Kiến An năm thứ 17, rét đậm, mới vừa vào tháng mười tuyết đã sớm rơi xuống.
Ở Thủy lao Tông Nhân Phủ, bên trong âm lãnh đến rợn người, trước khi Thẩm Nguyện vào đây, đã bị bắt nuốt một viên thuốc hàn độc vào trong miệng,
sau khi thuốc này vào cơ thể, hít khí lạnh, dẫn tới lạnh lẽo, dù là thân thể hắn bền chắc, cũng cảm giác mình sắp chịu đựng không nổi nữa rồi.
Thẩm Nguyện nhịn xuống trận thống khổ làm cho người ta da đầu tê dại này,
nhìn về phía cửa sổ nho nhỏ gần mái nhà. Bên ngoài mây đen giăng đầy
khắp thành, giống như hắn đã từng trải qua mùa đông Kiến An năm thứ 19.
Hắn đang xuất thần, có những tiếng nhốn nháo ồn ào truyền đến từ bên ngoài. Rất nhiều ngục tốt ngăn cản một nữ tử áo xanh, chỉ cần nhìn thấy bóng
dáng áo xanh này một, tâm đã cảm thấy lạnh như băng của Thẩm Nguyện
trong nháy mắt trở nên ấm áp.
Thẩm Nguyện là tư sinh tử* bên ngoài của Lương Thuận Đế, được tiếp đón về hoàng cung, sống không tới ba năm.
*tư sinh tử: con riêng
Hai tháng trước, giặc ngoại xâm Khương Quốc tiếp cận, Hoài Vương Thẩm Qua
đã tiến cử đệ đệ này lãnh binh tiến về biên cảnh trước. Tất cả mọi người đều biết được lần này, Thẩm Nguyện là có đi không về, nhưng không ngờ
tới, hắn lại dựa vào binh lực không tới một nửa để đánh thắng Khương
Quốc.
Nhưng Thẩm Nguyện mới vừa khải hoàn hồi triều liền bị nhốt
vào Tông Nhân Phủ. Thẩm Qua rất hận đệ đệ nửa đường xuất hiện này, chỉ
có Diệp Trọng Trọng biết được, nhưng nàng không nghĩ tới ngày hôm nay,
Thẩm Nguyện sẽ giống như hiện tại, sắc mặt xanh trắng, đôi môi tím bầm,
suy yếu giống như là một khắc sau sẽ không còn hô hấp nữa.
Nàng
cắn răng dồn sức đẩy ra đám ngục tốt cản trở kia, nhảy vào trong Thủy
lao. Hàn thủy thấu xương, lạnh đến mức nàng khẽ run rẩy, nhưng nhìn Thẩm Nguyện trước mắt, nàng cứng rắn nhịn xuống cảm giác đau nhói đến tận
xương này, từng bước đến gần, che ở trước người của hắn: "Các ngươi đi
nói cho Thẩm Qua, nếu hắn không thả Thẩm Nguyện ra, ta sẽ ở nơi này
không đi đâu hết. Nếu ta xảy ra chuyện, cha ta sẽ không chịu để yên,
Thẩm Qua hắn cũng đừng nghĩ được sống dễ chịu!"
Ngục tốt đưa mắt nhìn nhau, vội vàng chạy đi tìm Thẩm Qua.
Thẩm Qua tới đây rất mau, ngày thường hắn thiên về âm nhu, ngay cả nụ cười
trên mặt nhìn cũng lành lạnh như vậy: "Tam đệ đúng là bị hàn độc, sau
khi dùng độc này liền sẽ bắt đầu hấp thu khí lạnh quanh mình gấp trăm
lần, cho đến khi người sống chết rét. Nếu nàng chủ động nói với phụ
hoàng rằng nàng không muốn hủy hôn, ta sẽ cho hắn giải dược này. Nếu
không, chúng ta hãy cùng nhau từ từ thưởng thức Tam đệ đông lạnh thành
tảng băng cũng rất tốt."
Trên tay hắn cầm một viên thuốc màu đỏ sẫm. Diệp Trọng Trọng đảo mắt một vòng, nói: "Được!"
"Trọng Trọng, không cần…" Thẩm Nguyện nghĩ muốn ngăn cản nàng, nhưng tay chân
đều bị xích sắt vây khốn, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn
Diệp Trọng Trọng đặt tay mình lên tay Thẩm Qua, liền muốn rời khỏi Thủy
lao.
Diệp Trọng Trọng xinh đẹp khẽ cười. Lúc Thẩm Qua hơi ngẩn ra vì nụ cười lúm đồng tiền sáng ngời này của nàng, Diệp Trọng Trọng đoạt
lấy viên thuốc trong tay hắn liền nuốt vào miệng, dùng sức đẩy hắn ra,
lại xoay người nhảy vào Thủy lao.
Hàn độc xâm nhập vào trong cơ
thể của Diệp Trọng Trọng, giọt nước dưới chân cũng hóa thành thanh đao
sắc bén, muốn lấy tính mạng người. Nàng lảo đảo tiến lên phía trước, nắm lấy tay của Thẩm Nguyện thật chặt. Một giọt lệ nóng trong mắt hắn "Ba"
một tiếng rơi xuống trên tay nàng, thiêu đốt lòng tràn đầy vui mừng của
nàng.
Nàng nhìn về phía Thẩm Qua, thần sắc trong mắt kiên quyết,
nói: "Thẩm Qua, nếu như ngươi không cho Thẩm Nguyện giải dược, vậy ta sẽ cùng chết với chàng."
Sắc mặt Thẩm Qua xanh mét, một lúc lâu sau mới ném một bình sứ men xanh qua, phất tay áo bỏ đi.
Sau khi hai người dùng giải dược xong, Diệp Trọng Trọng lạnh lùng phân phó
ngục tốt cởi bỏ xiềng xích trên người Thẩm Nguyện. Thẩm Qua đã tỏ rõ
thái độ, ngục tốt cũng không dám trì hoãn, rất nhanh Diệp Trọng Trọng
liền đỡ Thẩm Nguyện đi ra khỏi Thủy lao. Mới vừa lên xe ngựa, Thẩm
Nguyện liền trực tiếp ngã thẳng xuống, vì muốn được gặp lại Trọng Trọng, hắn gắng gượng chống đỡ tinh thần, đến hiện giờ thật sự là chống đỡ
không nổi nữa.
"Thẩm Nguyện, Thẩm Nguyện! Chàng tỉnh lại đi,
chàng không thể bỏ lại ta, Thẩm Nguyện!" Diệp Trọng Trọng kinh hoảng ôm
lấy hắn, không còn dáng vẻ đơn độc dũng cảm xông vào Thủy lao cứu hắn
nữa.
Thẩm Nguyện hơi mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt tràn đầy nước mắt của nàng, hắn nở nụ cười.
Kiếp trước, trong mắt, trong lòng Diệp Trọng Trọng chỉ có một mình Thẩm Qua, nàng gả cho hắn làm thê tử, Thừa Tướng mở rộng lãnh địa cho hắn, giúp
hắn lên ngôi. Ngay đêm phụ hoàng băng hà, Thẩm Nguyện chỉ có thể hoảng
hốt rời đi.
Với sự âm hiểm của Thẩm Qua, nếu hắn tiếp tục ở lại Trường An, chỉ có một con đường chết.
Nhưng hắn mới vừa ra khỏi cửa thành, trên tường thành liền vây đầy người.
Diệp Trọng Trọng liền đứng ở bên người Thẩm Qua, hai tay giương cung bắn hắn ngã xuống ngựa. Hắn mạng lớn không chết, sau đó, hắn nghĩ tới yểm
sư A Nhạn có năng lực thay đổi tất cả mọi chuyện.
Sau khi hắn
ngủ mất ở chỗ A Nhạn liền trở lại hai năm trước, mặc dù không biết đây
là xảy ra chuyện gì, nhưng người nữ tử yêu lần này là hắn, chuyện này
rất tốt, không thể tốt hơn được nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT