Phòng Tư Đồ Dương Lễ nằm trong một viện nhỏ riêng biệt. Viện nằm ở phía đông nam của Tư Đồ gia, tường bao xung quanh cao hai thước rưỡi, tạo thành một không gian độc lập, quả thật giống như một tòa thành nhỏ.
Cảnh bên trong dựa theo kiến trúc vùng sông nước Giang Nam, có một cây cầu vắt ngang qua hồ nước nhỏ.
Từ sân nhỏ đến đại môn, có thể thấy rất rõ đình đài lầu các, cầu khúc uốn lượn, hoa cỏ sum suê, tựa như "Cảnh sắc sông núi tuyệt mỹ, đình các hoa cỏ tốt tươi".
Càng vào sâu bên trong, càng cảm nhận rõ tâm tình khác biệt, bên trong nhìn như đơn giản nhưng cảnh sắc lại biến hóa kỳ ảo.
Xem ra, đúng là Tư Đồ gia yêu thương nhi tử đến cực điểm, có thể vì hắn tạo nên một không gian sinh hoạt mỹ lệ như thế này.
Mới nhìn cảnh sắc trong viện thôi, đã khiến Vân Mộng Khởi âm thầm tán thưởng, đến khi bước vào tiểu lầu của Tư Đồ Dương Lễ, hai mắt nàng càng sáng rực.
Tiểu lầu tinh xảo xây thành hai tầng, tường đỏ ngói xanh, hai cột trụ cao ngất được điêu khắc tinh tế, vẻ nho nhã thể hiện qua từng hơi thở, thực sự nổi bật lên vẻ hùng vĩ cùng hoàn mỹ.
"Thật diễm lệ. . ."
Từ lúc bắt đầu lạc vào tiểu viện, nàng liên tục bị cảnh đẹp thu hút, gần như là ngắm không chớp mắt. Nếu không phải Tư Đồ Dương Lễ cứ kéo nàng đi thì chắc chắn nàng sẽ dừng chân, ngây ngẩn ngắm cảnh.
Có lẽ hàng ngày đều ra ra vào vào, nhìn quen mắt nên Tư Đồ Dương Lễ chẳng có cảm giác gì đặc biệt, hiện tại, hắn chỉ có một ý nghĩ, đó là dẫn nàng về phòng mình.
Cho tới khi bước vào tiểu lầu, nàng thật sự kinh ngạc với cách bài trí bên trong.
Dáng vẻ hiện giờ của nàng hệt như "Lưu bà bà dạo chơi đại quan viên", miệng nhỏ hơi hé, không thốt nên lời.
Bàn gỗ lim xinh xắn, đồ gốm bày biện thanh lịch, bức tranh sơn thủy tinh mỹ, ngay cả sàn nhà cũng lát đá cẩm thạch thượng hạng.
"Nàng ngồi đi." Hắn kéo Vân Mộng Khởi ngồi xuống, mà nàng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, vẫn chưa thoát ra khỏi những chuỗi kinh hỉ.
Sau khi Vân Mộng Khởi ngồi xuống, Tư Đồ Dương Lễ liền vội vàng chạy ra ngoài, không biết đi đâu.
Lực chú ý của Vân Mộng Khởi đâu đặt trên người hắn, đương nhiên sẽ không biết vì sao hắn vội vàng như thế.
Một lát sau, chỉ thấy hắn bĩu môi, ủ rũ bước vào, nhìn qua cũng đoán được hắn chịu ủy khuất gì rồi.
Vẻ mặt kỳ quái của hắn khiến nàng chú ý.
"Ngươi làm sao vậy?" Mới vừa rồi vẫn còn tốt lắm mà, sao chỉ trong chốc lát đã uể oải vậy?
"Các nàng không chịu pha trà giúp ta. . ." Tuy có rất nhiều chuyện hắn không hiểu, nhưng khi có khách, đương nhiên là phải pha trà rồi. Hắn vừa đi tìm người giúp đỡ, đơn giản là vì hắn khát nước, nghĩ đến nàng cũng khát, nên mới vội vàng chạy ra đi.
Thế nhưng, những nha hoàn kia đều giống như thường ngày, luôn bắt nạt hắn không hiểu chuyện, chưa từng đáp ứng yêu cầu dù nhỏ nhất của hắn.
Hắn chẳng những không biết pha trà, mà còn không hiểu thế nào là tức giận, là đi cáo trạng, mới khiến cho những nha hoàn kia càng thêm vô pháp vô thiên, càng thêm coi thường hắn.
Tuy phu thê Tư Đồ rất quan tâm đến nhi tử, nhưng lại coi nhẹ một vài tiểu tiết.
". . ." Vân Mộng Khởi nhíu mày nhìn hắn, có chút tức giận với nha hoàn trong phủ.
Nha hoàn ở đây còn kiêu ngạo hơn so với thiếu gia là hắn? Thiếu gia muốn bọn họ pha trà, còn dám từ chối nữa? Rốt cuộc vị Tư Đồ phu nhân kia quản lý đám hạ nhân thế nào vậy?
"Để ta đi xem trong phòng còn trà không. . ." Thấy nàng nhíu mày, hắn cho rằng nàng đang tức giận, nên vội vàng chạy lên lầu.
Hắn cho là nàng vì quá khát nước nên tức giận, hoàn toàn không ngờ, nàng bất bình vì hắn bị hạ nhân bắt nạt.
Nhìn hắn rời đi, Vân Mộng Khởi cũng nhanh chóng phân tích trong đầu. Chỉ trong một thời gian ngắn, nàng đã phát hiện ra khá nhiều vấn đề trong phủ này.
Ví dụ như: cái người gọi là Vân Hương Thảo giả mạo thành tân nương; nha hoàn trong phủ đều coi thường thiếu gia; phu thê Tư Đồ tuy rất thương con, nhưng vẫn chưa lường hết mọi tình huống; hắn bị trúng độc lúc còn nằm trong bụng mẫu thân; hắn bị độc tính ảnh hưởng làm cho si ngốc. . .
Vấn đề của Tư Đồ gia này thật không ít nha!
"Đây đây. . ." Chưa thấy người, đã nghe rõ kêu kích động của Tư Đồ Dương Lễ, kèm theo tiếng bước chân 'bình bịch'.
Trong chớp mắt, đã thấy hắn bưng một thứ gì đó như ấm trà xuất hiện.
"Ngươi cầm cái gì vậy?" Hiện giờ, nàng vô tâm thưởng thức ấm trà Cảnh Đức danh tiếng, chỉ quan tâm xem đó là cái gì mà hắn vui vẻ như ôm bảo bối vội vã chạy xuống.
"Trà." Hai tay cầm ấm trà, đưa tới trước mặt nàng.
"Nàng uống đi." Hắn lại quên mất rồi, uống trà không chỉ cần ấm trà mà còn một thứ khác cũng quan trọng không kém, đó chính là cái chén.
Vân Mộng Khởi nhận ấm trà, vừa mở nắp ra, đưa lên mũi ngửi, nàng liền nhíu mày.
Nước trà đã hơi có mùi chua, rõ ràng là để qua vài ngày, nước trà đều biến chất mà chẳng có ai tới thu dọn. Đám hạ nhân đó càn rỡ quá rồi.
Biết được thái độ khinh thường của đám hạ nhân với hắn, nàng cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Cảm giác đó khiến nàng có chút khó hiểu.
Nàng vốn là người lạnh nhạt, ngoại trừ người thân và bằng hữu, cũng chưa từng phí sức quan tâm người khác. Nhưng với "vị hôn phu" mới ở chung chưa đầy một khắc, nàng lại cảm thấy tức giận thay hắn...
Có lẽ, vì hắn là "vị hôn phu" của nàng, nên nàng mới tức giận .
Nàng cũng chẳng thèm ngẫm kỹ, cứ nhận định như thế.
Vân Mộng Khởi đứng dậy, không nói nửa lời, dứt khoát đổ hết nước trà trong ấm xuống đất.
Tư Đồ Dương Lễ lập tức kinh hô: "A, sao lại đổ rồi. . ."
Hắn ngốc nghếch vươn tay muốn hứng nước trà, nhưng ai chẳng biết: đâu có thể hứng được nước!
Sau khi đổ hết nước trà trong ấm, nàng liền đặt ấm lên bàn, lúc này mới phát hiện hắn ngây ngốc bưng hai tay. Nhìn vài giọt nước chảy qua kẽ tay hắn, nàng có chút đau lòng kéo tay hắn, xoay người, ý bảo hắn ngồi xuống.
Bị nàng kéo đi, chút nước ít ỏi trong lòng bàn tay hắn đều chảy hết, hai mắt hắn ánh lên vẻ khát vọng, nhìn chằm chằm vào vũng nước trên mặt đất. Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ là hai mắt vẫn lưu luyến chút nước kia.
Vân Mộng Khởi đứng giữa hai chân hắn, vươn tay nâng mặt hắn lên, xoay qua đối diện với mình.
Bốn mắt nhìn nhau, vào thời khắc này, trong mắt hai người chỉ có đối phương mà thôi.
Vân Mộng Khởi luôn ngông nghênh, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, lại cảm thấy hơi e lệ, hai gò má trắng nõn phơn phớt hồng.
Dáng vẻ e lệ của nàng làm cho Tư Đồ Dương Lễ nhìn đến mê mẩn, hắn ngây ngốc mở miệng: "Nàng thật xinh đẹp. . ." Nàng còn xinh đẹp hơn so với búp bê sứ trong phòng hắn. . .
Hắn vô thức khen ngợi khiến hai má nàng càng ửng đỏ.
Lúc này, trong mắt và trong lòng Tư Đồ Dương Lễ chỉ có dáng vẻ e lệ của nàng.
"Trời ạ. . ." Rốt cuộc, không chịu nổi ánh mắt chăm chú của hắn, nàng liền buông tay, muốn nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt hắn.
Phát hiện thấy nàng muốn chạy trốn, Tư Đồ Dương Lễ giống như tiểu hài tử giữ lại bảo bối, hai tay hai chân cuốn chặt lấy nàng.
"Nàng đừng đi."
May mà hắn đang ngồi trên ghế, nếu không, hắn đã dồn hết sức nặng của mình lên người nàng.
Cứ như vậy, hai tay Tư Đồ Dương Lễ giữ chặt vai nàng, hai chân vòng quanh eo nhỏ, giống như gấu koala ôm cây bạch đàn, cả hai đều dính chặt lấy nhau.
"Á. . ." Hành động của hắn làm nàng mất cân bằng, cả người nghiêng về trước, tựa hẳn vào lòng hắn.
"Oa nhi. . ." Hắn ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ trên người nàng, vô thức hít sâu một hơi, ngô nghê cho rằng như thế là có thể hít hết hương thơm mê người.
"Ngươi buông ra. . ." Vân Mộng Khởi giãy dụa, chỉ muốn lập tức thoát khỏi lòng hắn.
Trời ạ, nàng chưa từng thân mật như thế với nam nhân đâu, tất nhiên là trừ ca ca rồi.
Lỗ tai dán sát vào lồng ngực hắn, nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn, nhịp tim của nàng cũng dần tăng tốc, khẩn trương đến mức không biết nên đặt tay ở đâu.
Ôm không được, đẩy chẳng xong, cuối cùng, nàng đành phải vịn tay vào thành ghế, cố giữ thăng bằng, hơi tách người ra. Nhưng, dù nàng cố gắng thế nào cũng vô ích, hai người vẫn gắn chặt như hồ dán.
"Oa nhi, oa nhi. . ." Hắn giống như không nghe thấy lời nàng, liên tục lẩm bẩm.
Lần đầu tiên hắn muốn một thứ mãnh liệt như vậy, tuy thứ đó chính là một người. Trí tuệ của hắn chỉ bằng một đứa bé năm tuổi, hàng ngày đều sống vô ưu vô lo, cho đến bây giờ, vẫn chưa từng muốn một thứ gì đó. Hắn cũng như những đứa trẻ khác, đều có mới nới cũ, chỉ hứng thú tong chốc lát, rồi chán ngay.
Thế nhưng, lúc này đây, trong lòng hắn lại xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái. Đó chính là, hắn muốn mãi mãi ôm nàng như thế này, không bao giờ buông tay.
Hắn không hiểu thế nào là kín đáo, chỉ thuận theo khát vọng của chính mình. Giống như lúc trước, bởi vì muốn uống nước mà đặt toàn bộ lực chú ý lên ấm trà, còn hiện tại, hắn muốn có được Vân Mộng Khởi, đương nhiên là biểu đạt trực tiếp rồi. Đó chính là ôm chặt lấy nàng, không để nàng rời đi.
"Ngươi buông ra trước có được không?" Nàng sắp tắc thở rồi.
"Không được. . ." Hắn sợ mình vừa buông tay, nàng sẽ biến mất, vì thế càng ra sức ôm chặt thêm.
Trời ạ. . .Vân Mộng Khởi chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài.
Kỳ thật, bằng năng lực của nàng, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn là chuyện rất dễ dàng, nhưng vì không muốn tổn thương hay làm hắn đau, mà nàng không nỡ dùng sức.
Chính nàng cũng chưa hề phát hiện ra tâm tư này, nên quy kết nguyên nhân không thể giãy ra được là do mình mất cân bằng và khí lực của hắn rất lớn.
"Tư Đồ Dương Lễ, ngươi mau buông ra." Một nam một nữ quấn lấy nhau như vậy còn ra thể thống gì nữa. Nàng vô thức đề cao giọng.
Tuy rằng hắn ngốc nghếch nhưng hay bị nha hoàn trong phủ mắng mỏ, khi hắn nghe thấy giọng nói nghiêm khắc đó, liền nghĩ Vân Mộng Khởi đang tức giận.
Sợ nàng tức giận sẽ không để ý tới mình, hắn đành lưu luyến thu hồi tay chân.
Sau khi ổn định thân thể, Vân Mộng Khởi cũng không vội vàng né tránh, ngược lại còn nghiêm túc nói chuyện với hắn.
"Sao ngươi lại gọi ta là oa nhi?" Đúng là nàng rất nhỏ nhắn, nhưng nói thế nào thì vẫn lớn hơn rất nhiều so với oa nhi nha.
"Nàng rất xinh đẹp." Nghe nàng hỏi, Tư Đồ Dương Lễ liền cười ngây ngô, đáp. Ý chính là nàng xinh xắn như oa nhi. Mà cách trả lời không liên quan này thật khiến người ta khó hiểu.
Vậy mà Vân Mộng Khởi lại gật đầu tỏ ý đã hiểu.
"Ngươi nhớ kỹ nha, tên của ta là Vân Mộng Khởi, không phải là oa nhi."
"Vân Mộng Khởi. . ." Thì thào nhắc lại tên nàng, hắn cố gắng nhớ thật kỹ, một lúc lâu sau, chỉ thấy hắn gật gật đầu.
"Ta nhớ kỹ rồi."
"Vậy thì tốt." Nghe hắn nói đã nhớ kỹ, Vân Mộng Khởi liền mỉm cười khen ngợi, chỉ kém chưa xoa đầu hắn như xoa đầu con chó nhỏ thôi. Có điều, dáng vẻ hiện giờ của hắn thật giống như một chú chó nhỏ.
"Thế nhưng. . ." Nếu không gọi là oa nhi thì hắn phải gọi thế nào? Tư Đồ Dương Lễ hơi nhíu mày, vẻ mặt buồn rầu nghĩ.
"Nhưng cái gì?" Kỳ lạ, hắn cũng biết bày ra vẻ mặt buồn rầu thế này sao?
"Ta không gọi nàng là oa nhi, thì phải gọi là gì đây?" Nghiêng đầu nhìn nàng, giống như vấn đề này rất quan trọng với hắn.
Vân Mộng Khởi định trả lời thì hắn đã giành nói trước.
"Ta gọi nàng là Mộng Mộng, được không?" Hắn cười rạng rỡ hỏi, cảm thấy vô cùng vui vẻ vì mình có thể nghĩ ra cách gọi "thông minh" như thế.
Nhìn hắn vui sướng, nàng thật sự không nỡ làm hắn mất hứng, đành phải gật đầu đồng ý. Cho dù nàng cảm thấy cách gọi đó rất ngốc nghếch, nhưng hắn muốn gọi thì cứ để kệ đi.
"Mộng Mộng, Mộng Mộng, Mộng Mộng. . ." Thấy nàng gật đầu đồng ý, Tư Đồ Dương Lễ lại định dùng hai tay hai chân quấn lấy nàng. May mà Vân Mộng Khởi nhanh nhẹn, kịp thời chặn đứng hành động của hắn.
Cứ như vậy, hai người liền ầm ỹ thành một đoàn suốt một ngày.
Cuối cùng, vì Vân Mộng Khởi quá thích tiểu viện này, nên quyết định ở lại đây. Nàng lựa chọn gian phòng ở lầu dưới, còn Tư Đồ Dương Lễ đương nhiên là ở phòng của hắn ở lầu trên rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT