"Đáng ghét, đáng ghét." Sau khi trở về phòng, Vân Hương Thảo bắt đầu phát giận.
Ả vung tay hất hết những thứ đặt trên bàn, trên tủ xuống đất. Tiểu Liễu sợ hãi trốn vào một góc nhìn ả phát giận, không dám tiến lên ngăn cản.
Tuy là nha hoàn bên cạnh Vân Hương Thảo, nhưng Tiểu Liễu cũng hiểu rất rõ tính nết của vị tiểu thư này. Nếu nàng dám tiến lên khuyên can, thì kẻ xui xẻo sẽ chính là mình, nàng tuyệt đối sẽ bị tiểu thư xử phạt nặng.
Ở trước mặt lão gia và phu nhân, tiểu thư luôn ra vẻ tự nhiên, hiền lương thục đức, nhưng chỉ có nàng mới biết, tiểu thư không hiền thục như vẻ bề ngoài. Tiểu thư là một nữ nhân vô cùng ngoan độc, chỉ cần có người cản đường thì ả ta sẽ không từ thủ đoạn để diệt trừ.
"Nữ nhân đáng ghét kia rốt cuộc là ai? Lại dám coi thường ta, còn ngang nhiên đối chọi với ta, thật sự quá đáng ghét mà!" Ả nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy hỏa khí, nghiến răng nói. Ả nhất định phải dạy dỗ nữ nhân đáng ghét kia thật tốt.
"Tiểu thư, để nô tỳ đi dò hỏi trước." Hiện tại, nàng phải nghĩ cách rời đi, bằng không chút nữa tiểu thư phát cuồng, nàng tuyệt đối trốn không thoát, sẽ phải chịu thiệt.
"Ngươi muốn chạy đi đâu hỏi thăm?" Ánh mắt âm ngoan lia về phía Tiểu Liễu. Nàng ta cho rằng ả ngốc lắm à? Hôm nay nữ nhân kia mới đến Tư Đồ gia, nàng ta sao có thể hỏi thăm được bất kỳ tin tức gì? Ả chậm rãi bước đến trước mặt Tiểu Liễu, ác ý trong mắt làm người ta phải sởn gai ốc.
"Ngươi sợ ta làm gì ngươi sao?" Khóe miệng Vân Hương Thảo nhếch lên một nụ cười tà ác, Tiểu Liễu vừa thấy liền lui về sau vài bước.
Cố gắng tự trấn định, Tiểu Liễu ấp úng phủ nhận: "Không. . . Không phải, tiểu thư. . ."
Sớm biết thế này đã chẳng nói rồi, tự nhiên lại chui đầu vào rọ, hấp dẫn sự chú ý của tiểu thư lên mình, nàng thật sự ngốc mà.
"Không phải à?" Nàng ta nghĩ ả ngốc sao? Trong mắt tràn đầy sợ hãi như thế, còn tưởng ả nhìn không ra sao?
". . ." Tiểu Liễu sợ hãi gật gật đầu, lập tức im lặng để tránh cho nói nhiều sai nhiều, đến lúc đó chịu khổ vẫn là mình.
'Bốp' một tiếng, Vân Hương Thảo liền giơ tay tát vào mặt Tiểu Liễu.
"Nha đầu chết tiệt này, lại dám trợn mắt nói dối, ngươi nghĩ ta là người mù à?" Dám đe dọa ả, chán sống rồi sao?
"Tiểu thư, nô tỳ không. . ." Trời ạ, rốt cuộc thì nàng cũng biết tính xấu của tiểu thư rồi. Từ trước tới nay, chỉ thấy tiểu thư phát tiết trên người khác, lần đầu tiên tự mình nếm thử, tư vị đó thật sự khó chịu nhà.
"Ngươi còn dám nói!" 'Bốp' một tiếng, lại thêm một cái tát nữa rơi xuống mặt Tiểu Liễu.
Nhìn ả trái một cái, phải một cái, tát đến thuận tay như thế, chắc chắn là thường xuyên vận dụng rồi!
"Tiểu thư..." Tiểu Liễu cắn chặt răng, hai mắt rưng rưng, nhịn đau muốn giải thích, nhưng lại sợ bị đánh nữa, nên không dám hé miệng.
"Ngươi còn dám khóc!" Ả chán ghét nhìn dáng vẻ oan ức của Tiểu Liễu.
Ả lại vung tay tát thêm cái nữa, lực tay quá lớn khiến cho Tiểu Liễu suýt ngã sang bên cạnh.
Lần này, Tiểu Liễu thật sự không dám lên tiếng, cố gắng nuốt tủi hờn vào trong bụng, cũng chẳng dám để nước mắt rơi xuống.
"Sao nào? Cảm thấy rất tủi thân à?" Đáng ghét, dáng vẻ tiểu nữ nhân của nàng ta thật khiến người ta chán ghét. Ả khó chịu giơ tay, định giáng thêm một cái tát nữa.
Tiểu Liễu nhắm chặt mắt, chờ bàn tay kia hạ xuống. Nàng thật không dám trốn tránh, chỉ sợ phản ứng theo bản năng của mình sẽ càng làm cho da thịt đau xót.
"Hương Thảo, nàng đang phát giận à?" Giọng nam từ phòng ngoài truyền vào, xem ra, vị cứu tinh đã xuất hiện rồi.
". . ." Vân Hương Thảo đang định vung tay xuống, lúc nhìn rõ người vào, liền chầm chậm hạ tay.
"Biểu thiếu gia..." Tiểu Liễu cảm kích nhìn người vừa bước vào, nàng thấy rất may mắn vì người này đã xuất hiện kịp thời.
"Tiểu Liễu, cút ra ngoài!" Tiện nhân đáng chết, dám dùng ánh mắt này quyến rũ hắn, hắn chính là người của ả đó.
Nàng cũng biết tiểu thư và biểu thiếu gia có quan hệ mờ ám, nhưng nàng không dám nói tùy tiện. Hiện tại, thế cục rất rõ ràng, sau khi tiểu thư thành thân với thiếu gia thì vị trí chủ mẫu đương nhiên thuộc về tiểu thư. Còn biểu thiếu gia cũng sẽ chấp chưởng toàn bộ Tư Đồ gia, hai người này sẽ thành chủ nhân thật sự của Tư Đồ gia, nàng thật không dám đắc tội bọn họ.
Đợi Tiểu Liễu đi xa, biểu thiếu gia của Tư Đồ gia - Tư Đồ Văn Doãn lập tức đóng cửa phòng, rồi thong thả bước đến bên cạnh Vân Hương Thảo, ngả ngớn kéo ả vào lòng mình.
"Sao vậy? Là ai chọc tiểu Hương Thảo đáng yêu tức giận?"
Khom lưng bế Vân Hương Thảo lên, hắn liền bước từng bước về phía giường.
"Đáng ghét, cứ thích chọc ta." Ả thẹn thùng đấm nhẹ lên vai hắn, rồi vòng tay qua cổ hắn. Dáng vẻ thẹn thùng kia thật khác xa so với vẻ hung ác ban nãy.
"Ta chọc nàng có vui không?" Hắn cúi đầu, hôn lên mặt Vân Hương Thảo, bắt đầu xuất ra kỹ xảo vẫn hay dùng với nữ tử thanh lâu, cứ như vậy mà liếc mắt đưa mình với Vân Hương Thảo.
"Văn Doãn, ta rất nhớ huynh." Khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ lên ngực hắn, vô thức nỉ non. Lần xuất môn này, hắn đi mất mấy ngày, để ả ngây ngẩn bên cạnh tên ngốc kia, đúng là quá nhàm chán mà.
"Ta cũng nhớ nàng, tiểu Hương Thảo của ta."
Nhẹ nhàng đặt ả lên giường, hắn cũng theo lên, lập tức buông sa mạn, dấu đi cảnh xuân nóng bỏng.
...
"Mộng Mộng, Mộng Mộng." Tư Đồ Dương Lễ chạy ra khỏi viện của mình, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Vân Mộng Khởi trong phủ Tư Đồ rộng lớn.
Hắn vừa mới đi mao xí, sao giờ đã không thấy Mộng Mộng rồi?
"Mộng Mộng, Mộng Mộng...Này này này, ngươi có nhìn thấy Mộng Mộng không?" Kéo một nha hoàn vừa đi tới, hắn hi vọng ai đó có thể tìm Vân Mộng Khởi giúp mình.
"Mộng Mộng là ai?" Nha hoàn bực mình hỏi lại. Đám nha hoàn chưa từng có chút kiên nhẫn với vị thiếu gia này. Nếu không phải bổng lộc của Tư Đồ gia vô cùng hậu hĩnh, thì ai lại nguyện ý chăm sóc cho một tên ngốc?
"Mộng Mộng chính là Mộng Mộng nha..." Mộng Mộng không phải là Mộng Mộng sao? Còn có thể là ai? Hắn khó hiểu nhìn nha hoàn, thật không hiểu vì sao nàng lại không biết Mộng Mộng.
Hắn đâu có biết, hôm nay Vân Mộng Khởi mới tới Tư Đồ gia, mà còn chưa chính thức giới thiệu với mọi người. Ngoại trừ hắn và phu thê Tư Đồ thì chưa ai biết đến sự tồn tại của nàng.
"Thiếu gia, ta rất bận nha, không có thời gian tìm người giúp ngài đâu." Đúng là bực mình mà, nha hoàn tức giận trợn mắt.
"A...Rất, rất xin lỗi..." Vừa nghe nha hoàn nói rất bận, hắn liền xin lỗi theo bản năng. Hắn đâu có biết, chỉ cần hắn muốn thì có thể yêu cầu nha hoàn bỏ mọi công việc để tìm người giúp mình. Đáng tiếc, hắn chẳng hề biết sử dụng quyền lợi của chính mình.
"Vậy thì, mời thiếu gia tự mình tìm đi, ta phải đi đây." Nàng phải về phòng ngủ một lúc, đâu có rảnh vô nghĩa với hắn.
"A, được..." Vội vàng buông tay nàng ra, không dám nhờ người giúp đỡ nữa.
Hắn buồn rầu cắn cắn ngón trỏ, ngẫm nghĩ nên tìm Vân Mộng Khởi thế nào? Hắn vẫn chưa phát hiện, người mình muốn tìm đang đứng cách đó không xa, đã nhìn và nghe hết toàn bộ chuyện vừa phát sinh.
Nhìn dáng vẻ của hắn, nàng chỉ có thể lắc đầu cảm thán, nhưng với ả nha hoàn dám ức hiếp chủ nhân kia, trong lòng nàng đã có cách trừng trị.
Có lẽ phu thê Tư Đồ quá thiện lương, mới có thể lơ là chuyện nha hoàn bắt nạt nhi tử ngốc mà mình vô cùng yêu thương, nàng có nên nghĩ cách nhắc khéo bọn họ không đây?
Thôi, vẫn nên quan sát tiếp đi, chỉ có điều, nàng thật sự phải nghĩ cách giúp tên ngốc kia để tránh cho hắn bị kẻ khác bắt nạt, mà còn luôn tự nhận lỗi về mình. Thật sự không thể được!
Nàng bước đến sau lưng Tư Đồ Dương Lễ, vươn tay vỗ lên bả vai hắn như muốn đánh thức hắn. Thật không ngờ, tiểu tử ngốc này lại suy nghĩ chuyên tâm như vậy, nàng đã đứng sau lưng mà hắn vẫn chưa phát hiện ra.
"A!" Vừa quay đầu, đã nhìn thấy người mà mình nóng lòng tìm kiếm đang đứng ngay sau lưng, hắn lập tức ôm chặt nàng.
"Mộng Mộng, cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng rồi."
"Á!" Trời ơi, sao tên ngốc này cứ động một tí lại ôm chặt mình như thế, thật khiến người ta...Nói như thế nào nhỉ, tuy nàng không mấy xấu hổ, nhưng nàng vẫn chưa thể quen được hành động thân mật thế này.
"Mộng Mộng, Mộng Mộng, nàng chạy đi đâu vậy? Ta tìm nàng khắp nơi đó." Hắn rất sợ nàng sẽ biến mất.
Haizz! Thầm thở dài trong lòng, Vân Mộng Khởi cũng lười giải thích. Thật ra, nàng chỉ đi hỏi Tư Đồ lão gia và Tư Đồ phu nhân một ít chuyện của hắn thôi.
"Ngươi buông ra trước đã." Nếu để hạ nhân bắt gặp, về sau nàng sao sống được ở đây?
"Ừ." Tuy luyến tiếc, nhưng hắn vẫn từ từ buông tay. Song, sau khi thả nàng ra, hắn lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
Hắn thật không nỡ buông nàng ra! Tuy hắn không hiểu tại sao lại không muốn nàng rời khỏi tầm mắt, rời khỏi lòng mình, cứ muốn giữ chặt tay nàng, nhưng hắn vẫn làm theo ý mình, quấn quýt lấy nàng.
"Đi, chúng ta về thôi." Đứng ở đây nói chuyện không tiện, hơn nữa, nàng biết, muốn dạy dỗ hắn cần rất nhiều thời gian, trước cứ về phòng hắn rồi từ từ dạy.
"Được." Hắn ngoan ngoãn gật đầu, rồi kéo nàng đi thong thả về phòng mình.
Chờ bọn hắn đi khuất, hai bóng người mới bước lên hành lang gấp khúc.
"Phu nhân, nàng nghĩ sao?" Tư Đồ Chính Không ôm lấy eo thon của kiều thê, hứng thú hỏi.
"Ngược lại, ta còn muốn hỏi, chàng định xử lý đám hạ nhân đáng giận kia như thế nào?" Nếu như bọn họ không âm thầm theo sau tiểu nha đầu, thì sẽ chẳng bao giờ biết được chuyện này. Bọn họ thật không ngờ, trong phủ lại nuôi những kẻ ác độc dám bắt nạt chủ tử, thật không thể hình dung nhi tử đã phải chịu bao nhiêu khổ cực?
"Chúng ta cứ đợi xem tiểu nha đầu kia làm thế nào đã." Vừa nãy, hắn đã thấy rõ sự quyết tâm trong mắt Vân Mộng Khởi, chắc nha đầu đó đã có kế sách rồi.
"Vâng." Nếu tiểu nha đầu không thể giải những ác nhân này, thì nàng cũng chẳng ngại nhúng tay vào. Chỉ là, cứ nên tiếp tục quan sát đã.
Đám ác nhân đó...Vừa nhớ lại thái độ hung dữ của nha hoàn kia đối với nhi tử, bàn tay nhỏ bé của Ngọc Tuyết Linh bất giác xiết chặt.
Nếu bọn họ vẫn còn lơ là, ngộ nhỡ sau này bọn họ mất đi, thì nhi tử sẽ phải chịu khổ đến cùng cực chăng? Những kẻ kia có thể cậy thế đuổi nó ra ngoài? Rồi chiếm luôn gia sản của Tư Đồ gia?
Nghĩ đến đây, lòng nàng liền lạnh lẽo. Có lẽ, bọn họ nên bắt đầu suy xét lại các vấn đề thôi.
Mà ở trong phòng Vân Hương Thảo, còn có một vấn đề nghiêm túc chưa được giải quyết, đó chính là quan hệ giữa vị biểu thiếu gia và Vân Hương Thảo.
"Tiểu Hương Thảo thân ái, nàng còn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc là ai chọc giận nàng?"
Qua một hồi mây mưa, Tư Đồ Văn Doãn gối hai tay sau đầu, trần trụi nằm trên giường, Vân Hương Thảo cũng không mảnh vải che thân tựa vào ngực hắn.
"Chính là một nữ nhân đáng ghét." Nhớ đến nữ nhân luôn phớt lờ mình, Vân Hương Thảo căm giận nói.
"Nữ nhân nào?" Hắn khó hiểu hỏi. Hắn thật sự không nghĩ ra, trong phủ này còn ai có thể chọc nàng ta tức giận. Ngoại trừ Tư Đồ phu nhân cũng chính là a di bên ngoại của hắn, thì địa vị của nàng ta cũng khá cao rồi.
"Không biết từ đâu xuất hiện một nữ nhân, nghênh ngang, kiêu ngạo, hoàn toàn không để ta vào mắt." Nghĩ đến dáng vẻ xa cách của Vân Mộng Khởi, ả liền tức giận.
"Ngoan nào, đừng nóng giận, tức giận sẽ không đẹp nữa." Hắn vỗ nhẹ lên tấm lưng trần của ả như muốn trấn an.
Đồng thời, hắn cũng thầm hỏi, chẳng lẽ a di đã phát hiện ra cái gì à? Cho nên mới có một nữ nhân khác xuất hiện? Chắc là không phải đâu, có thể nói kế hoạch của bọn họ là thiên y vô phùng*, sao có thể...
* thiên y vô phùng: không thể chê vào đâu được.
"Ta sao có thể xấu được?" Nữ nhân luôn để ý nhất là người trong lòng nói mình không xinh đẹp, tất nhiên ả cũng không ngoại lệ. Ả lập tức véo cánh tay hắn một cái, chu miệng nói.
"Bảo bối à, sao nàng có thể xấu chứ? Nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất ta từng gặp." Hắn vội vàng dỗ dành, tại thời khắc mấu chốt này, hắn không muốn chọc ả tức giận.
"Lần này chàng lại ra ngoài trêu chọc bao nhiêu nữ nhân rồi?" Đừng tưởng ả ngốc, mỗi lần hắn nói ra ngoài bàn chuyện làm ăn, thì còn tiện dịp đi tìm vài nữ nhân luôn. Ả ta cũng biết, trừ mình ra, bên ngoài hắn còn cả đống nữ nhân khác.
". . ."
Vừa nghe thấy Vân Hương Thảo lại bắt đầu lôi chuyện cũ ra, hắn lập tức xoay người đặt ả ở dưới thân, không đợi ả kịp phản ứng, hắn lập tức hôn xuống.
Nữ nhân này, chỉ có lúc nằm trên giường rên rỉ là đáng yêu nhất...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT