Chương 77

Lốc xoáy màu đen vây quanh Thẩm Tu Vân, ngay cả người đang nằm đè lên hắn cũng bị vây vào bên trong. Nhưng mà sau khi đám hắc trùng nhằm về phía bọn họ, lại giống như bị một lực gì đó ngăn trở, lúc sắp tiếp xúc đến bọn họ, lại tự động tách ra hai bên, thật giống như có một lưới bảo hộ vô hình ngăn cách đám hắc trùng và bọn họ, hoàn toàn bảo hộ cho bọn họ.

Trong nháy mắt này, toàn bộ thế giới giống như chìm ngập trong âm thanh xì xào của đám trùng bay quanh, khắp nơi trên thân thể không ngừng bị thứ gì bay xẹt nhanh qua, xúc cảm nhỏ mà dày đặc, khiến người không rét mà run. Nhưng, lúc này Thẩm Tu Vân lại không có tâm trạng nào để để ý đến bất cứ thứ gì khác, toàn bộ lực chú ý của hắn đều bị hấp dẫn bởi người vừa xuất hiện.

Hương vị trên người người này, quen thuộc như thế. Cảm giác mà người này mang lại, quen thuộc như thế. Xúc cảm thân thể, quen thuộc như thế. Cảm thụ đích xác độ ấm và nhịp tim của đối phương, hô hấp Thẩm Tu Vân đột nhiên trở nên dồn dập, đôi mắt mở lớn, trái tim bởi vì một dự cảm không nói nên lời mà trở nên kinh hoàng!

Đàn trùng màu đen bay qua bay lại trên người bọn họ, nhưng vô luận ra sao cũng không thể tiếp cận thêm nữa, cuối cùng chỉ có thể lưu luyến mà rút lui, lại không chịu đi xa, vẫn bồi hồi giữa không trung.

Thẩm Tu Vân nhìn 'mây đen' dần rút lui, ánh mắt trống rỗng. Đột nhiên hắn nhớ tới đêm mưa nọ, một thân ảnh đứng dưới cửa sổ phòng hắn.

Nỗi buồn phiền vẫn nghẹn trong lòng lâu nay, giống như đạt tới cực hạn vào một giây này, sắp không giữ nổi nữa, hắn mãnh liệt dùng sức, vươn tay đẩy người trên thân ra, sau đó, hắn thấy được gương mặt của đối phương.

Giờ khắc này, thế giới chợt an tĩnh, Thẩm Tu Vân hệt như gặp quỷ, thần sắc chấn động, hoảng sợ, tựa hồ đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, vội vàng nhìn ánh mắt đối phương!

Đôi con ngươi màu đen, vẫn như dĩ vãng, sâu đen thâm thúy, phản chiếu bên trong đôi mắt kia, là bóng hình của hắn.

"Là... là ngươi!" Thẩm Tu Vân từ từ đứng lên, muốn rút kiếm theo bản năng.

Người kia bị Thẩm Tu Vân đẩy sang một bên, chỉ đơn giản ngồi bệt luôn xuống đất, cũng không vội đứng dậy, co lên một chân, cánh tay gác lên đầu gối, ngẩng đầu cười nhạt nói: "Mới vừa cứu ngươi một mạng, sao chứ, ngược lại vẫn muốn đao kiếm cùng hướng?"

Giọng nói vẫn như vậy, nụ cười vẫn như vậy, vĩnh viễn vẫn là một thần thái bình tĩnh thong dong. Khuôn mặt này, hắn đã nhìn hai kiếp, vốn cho rằng sẽ không còn được gặp lại, không ngờ lại xuất hiện trước mặt hắn.

Người đã chết, thế nhưng lại hồi sinh, ai gặp cũng đều sẽ bị dọa mất hồn. Nhưng không biết vì sao, nỗi buồn khổ hậm hực vẫn tích tụ lâu nay trong lòng Thẩm Tu Vân, thế nhưng vào giờ khắc này, biến mất một cách kỳ tích, thật giống như tiêm vào một liều dophin, cả người nháy mắt tiến vào trạng thái sung sức.

"Ngươi... là người hay quỷ?" Thẩm Tu Vân nheo mắt nhìn nam nhân đối diện, không buông lỏng cảnh giác.

"Ngươi nói đi?" Thất hoàng tử Lezar mất tích đã hai năm, đứng lên, phủi sạch bùn đất trên người, đang muốn đi tới chỗ Thẩm Tu Vân, lại đột nhiên biến sắc, quay đầu nhìn về không trung.

Thì ra, đám hắc trùng kia đã làm cho Phạm Tư Đức chú ý, chỉ thấy hai máy bay do thám dùng tốc độ cực nhanh đang hướng về phía bọn họ, vạch ra bốn đường ánh sáng xanh lóa mắt trong đêm đen, chiếu sáng cảnh vật xung quanh.

"Nhanh, lên phi thuyền!" Lezar lập tức chạy tới, kéo Thẩm Tu Vân chạy về hướng kho hàng bí mật.

Đối đầu kẻ địch mạnh, sinh tử một đường, Thẩm Tu Vân cũng không tiện hỏi nhiều, sau khi lên phi thuyền, liếc mắt nhìn kẻ vừa cùng mình đi vào, hơi nhíu mày, tựa hồ do dự một khắc, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm điều gì nữa. Hai người, một ngồi vào khoang điều khiển bắt đầu điều khiển phi thuyền cất cánh, một đứng ở cửa khoang chưa đóng, cầm lấy súng trang bị bên trong, đặt lên vai, lưu loát bắn hai phát đạn, đánh rớt hai phi cơ trinh sát kia.

Cửa phi thuyền thuận lợi khép kín, Thẩm Tu Vân kéo cần điều khiển, nhập vào mệnh lệnh, rốt cuộc phi thuyền cũng chậm rãi cất cánh. Vì bức phá ra khỏi lực hấp dẫn tinh cầu, thời gian cất cánh cần phải có hai mươi giây giảm xóc. Tuy rằng chỉ là hai mươi giây ngắn ngủi, nhưng trong khoảng thời gian này, toàn bộ hệ thống phòng ngự của phi thuyền vô cùng yếu ớt, nếu bị công kích, hậu quả là không thể lường được.

Thời gian đếm ngược còn mười lăm giây, Thẩm Tu Vân liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ mạn tàu, chỉ thấy xa xa lại có hơn mười phi thuyền đang bay nhanh đến chỗ bọn họ, trong mười lăm giây, có thể tới được chỗ này.

Thẩm Tu Vân quay đầu lại, thấy ánh mắt thất hoàng tử Lezar thẳng tắp nhìn bên ngoài, sau đó đột nhiên mở ra cửa thoát hiểm, nhảy ra!

Hơn mười phi thuyền vũ trang đã bay đến gần, thời gian đếm ngược còn khoảng mười giây, mà Lezar sau khi nhảy ra ngoài, lúc tiếp đất đã biến thành cơ giáp, thể tích nhanh chóng biến lớn theo hình thức triển khai, ngay vào lúc phi thuyền của Thẩm Tu Vân sắp tiến vào tầm bắn của mười phi thuyền kia, cơ giáp nâng lên cánh tay máy, bắn ra mấy quả đạn pháo, công kích trước một bước.

