"Con nói con muốn đến Hàng Châu chơi sao?" Ngọc Tuyết Lâm đang hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.

"Vâng." Đã biết có chuyện vui, sao nàng có thể không tham gia chứ? Vậy chẳng phải sẽ có lỗi với chính mình à?

Hành động của nàng khá là nhanh, buổi chiều mới nghe được tin tức, buổi tối đã đến báo cáo với cha nương, cũng nói luôn quyết định của bản thân.

"Như vậy sao được? Một mình con đi ư?"

"Không ạ, con muốn dẫn Dương Lễ đi cùng." Bảo nàng để một mình Tư Đồ Dương Lễ ở lại đây, nàng cũng sẽ không yên lòng.

"Cái gì? Dẫn Tiểu Dương theo? Vậy thì càng không được!"

Từ nhỏ đến lớn Tiểu Dương chưa từng rời khỏi bọn họ, sao nàng có thể yên tâm để nhi tử đến một nơi xa xôi như vậy! Hàng Châu cách kinh thành đâu có phải là một, hai ngày đường, mà là mười mấy, hai mươi ngày đường đó!

"Nương à, từ nhỏ đến lớn chàng cũng chưa được đi chơi ở khắp nơi, dẫn chàng đi ra ngoài chơi, cũng tốt mà." Dẫn chàng ra ngoài nhìn nhiều một chút, mới có lợi cho thân thể và bệnh của chàng.

"..."

Đúng thế, kể từ lần đầu tiên Tiểu Dương phát bệnh, gần như chưa từng ra khỏi Tư Đồ gia, chứ đừng nói là rời khỏi kinh thành. Cho dù thỉnh thoảng được ra khỏi phủ đi chơi, cũng chỉ ngắn ngủi vài canh giờ thôi. Trừ nô bộc trong phủ và mấy thân nhân, nó hoàn toàn không có nổi một người bằng hữu.

Lời nói của Vân Mộng Khởi khiến Ngọc Tuyết Lâm càng thêm áy náy trong lòng. Nàng đã không thể cho nhi tử một thân thể khỏe mạnh, giờ đến cả quyền được vui chơi cũng tước đoạt nốt sao?

Tư Đồ Chính Không đi tới bên cạnh Ngọc Tuyết Lâm, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, im lặng an ủi.

Làm sao mà hắn không tự trách chứ? Không bảo vệ được thê tử, còn khiến nhi tử chịu nhiều đau đớn như vậy, sao hắn có thể không sống trong sự dằn vặt đây? Nỗi khổ trong lòng thê tử, hắn đều cảm nhận được, bởi vì chính hắn cũng cảm thấy như thế.

Năm đó, nếu như không phải hắn phạm lỗi thì thê tử có thể bị người hạ độc trong lúc mang thai sao? Nếu như không phải vì hắn chỉ muốn cứu thê tử, mà hi sinh đứa bé trong bụng nàng, dồn hết độc tố trên thân thể nàng vào đứa bé thì sao Tiểu Dương lại mang theo một thân độc tố mà ra đời chứ? Vốn đang vui mừng vì đứa bé không bị độc tố ảnh hưởng, nào ngờ mấy năm sau, độc tố phát tác còn hung ác tra tấn thể xác và tinh thần của nó.

Đây gọi là một bước sai dẫn đến ngàn bước sai! Chỉ vì hắn bị ma quỷ ám ảnh đi sai một bước khiến cho mọi chuyện tiếp đó đều là sai lầm.

Giống như ý thức được lời nói của mình đưa đến hiệu quả xấu, Vân Mộng Khởi đột nhiên không biết nên nói gì nữa. Thật ra nàng không hề có ý định khiến cho cha nương áy náy, nàng chỉ là......Hình như nàng chỉ là......

Nghĩ nghĩ, nàng đột nhiên cảm thấy hơi tự trách, nàng vì muốn đi ra ngoài chơi, hình như đã hơi không từ thủ đoạn nào rồi.

"Nương, người làm sao vậy?" Dáng vẻ hình như rất thương tâm, cho dù Tư Đồ Dương Lễ không hiểu rõ, nhưng vẫn có chút lo lắng.

Có lẽ phần lớn thời gian của đứa bé đều là không hiểu chuyện, nhưng thỉnh thoảng bọn họ lại tỏ ra săn sóc, hiểu chuyện, đúng là rất ấm áp, cảm động. Giống như hiện tại, Ngọc Tuyết Lâm đang rất cảm động, cảm động vì nhi tử vậy mà phát hiện ra nàng đang buôn rầu.

"Tiểu Dương..." Nó đúng là càng lúc càng hiểu chuyện rồi.

"Xin lỗi, nương, con không phải cố ý muốn..." Vân Mộng Khởi định nói lời xin lỗi, nhưng mới được một nửa, liền bị Ngọc Tuyết Lâm giơ tay lên ngăn lại.

"Không cần phải nói xin lỗi." Thật ra nàng cũng biết, Vân Mộng Khởi ngoại trừ muốn ra ngoài chơi thì càng hi vọng Tiểu Dương có thể mở rộng tầm mắt nhiều hơn.

"Ta biết con muốn tốt cho Tiểu Dương, thật ra lời con nói cũng có lý, để Tiểu Dương đi ra bên ngoài nhiều hơn, chắc chắn sẽ tốt hơn là nhốt nó trong phủ để bảo vệ."

Bọn họ cứ nghĩ nhốt nó trong phủ là bảo vệ nó, không để nó tiếp xúc với nhiều người và sự vật, như thế có lẽ sẽ duy trì được tâm tư hồn nhiên, nhưng lại chẳng mấy hữu dụng với sự trưởng thành của nó. Để nó ra ngoài dạo chơi nhiều một chút, chắc là một chủ ý khá hay.

"Khởi nhi, con thật sự quyết định đi Hàng Châu à?" Tư Đồ Chính Không cảm thấy nên xác nhận lại một lần nữa. Dù sao cũng là Hàng Châu, chỗ đó cách kinh thành rất xa, nếu quả thật muốn đi, vậy phải chuẩn bị mọi thứ và lo lắng rất nhiều chuyện.

"Vâng." Đại hội võ lâm đó, bốn năm mới có một lần, không thể đến xem náo nhiệt thì đúng là quá đáng tiếc đi?

"Vậy con và Tiểu Dương đi chơi vui nhé." Đương nhiên không thể chỉ để hai đứa đi, nếu không bị lạc không đến được Hàng Châu chỉ là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ lạc đường không về được thì phải làm sao?

"Cảm ơn, cha nương." Chỉ cần có thể đến Hàng Châu, những chuyện khác nàng cũng chẳng mấy để tâm.

"Người nói cám ơn phải là chúng ta mới đúng." Nếu như không có Khởi nhi thì thân thể của nhi tử sẽ không khá lên mỗi ngày như thế, thậm chí sẽ dần dần trở thành một người khỏe mạnh, không còn bị độc tố hành hạ nữa. Với cả, nếu như Khởi nhi không ở đây thì nhi tử sẽ chẳng thể sống vui vẻ qua ngày như bây giờ, thế nên, bọn họ có nên nói cảm ơn với nó không?

"Con không dám nhận đâu." Để cha nương nói cảm ơn với mình, vậy nàng thật quá bất hiếu rồi? Hơn nữa, chăm sóc Tư Đồ Dương Lễ, vốn là do nàng cam tâm tình nguyện, chính nàng cũng làm được rất vui vẻ mà.

"Vậy hai con về phòng nghỉ ngơi đi, đợi sau khi chuẩn bị xong hết, là có thể xuất phát."

"Thật ra, cha à, ngài chỉ cần sắp xếp một phu xe cho con thôi, còn nha hoàn chỉ cần mỗi Tiểu Thu là đủ." Nàng có thể tự mình chuẩn bị tốt những thứ khác mà. Điều quan trọng nhất chính là Tư Đồ Dương Lễ cần dùng thuốc mỗi ngày, những thứ khác, không quan trọng lắm.

"Chỉ mang theo một mình Tiểu Thu thì sao được! Nó chưa từng đến Hàng Châu, ít nhất cũng phải tìm một người quen thuộc với Hàng Châu chứ, nếu không hai con chơi đùa vui vẻ thế nào được?" Chỉ đề phòng bị lạc đường thôi đó, cũng phải chuẩn bị rất đầy đủ.

Nàng ngẫm cũng thấy đúng, lần này khác với lần nàng mới xuống núi, khi đó nàng chỉ có một mình nên mặc kệ vấn đề đi lạc đường, dù sao cuối cùng vẫn đến nơi này là được. Trên đường đi qua một vài nơi khác, hoặc là lạc đường tới chỗ xa hơn đều chẳng sao cả. Lần này lại đi cùng với Tư Đồ Dương Lễ, ngộ nhỡ bị lạc đường rồi xảy ra chuyện, vậy đúng là quá tệ rồi.

"Vậy con nghe theo sự sắp đặt của cha." Chỉ cần được đi chơi thì mặc kệ Tư Đồ Chính Không sẽ cho bao nhiêu người đi theo phía sau nàng. Với lại, nếu như nàng muốn chuồn êm thì có thể chuồn đi bất cứ lúc nào, cho nên, cứ kệ đi.

Chỉ có điều, nàng đã suy nghĩ quá đơn giản rồi, Tư Đồ gia vốn có mỗi một nhi tử, hơn nữa hắn vẫn luôn sống dưới sự bao bọc, che chở, chưa từng rời xa cha nương, cho nên, Tư Đồ Chính Không còn đỡ, nhưng Ngọc Tuyết Lâm thì rất khoa trương!

Tư Đồ Chính Không cũng không muốn bày ra cả đội ngũ xuất hành hùng hậu như hoàng đế vi hành, vì thế, chỉ tìm cho bọn họ một xa phu có kinh nghiệm và một hộ vệ, để cho nhóm bọn họ có năm người thôi. Bao gồm Tư Đồ Dương Lễ, Vân Mộng Khởi, nha hoàn Tiểu Thu, phu xe Mạc Bạch, hộ vệ Hắc Sĩ Đạt.

Tư Đồ Chính Không vì muốn chuyến du ngoạn của bọn họ được thuận lợi nên vô cùng kiềm chế không để nhiều người đi theo, tuy rằng Ngọc Tuyết Lâm cũng muốn tạo điều kiện thuận lợi cho cả hai, nhưng nàng vẫn chuẩn bị rất nhiều thứ.

Một đống dược liệu, đó là thứ cần thiết, thêm nhiều một chút cũng được, song, đưa gần năm rương dược liệu một lần thì đúng là quá rồi. =-=llel,.,.qu,,..y....Vậy mà, chẳng những là dược liệu, nàng còn chuẩn bị điểm tâm, y phục tắm rửa, chăn bông, tóm lại là tất cả những đồ mà nàng có thể nghĩ đến.-=do,..,o,,.nnnn...Những đồ hay sử dụng, nàng cũng gần như cất hết vào trong rương, để bọn họ mang theo.

Lấy một vài đồ bên nọ bỏ vào trong rương, cất một vài đồ bên kia vào trong rương, cứ lấy bên nọ một ít, bên kia một ít, tính cả năm cái rương đầy dược liệu kia, tổng cộng đưa vào gần mười hai cái rương rồi. Nhìn những cái rương đặt ở đằng trước xe ngựa, Vân Mộng Khởi suýt chút nữa té xỉu tại chỗ.

"Nương......Đây là......" Trời ơi, đặt nhiều đồ như vậy vào trong xe ngựa, bọn họ chẳng những không còn chỗ ngồi mà có lẽ xe ngựa cũng vì bị đè nặng mà không thể đi nổi nữa ấy chứ!

"Hắc hắc....." Nàng cười gượng, hình như nàng đã phát hiện ra mình chuẩn bị hơi nhiều đồ rồi. Xe ngựa cũng không lớn lắm, mà những đồ nàng chuẩn bị hình như còn chiếm nhiều diện tích hơn cả diện tích xe ngựa, có vẻ như nàng sắp nhiều đồ quá rồi.

"Nương, nhiều đồ thế này, ngài bảo chúng con mang theo thế nào đây?" Ngón tay chỉ chỉ mấy cái rương, nàng thật nghẹn lời rồi.

Này.....Những thứ này......Nhiều quá luôn đó.....

"Đúng đó, nương tử, hình như nhiều đồ quá nhỉ? Nàng bảo bọn nhỏ làm sao chứ?" Nương tử nhà mình lo lắng hơi thái quá đi? Nhiều đồ vậy, sao nàng không bảo bọn nhỏ chuyển cả phủ theo luôn đi!

"Thiếp cũng không biết sao lại biến thành lắm đồ như thế, thiếp chỉ sắp xếp, sắp xếp xong mới phát hiện ra thành nhiều đồ vậy đó." Nàng đâu có cố ý, ai bảo nàng cầm đồ nào cũng cảm thấy nên mang đi, cứ như vậy, bất tri bất giác liền biến thành nhiều như vậy đó.

"Vậy bây giờ phải làm sao? Cũng đâu thể kêu bọn con mang hết đi chứ?" Nghĩ đến phải mang nhiều thứ thế này, nàng liền cảm thấy đau đầu .

"Mang hết dược liệu đi nhé?" Nàng thật sự rất lo lắng cho Tiểu Dương.

"Nương......" Đây là năm rương dược liệu lớn chứ có phải là năm bao đâu, mang nhiều như vậy, đoán chừng, coi như là bọn họ đến Hàng Châu rồi từ Hàng Châu trở về cũng không dùng hết.

"Nương tử, nàng đừng làm khó bọn nhỏ mà." Mang nhiều thứ như thế vừa bất tiện lại còn dễ gặp chuyện không may.

"Thế nhưng......"

"Mang một rương dược liệu lên xe thôi, để tùy các con chọn những thứ khác." Để hắn làm chủ, nếu không, thật sự mang hết đồ đạc do nàng chuẩn bị, vậy sẽ quá khó xử bọn nhỏ.

"Rất cảm tạ cha." Không cần phải mang hết, nàng thật vô cùng cảm kích.

"Tướng công, này......" Làm sao được chứ, chỉ mang một rương dược liệu thì ít quá đi? Ít nhất cũng phải mang hai ba cái rương đi.

"Được rồi, nàng đừng lo lắng, bọn nó sẽ ổn mà." Người nương tử này, cái gì cũng tốt, chỉ là quá thích quan tâm thôi.

"Được rồi." Nàng cũng biết, nếu như mang hết đồ nàng chuẩn bị đúng là quá khó xử bọn nhỏ rồi.

Sau khi chuyển một rương dược liệu lên xe, Vân Mộng Khởi liền chọn vài thứ khác, sắp xếp đủ một rương xong thì chuyển lên xe.

Chăn bông, y phục thay hàng ngày và vài thứ cần khác đều có, nàng chỉ mang theo một túi điểm tâm nhỏ. Mang quá nhiều, nàng sợ đến lúc đó lại có người buồn chán ầm ĩ đòi ăn, ăn quá nhiều sẽ không ăn nổi bữa chính nữa. Hơn nữa, nếu trên đường đi mà hắn bị đau bụng thì sẽ rất bất tiện.

"Chỉ mang ít như vậy à? Đủ chưa?" Được gần hai rương đồ, trong đó có một rương là dược liệu, đồ còn lại quá ít, sao có thể đủ chứ? Hai rương này so với mười hai rương mà nàng chuẩn bị, đúng là thiếu rất nhiều.

"Đủ rồi, nương." Nếu như không phải sợ bà bà lo lắng, nàng sẽ không mang nhiều đồ vậy đâu, ít nhất sẽ không mang nhiều dược liệu đến vậy. {l};’’;e...qu,...ý,,,don,...{do}nnn...Thật ra nàng chỉ cần chuẩn bị đủ lượng dược liệu, dùng cho đến khi tới thành trấn tiếp theo thôi. Chỉ cần có thành trấn, có dược điếm, nàng đều chế thuốc cho hắn được.

Mặc dù nàng thích nghiên cứu và sử dụng một vài dược liệu quý hiếm, nhưng dược liệu sử dụng để điều dưỡng thân thể cho Tư Đồ Dương Lễ đều là một vài dược liệu rất bình thường, trên cơ bản, mỗi loại đều có thể tìm được ở các dược điếm.

