Ngày hôm sau, khi mặt trời nhô lên, tia sáng đầu tiên chiếu xuống người nàng thì nàng đã tỉnh rồi. Lười biếng duỗi người, đứng lên, giật giật cần cổ hơi cứng ngắc, phủi phủi bụi trên người, chuẩn bị đi đến thôn nhỏ cách đó không xa tìm một chút thức ăn, ngó nghiêng xem có ngóng được ít tin tức nào không.

Đi hai bước rồi dừng lại, tuy rằng nàng nhất quyết phải tìm được cha nương và Tư Đồ Dương Lễ, cha nương còn đỡ, nhưng nàng không muốn đối mặt với Tư Đồ Dương Lễ. Ừm.......Nàng nên nghĩ ra cách khác, đừng để hắn phát hiện ra nàng.

Mua mũ che chăng? Ừm, biện pháp này cũng không tệ lắm.

Tâm động không bằng hành động, nàng lập tức tiến vào trong thôn đi mua mũ che. Bước vào trong thôn, nàng phát hiện thôn này đúng là rất được, có một cảm giác rất hòa thuận, vui vẻ, ấm áp, yên vui. Thôn này gần ngay trước mắt, may mà lần này nàng không có đi lạc. Dù sao cũng thong thả, nàng đi quanh thôn một lát, đợi mua ít đồ, ăn cơm xong lại bắt đầu tìm hiểu tin tức. Đi vào y điếm, liền được chủ tiệm nhiệt liệt hoan nghênh.

"Tiểu thư, ngài muốn mua gì? Ở chỗ chúng ta có váy lụa mới, còn có những bộ y phục thịnh hành nhất trong kinh thành, còn cả áo khoác dệt bằng gấm tốt nhất, ngài xem phía trên được thêu thủ công, tuyệt đối không thể thấy được ở đâu nữa, chỉ có chỗ chúng ta mới có, hay là muốn mua khăn tay, đây là..."

"Ta muốn mua cái đấu lạp kia." Tay vừa nhấc lên, liền chỉ vào góc ít nổi bật nhất.

Chủ tiệm sửng sốt một chút, cho là mình nghe lầm, tiếp tục cầm một cuộn vải dệt ca ngơi: "Nhìn cuốn vải này đi, màu sắc và xúc cảm là độc nhất vô nhị, nếu như tiểu thư thích..."

"Ta nói đấu, lạp." Nàng nhấn mạnh từng chữ từng chữ của món đồ mà mình muốn mua.

Sáng sớm mới mở hàng, chủ tiệm đương nhiên là muốn bán được nhiều thứ, nhưng hình như nàng hoàn toàn không muốn thỏa mãn nguyện vọng đơn giản này của ông ta.

"Đấu...Đấu...Đấu, lạp?" Ông ta phát hiện vị cô nương đến mua đồ này trông rất xinh đẹp, cô nương xinh đẹp nhất trong thôn cũng chưa bằng một phần mười của nàng, thế nhưng, một cô nương xinh đẹp như vậy mà một mình hành tẩu ở bên ngoài, hẳn là một chuyện rất nguy hiểm đi? Dù sao, ở trên thế gian này, có nhiều nam nhân lòng dạ khó lường lắm.

Vân Mộng Khởi chỉ chỉ cái đấu lạp treo trên tường, lặp lại: "Lấy cho ta cái, đấu, lạp, kia."

Tuy y phục trên người nàng chỉ thuần một sắc trắng nhưng là được dệt thành từ tơ của băng tằm ở trên núi tuyết. Nó chẳng những trân quý, hơn nữa trên khắp giang hồ hoặc là nói trên toàn thế gian đều không tìm được bộ thứ hai. Băng tằm vốn đã rất hiếm, tơ của băng tằm lại càng ít hơn.

Lượng tơ mà băng tằm phun ra trong một năm còn không dệt nổi ống tay áo, bộ y phục trên người nàng là món quà sinh nhật của Vân Chi Kỳ tặng khi nàng vừa tròn mười sáu tuổi. Ca ca mất gần tám năm để lấy đủ tơ của băng tằm, nhờ phường dệt tốt nhất để dệt thành vải vóc, sau đó mới làm tiếp thành bộ y phục này.

Bộ y phục này là đông ấm hạ mát thì chẳng cần bàn, còn đao thương không rách, nước lửa không dung, chỉ thiếu mỗi công dụng chữa được bách bệnh, giải độc, tàng hình nữa thôi.

Chủ tiệm trợn tròn mắt, nghĩ thầm hóa ra cô nương này cũng là quỷ keo kiệt mà....Ông ta còn tưởng rằng gặp được đại gia chứ.

"Vậy...Trừ đấu lạp, tiểu thư còn cần gì nữa không?" Thân là kẻ buôn bán, hoàn toàn không biết buông tha cho thứ gì, chưa từ bỏ ý định tiếp tục dò hỏi.

"Không cần." Nàng chẳng thèm nghĩ ngợi, cũng chẳng thèm liếc những đồ vật khác, liền từ chối thẳng thừng.

Khóe miệng run rẩy, chủ tiệm chẳng thể duy trì nổi vẻ tươi cười trên mặt, vô lực đi ra, lấy cái đấu lạp treo trên tường xuống.

"Vậy còn đỉnh đấu lạp....Thế nào đây?" Ôi, nghĩ thông rồi, ít ra còn bán được này nọ, chủ tiệm đành an ủi mình như thế.

Nàng nhận lấy nhìn nhìn, coi như hài lòng, chỉ là...Chỉ chỉ một cái khăn lụa mỏng ở bên cạnh, nói: "Lấy thêm chiếc khăn lụa nữa." Coi như đội cái đấu lạp này lên đầu cũng không che được khuôn mặt, vậy nàng đành tự sửa sang lại cho mình một chút thôi.

Nghe vậy, hai mắt chủ tiệm sáng lên, cho rằng nàng thay đổi tâm ý, muốn mua thêm những đồ khác, liền thay đổi dáng vẻ uể oải lúc trước, bước nhanh qua, cầm khăn lụa mỏng các màu lên, bắt đầu phát huy miệng lưỡi trơn tru của mình, thao thao bất tuyệt giới thiệu.

"Tiểu thư, ngài xem đi, có màu đỏ, màu đen, xanh da trời, xanh lá cây, màu hồng nhạt, đây đều là..."

"Ta muốn màu trắng." Chỉ năm chữ, đã chặt đứt lời ba hoa của chủ tiệm.

"Hả?" Lòng nhiệt tình của chủ tiệm đã bị một thùng nước đá đổ ập xuống, dập tắt trong nháy mắt, cái miệng mở lớn, không cách nào khép lại.

"Đúng vậy." Nàng rút một chiếc khăn lụa từ trong tay chủ tiệm, đáp.

"Hả?"

Chủ tiệm bị nàng đả kích, đã hoàn toàn buông tha ý định đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa với nàng, ông ta chỉ muốn mau chóng tiễn bước tiểu nha đầu đang phá hỏng lòng nhiệt tình kiếm bạc của mình. Vốn cho rằng tiểu nha đầu sẽ không chịu nổi sự khích bác, không ngờ nàng lại thận trọng, giữ vững vẻ bình thản, không hề bị ảnh hưởng bởi những lời ngon ngọt của mình.

"Có thể phiền ông khâu cái khăn lụa mỏng này lên đấu lạp cho ta không?" Trong tay nàng không có kim chỉ, hơn nữa, coi như là có đi, dựa vào đôi tay ngọc thon dài của nàng, cũng chẳng thể khâu khăn lụa mỏng lên được, đến lúc đó chỉ lãng phí cái đấu lạp và khăn lụa thôi.

"Được..." Chủ tiệm uể oải nhận lấy đấu lạp và khăn lụa mỏng, đưa ra đằng sau cho thợ khâu, ông ta lười nói thêm nữa, dù sao thì y điếm thỉnh thoảng cũng sẽ sửa sang vài bộ y phục không phù hợp cho khách mà.

Vân Mộng Khởi đứng ở trước quầy đợi chủ tiệm mang đồ ra. Đợi đến khi ông ta cầm đấu lạp đã được sửa lại đi ra, nàng vui sướng nhận lấy, đội lên đầu, vô cùng hài lòng với hiệu quả đạt được, lấy ngân lượng ra, cũng chẳng thèm xem là bao nhiêu, để ở trên quầy rồi rời đi.

Chỉ cần là thứ có thể làm cho nàng hài lòng, nàng cũng chẳng để ý sẽ tốn bao nhiêu bạc, dù sao nàng cũng đâu có thiếu bạc. Không, phải nói là nàng thiếu gì chứ không thiếu bạc.

Nhìn số bạc mà nàng tùy ý để ở quầy, cuối cùng chủ tiệm mới lộ ra nụ cười thỏa mãn. Nàng... Quả nhiên là một đầu dê béo mà.

Đội đấu lạp, chiếc khăn lụa mỏng vuông góc ở trước mắt vừa vặn che khuất mặt nàng, còn không ảnh hưởng đến tầm nhìn của nàng, thật đúng là rất tiện lợi. Mua xong này nọ, như vậy tiếp theo chính là ăn cơm rồi.

"Tên ngốc đáng chết, lại tới ăn trộm bánh bao của ta!" Cách đó không xa truyền đến một trận rít gào, đột nhiên nghe thấy, thật đúng là khiến cho người ta sợ hãi.

"Bắt lấy hắn! Hôm nay ta nhất định phải đánh chết hắn!"

Buổi sáng vốn đang rất yên tĩnh, liền bắt đầu náo nhiệt lên nhờ tiếng rít gào kia. Đứng đằng xa nhìn mọi chuyện diễn ra, nàng cũng không định nhúng tay vào, chỉ là, khi nghe được chữ "tên ngốc", nàng mới ngây người một lát.

Chỉ thấy một người cầm mấy chiếc bánh bao còn nóng hôi hổi trong lồng hấp lên rồi bỏ chạy, vừa chạy vừa ăn ngấu nghiến bánh bao vào trong bụng, thật giống như sợ có người tới tranh với hắn. Còn chủ tiệm cầm chày cán bột dồn sức đuổi theo phía sau.

Ai, cũng chẳng trách chủ tiệm kia lại tức giận đến vậy. Tên trộm bánh bao đó gần như là đến 'thăm' hàng ngày, đổi thành một người làm ăn buôn bán khác, cũng sẽ không chịu nổi mà bộc phát đi. Người ta làm bánh bao để bán chứ không phải làm miễn phí cho những tên ăn mày, kẻ lang thang lấp đầy bụng.

Ngay lúc tên trộm bánh bao chạy lướt qua nàng, Vân Mộng Khởi thật sự bị dọa sợ rồi. Mặc dù là nhìn thoáng qua, nhưng nàng vẫn thấy được khuôn mặt đen bẩn của người đó, mà gương mặt ấy, đúng là nguyên nhân khiến nàng kinh hãi.

Tên trộm bánh bao, không ai khác, chính là Tư Đồ Dương Lễ! Làm cái gì vậy, sao hắn có thể chạy tới đây trộm bánh bao chứ? Quả thực là quá lộn xộn rồi!

Nàng vội vàng xoay người, cùng đám người đuổi theo đằng sau hắn. Vừa liếc mắt một cái, nàng đã bị dáng vẻ nhếch nhác của hắn hù dọa. Y phục rách rưới, gần như không thể che nổi thân thể, mái tóc rối tung, bẩn thỉu, ít nhất là một tháng chưa gội rồi, còn cả khuôn mặt gần như không thể thấy rõ dung mạo vốn có.

Nàng từng tưởng tượng nếu như một mình hắn đi lạc thì sẽ có kết quả thê thảm cỡ nào, nhưng đến khi thấy rõ thì nàng vẫn bị kinh sợ. Hiện tại trông hắn chẳng khác gì kẻ lang thang, tên ăn mày chạy trốn, không, có lẽ những kẻ lang thang và tên ăn mày còn mạnh hơn hắn nhiều lắm. Đột nhiên, trong lòng nàng nổi lên một cảm giác đau đớn vô bờ.

Trong hơn một tháng qua, hắn đã sống thế nào vậy......Nàng có nên cảm thấy vui mừng, vì ít nhất... Hắn...Còn sống không?

Đúng vậy, hắn còn sống, mặc dù không thể gọi là sống tốt, nhưng ít ra hắn vẫn còn sống. Nàng khẽ thở phào, đồng thời, tâm vẫn còn vì hắn nghèo túng mà xót xa. >.
Chỉ có điều, trộm bánh bao sao...Đó thật sự nằm ngoài dự đoán của nàng mà.

Ở trong một ngõ nhỏ, Tư Đồ Dương Lễ bị chủ tiệm bánh bao đuổi ngay sát phía sau, bắt được hắn rồi, chính là một trận quyền đấm cước đá.

"Tên ngốc đáng chết nhà ngươi, chẳng biết chui ra từ đâu, mỗi ngày đều đến ăn trộm bánh bao của ta, hôm nay nhất định phải đánh chết ngươi." Vừa nói xong, chính là một cơn mưa đấm đá.

Tư Đồ Dương Lễ chỉ biết ngây ngốc ôm lấy đầu mình, ra sức cuộn tròn thân thể, trong miệng liên tục lẩm bẩm: "Đừng đánh ta, đừng đánh ta...Ta đói...Đói...Bụng đói..." Hu hu hu, hắn co người lại, ngoại trừ khóc lóc cầu xin tha thứ thì chẳng biết làm gì nữa.

"Đói đói đói, loại người như ngươi nên đói chết đi!" Chủ tiệm hoàn toàn không có lòng đồng cảm với hắn, đổi lại là một trận đòn đau, mà người vây xem cũng thờ ơ giống vậy, không một ai vươn tay trợ giúp.

"Đừng đánh ta, đừng đánh ta..." Đau quá, đau quá, hu hu hu...Nương, cha, Mộng Mộng...

"Đánh chết tên ôn thần nhà ngươi!" Giơ cao chiếc chày cán bột đang cầm trong tay lên, chuẩn bị hung hăng đánh hắn tiếp.

Đám người vây xem vẫn chẳng thèm nói gì, lãnh cảm giống như chủ tiệm bánh bao đang đánh không phải là người mà là một vật không có sự sống.

Tư Đồ Dương Lễ chỉ biết cuộn tròn mình, giống như làm như thế sẽ rời xa khỏi đau đớn. Thế nhưng, đợi hồi lâu, thân thể vẫn chưa cảm nhận được sự đau đớn, hắn sợ hãi ngẩng đầu lên, ánh vào trong mắt chính là một màu trắng.

Mộng... Mộng Mộng sao? Ở trong trí nhớ của hắn, Mộng Mộng hình như chỉ thích mặc y phục trắng như tuyết.

"Ngươi là ai?" Cái tay đang cầm chày cán bột của chủ tiệm bị Vân Mộng Khởi bắt được, cũng chính vì vậy mà một gậy này không có nện được xuống người Tư Đồ Dương Lễ.

"Ta sẽ trả tiền bánh bao giúp hắn." Chỉ vì mấy cái bánh bao mà muốn đẩy một người vào chỗ chết, thật không biết nên nói chủ tiệm này là lòng dạ hẹp hòi hay keo kiệt đây. Chỉ là mấy cái bánh bao thôi, đáng giá mấy đồng đâu chứ? Thật là.....

Nghe thấy có người trả tiền, cơn tức trong lòng chủ tiệm cũng bớt đi mấy phần.

Buông bàn tay nhỏ bé đang nắm tay ông ta ra, nàng móc ra một thỏi bạc, đưa cho ông ta, nói: "Số tiền này chắc là đủ trả tiền bánh bao cho hắn đi."

Nhìn hắn cuộn tròn thân mình, ra sức cầu xin tha thứ vẫn đổi lấy một trận quyền đấm cước đá, nàng thật sự đau lòng đến nỗi không nói nên lời. Từ nhỏ được cha nương che chở lớn lên, nhận được sự chăm sóc tốt nhất, hắn đâu phải chịu chút cực khổ nào. Trong một tháng ngắn ngủi này, có phải trên người hắn đã có thêm rất nhiều vết thương không? Đợi lát nữa nhất định phải kiểm tra kỹ càng cho hắn....

Ừm, vẫn nên mời đại phu tới chẩn đoán cho hắn thì hơn!

Nói đến đại phu, nàng lại nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng. Hắn đã không được uống thuốc suốt một tháng rồi, thân thể vốn có chuyển biến tốt, giờ chưa biết có bị ảnh hưởng gì không. Vốn đã sắp giải được độc, bây giờ càng trở nên khó giải quyết hơn. Tư Đồ Doãn Văn đáng chết, nàng nhất định phải cho gã bẽ mặt mới được.

Quên đi, trước đừng nên nghĩ nhiều như vậy, xử lý tình hình trước mắt mới là chuyện quan trọng!

"Đủ rồi, đủ rồi." Chủ tiệm thấy tiền lập tức sáng mắt, cười đến toe toét, giống như dáng vẻ hung tợn ban nãy chỉ là ảo giác mà thôi. Nâng niu thỏi bạc bằng với đống bạc phải bán bánh bao trong mấy tháng mới kiếm được, ông ta rất vui sướng rời đi.

Thấy không còn kịch vui để xem, người vây quanh cũng chia thành tốp năm, tốp ba rời đi. Vốn cũng không phải chuyện của bọn họ, chỉ là không ngăn nổi bản tính thích xem náo nhiệt của con người mà thôi. Chỉ trong chốc lát, còn mỗi nàng và Tư Đồ Dương Lễ.

Vân Mộng Khởi quay đầu, liếc Tư Đồ Dương Lễ vẫn đang ngồi dưới đất một cái, hỏi: "Đứng lên được không?" Mặc dù nàng kịp thời ngăn cản được cú đánh cuối cùng, song hắn vẫn bị đánh mấy cái, sẽ không bị gì đó chứ?

"Ừ..." Lảo đảo mấy cái, hắn vẫn là chậm rì rì đứng lên. Không nhìn rõ mặt nàng nên chẳng thể xác định rốt cuộc nàng là ai. Hắn sợ hãi nhìn nàng, chỉ im lặng, hai tay xoắn vào nhau.

"Đi theo ta." Nói xong, nàng xoay người rời đi, không hề có ý định muốn đưa tay ra kéo hắn đi.

"Ờ." Có lẽ hắn chẳng hiểu gì, nhưng nàng vừa mới cứu hắn, lại không có ác ý, cho nên, hắn ngoan ngoãn đi theo phía sau nàng, rời khỏi ngõ nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play