Hành trình đến Nga Mi, chỉ là một hành trình không đường về do Tư Đồ Doãn Văn sắp xếp mà thôi. Sơn tặc và tử vong, chính là phần đại lễ (món quà lớn) cuối cùng do hắn chuẩn bị cho phu thê Tư Đồ và Tư Đồ Dương Lễ.

Ra đi vội vội vàng vàng, bọn họ cũng không mang theo quá nhiều hộ vệ, ngoại trừ ba người nhà họ, chỉ thêm một gã phu xe và một hộ vệ. Sau ba ngày rời khỏi kinh thành, lúc đi ngang qua vách núi nọ, sơn tặc liền nhảy ra chặn đường. Bọn họ không có cơ hội để nói điều gì, phu xe và hộ vệ trung thành muốn cho bọn họ có cơ hội chạy trốn, nên liều mạng chắn phía trước.

Ngọc Tuyết Lâm vốn không muốn tham chiến, song vì quá ít người, nếu như nàng cậy mạnh quá thì sẽ phụ sự hy sinh của phu xe và hộ vệ, ba người họ cũng không thể chạy trốn an toàn. Phu thê Tư Đồ lôi kéo Tư Đồ Dương Lễ, ba người bỏ chạy về phía thâm sơn cùng cốc, hi vọng có thể lợi dụng địa hình và cây cối che lấp, chạy trốn khỏi độc thủ của bọn sơn tặc này.

"Nương tử, phải làm sao bây giờ?" Núp mình ở phía sau một khối đá lớn, hắn hơi thở gấp, hỏi.

Hiện tại chỉ lo chạy thoát thân, hoàn toàn không còn thời gian để bọn họ nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng, Tư Đồ Chính Không dám khẳng định một điều, đám người gọi là sơn tặc này, tuyệt đối không phải vì cướp tiền, bởi vì bọn họ chẳng nói câu nào, sau khi nhảy ra liền chuẩn bị trực tiếp chém người. Đã không phải vì tiền, thì chính là đến đối phó với bọn họ, chỉ là, tại sao vậy chứ?

Hắn tự nhận, bất kể là ở trên thương trường hay trong cuộc sống, bọn họ cũng chưa từng đắc tội với ai, ít nhất cũng không khiến cho người ta hận đến mức thuê người giết bọn họ. Nói vậy, chỉ có một khả năng, bọn họ luôn luôn không muốn nghĩ đến, có lẽ đã nghĩ tới, nhưng vẫn chưa muốn thừa nhận. Song, bây giờ có nghĩ đến nó cũng vô dụng, quan trọng là phải chạy thoát thân trước.

"Thiếp sẽ nghĩ cách giữ chân bọn chúng, chàng mau đưa Tiểu Dương đi trước."

Ngọc Tuyết Lâm nắm chặt kiếm trong tay, nàng không hề nắm chắc được, chẳng biết mình có thể kéo dài được bao lâu. Mặc dù vừa nãy đã giao thủ một chút, nhưng nàng đã phát hiện ra bọn chúng không phải là sơn tặc bình thường, ngược lại rất giống với sát thủ chuyên nghiệp. Bình thường nàng vẫn luyện võ để cường thân, nhưng đã lâu rồi chưa giao thủ với ai, nàng thật sự không hề nắm chắc.

"Không được, sao ta có thể bỏ lại mình nàng đối phó với những kẻ hung ác đó được." Muốn hắn bỏ lại nương tử của mình để chạy trốn, có đánh chết, hắn cũng không làm được.

"Nếu chàng không đưa Tiểu Dương đi, một mình nó sẽ xoay sở ra sao? Nghe thiếp, chàng đưa Tiểu Dương đi trước, thiếp dụ bọn chúng qua nơi khác rồi sẽ đi tìm cha con chàng." Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng hai người họ đều biết, nếu như bọn họ tách ra để chạy trốn, như vậy, kết quả có lẽ sẽ là vĩnh biệt, kiếp này không gặp lại nữa.

"Không, ta không muốn như vậy." Chính là biết có thể xảy ra chuyện, hắn mới càng không thể để một mình nàng qua đối mặt với đám người hung tàn đó.

"Tướng công."

"Mặc kệ nàng nói như thế nào, ta sẽ không để nàng ở lại một mình." Nếu như kiếp này chẳng thể bạch đầu giai lão, hắn cũng không quan tâm, nhưng muốn hắn bỏ lại nàng, một mình tham sống sợ chết chạy trốn, đó là điều không tưởng. Phải chết, bọn họ sẽ chết cùng một chỗ.

Quay đầu, liếc nhìn Tư Đồ Dương Lễ cũng đang thở hổn hển vì chạy trốn mà không biết xảy ra chuyện gì, trong lòng Ngọc Tuyết Lâm đột nhiên đưa ra quyết định.

"Vậy chúng ta tìm một chỗ giấu Tiểu Dương trước rồi cùng nhau dẫn dụ bọn chúng rời đi, đợi đến lúc an toàn sẽ tìm đường về đón nó." Nàng hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của hắn, đổi lại là nàng, cũng không bao giờ bỏ lại mình hắn và chạy thoát thân.

Không thể cùng sinh, nhưng nguyện cùng tử!

"Được, cứ làm thế đi."

Hắn hoàn toàn đồng ý với quyết định của nàng, chỉ cần đừng bảo hắn bỏ lại mình nàng, muốn hắn làm gì đều được hết. Thế là, hai phu thê lại kéo Tư Đồ Dương Lễ ra sức chạy, đồng thời tìm kiếm cho nhi tử một chỗ trốn an toàn nhất. Chỉ cần nó trốn thật kỹ thì sẽ an toàn, như vậy, bọn họ có thể yên tâm dẫn dụ chúng rời đi.

Dù cho, cuối cùng hai người đều chết hết, nhưng ít nhất Tiểu Dương vẫn còn sống. Nếu thật sự đến lúc đó, chỉ hi vọng sau khi Khởi nhi nghe được tin tức bọn họ gặp chuyện không may, sẽ nguyện ý tìm đến, giúp họ một tay, tìm Tiểu Dương về là được.

"Nương......" Mệt mỏi quá, hắn không rõ, vì sao bọn họ phải chạy chứ?

"Tiểu Dương cứ ngoan ngoãn chạy theo cha nương, đừng nói gì cả." Nàng khống chế tốt âm lượng, hi vọng sẽ không làm cho chúng chú ý, chỉ cần ba người họ nghe rõ là được rồi.

"Vâng." Tư Đồ Dương Lễ ngoan ngoãn im lặng, rất nhận mệnh, để họ tùy ý kéo mình, chạy không có mục đích.

"Nương tử, bên kia có một sơn động."

Bình thường, trong núi rừng rất hay hình thành nên những sơn động hay gốc cây rỗng tự nhiên, chỉ là có đôi lúc bị những lùm cây cao lớn che khuất nên không dễ phát hiện ra. Ba người vội vàng chạy về phía sơn động.

Tư Đồ Chính Không phát hiện ra sơn động này thật sự rất bí mật, từ bên trong có thể thấy rõ ràng động tĩnh bên ngoài, thế nhưng nhất định phải cách cửa động bốn, năm bước chân mới có thể phát hiện ra sơn động này. Nếu như không phải ban nãy vừa đúng góc độ và ánh sáng thì Tư Đồ Chính Không cũng chẳng phát hiện ra nó.

"Tiểu Dương." Sau khi xác nhận sơn động này rất an toàn, bọn họ mới có thể tiếp tục tiến hành kế hoạch tiếp theo.

"Dạ? Chuyện gì vậy, nương?" Hắn ngồi dưới đất, dùng sức thở phì phò, hắn chưa từng vận động kịch liệt đến thế, bị mệt mỏi quá cũng không có gì bất ngờ.

"Tiểu Dương, con ngoan ngoãn trốn ở trong sơn động này, đừng có chạy loạn, đợi lát nữa cha nương sẽ đến tìm con, dược chứ?" Giải thích nhiều cho nó cũng vô dụng, song, vẫn phải nói cho nó biết nó phải làm những gì, để tránh lát nữa nó chạy loạn. Nếu như bọn họ bình an quay về mà không tìm thấy nó thì sẽ rất phiền phức.

"Chơi trốn tìm ạ? Cha nương chơi trốn tìm với con à?" Hắn thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể dùng năng lực lý giải của mình để giải nghĩa tình hình trước mắt. Hắn chẳng hề cảm nhận được sự nguy hiểm ngay lúc này, hắn còn tưởng rằng cha nương đang chơi đùa cùng mình.

"Đúng vậy, cho nên con nhất định phải trốn thật kỹ, không được để ai phát hiện ra con."

Trong lúc nguy nan này, hắn vẫn hồn nhiên như thế, phu thê Tư Đồ vừa cảm thấy vui mừng lại cảm thấy bi ai.

