gia quân y viện, mới lại mở mắt.
Mà người đầu tiên hoàng đế muốn gặp sau khi tỉnh lại, chính là Lezar.
Nghe được tiếng bước chân, hoàng đế Kelmis chậm rãi mở mắt, đáy mắt mờ mịt, ảm đạm không ánh sáng, to rõ nét già nua.
"Lezar..."
"Phụ hoàng."
Kemis cứ như vậy, lặng yên nhìn Lezar một lúc lâu, mới khàn giọng nói: "Ngươi, mắt ngươi làm sao vậy?"
"Bị chút thương nhỏ."
"A, vậy sao..." hoàng đế lúc này mới hơi yên tâm, "Lúc trước... ta còn tưởng rằng ngươi đã chết."
"Phụ hoàng tìm ta, có phải có việc gì dặn dò?"
"Ngươi lại đây, ngồi cạnh ta."
Lezar chần chờ một chút, vẫn chậm rãi đi tới, ngồi bên giường.
Hoàng đế Kelmis cơ hồ phải rất cố gắng mới có thể nâng lên một bàn tay của chính mình, chậm rãi phủ lên tay Lezar. Thân thể Lezar đột nhiên trở nên cứng ngắc, từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ y cũng không cảm nhận được tình thương của hoàng đế, trong ấn tượng của y, ánh mắt nhìn về phía y của vị hoàng đế alpha đa mưu túc trí này luôn là vô cùng âm trầm, chưa từng hoà nhã một chút.
"Lezar... ta nghe người khác nói chuyện của ngươi, ngươi cứu vớt thể diện của đế quốc, phụ hoàng cảm tạ ngươi."
"Ngài quá khen." Lezar cung kính nói, thần sắc vẫn thản nhiên. "Nếu nói đến công lao, vẫn chủ yếu là Đại tỷ."
Phụ tử hai người lâm vào một trận im lặng xấu hổ, rốt cuộc, hoàng đế Kelmis mở miệng lần nữa, thần sắc đã có chút mất tự nhiên: "Lezar, có phải ngươi thu hồi quan tài của mẫu thân ngươi từ nghĩa trang Windsor về?"
Lezar rút lại bàn tay bị hoàng đế chụp lên, "Đúng vậy."
"Nàng... nàng vẫn tốt sao?"
Bên môi Lezar gợi lên một tia cười trào phúng, "Mẫu thân đã mất nhiều năm như vậy, phụ hoàng nói vẫn tốt, là tốt thế nào?"
Biểu tình của Kelmis đột nhiên trở nên cứng ngắt mất tự nhiên, thật lâu sau, mới chậm rãi nghiêng đầu, đôi mắt khô héo đã bị bệnh tật rút hết sinh mệnh lặng yên nhìn một chậu hoa bên giường, một chậu hoa hồng trắng, ở bên cạnh bức màn đỏ, cũng nhiễm phải một phần ửng hồng.
"Hoa hồng trắng, là mẫu thân ngươi thích nhất khi còn sống, thay ta đem đến cho nàng đi, nàng hẳn là không muốn nhìn thấy ta, ta sẽ không đến tế nàng."
"Đa tạ phụ hoàng, ta sẽ thay ngài biểu đạt tâm ý."
"An táng mẫu thân ngươi cho tốt."
"Vâng." Lezar phụ hoạ theo sau, còn nói: "Phụ hoàng, gần đây hội nghị và quân đội có người muốn dùng di thể của mẫu thân làm thí nghiệm."
Kelmis biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ giận, "Thí nghiệm? Thí nghiệm gì? Tại sao phải làm thí nghiệm?"
"Không biết, có lẽ vì máu của ta có tác dụng miễn nhiễm đối với trùng tộc, viện khoa học liền cảm thấy tò mò đối với gen của ta, cho nên muốn nghiên cứu mẫu thân một chút, hội nghị đã thông qua."
"Vô liêm sỉ! Mấy lão già trong hội nghị đều điên rồi! Quả thực là khinh người quá đáng!" Kelmis giận dữ, giọng nói nhịn không được mà đề cao, không khỏi ho khan kịch liệt. "Cho rằng ta đã chết sao? Cho rằng hoàng tộc không còn ai sao! Ta, ta phải ký vào quốc vương lệnh, xem ai dám động nàng!" Kelmis kích động, hô hấp đột nhiên trở nên kịch liệt, tựa như không thở nổi, sắc mặt cũng nghẹn đỏ.
"Phụ hoàng bớt giận, tin rằng có mệnh lệnh của phụ hoàng, không ai dám bất kính với mẫu thân." Lezar trấn an lão hoàng đế đang tức giận, khoé môi nhếch một cái.
Trạng thái của Kelmis không tốt, máy cảm ứng ghim trên người truyền các số liệu thân thế đến phòng y tế bên cạnh, cửa bị đẩy ra, một đám hộ sĩ và bác sĩ chạy vào, kiểm tra chăm sóc hoàng đế Kelmis.
Lezar yên lặng đứng bên cạnh một lúc lâu rồi mới xoay người không tiếng động rời đi, trên mặt cười lạnh.
Nhân danh tình yêu, không ngừng tra tấn người yêu, loại hành vi buồn nôn này, chỉ là biện hộ cho sự ích kỷ ti tiện của bản thân, hoang đường đến buồn cười.
Trong hoàng cung Klappa rất nhiều người đã từng tung tin đồn, hoàng đế Kelmis yêu nhất chính là thân mẫu của thất hoàng tử Lezar, nhưng Lezar lại chỉ xem những lời này như trò cười.
Yêu? Cái gì gọi là yêu?
Có lẽ trước kia y không thể hiểu được, nhưng đời này, y cũng đã tỉnh ngộ.
Chân chính yêu một người, không phải là chiếm hữu, không phải buộc chặt hắn bên người mình. Mà là để cho hắn có được cuộc sống mà hắn muốn, cho dù vĩnh viễn không thể ở cùng với nhau, cũng sẽ ở một nơi nhỏ hẹp khác trên thế giới này yên lặng ngắm nhìn, cho dù đôi mắt không nhìn thấy, chỉ cần trong lòng biết lúc này hắn đang cười vui, liền nguyện ý vì hắn mà từ bỏ tất cả. Thứ tốt nhất mà y có thể có được, đều cho hắn.
Một nơi khác cách xa tinh cầu Lama mấy vạn năm ánh sáng, Thẩm Tu Vân đang trong trại thương binh theo dõi binh lính bị thương. Kỳ thật lúc này bọn họ có thể dễ dàng như vậy mà tiếp được tinh cầu Mai Tả, có liên quan đến một thiên tính của trùng tộc.
Đối với trùng tộc mà nói, máu của một omega khỏe mạnh tượng trưng cho cội nguồn sinh mệnh, cho nên chỉ cần không phải có độ thuần huyết cực cao như Thẩm Tu Vân, trở thành ứng tuyển cơ thể mẹ cho trùng tộc, chúng nó sẽ không chủ động tấn công. Đương nhiên, nếu bị thao túng bởi thể sống cao cấp hơn, thì là chuyện khác.
Lúc bọn Thẩm Tu Vân vừa đến tinh cầu Mai Tả, liền lợi đụng đặc điểm này của trùng tộc, để cho binh lính alpha xung phong, dụ sóng triều tới tập kích, mà quân omega thì bọc đánh hai bên tả hữu. Bởi vì alpha và omega cùng xuất hiện, thể sống sơ cấp trùng tộc đều sẽ ưu tiên tấn công alpha, cho nên đội omega đầu tiên thuận lợi đáp xuống phụ cận căn cứ Mai Tả dưới sự yểm trợ che dấu của alpha.
Có điều đột kích chớp nhoáng như vậy, ưu thế cũng chỉ giới hạn trong vài phút đồng hồ, khi trùng tộc cao cấp đóng tại căn cứ Mai Tả ý thứ được tinh cầu bị tấn công, lập tức lợi dụng hệ ý thức chung của trùng tộc điều khiển sóng trùng bày trận phản công. Nhưng, chỉ nhờ vào mấy phút ưu thế này, cũng đủ để đội omega đầu tiên công vào tường thành thứ nhất của căn cứ Mai Tả.
Alpha sau khi bị trùng tộc ăn mòn thân thể, trên người sẽ không còn hương vị tin tức tố, càng thuận lợi cho bọn họ che dấu. Nhưng đối với Thẩm Tu Vân, cũng là trường hợp đặc biệt, hắn vẫn như cũ có thể cảm nhận được những sĩ binh bị đồng hóa này, thậm chí còn mẫn cảm hơn trước khi bọn họ bị ăn mòn. Cứ như vậy, dưới sự hướng dẫn của Thẩm Tu Vân, tiểu đội omega xung phong như một lưỡi dao sắt bén, trực tiếp xé mở một lỗ hổng bên ngoài căn cứ Mai Tả, vài trùng tộc cao cấp giữ vị trí mấu chốt lần lượt bị xử lý.
Nhưng bọn Thẩm Tu Vân vẫn gặp nguy hiểm khi đối phó với một trong những con rối cao cấp của trùng tộc, mà con rối đã tiến hóa hình thành trí lực này, Thẩm Tu Vân lại từng biết, chính là đội trưởng quân đoàn 25, Vide.
Đều nói oan gia ngõ hẹp, Thẩm Tu Vân lần thứ hai đụng tới người này lại cảm thấy cũng không ngoài ý muốn. Quân đoàn 25 vốn phụ trách đóng giữ tinh cầu Mai Tả, hiện giờ đại bộ phận con rối ở tinh cầu Mai Tả, đều là đế quốc binh thuộc quân đoàn 25. Đại tá Vide thân là tâm phúc của Carsen, lại được Phạm Tư Đức nhìn trúng, sớm bị trùng ăn não cũng không có gì lạ.
Binh lính omega dù sao cũng là lính mới, cho dù Thẩm Tu Vân có thuật xoay chuyển trời đất, cũng không thể trong vòng một tháng biến bọn họ trở thành sói thành hổ, cho nên lúc Vide thi triển toàn bộ binh lực trùng tộc điên cuồng vây công bọn họ, có một khắc, bọn họ thật sắp tiêu rồi.
Nhưng vào lúc chỉ mành treo chuông kia, một đội quân thần bí xuất hiện, chia sẻ bớt áp lực với bọn họ, dời đi trung tâm chiến lược của Vide, cuối cùng bọn Thẩm Tu Vân mới có thể tìm được cơ hội diệt trừ Vide, thoát khỏi khốn cảnh.
Đội quân kia đến một cách thần bí, đi cũng lặng yên không một tiếng động, khi Thẩm Tu Vân tấn công nội thành căn cứ Mai Tả, sau khi dọn sạch chiến trường muổn quay ra ngoại thành liên lạc với minh quân, đã không thấy bọn họ đâu nữa.
"Tu Vân, có khách bái phỏng, muốn gặp ngươi."
Lần xuất chinh này có Brandy theo Thẩm Tu Vân, những người khác đều đóng tại tinh cầu Omega, lúc này Thẩm Tu Vân còn đang suy tư về lai lịch đội quân kia, chợt nghe Brandy tới gần gọi hắn.
"Ai?" Thẩm Tu Vân hỏi.
"Người từ tinh cầu Lama." Brandy nói, trong ánh mắt mang chút ý vị sâu xa, "Thất hoàng tử điện hạ."
Thẩm Tu Vân hơi hơi nhướng mày, trong nháy mắt sáng rõ.
"Sao? Người ở chỗ nào? Nói tới làm gì?"
"Trong phòng điều hành căn cứ, chưa nói, chỉ nói muốn gặp ngươi." Brandy nói xong, nghĩ nghĩ, lại bổ sung." Muốn ngươi tự mình nói với y."
Chương 97
Trong hành lang u ám có thể cảm nhận được mùi vị khói thuốc súng còn sót lại chưa tan, Thẩm Tu Vân thân mặc cách ly trang, thu liễm khí tức, đi đến cửa phòng điều hành, nhưng không trực tiếp tiến vào, chỉ đứng tại chỗ nhìn qua cánh cửa nửa khép nửa hở, không nói một lời nhìn về nam nhân toàn thân quân phục đen bên trong.
Quân trang ở tinh tế đế quốc thống nhất là lục sắc, mà hôm nay Lezar mặc màu đen, Thẩm Tu Vân nhớ rõ ngày trước khi hắn trốn khỏi căn cứ Mai Tả, chính là ngày quốc khánh. Hắn gặp được Joshua, ngồi trong xe Joshua, nhìn thấy Thất hoàng tử một thân quân trang đen trên tivi trong xe, một cái liếc mắt đã nhận y là người kiếp trước kia.
Đến tột cùng vì sao lại nhận ra y? Chẳng lẽ chỉ bởi vì ngoại hình giống nhau?
Hiện giờ nghĩ lại, Thẩm Tu Vân mới hiểu được, có lẽ thứ mà hắn quen thuộc chính là khí chất của người kia. Đôi mắt u ám thâm thúy, cho dù giữa dòng người ồn ào náo động vẫn mang theo ý cười đạm mạc, không liên quan gì đến niềm vui, ngược lại thêm lạnh lùng, cô độc, thâm trầm, ẩn chứa dã tâm không thể nói rõ, cũng với áp lực trường cửu của phẫn nộ cùng bất kham, giống hệt Thất điện hạ của kiếp trước.
Thuở nhỏ tang mẫu, cường huynh đàn áp, hoàn cảnh giống nhau tạo nên tính cách như nhau. Y phục đen chỉ là để tưởng nhớ thân mẫu trong ngày giỗ, hoa hồng trắng trước ngực không kiêng nể mà khiêu chiến lão hoàng đế, y có thể nhẫn, nhưng vẫn cuồng vọng, khi đó Lezar cũng đã trở nên nguy hiểm, nếu như không có những gút mắt cũng như những việc ngoài dự liệu sau này, Thẩm Tu Vân khẳng định y sẽ như cũ trở thành vị Thất hoàng tử tâm ngoan thủ lạt của kiếp trước, diệt trừ hết thảy người chắn ngang con đường đi lên đế vị của y, tới khi đến đỉnh.
Cũng bởi vì một vài nguyên nhân không thể nói rõ, Thất hoàng tử kiếp trước trở về.
Nhưng, Thẩm Tu Vân lại có chút không còn hiểu y nữa.
Càng ngày càng nhiều cảm xúc xa lạ, làm cho hứng thú của Thẩm Tu Vân đối với y càng lúc càng tăng, thường xuyên vô ý nhớ tới người này. Hiện giờ hắn đã có tư cách đối địch với y, không còn là quân cờ trong tay y, cho nên hắn thường xuyên tò mò, không biết tiếp theo y sẽ bố trí ván cờ tuyệt diệu thế nào, để hắn cùng nhập cục.
Đại khái là cảm giác được chuyện gì, Lezar vẫn luôn đưa lưng về phía cửa đột nhiên xoay người.
Ánh mắt Thẩm Tu Vân khẽ động, bỗng nhiên trở cổ tay, ngón tay kẹp lấy một lưỡi dao mỏng, không chút lưu tình phóng về phía Lezar.
Động tác xoay người của Lezar chưa hoàn thành, lập tức nghiêng về một bên tránh thoát, lưỡi dao xoay tròn phá không bay ra, hiểm hiểm lướt qua cánh tay y, mạnh mẽ ghim vào bức tường đối diện, phát ra một tiếng 'đinh'.
"Tu Vân, ngươi đón tiếp khách đường xa mà đến như vậy sao?" Lezar cũng không buồn bực, vuốt lên tay áo bị lưỡi dao cắt qua, mỉm cười xoay người.
Thẩm Tu Vân xuất phát từ thói quen, cho rằng sẽ nhìn thấy đôi mắt mang theo ý cười của Lezar, đôi mắt giống như của mình, màu đen hiếm có trên khắp đế quốc. Nhưng cuối cùng khi Lezar hoàn toàn xoay người, hắn chỉ có thể nhìn thấy mi mắt nhẹ nhàng khép kín, hết thảy châm biếm, trêu chọc, khiêu khích đều bị che đậy, nhìn không thấy, cũng không còn cách nào nhìn thấy, chỉ còn một độ cong ôn hòa bên khóe môi.
"Thân thủ của Thất điện hạ vẫn tốt như xưa." Thẩm Tu Vân nhìn Lezar, thản nhiên nói.
Kỳ thật đạo đãi khách như vậy, cũng không còn xa lạ với Lezar. Năm đó Thẩm Tu Vân thân là thích khách, Lezar tìm được căn nhà gỗ ẩn cư của hắn, một lần đến là một lần tiếp ám khí, ban đầu thương tích đầy mình, đến cuối cùng thành ứng đối tự nhiên, hơn nữa còn có rượu ngon đưa tiễn, mặt dày mày dạn, rốt cuộc trở thành khách quen của thích khách đệ nhất thiên hạ. Hiện giờ Thẩm Tu Vân chỉ ném một cái phi đao, kỳ thật y còn thấy may mắn.
"Chút kỹ xảo này, trước mặt Tu Vân vẫn là múa rìu qua mắt thợ." Lezar khiêm tốn nói.
"Hôm nay Thất điện hạ tới đây là vì chuyện gì?" Thẩm Tu Vân không nhiều lời, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
"Từ lúc từ biệt lần trước, chúng ta đã bao lâu không gặp mặt? Tu Vân chẳng lẽ gặp mặt liền phải nói việc công?"
"Sao chứ? Vậy Thất điện hạ muốn nói việc tư gì?" Thẩm Tu Vân nhướng mi đầy hứng thú.
"Tỷ như nói những sau khi chúng ta ly biệt? Đừng quên ước định minh hữu lúc trước của chúng ta."
"Được, nếu Thất điện hạ nói như vậy, ngược lại ta có một câu hỏi, muốn nhờ Thất điện hạ giải đáp."
"Nghi vấn gì? Ngươi nói."
"Đội quân lúc trước tới tinh cầu Mai Tả, là của ngươi đúng không?"
"Đội quân nào?" Lezar bình tĩnh hỏi, nét mặt không chút sơ hở.
"Hai ta đều hiểu, Thất điện hạ vì sao phải xem người khác như kẻ ngốc? Lần này có thể nhanh chóng thu phục tinh cầu Mai Tả như vậy, có phải ta thiếu ngươi một câu cảm tạ hay không?"
Nghe xong lời Thẩm Tu Vân, Lezar hơi chút trầm ngâm, tựa như suy nghĩ nên trả lời thế nào.
"Tu Vân, kỳ thật chỉ cần ngươi và người của ngươi không lên tiếng, sẽ không ai biết đến sự tồn tại của đội quân kia. Chỉ cần con dân đế quốc tin tưởng tinh cầu Mai Tả là do ngươi thu phục, là Thẩm Tu Vân ngươi, mang theo quân đội tạo thành từ omega, làm chuyện mà đế quốc quân không làm được, như vậy đủ rồi. Ngươi không cảm thấy vậy sao?"
"Ta làm sao biết được, thống soái đội quân kia vì sao cam nguyện? Giúp đỡ vô tư như vậy, làm ta cảm thấy bất an." Thẩm Tu Vân nhìn Lezar hỏi.
Lezar cười cười, ngữ khí thăm dò: "Có lẽ hắn cho rằng, tặng cho ngươi phần công lao này, có lẽ là hiệu quả tốt nhất?"
"Nhưng ta luôn cảm thấy, kết quả này chỉ tốt với mình ta."
"Có lẽ chỉ có lợi với mình ngươi mới chính là kết quả tốt nhất."
Lezar nói xong câu này, Thẩm Tu Vân không lại nói thêm, trong phòng nhất thời trở nên cực kỳ an tĩnh, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, bóng nắng nhảy nhót trên mặt đất, chiếu sáng vẻ lo lắng chồng chất trong phòng, phủ thêm lên mấy phần ấm áp.
Thẩm Tu Vân nhìn Thất điện hạ ngồi đối diện, mà Thất điện hạ đầy mặt mỉm cười đạm mạc đối lại, bọn họ có thể nghe thấy hô hấp của đối phương, tựa hồ không cần ngôn ngữ, vẫn như cũ khiến cho người khác không cách nào xen ngang.
Cuối cùng, lại là Thẩm Tu Vân đánh vỡ trầm mặc: "Cho nên, việc tư đã nói xong, Thất điện hạ lần này đến đây là để làm gì?"
Lúc này Lezar cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu: "Tu Vân có nghe tin tức liên quan đến tinh cầu Lama hay không?"
Hiện nay trong phạm vi khống chế của đế quốc, thông tin internet và các kênh radio lớn cũng đã khôi phục hoạt động thường nhật, Thẩm Tu Vân tự nhiên sẽ không thể không biết, hiện giờ hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của một vài alpha quý tộc nơi đó, tinh cầu Mai Tả như một chiếc bánh ngọt thơm ngào ngạt, không biết bao nhiêu người muốn ghé miệng cắn một miếng.
"Cho nên Thất điện hạ quả nhiên là đến khuyên ta thúc thủ chịu trói, từ bỏ quyền quản lý nơi này, ngoan ngoãn trở về chịu xét xử của tòa án đế quốc?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Nếu thật là như vậy, chỉ sợ Thất điện hạ không có cách nào bình yên rời khỏi tinh cầu Mai Tả." Thẩm Tu Vân lạnh lùng liếc nhìn Lezar.
Lezar cười ha ha, "Tu Vân, ngươi đúng là không đổi được bản tính của thích khách, không nhớ ngay cả tại thời đại của chúng ta kia cũng có điều luật hai bên giao chiến không chém sứ giả sao?"
Lezar nói những lời này, rõ là trào phúng trắng trợn, dịch thành một câu khó nghe hơn, tương đương với, 'chó không thể không ăn phân', Thẩm Tu Vân đương nhiên sẽ không cho y sắc mặt hòa hoãn.
"Tu Vân, kỳ thật ta đến là để thay mặt chính phủ đế quốc đàm phán với ngươi." Cho dù lúc này Lezar không nhìn thấy thần sắc của Thẩm Tu Vân, lại có thể vẽ phác thảo bộ dáng uẩn giận của hắn trong đầu, bên miệng không khỏi câu lên một ý cười.
"Muốn ta làm thế nào?"
"Hợp nhất thủ hạ của ngươi với đế quốc quân, giữ nguyên phiên hiệu. Từ nay về sau, Minh Quân Omega của ngươi là một bộ phận của đế quốc quân, thành binh đoàn thứ tư sau Vinh Quang, Quang Minh, Sứ Mệnh ba binh đoàn lớn." Lezar nói năng có khí phách, thu liễm vẻ tươi cười, thần sắc trịnh trọng nghiêm túc.
"Đây là yêu cầu của các ngươi?" Thẩm Tu Vân không lập tức tỏ thái độ. "Điều kiện của ta đâu?"
Lezar nghe thấy thanh âm trầm ổn bình tĩnh của Thẩm Tu Vân, không khỏi mỉm cười tán thưởng, "Điều kiện này, đương nhiên là do chính ngươi đề xuất, dù sao chúng ta cũng đang đàm phán."
Thẩm Tu Vân nheo mắt, cân nhắc nhìn Lezar, bỗng nhiên hiểu ra chuyện gì, nói: "Thất điện hạ, hội nghị phái ngươi tới tinh cầu Mai Tả, không phải kêu ngươi nói lời này đi?"
Ý cười bên môi Lezar thêm sâu, "Tu Vân, chuyện này phải dựa vào năng lực đàm phán của ngươi. Hội nghị chỉ phái ta đến đàm phán, nhưng kết quả trở về như thế nào, không phải do ta."
Thẩm Tu Vân khẽ nhíu mày, "Chuyện này ta cần thời gian suy xét."
"Ta rất nguyện ý lưu lại mấy ngày ở tinh cầu Mai Tả." Lezar lập tức nói.
Thẩm Tu Vân đứng lên, ánh mắt dời đến vị trí bị phi đao của mình cắt qua trên quân trang Lezar, "Như vậy, liền trì hoãn vài ngày quý giá của Thất điện hạ."
"Rất vinh hạnh." Lezar đứng dậy, gật đầu với Thẩm Tu Vân.
"Ta sẽ sắp xếp người phụ trách sinh hoạt hàng ngày cho Thất điện hạ, chẳng qua điều kiện nơi này có chút thô sơ, không bằng tinh cầu Lama, còn mong Thất điện hạ nhiều thông cảm."
"Với ta mà nói, hiện giờ khắp đế quốc không nơi nào tốt hơn nơi này." Lezar nói.
Thẩm Tu Vân liếc Lezar một cái, mặt không đổi sắc xoay người rời đi.
Lezar ở lại tinh cầu Mai Tả, truyền tin đến tinh cầu Lama, viết: đàm phán vô cùng bất lợi, đang nghĩ cách thuyết phục đối phương, cần thời gian.
Mà cùng lúc đó, một trang chuyên đưa tin về chiến dịch thu phục căn cứ Mai Tả và những bình luận liên quan càng lúc càng được hưởng ứng trong dân chúng.
"Mọi người đều biết, hoàng tử Carsen có lẽ đã bị trùng tộc khống chế từ trước, lần đầu dẫn binh tấn công tinh cầu Omega, trọng binh vây công mất mấy tháng cũng không phá vỡ được phòng thủ. Mà trái lại tinh cầu Mai Tả, so với tinh cầu Omega, thực lực phòng thủ không biết cao hơn bao nhiêu lần, lại trong vòng vài ngày ngắn ngủi đã triệt để luân hãm. Một bên chỉ là omega vũ trang tự vệ, bên kia là đế quốc quân, quân đoàn 25 thuộc binh đoàn Sứ Mệnh được trang bị hoàn mỹ đóng ngay bên cạnh, vẫn không bảo trụ được căn cứ Mai Tả. Có phải chuyện này cho chúng ta thấy một điều? Chiến sĩ alpha mà chúng ta vẫn luôn tự hào dựa dẫm vào, thế nhưng sức chiến đấu còn không bằng các omega?"
Trang tin tức này chính là do Sarah Theoden tự mình điều hành, sau khi đưa những tin này, tinh cầu Omega vốn vẫn luôn thần bí khó lường đối với một số người, dần bắt đầu đi vào tầm nhìn của công chúng. Dưới các bài phỏng vấn của phóng viên, mọi người phát hiện giữa hỗn loạn như hiện nay, nhưng lại có một nơi thế ngoại đào viên như tinh cầu Omega vậy. Một tinh cầu hoàn toàn mới thành lập, vì có chỗ dựa là nhà xưởng Omega, tạo ra các loại sản phẩm khoa học kỹ thuật cung không đủ cầu, kéo theo nền kinh tế phát triển thần tốc. Cách ly y bắt chước tin tức tố đã từng thanh danh vang xa, buộc viện khoa học phải mua với giá trên trời, thì ra lại được sản xuất ở nhà xưởng Omega.
