Năm ngày trước, Lương Thuận Đế tứ hôn nữ nhi của Thừa Tướng Diệp Thành -
Diệp Trọng Trọng ban cho Hoài Vương Thẩm Qua làm chính phi.
Diệp
Trọng Trọng và Thẩm Qua là thanh mai trúc mã, là một đôi bích nhân người người trong thành Trường An hâm mộ. Nhưng ngày hôm sau lúc tạ ơn thì
Diệp Trọng Trọng đột nhiên nói: "Thần nữ không thích Hoài Vương, người
ta thích là Tam hoàng tử Thẩm Nguyện, kính xin bệ hạ thành toàn."
Thẩm Qua áp chế lửa giận trong lòng, bi thương cười nói: "Bổn vương hiểu rõ
tính tình của Trọng Trọng, nàng nói như vậy nhất định là bị ai đó uy
hiếp. Là Tam đệ ép nàng như thế, phải không?"
"Không phải, là ta…"
"Được rồi." Vẫn luôn đứng xem, Lương Thuận Đế mở miệng, "Trẫm vẫn luôn xem
Trọng Trọng là thân nữ nhi, lần này cũng sẽ không cưỡng bách con. Về
phần Thẩm Nguyện, chờ hắn trở về, Hoài Vương, con xem rồi làm đi!"
Cứ như vậy, Thẩm Nguyện chân trước lãnh binh trở về Trường An, chân sau liền bị Thẩm Qua tìm lý do nhốt vào Thủy lao.
Diệp Trọng Trọng rất đau lòng, coi như cuối cùng nàng cũng cứu được Thẩm
Nguyện ra ngoài, nhưng chuyện này rốt cuộc là bởi vì nàng mà ra.
Ngày trước nàng đều vì phụ thân, vì cả Diệp gia sống, trong khoảnh khắc được tứ hôn kia, nàng đột nhiên muốn sống vì mình. Nếu không phải như vậy,
đời này của nàng lại không thể ở cùng một chỗ với Thẩm Nguyện.
Thẩm Nguyện ở trong Thủy lao quá lâu, thân thể lạnh lẽo giống như là một
khối băng, Diệp Trọng Trọng một lần lại một lần cầm khăn lông nóng lau
người cho hắn, nhưng cũng không có tác dụng. Nàng cho mọi người lui, cởi bộ áo xanh ra, dùng thân thể của mình sưởi ấm cho hắn. Nàng để sát vào
mặt của hắn, đặt trán lên trán hắn, nói: "Ta biết tâm ý của chàng, chờ
chàng tỉnh lại, ta liền nói yêu chàng cho chàng nghe có được không…"
Thẩm Nguyện đang ngủ say nghe được bên tai có người đang gọi tên của hắn: "Thẩm Nguyện, Thẩm Nguyện…"
Ý thức hỗn độn của hắn từ từ trở về, mở mắt ra thì trăng sáng đã treo ở
trên ngọn cây, ánh trăng nhu hòa rơi vào trên thân thể tuyết trắng mềm
mại của nữ tử trong ngực. Hai mắt của hắn trong nháy mắt nhuộm đỏ, chợt
lấn tới gặm cắn cổ của nàng. Diệp Trọng Trọng bị động tác sóng tình điên cuồng này khuấy tỉnh, khóe mắt đuôi lông mày đều là mừng rỡ, nói: "Thẩm Nguyện, chàng đã tỉnh, ta liền biết chàng sẽ tỉnh mà."
Ngày xưa
nàng lạnh lùng như tuyết, hiện giờ lại hóa thành nhu hòa mềm mại. Nhận
ra được biến hóa của nàng, Thẩm Nguyện trong nháy mắt hoảng sợ. Nàng mềm mại hơn trong trí nhớ mình quá nhiều, đây là khát vọng của hắn, hiện
tại lại làm cho hắn cảm thấy phảng phất như là có chỗ nào không đúng…
Diệp Trọng Trọng đỏ mặt, lại lấy hết dũng khí vòng qua cổ của hắn: "Lần này
cũng coi là chúng ta cùng chung hoạn nạn, cùng chung sống chết. Sau khi ở trên Kim Điện nói ra lời kia, ta đã không còn đường lui. Thẩm Nguyện,
ta hỏi chàng, trong lòng chàng có ta không?"
Thẩm Nguyện không
đáp lại, chẳng qua là chế trụ sống lưng của nàng, trằn trọc hôn đôi môi
của nàng, bàn tay còn có chút lạnh lượn quanh thân thể linh lung của
nàng, quấy lên ngọn lửa nóng.
Ngoài cửa sổ tuyết đọng trên cây, bên trong cửa sổ là một cảnh tượng nóng bỏng.
Ngày kế, sau khi lâm triều xong, Thẩm Nguyện mang theo hậu lễ cùng Diệp Trọng Trọng trở về phủ Thừa Tướng.
Dưới gối Diệp Thành chỉ có một nữ nhi là Diệp Trọng Trọng, từ nhỏ liền dùng
mọi cách dạy bảo nàng, làm vậy chỉ để cho nàng có một ngày kia sẽ trở
thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Lương, làm rạng rỡ vinh quang cho Diệp
gia. Diệp Trọng Trọng vẫn luôn nghe lời của hắn, ở chung với Thẩm Qua,
ai có thể nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên thay đổi ở ngay thời khắc quan
trọng nhất, bây giờ lại mất đi trong sạch, để cho hắn không còn đường
cứu vãn.
Hắn tức giận, một tát quăng tới. Thẩm Nguyện tiến lên
một bước ngăn ở trước người Diệp Trọng Trọng, cứng rắn nhận một tát kia, vốn bởi vì hàn độc mà trên mặt lộ vẻ vô cùng tái nhợt, trong nháy mắt
sưng đỏ một vùng.
"Thừa Tướng muốn Trọng Trọng gả cho Thẩm Qua,
chẳng qua chỉ là muốn tìm một chỗ dựa vào. Ta cũng là nhi tử của phụ
hoàng, Thẩm Qua có thể cho Thừa Tướng, ta cũng có thể, thậm chí còn
nhiều hơn hắn. Vì Trọng Trọng, ta cũng sẽ không tiếp tục mặc cho người
khi dễ."
Ánh mắt Thẩm Nguyện kiên định, vươn tay ra, nắm lấy tay của Diệp Trọng Trọng thật chặt.
Diệp Thành cười nhạo: "Chỉ bằng ngươi?"
Thẩm Nguyện, xuất thân ti tiện, không có tước vị lại thiện tâm ôn hòa, không sánh bằng một ngón tay của Thẩm Qua.
Thẩm Nguyện dùng tay trái lấy chủy thủ từ trong ngực ra, hung hăng rạch một
đường trên cánh tay phải, lộ ra xương cốt màu trắng bên trong. Máu đỏ
tươi tuôn ra ào ào, làm tâm tư Diệp Trọng Trọng kinh hãi: "Chàng làm cái gì vậy? Sao chàng phải làm như vậy?"
Trên trán Thẩm Nguyện mồ
hôi lạnh chảy ra ròng ròng, giữa hai lông mày lại ẩn chứa vài phần ngoan lệ: "Lấy máu vi thề, lấy cốt vi chí*. Ta chỉ cần Trọng Trọng, giang sơn ta lấy tới để dâng tặng cho Thừa Tướng, Thừa Tướng có nguyện tin ta
không?"
*lấy máu vi thề, lấy cốt vi chí: dùng máu lập thệ, dùng xương cốt lập chí hướng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT