Cứ như vậy, người trong thôn liền thấy một nữ tử xinh đẹp mặc y phục trắng như tuyết, ừm, mặc dù không thấy mặt, nhưng hẳn là rất đẹp đi, mang
theo một tên ăn mày dơ dáy, bẩn thỉu đi trên đường.
Trong thôn
này ai cũng biết tên ăn mày bẩn thỉu kia, không biết hắn chui ra từ đâu, một tháng trước cứ đứng trong thôn bọn họ. Ngoại trừ trộm bánh báo ra,
hắn chưa từng làm chuyện xấu gì, cho nen ở trong thôn, ngoại trừ ông chủ tiệm bánh bao hận hắn tận xương tủy ra thì chẳng ai để ý nhiều đến sự
tồn tại của hắn. Thế nhưng, mấy đứa bé chưa hiểu chuyện trong thôn thỉnh thoảng vẫn cầm đá hoặc thứ gì đó ném hắn.
"Woa, woa, kẻ ngốc, kẻ ngốc, kẻ ngốc tới!"
"Là kẻ ngốc, kẻ ngốc lại tới!"
Ở trên đường đi, một vài đứa bé thấy hắn liền chỉ vào hắn, châm biếm hắn. Có lẽ trẻ con rất là đơn thuần, nhưng có đôi khi cũng vì phần đơn thuần này đã vô tình làm ra những chuyện tổn thương người khác mà không hay
biết. Chỉ thấy một đứa bé trai nhặt cục đá ở dưới đất lên, ném vào Tư Đồ Dương Lễ.
"Ai đau." Tư Đồ Dương Lễ che đầu, máu liền chảy ra từ kẽ tay hắn.
Nghe thấy hắn hô đau, Vân Mộng Khởi dừng bước, nhíu mày quay đầu xem rốt
cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy trên trán hắn có thêm vết
thương, trong mắt nàng thoáng qua sát khí.
Đáng chết, rốt cuộc một tháng qua hắn đã sống thế nào vậy?
Vốn là, thấy hắn trộm bánh bao bị người đuổi theo đánh, đã khiến nàng giật
mình rồi, giờ ngay cả đi trên đường cũng bị đứa bé chưa hiểu chuyện cầm
đá ném. Vậy chưa cần phải nói, nàng cũng có thể tưởng tượng vết thương,
vết bầm trên người hắn nhiều đến cỡ nào.
Nàng vội vàng quay đầu
nhìn đứa bé trai cầm đá ném Tư Đồ Dương Lễ, mặc dù nàng im lặng, trên
đầu còn đội đấu lạp khiến người ta không thấy rõ mặt, nhưng chẳng biết
vì sao, nàng vẫn khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
Trưởng bối của đứa bé cầm đá ném
người vội vàng kéo nó trốn ra phía sau mình, rồi vội vàng nói xin lỗi.
"Xin lỗi, xin lỗi."
Tư Đồ Dương Lễ ngây ngốc đứng tại chỗ, che cái trán bị thương, không biết
phải làm sao. Có lẽ hắn chả hiểu gì, nhưng Vân Mộng Khởi vốn không phải
là người dễ nói chuyện, ít nhất là trong lúc người mà nàng để ý bị
thương. Cho dù hắn có khiến nàng thương tâm khổ sở đến đâu, nhưng thấy
hắn bị thương, nàng vẫn không nhịn được cơn tức giận.
"Đứa bé
chưa hiểu chuyện, nhưng các ngươi thân là đại nhân (người lớn) cần phải
dạy dỗ thật kỹ, còn bé mà đã không có lòng khoan dung, lớn lên thì sẽ ra sao? Thấy người khác bất hạnh không biết đồng cảm thì thôi, nhưng cũng
đừng bỏ đá xuống giếng." Mặc dù từng câu từng chữ của nàng rất thản
nhiên nhẹ nhàng, nhưng đối với trưởng bối không biết quản lý nghiêm đứa
bé nhà mình mà nói, lại giống như bị nghiêm khắc quất roi, đều ngượng
ngùng nói xin lỗi, sau đó kéo đứa bé nhà mình vào trong nhà trốn.
Nàng chính là có kiểu khí thế này, lúc ở phủ Tư Đồ cũng như vậy, tuy nàng
không phải quản gia nhưng vẫn biết hết mọi thứ. Trong lòng một mảng sáng sủa, chọc tới nàng thì cho dù nàng chỉ im lặng, dựa vào luồng khí thế
ấy cũng có thể làm cho người ta tự động nhận lỗi. Huống chi là nàng còn
dùng những lời nói mềm mỏng song vẫn chứa đựng sự trách cứ, đương nhiên
sẽ làm cho kẻ phạm lỗi vô cùng xấu hổ.
Rất hiếm khi nàng quan tâm đến những người râu ria (không quan trọng) này, nàng vươn tay giữ chặt
một bàn tay hắn, tiếp tục đi về phía trước. Chỉ có điều, nàng đã không
tìm được đường rồi, không, phải nói là nàng vốn không biết tìm đường.
Bây giờ bọn họ cần phải làm những việc sau: đi tìm đại phu chẩn đoán sơ qua tình hình thân thể hắn, ăn cơm, để hắn tắm rửa thay y phục. Nói cách
khác, bọn họ cần đến y quán, quán trọ và y điếm (tiệm bán quần áo).
Nàng đã đi qua y điếm nhưng giờ chẳng biết là ở hướng nào, nói tóm lại là
chân trước vừa mới bước qua chỗ nào thì nàng liền quên luôn đường. Về
phần y quán và quán trọ...
A, vận khí của nàng thật tốt, phía trước có cái...Quán trọ Thái Bình chính là nơi có thể để hắn dùng cơm và tắm rửa.
Dọc đường hắn để nàng tùy ý dắt mình, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc
truyền đến từ lòng bàn tay nhỏ xinh của nàng, hắn cảm giác tất cả khổ sở mà hắn phải chịu trong khoảng thời gian qua đều cách hắn rất xa.
Vân Mộng Khởi không muốn nói chuyện với hắn, cho nên dọc đường đi không hề giải thích bất cứ điều gì cho hắn nghe.
Đi tới cửa quán trọ, tiểu nhị đang đứng bên ngoài vội vàng bày ra vẻ mặt tươi cười nghênh đón.
"Tiểu thư, ngài muốn ở trọ hay là..." Hắn còn chưa nói hết, đã nhìn thấy một
người khác đang đứng ở sau lưng nàng, trong khoảng thời gian này, kẻ
lang thang kia cũng được coi là một nhân vật phong vân trong thôn nhỏ
này.
"Đi đi đi, cút ngay, lăn xa một chút, đừng có đứng trước cửa quán và ngăn cản việc buôn bán của chúng ta." Dáng vẻ của tiểu nhị là
hoàn toàn chưa phát hiện ra hai người đang nắm tay nhau, hung dữ muốn
xua đuổi Tư Đồ Dương Lễ.
"Ta..." Hắn sợ hãi trốn ở sau lưng nàng, bị người khác bài xích xua đuổi, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào.
Nàng nhíu mày, hình như kể từ sau khi nàng tìm được hắn thì đôi mày đẹp vẫn
nhíu chặt, chưa từng buông lỏng. Mà thái độ hung dữ của tiểu nhị với Tư Đồ Dương Lễ, càng làm cho nàng thêm phẫn nộ. Nàng đã gặp qua không ít kẻ 'mắt chó nhìn người thấp kém',
nhưng với loại người dùng thái độ chán ghét đối đãi với Tư Đồ Dương Lễ,
nàng lại cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
"Ta muốn ở trọ, cũng muốn dùng cơm."
"Dạ, dạ, dạ, mời tiểu thư qua bên này." Có khách tới cửa, thái độ của hắn đương nhiên là khá ân cần rồi.
Nói xong câu đó, hắn lập tức quay đầu, hung dữ nói với Tư Đồ Dương Lễ: "Mau cút đi, cẩn thận ta lấy cái chổi đến đuổi ngươi đi." Sau đó, lại biến
sắc mặt lần nữa, cười khanh khách dùng tay làm dấu mời, ý bảo Vân Mộng
Khởi đi vào.
Vân Mộng Khởi hoàn toàn phớt lờ thái độ hung dữ của
tiểu nhị, tự mình lôi kéo Tư Đồ Dương Lễ đi vào khách điếm (nhà trọ).
Cũng chính lúc này, tiểu nhị phát hiện bàn tay của hai người đang nắm
chặt, lập tức, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, cả người toát ra mồ
hôi lạnh vì thái độ ban nãy của mình.
Nhìn nữ tử bạch y nắm tay tên ngốc kia rất tự nhiên, vậy chắc chắn là người thân của kẻ lang thang kia tìm tới rồi.
Nguy rồi nguy rồi, không phải hắn đã gây họa rồi chứ? Ôi, lát nữa lão bản (ông chủ) chắc chắn sẽ mắng hắn đấy.
Tiểu nhị nghĩ như thế cũng là đúng, dù sao thì Tư Đồ Dương Lễ cũng là đột
nhiên xuất hiện ở trong thôn, tuy ngốc nghếch, bây giờ còn ăn vận rách
rưới, nhưng lúc mới đến, y phục có chút bẩn song vẫn có thể nhìn ra là
chất liệu vải vóc tốt. Còn vị cô nương đang nắm tay hắn đây, trên người
bất giác tản ra một loại khí chất, khiến người ta cảm thấy thân phận của nàng rất đặc biệt.
Vân Mộng Khởi chọn một cái bàn trống, ngồi
xuống, ra lệnh cho Tư Đồ Dương Lễ: "Ngươi cũng ngồi xuống đi." Xem ra là bị thái độ hung ác của tiểu nhị dọa sợ, nàng đã ngồi xuống rồi mà hắn
vẫn ngây ngốc đứng ở mép bàn.
"Nhưng...Thế nhưng..." Thấy tiểu
nhị đi về phía bọn họ, hắn sợ đến nỗi vội vàng trốn ra sau lưng Vân Mộng Khởi, dáng vẻ rất sợ hãi.
Nàng tức giận trợn tròn mắt, may mà có đấu lạp che nên không ai phát hiện ra hành động bất nhã này của nàng.
"Thế nhưng..." Mười ngón tay hắn xoắn lại y như chiếc bánh quẩy, vẫn là dáng vẻ rất sợ hãi, Vân Mộng Khởi thấy mà phát giận.
Trước đây, mặc dù hắn có ngây ngốc, nhưng bởi vì được bảo vệ tốt nên hắn vốn
chẳng biết sợ là gì, vẫn duy trì vẻ ngây thơ hồn nhiên như trẻ con, vui
vẻ sống qua ngày. Qua một tháng ngắn ngủi, vẻ hồn nhiên trên người hắn
đã mất đi, thay vào đó là sự sợ hãi và nhút nhát đối với người khác.
Nàng càng hận không thể xẻo thịt lóc xương đôi huynh muội Tư Đồ Doãn Văn
kia, nếu không phải do bọn họ thì Tư Đồ Dương Lễ hoàn toàn không cần
nhận những đau khổ này, hắn vẫn còn được sống hồn nhiên, vui vẻ.
"Ngồi, xuống!" Nàng nâng tay vỗ xuống bàn, mặc dù rất nhẹ, nhưng lại khiến cho Tư Đồ Dương Lễ không dám "Thế nhưng" nữa, mà ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tiểu nhị đi tới, thấp thỏm, bất an dò hỏi: "Xin hỏi, tiểu thư cần gì ạ?"
Xem ra, vị tiểu thư này đúng là người thân của kẻ ngốc kia, mặc dù biểu
hiện không quá thân thiết, nhưng hai người ở chung tự nhiên như vậy,
quan hệ khẳng định là không tầm thường.
"Còn phòng trống không?"
Nàng chẳng thèm liếc tiểu nhị một cái, giọng nói bình thản, cộng thêm có đấu lạp che đi, khiến người ta chẳng thể nhìn thấu được suy nghĩ của
nàng, đương nhiên càng không thể thấy được diện mạo của nàng.
"Có có có, đương nhiên là có." Thấy nàng không nói gì về thái độ hung dữ
vừa rồi của mình, hắn đương nhiên không thể đào hầm chôn mình lần nữa,
lập tức nhiệt tình đáp lại.
"Vậy chuẩn bị cho ta một gian phòng trống trước đi."
"Mời tiểu thư đi theo ta." Thật không biết kiếp trước kẻ ngốc kia đã làm
được điều gì tốt mà lại có một nữ nhân xinh đẹp như vậy đến tìm hắn.
"Đi theo mau." Ném xuống ba chữ này, nàng liền đứng lên, rời đi. Vừa mới
ngồi xuống, Tư Đồ Dương Lễ mờ mịt nhìn bóng lưng của nàng đang đi theo
tiểu nhị, luống ca luống cuống đứng lên đi theo.
Tiểu nhị dẫn bọn họ đi lên lầu hai, mở ra một cửa phòng trên đó, nói: "Tiểu thư, mời vào."
Hắn vừa dẫn đường, vừa cảm thán ở trong lòng, mặc dù không thấy rõ mặt cô
nương này, nhưng thái độ ôn hòa của nàng, thật đúng là
khiến cho người ta bất giác cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ đây là vẻ 'không
giận mà uy nghiêm' trong truyền thuyết sao? Ngẫm lại, thôn trang nhỏ này của bọn họ cũng thường có vài vị nhân sĩ giang hồ,
hoặc là một vài thương nhân ghé qua, bọn họ
tiếp đãi khá nhiều người, nhưng người giống như nàng thì vẫn là lần đầu
tiên gặp được.
Đi vào nhìn qua cách bày trí trong phòng, đương
nhiên, chắc chắn là kém xa thành thị rồi, song vẫn coi như sạch sẽ. Dù
sao nàng cũng không định ở lại, chỉ cần chỗ để Tư Đồ Dương Lễ tắm rửa
thôi, nếu không, nàng mới khinh thường ở chỗ có loại tiểu nhị thế này.
Đi tới chiếc ghế tựa ở bên cửa rồi ngồi xuống, sau khi nàng ra hiệu cho Tư Đồ Dương Lễ qua đây ngồi, liền quay đầu căn dặn tiểu nhị: "Chuẩn bị cho ta một thùng nước ấm lớn, sau đó mang một chút đồ ăn lên là được." Sau
khi nói ra những đồ mình muốn, nàng liền quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ im lặng.
"Được, ta lập tức đi chuẩn bị." Tiểu nhị hơi
khom lưng rồi lùi ra, sau khi đóng cửa giúp bọn họ liền xoay người đi
xuống lầu chuẩn bị.
"Ngươi qua đây ngồi xuống." Thật là, không ai bảo thì hắn không biết ngồi sao?
"Ờ." Hắn không 'nhưng là' nữa, cũng không biết vì sao, hắn luôn luôn ngoan ngoãn nghe theo lời của nàng, không dám phản bác.
Hai ba bước đã đến bên cửa sổ, hắn qua chỗ ngồi đối diện với nàng, đôi tay
thành thật đặt ở trên đầu gối, không dám để loạn. Khi đi trên đường,
ngoại trừ những lúc nàng chủ động vươn tay dắt hắn đi thì hắn đều ngoan
ngoãn đi theo phía sau nàng, không dám đụng vào nàng.
Toàn thân
hắn đều bẩn thỉu, mà nàng lại là một thân tuyết trắng xinh đẹp, hắn cảm
giác nếu như mình vươn tay chạm vào nàng, sẽ làm bẩn một thân xinh đẹp
tuyết trắng của nàng.
Ánh mắt của nàng dừng ở bên ngoài cửa sổ,
vẫn chả thèm liếc hắn một cái. Vẻ ngoài yên tĩnh hoàn toàn đối lập với
nội tâm cuồn cuộn của nàng.
Bây giờ đã tìm được Tư Đồ Dương Lễ,
vậy bước tiếp theo phải làm như thế nào đây? Đi tìm kiếm ở nơi phu thê
Tư Đồ mất tích hay là trở lại kinh thành? Nàng không có chủ ý nữa.
Phu thê Tư Đồ rơi xuống phía đông của vách núi, nhưng lại chưa có ai xuống
tra xét, nếu như nàng không tự mình xuống phía dưới vách núi tìm kiếm
một lần thì nàng chẳng thể an tâm nổi. Vậy đợi sắp xếp ổn thỏa cho Tư Đồ Dương Lễ, nàng liền đến phía đông của vách núi kia. Mặc kệ ra sao, nàng cũng phải đích thân xuống kiểm tra một chút, còn những chuyện khác cứ
để nói sau đi.
Nàng nghĩ đến chuyện của mình, Tư Đồ Dương Lễ thì
lại nhìn nàng bằng ánh mắt mang theo vài phần nghiên cứu, trong lòng
cũng thay đổi như chong chóng.
Nàng là ai? Là Mộng Mộng sao?
Không thấy rõ mặt nàng nên hắn không thể xác định, nhưng chỉ cần đứng ở bên
cạnh nàng, hắn liền có một loại cảm giác rất quen thuộc, nói không nên
lời là cái gì, nhưng chính là một loại cảm giác rất thoải mái, rất an
tâm. Mặc dù không xác định được thân phận của nàng, nhưng ở trong lòng
đã có âm thanh nói cho hắn biết, có thể tin nàng. Có lẽ hắn không hiểu
được nhiều chuyện, nhưng trực giác nhìn người của hắn vẫn luôn rất
chuẩn.
Lúc không biết phải làm như thế nào thì cứ thuận theo ý
nghĩ trong lòng. Đây là những lời mẫu thân đã dạy hắn từ khi còn nhỏ,
lúc này, hắn đương nhiên chỉ muốn thuận theo cảm giác trong lòng mình mà đi làm thôi.
Trong khi hai người đang chìm đắm trong suy nghĩ
của mình thì bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa.
"Tiểu thư, tiểu nhân đã chuẩn bị xong những thứ mà ngài cần rồi."
Vân Mộng Khởi thu hồi suy nghĩ của mình, đứng lên, đi ra mở cửa, để cho bọn họ tiến vào.
"Tiểu thư, thùng nước ấm này để đâu đây?" Lúc nghe thấy nàng nói muốn chuẩn
bị nước ấm, hắn liền đoán được là nàng muốn giúp kẻ lang thang kia tẩy
đi một thân dơ bẩn, cho nên, hắn đặc biệt chuẩn bị khá nhiều nước ấm.
"Đặt sau bức bình phong đi."
"Vậy tiểu nhân đưa thức ăn lên rồi đặt luôn trên bàn." Sau khi ra hiệu cho
những người khác sắp xếp xong mọi thứ, bọn họ liền rời khỏi gian phòng.
Ngay khi đồ ăn được đặt lên bàn, Tư Đồ Dương Lễ liền dùng ánh mắt vô cùng
khát vọng nhìn đồ ăn trên bàn, quả thực là nhìn không chớp mắt. Đợi mọi
người rời đi hết, nàng liền đóng cửa lại, quay đầu thấy ngay dáng vẻ
bụng réo ầm ỹ và tràn ngập khát vọng của hắn. Kể từ khi tìm được hắn,
đây là lúc nàng muốn bật cười nhất, ra sức nhịn cười, nàng đi về phía
trước kéo hắn đứng lên.
Hắn nhìn chằm chẵm những món ăn thơm ngào ngạt đang càng lúc càng cách xa mình, suýt chút nữa đã không nhịn được
định dang tay ôm chặt cái bàn.
"Cơm cơm..."
Nàng dứt khoát kéo hắn ra phía sau bức bình phong, ra lệnh: "Tự tắm rửa đi." Toàn thân bẩn thỉu dơ dáy, nàng chỉ sợ cứ để hắn ăn cơm trong tình trạng này sẽ
bị tiêu chảy nữa đó.
"A... Ta muốn cơm cơm..." Hiện tại hắn chỉ nghĩ đến đồ ăn trên bàn, những thứ khác không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn.
Giơ tay bắt được cánh tay đang vươn dài của hắn, nàng quát khẽ: "Tắm rửa sạch sẽ mới cho ăn cơm."
"A a a, không muốn, không muốn, ta muốn cơm cơm..." Rất lâu rồi hắn chưa
được ăn cơm, đây là lần đầu tiên trong hơn một tháng qua hắn được gần đồ ăn như thế, muốn cho hắn buông tha đơn giản như vậy, thật sự là không
thể.
"Tắm rửa!" Nàng thật muốn vỗ đầu hắn một cái, nhưng sợ hắn càng ngốc hơn, cuối cùng đành buông tha vậy.
"Không muốn, không muốn..." Nước mắt đọng ở khóe mắt, tỏ rõ ý là: nếu nàng không cho hắn ăn cơm thì hắn sẽ khóc lớn to ngay.
"Không tắm rửa, ta sẽ gọi người mang thức ăn ra ngoài." Nói nhẹ mà không nghe, vậy nàng chỉ có thể dùng cách uy hiếp cũ rích thôi.
"A a a!" Hắn liều mạng lắc đầu, vội nói: "Ta tắm ta tắm, đừng mang đi, đừng mang đi."
Vừa nghe thấy nàng nói muốn mang thức ăn đi, hắn lập tức ngoan ngoãn bắt
đầu cởi y phúc của mình. Hai ba cái đã cởi hết y phục rách nát ra, đến
khi toàn thân trống trơn, chẳng thèm nghĩ ngợi đã nhảy vào thùng tắm
chứa đầy nước ấm.
Thấy hắn đã ngoan ngoãn chuẩn bị tắm rửa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là...
Cúi đầu nhìn đống y phục rách nát đó, không, đó hoàn toàn chẳng thể gọi là y phục, chỉ có thể xem như là vải rách thôi. Sau khi hắn tắm rửa sạch sẽ, sẽ không thể mặc lại đống vải rách ấy, như vậy, trong khi chờ hắn tắm
rửa, nàng phải chuẩn bị y phục tốt cho hắn. Suy nghĩ một chút, liền gọi
tiểu nhị lên, kêu hắn đi chuẩn bị cho một bộ y phục mới, sạch sẽ. Thấy
nàng đưa hẳn một thỏi bạc, tiểu nhị liền đáp ứng rất sảng khoái.
Nghe thấy ở phía sau bức bình phong truyền đến tiếng nước ào ào, nàng lại
quay về ngồi bên cửa sổ. Chính nàng cũng chưa ăn bữa sáng, chỉ là, nàng
không hề đói bụng giống hắn, chờ hắn đi ra là ăn được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT