Thẩm Qua không nghĩ tới, trước mặt mọi người Diệp Thành lại có thể đổi trắng thay đen như vậy, lúc này giận dữ nói: "Thi cốt phụ hoàng chưa lạnh,
Diệp Thành, sao ngươi dám nói hưu nói vượn như thế!"
Trong tình
huống ồn ào này, Thẩm Nguyện đứng lên, nhìn về phía Diệp Trọng Trọng quỳ ở phía sau. Thị vệ bên cạnh hiểu ý, tới đỡ Diệp Trọng Trọng rời khỏi
điện, nói: "Vương gia lo lắng cho vết thương của Vương phi, thuộc hạ đưa Vương phi trở về nghỉ ngơi trước."
Đi dọc theo hành lang, đi tới một nửa đường, phương hướng điện Huy An đột nhiên truyền ra một trận
huyên náo. Tâm Diệp Trọng Trọng run lên bần bật, nàng liều mạng chạy trở về, chỉ thấy một mảnh hỗn loạn trong điện, Diệp Thành nằm trong vũng
máu, trước ngực cắm một cây chủy thủ… Hoa văn cây mây quấn lấy nhau, còn khảm bảo thạch Ba Tư tiến cống, đây là tiên đế ban cho nhi tử y thích
nhất Thẩm Qua.
Hô hấp Diệp Trọng Trọng như dừng lại. Nàng sững sờ hồi lâu, mới thở gấp chạy tới: "Phụ thân!"
Nàng quỳ gối bên người Diệp Thành, khóc không thành tiếng, vết thương bả vai bị rách ra, máu nhuộm đỏ nửa người. Thẩm Nguyện tiến lên kéo nàng, nói: "Thừa Tướng sẽ không muốn thấy nàng tổn thương thân thể của mình như
vậy, đây không phải là chuyện nàng phải làm lúc này."
Diệp Trọng
Trọng nhìn Thẩm Qua bị thị vệ đè xuống, trong miệng nhét vải, nỗi khổ
đau đớn mất đi người thân nhất dâng lên, hai mắt nàng đỏ ngầu, khàn cả
giọng gào thét: "Thẩm Qua! Ta muốn giết ngươi! Ngươi đáng chết!"
"Ta đáp ứng nàng, người tổn thương chúng ta, ta muốn hắn phải trả gấp mười
gấp trăm lần." Thẩm Nguyện rút ra một bội kiếm của thị vệ bên cạnh đưa
cho nàng, cầm tay của nàng, đâm thẳng vào Thẩm Qua…
Một đêm này
đi qua, cung nhân hầu hạ trong điện Huy An cũng không thấy bóng dáng.
Hoài Vương Thẩm Qua bất mãn Tiên đế truyền ngôi cho Kỷ Vương Thẩm
Nguyện, sinh ra mưu đồ bất chính, trong lúc hỗn loạn Thừa Tướng Diệp
Thành ra sức cứu Kỷ Vương, đồng quy vu tận với Hoài Vương.
Lúc mọi người tới hoàng cung tế bái thì Diệp Trọng Trọng lại một mình quỳ gối trước mộ Diệp Thành.
Gió lạnh cuối mùa xuân cuốn hoa đào thổi tới, sau lưng vang lên tiếng bước
chân. Diệp Trọng Trọng quay đầu lại, kim quang lấp lánh rực rỡ đội trên
đầu của hắn. Đôi môi nàng tái nhợt run rẩy, nói: "Thẩm Nguyện, ta không
còn thân nhân, không có nhà, ta không có cái gì hết, ta chỉ có chàng."
Diệp Trọng Trọng chỉ có Thẩm Nguyện, nhưng bên người Thẩm Nguyện, sẽ không chỉ có một mình nàng.
Thẩm Nguyện lên ngôi vào một ngày mùa hè trong năm này. Trong ngự hoa viên,
ngày hoa sen nở rộ cũng là ngày Thẩm Nguyện hạ chỉ sắc lập Diệp Trọng
Trọng là Hoàng hậu, đồng thời phong thị nữ Kỷ Tân trong biệt viện vương
phủ là phi.
Đối với chuyện Kỷ Tân vào cung, Diệp Trọng Trọng từng có cảm xúc mâu thuẫn, nhưng nàng ý thức được mình đã không còn là đại
tiểu thư phủ Thừa Tướng trước kia nữa, nàng không có gia tộc để dựa vào, và cũng không thể để cho nàng làm theo ý mình nữa. Mà từ sau khi vào
cung, Thẩm Nguyện liền dùng toàn bộ kiên nhẫn phụng bồi cho Kỷ Tân.
Diệp Trọng Trọng không biết vì sao, chỉ thời gian hơn một năm là có thể để
cho tất cả lời hứa gần như biến mất, cho đến khoảnh khắc nàng nhìn thấy
Kỷ Tân kia. Ngày thường Kỷ Tân không hề giống nàng, nhưng lời nói cử
chỉ, thần sắc ngữ điệu, nàng cũng đã từng theo lời dặn dò của phụ thân
mà ngụy trang mình như thế.
Diệp Trọng Trọng nhất thời thất thần, làm đổ chung trà bên tay. Kỷ Tân vội vàng quỳ xuống, trong khoảnh khắc
chạm vào nệm êm, nàng thất thanh kêu đau. Diệp Trọng Trọng chậm chạp lấy lại tinh thần, chỉ thấy từng giọt máu chảy ra từ đầu gối Kỷ Tân…
Đầu gối của Kỷ Tân bị một cây đinh dài một tấc đâm qua, nệm êm là Diệp
Trọng Trọng chuẩn bị cho Kỷ Tân, nàng muốn biện bạch cũng không được.
Thẩm Nguyện nổi giận đùng đùng chạy đến. Những ngày qua hai má của hắn đã
gầy đến lõm vào, ho khan lại thường xuyên hơn. Hắn kéo Diệp Trọng Trọng
tới tẩm điện, một tát đánh tới, nói: "Diệp Trọng Trọng, làm sao ngươi
lại trở nên ác độc như vậy! Phế đi chân A Tân, ngươi còn có cái gì để
nói?"
Trên mặt Diệp Trọng Trọng nóng bỏng đau rát, lại kém đau đớn trong đáy lòng một vạn lần.
Hắn thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi liền định tội nàng, nàng vì hắn mà
mất đi tất cả, nhưng cuối cùng hắn lại không tin nàng!
Những đau
khổ mấy ngày qua phảng phất như tìm được chỗ để phát tiết, Diệp Trọng
Trọng oán hận đón nhận ánh mắt của hắn, nói: "Thẩm Nguyện, ngươi đừng
quên, ngươi từng bước một đi tới hôm nay như thế nào! Không có ta, ngươi vẫn chính là một tên khất cái gặm vỏ cây ở Giang Bắc. Không có cha ta,
ngươi chẳng qua chỉ là một người không ai hỏi han, là oan hồn đã chết
trong Thủy lao!"
Đã từng, Thẩm Nguyện đưa nàng ngọc bội, trong
lúc vô tình Lương Thuận Đế nhìn thấy, Lương Thuận Đế nhận ra đó là tín
vật y đưa cho mẫu thân Thẩm Nguyện. Y nhớ tới cốt nhục, lúc này mới sai
người tới Giang Bắc đón Thẩm Nguyện hồi cung.
Lời nói này của Diệp Trọng Trọng chạm đến nghịch lân của Thẩm Nguyện, sắc mặt hắn âm trầm, đưa tay bóp chặt cổ của nàng.
Lồng ngực nàng khó chịu, gần như hít thở không thông, hồng tím đầy mặt, hai
mắt trừng lớn, nước mắt như châu như ngọc đột nhiên rơi xuống.
Thẩm Nguyện cắn răng đẩy nàng ra, Diệp Trọng Trọng ngã xuống đất, há miệng to thở hổn hển.
"Thiếu nợ thì phải trả, A Tân không có cái gì, ngươi cũng không nên có cái đó, thế này mới công bằng." Lúc Thẩm Nguyện nói lời này thì trong mắt đã
lạnh như băng. Lúc thị vệ lột bỏ da ở đầu gối nàng thì hắn cũng chỉ lạnh lùng nhìn, không nhìn thấy trong mắt một tia đau lòng nào.
Diệp
Trọng Trọng đau đến cả người co quắp, trước khi bất tỉnh, trong cổ họng
nàng phát ra tiếng khóc nức nở như con thú nhỏ cùng với vô cùng đau đớn: "Thẩm Nguyện, ta hận ngươi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT