Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Kết thúc

Ở ngoài mặt, Diệp Trọng Trọng nghe theo sự sắp xếp của Diệp Thành. Nàng đến bên cạnh Thẩm Qua, trợ giúp hắn ta lên ngôi, hòng giúp Diệp gia quyền khuynh triêu dã* (quyền lực đầy mình, cả ở trong triều và chốn dân gian). Biết rõ bản thân mình và Thẩm Nguyện có duyên không phận, nàng luôn giấu kín tình ý, cách hắn thật xa.

Ngày đó, ở trên tường thành, nàng giương cung bắn về phía Thẩm Nguyện nhưng lại cố ý bắn chệch đi. Trong khoảnh khắc Thẩm Nguyện xuống ngựa chạy thoát, nàng đã đâm đầu mũi tên vào ngực Thẩm Qua. Thị vệ hết hồn, lập tức xuyên kiếm qua thân thể nàng, khiến nàng rơi xuống khỏi tường thành.

Không có Thẩm Qua, Thẩm Nguyện mới có thể sống thoải mái cùng với tài năng của mình, đó chính là tâm nguyện mà từ trước tới nay, nàng luôn muốn dùng hết mọi khả năng để thực hiện, nhưng nàng cũng tiếc nuối, nếu như có thể, nàng sẽ bỏ qua vô vàn mưu kế, chắp tay sống đến bạc đầu cùng người thương là đủ rồi.

Lời khẩn cầu của nàng đã được yểm sư A Nhạn biết được. A Nhạn cứu được nàng trước khi nàng rơi xuống đất, đưa nàng về tiểu viện của mình, dẫn nàng vào một giấc mộng.

Giấc mộng ấy đưa nàng quay về đêm trước ngày được gả cho Thẩm Qua, cuối cùng nàng cũng đạt được ước muốn.

Ở trong mộng, nàng mặc kệ mình lẻ loi không còn người thân, tất cả chỉ vì Thẩm Nguyện. Thẩm Nguyện cho rằng bản thân trở lại lúc trước, thật ra hắn đang đi vào giấc mộng của nàng. Mộng ảo và hiện thực đan xen lẫn nhau, cả hai trở về năm Kiến An thứ 19. Chỉ trong một khắc, mộng ảo vỡ tan, hai người lại quay về hiện thực. Thẩm Nguyện thấy rõ bản thân đối với Diệp Trọng Trọng cùng lắm chỉ là cầu không được nên mới cố chấp, rốt cuộc Diệp Trọng Trọng cũng hiểu thế nào là tâm như tro tàn.

Nàng cược cả tính mạng mình để tương trợ cho hắn, nhưng hắn lại khiến nàng thương tổn sâu sắc, bỏ quên nàng như một đôi giày cũ. Nàng nhìn Thẩm Nguyện ở trước mắt, sau đó đưa tay lên một cách khó khăn, muốn chạm vào thân thể ấm áp của hắn, muốn nhắc nhở chính bản thân mình rằng, nếu có kiếp sau, tuyệt đối không nên tin vào người này.

Cánh tay còn lơ lửng trong không trung, lồng ngực bỗng nhiên trống rỗng.

Tim nàng đã không còn để nảy lên ở trong lồng ngực, biết bao yêu hận với Thẩm Nguyện đều tan biến trong dòng thác thời gian. Nàng không biết mình muốn làm gì nữa, cánh tay bỗng chốc buông lơi trong sự trống rỗng cùng cực, quên hết tất cả mọi thứ ở cuộc đời này.

Để trả giá cho giấc mộng đã được tạo ra, A Nhạn lấy đi sức khỏe và thể lực của Thẩm Nguyện.

Mà Diệp Trọng Trọng phải chịu mất trái tim chứa đầy hình bóng Thẩm Nguyện.

Lương Thuận đế chỉ có hai đứa con trai. Sau khi Thẩm Qua bị Diệp Trọng Trọng giết, triều thần đã đón Thẩm Nguyện lánh nạn ở bên ngoài về, tôn làm hoàng đế.

Đây cũng là tương lai tốt đẹp mà Diệp Trọng Trọng đã đổi lấy cho Thẩm Nguyện.

Chỉ là sau khi đăng cơ khoảng một năm, hắn bị bệnh liên miên, mạng sống treo lơ lửng.

Trước khi mất, hắn đã đến Giang Bắc. Hoa hòe nở rộ khắp nơi. Ngửi thấy mùi hoa, rốt cuộc thì hắn cũng hiểu, đây chính là sự trừng phạt mà Trọng Trọng dành cho hắn.

Yêu mà không được, cầu mà lại mất. Hắn từng tính toán hết mọi đàng, chỉ mong có được quyền lợi cả đời và chắp tay cùng tình cảm chân thành, ngờ đâu đến phút cuối cùng, ngay cả cái mạng để hưởng thụ cũng chẳng còn.

Hai năm trôi qua chỉ trong khoảnh khắc, ngẫm lại chỉ là giấc mộng Nam Kha.*

*Giấc mộng hão huyền, dựa theo tích xưa: Chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ

Non sông tan tác, chẳng còn thấy cảnh Trường An.*

*Có thể là phong cảnh thành Trường An – có thể là cảnh vật trường an (bình an lâu dài)*

HOÀN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play