Lúc Vân Chi Kỳ nhìn thấy Vân Mộng Khởi và Tư Đồ Dương Lễ nắm tay nhau đi ra, còn Tư Đồ Dương Lễ không thể che giấu vẻ mặt vui vẻ thì hắn đã hiểu rõ quyết định của muội muội mình. Mặc dù cảm thấy bất mãn, nhưng nếu như Khởi nhi đã có quyết định của chính mình, vậy hắn đành ủng hộ thôi.

"Muội xác định rồi sao?" Đây chính là một con đường rất vất vả, trước chưa nói đến tình hình thân thể của Tư Đồ Dương Lễ, chỉ nói đến chuyện quản lý một Tư Đồ gia lớn thế này cũng rất là mệt nhọc rồi.

"Vâng." Gật gật đầu, nếu mình đã lựa chọn ở lại, vậy nàng cũng chuẩn bị tốt tâm lý cho những chuyện xảy ra sau này rồi.

"Dù sao ta cũng ở trong kinh thành, ta tuyệt đối không cho phép những chuyện giống như lúc trước xảy ra nữa." Nghĩ đến chuyện hưu thê nạp thiếp lần trước, hắn liền phát hỏa. Nhưng nhìn thấy bộ dạng đó của Tư Đồ Dương Lễ, quả thực chính là không có chỗ phát hỏa, lúc này mới khiến hắn càng thêm phiền muộn.

Bàn tay nhỏ bé buông bàn tay của Tư Đồ Dương Lễ ra, đi tới bên cạnh ca ca, nàng kéo cánh tay hắn làm nũng: "Chỉ biết ca ca là tốt nhất mà." Nịnh nọt lúc thích hợp chính là vũ khí tốt nhất.

"Muội đó." Hết cách với nàng, đành sủng nịch chạm nhẹ một lên cái mũi nhỏ của nàng.

Đáng yêu, chu chu cái mũi nhỏ, nàng cười đến rất hạnh phúc.

Hai huynh muội đối thoại đã làm cho người ta đoán được mấy phần kết quả, nhưng phu thê Tư Đồ vẫn không yên lòng, kéo Tư Đồ Dương Lễ qua một bên, truy hỏi một phen.

"Tiểu Dương, Khởi nhi nói như thế nào?"

"Nói gì ạ?" Hắn không hiểu cha nương muốn hỏi cái gì, hơn nữa, sự chú ý của hắn đều dồn hết vào Vân Mộng Khởi, không hề để ý xem rốt cuộc cha nương hắn muốn hỏi cái gì.

"Khởi nhi có đi nữa không?" Thật cảm thán, đoán chừng trên thế gian này chỉ có Vân Mộng Khởi mới chịu được nhi tử. Nói chuyện với nó là một chuyện rất phiền phức.

"Vì sao Mộng Mộng muốn đi ạ?" Mộng Mộng rõ ràng đã nói là không rời đi mà, vì sao còn muốn đi chứ?

Hắn hoàn toàn hiểu nhầm ý của cha nương hắn rồi. Song, bây giờ hắn đã biết Khởi nhi trong lời của cha nương chính là Mộng Mộng, đây cũng coi như là tiến bộ nhỉ?

Hơi nghẹn lời, nhưng Ngọc Tuyết Lâm vẫn dùng hết tính kiên nhẫn, tiếp tục nói: "Không ai nói Khởi nhi muốn đi mà."

"Vậy vì sao nương lại hỏi Mộng Mộng có đi nữa không?" Thật kỳ quái, rõ ràng chính là nương nói mà, vì sao giờ nương lại bảo không nói, thật sự là quá kỳ quái.

Nhìn chằm chằm hắn giống như nhìn kẻ quái dị, phu thê Tư Đồ đột nhiên có loại cảm giác chỉ biết câm nín.

"?"

Khó hiểu nhìn vẻ mặt kỳ quái của cha nương, Tư Đồ Dương Lễ cảm thấy rất thú vị, cũng nghiêng đầu, cố gắng học dáng vẻ của bọn họ.

"Tiểu Dương..." Tư Đồ Chính Không bắt đầu cảm thấy Vân Mộng Khởi thực sự rất rất giỏi, chẳng những có thể nói chuyện với nhi tử, mà còn nói rõ ràng đạo lý với nó, thật sự là quá lợi hại. Dù cho Tư Đồ Dương Lễ là nhi tử của bọn họ thì thỉnh thoảng bọn họ vẫn thấy rất vô lực với nó.

Ở trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, một người tức phụ tốt như vậy, coi như nhi tử ngốc không thể giữ con bé lại thì hắn sẽ nghĩ mọi cách để giữ con bé lại.

"Chuyện gì ạ?" Rất chăm chú nhìn cha, chờ xem cha hắn muốn nói gì.

"... ..." Bị nhi tử dùng ánh mắt ngây thơ trong nhìn chằm chằm, Tư Đồ Chính Không cảm thấy có vài phần vô lực, đáp: "Ta và nương con nói là......"

Không đợi Tư Đồ Chính Không nói xong đã bị Vân Mộng Khởi đang chú ý đến tình huống bên này giải vây rồi. Nàng phát hiện vẻ mặt của phu thê Tư Đồ rất bất đắc dĩ, liền biết trong quá trình câu thông đã xuất hiện vấn đề, nàng đương nhiên là 'xả thân vì nghĩa' qua cứu bọn họ rồi.

"Cha, nương."

"A, Khởi nhi."

Phu thê Tư Đồ nhìn thấy nàng đi tới, hai mắt đột nhiên tỏa sáng giống như là nhìn thấy chúa cứu thế, khiến Vân Mộng Khởi không khỏi cảm buồn cười.

Ngọc Tuyết Lâm nghênh đón, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, trong nụ cười lộ ra ý lấy lòng, khiến cho Vân Mộng Khởi đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng.

"Khởi nhi, có phải con sẽ không đi nữa đúng không?"

Lúc trước, Khởi nhi thừa dịp ban đêm đến tìm nàng, còn vô cùng kiên định yêu cầu nàng thay thế nhi tử ngốc của nàng viết tờ hưu thư, mỗi khi nghĩ tới, nàng luôn cảm thấy khổ sở. May mà, lúc đó Khởi nhi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi những tổn thương do Tiểu Dương tạo thành nên chưa kịp có hưu thư đã rời đi, lúc này mới để bọn họ không mất đi một tức phụ ngoan hiền chân chính. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi cảm thán, có lẽ Khởi nhi đã được định trước là tức phụ của nhà họ rồi.

"Vâng, đúng ạ." Biết cha nương lo lắng cái gì, nàng cũng không hề giấu giếm.

"Rất xin lỗi nương, con đã để ngài và cha lo lắng rồi."

"Hài tử ngốc." Vỗ vỗ tay Vân Mộng Khởi, chỉ cần nghe thấy hai người trẻ tuổi đã hòa hợp, coi như là bỏ thêm tâm tư thì cũng cảm thấy đáng giá.

"Đã không còn chuyện gì, vậy ta và Chi Kỳ đi trước đây." Mặc dù muốn xem kịch vui nhưng hắn vẫn rất lo lắng cho ái phi ở một mình trong vương phủ.

"Quỷ nha đầu, có chuyện gì thì bảo người đến vương phủ báo cho huynh biết." Ngoài miệng thì dặn như thế nhưng trong lòng hắn đã có tính toán khác. Hắn định sắp xếp vài người giúp hắn bảo vệ nàng thì mới an tâm, ngộ nhỡ có việc gì mà hắn không kịp chạy tới thì nàng vẫn tìm được người giúp.

"Cảm ơn ca ca." Cười cười nói lời cảm ơn ca ca, không khó để nhìn ra tâm tình của nàng tốt đến mức nào.

"Cảm ơn." Tư Đồ Dương Lễ đi tới bên cạnh nàng, vươn tay ôm nàng vào lòng, học dáng vẻ của nàng, cười và nói cảm ơn Vân Chi Kỳ.

Vân Chi Kỳ tức giận trừng Tư Đồ Dương Lễ, sau đó như nhớ ra cái gì, hùng hổ đi tới trước mặt Tư Đồ Dương Lễ, nâng tay xách cổ áo hắn, rất là hung ác cảnh cáo: "Tiểu tử ngốc, còn dám làm ra những chuyện khiến muội muội ta thương tâm, để xem ta trừng trị ngươi như thế nào."

"Ca ca!" Hành động của hắn khiến Vân Mộng Khởi không khỏi kinh hô.

"Chi Kỳ?" Không chỉ có Vân Mộng Khởi bị hù dọa, ngay cả vị Thụy Vương gia Lý Hạo cũng bị hành động bất ngờ của hắn hù dọa.

Phu thê Tư Đồ cũng kinh sợ, chỉ sợ Vân Chi Kỳ nhất thời mất khống chế mà đánh lên người nhi tử bảo bối của bọn họ.

Đáng tiếc, những người khác đều bị hù dọa, nhưng đương sự lại bày ra vẻ mặt mờ mịt, không biết vì sao Vân Chi Kỳ đột nhiên tức giận, còn túm cả người mình vào gần sát hắn.

"Hả?"

"Hừ." Tư Đồ Dương Lễ nghe không hiểu, những người khác nghe hiểu là được, chỉ cần đạt được hiệu quả như hắn mong muốn là xong.