"Thế nhưng......"

Nhìn xuống cái rương điểm tâm gần như chưa động đến, nàng muốn nói là, coi như là đủ y phục, dược liệu..v.v...nhưng vẫn nên mang thêm nhiều điểm tâm đi? Ngộ nhỡ ở trên đường, Tiểu Dương có đói bụng, cũng có thể dùng mà.

"Ít nhất cũng nên mang thêm nhiều điểm tâm đi."

"Nương, con vốn không muốn mang quá nhiều điểm tâm, miễn cho chàng chỉ biết ăn điểm tâm mà lười ăn cơm." Có đôi khi hắn tùy hứng lên, nàng thật sự hết cách với hắn.

"Này......" Nghe con dâu nói như vậy, lại nhìn nhi tử đã ngồi ở trên xe, thấy dáng vẻ nóng lòng muốn ăn của nó, nàng cũng hiểu được Vân Mộng Khởi nói rất đúng. Song....Nhìn Tiểu Dương vui vẻ như vậy, quyết định để cho hai đứa ra ngoài chơi một chút, thật sự là đúng đắn.

"Được rồi, nương tử, nàng cứ yên tâm đi." Ngăn lại lời nàng định nói, nếu để nàng tiếp tục lo lắng thì bọn nhỏ sẽ xuất phát muộn mất.

"Nhưng mà......" Lần đầu tiên Tiểu Dương rời khỏi nàng, còn đi lâu như vậy, sao nàng có thể yên tâm đây?

"Đừng 'nhưng mà' nữa, nàng còn lo lắng thì bọn nhỏ đi chơi vui vẻ được sao?"

"Được rồi." Nàng không tình nguyện đáp ứng, ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng muốn thật sự yên tâm, đâu phải chuyện dễ dàng gì.

Vân Mộng Khởi đi tới trước mặt, kéo tay, nói với bà bà: "Nương, ngài cứ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho Dương Lễ, chúng con sẽ bình an trở về." Cho dù phải dùng hết sinh lực, nàng cũng sẽ bảo vệ hắn.

"Ừ." Nàng vui mừng xoa xoa đầu Vân Mộng Khởi, nàng dâu này, nàng thật sự yêu thích lắm lắm. Khởi nhi đã hứa như vậy, cho dù nàng có lo lắng thì sẽ vẫn tin con bé.

"Cảm ơn nương."

Nàng cười cười, xoay người lên xe ngựa, Tiểu Thu cũng theo lên xe ngựa. Chờ bọn họ ngồi vững, Hắc Sĩ Đạt và Mạc Bạch cũng lần lượt nhảy lên xe ngựa, chuẩn bị lên đường.

"Cha, nương, hẹn gặp lại." Vân Mộng Khởi vén rèm lên, vẫy vẫy tay với bọn họ.

"Cha, nương, hẹn gặp lại." Tư Đồ Dương Lễ cũng học theo nàng, chào tạm biệt những người khác.

"Hẹn gặp lại."

Ngọc Tuyết Lâm không nhịn được mà rơi lệ, trong lòng nàng cảm thấy mình giống như đang nhìn đứa bé dần trưởng thành và bước trên con đường trở thành dũng sĩ. Tư Đồ Chính Không vẫn ôm lấy nàng, cười cười đưa tiễn nhi tử và nàng dâu.

Vốn đã nói lời từ biệt, bọn họ cũng đang đi về hướng Hàng Châu, thế nhưng......

"Dương biểu ca, các người muốn đi đâu?" Cách đó không xa, có một giọng nói dịu dàng truyền đến.

Ánh mắt mọi người đều dôn về nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy có một người đi xuống từ chiếc xe ngựa gần đó, mà người kia, chính là muội muội của Tư Đồ Doãn Văn -- Tư Đồ Vân Vân.

Sự xuất hiện của nàng ta đã khiến cho nguyện vọng tới Hàng Châu của Vân Mộng Khởi hóa thành bọt nước. Bởi vì, Tư Đồ Dương Lễ vừa nhìn thấy nàng ta đã quên hết mọi thứ xung quanh, vội nhảy xuống xe ngựa, chạy qua đó.

"Vân Vân muội muội!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play