Phanh!

Đạn Laser bắn tới, vô cùng tinh chuẩn hạ hết đám phi thuyền kia, không sót một cái. Phi thuyền bị bắn hạ bốc khói rớt trên mặt đất, lần lượt nổ mạnh, tạo thành ánh lửa chói mắt.

Đây chính là... cơ giáp thông minh trong truyền thuyết?

Thẩm Tu Vân ngồi trong khoang điều khiển phi thuyền, có chút kinh ngạc nhìn một màn vô cùng đồ sộ này ngoài cửa sổ, cảm thấy rất bất ngờ.

Cái gọi là cơ giáp thông minh này, bởi vì đã lâu không ai nhìn thấy, sớm tuyệt tích, cho nên công năng cụ thể như thế nào Thẩm Tu Vân cũng không rõ lắm. Nhưng hắn biết một chuyện, phàm là cơ giáp thông minh, hình thức thu nạp cuối cùng đều vô cùng nhỏ, có thể nhỏ như một mặt dây chuyền bỏ túi. Vừa rồi Lezar lúc nhảy ra ngoài đã đồng thời triệu hồi cơ giáp, lại nhanh chóng tiến vào bên trong cơ giáp, động tác thật nhanh, tạo cho người khác cảm giác như thể bản thân y vừa tự biến mình thành chiến sĩ cơ giáp.

Vì có sự ngăn cản của Lezar, thời gian đếm ngược thuận lợi trôi qua, tiến vào hình thức cất cánh. Nhưng mà, vào lúc thân thuyền sắp dùng tốc độ ánh sáng bay lên khỏi mặt đất, lại có thêm rất nhiều phi thuyền vây tới.

Vào lúc chỉ mành treo chuông, lựa chọn sáng suốt có lợi nhất với chính mình chính là trực tiếp cất cánh, nhưng bàn tay Thẩm Tu Vân lại dừng lại bên trên nút xác nhận cất cánh, liếc mắt nhìn bóng người cơ giáp đang tập trung hết sức né tránh công kích của địch nhân bên ngoài, chần chờ một chút.

"Quá trình cất cánh đã chuẩn bị xong, có phát động hình thức cất cánh hay không?" Thanh âm điện tử trong khoang thuyền nhắc nhở.

Thẩm Tu Vân rốt cuộc mạnh mẽ ấn vào nút 'Yes', cùng lúc, lại bung ra dây xích, quăng về phía Lezar.

Phi thuyền cất cánh, dây xích bung ra, cơ hội chỉ trong một sát na, nếu Lezar không thể bắt được sợi xích kia kịp lúc, phi thuyền của Thẩm Tu Vân sẽ rời khỏi trái đất, y cũng chỉ có thể bị bỏ lại nơi này. Lưới năng lượng bảo vệ phi thuyền được mở ra, ánh sáng xanh bao bọc lấy toàn thân phi thuyền, Thẩm Tu Vân nhìn bóng dáng người ngoài cửa sổ, có một khắc, tâm tình của hắn vô cùng vi diệu, không thể phân rõ rốt cuộc là có từng hy vọng người kia nắm kịp sợi xích hay không.

Phi thuyền đuổi theo bọn họ càng lúc càng nhiều, ánh sáng năng lượng của phi thuyền Thẩm Tu Vân trở nên sáng rực mạnh mẽ, trần kho hàng bị xốc lên, cùng lúc, dây xích cũng bị đẩy về cạnh Lezar.

Người trong cơ giáp đang trong trận chiến quyết liệt, tựa như có thể cảm nhận được phương hướng của dây xích, ánh sáng trên cánh tay máy nhanh chóng phát ra đợt công kích sau cùng, sau đó chụp được dây xích, quấn vòng quanh thân cơ giáp, vừa mới làm xong, ánh sáng trên phi thuyền đã rực rỡ đại thịnh, nháy mắt bay lên không, cơ giáp bị mang lên khỏi mặt đất, cùng bay vào vũ trụ với phi thuyền kia.

Thẩm Tu Vân nhìn thấy cơ giáp liên tiếp thuận lợi, đáy lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng hắn đại khái cũng không ý thức được tâm tình lúc này của mình.

Cứ như vậy, phi thuyền kéo theo một 'cái đuôi' phía sau, cùng bay ra khỏi tinh cầu Omega.

Bởi vì Thẩm Tu Vân đã đặt chế độ thoát ly tình huống khẩn cấp cho phi thuyền, tốc độ cực nhanh, một khi thoát khỏi lực hấp dẫn của tinh cầu, cơ hồ không có khả năng bị đuổi theo, Phạm Tư Đức phái nhiều phi thuyền truy kích theo sau, chung quy vẫn chậm một bước, mắt mở trừng trừng nhìn Thẩm Tu Vân tiến hành kích động không gian, biến mất trước mặt bọn họ.

Ngân hà giữa vụ trụ xuất hiện, rực rỡ xinh đẹp trong không gian tĩnh lặng, sau khi Thẩm Tu Vân tiến hành kích động không gian lần thứ hai, năng lượng của phi thuyền cạn kiệt, hắn đành hạ xuống một tinh cầu bỏ hoang.

Trải qua một lần chạy trốn kinh tâm động phách, Thẩm Tu Vân tập trung cao độ trong cả một thời gian dài, lúc này đã mỏi mệt không chịu nổi, tắt động cơ, mở cửa khoang đi ra ngoài, việc đầu tiên là ra xem xét phía sau phi thuyền, nhìn xem cơ giáp kia có còn hay không, người trong cơ giáp còn sống hay không.

Hai lần kích động không gian, cộng thêm vận tốc ánh sáng lúc thoát ly khỏi lực hút của tinh cầu, mặc dù dây xích được chế tạo từ vật liệu đặc biệt, hiện giờ cũng đã gãy, không biết văng đi đâu.

Nhưng mà cơ giáp mất đi dây xích, lại hoàn toàn dựa vào sức chính mình, dùng tay người máy bám chặt lấy đuôi phi thuyền, thế nhưng lại không bị hất văng. Thẩm Tu Vân nhìn cơ giáp vẫn đang bám chặt vào đuôi phi thuyền kia, khóe môi giật giật, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, đi qua đạp một cước.

Cơ giáp đột nhiên thay đổi, từng chút từng chút triển khai hình thức thu hồi, cuối cùng thế nhưng thật sự nhỏ thành một mặt dây chuyền điếu trụy nho nhỏ làm bằng hợp kim. Mà người trong cơ giáp cũng ngã ra, trực tiếp té trên mặt đất, mặt không còn chút máu.

Thẩm Tu Vân đứng bên cạnh trong chốc lát, chậm rãi đi tới gần thử xem hô hấp của y, thấy đối phương còn thở, liền thấp giọng nói: "A, vẫn còn chưa chết."

Thất hoàng tử Lezar nằm trên mặt đất nghiêng người qua bên, ho khan kịch liệt, phun ra một ngụm máu.

Thẩm Tu Vân vẫn yên lặng nhìn y, không nói một lời, tay lại theo bản năng nắm lấy chuôi kiếm.

Lezar thở dốc nằm trên mặt đất nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó mới mở to mắt, nhìn Thẩm Tu Vân đứng bên cạnh, suy yếu cười nói: "Tu Vân, ngươi lái phi thuyền như vậy sao. Thế nào, đã giết ta một lần, đây là còn muốn thêm lần nữa sao?"

"Không phải ngươi đã chết rồi sao?" Thẩm Tu Vân hỏi, sắc mặt rất không dễ nhìn.

Lezar trầm mặc một lát, sau khi bình phục hô hấp, vươn một bàn tay về phía Thẩm Tu Vân, tựa như muốn hắn giúp kéo y lên, Thẩm Tu Vân làm lơ, y vịn vào vách phi thuyền sau lưng chậm rãi đứng lên, lau vết máu trên môi, tự giễu: "Mạng lớn, không chết. Có điều cũng không khác gì đã chết một lần."

Thẩm Tu Vân nhìn vị hoàng tử đã thần bí mất tích hơn hai năm này, ừm, vẫn giống như trước đây, ngoại trừ có gầy đi một chút thì còn lại đều không có gì thay đổi quá lớn, đôi môi vì dính máu mà đỏ sẫm diễm lệ.

Nhưng chuyện này sao có thể? Ngày đó hắn rõ ràng đã xác nhận, người này thật sự đã đoạn khí, làm sao còn có thể xuất hiện nguyên vẹn ở đây?

"Vừa rồi đám trùng tại tinh cầu Omega, vì sao lại không thể tới gần chúng ta?" Thẩm Tu Vân cảm thấy có chuyện, lạnh giọng hỏi.

"Ta cũng không biết." Lezar trả lời, thản nhiên nhìn Thẩm Tu Vân, "Ngươi chắc là cũng đã biết một ít chuyện về trùng tộc, không sai, bọn chúng có thể xâm nhập cơ thể của alpha, nhưng mà lại không cách nào tới gần ta. Chuyện này, ta cũng cảm thấy rất đáng ngờ."

Thẩm Tu Vân trầm ngâm, không biết lời nói của Lezar rốt cuộc có bao nhiêu phần thật giả.

"Tu Vân." Giữa lúc trầm mặc, Lezar đột nhiên gọi tên hắn.

Thẩm Tu Vân lập tức vung kiếm chặn ngang trước người, thần tình hoài nghi cẩn thận quan sát người đứng đối diện.

Ánh mắt Lezar khẽ lướt qua lưỡi kiếm của hắn, có chút bất đắc dĩ, nói: "Tu Vân, ngươi đã giết ta một lần, giữa hai chúng ta, có thể xem như huề nhau hay không?"

Thẩm Tu Vân trầm giọng nói: "A? Có ý gì?"

"Đời trước là ta hại ngươi, đời này cho dù ngươi giết ta, ta cũng không có lời nào để nói, nhân quả báo ứng mà thôi." Lezar nói xong, đi vài bước đến trước mặt Thẩm Tu Vân, Thẩm Tu Vân vung kiếm chống lại theo bản năng, Lezar trực tiếp lấy tay nắm lưỡi kiếm, máu tươi nhanh chóng chảy ra từ lòng bàn tay, Thẩm Tu Vân cả kinh, muốn rút kiếm về, lại bị Lezar nắm chặt không buông. "Nhưng mà, Tu Vân, ngươi có từng nghĩ tới hay không, ông trời nếu đã để cả hai chúng ta cùng đầu thai chuyển thế, lại cho chúng ta gặp nhau thêm một lần, mặc dù ngươi đâm ta một kiếm, ta cũng vẫn không chết, chuyện này... có lẽ cũng là một loại duyên phận?"

"Duyên phận?" Thẩm Tu Vân giương mắt nhìn Lezar, trong mắt hiện lên một tia cười chế giễu, "Có duyên phận với Thất điện hạ, chuyện này Thẩm mỗ không dám nhận."

Nét cười của Lezar đông cứng trên mặt, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục mà nói: "Tại nơi của chúng ta trước kia, cho dù là người đồng hương, thì trong cuộc sống vẫn sẽ có những khác biệt. Hiện giờ ở thời không này, có rất nhiều chuyện, rất nhiều người, cũng chỉ có ta và ngươi có thể có chung một kí ức, chẳng lẽ không phải còn thân thiết hơn cả đồng hương sao? Ta thật sự không có ý gạt ngươi, ban đầu quả thật là ta không nhớ ra chuyện ở đời trước, cho đến tận lần gặp tập kích bị thương nặng ở Solomon, ta mới khôi phục ký ức. Hơn nữa đêm hôm đó..."

Thẩm Tu Vân cắt ngang lời của Lezar, không để y nói xong câu kế tiếp: "Nếu Thất điện hạ đã nói như vậy, từ nay về sau, giữa hai ta sẽ không còn thiếu nợ gì nhau. Ngươi nếu đã không chết, coi như là ý trời đi, vừa rồi ngươi lại giúp ta một lần, mối hận sát nhân chi cừu của Thẩm mỗ cũng coi như đã báo, về sau tự nhiên sẽ không gây phiền phức cho điện hạ, cũng xin điện hạ giải quyết cho tốt, chọn cho bản thân một con đường sống."

Lời nói này, Thẩm Tu Vân nói ra cực kỳ lãnh đạm, thần sắc Lezar có chút thay đổi, lại vẫn không chịu buông tay, vẫn nắm chặt kiếm của Thẩm Tu Vân.

Thẩm Tu Vân nhăn mày, "Thất điện hạ, không cần tay nữa sao?"

"Tu Vân, hai người chúng ta xem như cũng từng là tri kỷ, hiện giờ nếu đã xem như không còn thiếu nợ nhau, vì sao không thể bắt đầu lại lần nữa?"

"Bắt đầu lại lần nữa? Bắt đầu cái gì? Vì sao phải bắt đầu?" Thẩm Tu Vân hỏi lại, mắt nhìn Lezar, ánh mắt lạnh nhạt, "Huống hồ, Thẩm mỗ tự nhận, cũng chưa từng xem điện hạ là tri kỹ."

Lezar có chút xấu hổ mà cười cười, cúi đầu nhìn thanh kiếm mình đang nắm trong tay, lòng bàn tay đã bị thương, máu giọt từng giọt trên mặt đất, thấm vào bùn, lại hoàn toàn không cách nào gợi lên chút lòng thương hại của người khác.

"Thất điện hạ, tay ngươi." Thẩm Tu Vân còn nói.

Lezar ngẩn người, chậm rãi buông tay ra.

Thẩm Tu Vân thu kiếm về, "Cho dù thế nào, vẫn đa tạ Thất điện hạ vừa rồi đã giúp đỡ, chỗ này mặc dù là một tinh cầu hoang vắng, nhưng hẳn là có chủ nhân, chắc cũng sẽ có trạm không gian, với bản lĩnh của Thất điện hạ, nếu muốn rời khỏi đây thật không khó. Như vậy, chúng ta từ biệt ở đây đi."

Nói xong, Thẩm Tu Vân liền xoay người rời đi.

Lezar đuổi theo.

Thẩm Tu Vân quay đầu nhìn hắn một cái.

Lezar cười cười, nói: "Tu Vân, ngươi đang muốn đi đâu? Chúng ta có lẽ cùng đi một đoạn."

Ánh mắt Thẩm Tu Vân trầm xuống, trong lòng bỗng cảm thấy phiền phức, rút kiếm để trên cổ Lezar, tốc độ nhanh đến làm người không kịp phản ứng, "Thất hoàng tử, rốt cuộc ngươi còn muốn thứ gì ở ta nữa? Chi bằng chúng ta cứ nói thẳng ra không cần úp mở nữa, được không?"

Lezar dừng bước, ánh mắt nhìn Thẩm Tu Vân, thật lâu sau, mới nói: "Tu Vân, nơi này mặc dù hoang vắng, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng sẽ có người tuần tra, thậm chí có thể có đám trùng kia ở gần đây. Hai người chúng ta hiện nay đều đã mệt mỏi suy yếu, chẳng lẽ ngươi không cho rằng, chúng ta đi chung với nhau thì khả năng sinh tồn sẽ cao hơn một chút sao? Ngươi để ta theo ngươi, nếu thật sự có trùng, ngươi sẽ không cần lo lắng."

"A? Vì sao thất điện hạ lại làm như vậy?"

"Ta..." Lezar nghĩ nghĩ, nói: "Nếu ta đoán không sai, ngươi đáp phi thuyền ở đây, là bởi vì hết năng lượng, bây giờ cần đi tìm hộp năng lượng. Nếu ta giúp ngươi, thì tốc độ sẽ nhanh hơn một chút, đổi lại, ngươi để ta lên phi thuyền cùng ngươi rời khỏi nơi này."

"Vậy, vừa rồi vì sao thất điện hạ lại mạo hiểm cứu ta?" Thẩm Tu Vân trầm tư một khắc, rốt cuộc hỏi vấn đề hắn vẫn nghĩ không ra này, nếu dựa theo hiểu biết của hắn về vị Thất điện hạ này, y sẽ không vô duyên vô cớ mà làm gì cho ai cả. Lúc trước hắn không nghĩ tới sẽ còn tiếp tục cùng với người này, nên cũng lười hỏi. Nhưng nếu hiện giờ hai người sẽ đồng hành hợp tác, hắn vẫn nên hỏi rõ ràng thì hơn.

Lezar thấy Thẩm Tu Vân cứ đơn giản hỏi trắng ra vấn đề như vậy, trong lòng không khỏi có chút chua xót. Giúp người còn phải có lý do? Có mục đích sao? Nhưng nghĩ đến ấn tượng trước đây của mình đã in sâu vào lòng người kia, y cảm thấy chỉ có thể cho là tự làm bậy không thể sống.

"Bởi vì ta muốn hợp tác với ngươi." Lezar nói.

Thẩm Tu Vân nhướng nhướng chân mày.

"Mọi thứ của ta đều bị Carsen cướp đi, ta muốn lấy lại." Lezar nhìn Thẩm Tu Vân, "hơn nữa hiện giờ ngươi cũng bị Carsen gây phiền phức, ta cho rằng hiện giờ chúng ra nên hợp tác, ngươi thấy sao?"

"Chỉ sợ không phải vậy." Thẩm Tu Vân lại nói.

Lezar ngoài ý muốn, "Vì sao?"

"Ta là omega, còn các ngươi là alpha." Thẩm Tu Vân chỉ nói một câu như vậy.

Mà Lezar cũng hiểu ý hắn, ánh mắt chớp động, khóe miệng chậm rãi cong lên thành một nụ cười: "Tu Vân, hiện giờ, ngươi đã không còn chỉ là một thích khách."

Thẩm Tu Vân hừ một tiếng, không trả lời.

"Tốt!" Lezar tán thưởng một tiếng, không biết vì sao, y tựa hồ trở nên hết sức vui vẻ, khóe môi cũng nhịn không được mà giương giương lên, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Tu Vân sáng ngời, điều này không khỏi làm Thẩm Tu Vân hoài nghi, hắn có phải là đã hiểu sai ý mình rồi hay không. Có điều, lời kế tiếp của Lezar lại phủ định phỏng đoán của Thẩm Tu Vân.

"Tu Vân, cho dù cuối cùng ngươi đi đến một bước kia, trong quá trình này, ngươi cần có đồng minh. Vậy chúng ta hãy hợp tác đi, hiện giờ chúng ta có cùng kẻ địch, nếu chỉ bằng sức của ta hay ngươi một người, đều rất khó đối phó, không bằng liên thủ. Về chuyện sau này..." Lezar nói tới đây, nhẹ giọng cười, "Sau khi trở về hãy tính tiếp."

Thẩm Tu Vân nhìn Lezar suy nghĩ một trận, rốt cuộc gật đầu, "Được, nếu như vậy, chúng ta tạm thời hợp tác."

Đáy lòng Lezar cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Yên tâm, lần này chúng ta nhất định sẽ hợp tác thuận lợi."

Thẩm Tu Vân liếc Lezar một cái, biết rõ kỳ thật y muốn nói chuyện gì. Không phải chính là cam đoan lần này y sẽ không qua cầu rút ván như lần trước sao? Chẳng qua, những loại chuyện như thế này, nếu Thẩm Tu Vân còn tin một lời hứa hẹn chót lưỡi đầu môi, vậy cũng coi như là sống uổng phí hai đời.

Mọi chuyện dựa trên thực lực mà nói, tạm thời vì lợi ích mà thành đồng minh, về phần sau này qua sông đoạn cầu, nay đã khác xưa, đến lúc đó ai là cầu còn chưa biết được.

Hai người ôm hai dòng suy nghĩ khác nhau cùng đồng hành, trong bóng đêm đi tìm hộp năng lượng có thể làm cho phi thuyền khởi động trở lại. Nhưng mà nơi này giống như là một hành tinh hoàn toàn bỏ hoang, không có dấu vết gì là có người ở, hơn nữa còn không có dấu vết bị khai phá.

Hai người dần dần ý thức được, nếu cứ tiếp tục đi bộ như vầy, cho dù có đi thêm một năm rưỡi cũng không có kết quả gì, bởi vậy không lâu sau, Lezar liền đề nghị mở ra cơ giáp, dựa vào cơ giáp mà hành động, như vậy tốc độ có thể nhanh hơn nhiều, nếu có nguy hiểm cũng có thể lập tức ứng biến. Thẩm Tu Vân cảm thấy y nói có lý, liền gật đầu đồng ý.

Vì vậy Lezar tiến vào cơ giáp, nhưng mà, lại xuất hiện vấn đề.

Cơ giáp thông minh này của Lezar, bên trong chỉ có thể chứa một người, hắn đi vào, Thẩm Tu Vân lại không thể.

Đang lúc Thẩm Tu Vân suy nghĩ xem hắn nên giải quyết vấn đề này như thế nào, chiến sĩ cơ giáp cao lớn bên cạnh lại quỳ một gối xuống mặt đất, chậm rãi vươn ra cánh tay máy.

Thẩm Tu Vân ngẩn người.

Lúc này trong cơ giáp truyền ra giọng nói của Lezar: "Đến đây đi, ngồi lên cánh ta của ta."

Thẩm Tu Vân đột nhiên cảm thấy một cơn xấu hổ lặng lẽ dâng lên, nhìn cánh tay vững chắc để ngang trước mặt mình, không nhúc nhích.

Hoang đường! Nếu như mình thật sự cứ như vậy ngồi lên, nhìn qua không phải giống hệt như một nữ tử yểu điệu ngồi lên cánh tay nam nhân sao? Chuyện này nếu mà truyền ra ngoài, sau này còn không bị cười chết?

Nhưng mà, Lezar không chờ Thẩm Tu Vân, chính mình hành động, trực tiếp điều khiển cơ giáp, cánh tay vòng qua, trực tiếp bế ngang Thẩm Tu Vân lên.

Chương 78

Thẩm Tu Vân kiên quyết không để bị ôm vào trong cánh tay của Lezar, sau khi lên cơ giáp, liền tránh ra khỏi cánh tay máy, tự mình leo lên phía trước. Người cơ giáp tựa hồ sợ hắn ngã xuống, còn muốn dùng tay đỡ phía sau hắn, lại bị Thẩm Tu Vân một cước đạp văng, lạnh lùng liếc nhìn đầu cơ giáp một cái.

Lezar ngồi trong cơ giáp nhìn thấy cái liếc mắt này của Thẩm Tu Vân, khóe miệng nhịn không được lại nhẹ nhàng cong lên, vì thế buông tay xuống, mặc cho hắn tự bám lên cơ giáp, leo lên đứng trên vai y.

Sau khi Thẩm Tu Vân đứng vững, Lezar bắt đầu điều khiển cơ giáp hành động. Lúc cơ giáp vừa bắt đầu di chuyển, Thẩm Tu Vân chưa kịp chuẩn bị mà hơi lay động một chút, lập tức ngồi xổm xuống, nắm chặt vào linh kiện nhô ra trên thân cơ giáp.

Lezar thông qua cửa sổ giám sát 360 độ nhìn thấy một màn này, không khỏi cười nói: "Tu Vân, ngươi phải cẩn thận, đừng để ngã xuống."

"Thất điện hạ không cần quan tâm, vẫn là xem thử nên đi hướng nào đi thôi."

Lezar nhìn đôi mắt người kia trên màn hình, không hề buồn bực chuyện Thẩm Tu Vân trừng mắt lạnh lùng với mình, thần sắc ngược lại tràn đầy thản nhiên vui sướng. Y dùng rada trang bị trong cơ giáp, tiến hành phân tích toàn bộ tinh cầu, phát hiện vài nơi có phản ứng năng lượng, cũng chính là nơi có khả năng có hộp năng lượng mà họ đang cần. Sau đó lựa chọn một mục tiêu gần đây, bắt đầu đi về hướng đó.

Chiến sĩ cơ giáp cao lớn bước trên mặt đất rất nhanh, tốc độ còn nhanh hơn cả phi hành khí, góc áo Thẩm Tu Vân khẽ phất phơ, đứng ở một nơi cao hơn mặt đất cả hai mươi met, cảm nhận từng làn gió đêm lướt qua mặt.

Cảnh sắc trên tinh cầu này rất giống với tinh cầu Moshu phòng tuyến tây bộ của đế quốc, nơi nơi đều là biển cát trắng xóa vô bờ, rất ít gặp thảm thực vật, địa hình cũng tương đối bằng phẳng. Lúc này đang là ban đêm, ba mặt trăng chiếu sáng trên bầu trời, chính xác hơn, là ba tiểu hành tinh gần đây, phản xạ ánh sáng mặt trời, chiếu lên biển cát trắng mênh mông, tựa như cũng tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

Hai người thủy chung trầm mặc cả quãng đường, chung quanh cũng thật yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân cơ giáp dẫm trên cát.

"Tu Vân." Rốt cuộc, Lezar nhịn không được phá vỡ yên lặng.

Thẩm Tu Vân không hé răng.

Lezar hiểu rõ tính tình Thẩm Tu Vân, cũng không chờ hắn trả lời, tiếp tục nói: "Cũng đã hai năm không gặp, mọi chuyện đều tốt chứ?"

Thẩm Tu Vân mặt không đổi sắc ngồi yên trên vai cơ giáp, chống lên một chân, lưng tựa vào đầu cơ giáp, thờ ơ nhìn ngắm biển cát trắng dưới ánh sáng ba vầng trăng. Ánh sáng bạc lạnh lẽo chiếu lên gương mặt đẹp đến kinh diễm của hắn, lại càng tăng thêm vẻ lạnh lùng đạm mạc.

"Tu Vân?"

Thẩm Tu Vân không trả lời câu hỏi của Lezar mà lại hỏi: "Thất điện hạ trong hai năm nay, lại như thế nào?"

Lezar hơi hơi sửng sốt, cười nói: "Ta không nghe lầm chứ, ngươi đây là đang quan tâm ta sao, Tu Vân?"

Thẩm Tu Vân nói: "Ta chỉ là rất ngạc nhiên, với tính cách của Thất điện hạ, sao có thể mở lớn mắt nhìn thế lực một tay mình gầy dựng bị người khác từng chút nuốt hết mà lại không làm gì cả. Thất điện hạ trong hai năm này đến tột cùng là đi nơi nào, chuyện này khắp đế quốc đều tò mò, ta tự nhiên cũng không ngoại lệ."

Lezar ngồi trong cơ giáp, bên khóe môi vẫn còn tươi cười, nhưng trong ánh mắt đã có một loại cảm xúc khó có thể lý giải. Y cũng không trả lời câu hỏi của Thẩm Tu Vân, mà lại nói: "Tu Vân, ngươi cũng biết, một kiếm của ngươi đêm hôm đó, đâm ta rất nặng, vô cùng nặng, hơn nữa cũng rất đau."

Thẩm Tu Vân nghiêng đầu, thoáng liếc nhìn qua cơ giáp, hờ hững nói: "Cho nên, như vậy mà thất điện hạ vẫn còn chưa chết, không thể nào không làm người khác kinh ngạc."

"Đúng vậy, không chết, nhưng cũng chẳng khác gì đã chết một lần." Lezar cảm thán sâu kín nói: "Tuy rằng ta không chết, nhưng cũng bị thương rất nặng, hai năm nay vẫn luôn dưỡng thương mà thôi, rất nhiều chuyện ta tuy biết, nhưng cũng bất lực."

"A? Vậy thất điện hạ ở nơi nào dưỡng thương? Còn có, kẻ nào thủ đoạn cao minh như vậy, có thể cải tử hồi sinh cho ngươi?"

Lezar không trả lời, ngược lại nhướng mày, "Tu Vân, sao ngữ khí nói chuyện của ngươi, không giống như hy vọng ta còn sống trở về?"

Trong lòng Thẩm Tu Vân cảm thấy buồn cười, chuyện này không phải là vô nghĩa sao, nếu hắn không muốn y chết, lúc trước đâm một kiếm vào ngực y làm gì chứ.

Lezar lại giống như nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Tu Vân, nâng mắt, nhìn vào hình ảnh truyền từ camera quan sát, không rời mắt mà nhìn nam nhân omega này, y đột nhiên hỏi: "Tu Vân, cho rằng ta đã chết, oán khí của ngươi thế nào? Ngươi cảm thấy vui sướng trong lòng sao?"