Một tinh cầu mà dân số chủ yếu là omega, thế nhưng có thể trụ vững sau ba tháng tập kích của trùng tộc, quả thật là không lời diễn tả. Nhưng mà khi mọi người liên tưởng đến vị chủ nhân tinh cầu, nam nhân omega đại đanh đỉnh đỉnh kia, tựa hồ lại cảm thấy tất cả mọi chuyện cũng không phải khó hiểu như vậy. Mà ngược lại, những omega đáng thương ở căn cứ Mai Tả, quân đoàn hai lăm đóng binh bên ngoài, thế nhưng hoàn toàn bị trùng tộc ăn mòn, toàn quân bị diệt, cuối cùng những người nhận trách nhiệm bảo vệ này lại trở thành đồng lỏa của trùng tộc, đem toàn bộ gần bốn mươi ngàn omega ở căn cứ Mai Tả biến thành vật thí nghiệm, gây giống cho trùng tộc!
Có lẽ vì sự đối lập này, trong vòng vài ngày ngắn ngủi, lòng tin của công dân đối với chính phủ sụt giảm nghiêm trọng, tin đồn liên quan đến hành tinh thần bí kia tràn ngập mọi hang cùng ngỏ hẻm khắp toàn quốc, cũng bị khuếch đại, đẩy danh vọng của Thẩm Tu Vân lên tầng cao mới.
Thẩm Tu Vân nói với Lezar cần xem xét vài ngày, mà trong vòng vài ngày này, y đã thúc đẩy thành cục diện như vậy.
Lezar nghe được tin tức ùn ùn kéo đến ngập trời, một mình một người ngồi trên sườn núi ngoại thành căn cứ Mai Tả, tường thành bên ngoài của căn cứ Mai Tả ở trước mặt y, tuy rằng mắt chỉ thấy một mảnh tối đen, không nhìn được gì, nhưng lại giống như có thể nghe thấy âm thanh tường thành than thở.
"Thất điện hạ."
Kỳ thật đã sớm cảm nhận được hương vị tin tức tố trên người Thẩm Tu Vân, lại vẫn luôn vờ như không biết, tới khi nghe được giọng nói quen thuộc của người nọ, mới nhẹ nhàng câu lên khóe môi.
"Tu Vân."
Thẩm Tu Vân đi đến bên cạnh Lezar, sóng vai cùng y ngồi bên sườn núi, nhìn căn cứ xa xa vắt ngang qua chân trời, tường ngoài mang theo vết tích tàn phá của chiến tranh, "Ta đã nghĩ kỹ vấn đề của ngươi."
"Cho nên câu trả lời của ngươi là?"
"Ta đồng ý hợp nhất quân đội với đế quốc quân, nhưng ta có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
Thẩm Tu Vân nghiêng đầu nhìn Lezar, ánh mắt lưu luyến trên góc nghiêng anh tuấn của y, "Ta muốn tiến vào hội nghị."
Lezar chậm rãi nở nụ cười.
Không cần nói thêm, Thẩm Tu Vân đã hiểu ý Lezar, thần sắc thản nhiên nhìn về phía trước.
Hoàng hôn buông xuống, thái dương như vạn ánh vàng chiếu sáng đất trời, hai người cùng ngồi trên cao, hai chiếc bóng cùng đổ dài, một người mặt mày lạnh nhạt, một người ý cười thong dong.
"Tu Vân."
"Sao."
"Bây giờ có phải mặt trời đang lặn?"
"Phải."
"Rất đẹp?"
"Hoàn hảo."
"Sẽ có một ngày, ngươi nhìn hết toàn bộ cảnh đẹp khắp nơi trên đế quốc." Lezar nói xong quay đầu lại, cách Thẩm Tu Vân rất gần, hơi thở ấm áp thậm chí phất qua vành tai Thẩm Tu Vân.
Thẩm Tu Vân trầm mặc thật lâu, lại nói: "Chuyện sau này, về sau hãy nói."