"Vâng." Ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ hắn đã biết.

"Tiểu Dương phải nhớ cho kĩ, trừ khi là cha nương đến tìm con, nếu không con nhất định không được ra ngoài đi lung tung, rõ chưa?" Lo lắng dặn dò lần nữa, trong lòng Ngọc Tuyết Lâm cũng biết là dữ nhiều lành ít, nhưng vẫn hi vọng nhi tử có thể bình an. Cho dù không thể quay về được Tư Đồ gia, sống hạnh phúc, nhưng chỉ cần nó sống sót là được.

"Biết ạ." Rất nghiêm túc gật gật đầu, tỏ vẻ hắn đã biết rồi.

"Ngoan lắm." Nàng dịu dàng xoa đầu nhi tử giống như trước. Tư Đồ Chính Không cũng xoa đầu con, xem như là phần thưởng cuối cùng dành cho nhi tử.

Sau đó, hai phu thê liền ra khỏi sơn động, chạy về một hướng khác còn tạo ra vài tiếng vang, thu hút toàn bộ sự chú ý của bọn chúng về phía mình.

"Ở bên kia!"

"Đáng chết, lại dám chạy trốn nữa."

Quả nhiên, đúng như bọn họ suy đoán, mấy tên sát thủ liền đuổi ngay theo phía sau, cách sơn động Tư Đồ Dương Lễ ẩn thân càng lúc càng xa.

Tư Đồ Chính Không không biết võ công, Ngọc Tuyết Lâm vừa phải đối phó với đám sát thủ, vừa bảo vệ hắn, cho nên, nàng phải dồn hết sức để ứng phó. Chỉ một lát, trên người họ đã chồng chất vết thương rồi. Đã hết đường chạy trốn, phía trước là vách núi, còn phía sau là một đám sát thủ hung thần ác sát.

Hình như đã sớm nghĩ đến kết quả này, cho nên bọn họ chẳng chút sự hãi, y như một kỳ tích. Hai người nhìn nhau cười, ở ngay trước mặt đám sat thủ, nắm chặt tay nhau, cùng nhảy xuống vách núi.

Sống hay chết, đã chẳng còn quan trọng với hai người, biết được nhi tử còn sống sót, cho dù mất đi sinh mệnh, ít nhất đến chết thì hai người họ vẫn ở bên nhau.

"Không thể nào, nhảy xuống rồi hả?"

Hành động đó của cả hai khiến đám sát thủ không kịp trở tay.

"Làm sao bây giờ?" Hai người đó nhảy xuống, như vậy, bọn chúng sẽ không thể xác nhận sinh tử của cả hai, rốt cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ hay chưa đây?

"Bọn họ bị thương nặng như thế, nhảy từ trên này xuống, phần lớn chắc là chết rồi chăng?"

Không ai biết tình hình phía dưới cũng như độ sâu của vách núi này, coi như là người có võ công cao cường nhảy xuống cũng chẳng thể bảo đảm là lông tóc vô thương, huống chi là hai kẻ đã đầy một thân vết thương.

"Nói cũng phải." Hơn nữa, tên nam nhân kia không hề biết võ công, nữ nhân đó có võ công cũng vô dụng, hai người đó cứ nhảy xuống như thế, muốn sống sót đúng là quá khó.

"Không phải còn một nam tử trẻ tuổi sao?" Vừa rồi nhảy xuống, chỉ có hai người đi?

"Mặc kệ hắn, hắn sẽ không sống được." Ngón tay hắn chỉ chỉ đầu mình, ý bảo tên kia là một kẻ đầu óc có vấn đề, một mình hắn bị bỏ lại trong chốn rừng sâu này, tuyệt đối không thể sống sót. Dù cho không bị dã thú ăn sống nuốt tươi thì cũng chết vì đói.

"Đúng rồi, ta đã quên mất đầu óc hắn có vấn đề."

Một đám sát thủ buông tha cho việc tìm kiếm tung tích của Tư Đồ Dương Lễ, óm lại là để hắn ở trong núi sâu tự sinh tự diệt, cứ như vậy mà rời khỏi nơi đây. Ở nơi thưa thớt người này, sẽ chẳng ai có thể biết được đã xảy ra chuyện gì.

Tư Đồ Dương Lễ ngồi ở trong sơn động, buồn chán vẽ vòng tròn trên mặt đất, miệng hắn còn lẩm bẩm, giống như là đang xua đuổi buồn chán trong lúc chờ đợi.

"Nương chậm quá....Tiểu Dương đói bụng rồi......Rất đói......Rất đói......"

Sức mạnh của chú ngữ hoàn toàn thể hiện ra trong lúc này, trong miệng hắn vẫn lẩm bẩm 'rất đói', chẳng những không khiến hắn khá hơn mà ngược lại càng làm cho hắn đói khát.

Trời dần tối đen, cũng càng lúc càng lạnh, hắn cuộn mình rúc sâu vào trong sơn động, đôi tay ôm chặt lấy mình, thân thể cuộn tròn như quả cầu, hi vọng làm vậy sẽ được ấm áp hơn, không hề cảm thấy lạnh lẽo nữa. Ban đêm, trong rừng sâu rất khủng bố, gió thổi vù vù, thổi qua rừng cây rậm rạp, tấu lên một khúc ca bi ai trong đêm khuya. Tiếng gió kia như là quỷ khóc sói gào, Tư Đồ Dương Lễ sợ đến mức không dám nhắm mắt, chỉ mở to mắt, ngồi đợi bình minh.

Trời vừa sáng, bị dọa một đêm, hắn liền không dám ở trong động nữa, hoàn toàn quên mất lời cha nương căn dặn, cẩn thận từng li từng tí ra khỏi sơn động.

"Nương.....Cha.....Hai người ở đâu thế...."

Cả đêm đều kiềm chế không có chảy nước mắt, vào lúc này hắn không nhịn được nữa, vừa lạnh vừa đói lại sợ hãi, tất cả cảm xúc mà hắn chưa từng trải qua đang quay cuồng trong lòng hắn. Hắn giống như con chó nhỏ bị người vứt bỏ, một mình chậm rãi tìm kiếm bóng dáng của cha nương ở trong núi sâu.

Một tiểu thiếu gia chưa bao giờ rời khỏi cha nương, cũng chưa từng nếm trải cảm giác đói khổ, lạnh lẽo là như thế nào, hắn muốn tự mình tìm được lối ra ở trong núi sâu, thậm chí là sống sót, hoàn toàn là một chuyện bất khả thi.

Tư Đồ Dương Lễ bị những cành cây rậm rạp, mặt đất gồ ghề làm tổn thương, đông vấp một cái, tây đụng một cái, chỉ chốc lát sau, hắn đã khiến cho người mình chồng chất vết thương rồi. Tay áo rách bươm, vạt áo xé nát, đầu gối cũng rách da, thậm chí có thể nói là máu thịt lẫn lộn. Hắn cố nhịn đau, bây giờ hắn chỉ muốn tìm được cha nương.

"Cha......Nương......Ái ui!" Hắn lại bị vấp ngã, cả người úp sấp ở trên mặt đất, khuôn mặt dính đầy bùn đất chẳng thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu.

"Hu hu......Nương......Mộng Mộng......Mộng Mộng......" Cũng không biết vì sao, trong lòng hắn lại hiện ra bóng dáng của Vân Mộng Khởi.

"A..."

Kèm theo một tiếng thét thê thảm chói tai, bóng dáng hắn đã biến mất, chỉ lưu lại một vết tích rất sâu trên vách núi. Hắn cũng trượt xuống từ trên vách núi, chỉ là vị trí khác hoàn toàn với chỗ mà cha nương hắn đã nhảy xuống. Một ở đông, một ở tây.

Phía đông vách núi là một vực sâu không rõ, không một ai biết có cái gì ở bên dưới, càng không biết ngã xuống sẽ có kết quả thế nào. Cho nên nói, tỷ lệ sống sót của phu thê Tư Đồ là một ẩn số, người muốn họ sống thì chỉ có thể cầu nguyện cho họ còn sống, kẻ hy vọng họ chết thì đương nhiên chỉ có cầu khẩn cho họ chết thôi.

Nhưng ở phía tây vách núi, tình hình còn khá hơn nhiều so với phía đông, chỗ đó có một con sông, mà Tư Đồ Dương Lễ ngã xuống đương nhiên sẽ rơi vào trong sông. Đối với kẻ không biết bơi như hắn mà nói, đây cũng coi như là có kết quả tốt.

Tục ngữ nói, ngốc người có ngốc phúc! Kẻ ngốc trong sáng giống như hắn, phúc khí đương nhiên là nhiều rồi, nếu không, sao hắn có thể lấy được Vân Mộng Khởi chứ?

Hắn bị nước sông đẩy dạt vào bờ, cả người liền mất đi ý thức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play