Câu hỏi này làm Thẩm Tu Vân biến sắc, kỳ thật điều này vẫn luôn làm hắn cảm thấy phức tạp trong suốt hai năm qua, rõ rằng hắn đã báo thù, dùng cách thức y hệt chính tay đâm cừu địch, nhưng trong lòng hắn lại không vui. Hoàn toàn tương phản, đáy lòng lại có một loại cảm giác khó chịu nói không nên lời.

"Có thể báo mối huyết cừu, tự nhiên chính là điều thú vị nhất trong đời. Thất điện hạ, sao hả, ngươi đây là muốn nhắc nhớ ta, cừu của ta còn chưa báo được, cho nên không có tư cách vui sướng, phải không?" Thẩm Tu Vân nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Ngươi vừa mới nói chúng ta coi như dứt nợ, đây là muốn đổi ý?"

"Không muốn đổi ý, nhưng vẫn khuyên điện hạ nên ít nhắc đến những chuyện cũ năm xưa."

Lezar lại nhẹ giọng cười: "Tu Vân, trong hai năm này, ta luôn nghĩ tới một chuyện. Chính là, sau khi ta chết, ngươi sẽ như thế nào. Đời trước tự tay ta giết ngươi, ta thừa nhận, ta bội bạc. Nhưng lúc đó trong tình cảnh kia, chúng ta đều không có lựa chọn nào khác, so với việc để cho ngươi chịu hết mọi tra tấn, chết trong tay người khác, còn không bằng ta tự xuống tay, cho ngươi được chết khẳng khái một chút. Sau này, suốt quãng đời còn lại của ta, đều không thể thoát khỏi cơn ác mộng kia, vô số lần tỉnh mộng giữa đêm, ta đều mơ thấy máu ngươi thấm đỏ quần áo ta, sau đó mắt mở trừng trừng nhìn ngươi chết dưới đao ta, những dày vò này, rất khổ sở, thật sự không thể chịu đựng. Nhưng, nếu hết thảy được làm lại, ta nghĩ, ta cũng vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Bởi vì nếu so sánh với giang sơn xã tắc, cùng với tánh mạng trăm vạn con dân, đau khổ của ta, mạng của ngươi, đều bé nhỏ không đáng kể."

Thẩm Tu Vân nghe Lezar nói như vậy, ánh mắt trầm xuống, cười lạnh nói: "Mệnh người khác, trong mắt thất điện hạ xem ra là nhẹ như lông hồng."

Lezar lại nói: "Nếu lúc đó, ta có thể chết thay ngươi, mà vẫn có thể bảo chứng triều cương bất loạn, ngoại tộc bất xâm, quốc gia không vong, ta đây có lẽ cũng nguyện ý làm một bằng hữu tốt giúp bạn không tiếc cả mạng sống."

Thẩm Tu Vân trào phúng: "Thất điện hạ, ngươi là hoàng tử, sinh ra đã tôn quý, ta là thích khách, xuất thân đê tiện, làm sao dám hy vọng xa vời ngươi có thể giúp bạn không tiếc mạng sống? Huống chi, giả thiết trong miệng thất điện hạ cũng chỉ là giả thiết mà thôi. Cái gọi là mắt thấy là thực, tai nghe là giả, huống chi đó đều là những chuyện chưa từng xảy ra? Ta cũng đã từng nói, chuyện cũ kiếp trước, sau một kiếm kia, ân oán giữa hai ta xem như đã thanh toán xong. Cho nên, Thất điện hạ, nếu ngươi không muốn làm ta hối hận, thì đừng nói thêm gì nữa, tránh để chúng ta ngay cả một lần hợp tác ngắn ngủi cũng làm không được."

Lezar trầm mặc, bên môi lộ ra một tia cười khổ. Cơ giáp thông minh to lớn còn đang đi nhanh đến mục tiêu, để lại vết chân cô đơn trên sa mạc, dưới ánh trăng, chiếc bóng trải dài trên mặt cát cũng có chút mơ hồ. Không biết qua bao lâu, Lezar mới thấp giọng nói: "Tu Vân, đời trước, chúng ta sai do tự cho là hiểu biết đối phương, lại chưa từng thật sự hiểu biết ý tưởng chân chính lẫn nhau. Rất nhiều chuyện lúc trước ta cảm thấy không có tư cách nói với ngươi, bởi vì ta vẫn thiếu ngươi một mạng. Hiện giờ mạng đã trả lại, nhưng những chuyện ta muốn nói, ngươi cũng đã không còn muốn nghe. Nếu ta đã nói giả thiết thật sự có thể thực hiện được, đến lúc đó, ngươi có còn nguyện ý nhìn xem sự lựa chọn của ta không? Có lẽ mặc dù lần này ta nguyện ý chọn một sự lựa chọn khác, ngươi có lẽ cũng không nguyện ý tin tưởng..."

Lúc Lezar nói những lời này, tắt micro trong cơ giáp, cho nên Thẩm Tu Vân không nghe thấy được lời y nói.

Y biết đêm hôm đó vì sao Thẩm Tu Vân lại nôn nóng hạ sát thủ với y, lúc đó chính mình cũng không kịp phản ứng, hiện giờ nghĩ lại, ngày đó tình cảnh tại Solomon thế nhưng tương tự đời trước đến kinh ngạc, cơ hồ hoàn toàn được tái hiện lại. Có lẽ chính là số mệnh trêu ngươi, Thẩm Tu Vân là thích khách, trời sanh tính đa nghi mẫn cảm, huống chi đời trước còn bị vị 'bằng hữu' là mình đây đâm một đao sau lưng, lần này hắn hạ sát thủ trước một bước cũng không có gì đáng trách. Nhưng y vẫn rất muốn nói với Thẩm Tu Vân, đời này bọn họ sẽ không như đời trước, Thẩm Tu Vân không còn là một thích khách chuyện ác nào cũng làm bị người đời thóa mạ, mà y cũng không phải là một quân chủ hai mặt thụ địch còn có nguy cơ mất nước. Rõ ràng hết thảy đều khác biệt, nhưng vì sao lại cứ phải có cùng một kết quả? Rõ ràng có thể là kết cục vẹn toàn, mà cho dù vì nguyên nhân không rõ, làm cho y chết rồi sống lại, bọn họ vẫn là như vậy, người này chết trong tay người kia.

Chẳng qua, cũng không thể nói là hoàn toàn giống nhau.

Lần này người chết chính là mình, mà trong lòng Thẩm Tu Vân, chỉ sợ cũng không có gì nuối tiếc. Dù sao, bản thân mình đối với hắn mà nói, chính là cừu địch. Tình cảm của hắn đối với y, cũng chỉ giới hạn trong thù hận mà thôi. Mà chặt đứt theo một kiếm kia, chỉ sợ ngay cả thù hận cũng đã không còn. Nếu không phải mình mặt dày mày dạn tìm đến, chỉ sợ chính mình, ở trong lòng hắn, đã sớm không phải là cái gì cả?

Nghĩ đến đây, trong lòng Lezar khó tránh khỏi tự giễu. Y thế nhưng lại hy vọng Thẩm Tu Vân sẽ nảy sinh chút cảm xúc khác biệt khi hắn cho rằng y đã chết, hiện giờ xem ra, không khỏi buồn cười.

Thẩm Tu Vân bên ngoài, thấy Lezar thức thời mà ngậm miệng, đơn giản không thèm để ý tới y nữa, tựa vào cơ giáp nhắm mắt dưỡng thần. Qua thật lâu, mới đột nhiên ý thức được một chuyện.

Rõ ràng vừa rồi mới hỏi Lezar, hai năm nay y được ai cứu, ở chỗ nào dưỡng thương, thế nhưng có thể tránh thoát thiên la địa võng của Carsen, nhưng mà Lezar lại không trả lời, ngược lại còn thay đổi đề tài, dời sự chú ý của hắn.

Nghĩ đến đây, Thẩm Tu Vân nhíu mày lại, không khỏi cảm thấy có chút do dự.

Hai người đi hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng đến nơi có cảm ứng năng lượng. Từ xa nhìn đến, là một tòa nhà tư nhân có quy mô không nhỏ. Thoạt nhìn thì chắc là nơi ở của chủ nhân hành tinh này. Nếu là nơi ở, tất nhiên cần cung cấp điện nước, sẽ phải có năng lượng duy trì, như vậy xem ra, bên trong có phản ứng năng lượng cũng không có gì lạ.

Nhưng vấn đề làm cho bọn họ cảm thấy tương đối khó giải quyết lúc này chính là, trong dãy phòng ở này đang sáng đèn, hơn nữa nhìn từ bên ngoài, chung quanh đều có thủ vệ tuần tra. Rõ ràng là, hiện giờ chủ nhân đang ở đây. Nếu vậy tương đối khó khăn, nếu như lẻn vào, muốn toàn thân trở ra, không chỉ yêu cầu thời gian chuẩn bị lâu, còn có khả năng bại lộ thân phận cũng như hành tung của bọn họ. Mà nếu lấy thân phận khách nhân đi vào, cũng có mạo hiểm nhất định, hơn nữa với dáng vẻ hiện giờ của hai người bọn họ, khẳng định là không được.

Nhưng nếu bọn họ bỏ qua chỗ này, muốn tìm một chỗ khác cũng có phản ứng năng lượng, chưa kể thời gian có đủ hay không, rất có thể cũng sẽ gặp phải tình huống giống như vậy. Cho nên không bằng giải quyết vấn đề ngay tại đây.

Lezar đi ra khỏi cơ giáp, thu hồi cơ giáp. Hai người lặng lẽ đến gần dãy phòng ốc kia, không hiểu vì sao, Thẩm Tu Vân lại có một cảm giác bất an kỳ lạ đối với nơi ở không tiếng động lại đèn đuốc sáng trưng kia.

"Hộp năng lượng mà chúng ta muốn ở ngay trong phòng kia, lẻn vào, hay là trực tiếp mượn chủ nhân?" Lezar hỏi Thẩm Tu Vân.

Những tinh cầu thuộc sở hữu tư nhân giống như vậy, nếu có phi thuyền trục trặc rơi xuống vì thiếu năng lượng, người ngoài hoàn toàn có thể dùng tư cách khách nhân đến bái phỏng chủ nhân tinh cầu, xin mua một vài hộp năng lượng. Đôi khi may mắn, còn có thể được chủ nhân tặng không. Lúc trước khi Thẩm Tu Vân vừa mới đến tinh cầu omega, cũng gặp phải chuyện như vậy mấy lần. Cho nên bọn họ không nhất thiết phải dùng thủ đoạn.

Thẩm Tu Vân lấy ra kính viễn vọng đa bội, chọn chỗ cao cẩn thận quan sát khu nhà ở thêm một lần, hỏi Lezar: "Phản ứng năng lượng ở vị trí nào?"

"Vị trí trung tâm, nhất định là hệ thống tổng điều khiển."

Thẩm Tu Vân trầm ngâm một khắc, nói: "Muốn lẻn vào cũng không dễ, nếu có thể, thì chọn thân phận khách đến bái phỏng đi."

"Vậy chúng ta cần phải ngụy trang." Lezar nói xong nhìn Thẩm Tu Vân, cười: "Đây là thế mạnh của ngươi."

Thẩm Tu Vân gật gật đầu, bình thường những công cụ ngụy trang đơn giản hắn đều mang theo trên người, có thể thay đổi dung mạo một chút.

"Có điều, tuy rằng chúng ta cần bái phỏng, vẫn nên lưu hậu chiêu."

"Có điều, đống phòng ở kia mang tới cảm giác không tốt lắm, nên để ý."

Hai người cơ hồ mở miệng cùng lúc, lời nói cũng cơ hồ giống nhau.

Cả hai đều sửng sốt, liếc nhìn nhau. Thẩm Tu Vân dời ánh mắt, nụ cười của Lezar lại càng thêm sâu, sau đó từng người tách ra, bắt đầu chuẩn bị.

Thẩm Tu Vân mặc vào cách ly trang có thể bắt chước tin tức tố alpha, dịch dung cho bản thân, Lezar dấu một ít vũ khí nhẹ trên người, sau đó ngồi lên một tảng đá, chờ Thẩm Tu Vân dịch dung giúp y.

Nói là dịch dung, kỳ thực cũng chỉ giống như hóa trang một chút, đầu tiên Thẩm Tu Vân đổ một lớp nước màu lên mặt Lezar, sau đó dùng bút bắt đầu vẽ lên mặt y.

Thẩm Tu Vân từ đầu tới cuối mặt không đổi sắc, nhưng Lezar ngẩng đầu nhìn Thẩm Tu Vân, ánh mắt lại xác thực có chút làm người không chịu nổi. Thẩm Tu Vân cũng không lên tiếng, chỉ là lúc dịch dung cho Lezar, xuống tay càng lúc càng nặng, trở nên vô cùng đau. Nhưng Lezar cũng không thèm để ý, mỗi lần Thẩm Tu Vân nhẹ tay đụng lên mặt của y, hoặc là cằm, bên môi đều sẽ như có như không gợi lên tươi cười.

"Tốt nhất đừng cười, nếu không lớp dịch dung sẽ hư rớt." Thẩm Tu Vân lạnh lùng liếc nhìn Lezar, làm tốt dịch dung, sau đó nhắc nhở.

Lezar ừ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

Hai người sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, liền cùng đi về dãy nhà ở kia.

Bảo vệ ngoài cửa lớn nhanh chóng nhìn thấy bọn họ, hai người Thẩm Tu Vân ra dấu muốn gặp chủ nhân tinh cầu. Sau một lát bên trong liền đáp lại, cổng lớn được mở ra.

Thẩm Tu Vân và Lezar tiến lên, đi vào cổng viện, cổng viện từng chút khép lại sau lưng bọn họ, hai người lập tức đề cao cảnh giác.

Một nam nhân trung niên quản gia từ trong phòng đi ra, nho nhã lễ độ cúi chào bọn họ, mỉm cười: "A, hoan nghênh hai vị khách nhân đường xa, mời theo ta đi lối này vào bái phỏng chủ nhân. Các vị có yêu cầu gì, có thể nói với chủ nhân, chủ nhân nhà chúng ta là một người rất nhiệt tình."

"Vậy đa tạ, chúng ta là vì năng lượng phi thuyền không đủ dùng, buộc phải hạ cánh xuống đây, có chút làm phiền, xin thứ lỗi." Lezar cũng cười nói rất hợp lẽ.

Quản gia đeo mắt kính, dưới ánh sáng chiếu rọi bên ngoài, vừa vặn phản chiếu lại, Thẩm Tu Vân yên lặng quan sát đối phương, cảm thấy người này làm hắn không thoải mái, nhưng không hiểu vì sao.

"Hai vị, xin mời đi theo ta." Quản gia nói xong, mời Thẩm Tu Vân và Lezar đi vào bên trong.

Bọn họ đi theo sau người này, cùng lúc, Thẩm Tu Vân nghe thấy Lezar thấp giọng nói với mình: "Trên người tên này mặc phòng hộ phục, không biết là alpha hay là beta."

Những lời này khiến cho Thẩm Tu Vân rất kinh ngạc, dùng ánh mắt khó hiểu liếc nhìn Lezar.

Mặc y phục phòng hộ?!

Không phải người này là một alpha sao? Hắn có thể cảm nhận rõ ràng tin tức tố trên người vị quản gia này chính là tin tức tố alpha mà?

Lúc này bọn họ vừa vặn theo quản gia tiến vào một gian phòng, dưới ánh đèn huy hoàng ở đại sảnh, ngoại trừ tiếng bước chân của ba người bọn họ vang vọng, chung quanh an tĩnh đến nỗi không nghe thấy âm thanh nào khác, Thẩm Tu Vân cũng không thể tiếp tục trò truyện với Lezar. Nhưng lúc này ý nghĩ trong đầu hắn lại xoay nhanh, phân tích lời nói vừa rồi của Lezar.

Lezar cảm thấy vị quản gia này mặc y phục phòng hộ, có nghĩa là y không cảm nhận được tin tức tố trên người vị này. Nhưng hắn lại cảm nhận được đó là tin tức tố alpha. Loại tình huống này, Thẩm Tu Vân đã từng trải qua, chính là vào lúc xâm nhập hoàng cung Klappa trước kia, vì thoát ra khỏi hoàng cung, hắn đã giả mạo một alpha quý tộc.

Đêm hôm đó, hắn đánh ngất alpha kia, kéo vào lùm cây, cởi quần áo, chỉ chừa lại một cái quần lót. Rõ ràng trên người không còn bất cứ một cách ly trang nào, nhưng Baccho và Shia đều nói không cảm nhận được tin tức tố, chỉ duy hắn cảm nhận được.

Sau đó, Thẩm Tu Vân vẫn luôn không thể lý giải được chuyện này, về sau lại có một ngày, hắn đột nhiên ý thức được, thì ra, chuyện này không phải xảy ra lần đầu ở hoàng cung Klappa.

Trước kia, tại tinh cầu Solomon, lúc hắn và Lezar ra ngoài ăn tối, Lezar bị ba người che mặt ám sát, lúc đó Thẩm Tu Vân còn hiểu lầm rằng ba người này là vì mình mà đến. Còn nói với Lezar, nếu muốn mai phục hắn, tốt xấu cũng bảo thủ hạ mặc cách ly trang vào, không nên cứ để như vậy, cách mấy con phố cũng có thể cảm nhận được tin tức tố alpha trên người những kẻ đó. Nhưng lúc đó Lezar lại không hiểu hắn nói gì.

Sau đó nghĩ lại, ba người kia đều đến ám sát Lezar, nếu lúc đó Lezar nhận ra tin tức tố trên người bọn họ, không thể nào một chút phòng bị cũng không có. Cho nên chỉ có thể giải thích là tin tức tố của ba người kia, chỉ Thẩm Tu Vân có thể cảm nhận được, mà Lezar thì không.

Tình huống này, không phải giống như lần ở tinh cầu Lama kia sao?

Mà xem xét từ đó tới nay, ba kẻ đuổi giết Lezar lúc đó, tám chín phần là đã bị trùng ăn.

Như vầy rồi như vầy, có phải có thể cho là: nhân loại bị trùng ăn, chỉ có Thẩm Tu Vân có thể cảm nhận được tin tức tố của bọn họ, những người khác đều không thể?

Không nói đến nguyên nhân phát sinh tình huống này, mà chỉ dựa trên kết quả, nếu có thể giải thích như vậy... Trong lòng Thẩm Tu Vân mãnh liệt hoảng sợ, lại ngước nhìn vị quản gia đi phía trước, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Người này... cũng đã bị trùng ăn mòn sao?

Tòa nhà trang hoàng theo phong cách cổ điển, mặt sàn lát đá cẩm thạch, cửa gỗ khắc hoa, cũng không có xuất hiện chi tiết trang trí hiện đại, càng làm cho tòa nhà thoạt nhìn hệt như một món cổ bảo.

Quản gia dắt hai người xuyên qua đại sảnh, đẩy ra một cánh cửa gỗ, sau đó rẽ vào một hành lang, đi về phía trước, là một khách phòng nhỏ, bên trong có bố trí lò sưởi âm tường, sofa và bàn trà, thảm trải sàn xanh lục làm bằng lông thiên nga thật dày mang đến vẻ quý phái lộng lẫy cho căn phòng.

Một nam nhân trung niên hiền lành ngồi trên ghế sofa, vừa nhìn thấy Thẩm Tu Vân và Lezar đi tới, liền đứng lên, cười với bọn họ: "Hoan nghênh ghé thăm hàn xá, hoan nghênh hai vị, xin mời ngồi."

Thẩm Tu Vân và Lezar an vị, vào lúc nam nhân phân phó một mệnh lệnh ngắn ngủi với quản gia, Thẩm Tu Vân nhanh chóng ghé vào tai Lezar thấp giọng nói một câu: "Ta có thể cảm nhận được hắn là alpha, quản gia cũng vậy."

Nam nhân trung niên nói với quản gia xong, liền nhìn về phía bọn họ, lúc này Thẩm Tu Vân đã quay đầu trở lại, biểu tình khôi phục bình tĩnh. Mà Lezar ngồi bên cạnh hắn, hơi rũ mi, khi ngước lên nhìn chủ nhân tinh cầu, đã mang theo mấy phần nghi hoặc.

"Hai vị có phải còn chưa dùng cơm hay không? Tinh cầu này của ta thật nhỏ, bình thường cũng rất ít khi có khách đến, hôm nay khó được hữu duyên, ta đã phân phó quản gia chuẩn bị, nếu như không chê, cho phép ta đón gió tẩy trần cho hai vị, được không?"

"Lúc vừa mới vào cửa đã nghe quản gia nói chủ nhân nơi này vô cùng hiếu khách, hiện tại gặp mặt quả đúng là như thế, nếu vậy, chúng ta thật sự vinh hạnh, chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh." Thẩm Tu Vân không chờ Lezar mở miệng, đã trả lời trước.

Nam nhân trung niên kia thoạt nhìn hết sức cao hứng, "Ha ha, vậy thật tốt quá." Sau đó đứng dậy, thu xếp giúp bọn hắn thêm một chút.

Thẩm Tu Vân thừa dịp nam nhân trung niên không để ý, kéo tay Lezar, viết một chữ 'trùng' vào lòng bàn tay y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play