Nhận được tin tức do sát thủ bên kia hồi báo, tuy Tư Đồ Doãn Văn chưa hài lòng lắm với kết quả, nhưng vẫn có thể tiếp nhận được. Chỉ cần Tư Đồ Chính Không và Ngọc Tuyết Lâm chết, tên Tư Đồ Dương Lễ hoàn toàn không còn là vấn đề với hắn.

Hắn cũng không được nóng vội, nếu đã nhận được kết quả mà mình mong muốn, hơn nữa mọi chuyện đều tiến hành theo đúng kế hoạch của hắn, thành công đang ở trước mắt, nếu như sốt ruột quá, ngược lại sẽ thất bại trong gang tấc, hắn tuyệt đối không được mạo hiểm. Lúc này, hắn phải đợi tin tức: phu thê Tư Đồ và Tư Đồ Dương Lễ gặp chuyện bất trắc được truyền về theo cách bỉnh thường thì hắn mới có thể 'thuận lý thành chương' tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của Tư Đồ gia.

"Biểu thiếu gia, có người của quan phủ đến." Quản gia Hà cảm thấy khó hiểu, vì sao người của quan phủ lại tới chứ?

Lão gia, phu nhân và thiếu gia đã ra ngoài được hơn một tuần rồi, lại chẳng có tin báo về, thật sự khiến người ta lo lắng mà. Lúc này người của quan phủ đến, chẳng lẽ là.... ....

"Quan phủ?" Trong lòng hắn đã biết rõ người của quan phủ đến là vì cái gì, nhưng vẫn làm ra vẻ khó hiểu.

"Đúng vậy, quan phủ phái người đến, nói là có chuyện muốn tìm biểu thiếu gia." Kỳ thật, quan phủ phái người đến nói là muốn tìm người có thể làm chủ trong lúc này, dưới tình huống không có lão gia, phu nhân và thiếu gia thì đương nhiên phải tìm biểu thiếu gia rồi.

"Được, ta ra ngay." Hắn bước đi vững vàng ra đại sảnh. Bề ngoài yên lặng vẫn không đủ để che giấu nội tâm kích động của hắn.

Đến, đến rồi, rốt cuộc cũng đến rồi, mười ngày chờ đợi, hắn lại bước gần đến mục tiêu chiếm được trọn vẹn Tư Đồ gia rồi!

Nương, cuối cùng nguyện vọng của người sắp thành hiện thực, lập kế hoạch nhiều năm như vậy, hắn nhất định phải thành công.

"Ngươi chính là biểu thiếu gia của Tư Đồ gia sao?" Nha sai thấy hắn đi đến, đặt chén trà xuống rồi đứng lên hỏi.

"Đúng vậy, xin hỏi quan gia tìm ta có chuyện gì không?"

"Là như vậy, ở một dãy núi ngoài thành Vũ An phát hiện một chiếc xe ngựa có ký hiệu của Tư Đồ gia, ở gần đó còn phát hiện ra hai thi thể, quan phủ bên đó muốn chúng ta đưa người đến xác nhận thi hài." Cần xác nhận xem người chết là ai.

"Cái gì?" Hắn giả vờ tỏ vẻ kinh sợ, ai không biết còn tưởng rằng hắn thật sự bị hù dọa.

"Tại sao lại như vậy chứ? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Nghe nói là gặp phải sơn tặc."

"Vậy lão gia và phu nhân đâu? Còn có thiếu gia nữa? Bọn họ ra sao rồi?" Quản gia Hà vừa nghe, vội vàng hỏi thăm tung tích của mọi người. Trời ạ, sao lại gặp phải loại chuyện này chứ? Nếu như cả nhà lão gia xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?

"Không biết, cho nên mới kêu các ngươi phái người đi xác nhận thân phận của thi thể, rồi mới đi quanh núi tìm người được." Chỉ là, đoán chừng có tìm cũng vô ích, cho dù có tìm được, vậy có khả năng là thi thể thôi.

"Biểu thiếu gia." Vậy phải nhanh lên một chút mới được, nhất định phải tìm được một nhà lão gia và phu nhân.

"Vậy quản gia Hà, phiền ông đi một chuyến đến Vũ An đi, ở đây phải có người canh giữ, có tin tức gì ông nhất định phải mau chóng báo cho ta biết."

Tư Đồ Doãn Văn dùng tốc độ nhanh nhất để đưa ra quyết định, kế hoạch của hắn đang từng bước tiến đến thành công rồi. Chỉ cần hắn truyền ra tin tức phu thê Tư Đồ đã chết, như vậy, hắn có thể 'mượn nước đẩy thuyền' tiếp quản toàn bộ Tư Đồ gia. Sẽ chẳng có ai dám nói gì nữa. Cho dù Tư Đồ Dương Lễ vẫn còn sống, hắn cứ nói là luôn luôn phái người tìm kiếm, về phần tìm được hay không, thì không phải là chuyện hắn có thể định đoạt.

Hơn nữa, có tìm được Tư Đồ Dương Lễ thì vẫn chẳng ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn. Dựa vào Tư Đồ Dương Lễ, hoàn toàn không tạo thành bất cứ trở ngại gì cho hắn.

"Được, biểu thiếu gia, ta phải đi chuẩn bị ngay." Hắn thật chẳng dám tưởng tượng, nếu như lão gia và phu nhân xảy ra chuyện thì làm sao đây? Thiếu gia nữa? Sao lại gặp phải sơn tặc chứ? Biết vậy, lúc trước nên sắp xếp thêm vài hộ vệ, nếu như không phải phu nhân vội vã chạy đến Nga Mi thì sẽ chẳng xảy ra chuyện này đâu.

Quản gia Hà thu dọn xong hành lý, mang theo thư tiến cử của quan phủ, cưỡi ngựa chạy tới Vũ An. Ngựa không dừng vó suốt hai ngày, phi đến Vũ An, sau khi xác nhận không phải là phu thê Tư Đồ, cũng không phải Tư Đồ Dương Lễ, mà là phu xe và hộ vệ, quản gia Hà tạm thời thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng.... ...

Ba người bọn họ, đi nơi nào rồi?

Hắn viết thư báo tình hình cho Tư Đồ Doãn Văn, rồi đi theo người của quan phủ lục soát quanh núi. Thế nhưng, tìm suốt ba ngày ở trên núi, vẫn không hề phát hiện được tung tích của ba người nhà Tư Đồ. Song ở gần vách núi phía đông đã phát hiện ra vết máu, cùng với vài mảnh y phục vụn vặt, quan phủ suy đoán, ba người bọn họ đã rớt xuống vách núi rồi.

Không một ai biết được tình hình dưới vách núi ra sao, nhưng dựa theo lời người dân nơi đây nói, là chưa từng sống sót.

Mang theo nồng đậm bi thương, quản gia Hà quay về Tư Đồ gia. Cũng bắt đầu từ ngày đó, chủ quản Tư Đồ gia đổi từ Tư Đồ Chính Không thành Tư Đồ Doãn Văn.

Từ lúc gặp chuyện không may đến khi Tư Đồ Doãn Văn chính thức tiếp nhận Tư Đồ gia, đã là chuyện của hai mươi ngày sau rồi. Lại từ lúc Tư Đồ Doãn Văn tiếp nhận Tư Đồ gia đến khi Vân Mộng Khởi nghe thấy tiếng gió, thì đã là chuyện của mười ngày tiếp theo. Tính cả trước cả sau đã qua một tháng rồi. Ngay lúc này, Vân Mộng Khởi đang dùng cơm trong một tửu lâu (quán rượu) nào đó ở Hàng Châu.

"Các ngươi nghe nói gì chưa?"

"Nghe nói cái gì?"

Cách nàng không xa là một bàn người vừa uống rượu, vừa bàn luận tin tức, cũng chính là tin đồn mới nhất trong chốn giang hồ. Tuy Tư Đồ gia không phải môn phái giang hồ gì, nhưng bởi vì bọn họ có tiền tài quyền thế, cộng thêm Tư Đồ Chính Không rất biết kết giao bằng hữu, nên vẫn có chút danh tiếng trong chốn giang hồ. Cho nên, tin tức Tư Đồ gia đổi chủ đương nhiên sẽ dấy lên chút phong ba trong chốn giang hồ.

"Ngươi đúng là hiểu biết nông cạn."

"Sao thế, trừ đại hội võ lâm ra còn có đại sự gì sao?" Trong khoảng thời gian này, chuyện lớn nhất chính là đại hội võ lâm, những chuyện khác so sánh với đại hội võ lâm thì chẳng thấm vào đâu cả.

"Tư Đồ gia ở kinh thành đó." Chuyện lớn như vậy, lại còn có người không biết, thật là.

Tư Đồ gia?

Vân Mộng Khởi vốn đang nhàm chán dùng cơm, không hề có chút hứng thú gì với lời bàn luận xung quanh, nhưng bọn họ đột nhiên nhắc tới Tư Đồ gia, điều này đã làm phân tán lực chú ý của nàng vào lời bàn luận của bọn họ.

"Ngươi đang nói đến thủ phủ (phủ đệ giàu nhất) của kinh thành hả?"

"Bọn họ gặp phải chuyện gì à?" Sao chuyện của giới thương nhân cũng khiến cho người giang hồ thấy hứng thú nhỉ?

"Ngươi rõ thật là, chuyện Tư Đồ gia đổi chủ mà còn chưa biết sao."

Đổi chủ? Cha nương đã xảy ra chuyện gì sao? Sao có thể...

"Đổi chủ?"

"Đúng."

"Ta nhớ chủ quản lúc trước của Tư Đồ gia hình như là Tư Đồ Chính Không mà? Hiện tại đổi thành ai vậy?" Coi như hắn nông cạn thì hắn cũng đã nghe qua cái tên Tư Đồ Chính Không. Mà sản nghiệp của Tư Đồ gia có thể trải rộng khắp nơi, gần như trong mỗi tòa thành đều có hiệu buôn, đều là do một tay Tư Đồ Chính Không gây dựng lên.

"Ừm, hình như đổi thành chất tử (cháu trai) của phu nhân hắn, gọi là Tư Đồ Doãn Văn thì phải." Đối với tên Tư Đồ Doãn Văn này, hắn chưa từng nghe qua, không biết là ai.

Tư Đồ.......Doãn Văn? Hắn đã làm cái gì thế?

Lúc này, Vân Mộng Khởi đã ngừng dùng cơm, tất cả lực chú ý đều đặt trên người nói chuyện ở bàn bên kia. Nàng không ngờ, mới một tháng ngắn ngủi, Tư Đồ gia đã xảy ra biến cố lớn đến vậy, điều này hoàn toàn vượt ra khỏi sức tưởng tượng của nàng.

"Tư Đồ Doãn Văn?"

"Ừ."

"Không phải ngươi nói là chất tử của phu nhân của Tư Đồ Chính Không sao?" Sao nghe tên lạ hoắc vậy.

"Đúng thế." Đúng là nói như vậy.

"Vậy sao lại mang họ Tư Đồ? Chẳng lẽ vị Tư Đồ phu nhân kia cũng có tỷ muội gả cho người họ Tư Đồ à?"

Vậy thật quá khéo đi? Chẳng lẽ là gả cho huynh đệ của Tư Đồ Chính Không ư? Song.......Hình như đâu có nghe nói Tư Đồ Chính Không có huynh đệ chứ. Chẳng lẽ là tỷ muội cùng hầu hạ một phu quân? Chắc là......Không thể nào.... ...

"Nghe ngươi nói như thế..." Hắn vuốt cằm, lâm vào tự hỏi.

Nghe bọn họ nói vậy, Vân Mộng Khởi liền nghĩ đến vấn đề này, sao bọn Tư Đồ Doãn Văn cũng mang họ Tư Đồ nhỉ? Cha cũng đâu có nạp thiếp thất, đây là tình huống gì thế? Nghĩ sao cũng thấy kỳ quái.

"Thế nhưng, sao Tư Đồ Doãn Văn lại thành chủ của Tư Đồ gia? Tư Đồ Chính Không xảy ra chuyện gì à?"

"Không biết, ta chỉ nghe nói hình như là xuất phủ rồi gặp phải sơn tặc , hiện tại vẫn chưa rõ tung tích." Hắn chỉ có thể nói vận khí của bọn họ quá kém, vậy mà gặp phải sơn tặc.

Sơn tặc?

"Thế nhưng, ta nhớ hình như Tư Đồ Chính Không có một nhi tử mà nhỉ?" Chính mình có nhi tử, sao lại để gia nghiệp cho người ngoài thừa kế chứ? Thực sự là rất kỳ quái!

"Ngươi quên rồi à, nhi tử độc nhất của Tư Đồ Chính Không là một tên ngốc." Năm đó có rất nhiều người đều vì chuyện này mà tiếc nuối thay cho Tư Đồ gia. Cho dù có gia nghiệp lớn, nhưng không có người thừa kế ruột thịt, đúng là một chuyện quá đáng tiếc.

"Đúng đó, nhi tử độc nhất của bọn họ là một tên ngốc." Rất nhiều năm không có bàn luận về Tư Đồ gia, hắn suýt nữa quên mất chuyện này.

"Nếu như là ta, nói như thế nào cũng nên để nhi tử của mình kế thừa gia nghiệp, sau đó mời người ngoài đến giúp đỡ đi." Cứ chắp tay nhường gia nghiệp cho kẻ khác, đúng là không hợp với lẽ thường mà.

"Đây là chuyện bất khả kháng, nhi tử ngốc nhà bọn họ cũng đi ra ngoài cùng cha nương hắn mà." Nói cách khác, tên ngốc đó cũng mất tích theo phu thê Tư Đồ gia rồi.

Cái gì? Nàng đập mạnh hai tay xuống bàn, đứng bật dậy.

Vân Mộng Khởi lao đến bàn ngưởi ở phía trước kia, khí thế kinh người hỏi: "Các ngươi nói là sự thật sao? Tư Đồ gia thực sự đổi thành Tư Đồ Doãn Văn làm chủ rồi ư? Phu thê Tư Đồ Chính Không và nhi tử của bọn họ đều gặp nạn, không rõ tung tích sao?" Trong một tháng ngắn ngủi, biến cố đó cũng quá lớn đi?

"Ngươi, ngươi, ngươi..."

"Ngươi là ai vậy?"

Nàng đột ngột xuất hiện, làm cho bàn người đang trò chuyện hăng say giật cả mình.

"Không cần quan tâm ta là ai, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, vừa rồi ngươi nói có thật hay không?" Nàng đang vội lắm, nàng nghĩ nàng có nên trở về kinh thành để tìm hiểu tình hình thật sự trước không đây? Nhưng vừa nghĩ đến bọn họ gặp phải sơn tặc, ba người còn chưa rõ tung tích, nàng liền cảm thấy trở về kinh thành sẽ lãng phí thời gian mất.

"Đúng, đúng là......Sự thật." Bị khí thế của nàng hù dọa, hắn liền thành thành thật thật trả lời vấn đề của nàng.

"Ừ, thật đó, mọi người bên ngoài đều nói vậy." Ở mỗi tòa thành đều có hiệu buôn của Tư Đồ gia, nếu như Tư Đồ gia thay đổi chủ, đương nhiên sẽ truyền đi rất nhanh, phạm vi lan truyền cũng rất lớn.

Vân Mộng Khởi chạy vội xuống lầu, trả tiền rồi xông ra ngoài, chẳng thèm để ý đến ánh mắt của người khác.

"Nữ nhân kia là ai vậy?"

"Không biết."

"Nàng có quan hệ gì với Tư Đồ gia à?" Nếu không sao có thể kích động như vậy chứ?

"Không biết."

"Cái gì cũng không biết, vậy rốt cuộc ngươi biết cái gì?" Thật là, hỏi gì cũng không biết.

"Ít nhất ta cũng biết, cô nương vừa rồi rất xinh đẹp." Mặc kệ nói như thế nào thì cô nương kia đúng là rất xinh đẹp, chẳng những xinh đẹp mà còn có một luồng linh khí, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

"Nói nhảm, chả cần ngươi nói, chỉ cần là người có mắt đều thấy được."

"Thôi, kệ đi, chúng ta tiếp tục nào."

"Chuyện phát sinh trước đại hội võ lâm ba ngày, các ngươi có biết không?"

"Ở đại hội võ lâm đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"... ...."

Nếu nàng nhớ không lầm, trong thành Hàng Châu hẳn là có hiệu buôn của Tư Đồ gia đi. Chạy vài bước, nàng mới phát hiện ra một chuyện rất nghiêm trọng, hơn nữa luôn là vấn đề muôn thuở, đó chính là nàng không biết đường đi. Thế là, nàng phát huy năng lực vượt xa người bình thường, đó chính là đến mỗi ngã rẽ liền tìm người hỏi đường một lần. Sau khi hỏi chừng mười mấy người, cuối cùng nàng đã thuận lợi đến hiệu buôn của Tư Đồ gia ở Hàng Châu.

Trên người nàng có lệnh bài của Tư Đồ Chính Không đưa cho, nàng có thể đến bất cứ hiệu buôn nào của Tư Đồ gia ở mọi tòa thành để tìm kiếm sự trợ giúp.

"Tiểu thư, ngài có chuyện gì không?" Người làm trong hiệu buôn thấy nàng thở hổn hển xông vào, liền cảm thấy khó hiểu.

"Chưởng quầy của các ngươi đang ở đâu?" Đáng chết, chạy vội quá, quên mất không dùng khinh công rồi.

"Tìm chưởng quầy sao?"

"Ừ."

Mệt chết đi được, đều là do vừa rồi nghe được tin tức thật sự khiến cho người ta khiếp sợ, dọa nàng đủ thảm, nàng mới vội vã đến quên cả dùng khinh công. Chỉ là, hình như nàng đã quên là, nếu như nàng dùng khinh công, chắc chắn nàng đã lạc trôi đến phương nào rồi.

"Chưởng quầy, có người tìm ngài." Người làm duỗi thẳng cổ, chỉnh giọng rồi gào lên, tuyệt không quan tâm tiếng la của mình to như sấm, có quấy nhiễu người khác hay không.

"Người nào tìm ta?" Một nam nhân chừng bốn mươi tuổi vén màn che giữa sảnh quầy và phòng khách lên, bước ra.

"Chính là vị tiểu thư này."

Chưởng quầy nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thấy ngay Vân Mộng Khởi.

"Tiểu thư tìm ta có chuyện gì không?"

"Ta hỏi ngươi, chuyện Tư Đồ gia đổi chủ, có phải sự thật không?" Mặc kệ nói như thế nào, nàng vẫn chẳng thể tin nổi. Mới một tháng ngắn ngủi đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ đây chính là 'thế sự khó liệu' mà người ta thường nói ư? Vậy đúng là quá khó lường rồi.

"Tiểu thư là?" Chưởng quầy khó hiểu, hỏi. Một vị cô nương chưa từng gặp qua, sao lại có hứng thú với chuyện Tư Đồ gia chứ!

Vân Mộng Khởi lấy lệnh bài ra cho hắn xem, không thèm nhiều lời nữa. Thấy được lệnh bài, chưởng quầy vội vã mời nàng vào phòng trong dùng trà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play