Thích Khách

chương 4 - 5 *


1 năm

trướctiếp

Chương 4

Nhất định... phải chạy trốn.

Đây là ý tưởng kiên định được hình thành sau khi Thẩm Tu Vân ngây ngốc ở trong căn cứ một tuần.

Lúc này, đứng trong phòng tắm, tầm nhìn rơi vào thân ảnh trước gương, nghĩ đến ba năm sau thân thể này sẽ giống như một tế phẩm bị đưa đến cho một alpha nào đó, bị bắt hầu hạ, sau đó sẽ giống như nữ nhân mà thụ thai, hoài thai, sinh sản... Thẩm Tu Vân nhịn không được từng cơn buồn nôn, muốn đập nát tấm gương trước mặt.

Omega từ lâu đã là nguồn sinh sản của cả đế quốc, mặc dù thân hình Thẩm Tu Vân không khác gì một nam tử bình thường, nhưng tại sâu bên trong lại cất chứa một tử cung, nếu cùng alpha kết hợp, bị alpha tạo thành kết bắn tinh, sẽ mang thai sinh con. Omega huyết thống càng tinh thuần, khả năng thụ thai càng cao.

Động dục, lấy lòng, giao hợp, thụ thai, sinh dục, sản nhũ... những chuyện nhục nhã không chịu nổi như vậy sẽ không ngừng lặp lại trong cuộc đời mỗi một omega... cho đến khi chết đi. Bọn họ cả đời cơm áo vô lo, đã được đế quốc bảo hộ, không cần làm việc, không cần chiến đấu. Mà đồng thời, bọn họ cũng mất đi một thứ quan trọng – tự do.

Dưới dòng nước ấm áp từ vòi sen, Thẩm Tu Vân nhắm hai mắt, mặt cho dòng nước chảy dọc theo thân thể trắng nõn trần trụi của mình. Tóc đen nhánh dán ở trên trán, giọt nước thấm ướt mi mắt nhắm chặt. Trong đầu hắn lúc này, lại là hình ảnh người kia, từ kiếp trước.

Nếu không vì kẻ kia, nếu không phải do y phản bội, mình làm sao sẽ lại lưu lạc đến cái thế giới quái đản như này, trở thành một loại quái vật lưỡng tính như vậy. Nếu không phải tại người kia, đời trước Thẩm Tu Vân sẽ không chết.

Tất cả từ khi đồng ý giao dịch. Y đưa hắn hoàng kim, hắn thay y giết người, giữa bọn họ bắt đầu bằng một giao dịch. Kỳ thực dựa theo quy củ giang hồ, giữa kim chủ cùng thích khách vốn phải bảo trì một khoảng cách nhất đinh, chuyện này đối với hai bên mà nói đều có chỗ tốt, thích khách không lo bị người giết, kim chủ không lo lộ bí mật. Mà y, lại cứ mang theo mồi ngon rượu ngon, không để ý sống chết cứ hết lần này đến lần nọ chạy tới uống rượu cùng hắn, uống đến say không biết gì, bá cổ hắn xưng huynh gọi đệ, sau đó còn không hề phòng bị mà ngủ lại luôn trong nhà gỗ của hắn.

Y nói cho hắn biết, trên trời có một ngôi sao băng, dưới trần sẽ có một người chết.

Y nói y xem hắn như bằng hữu, cuộc đời này thật khó kiếm được một người hiểu y như thế.

Thẩm Tu Vân biết lòng người khó dò, y nói gì hắn cũng chẳng để trong lòng. Nhưng hắn vạn lần không ngờ chính là, khi mục đích đạt thành, người vẫn luôn có vẻ như một nam nhân tuấn mỹ  vô dụng kia, lại hướng hắn thi triển ra đao pháp nhanh nhất. Lưu Vân kiếm nhanh, lại không nhanh bằng đao của người kia, cuối cùng trong lúc hắn không phòng bị nhất, một kích mất mạng.

Thẩm Tu Vân lạnh lùng nhưng cũng chán ghét phản bội. Hắn chết, lại đến một nơi quỷ quái như vậy. Mà người kia hiện giờ biến hóa nhanh chóng, vậy mà lại trở thành hoàng tử nơi này, lấy một thân phận alpha cường đại mà an hưởng phú quý, sau đó cao cao tại thượng mà đối với omega chọn đến chọn đi.

Ha ha! Trên đời sao có chuyện tốt như vậy!

Cặp mắt đen mở ra, sâu không thấy đáy, giữa đầy hơi nước quẩn quanh, có vẻ trống  lạnh lùng.

Cái gọi là ăn miếng trả miếng, nợ máu trả máu, kẻ có gan ám toán Thẩm Tu Vân hắn, nhất định không được chết tử tế.

Tắm xong, Thẩm Tu Vân gọi ngươi máy sinh hoạt. Trong căn cứ, các omega tuy rằng không được tự do, nhưng đối với nhu cầu vật chất của bọn họ, phần lớn đều sẽ được căn cứ đáp ứng, điều này rất thuận tiện cho Thẩm Tu Vân. Ngoài cửa nhanh chóng vang lên tiếng chuông cửa, Thẩm Tu Vân mở cửa, một người máy hợp kim vàng sáng bóng lăn bánh xe đi tới, giọng điện tử nhẹ nhàng nói: "Xin hỏi cần yêu cầu gì?"

"Chuẩn bị vài thứ cho ta, đưa tới trước sáng mai."

"Xin hỏi ngài yêu cầu chuẩn bị gì?"

"Kim, chỉ, vải, cát". Thẩm Tu Vân ngồi trên giường, hờ hững sấy tóc, thản nhiên nói.

Người máy thông minh ngẩn ngơ, giống như đang phân tích tương quan giữa mấy món đồ này. Thông thường, những người máy thông minh này đều sẽ dựa trên yêu cầu mà phân tích mục đích của người yêu cầu, cũng tự động bổ sung một ít vật phẩm phụ trợ, để có thể đưa ra phục vụ tốt nhất. Tỷ như một người muốn bánh ngọt, sữa, người máy sẽ cho rằng hắn muốn ăn, sau đó tự động trang bị khăn ăn, bàn ăn linh tinh. Nhưng, đối với những món đồ mà người này muốn, một người máy trước giờ chỉ toàn phục vụ omega như nó quả thật có chút không hiểu.

"Đi đi, chỉ cần chuẩn bị bao nhiêu đó thôi."

"Vâng, nhất định thỏa mãn yêu cầu của ngài." Người máy lần thứ hai nhận lệnh, không dám chần chừ, lăn bánh xe nhỏ đi ra ngoài.

Thời gian trôi nhanh, nhóm omega mới đến đã thích ứng hoàn cảnh sinh hoạt mới. Mỗi ngày đến lớp, tan lớp, buôn chuyện tin tức các alpha thượng lưu ở đế quốc. Đại đa số omega đều mong chờ nghi thức thành niên ba năm sau, bởi vì điều này có nghĩa bọ họ sẽ có cơ hội tiếp xúc với những người quyền quý trước kia chỉ có thể thấy trong tin tức trên tivi, được kết hợp với bọn họ. Nhưng cũng có một bộ phận omega xuất thân thấp kém, lại không lúc nào không sợ hãi ngày đó đến. Một omega không có gia thế nâng đỡ, một khi mất đi sự sủng ái của alpha, sẽ bị vất bỏ như quần áo cũ, bị đem cho, thậm chí bị đem bán đi... Mà những omega đã từng bị dấu hiệu qua, sẽ bị đối xử như thế nào, thật không dám tưởng tượng. Chiếm hữu dục của alpha với omega, sẽ làm bọn họ giận chó đánh mèo đối với omega cả người đều là tin tức tố của một alpha khác, trong lúc giao hoan sẽ tràn ngập cảm giác bạo ngược. Còn những omega bị qua tay ba hay nhiều lần hơn chắc chắn sẽ rất bi thảm, có người thậm chí còn lưu lạc như kỹ nữ, không ngừng mang thai, không ngừng sinh dục cho những alpha khác nhau... trở thành công cụ sinh dục tạm thời được thuê mướn. Mà bởi vì trong đế quốc tỉ lệ alpha và omega mất cân đối nghiêm trọng, vì bảo toàn sinh sản, mặc dù ba mươi năm trước hội nghị từng thông qua "Luật bảo vệ nhân quyền Omega", hệ thống tư pháp vẫn mắt nhắm mắt mở , làm cho dự luật biến thành thùng rỗng kêu to...

Không biết bắt đầu từ khi nào, nhân viên quan sát ban đêm tại căn cứ thường xuyên nhìn thấy trên màn hình một thiếu niên tóc đen. Mỗi ngày trước khi trời sáng, một thiếu niên omega cực kì đẹp đều sẽ chạy bộ men theo nội thành, hơn nữa một lần chạy bộ chạy hơn 20 vòng. Chờ bọn họ tìm hiểu thì đó là omega có độ thuần huyết 99.99% kia, nên cũng phá lệ khoan dung mà không ngăn cản hắn. Người ta chỉ là chạy rèn luyện sức khỏe mà thôi, bọn họ chẳng lẽ không muốn một omega khỏe mạnh sao? Huống chi huyết thống tinh thuần như vậy, về sau đương nhiên sẽ vào hoàng gia, bọn họ chỉ là những nhân viên công tác thôi, cũng muốn bán trước một món ân tình. Bởi vậy, cho dù căn cứ có quy định omega không được đi lại lung tung sau giờ học, Thẩm Tu Vân cũng không bị ngăn trở.

Rạng sáng ngày nọ, lúc Thẩm Tu Vân lại xuất hiện trên màn ảnh theo dõi, một quan sát viên beta nhịn không được nói với đồng nghiệp: "Ta nói, cũng đã nửa năm rồi, omega kia vì sao một chút tiến bộ cũng không có, vẫn chậm chạp như vậy chứ."

"Nếu không phải thì đã không là omega rồi, thân thể yếu đuối như vậy, chỉ có thể ở trên giường cho người khác đùa giớn thôi nha." Một quan sát viên khác cười ha ha nói, trong mắt tràn đầy coi thường cùng ám muội.

"Đúng vậy, một omega, sáng sớm liền chạy bộ mấy vòng, có phải mệt chết không, dốc sức như vậy để mà làm gì đây? Có phải tòng quân đâu?"

"Còn không hiểu hả? Để có thể chịu được càng lâu chứ sao." Quan sát viên buông lời thô bỉ, những người nghe xong cũng đều cười rộ lên. "Ngược lại omega này bộ dạng thật sự xinh đẹp, không biết sẽ được ai chọn đây?"

"Tóm lại nhất định là thành viên hoàng gia thôi, không biết sẽ cấp cho vị hoàng tử nào."

Trong mắt những người khác, bộ dáng Thẩm Tu Vân chạy tới chạy lui luôn có vẻ như thể bán sống bán chết, chậm chạp như một người già.

Chỉ có người máy phục vụ sinh hoạt cho Thẩm Tu Vân biết, đồ vật chủ nhân của nó muốn mỗi ngày một kỳ lạ. Kim, chỉ, vải vẫn không thay đổi, chỉ có cát, từ nhẹ đến nặng, sau đó dần pha thêm kim loại tinh luyện, rồi đến kim loại nặng.

Thẩm Tu Vân vẫn chạy.

Tốc độ Thẩm Tu Vân không thay đổi.

Nhưng, cột trên người hắn, trên cánh tay, còn có mặt trong chân, trọng lượng vẫn không ngừng gia tăng, hơn nữa một ngày 24 giờ cũng không tháo xuống. Những thứ hắn luôn mang trên người đối với alpha mà nói còn có chút nặng, mỗi ngày hắn vẫn thần sắc như thường mà đến lớp, ăn cơm, tiếp thu huấn luyện đặc biệt dành cho omega. Thậm chí trong chương trình huấn luyện tính nhẫn nại, lúc phải uống thuốc mô phỏng động dục kỳ là lúc thể lực một omega yếu đuối nhất, những cái bao cát trên người hắn cũng không được tháo xuống dù chỉ một chút. Làn da mềm mại trên người bị trầy xước, sau đó kết vảy, lại trầy xước, nhiều lần như thế. Chính là do thể chất đặc thù của omega, da hắn vẫn không lưu lại sẹo, cứ mềm mại mịn màng như cũ.

Từ sáng đến tối trở lại ký túc xá, Thẩm Tu Vân tháo bỏ bao cát, cởi nội y thấm mồ hôi và máu, dùng nước rửa sạch, mặt không đổi sắc xé xuống lớp da bị xước ra, sau đó lại đeo bao cát vào.

Thời gian ở chung càng lâu, càng quen thuộc, người ở ban A đều biết Thẩm Tu Vân có hai thói quen. Một là mặc quần áo che vô cùng kín, từ đầu đến chân không có kẽ hở. Thói quen còn lại chính là hắn không thích người khác đụng vào, đương nhiên cũng có người cố ý tìm rắc rối muốn ôm ôm hắn, đều bị hắn tránh thoát hết không có ngoại lệ. Từ ngày đầu tiên vào căn cứ đến nay, không ai có thể tới gần hắn trong vòng một thước.

"Hừ, thật muốn nhìn thấy nhóc kia động dục sẽ thành như thế nào, xem coi hắn còn có thể tỏ ra thanh cao vậy nữa không." Trong phòng ăn, một thiếu niên quý tộc từng khiêu khích không thành công hừ lạnh, nhìn bóng dáng người tóc đen, trong mắt không che dấu mà toát ra ghen tị cùng chán ghét.

"Fernan, ganh tị đến vậy sao, mỗi lần khiêu khích đều không thành, còn không học được bài học hay sao?" Người bên cạnh Fernan nói, hắn chính là thiếu niên đội mũ lưỡi trai đã từng nói chuyện với Thẩm Tu Vân trên đoàn tàu trước kia, tên là Evan, cũng thuộc ban A.

"Dân đen thấp hèn, tên kia cũng thấp hèn y chang ngươi vậy, chỗ nào để ta phải ganh tị, độ thuần huyết sao? Đừng đùa... một omega bình dân có độ tinh thuần huyết cao như vậy... chúng ta còn nên cầu nguyện về sau hắn sẽ không bị truyền đến ném đi, cuối cùng biến thành một quân kỹ rách nát." Giọng điệu tràn ngập ác ý, Fernan một đầu tóc đỏ, đây là dấu hiệu riêng của gia tộc, thế gia này là phe cánh đại hoàng tử Carsen, hiện giờ hoàng tử Carsen chưởng quản binh đoàn lớn nhất đế quốc, cho nên gia tộc Fernan cũng rất được trọng dụng. Hơn nữa nghe nói Fernan cũng đã sớm được chỉ định cấp cho hoàng tử Carsen, Carsen từng đồng ý với gia tộc Fernan sẽ phong Fernan làm hoàng hậu nếu hắn thuận lợi kế thừa ngôi vị.

Huyết mạch hoàng gia là ưu tiên số một, vì để huyết mạch không đoạn cũng vì để có hậu thế càng ưu tú, củng cố sự thống trị của hoàng thất, alpha trong hoàng thất đều không thể chỉ có 1 omega, bọn họ luôn nghĩ biện pháp đem omega huyết thống tinh thuần nhất làm của riêng. Cho dù trở thành người kết hợp cùng Hoàng đế, omega cũng khó có được danh phận, bởi vậy có thể nói, lời hứa của Carsen dành cho Fernan là cực kì có trọng lượng. Cho nên Fernan ở trong căn cứ, hành vi cực kì ương ngạnh, kiêu ngạo còn hơn tiểu thư Miffy cháu gái tổng tư lệnh, nhìn Thẩm Tu Vân đặc biệt không vừa mắt.

Evan nghe Fernan chửi mình cùng Thẩm Tu Vân là dân đen thấp hèn, vốn đã giận dữ vô cùng, lại nghe đến lời nguyền rủa ác độc của hắn đối với omega bình dân, trong cơn tức giận muốn tiến tới đánh Fernan, lại bị người bạn bên cạnh ngăn lại.

"Evan, tên đó không dễ chọc, vì bản thân, đừng sinh sự nữa." Người bạn nhẹ nhàng khuyên nhủ. Ánh mắt Evan tối sầm, cuối cùng cũng cắn răng cố gắng nhịn xuống. Bạn hắn nói không sai, nếu đắc tội quyền quý, bị ác ý đưa đến chỗ một alpha không tốt, hắn tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp. Cảm giác không nắm giữ được vận mệnh bản thân thật khó chịu, Evan gắt gao nắm năm tay, không nói một tiếng xoay người rời đi, mặc cho Fernan khinh miệt cười nhạo. Hăn chính là một omega xuất thân thấp hèn, bảo vệ quyền lợi bản thân còn không được, có tư cách gì tổn thương thay cho bất công của người khác đâu. Evan đè nén trong lòng, rời căn tin, thấy Thẩm Tu Vân đang đứng ở trung tâm quảng trường chính, yên lặng nhìn nội thành bao vây căn cứ. Lúc này là hoàng hôn, ánh mặt trời đỏ sẫm như máu thong thả lặn xuống đường chân trời, từng tia nắng chiếu lên người Thẩm Tu Vân, đem thân ảnh cao gầy kéo thành chiếc bóng đổ dài trên mặt đất, mái tóc đen dài nhẹ nhàng bay trong gió, ánh lên chút sắc đỏ. Hắn lẳng lặng nhìn về phía chân trời xa, giống như trông mong một tự do khó có thể đạt được. Giữa bức tường bao quanh, bóng dáng cô đơn chìm trong tịch dương đỏ như máu, giờ khắc này ghim vào đáy mắt người đứng sau.

Hắn đang làm gì?

Những người giống như Evan, ngay từ dầu đã bị Thẩm Tu Vân hấp dẫn không ít, bọn họ sẽ không kìm được mà chú ý đến hắn, thấy hắn thường xuyên giống như lúc này vậy, bỗng nhiên dừng chân tại một góc nào đó trong căn cứ, im hơi lặng tiếng đứng một lát, sau đó cúi đầu đi con đường của mình.

Hắn đến tột cùng đang làm cái gì?

Rất nhiều người trong lòng đều hỏi chung một câu hỏi, nhưng cũng không ai dám cùng omega huyết thống tinh thuần gần như 100% này nói ra, vì trong mắt người này, có một loại lãnh đạm nói không nên lời, mỗi lần đối diện ánh mắt này, đều không tránh khỏi sinh ra một sự lạnh lẽo tự đáy lòng, làm cho người khác chỉ có thể nhìn từ xa mà không dám lại gần. Thế nhưng trên người thiếu niên này mang theo một lực hấp dẫn, đang từ từ ảnh hưởng tới mỗi một người trong căn cứ, làm cho đáy lòng bọn họ sinh ra một loại khát vọng, khát vọng được đến gần hắn, được thân cận cùng hắn. Đây là một loại khát vọng bất đồng với ảnh hưởng tính dục do tin tức tố alpha mang lại, mà phảng phất có một lực lượng cường đại, ở trong lòng bọn họ chậm rãi nảy sinh, chậm rãi trưởng thành.

Chương 5

Chớp mắt lại qua thêm nửa năm.

Omega năm nào đã sắp thành niên, chờ đợi bị phân phối bị lựa chọn.

Đêm đó, Thẩm Tu Vân đột nhiên bừng tỉnh từ trong mơ. Kỳ thực ký túc xá cách âm vô cùng tốt, nhưng bằng trực giác nhạy bén, Thẩm Tu Vân vẫn nhận ra khác thường bên ngoài. Đứng dậy đến bên cửa số, hắn vén màn nhìn ra bên ngoài, thấy rất nhiều quản lý viên đi về hướng ký túc xá của bọn họ, bên trong chế phục lại là áo ngủ, thần sắc vô cùng nghiêm trọng.

Thẩm Tu Vân yên lặng nhìn bọn họ vào cửa ký túc xá, buông xuống bức màn, không thay y phục, hắn lặng yên không một tiếng động rời phòng.

Giữa hành lang tối đen, trong một chớp mắt đèn cảm ứng lóe lên khi Thẩm Tu Vân mở cửa, hắn liếc nhìn thang máy cách đó không xa, số tầng nhảy lên không ngừng, cuối cùng dừng lại ở tầng 7, là tầng cao nhất ký túc xá, mà Thẩm Tu Vân ở là tầng 3. Cuối hành lang có camera, Thẩm Tu Vân nhìn thoáng qua phương hướng camera, sau đó theo thang bộ khẩn cấp leo lên lầu 7. Hành lang lầu 7 sáng trưng, rất nhiều cửa phòng đều mở, omega đứng trong cửa nhìn quanh, không biết vì sao bỗng nhiên có nhiều người lên tầng này như vậy, ồn ào làm bọn họ thức giấc. Ngay sau đó ai cũng đều chú ý tới phòng cuối hành lang, rât nhiều quản lý viên của căn cứ đều chạy đến phòng đó, chốc lát sau, chỉ thấy một người toàn thân đều là máu được mang ra. Có Omega nhát gan liền bị dọa đến sợ hãi la lên, lập tức lui về đóng cửa lại. Thẩm Tu Vân đứng trong lối đi nhỏ, tận mắt nhìn thấy omega đáng thương kia được người nâng vào thang máy xuống lầu, lúc này một quản lý viên mới chú ý tới hắn, cau mày hỏi: "Có chuyện gì? Ngươi ở phòng nào?"

"Ta ở lầu 3, vừa rồi bị đánh thức." Thẩm Tu Vân bình tĩnh trả lời.

"Mau trở về đi ngủ, nửa đêm không được đi lung tung." Quản lý viên kia nghĩ nghĩ, không yên tâm, còn nói: "Đi, ta đưa ngươi về phòng."

Nhưng mà, không đợi quản lý viên đưa Thẩm Tu Vân về phòng, bên ngoài liền vang lên một tiếng nổ mạnh, ánh sáng đỏ lóa mắt sáng bùng lên, xuyên qua mỗi một cái cửa sổ, chiếu sáng cả bên trong. Nét mặy quản lý viên lập tức biến đổi, nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, khiếp sợ đến tái nhợt. Lúc này toàn bộ ký túc xá đều xôn xao, kể cả người ngủ say như chết, cũng không thể làm lơ vụ nổ mạnh như động đất kia, còn có ánh sáng đỏ như hỏa ngục vẫn đang không ngừng thiêu đốt.

"Xày ra chuyện gì?"

"Bên ngoài có chuyện gì vậy?"

"Trời ạ, bên ngoài bỗng nhiên có chữ..."

Thẩm Tu Vân lúc này cũng đến bên cửa sổ, nhìn thấy bên trên bầu trời đen tuyền có một đoạn chữ màu đỏ chói lóa.

Ai chính là trời sinh phải phụ thuộc

Ta và các ngươi ngang hàng mà sinh ra trên thế giới này

Trốn không thoát, là mệnh của ta

Ta không thể lựa chọn tương lai

Bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng

Nhưng ta tin tưởng

Sau ta

Sẽ lại có người không khuất phục

Bọn họ không muốn bị tùy ý sắp đặt

Có muốn nhìn xem kẻ yếu phản kháng ra sao không?

Ta ở dưới địa ngục

Mỉm cười

Nhìn các ngươi.

Đoạn chữ màu đỏ tươi, được tạc vào màn đêm, cho dù cách xa ngàn dặm, cũng có thể nhìn rõ ràng từng từ một. Chúng nó phát ra ánh sáng hắc ám, nhìn thấy ghê người, giống như được dùng tánh mạng viết nên, khắc sâu vào lòng mỗi người nhìn thấy.

"Đó là cái quái gì? Nhanh, cho người đi xóa!" Người phụ trách căn cứ giờ phút này cũng từ trong phòng của mình nhìn thấy đoạn văn tự, xanh mặt, lập tức liên hệ đội bảo an.

"Báo cáo thượng giáo, những thứ kia vô cùng đặc biệt, có vẻ giống như đạn tín hiệu quân dụng, rất khó xóa sạch, chỉ có thể chờ tự tiêu tan." Chỉ một lát sau, nhân viên bảo an báo cáo với hắn.

Đáng chết!

York béo, beta thượng giáo vẻ mặt đầy giận dữ, thay trang phục đi vào văn phòng, trước tiên sai khiến người quản lý ký túc xá phong bế lại toàn bộ cửa sổ, sau đó liền cho gọi toàn bộ giảng viên phụ trách chương trình học trong ba năm vào văn phòng.

Sau khi thượng giáo hạ lệnh, trong ký túc xá ầm ầm từng trận tiếng vang, trong lầu vang lên âm thanh điện tử, cảnh báo mọi người tránh xa cửa sổ, bởi vì lưới bảo hộ được khởi động, đứng quá gần sẽ có thể bị điện giật. Trong cùng lúc này, mọi cánh cửa sổ đều đồng thời hạ xuống lá chắn kim loại màu đen, ầm ầm ngăn cách ánh sáng đỏ bên ngoài, cuối cùng một tiếng phanh đem cửa sổ hoàn toàn đóng kín, không còn một chút khe hở. Toàn bộ omega trong ký túc xá đều trừng lớn mắt mà nhìn tấm chắn kim loại hạ xuống, văn tự ghê sợ kia cũng bị che khuất. Mặc dù vậy bọn họ cũng vẫn cảm nhận được nỗi tuyệt vọng kia, mà bọn họ lúc này, mọi người, đều bị nhốt lại trong ký túc xá, hệt như chim trong lồng.

Thượng giáo đứng trong phòng làm việc, sắc mặt âm trầm, nhìn giảng viên ba năm đứng trước mặt, hỏi: "Omega tự sát kia sao rồi?"

"Lúc được phát hiện, hắn còn thoi thóp, nhưng cũng bị thương rất nặng, điều kiện trị thương trong căn cứ sợ là không thể cứu được, đã vào phòng đông lạnh, đưa vào khoang bảo tồn trong phi thuyền về đế quốc tổng bộ cứu chữa."

"Hắn làm cách nào để làm bản thân bị thương tới như vậy?"

"Hắn đập bể bồn tắm, dùng mảnh vở cắt tĩnh mạnh và yết hầu."

Thượng giáo hơi nhíu mi, tựa hồ một tia thương cảm, sau đó trầm giọng nói: "Báo bên hậu cần, ngày mai lần nữa sủa lại ký túc xá, đem đồ dùng thay toàn bộ bằng gỗ hoặc là kim loại, không sử dụng thứ gì có thể vỡ bể nữa."

"Vâng."

"Còn nữa, thứ bên ngoài kia là do omega đó tự làm ra đúng không? Hắn từ đâu có được đạn pháo tín hiệu quân dụng?",

"Omega này đối với hóa học có thiên phú cực cao, có lẽ là thường ngày vào lúc chúng ta không chú ý, thu thập một ít tài liệu, tự chế tạo đạn tín hiệu quân dụng." Chủ quản vừa nói vừa nhìn hồng quang chói sáng bên ngoài, lại nói: "Nói thật, cho dù là đạn tín hiệu quân dụng cũng không có hiệu quả tốt như vậy. Đứa nhỏ này... không nghi ngờ chính là một thiên tài hóa học."

Kỳ thật, trong lòng chưởng giáo hiểu rõ những lời này của chủ quản, có điều, làm chưởng quản  căn cứ Mai Tả nhiều năm như vậy, còn dạng omega tài hoa nào mà hắn chưa từng thấy qua? Nhưng kết quả thì sao? Tài hoa thì sao? Còn không phải chỉ có thể ở nhà sinh con cho người khác. Chỗ này cũng không phải trường học, bọn họ để omega đến lớp, không phải là dạy học. Nhiệm vụ chính mà đế quốc giao cho bọn họ, chỉ tóm gọn trong 2 chữ... thuần hóa.

Đem tất cả omega thuần hóa thành ngoan ngoãn, sau đó đưa cho alpha, vì đế quốc sinh sản thế hệ sau càng ưu tú.

Bình minh hôm sau, các omega cuối cùng cũng được thả ra khỏi ký túc xá, sau khi dùng xong bữa sáng thì lập nhóm mà đi đến lớp học, lúc này trên bầu trời đã không còn thấy những chữ đỏ đó nữa, mà bọn họ vẫn còn đang thảo luận chuyện đêm hôm qua. Đặc biệt có những người có chút hiểu biết chuyện hôm qua, đều không thể chờ đợi được mà đem tin tức truyền bá đến các bạn xung quanh.

"Nghe nói gì chưa hả, năm ba có người tự sát đó! Mấy cái chữ đỏ hôm qua là do hắn làm ra đó."

"Hả? Vì sao vậy?"

"Hình như là do không muốn bị phân phối đi, nghe nói trong vòng ba năm hắn đã hai lần muốn trốn khỏi căn cứ, nhưng cả hai lần đều bị bắt trở về. Kỳ thật, người đó vốn có huyết thống thật tốt nha, được vô ban A, nếu như biểu hiện tốt một chút, rất có thể được người của hoàng thất chọn mà, nhưng mà có thể là do có người nói hắn là một omega không an phận, cho nên sẽ cấp hắn cho một vị tướng quân, nghe nói tướng quân kia tính tình không tốt, còn có chút tàn bạo, người phối ngẫu nào cũng chết không rõ ràng, còn sinh một đống nhóc beta, đều bị vứt bỏ đến những tinh cầu khác."

"Chậc chậc, ta cảm thấy cũng chỉ có thể trách bản thân hắn tự tìm đường chết thôi. Làm cái gì chứ, chúng ta là omega, cho dù có chạy thoát khỏi căn cứ thì sao? Bên ngoài cũng không kiếm được việc làm."

"Đúng đó đúng đó."

Thẩm Tu Vân đi qua những người này, biểu tình không thay đổi, ngược lại, Evan nghe thấy có người nói ra những lời nói nhu vậy thì tức giận không thôi, bật lại: "Hắn chính là không muốn bị người khác sắp xếp, không chấp nhận vận mệnh bi thảm mà thôi, sai chỗ nào? Ta cảm thấy hắn rất có dũng khí."

"Người tự sát kia tên là Baccho, cũng là một omega bình dân. Xì, đúng là dân đen hèn kém, cũng chỉ có bọn nó mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn không biết trời cao đất rộng như vậy." Fernan lướt qua bên cạnh, cất giọng khinh miệt nói: "Sao hả, Evan bé bỏng, có muốn nếm thử một chút không?"

"Ngươi!"

"Di ngôn của con lợn kia nói sao ha? Nhưng mà ta tin tưởng, sau ta, sẽ còn có người không khuất phục, bọn họ không muốn bị tùy ý sắp xếp. Ha ha, tức cười, Evan, ngươi nhanh nhanh noi theo đi, không phải đàn anh thấp hèn còn đang chờ ngươi dưới địa ngục hay sao?"

Evan cũng chịu không nổi giọng điệu cặn bã của hắn, quan tâm cmn cái gì quý tộc, cmn cái gì không được đắc tội, trực tiếp tiến lên đẩy ngã Fernan trên mặt đất, đánh cho một trận, những kẻ thường hay theo bên cạnh Fernan thấy vậy cũng vội vàng đến giúp. Vào mắt Thẩm Tu Vân, một đám omega không có  sức lực đánh nhau cũng nhìn chẳng ra sao, còn không dễ nhìn bằng công phu trên giường của các cô nương trong thanh lâu. Hắn cảm thấy có chút mất kiên nhẫn, đang chuẩn bị tránh đi xa xa một chút, bỗng nhiên Evan bị Fernan xô té, vừa lúc ngã về hướng này, Thẩm Tu Vân phản ứng cực nhanh đem người ngăn lại, tránh cho hắn khỏi đụng vào thân thể của mình. Thẩm Tu Vân không để người khác thân cận, trừ bỏ tính cách quái gở của hắn, nguyên nhân chủ yếu kỳ thật là sợ ngươi khác phát hiện trên người mình còn đeo thêm mấy cái bao cát. Evan ngẩng lên, nhìn thấy người đỡ mình là Thẩm Tu Vân, nhất thời trong mắt hiện lên vẻ sùng bái. Fernan rõ ràng là muốn công kích Thẩm Tu Vân, vừa rồi rõ ràng là đem Evan đẩy về phía hắn, thấy Thẩm Tu Vân ra tay, liền châm chọc: "Hay quá, mọi người mau đến đây xem, omega thấp hèn thuần huyết nhất đế quốc cũng muốn chen chân vô, xem ra cái di thư kia thật có năng lực cổ vũ nha! Ta cảm thấy trong căn cứ nên cẩn thận nghiêm tra một lần, xem xem tên omega thấp hèn kia có còn đồng bọn hay không, cố ý phát ra cái phát ngôn kích động như vậy."

"Hừ, ngươi cho là ai cũng giống ngươi hay sao? Trời sinh chỉ muốn bị người chơi!" Evan mắng một câu, hung hăng giơ tay lau máu trên khoé môi.

"Ngươi chỉ là một omega thôi, sao hả, còn muốn chơi người khác hay sao?" Evan chế diễu.

"Ngươi..." Evan còn muốn nói thêm, lại cảm nhận được lực đạo căng thẳng nơi cánh tay đang nắm chặt hắn. Evan bị đau, quay đầu lại nhìn Thẩm Tu Vân.

"Đủ rồi, đi thôi." Thẩm Tu Vân thấp giọng nói.

"Để cho tên kia nhục mạ chúng ta như vậy, ngươi cam tâm sao?" Ánh mắt Evan đỏ lên, quát lớn, hai tay gắt gao nắm chặt.

"Ngươi muốn thế nào?"

"Ta? Ta đương nhiên muốn tên cặn bã kia cút khỏi mắt ta."

"Cho nên, ngươi sẽ giết hắn sao?" Thẩm Tu Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm Evan, một chút ý đùa vui cũng không có.

Evan : "..."

"Nếu không giết hắn, thì ra tay làm gì."

Evan ngây ngẩn cả người, ngơ ngác mà nhìn omega lạnh lùng trẻ tuổi trước mặt.

"Như vậy nếu muốn hắn biến khỏi mắt mình, chỉ còn cách đi khỏi chỗ này." Thẩm Tu Vân thản nhiên nói, sau đó buông Evan ra, cùng không liếc mắt nhìn những người khác, bỏ đi vào lớp học.

Evan lấy lại tinh thần, liếc Fernan một cái, nghĩ đến những lời Thẩm Tu Vân vừa nói, cũng không muốn dây dưa với hắn nữa, chỉ là trừng mắt nhìn Fernan thêm một lần, sau đó sửa sang quần áo chạy theo Thẩm Tu Vân, cùng vào lớp học.

Fernan khơi mào chuyện này thật vất vả, chưa phát huy được đến đâu, đang muốn đuổi theo tiếp tục gây sự, bỗng nhiên một âm thanh yêu kiều vang lên từ phía sau quát bảo ngưng lại: "Đủ rồi, Fernan! Còn muốn làm lớn chuyện sao? Đừng tự nhận bản thân là quý tộc nữa, quá khó coi."

Fernan quay đầu lại, thấy Miffy đang tới, không khỏi rũ mắt xuống, nhưng cũng không la hét thêm nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng, mang theo mấy người của hắn bỏ đi. Vừa rồi Miffy ở phía sau nhìn thấy hết toàn bộ hành động của bọn họ, trong đầu bây giờ còn đang nghĩ lại thân thủ xinh đẹp mau lẹ kia của Thẩm Tu Vân, lui về sau, vươn tay, đỡ người, khuyên can... Khuôn mặt lạnh lùng, giọng điệu hờ hững, quả thật soái đến mức tim muốn nhảy ra ngoài! Ánh mắt của nàng sáng rỡ nhìn theo bóng dáng Thẩm Tu Vân, sau đó cũng bước nhanh đuổi theo, biết hắn không muốn bất kỳ ai thân cận, liền dừng lại cách hắn 5 bước chân, cúi đầu đi theo phía sau hắn, trộm cười nhẹ, hưng phấn muốn chết.

Mà những omega ở gần đó vây xem, nghe được lời nói phản cảm của Fernan, cũng có vài người lộ ra vẻ mặt bất mãn, nhưng cũng không có hành động gì, chỉ trầm mặc theo Thẩm Tu Vân vào phòng học.

Thẩm Tu Vân biết dạo gần đây có nhiều người hoặc là thích đi phía sau hắn hoặc là bên cạnh, đối xử với hắn cũng là càng ngày càng tốt. Chuyện này đối với hắn thật không phải chuyện tốt gì. Đến giữa lúc nghỉ trưa, lại nghe thông báo căn cứ sẽ sửa đổi hoàn toàn ký túc xá, hơn nữa muốn điều tra toàn bộ vật phẩm riêng tư, Thẩm Tu Vân không khỏi nhíu mày, cảm thấy nếu trì hoãn nữa, chỉ sợ sẽ sinh ra rất nhiều phiền toái. Chạng vạng tối Thẩm Tu Vân liền đi vào hoa viên tản bộ, giữa một đám cây cối um tùm, tháo hết những bao cát trên người xuống, dấu đi, Thẩm Tu Vân một thân nhẹ nhàng đi vào bóng hoàng hôn, nhìn nội thành xa xa, hơi nheo mắt.

Lúc rời đi chỗ này, cũng chính là lúc báo thù.

Đế quốc Thất hoàng tử?

Không biết khi người kia gặp lại hắn, sẽ có loại biểu tình gì đây?

Hắn chờ mong.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp