Thấy Vân Chi Kỳ kéo Vân Mộng Khởi định rời đi, hiếm khi Tư Đồ Dương Lễ phản ứng kịp thời, vươn tay nắm lấy tay còn lại của nàng.
"Mộng Mộng."
"Mộng cái gì mà Mộng, Khởi nhi đã không còn quan hệ với các người nữa." Lúc
trước, chuyện nạp thiếp hưu thê đã quá ầm ỹ, lúc đó muội muội chịu uất
ức, hắn không thể coi như chưa từng xảy ra mà để muội muội tiếp tục ở
lại Tư Đồ gia.
"Này......" Ngọc Tuyết Lâm cũng muốn nói giúp nhi
tử, thế nhưng, tình huống lúc đó......Nàng thật sự không biết nên giải
thích như thế nào giúp nhi tử cả.
"Ca ca Vân gia, lúc đó Tiểu Dương không có ý hưu thê đâu." Tư Đồ Chính Không mở miệng nói.
Lúc đó là chính Khởi nhi yêu cầu hưu thê, cũng không phải ý của Tiểu Dương, hơn nữa, Tiểu Dương còn chẳng biết gì cả mà. Hắn cứ tưởng lần này hai
huynh muội họ nguyện ý giúp đỡ, hơn nữa, Khởi nhi cũng chủ động tìm Tiểu Dương về thì mọi chuyện đã xong rồi chứ.
"Tuy hắn không có ý
hưu thê nhưng đã có ý nạp thiếp, con không thể để muội muội mình chia sẻ trượng phu với nữ nhân khác." Có lẽ, trong thời phong kiến này thì suy
nghĩ của hắn rất kinh hãi thế tục,
nhưng hắn không thể chấp nhận chuyện có rất nhiều người chỉ vì muốn nối
dõi tông đường mà nạp thiếp. Hắn sẽ không nạp thiếp, cũng không hi vọng
muội muội mình trở thành người bị hại vì lễ giáo truyền thống.
"Kỳ thực, con cũng biết, Tiểu Dương hoàn toàn không biết nạp thiếp là gì,
lúc đó, nó bị người ta kích động mà thôi." Đôi huynh muội Lý gia đáng
chết kia, hại người ta thê thảm quá đi.
"Có lẽ hắn không hiểu,
nhưng ngài có thể bảo đảm hắn sẽ không bị người ta kích động lần nữa,
lại ầm ĩ muốn nạp thiếp không?" Ngộ nhỡ ngày náo đó lại có thêm một Lý
Phiên Phiên, có phải Tư Đồ Dương Lễ lại ầm ỹ muốn nạp thiếp, khiến Khởi
nhi tổn thương thêm lần nữa không? Hắn không thể mạo hiểm như vậy.
Vấn đề của hắn, không ai có thể bảo đảm, bởi vì, cho dù bọn họ có bảo đảm,
nhưng bản thân Tư Đồ Dương Lễ tựa như một quả bom hẹn giờ, không đoán
được đâu.
"Ai cũng không thể bảo đảm, vậy sao hai người có thể kêu con yên tâm để muội muội ở lại chứ!"
Nói xong, hắn lại kéo Vân Mộng Khởi, chuẩn bị đi ra ngoài. Như phản ứng dây chuyền, một kéo một, coi như Vân Mộng Khởi không có kéo tay Tư Đồ Dương Lễ thì chính hắn cũng bị kéo đi vì đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của
nàng.
Vân Chi Kỳ quay đầu lại, hơi tức giận trừng Tư Đồ Dương Lễ, vươn tay kéo tay Tư Đồ Dương Lễ ra khỏi bàn tay nhỏ bé của Vân Mộng
Khởi, không cho hắn tiếp tục nắm tay muội muội mình.
"Mộng Mộng." Mặc dù bị kéo ra, nhưng Tư Đồ Dương Lễ vẫn không buông tha, tiếp tục giữ chặt nàng.
"Ngươi làm gì thế?" Tên ngốc này thật khiến người ta phát hỏa mà.
"Mộng Mộng." Hắn toàn phớt lờ Vân Chi Kỳ, trong mắt, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến một mình Vân Mộng Khởi.
Lý Hạo cũng không vội rời đi, lúc trước để quỷ nha đầu kia lợi dụng đến
diễn kịch cho nàng xem, hiện tại vừa khéo, nàng đành phải diễn một đoạn
kịch đặc sắc cho hắn thưởng thức, hắn không xem thì thật lãng phí. Hắn
lại ngồi xuống tiếp tục xem, không xem thì thật có lỗi với mình.
"Mộng cái gì mà Mộng, Tư Đồ Dương Lễ, ta nói với ngươi......"
Nói cái quỷ gì chứ, Vân Chi Kỳ giống như nghĩ tới điều gì, đột nhiên im
bặt. Hắn vô thức nhớ đến, mặc kệ hắn có nói đạo lý to lớn gì với Tư Đồ
Dương Lễ, coi như có nói cạn lời thì chưa chắc Tư Đồ Dương Lễ đã biết,
vậy hắn thật sự muốn lãng phí nước bọt vậy sao? Đừng, hắn không ngốc vậy đâu.
"Mộng Mộng..." Tư Đồ Dương Lễ vẫn mặc kệ Vân Chi Kỳ, cũng
không quan tâm rốt cuộc Vân Chi Kỳ muốn nói gì với mình, sự chú ý của
hắn chỉ tập trung vào Vân Mộng Khởi.
Vân Chi Kỳ lập tức có cảm
giác 'nghẹn lời muốn ngước lên hỏi trời xanh', cuối cùng vẫn quyết định
trao quyền định đoạt cho muội muội, để Vân Mộng Khởi tự xử lý Tư Đồ
Dương Lễ.
"Khởi nhi, tự muội quyết định đi." Nói chuyện với Tư Đồ Dương Lễ thật sự quá mệt, nhưng Vân Chi Kỳ vẫn rất bội phục Tư Đồ Dương Lễ, ngay cả hắn to như vậy, đứng ngay bên cạnh nói chuyện với hắn ta,
hắn ta cũng hoàn toàn phớt lờ, hắn thật sự cảm thấy Tư Đồ Dương Lễ rất
lợi hại. Vân Chi Kỳ đi tới bên cạnh Lý Hạo, tìm cái ghế tựa rồi ngồi
xuống.
"Ha ha, không ngờ cũng có chuyện con không làm được." Lý
Hạo buồn cười nhìn nghĩa tử hắn mới nhận nuôi, hiếm khi nhìn thấy Vân
Chi Kỳ khó xử, không cười nhạo một phen, đúng là xin lỗi bản thân.
Vân Chi Kỳ tặng cho hắn một lườm cháy sém, cũng không so đo với Lý Hạo.
Nhìn Tư Đồ Dương Lễ, bản thân Vân Mộng Khởi cũng cảm thấy rất mâu thuẫn, không biết phải làm như thế nào mới tốt.
Giống như ca ca đã nói, nàng cũng không muốn chia sẻ tình yêu của tướng công
với những nữ nhân khác, cũng không dám bảo đảm về sau sẽ không xảy ra
chuyện tương tự nữa, nhưng nhìn hắn ỷ lại vào mình như thế, nàng thật sự không biết phải làm gì.
Nàng thích hắn sao? Điểm này, nàng có thể khẳng định, nàng vẫn thích hắn. Thế nhưng......
"Dương Lễ..." Khó khăn mở miệng, nàng muốn nói rõ ràng với hắn, nhưng lại không biết phải nói từ đâu.
"Ừ?" Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, Tư Đồ Dương Lễ cảm thấy khó hiểu, nghiêng đầu, mê man nhìn nàng.
Quay đầu nhìn ca ca và phu thê Tư Đồ, sau đó nàng lật tay nắm lấy bàn tay Tư Đồ Dương Lễ, nói: "Ca ca, cha, nương, con và chàng nói chuyện riêng một chút." Nàng cũng cần cẩn thận suy nghĩ, xem nói thế nào để cho hắn
hiểu.
"Ừ, hai đứa nói chuyện kỹ đi." Phu thê Tư Đồ đương nhiên sẽ không phản đối lời của nàng, hơn nữa, còn là ước gì được nấy, bởi vì
điều này cho thấy sự tình vẫn lật chuyển được. Đương nhiên, lần này phải dựa vào biểu hiện của nhi tử bảo bối rồi.
"Cũng tốt, bọn muội
nói chuyện đi." Chỉ cần đừng kêu hắn nói thì hắn sẽ không có ý kiến.
Hiện tại, hắn cảm nhận sâu sắc rằng nói chuyện với Tư Đồ Dương Lễ rất là phiền phức, hắn không có hứng thú thử nói chuyện với Tư Đồ Dương Lễ lần nữa đâu.
Dắt Tư Đồ Dương Lễ ra khỏi đại sảnh, nàng định đến bờ
hồ trong đình hóng mát ở hậu viện ngồi xuống, từ từ nói rõ với hắn. Về
phần phải đi hay ở, cứ đợi nói xong xuôi rồi quyết định.
Tư Đồ
Dương Lễ ngoan ngoãn để nàng kéo mình, im lặng đi theo phía sau nàng.
Nói hắn hiểu cũng tốt, không hiểu cũng tốt, nói
chung, lúc này trong lòng hắn luôn có âm thanh đang nhắc nhở hắn, kêu
hắn đừng để Vân Mộng Khởi rời đi. Mặc dù hắn không biết vì sao, nhưng
hắn đương nhiên muốn tuân theo ý nghĩ trong lòng, kiên quyết không chịu
dễ dàng buông tay nàng.
"Con không đi theo à?" Lý Hạo còn tưởng
rằng Vân Chi Kỳ sẽ lén lút theo sau nhưng không ngờ Vân Chi Kỳ lại ngồi
bất động như núi, Lý Hạo thật sự tò mò hắn đang suy nghĩ gì.
"Hôm nay ngài nói nhiều lời thừa quá." Giữ nguyên tác phong thích hợp,
thưởng cho Lý Hạo một lườm cháy sém, hoàn toàn không để thân phận Vương
gia tôn quý của hắn vào mắt.
"Ta còn tưởng con bị luyến muội rất nghiêm trọng đó." Hóa ra cũng chỉ như trong tưởng tượng của hắn thôi.
"Lại nói lời vô ích, cẩn thận con bỏ chạy, không kế thừa tước vị của ngài
nữa." Ở trong mắt hắn, tước vị Thụy vương kia còn không quan trọng bằng
được tự do tự tại, nếu như không phải vì muốn ở gần chăm sóc muội muội,
hắn mới không hiếm lạ đâu.
Xem đi, coi như Vân Chi Kỳ không thừa
nhận mình luyến muội, nhưng chỉ cần là người quen thì đều biết rõ. Ai
bảo mỗi lần hắn làm hay quyết định một chuyện đều suy nghĩ cho muội muội của hắn trước chứ.
"Được, được, được, coi như ta sợ con." Xua
xua tay tỏ vẻ mình chịu thua, mặc dù hắn không quá để ý đến chuyện có
hài tử để thừa kế tước vị, nhưng ái phi hắn lại luôn tự trách vì không
thể sinh nhi tử hay nữ nhi cho hắn. Nếu như nói Vân Chi Kỳ là "Muội nô"
điển hình, vậy hắn chính là 'Thê nô' rất điển hình.
Phu thê Tư Đồ khôn khéo giữ mình không xen mồm vào cuộc trò chuyện của hai người, vốn Vân Chi Kỳ đã hơi bất mãn với bọn họ rồi, nếu như không cẩn thận chọc
tức nó, nó liền đưa dâu hiền của mình đi thì bọn họ lỗ to.
Còn
Vân Mộng Khởi dắt Tư Đồ Dương Lễ đi tới bờ hồ trong đình hóng mát ở hậu
viện, đến bàn đá cẩm thạch, hai người ngồi sang hai bên.
Vân Mộng Khởi nhìn hắn, không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không nói lời nào, còn Tư Đồ Dương Lễ càng không có gì để nói, chỉ cần để hắn luôn nhìn
thấy Vân Mộng Khởi, hắn liền hài lòng.
Hít sâu mấy hơi, nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý để nói chuyện với hắn.
"Dương Lễ."
"Ừ?"
"Chàng biết nạp thiếp là gì không?"
Hắn lắc lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
"Hai người chúng ta đã thành thân, chàng hiểu không?"
Hắn gật gật đầu, đáp: "Biết rồi, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ." Ở
trong lòng hắn, định nghĩa của thành thân chính là hai người vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
"Lúc này, nếu như chàng lại nói muốn thành thân
với nữ tử khác, vậy gọi là nạp thiếp, hiểu chưa?" Nói đơn giản như thế,
chắn hắn có thể hiểu được.
Sau khi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Thế nhưng thiếp không thích, cũng không muốn chàng nạp thiếp, chàng hiểu chứ?"
"Vì sao không thích?" Vĩnh viễn ở cùng một chỗ, vì sao Mộng Mộng không thích chứ? Hắn nghĩ mãi không ra.
Nhìn hắn, trong lòng nàng đang cân nhắc phải làm thế nào để hắn hiểu được
cảm thụ của mình. Trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định dùng cách
giải thích đơn giản nhất.
"Thiếp nói thế này, nếu có nam nhân
khác đến, cùng chàng chia sẻ tình cảm của thiếp, chàng có nguyện ý
không?" Nếu như nàng nói như thế mà hắn vẫn không thể hiểu được tâm tình của nàng, vậy nàng đành buông tha. Dù sao tình yêu đơn phương cũng
không phải tình yêu chân chính và lâu dài.
"Nam nhân khác?" Đầu óc lập tức xoay chuyển, nhưng nhìn vẻ mặt mờ mịt của hắn, đã biết hắn vẫn chưa hiểu rõ ý tứ của nàng.
"Chính là sau này thiếp không thể thời thời khắc khắc ở cùng một chỗ với chàng." Lần này chắc là hắn hiểu đi.
"Không được!" Vừa nghe nàng nói không thể thời thời khắc khắc ở cùng một chỗ, Tư Đồ Dương Lễ lập tức từ chối rất to.
"Vậy chàng đã biết vì sao thiếp không muốn cho chàng nạp thiếp chưa?"
Lại nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hình như hắn hơi hơi hiểu ra.
"Là bởi vì Mộng Mộng không thể thời thời khắc khắc ở cùng một chỗ với ta sao?" Cho nên nàng mới không muốn sao?
"Có thể nói như vậy."
"Vậy ta không muốn nạp thiếp, ta muốn thời thời khắc khắc ở cùng Mộng Mộng."
Đối mặt với lời ước hẹn bất ngờ của hắn, nàng đột nhiên không biết phải đáp lại như thế nào. Đây đúng là lời ước hẹn mà nàng luôn muốn nghe kể từ
sau chuyện lần trước, thế nhưng, khi nghe được, nàng lại cảm thấy hơi
lúng túng.
"Mộng Mộng?" Sao đột nhiên lại im lặng thế? Chẳng lẽ...
"Ta nói sai, Mộng Mộng mất hứng hả?"
Nàng lắc lắc đầu, đáp: "Thiếp không hề mất hứng." Có lẽ là rất vui sướng đi.
"Vậy ta không nạp thiếp, Mộng Mộng vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ta, đừng đi, có được không?" Nếu hắn đã hứa hẹn thì hắn cũng hi vọng nhận được đáp
án của nàng.
"Chàng thực sự không nạp thiếp sao?" Ngộ nhỡ lại
xuất hiện một nữ tử đối xử rất tốt với hắn, tâm tư tiểu hài tử của hắn
nổi lên, lại đột nhiên thay đổi nói muốn nạp thiếp, vậy nàng nên làm thế nào đây?
Hắn dùng sức gật gật đầu, đáp: "Thực sự." Chỉ cần có thể vĩnh viễn ở cùng với Mộng Mộng, hắn thực sự, thực sự không nạp thiếp.
"Vậy ngộ nhỡ lại xuất hiện một nữ tử đối xử rất tốt với chàng thì sao?"
"Sẽ không." Hắn lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có loại chuyện này phát sinh.
"Làm sao chàng biết là không chứ?"
"Không có ai đối xử tốt với ta hơn Mộng Mộng." Tư Đồ Dương Lễ nói chắc như
đinh đóng cột, cũng không biết hắn lấy sự tự tin này từ đâu ra nữa.
"... ..." Nàng nhìn hắn, đột nhiên có chút cảm thán, cảm thán rốt cuộc hắn đã hiểu được nàng đối xử với hắn rất tốt.
"Vậy ngộ nhỡ sẽ xuất hiện một nữ tử mà chàng rất thích thì sao?" Nói nàng
suy nghĩ nhiều cũng được, nàng cũng phải hỏi rõ ràng, đây gọi là 'Một
lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng'.
"Sẽ không, ta sẽ không thích nữ tử khác." Hắn không có lòng tham, chỉ cần thích Mộng Mộng là được rồi.
"Thực sự?"
"Thực sự."
"..." Nhìn sự kiên định trong mắt hắn, trong lòng nàng dâng lên niềm cảm động, nàng đột nhiên có sự kích động, muốn ôm chặt hắn.
"Mộng Mộng?" Sao Mộng Mộng không nói gì chứ? Thật kỳ quái.
Nếu trong lòng đã nghĩ thế thì cứ hành động đi!
Nàng đứng lên, đi tới bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống. Nhìn nhất cử nhất động
của nàng, mặc dù Tư Đồ Dương Lễ không biết nàng muốn làm gì, nhưng hắn
vẫn lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì cả. Vươn tay vòng qua eo hắn, dựa
sát cả người vào trong ngực hắn.
"Mộng Mộng?" Đối với sự chủ động của nàng, hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn, rất tự giác vươn tay bế nàng
lên ngồi trên bắp đùi mình.
Nàng an tĩnh ngồi trong ngực hắn, nói ra câu hứa hẹn với hắn: "Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ, thiếp sẽ không rời đi nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT