Chương 6
Trong trung tâm giám sát nội thành căn cứ Mai tả, trên màn hình quan sát hiện lên mặt tường trong của nội thành, omega tóc đen đã sớm quen thuộc với cả nhóm theo dõi kia lại xuất hiện.
"Ừm, kì lạ nha, omega kia vì sao hôm nay lại chạy bộ buổi tối? Trước đây không phải là đều chạy vào buổi sáng sao?" Nhân viên quan sát đã sắp đến giờ tan tầm, nói với đồng nghiệp tới thay ca trong phòng quan sát.
"Có thể là bị dọa sợ hay không, chuyện ngày hôm qua ầm ĩ quá mà, không ít omega đều bị sợ hãi." Một người khác đoán, trong giọng điệu rõ ràng mang ý tứ khinh thường.
"Có thể là do đó là omega nha, cả đời đều không trải qua chuyện đáng sợ. Nhưng mà ngươi cũng phải quan sát kỹ đó, vừa mới xảy ra sự cố, cũng đừng để thêm chuyện gì nữa." Nhân viên quản lý chuẩn bị tan tầm dặn dò thêm trong lúc mặc áo khoác
"Ừm, đã rõ, ta sẽ nhìn."
Thông thường, trong phòng điều hành quan sát sẽ có 3 người theo dõi, nhưng lúc này đúng vào lúc ăn cơm chiều, trong phòng quan sát chỉ còn một người này vừa cùng hai người kia giao ca, hai người kia tan tầm, còn lại một mình hắn. Đây là thời gian duy nhất trong phòng điều hành quan sát chỉ có một người, khoảng tầm 10 phút.
Quảy lý viên cũng pha cho mình một tách cà phê như ngày thường, theo dõi màn hình. Bởi vì chuyện Thẩm Tu Vân chạy bộ dọc theo nội thành đã không còn là chuyện mới lạ gì, cho nên hắn chỉ nhìn trong chốc lát, rồi không chú ý đến nữa. Dù sao cũng là một mình hắn gần cả trăm cái màn hình, không thể nào chỉ nhìn một mình Thẩm Tu Vân.
Đại khái khoảng hai ba phút sau, khi quản lý viên lần thứ hai đem ánh mắt về lại nội thành, phát hiện tốc độ chạy của Thẩm Tu Vân giảm bớt, thở hồng hộc cơ hồ muốn kiệt sức. Lại qua hai phút, Thẩm Tu Vân đơn giản dựa vào tường thành nghỉ ngơi, sau đó cứ nghỉ ngơi một chặp lại đi bộ một chặp.
"Xì, một omega, hà tất phải tự làm khổ." Quản lý viên lắc đầu khó hiểu, tiếp tục theo dõi những màn hình khác.
Camera trong căn cứ vô cùng dày đặc, chỉ mặt trong nội thành, cứ năm mươi mét có 2 cái camera hai bên, đánh số từ 1 tới 160, thậm chí những góc chết hoặc vị trí trọng yếu còn có camera xoay.
Nếu như nói, số camera này có thể đồng thời theo dõi mọi hoạt động bình thường, như vậy, dù là ai, cũng không có khả năng dưới một tình huống gì đó mà làm những chuyện khác thường, càng miễn bàn chuyện bỏ trốn.
Thẩm Tu Vân trong hơn 1 năm sinh sống ở đây, đã đi khắp mọi ngõ ngách ở nội thành, nhớ rõ phạm vi quan sát của mỗi một camera, cũng không ngừng tính toán, làm sao để dưới mạng lưới theo dõi dày đặc này, xé mở ra một con đường.
Cuối cùng hắn quyết định chọn camera đánh số 45 47 48 trên tường thành.
Năm giờ rưỡi tối. Nhân viên trong phòng quan sát thay ca, Thẩm Tu Vân biết trong vòng 10 phút đồng hồ sau đó, trong phòng quan sát chỉ có một người. Hắn bắt đầu chạy chậm, đến camera số 45, hắn có thời gian 6 giây camera quay số 46 ở đối diện sẽ quay về hướng ngược lại, mà phạm vi quan sát tối đa của camera cố định số 44 vừa lúc nằm lại ngay giữa số 45 cùng 46. Thẩm Tu Vân lợi dụng góc chết hình thành trong 6 giây này, bôi một loại vật chất kết dính trên tay, sau đó xoay người nhảy thẳng lên tường, rất nhanh hướng lên trên leo gần 20m, quăng ra thiết bị nhiễu sóng tự chế về hướng camera số 45, kế tiếp cũng dùng cùng một cách thức đối phó camera số 47 và 48. Cái thiết bị nhiễu sóng này thực ra chỉ là một loại kim loại đặc biệt, đặt ở gần camera, khiến cho hình ảnh trên camera vĩnh viễn ngừng lại thời điểm này. Như vậy so với việc phá vỡ camera, càng làm cho người khác không chú ý. Nếu như là một người bình thường, đứng lại gần camera, sẽ khiến quan sát viên chú ý, nhưng Thẩm Tu Vân đã dùng việc chạy bộ che dấu, hơn nữa mỗi ngày đều chạy, nhóm quản lý viên đã sớm tập thành thói quen, mà hắn vừa tỏ ra mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, cũng là chuyện trước đây thường xuyên xảy ra, bởi vậy, cũng không ai nghi ngờ, Thẩm Tu Vân dựa vào tay chân nhanh nhẹn đã động tay động chân với 3 cái camera.
Làm xong, cũng vừa qua 10 phút.
Khi nhóm quan sát viên dùng cơm xong trở về, Thẩm Tu Vân đã chậm rãi quay lại dãy phòng học.
Sáu giờ.
Dãy phòng học đang yên tĩnh lại một phen ầm ĩ, bởi vì đây là khóa học cuối cùng trong ngày. Mà với năm hai, khóa học cuối cùng ngày cuối tuần đều là bỏ trống. Thẩm Tu Vân đứng ở cửa một phòng học năm 3, chờ giáo sư lễ nghi giao tiếp đi ra.
"Lão sư, đây là khóa luận của ta, lúc đi học để quên trong ký túc xá." Thẩm Tu Vân nói xong liền lấy bài tập trễ hạn của mình trong túi ra. Khóa học giao tiếp năm hai, không giống với năm nhất vốn chỉ dạy một ít lễ nghi thông thường, mà là thiên về cung cấp tư liệu về những alpha thượng đẳng trong đế quốc, dạy bọn họ những hiểu biết về bối cảnh xuất thân những alpha này, sở thích cũng như những việc không thích, để tương lai có thể dựa vào những điều này mà lấy lòng đối phương. Giáo sư dạy lễ nghi giao tiếp chính là một người đàn ông beta trung niên, đối với học sinh có thể đọc tỉ mỉ tư liệu về alpha trong đế quốc cảm thất rất hài lòng, chỉ quên bài làm một lần mà thôi, có thể tha thứ được. Hơn nữa bởi vì độ thuần huyết của hắn, mỗi một vị giáo sư trong căn cứ cơ hồ đều có chút xem trọng. Mặc dù omega có mái tóc đen hiếm thấy này cũng không thích nói chuyện, nhưng điều này cũng không thay đổi cảm tình của giáo sư đối với hắn, bởi vậy, khi Thẩm Tu Vân nói có chút chuyện muốn hỏi, hắn liền đồng ý.
Lúc này bên ngoài đang là hoàng hôn, thầy trò hai người đi ra khỏi phòng học, đi dọc theo hoa viên hướng đến nội thành, vừa tản bộ vừa nói chuyện phiếm, bởi vì vừa ra khỏi phòng học, bọn họ theo cửa hông phía tây của dãy phòng học rời đi, mà cửa tây này, đối diện camera số 47 và 48.
Trải qua hơn 1 năm huấn luyên, Thẩm Tu Vân bây giờ đã vô cùng rõ ràng hành vi cử chỉ của giai cấp thượng lưu ở đế quốc, lúc này hắn dẹp bỏ một thân tác phong lạnh lùng quái gở ngày thường, rất lễ phép mà đi bên cạnh giáo sư, khóe môi hơi mang nét cười, chú ý sử dụng âm tiết đúng với phong trào thịnh hành trong giới quý tộc. Giáo sư lễ nghi giảng giải vấn đề cho Thẩm Tu Vân, ngẫu nhiên nghiêng người nhìn xem omega xinh đẹp lại có cử chỉ tao nhã này, không khỏi mỉm cười hài lòng. Nhưng mà, đang lúc hắn vui mừng vì chính thành quả dạy dỗ của mình thì xung quanh dãy phòng học, mọi người đã về hết, chỉ còn bọn họ đang đi đến trước một gốc cây đại thụ, đúng lúc này, giáo sư cảm thấy tê dại sau gáy, chính thức hôn mê. Thẩm Tu Vân đỡ lấy vị giáo sư bị đánh ngất xỉu, vì sợ có người từ dãy phòng học nhìn về hướng này, lập tức xoay người, lợi dụng bóng cây đại thụ cao to cản tầm mắt, từ trong túi áo giáo sư lấy ra máy nhắn tin, nhắn một tin: Vợ iu, tối nay đánh bài với đồng nghiệp, không về.
Carow Downie, giáo sư ngành giao tế học, nhà ở bên trong khu cư trú dành cho giáo viên ở ngoại thành, đam mê bài brit, thường xuyên ở lại trong căn cứ đánh bài cùng đồng nghiệp trắng đêm không về, nhưng mỗi lần đều sẽ báo với vợ.
Đây là tư liệu Thẩm Tu Vân nắm đươc, kỳ thực, không chỉ riêng Carow Downie, tư liệu mọi giáo sư trong căn cứ hắn đều rành mạch, hắn có thể lặng yên không một tiếng động theo dõi một người liên tục mấy tháng liền mà còn không để người đó phát hiện, cho nên chút thông tin này, hắn không mất chút công sức mà thu vào tay.
Sáu giờ rưỡi.
Sắc trời đã tối đen, tại cổng nội thành, chuyến xe cuối cùng của công nhân chuẩn bị đi ra.
Giáo sư Carow vẫn như ngày thường, mặc áo măng tô nâu không cổ, quấn khăng quàng đội mũ nỉ, bước lên xe. Hắn hôm nay nhìn đặc biệt mệt mỏi, giáo sư toàn văn phòng chào hắn, hắn cũng chỉ ậm ừ có lệ. Hắn vừa lên xe liền ngồi vào hàng cuối cùng, sập mũ xuống mặt, ngủ. Sau lưng hắn, đèn đuôi xe chiếu sáng lên cánh cổng nội thành đang từ từ đóng lại.
Chương 7
Căn cứ Mai Tả có hai bức tường thành, nội thành quan trọng bảo hộ, vào khó ra dễ, ngoại thành lại trái ngược, dễ vào khó ra.
Bảy giờ tối.
Nhóm quản lý viên đang chơi bài trong phòng quan sát bỗng nhiên nghe thấy từng chuỗi tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa, một người trạng thái rối loạn chạy vào thông báo: "Mau mau dẹp hết đi, thượng giáo tự mình đến tuần tra."
Một trận tay chân luống cuống, khói thuốc trong phòng còn chưa kịp tan hết, thượng giáo liền dẫn mấy vị quản lý cấp cao đi tới. Nghe rõ mùi thuốc lá còn trong không khí, thượng giáo nhíu mày bất mãn, "Gần đây có chuyện gì bất thường không?"
"Báo cáo thượng giáo, mọi việc đều bình thuờng."
"Hừ, để cho một omega liên tục trốn hai lần, sau còn xém tự sát trong phòng ngủ, ta thật sự hoài nghi lời cam đoan của các ngươi."
"Cho nên, thượng giáo, chúng ta yêu cầu lắp camera trong phòng của omega, nhưng vẫn chưa được phê chuẩn." Tổ trưởng vẻ mặt đau khổ mà nói.
"Bắt camera trong phòng của omega? Muốn tạo nhược điểm cho mấy vị lão già phe đòi bình đắng bắt lấy sao? Mấy năm nay vấn đề nhân quyền của omega luôn là đề tài nhạy cảm, không muốn rước phiên toái thì im miệng đi."
Thượng giáo vẻ mặt bình tĩnh, ngẩng đầu theo dõi màn hình đầy tường. Trong căn cứ vừa mới xảy ra chuyện, bên quân đội thượng tầng không chút khách khí mà phát đến thông tin cảnh cáo răn dạy thượng giáo, ai cũng nhìn ra tâm tình hắn không tốt, bởi vậy cũng không dám lên tiếng nữa.
Ánh mắt thượng giáo đảo qua một loạt màn hình quan sát, vốn là có chút không để ý, nhưng cũng không biết hắn nhìn đến cái gì, ánh mắt vừa liếc qua một chỗ nào đó, cả người liền cứng đờ, sau đó chậm rãi nheo mắt lại.
"Phóng lớn hình ảnh camera 45, 47, 48 vách tường nội thành cho ta."
Vài nhân viên trong phòng quan sát không hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ thấy thượng giáo sắc mặt khó coi, không dám sai ý, nhanh chóng phóng đại hình ảnh trên 3 cái camera kia.
Thượng giáo nhìn chăm chú màn hình quan sát, càng nhìn sắc mặt càng tái nhợt.
"Các người ai có thể nói cho ta biết vì sao lá cây trong màn hình... đều đứng im?"
Quan sát viên lúc này cũng đồng thời nhìn về ba cái màn hình lớn kia, lúc trước nằm lẫn trong cả trăm cái màn hình nhỏ liền không để ý, đến lúc này, bọn họ mới phát hiện vấn đề.
Theo hình ảnh trong những camera khác, lá cây hoa cỏ đều phải nhẹ nhàng đung đưa, chỉ trong đúng ba màn hình này, lá cây đều bất động. Tổ trưởng phòng quan sát đã nhận ra vấn đề, vội liên lạc với nhân viên trực đang ở gần đó đi kiểm tra ba cái camera này. Nhân viên trực liền nhanh chóng phục hồi ba camera 45, 47,48, cả ba đều bị người dùng kim loại đặc biệt nhiễu loạn sóng, hình ảnh đều dừng vào lúc 5h33 và 5h39. Tất cả mọi người đều không dám tin mà trừng mắt nhìn ba cái màn hình yên tĩnh, không gây chú ý, dưới sức quan sát 24/24 vẫn có thể động tay động chân vào 3 camera, chuyện này... Đến tột cùng là ai làm!
"Lập tức tập hợp tất cả omega đến quảng trường điểm danh, kiểm tra xem có sót ai không! Còn nữa, báo với nhân viên giám thị bên trong ngoại thành, khởi động hình thức an toàn khẩn cấp, phong tỏa căn cứ, không cho bất cứ ai rời khỏi ngoại thành, cho đến khi xác định mọi omega đều an toàn mới thôi."
Mười lăm phút sau.
"Báo cáo thượng giáo, đã tập hợp mọi người đến quảng trường, chí có omega thuần huyết 99.99% kia là không... không thấy."
"Báo cáo thượng giáo, đã đồng thời phong tỏa nội thành cùng ngoại thành, cũng đã theo dõi toàn bộ rada nội ngoại thành, không phát hiện tung tích omega đã trốn."
"Báo cáo thượng giáo, phát hiện giáo sư lễ nghi bất tỉnh dưới gốc cây, bị người bịt miệng, trói chặt toàn thân, giấu trong bụi cây bên ngoài cổng tây của dãy phòng học."
"Báo cáo thượng giáo, tổ bảo an trong ngoại thành phát hiện bọn họ có hai nhân viên bị tập kích, vũ khí trên người bị cướp đi."
...
Tin tức xâu truyền đến liên tiếp không ngừng, thượng giáo sắc mặt đã vô cùng khó coi, chủ quản giáo sự đứng ở bên cạnh hắn nhắc nhở hắn : "Thượng giáo, chúng ta có cần báo cho quân đoàn 25 không, nhờ bọn họ phụ giúp bắt về omega chạy trốn kia."
Thượng giáo thở một hơi, cả buổi mới quyết định.
"Omega lần trước chạy trốn hai lần, chúng ta đều bắt được, trước tiên cũng không cần kinh động quân đội." Sóng trước vừa đi sóng sau đã tới, hắn cũng không muốn bị mắng đến ngập đầu đâu.
"Nhưng mà, thượng giáo, ta cảm thấy chuyện lần này thật không đơn giản như hai lần trước."
Chủ quản giáo sự khẽ nhíu mày, hắn lần trước lên lớp Thẩm Tu Vân, omega này rất đặc biệt, mỗi lần ánh mắt đen kịt kia nhìn đến hắn, trong lòng liền nhịn không được mà cảm thấy rờn rợn. Nào biết tên kia suy nghĩ cái gì, hắn cũng không có bạn, vẫn một người đi về, nhưng trên người hắn lại tồn tại một lực hấp dẫn khó hiểu. Nhớ tới một lần kia, nhìn thấy hắn đi phía trước, phía sau một nhóm omega không biết vô tình hay cố ý mà theo sau hắn, vô thanh vô tức mà tạo thành một hình ảnh vô cùng ăn ý... Thật giống hình ảnh con sói đầu đàn cô độc, yên lặng mà thu hút bầy sói tụ lại một chỗ, làm người kinh sợ. Chân chính làm cho quản giáo sợ hãi, là một lần kia trong chương trình giáo dục sự chịu đựng, mọi omega đều phải dùng dược phẩm mô phỏng động dục kỳ, sau đó sẽ có nhân viên chuyên môn hướng dẫn cho bọn họ điều chỉnh thân thể về trạng thái tốt nhất, để có thể nghênh hợp alpha bằng cách thức tốt nhất... Omega sau khi dùng dược phẩm đều giống nhau, thân thể đều trở nên bủn rủn, chân cũng đứng không được, hơn nữa vì không nhận được sự an ủi của alpha, mà trở nên khát khao khó nhịn, sẽ rên rỉ, sẽ cọ xát thân thể chính mình, thậm chí sẽ nhịn không được mà thủ dâm. Mà giáo viên sẽ ở bên cạnh nhìn hết những dáng vẻ không thể chịu được này của bọn họ, omega chỉ có thể không chút tôn nghiêm mà ở trước mặt người khác làm trò hề. Chỉ có người kia, chưa từng lộ ra tình huống như vậy. Sau mỗi lần dùng thuốc, sắc mặt của hắn tuy rằng ửng đỏ, ánh mắt ướt át, nhưng tuyệt đối không phát ra một âm thanh nào, vẫn như cũ có thể bình tĩnh kiềm chế mà đứng thẳng. Cặp mắt đen ngày thường lãnh tĩnh đạm mạc, lúc này càng lạnh đến kinh người, ngay cả giáo viên cũng cảm thấy uy hiếp, không dám đến chỗ hắn mà trò chuyện.
Omega càng thuần huyết, lúc động dục lại càng khó kiềm chế bản thân, khắp người lan tỏa tin tức tố omega nồng đậm ngọt ngào, không chỉ sẽ làm alpha phát cuồng, đối với bản thân còn có công dụng thúc tình. Mà omega này thuần huyết 99.99%, lại dùng một sự chịu đựng đến khủng bố, đánh nát mọi lẽ thường cùng suy đoán.
Cho nên nếu thật sự để cho một người như vậy chạy mất, dựa vào năng lực tìm kiếm của căn cứ, thật có thể bắt hắn về sao? Quản giáo thật sự hoài nghi.
Đang lúc quản giáo suy nghĩ đến xuất thần, lại nghe thượng giáo nói: "Omega kia nhất định còn ở trong ngoại thành, chỉ cần chúng ta phát lệnh truy lùng, cộng thêm dùng rada dò tìm tin tức tố Omega, chắc sẽ nhanh chóng tìm ra hắn. Mà cho dù hắn có thực sự trốn ra khỏi ngoại thành, đây còn là lúc quản chế, bên trạm không gian cũng không có chuyến bay nào rời đi, omega này cũng không có cách nào thoát khỏi tinh cầu Mai tả. Ba ngày sau, nếu chúng ta vẫn không tìm thấy, lúc đó sẽ đi tìm quân đoàn 25."
Nghe thượng giáo nói như vậy, những người khác cũng không có ý kiến gì nữa, dù sao trước giờ đều chưa từng có omega nào chạy được ra khỏi ngoại thành. Cho dù là lợi hại như thế nào, binh đoàn 25 đóng bên ngoài cũng không phải là vô dụng.
"Phải rồi, quân đoàn 25 ngoài kia, ai là phân đội trưởng?" Thượng giáo tựa như nhớ tới điều gì, liền hỏi.
"Là đại tá Vide."
Nghe được tên này, thượng giáo thoáng trầm mặc.
Vide tướng quân, phân đội trưởng quân đoàn 25, tác phong rất rất không tốt, nghe đồn từng có vết nhơ ngược đãi omega phối ngẫu. Hắn chính là vị tướng quân chỉ nghe tên đã khiến Baccho tự sát vì lo sẽ bị phân đến cho hắn, vốn là một thành viên đảng Cấp Tiến, từng đề nghị hợp pháp hóa buôn bán omega, căm hận tất cả omega quyền quý không có quy củ phiền toái. Nếu để hắn tới bắt omega bỏ trốn kia... Ánh mắt thượng giáo trầm xuống, không khỏi âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng có thể bằng thực lực tại căn cứ có thể nhanh chóng tìm được omega kia về, không chỉ là vì bản thân hắn, còn là vì chính omega nọ. Huống chi, chỉ là một omega, có thể trốn thoát thì sao, bọn họ từ nhỏ là người gây giống được bảo hộ, ở thế giới bên ngoài, làm sao có thể một mình sinh tồn.
Chương 8
Sáu giờ bốn mươi lăm phút tối.
Lúc này, trước khi thượng giáo vào phòng quan sát phát hiện có omega chạy trốn 15 phút.
Xe đưa đón nhân viên căn cứ đưa Thẩm Tu Vân đến trước của nhà giáo sư Carow, để tránh hoài nghi, Thẩm Tu Vân xuống xe. Bên trong ngoại thành rất rộng, diện tích đại khái lớn gấp 5 lần nội thành, chủ yếu là nhà của nhân viên công tác, chia thành khu vực sản xuất và khu vực cư trú. Omega trong nội thành đều không được vào. Khu cư trú điều kiện vô cùng tốt, đều là biệt thự đơn hoặc tiểu viện.
Mona, con gái giáo sư Carrow vừa dùng xong cơm chiều, đang xem một bộ phim thần tượng mới ra. Nội dung phim kể về câu chuyện một omega tiêm vào thuốc ức chế tin tức tố, giả trang thành beta lẫn vào quân doanh, cuối cùng cùng với đại tướng quân viết nên một câu chuyện tình lâm li bi đát. Không kể đến trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay tại đế quốc chưa thể sản xuất ra loại thuốc ức chế tin tức tố này, mà cho dù có sản xuất ra được, chỉ dựa vào thân thể mảnh mai của omega, còn có tình trạng yếu ớt khi động dục, làm sao có thể chịu đựng sinh hoạt gian khổ trong quân đội, càng không nói tới chuyện có thể cùng alpha cường đại chiến đấu giết địch! Nội dung phim quả thực rất phi thực tế, có vẻ chỉ để cho nhóm omega suốt ngày ru rú trong nhà đến nhàm chán tự sướng một chút thôi. Mona bĩu môi, thu dọn bàn ăn, dắt chó con nhà mình đi dạo, vừa lúc nhìn qua hàng rào thấy xe đưa đón nhân viên.
"Ba ba, ba về rồi, không phải nói với mẹ là đi đánh bài sao?" Mona nhìn thấy cha mình xuống xe, nhanh chóng chạy ra đón. Trước cổng lớn chỉ có một ngọn đèn đường, ánh sáng mờ ảo, Giáo sư Carow đội chiếc mũ thường ngày, kéo xuống thật thấp, cổ áo măng tô dựng lên cao, che gần hết khuôn mặt. Lúc Mona mở cửa cũng không nhận ra điều gì không phù hợp, xe đưa đón liền chạy đi, giáo sư Carow vào cửa, đúng lúc này, chó con lại hướng về giáo sư Carow sủa.
"Tiểu Ni, người làm sao vậy hả.", Mona giật mình nhìn biểu tình khác lạ của chó con nhà mình, ngay sau đó, nàng cũng cảm nhận được chỗ không đúng, bởi vì trong không khí bỗng nhiên xuất hiện một mùi tin tức tố omega xa lạ.
"Ngươi.." Mona nheo mắt lại nhìn cái người mà nàng vẫn cho rằng chính là phụ thân của mình, vừa tính nói chuyện, bỗng nhiên bị bịt miệng, lôi đến một góc vườn tối tăm, bị hung hăng đẩy dựa vào vách tường.
Tiểu Ni vẫn còn lớn tiếng sủa, còn muốn nhảy lên cắn ống quần người kia, người kia lấy một cục đá bắn vào trên mình Tiểu Ni, nó liền lăn ra mặt đất bất tỉnh.
Tiểu Ni!
Mona muốn hét thật to, lại bị người này bịt miệng kêu không được.
"Nếu không muốn chết, đừng làm ồn." một thanh âm không cảm xúc vang lên bên tai.
Người kia dễ dàng khống chế nàng chặt chẽ, không nhúc nhích được, Mona thật sự sợ hãi.
Đó là omega sao? Nhưng mà... vì sao một omega lại có khí lực mạnh mẽ như vậy! Điều này không có khả năng!
"Trả lời câu hỏi của ta, làm loạn liền giết, hiểu không?"
Mona hoảng sợ trừng lớn ánh mắt, ngẩng đầu, đối diện một đôi mắt đen cực kì đẹp, lông mi vừa dài vừa dày rủ xuống, che khuất mọi cảm xúc trong ánh mắt kia. Cổ áo măng tô che khuất nửa khuôn mặt hắn, chỉ lộ ra chiếc mũi anh tuấn. Người này là omega, tin tức tố tản ra trên người tố cáo thân phận hắn, nhưng, đối với Mona mà nói, ánh mắt của người này lúc này, thật giống ánh mắt những vị tướng quân tài giỏi trên ti vi, máu lạnh, vô tình, hờ hững... Không! Hắn còn đáng sợ hơn! Trong ánh mắt người này, căn bản không có một chút biểu cảm nào cả.
Thấy Mona không trả lời, ánh mắt hắn trầm xuống, dưới tay dùng sức, nắm chặt đến xương cốt cũng đau, giống như sắp bị bóp nát.
"Hiểu không?" Hắn lần nữa hỏi lại.
Mona kinh hoàng lấy lại tinh thần, gần như hít thở không thông mà gật gật đầu.
Bàn tay che miệng nàng cuối cùng cũng buông ra, Mona há miệng thở dốc, không ngờ bàn tay kia từ từ đi xuống, bóp cần cổ trắng mịn, chế trụ.
"Chốt bảo an gần nhất nằm ở đâu?"
"Đi... đi nửa giờ về hướng đông, chính là tháp bảo an khu nam."
Mona cảm thấy bàn tay trên cổ mình, lạnh lẽo mà mạnh mẽ, như một cái kìm sắt, tựa hồ lúc nào cũng có thể khép lại, nhắm mắt cắt đứt yết hầu của nàng.
"Nói dối." Hắn kề sát vào, mang theo khí tức nguy hiểm, ánh mắt thẳng tắp, chằm chằm nhìn nàng, sau đó tay từng chút nắm chặt.
"Không! Ta không có nói dối! Là thật, là sự thật!". Mona sợ đến phát khóc, thút thít đáp, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, nàng cảm thấy mình sắp chết.
"Từ đây đến ngoại tường thành, còn xa không?"
"Từ tháp bảo an khu nam đi bộ hơn hai mươi phút thì tới cổng đông nam, ta đều nói thật, ngươi không nên,,a,a,a,a,a,a!" Mona bị dọa sợ thật sự, gắt gao nhắm mắt lại, không đổi khí mà đem mọi chuyện mình biết nói hết.
Trên gương mặt có cái gì phất qua, Mona mở mắt, nhìn thấy người nọ nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, sau đó buông lỏng tay, ánh mắt nhìn nàng mang vài phần trêu chọc.
"Ngươi, ngươi đã làm gì cha ta?". Mona trừng lớn mắt, thấy người nọ đem mũ áo của cha mình cởi quăng xuống đất, lấy hết can đảm lớn tiếng hỏi.
"Đừng lo, hắn không sao." Người nọ nói xong câu đó, nhìn về phía cửa lớn, chậm rãi lùi ra sau hai bước, sau đó đột nhiên đứng dậy nhảy. Trước mặt là hai cái hàng rào kim loại, tay bắt lấy hàng rào mượn lực, lộn một cái liền qua khỏi cổng hàng rào cao bốn thước, sau khi tiếp đất liền chạy nhanh về phía đông, vài cái chớp mắt bóng dáng đã biến mất.
Nhưng chỉ trong một chớp mắt, Mona chân chính nhìn thấy khuôn mặt của hắn, tuy chỉ thấy một bên mặt, nhưng ánh nhìn kia, làm cho tim nàng đập nhanh một nhịp. Trên thế giới này lại có người đẹp như vậy sao, Mona theo bản năng sờ sờ mặt mình, chỗ vừa nãy hắn chạm vào như lửa nóng... Ngây người một lát, Mona mãnh liệt lấy lại tinh thần.
Cmn nàng đây là mắc phải hội chứng Stockholm hay sao! Trên mặt thiêu đốt cái con khỉ á! Tên kia vừa nãy xém nữa bóp chết mình đó có được không! Papa còn không biết có phải đã bị hắn bóp chết rồi hay không nữa có được không!
Nhìn đến tiểu Ni té chổng vó trên mặt đất, Mona chạy qua, đang muốn kêu to lên, tiểu Ni lại cử động, mở một đôi mắt to ngập nước nhìn Mona mà rên ư ử, sau đó vẫy đuôi đứng lên.
Mona: "..."
Nghĩ đến ánh mắt trêu chọc lúc nãy của người kia, trên mặt nàng lại cảm thấy nóng.
Đáng ghét, một người xấu mà lại đẹp như vậy để làm gì chứ... Còn nữa, cái cách nhảy qua cổng lúc nãy của hắn thật cmn soái quá trời mà (gào thét – ing)! Vì sao lại là omega chứ, thật là đáng tiếc...
Từ từ, omega...
Mãi chìm trong sắc đẹp, Mona mới đột nhiên phản ứng, chỗ này sao lại có omega chạy đến? Chảng lẽ là người trong căn cứ chạy trốn sao?
Bảy giờ tối.
Lúc này thượng giáo vừa đi vào phòng quan sát, không vừa ý với thái độ lười nhác của nhân viên.
Mà Thẩm Tu Vân đã tìm được tháp bảo an khu nam. Mona nói lộ trình nửa giờ đi bộ, hắn chỉ chạy có hơn mười phút đã đến.
Cách thức phân bố bảo an cũng cùng hệ thống trong căn cứ, cho nên cũng có phòng quan sát, camera xoay, súng laser, không khác biệt so với nội thành. Thẩm Tu Vân biết rõ bố trí trong căn cứ nội thành, cho nên đối với bố cục tại ngoại thành, cũng có thể nắm bắt 8 phần, Thẩm Tu Vân đi án định một phương hướng, rất nhanh đã có thể tìm được tháp bảo an.
Lúc này trong một ngõ nhỏ bên đường truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Tu Vân lập tức né tránh. Chỉ thấy hai người mặc đồng phục quản lý căn cứ từ trong ngỏ nhỏ lắc lư đi ra, rõ ràng là uống say. Nơi này gần khu sinh hoạt, có rất nhiều tụ điểm ăn chơi phục vụ nhân viên công tác sau giờ làm việc, như là quán bar, nhà hàng, quán rượu...
Từ quần áo hai người này mặc, có thể cho rằng họ chính là khống chế viên đi tuần tra an toàn theo thông lệ. Thẩm Tu Vân nhìn hai người chậm rãi đến gần, ánh mắt chuyển đến vũ khí bên hông họ, hắn đặc biệt nhận ra một trong hai món vũ khí chính là một thanh kiếm laser chưa mở, một tia khát vọng bản năng giống với kiếp trước kia chợt lóe lên trong mắt. Hắn không kìm lòng nổi siết tay, món đồ kia từ lâu thật lâu đã luôn nắm trong tay, cùng hắn như hình với bóng, là người bạn duy nhất sẽ không phản bội hắn
Có kiếm, giữ mệnh.
Có kiếm, giữ được tôn nghiêm.
Đây chính là tín ngưỡng của Thẩm Tu Vân, một loại trừu bái giống như linh hồn dành cho thần linh. Mà hiện giờ, hắn đã gần như quên đi cảm giác tín ngưỡng này, linh hồn của hắn, tựa như đã khô héo từ lâu...
Bảy giờ một phút tối.
Toàn bộ căn cứ phát thông báo, một omega bỏ trốn ra ngoài, thành trong thành ngoài liên hợp lùng bắt, thông báo tất cả mọi người để ý xung quanh xem có người lạ qua lại hay không, nếu phát hiện manh mối, lập tứ báo cáo, sẽ được thưởng món tiền lớn.
Thẩm Tu Vân lẻn qua góc chết của một đống camera, đi vào tháp bảo an khu nam, tìm được quần áo khống chế viên trong một căn phòng trống, nhanh chóng thay đồ, tìm đến phòng quan sát, đứng ngoài cửa nghe hai người bên trong nói chuyện:
"Chuyện gì vậy hả? Lại có một omega ngu ngốc bỏ trổn, bọn này đầu óc có bệnh hay sao?"
"Haiz, đừng oán trách nữa, sống thoải mái chút đi, tiểu o trốn đi lần này nghe nói rất lợi hại đó, tổ bảo an của chúng ta có hai người bị tập kích, còn bị cướp vũ khí, cho nên chúng ta đều nên đề phòng một chút."
"Cái gì? Ai mà vô dụng như vậy a? Thế mà lại bị một omega tập kích? Có báo cáo cho quân đoàn 25 không đây?"
"Không, thượng cấp muốn chúng ta tìm ở chỗ này trước, ba ngày sau nếu không kiếm được người mới nhờ sự giúp đỡ của quân đội."
"Xì, theo ta á, nên để quân đội ra mặt, dạy bảo bọn omega không biêt trời cao đất rộng đó một chút, để cho bọn nó nhớ rõ."
"Cũng không nên nói như vậy đâu, nghĩ kỹ lại, bọn họ cũng rất đáng thương."
Thẩm Tu Vân không tiếp tục nghe, vì hắn đã nghe được tin tức hắn quan tâm.
Ba ngày tìm không thấy người, binh đoàn mới hành động.
Thẩm Tu Vân không nghĩ tới lại lâu như vậy, nhưng, để thoát khỏi tinh cầu đáng ghét này, hắn sẵn lòng chờ đợi.
Ba ngày sao...
Thẩm Tu Vân hơi mím môi, ánh mắt lộ ra khinh miệt,
Hắn ngược lại muốn xem xem, trong ba ngày mấy người kia làm sao tìm được hắn.