Hoài Vương Thẩm Qua có ý mưu đồ quấy rối đối với đệ muội, bị Thẩm Nguyện và Thừa Tướng Diệp Thành bắt ngay tại trận. Lương Thuận Đế vốn đã đến tuổi xế chiều, nghe tin tức này, giận đến mức bệnh cũ tái phát, bệnh không dậy nổi.

Cùng lúc đó, nhi tử của nữ đầu bếp trong phủ Thẩm Nguyện lại gián tiếp tới Đại Lý Tự báo án, nói mẫu thân hắn bị giết người diệt khẩu, chỉ vì mẫu thân từng nhận được mệnh lệnh của Hoài Vương, hạ độc trong yến tiệc của Tam Hoàng tử, hại chết mấy vị tướng sĩ. Lương Thuận Đế long nhan giận dữ, hạ chỉ nhốt Hoài Vương vào tù, đồng thời gia phong Tam Hoàng tử Thẩm Nguyện là Kỷ Vương.

Thế nhưng quang cảnh mấy ngày qua, hướng gió trên triều đình lập tức liền thay đổi. Lương Thuận Đế bệnh nặng, Thẩm Nguyện và Thừa Tướng Diệp Thành cùng nhau xử lý việc triều chính. Hắn càng ngày càng bận rộn, có rất ít thời gian có thể bồi Diệp Trọng Trọng.

Kể từ sau khi Diệp Trọng Trọng mất hài tử, tinh thần hoảng hốt, cũng càng ngày càng ỷ vào Thẩm Nguyện. Thoáng một đã hai ngày không ăn cùng một bữa cơm với hắn, trong đầu Diệp Trọng Trọng nghĩ đến đó, tự mình đến phòng bếp nhỏ hầm canh bối mẫu tứ xuyên tuyết lê đưa đến cho hắn.

Trong thư phòng, trên bàn chất một đống tấu chương, Thẩm Nguyện cũng không am hiểu xử lý những thứ này. Bởi vậy mỗi một quyển đều phải xem rất lâu, một ngày hắn chỉ ngủ hai canh giờ, hiện giờ thâm quầng dưới mắt ngày càng rõ, sau khi giải trừ hàn độc vẫn lưu lại ho khan cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

Diệp Trọng Trọng vô cùng đau lòng, đi tới đè lại cái tay đang phát run của hắn, nói: "Ta hầm canh cho chàng, chàng uống một chút rồi đi nghỉ đi!"

Trong lòng Thẩm Nguyện phiền muộn tích tụ, hắn thở dài nói: "Từ sau khi phụ hoàng bệnh nặng, triều chính đè nặng. Nàng đừng chờ ta, ngủ trước đi!"

Nhìn bộ dáng nàng trong nháy mắt trở nên trầm mặc không vui, Thẩm Nguyện đưa tay ra kéo nàng ngồi vào trên đùi của hắn, nói: "Thế cuộc trước mắt đang dần tốt lên, nếu ta có thể thừa dịp này khống chế triều chính trong tay, cho dù Thẩm Qua có tái khởi thì cũng như một con thiêu thân không cần phải lo lắng. Trọng Trọng, nàng ngoan ngoãn, hả?"

Hô hấp ấm nóng của hắn phun vào cổ nàng, đôi môi ấm áp của hắn dao động trên gương mặt nàng, sự thân mật này quét sạch những lo lắng mơ hồ dưới đáy lòng nàng.

Sau khi Diệp Trọng Trọng rời đi, Thẩm Nguyện vuốt vuốt trán, lấy ra một bức tranh có chút ố vàng từ trong rương dưới cái bàn. Nữ tử trên bức tranh rõ ràng chính là người vừa rồi, nhưng lại có cái gì đó không giống nhau.

Thẩm Nguyện một mình ra khỏi Kỷ vương phủ, ngày này bông tuyết bay bay khắp nơi trong gió lạnh, chợt có một khúc nhạc bằng tiếng sáo lọt vào tai. Trong Ca vũ phường Minh Nguyệt Lâu lớn nhất thành Trường An, có người tựa vào dưới tàng cây mai thổi sáo trúc. Nghe thấy tiếng động, nàng ngừng lại động tác, lành lạnh liếc mắt nhìn qua một, vẫn là thanh y như cũ, nhưng lại giống như tiên nữ.

Trong cơn hoảng hốt, Thẩm Nguyện phảng phất nhìn thấy nữ tử mình đã từng coi là chấp niệm…

Ngày kế, trong biệt viện Kỷ vương phủ nhiều thêm một tỳ nữ vẩy nước quét nhà, chỉ là không ai chú ý tới.

Từ cuối năm đến đầu xuân, Kỷ vương phủ nghênh đón vài nhóm sát thủ tới ám sát.

Những sát thủ kia đều là tử sĩ, sau khi bị bắt thì uống thuốc độc tự sát, cũng không để lại một người sống nào. Cho dù Thẩm Qua bị nhốt vào tù, nhưng những người theo phe hắn sẽ không cam tâm tình nguyện vì thế mà buông tha cho.