Hắn nói xong, liền buông cổ áo của Tư Đồ Dương Lễ ra, phất tay áo rời đi trước tiên. Lý Hạo nhìn bóng lưng của Vân Chi Kỳ, buồn cười lắc lắc đầu, cũng rời đi theo.

Còn không thừa nhận chính mình luyến muội thái quá sao? Hừ hừ, bị hắn bắt được nhược điểm rồi. Song, Vân Chi Kỳ không thừa nhận cũng chẳng sao, trong lòng mọi người biết là được rồi.

Thấy Lý Hạo và Vân Chi Kỳ rời đi, Ngự lâm quân cũng áp giải Mộng Vân và huynh muội Lý gia rời đi. Tình tiết chuyển biến đột ngột, xem ra, trong khoảng thời gian tới, cư dân trong kinh thành lại có chuyện để bàn tán rồi.

"Khởi nhi, con và Tiểu Dương về phòng nghỉ ngơi một chút đi, những chuyện khác để xử lý sau." Trải qua nhiều chuyện như vậy, mọi người hẳn là rất mệt mỏi, Tư Đồ Chính Không quyết định để mọi người nghỉ ngơi và hồi phục sức lực rồi lại xử lý những chuyện khác sau.

"Vâng, vậy cha nương, con và Dương Lễ xin cáo lui trước."

Vân Mộng Khởi không hề dài dòng, kéo Tư Đồ Dương Lễ rời khỏi đại sảnh trước. Giống như cha đã nói, dù sao cũng đã xử lý xong sâu mọt trong Tư Đồ gia rồi, những việc khác cứ xử lý từ từ, không cần phải gấp gáp.

Đợi hai tiểu bối rời đi, Tư Đồ Chính Không đi tới bên cạnh quản gia Hà, vỗ vỗ bả vai ông ta, nói cám ơn.

Trải qua một loạt chuyện, hắn càng nhìn thấu người bên cạnh, ai mới là thật sự trung thành, ai chỉ là kẻ dối trá nịnh hót. Sau khi Tư Đồ gia trải qua trận mưu tài sát mệnh, đoạt lại gia sản này, đã tiến hành một cuộc 'thay máu' trong đám người phụ trách các sản nghiệp, hành động này đã khiến toàn bộ thương giới khiếp sợ.

Dù sao thì sản nghiệp của Tư Đồ gia cũng rất lớn, có nhiều hiệu buôn trong khắp thành to, trấn nhỏ.

Tư Đồ Dương Lễ và Vân Mộng Khởi ở chung, lại khôi phục vẻ ngọt ngào trước đây, hai người có thể nói là 'cung không rời nỏ, nỏ không rời cung', thấy một người ắt có thêm một người.

Ba năm, thỉnh thoảng còn thấy được hai người dạo phố, chơi đùa khắp phố lớn, ngõ nhỏ trong kinh thành, đôi khi cả hai còn chạy tới Thụy vương phủ ở vài ngày.

Đương nhiên, dưới sự dốc lòng chăm sóc của Vân Mộng Khởi, một năm sau, tất cả độc trong người Ngọc Tuyết Phù và Tư Đồ Dương Lễ đều được thanh trừ sạch sẽ, thân thể còn càng ngày càng tốt. Chỉ là, mặc dù giải hết độc, nhưng tổn thương đã tạo thành thì không thể cứu vãn.

Ngọc Tuyết Phù bởi vì trong thân thể tích tụ độc tố nhiều năm, thân thể tổn thương nặng, cộng với tuổi tác tăng lên, nàng và Lý Hạo chẳng thể có hài tử được nữa. Còn Tư Đồ Dương Lễ, tuy rằng chẳng thể khôi phục trí lực, nhưng có thể thông qua kiên trì giáo dục để khôi phục đến trình độ khá hơn. Chỉ là, vẫn còn kém xa so với người bình thường.

Đối với chuyện Tư Đồ Dương Lễ không thể khôi phục trí lực, phu thê Tư Đồ vẫn cảm thấy khá thất vọng, nhưng ngẫm lại, nhi tử có thể sống thọ hơn là chuyện đủ để bọn họ vui mừng. Tưởng tượng không lâu sau có thể ôm tôn tử, hai người cũng nhẹ nhõm đi nhiều.

Đáng tiếc, bọn họ muốn ôm tôn tử, đành phải trải qua một chút đau khổ không nhỏ.

"Mộng Mộng!"

Sáng sớm hôm nay, Tư Đồ Dương Lễ lại bị cha nương đang sốt ruột muốn ôm tôn tử của hắn kêu qua, sau gần một canh giờ dẫn dắt từng bước, mới thả hắn đi. Cuối cùng hắn cũng thoát khỏi "Ma chưởng" của cha nương, chuyện thứ nhất đương nhiên là tìm Vân Mộng Khởi, còn chuyện thứ hai là nhờ nàng 'chỉ dạy' những chỗ khó hiểu trong lời của cha nương.

Nếu như nói, Tư Đồ Dương Lễ là vật hy sinh đầu tiên cho nguyện vọng muốn ôm tôn tử của cha nương hắn, còn Vân Mộng Khởi tuyệt đối là vật hy sinh thứ hai. Dù sao, dựa vào quan hệ như trẻ sinh đôi liền thể của nàng và Tư Đồ Dương Lễ, cho dù nàng muốn trốn cũng trốn không thoát. Huống chi nàng còn tự sa đầu vào lưới, không muốn trốn tránh.

"Hôm nay hình như cha nương thả chàng khá sớm đấy." Ha ha, nàng cười nhìn người vội vã chạy đến bên cạnh mình, trêu ghẹo.

"Mới không còn sớm đâu." Hắn bĩu môi oán giận.

"Cha nương nói hoài nói hoài, vẫn không chịu để ta rời đi." Kỳ thật, phu thê Tư Đồ đã qua đây mấy lần, Tư Đồ Dương Lễ đã sớm không để ý hai người gọi nữa, chỉ vì Vân Mộng Khởi muốn hưởng thụ thời gian riêng tư nên cứ thích đẩy hắn vào hố lửa.

"Lại đây, uống một ngụm trà đi." Nàng đưa chén trà của mình cho hắn, cũng không quan tâm tiếng oán hận của hắn.

Ngồi xuống nhận lấy chén trà, ngoan ngoãn uống một ngụm trà, hắn mới tiếp tục ra sức cầu cứu.

"Mộng Mộng, lần sau cha nương gọi ta, ta không đi nữa nhé?"

Xem ra, coi như là kể ngốc, có kinh nghiệm bị "dằn vặt" cũng muốn từ chối.

"Không được." Nàng từ chối yêu cầu của hắn mà chẳng thèm nghĩ ngợi.

Vốn là, nếu như mỗi ngày cha nương không gọi hắn qua dạy dỗ một chút thì hai người bọn họ gần như là ở cạnh nhau suốt mười hai canh giờ. Đương nhiên, nàng đúng là rất hưởng thụ sự vui vẻ khi hai người ở cùng một chỗ, nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn muốn có chút riêng tư. Cho nên, vì chút riêng tư đó của nàng, hắn thân là tướng công đành vất vả chút rồi.

"Tại sao vậy?" Mất hứng bĩu môi, trên mặt đầy vẻ hờn giận.

"Đúng rồi, hôm nay cha nương đã nói gì với chàng thế?" Nàng đúng là rất bội phục cha nương, mỗi ngày đều dùng những lời nói khác nhau để dạy hắn chuyện nối dõi tông đường, còn không lặp lại nữa.

Cũng vì lời khác nhau nên mỗi ngày đều làm cho Tư Đồ Dương Lễ khó hiểu, có nghe cũng chẳng hiểu. Không biết nếu như cha nương biết được mỗi ngày họ lãng phí nhiều nước bọt như vậy mà Tư Đồ Dương Lễ vẫn như vịt nghe sấm, không hiểu gì cả thì bọn họ có cảm thấy rất vô lực không.

"Không biết." Giận vì bị nàng từ chối, hắn cũng dỗi, không chịu ngoan ngoãn nói với nàng như bình thường.

"Được rồi, không biết thì thôi." Nàng chẳng thèm so đo, vốn là, nếu như không phải muốn dời đi sự chú ý của hắn thì nàng cũng chẳng muốn hỏi vấn đề này. Ai kêu mỗi ngày cha nương đều nói một vấn đề chứ, mặc dù lời không trùng lặp nhưng nội dung chủ yếu vẫn na ná như nhau.

"Vậy chàng có muốn ra ngoài chơi với thiếp không?" Cũng không sợ hắn hờn dỗi, dù sao thì nàng có rất nhiều cách khiến hắn nguôi giận.

"Muốn!"

Xem đi, hắn tức giận được mấy giây nào, lại cười toét miệng muốn đi chơi cùng nàng rồi. Về phần cuộc sống như thế này sẽ kéo dài được bao lâu thì cứ chờ đến khi hai người họ chân chính động phòng và nàng mang thai tiểu bảo bảo đi.

Chỉ là, Vân Mộng Khởi hình như rất hưởng thụ cuộc sống như thế nên chưa thay đổi vội. Cho nên, phu thê Tư Đô đành phải tiếp tục vất vả một khoảng thời gian rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play