Diệp Thành thỉnh cầu Lương Thuận Đế tứ hôn, để Tam Hoàng tử Thẩm Nguyện thú Diệp Trọng Trọng làm phi.

Việc đã đến nước này, đương nhiên là bảo vệ thể diện của Hoàng gia và Thừa tướng gia quan trọng hơn, Lương Thuận Đế ân chuẩn, hôn kỳ liền định vào ở cuối tháng này.

Đại thần trong triều đều là gần Thẩm Qua, xa Thẩm Nguyện. Ngày đại hôn tới, mấy người trong phủ Thẩm Nguyện, đều là những tướng sĩ đã cùng kề vai chiến đấu hăng hái đẫm máu với Thẩm Nguyện trước kia.

Bái thiên địa, náo động phòng, đám người dần dần tản đi. Thẩm Nguyện uống chút rượu, dưới chân có chút lảo đảo đến gần Diệp Trọng Trọng đang đội mũ phượng khăn voan, đây là tình cảm hai đời, và là nữ tử trên đầu quả tim của hắn. Vén khăn voan lên, nến đỏ chập chờn, mặt mày Diệp Trọng Trọng đầy sắc xuân, ngọt ngào gọi hắn: "Phu quân."

Thẩm Nguyện đang vuốt ve mặt của nàng cứng đờ, trong đầu chợt lóe lên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng để cho hắn từng nhớ thương, nhưng lại giống hệt với người trước mặt. Hắn khẽ thở dài một hơi, cúi người đè nàng xuống giường…

Đêm nay, Diệp Trọng Trọng lại nằm mơ.

Một năm kia Giang Bắc xảy ra nạn đói, lưu dân bạo loạn, Lương Thuận Đế vì lo cho con dân, tự mình dẫn theo mấy trọng thần đi đến Giang Bắc trấn an nạn dân, Thẩm Qua cũng đi theo.

Vì để cho nữ nhi có cơ hội ở cùng một chỗ với Thẩm Qua, Diệp Thành liền mang theo Diệp Trọng Trọng. Hỗn độn đầy đất, người chết đói khắp nơi, lần đầu tiên Diệp Trọng Trọng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ghê tởm đến mức phải vịn vào thân cây nôn mửa.

Chính là ở nơi này, lần đầu tiên nàng gặp được Thẩm Nguyện. Hắn tựa vào sau thân cây, hai tay khẩy khẩy vỏ cây cứng rắn xuống rồi nuốt vào miệng, vỏ cây dâng lên trong cổ họng, làm cho hắn ho khan mãnh liệt không ngừng.

"Ngươi không sao chứ?" Diệp Trọng Trọng đứng ở bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn, nói, "Ăn vỏ cây sao được? Ngươi đi theo ta."

Chẳng qua là thấy hắn đáng thương nên cho hắn một chén cơm, trước khi nàng trở về Trường An, hắn còn đuổi theo ở phía sau xe ngựa của nàng, tay nắm lấy khung xe ngựa thật chặt, muốn gặp nàng một lần.

Diệp Trọng Trọng rốt cuộc vẫn xuống xe, hỏi hắn: "Ngươi muốn ta dẫn ngươi trở về, cho ngươi một miếng cơm ăn sao?"

Nàng từ nhỏ lớn lên ở phủ Thừa Tướng, mọi người đến gần nàng đều mang theo mục đích. Nàng không nghĩ đến tiểu khất cái quần áo rách rưới này lại lấy một khối ngọc bội từ trên cổ xuống cho nàng: "Cám ơn tiểu thư cứu ta."

Lần đầu tiên Diệp Trọng Trọng biết, trên đời này có người sẽ không nhìn Diệp gia sau lưng nàng, chỉ giống như một người này nàng nhận thức.



Cảnh trong mơ bị tiếng huyên náo ầm ĩ đánh thức, Diệp Trọng Trọng mở mắt ra thì Thẩm Nguyện đã xoay người xuống giường. Hắn nói: "Nàng chờ ở trong phòng, vô luận phát sinh cái gì, nàng cũng không được đi ra ngoài."

Nhưng Diệp Trọng Trọng không yên lòng, vẫn là đi theo sau lưng hắn ra cửa.

Trong phủ bị đám người Đại Lý Tự vây quanh tới nước chảy không lọt, Đại Lý Tự Khanh Tống Ngụ nói, mấy vị tướng sĩ tới ăn tiệc cưới, trên đường trở về thì phát độc, đồng thời bị mất mạng.

Kỳ quái như thế, Đại Lý Tự hoài nghi trong rượu và thức ăn trên yến tiệc bị hạ độc.

"Rượu và thức ăn trên yến tiệc tuyệt đối không có vấn đề!" Diệp Trọng Trọng tiến lên vài bước, đi thẳng tới giữa sân, nói, "Không tin ta ăn cho các ngươi xem."

"Trọng Trọng! Không được hồ nháo!" Thẩm Nguyện hốt hoảng muốn bắt lấy tay của nàng, lại chỉ chộp được không khí lành lạnh.

Diệp Trọng Trọng uống một hớp rượu và ăn một miếng của mỗi thức ăn còn chưa tới kịp vứt sạch kia vào trong miệng. Món ăn đầy dầu mỡ cùng rượu lạnh làm dạ dày của nàng cuộn lại, nhưng nàng vẫn không dừng lại.

Nàng ăn không có chút hình tượng nào. Thẩm Nguyện khẽ nhíu mày, đột nhiên phát hiện mình cũng không hề giống như hiểu rõ nàng. Ở trong lòng hắn, nàng vẫn luôn là xinh đẹp lạnh lùng, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, là một năm kia như tiên nữ tới cứu tính mạng của hắn, để cho hắn đến chết cũng nhớ mãi không quên, nhưng là hôm nay…

Diệp Trọng Trọng ăn toàn bộ thức ăn, một lúc lâu sau, cũng không xuất hiện bất kỳ khác thường nào.

Tống Ngụ kinh ngạc nói: "Điều này sao có thể?"

Thẩm Nguyện đỡ Diệp Trọng Trọng đứng dậy, trong mắt hiện ra tinh quang: "Làm sao không thể nào? Chẳng lẽ Tống đại nhân đã sớm cho rằng trong thức ăn có gì đó, nên mới đêm hôm khuya khoắc tới phủ của ta?"

"Thần không có ý này…"

"Hiện giờ phu nhân ta đã đích thân nếm thử rượu và thức ăn, chứng minh trong sạch, nếu Tống đại nhân không có chứng cớ thì mời mau rời đi! Nếu không ngày mai ta liền tố cáo ngươi tội miệt thị Hoàng tử!"

Tống Ngụ thấy không có biện pháp, liền dẫn đám người Đại Lý Tự lui ra ngoài. Thân thể Diệp Trọng Trọng đột nhiên buông lỏng, vô lực té vào trong ngực Thẩm Nguyện, nói: "Mau ôm ta vào trong…"

Hàn độc là kỳ độc đứng đầu, mặc dù làm cho người ta chịu hết hành hạ, nhưng gốc rễ vẫn còn lưu lại trong cơ thể, có lẽ là dùng độc trị độc nên hóa giải được độc dược khác, có điều chỉ là quá trình này sẽ làm cho người ta cảm giác thống khổ vạn phần.

Diệp Trọng Trọng chỉ phảng phất cảm thấy như là có rất nhiều con kiến nhỏ đang gặm cắn huyết nhục của nàng, mỗi một tấc da trên người như bị cắt ra rồi khâu lại, mỗi một khúc xương như bị đánh nát rồi nối lại, cứ lặp đi lặp lại, lại càng tuyệt vọng hơn người muốn chết.

Vô cùng đau đớn, nàng cắn một lên cánh tay Thẩm Nguyện, "Ô ô" khóc lên thê thảm.

"Trọng Trọng, gắng gượng chút là tốt rồi. Chúng ta cũng sẽ thật tốt, những thiệt thòi mà chúng ta phải chịu, ta sẽ trả lại cho bọn họ gấp mười gấp trăm lần."

Bên tai vang lên lời hứa lúc trước của hắn, để cho nàng an tâm.

Nhưng nàng không có chú ý tới, Thẩm Nguyện từng luôn miệng nói đều là vì "Nàng", mà bây giờ là vì "Chúng ta".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play