Vì lý do bảo đảm an toàn, đám người Thẩm Nguyện dọn chỗ ở tới một sương phòng bí ẩn trong biệt viện, chỉ chừa lại mấy hạ nhân hầu hạ. Một đêm này Thẩm Nguyện đã sớm trở về phòng, ôm Diệp Trọng Trọng vào trong ngực, khẽ thở dài nói: "Trọng Trọng, đã bao lâu rồi ta không ôm nàng như vậy?"

Diệp Trọng Trọng tựa vào trước ngực hắn, ôm thắt lưng của hắn, nghe tiếng tim đập của hắn, nói: "Chờ chàng hết bận, vừa lúc đến mùa hoa hòe nở rộ ở Giang Bắc, chúng ta tới Giang Bắc ở một vài ngày, có được không?"

Còn chưa chờ Thẩm Nguyện đáp ứng, bên cửa sổ đột nhiên phát ra một chút tiếng vang. Lưỡi kiếm lạnh lẽo dưới ánh trăng chợt đập vào mắt, Diệp Trọng Trọng theo bản năng liền đẩy Thẩm Nguyện ra, "Phốc" một tiếng, lưỡi kiếm sắc bén đâm vào bả vai, nàng đau đến cả người run rẩy. Ngay sau đó, thị vệ ngoài cửa xông tới chế phục thích khách, Thẩm Nguyện vội vàng kêu người: "Nhanh đi tìm đại phu tới đây!"

Vết thương nơi bả vai của Diệp Trọng Trọng hơi sâu, mỗi lúc động đậy, cũng sẽ dẫn tới một trận đau đớn.

Sau khi Thẩm Nguyện đưa nàng trở về phòng, bắt đầu tự mình thẩm tra thích khách bị bắt được. Diệp Trọng Trọng tựa trên giường, nhìn ánh trăng lờ mờ chiếu trên bóng dáng cô độc trên đất của mình, chỉ cảm thấy một tràng lạnh lẽo dâng lên trong người.

Cho dù đã dọn nơi ở đến chỗ hoang vắng như vậy, thích khách vẫn còn dễ dàng theo sát tới đây. Nếu không phải trong biệt viện này có gian tế, chính là Thẩm Nguyện cố ý dẫn thích khách tới, để bắt được thủ phạm ở phía sau màn.

Vô luận là loại khả năng nào, cũng đủ để cho lòng người lạnh ngắt.

Diệp Trọng Trọng ngồi một lúc lâu, vừa định gọi người điều tra lai lịch của đám hạ nhân trong biệt viện, "Két" một tiếng, cánh cửa mở ra. Dưới chân Thẩm Nguyện đạp ánh trăng đầy đất, đáy mắt bắn ra tinh quang dưới ánh nến màu hồng, đó là tư thái tính trước kỹ càng.

Giờ sửu ba khắc, Thẩm Nguyện mang theo Diệp Trọng Trọng tiến cung. Thích khách còn sống bị bắt lại khai ra Thẩm Qua. Lương Thuận Đế nhìn vết thương Diệp Trọng Trọng được băng bó mấy vòng, phun ra một búng máu rồi mất đi ý thức.

Lương Thuận Đế đã như đèn cạn dầu, Diệp Trọng Trọng cùng Thẩm Nguyện lưu lại trong hoàng cung. Vết thương của nàng khôi phục không được tốt, liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trong một chỗ Thiên Điện. Ngày thứ ba, màn đêm mới vừa buông xuống, thái giám tổng quản Quy công công liền gọi nàng tiến vào trong điện Huy An Lương Thuận Đế ở.

Trong điện có rất nhiều người quỳ, Thẩm Nguyện, Diệp Thành… Còn có Thẩm Qua nàng đã lâu chưa gặp.

Trên mặt Lương Thuận Đế hồng hào, đây chính là hồi quang phản chiếu. Hắn cầm lấy tay Thẩm Nguyện, dặn dò: "Sau khi Trẫm băng hà, con phải phụ tá hoàng huynh của con thật tốt… Trẫm để cho con rèn luyện chuyện trên triều đã lâu rồi, chờ đúng là một ngày này…"

Diệp Trọng Trọng đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt nhìn về phía gò má căng cứng của Thẩm Nguyện, bàn tay đặt trên giường nắm chặt lại đến mức khớp xương trắng bệch.

"Tại sao sự cố gắng của ta, người không nhìn thấy… Xuất thân thật sự quan trọng đến vậy sao?"

Một tiếng nói nhỏ này chôn vùi trong tiếng chuông báo tang, Lương Thuận Đế băng hà. Trong khung cảnh đầy tiếng khóc, Thẩm Qua đột nhiên mở miệng: "Khẩu dụ vừa rồi của phụ hoàng, các ngươi nghe được?"

Thừa Tướng Diệp Thành đứng lên, quỳ gối bên cạnh Thẩm Nguyện, nói: "Cựu thần Diệp thành, cung thỉnh bệ hạ an nghỉ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play