Hai người ước hẹn
muốn ra bên ngoài phủ dạo chơi, nhưng bởi vì một số chuyện linh tinh mà
chưa hoàn thành được, mà sau khi tiến hành một trận đại chỉnh đốn đám nô bộc trong phủ, tâm tình của Vân Mộng Khởi rất tốt, dùng cơm trưa xong
liền lôi kéo Tư Đồ Dương Lễ xuất phủ.
Chỉ có điều,
đối với kẻ mù đường siêu cấp như Vân Mộng Khởi cùng với kẻ chưa từng phụ trách việc phân biệt đường đi như Tư Đồ Dương Lễ mà nói, thì nhất định
phải có nha hoàn Tiểu Thu bám đuôi. Biết bọn họ muốn xuất phủ đi chơi,
Ngọc Tuyết Lâm còn cố ý dặn dò phòng thu chi xuất thêm ngân lượng cho
bọn họ, muốn bọn họ đi chơi vui vẻ.
Sau đó, liền
thấy Vân Mộng Khởi nắm tay Tư Đồ Dương Lễ cùng Tiểu Thu đi theo phía
sau, ba người chậm rãi đi ra khỏi cửa. Không hề có mục đích riêng, chỉ
quyết định đi dạo mà thôi.
Lần này xem như là lần đầu tiên hai người xuất phủ, dọc đường đi, người qua đường đều đặc biệt hiếu kỳ nhìn bọn họ.
Mọi người đương nhiên đều biết Tư Đồ Dương Lễ, thân là đứa con trai độc
nhất ngốc nghếch của nhà giàu nhất trong kinh thành, hắn muốn không nổi
danh cũng rất khó. -lelelequuyydoon-Còn Vân Mộng Khởi, rất nhiều người
trong kinh thành mới chỉ nghe tên mà chưa thấy mặt, chỉ có một số ít may mắn được nhìn thoáng gua hồng nhan khi kiệu được hạ xuống trong buổi
hôn lễ hôm ấy.
Đối với sự chỉ trỏ của mọi người, hai đương sự lại chẳng ngại ngần chút nào, vẫn hưng trí ngẩng cao đầu, ung
dung đi trên đường. Tuy rằng hai người rất ít nói chuyện với nhau, nhưng người qua đường vẫn có thể cảm nhận được tình cảm hòa hợp giữa hai
người, bởi vì hai bàn tay ấy luôn nắm chặt nhau, chưa từng buông ra.
"Ta muốn ăn cái kia." Hắn kéo kéo tay nàng, một tay khác chỉ về phía người bán mứt quả rong đứng ở bên ngoài quán trọ.
"Đó là cái gì?" Lần đầu tiên Vân Mộng Khởi thấy mứt quả, vốn không biết đó là cái gì, liền thốt ra thắc mắc của mình.
"Nương nói nó gọi là mứt quả." Bởi vì là món mình thích cho nên hắn cố sức nhớ kỹ tên gọi.
"Được, chúng ta đi mua rồi ăn thôi." Nhìn qua có vẻ ngon đấy, nói xong nàng
liền lôi kéo Tư Đồ Dương Lễ chạy về phía người bán hàng rong.
"Chàng muốn mấy cái?" Tiến đến gần, nàng phát hiện xâu mứt quả đó thật sự là rất ngon, nhìn thôi mà đã nuốt nước miếng rồi.
Hắn giơ hai ngón tay ra, "Ta muốn hai cái."
"Ừ." Rút bàn tay nhỏ bé đang dính lấy nhau, nàng lấy một thỏi bạc vụn từ
trong người ra, đưa cho người bán hàng, "Lấy cho ta bốn cái."
"Đến đây." Thấy có sinh ý tới cửa, thái độ của kẻ bán hàng luôn rất nhiệt
tình. Gỡ xuống hai cái đưa cho Tư Đồ Dương Lễ, chỉ thấy mỗi tay hắn cầm
một cái, cười đến rất vui vẻ rồi bắt đầu ăn.
Sau khi nhận lấy hai cái khác từ tay người bán hàng, nàng liền đưa một cái cho Tiểu Thu vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ.
"Cái này cho ngươi."
"Hả, thiếu phu nhân, cái này sao được chứ?" Thân là nha hoàn, làm sao có thể cùng ăn đồ giống chủ tử được.
"Cái gì mà không được, ta đưa cho ngươi, vậy là được rồi." Tiểu nha đầu này
cũng coi như là tẫn trách (hết sức có trách nhiệm), hơn nữa nàng cũng
rất quý nàng ta, đương nhiên là có thứ tốt phải thưởng cho nàng ta nếm
thử, theo ý nàng, đấy chẳng phải là chuyện gì to tát.
Tiểu Thu nhận lấy mứt quả, hai mắt ửng hồng có chút xúc động, lần đầu tiên có người đối xử tốt với nàng như thế.
lam>.. Sau khi vươn tay vỗ nhẹ đầu Tiểu Thu, mỉm cười nói câu "Nha đầu ngốc", Vân
Mộng Khởi vừa quay đầu đã thấy Tư Đồ Dương Lễ đã thành con mèo to lấm
lem. Gương mặt bị dính đầy đường còn chưa nói, cả hai tay cũng dính nham nháp, thế nhưng, cho dù là như vậy, hắn vẫn ăn rất ngon lành, quên cả
trời đất.
Kinh hô một tiếng, nàng vội vàng lấy xâu
mứt quả đưa cho Tiểu Thu, để cho nàng ta cầm giúp, sau đó lại lấy luôn
xâu mứt quả còn lại đưa nốt cho Tiểu Thu, rồi lấy khăn tay ra lau những
vết nước đường dinh dính giúp hắn.
"Chàng ăn thế nào mà đường dính đầy tay đầy mặt thế hả?"
"Ta còn muốn ăn." Mặc kệ động tác lau chùi giúp mình của nàng, hắn vội vàng muốn ăn tiếp, liền vươn tay muốn lấy lại xâu mứt quả trong tay Tiểu
Thu.
"Đừng lộn xộn." Nàng duỗi tay vỗ nhẹ lưng hắn một cái, cầm tay hắn lên, thật cẩn thận lau sạch sẽ tay hắn.
"Nhưng mà...."
"Không được, không lau sạch sẽ thì không cho chàng ăn nữa." Tay và mặt đều
biến thành bẩn thỉu thế kia, rất mất vệ sinh đó, ngộ nhỡ sinh bệnh thì
làm?
"Được rồi." Cho dù rất mất hứng, nhưng cuối cùng hắn chỉ bĩu môi, ngoan ngoãn để cho nàng lau sạch cho mình.
Sau khi lau sạch sẽ hai tay, nàng mới nâng mặt hắn lên vừa cẩn thận lau,
vừa nói: "Chàng ăn cẩn thận một chút đi, không cho phép lại biến mặt và
tay dính đầy đường nữa,-llequuydoon- bằng không về sau sẽ cấm chàng ăn
đấy." Thật là, trẻ con vẫn là trẻ con mà thôi.
"Ừm...." Mỗi lần hắn đều ăn như thế, có ai nói gì đâu, Mộng Mộng đáng ghét nhất, luôn thích quản đông quản tây, yêu cầu một đống chuyện với hắn.
Cho dù đứa bé có thích cái gì, cũng sẽ vì một vài chuyện vặt vãnh mà oán giận.
"Tiểu Thu, đưa cho hắn một cái, chờ hắn ăn xong mới đưa cái khác cho hắn." Để cho hắn cầm mỗi tay một cái là sai lầm của nàng.
"Vâng, thiếu phu nhân ."
Tuy hai người đều cầm xâu mứt quả trên tay, nhưng một tay khác vẫn dính
chặt với nhau. Tiếp tục đi dạo trên đường, hết nhìn đông lại ngó tây,
chỉ hi vọng có thể tìm được chút thú vị gì đó, song, ngày bình thường dĩ nhiên luôn kém hơn so với lúc hội họp, sạp bán hàng rong cũng ít đi rất nhiều.
"Cái kia, cái kia, ta muốn ăn cái kia." Xem
ra, mục đích chính của Tư Đồ Dương Lễ khi xuất phủ đúng là vì ăn rồi.
Hắn chỉ vào một sạp hàng rong đang bán tào phớ, la hét muốn ăn.
May mà hắn đã ăn xong mứt quả rồi, Vân Mộng Khởi mới miễn cưỡng gật đầu
đồng ý cho hắn ăn. Lần này nàng chỉ mua một chén, "Tiểu Thu, ngươi muốn
ăn không?"
"Không ạ, thiếu phu nhân." Có thể ăn mứt quả là nàng đã vô cùng thỏa mãn.
Nàng ngồi xuống ghế do chủ sạp kê ra để thuận tiện cho khách ăn uống, chờ
hắn ăn xong. Nhìn hắn ăn ngon lành, nàng không nhịn được tò mò hỏi:
"Thật sự ngon vậy à?" Có đôi khi, chỉ cần nhìn dáng vẻ hắn ăn uống là
thật sự có thể khiến mình thèm ăn.
"Ừ ừ, ăn ngon lắm." Hắn vừa đáp lời, vẫn không quên liều mạng ăn.
Nàng cười cười nhìn bộ dạng đáng yêu của hắn, không nói thêm gì nữa.
Hai ba ngụm đã tống hết chén tào phớ vào bụng, nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn còn muốn ăn nữa.
"Mộng Mộng, thêm một chén nữa nhé."
"Ăn nhiều quá không tốt cho thân thể đâu." Những thứ đồ ngọt này ăn quá
nhiều sẽ không tốt cho cơ thể, hơn nữa nàng cũng không hi vọng hắn ăn
quá nhiều, nếm thử mỗi thứ một chút là được rồi.
"Thêm một chén, một chén thôi." Cố gắng cường điệu một chén cuối cùng, hắn chỉ muốn đòi thêm được một chén.
Thật hết cách với hắn, cuối cùng nàng vẫn gọi thêm một chén nữa cho hắn.
"Một chén cuối cùng đấy?"
"Ừ, ừ." Nhận lấy chén tào phớ được bưng tới, hắn gật đầu đồng ý rồi vùi đầu ăn tiếp.
Quên đi, vốn là muốn ra ngoài chơi đùa mà, chỉ cần không quá đáng thì cứ mặc hắn vậy. Cứ như vậy, ba người một đường đi, một đường ăn, chẳng mấy
chốc, đã có người ăn no đến nỗi la hét không đi nổi nữa.
"Mộng Mộng, ta không đi nổi nữa." Bụng căng tròn, thật khó chịu quá.
"Ai bảo chàng ăn nhiều làm chi." Thật sự là phục hắn rồi, lượng đồ ăn vặt
hắn ăn hôm nay gần bằng lượng ăn hai bữa cơm mỗi ngày, hắn còn có thể ăn no căng, đúng là khiến cho nàng quá bội phục.
Nàng ngó trái ngó phải một hồi, chợt phát hiện ra có một quán trà ở cách đó không xa.
"Chúng ta tới quán trà ngồi nghỉ đi." Vừa khéo, nàng cũng muốn nghỉ ngơi.
"Ừ, ừ, ừ, nghỉ ngơi, nghỉ ngơi." Nghe thấy có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, suýt chút nữa hắn đã vỗ tay 'bốp bốp'.
Vì thế, ba người đi vào quán trà, tìm một chỗ gần cửa sổ trên lầu hai ngồi xuống.
"Tiểu Thu cũng ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Nàng ta cũng đã theo bọn họ một hai canh giờ, chắc cũng mệt lắm rồi.
"Vậy...Vậy sao được ạ!" Nàng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, sao có thể ngồi chung
với thiếu gia và thiếu phu nhân, đó là không phù hợp quy củ.
"Ngươi nha đầu này, bao nhiêu tuổi mà nhiều quy củ như thế chứ?" Đối với người tự do tự tại lớn lên ở trong núi rừng như Vân Mộng Khởi mà nói, kỳ thật không chịu nổi nhất chính là những quy củ vô cùng phiền phức này. May
mà phu thê Tư Đồ đều rất yêu thích nàng, chỉ cần hiểu chút lễ nghi đơn
giản là được, cũng không có yêu cầu quá nhiều với những quy củ khác.
Bằng không, dựa vào tính cách của nàng thì sao có thể trụ lại trong nhà
phú quý như Tư Đồ gia chứ.
"Dù sao không được chính
là không được ạ." Mặc kệ nói như thế nào, nàng vẫn không được phép ngồi
cùng bàn với thiếu gia và thiếu phu nhân.
"Hết chịu
nổi ngươi." Nàng đành chỉ vào một bàn trống ở bên cạnh, "Vậy ngươi có
thể ngồi bên cạnh được chứ?" Nếu không muốn ngồi chung bàn với bọn họ,
vậy để nàng ta ngồi riêng, thế hẳn là được nhỉ.
"Nhưng...." Nàng ngồi riêng một bàn....Thật sự là quá....
"Ngươi đừng vô nghĩa nữa, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi." Nếu để nàng ta tiếp tục nói nhảm thì nàng sẽ điên mất.
"Vâng ạ." Tiểu Thu cố ra vẻ tự nhiên bước đến bàn bên cạnh, ngồi xuống.
Nàng kêu hai bình trà thêm một ít điểm tâm nhỏ, câu được câu mất nghe biểu
diễn hát xướng trong quán trà, thuận tiện nghe thêm vài chuyện linh
tinh của mấy người khác trong quán. Nếu có tin tức gì chơi vui vui thì
càng tốt.
"Mộng Mộng, ta muốn ăn cái kia." Chỉ vào
những món điểm tâm tinh xảo trên bàn, vốn đã no căng bụng, nhưng Tư Đồ
Dương Lễ đột nhiên lại muốn ăn thêm.
Tức giận trừng
mắt nhìn hắn, nàng không nói thêm gì cả, tự mình rót trà cho hai người,
"Uống chút trà đi, không cho phép chàng ăn thêm những món điểm tâm đó."
Hắn ăn rồi ăn,-l,.,e,,qu..y,,,do..n- tuyệt đối sẽ ăn ra vấn đề, muộn
chút nữa nhất định sẽ đau bụng.
Hắn đúng là như một
đứa bé, ăn uống hoàn toàn không biết kiềm chế, chỉ cần là món thích ăn,
cho dù đã no căng bụng nhưng vẫn đòi ăn, chỉ cần có thể nuốt trôi, hắn
sẽ mặc kệ về sau có bị khó chịu hay không.
"Thế nhưng...." Những món điểm tâm kia rất đẹp....Hắn nhìn mà rớt hết nước dãi rồi.
"Không được." Nói không được thì chính là không được. Cứ chiều hắn quá mới có
thể khiến hắn hoàn toàn không biết kiềm chế ăn đến sắp vỡ bụng, nếu như
nàng còn để hắn ăn tiếp, vậy thì không phải là chiều hắn mà sẽ thành hại hắn.
Nâng chén trà lên, hớp một ngụm như có như
không, ánh mắt hắn vẫn lưu luyến nhìn chằm chằm điểm tâm trên bàn giống
như không được ăn thì đành nhìn vậy.
Nàng vươn tay
vỗ nhẹ trán hắn một cái, "Đừng nhìn nữa, chàng nghe hát xướng ở dưới lầu để dời lực chú ý đi." Thấy dáng vẻ nhìn chăm chú thèm nhỏ nước dãi của
hắn, suýt chút nữa nàng đã mềm lòng rồi.
"Hát
xướng?" Hắn quay đầu nhìn về phía dưới lầu, quả nhiên thấy có người đang diễn xướng, nhưng ca cái gì thì hắn nghe chẳng hiểu nổi một câu cũng
không có hứng thú, hiện tại hắn chỉ muốn ăn điểm tâm trên bàn
thôi.-l3qu4d0n- Nếu Mộng Mộng không cho phép hắn ăn, vậy hắn nhìn thôi,
chẳng lẽ cũng không được sao?
"Tùy ý chàng, nhưng chàng tuyệt đối không được ăn thêm những món điểm tâm này nữa." Bằng không, no đến vỡ bụng thì nguy.
"Ừ." Cằm đặt ở trên bàn, hai mắt nhìn chằm chằm điểm tâm trong đĩa, chẳng hề động đậy. Đây hoàn toàn đúng là điển hình của chuyện chỉ cho phép nhìn
không cho phép ăn, cảm giác thật sự hơi tàn nhẫn.
Thấy hắn như vậy, nàng bật cười lắc đầu, rồi mặc kệ hắn, nhấm một ngụm trà,
một lòng nghe hát xướng, nghe tin đồn, thưởng thức người đi trên đường,
còn thuận tiện chú ý không cho hắn lén trộm điểm tâm. Vốn đang cảm thấy
rất nhàm chán, đang chuẩn bị rời đi, thì nàng lại nghe được một tin tức
khá thú vị.
"Ngươi nghe nói chưa, đại hội võ lâm sắp được tổ chức rồi." Cách bọn họ không xa, vài người ở bàn khác đang hưng trí bừng bừng tán gẫu đại sự sắp xảy ra.
"Đại hội võ lâm?" Hình như là nghe thấy có vài người lan truyền, nhưng không phải vẫn chưa xác định rõ ràng sao?
"Đúng rồi, cứ bốn năm lại cử hành đại hội võ lâm một lần, dự định tổ chức ở
Độc Cô sơn trang tại Hàng Châu." Đây chính là tin tức mới nhất.
"Độc Cô sơn trang? Đó không phải...."
"Đúng, chính là Độc Cô sơn trang đấy." Cũng chính là nhà của Minh chủ võ lâm Độc Cô Thương Khung đương nhiệm.
"Woa, thế Độc Cô minh chủ còn có thể giữ chức sao?" Võ lâm minh chủ đương nhiệm đã ba lần giữ chức đó rồi.
"Ai biết được." Chỉ là, theo quan điểm cá nhân của y, Độc Cô minh chủ có khả năng giữ chức là vô cùng lớn.
"Thời gian mời dự ấn định vào khi nào?" Đã có người biết rõ ràng như vậy, nếu hắn không nhân cơ hội hỏi thăm một chút, thì sẽ rất có lỗi với bản
thân.
"Chính là ấn định vào cuối tháng sau, hiện tại đã phát ra Anh hùng thiếp (thiệp mời các anh hùng, nhân sĩ) rồi." Có
thể nhận được Anh hùng thiếp đều là những nhân sĩ có chút địa vị trong
giang hồ.-lel..equ..,yyd,,,o..n- Nói cách khác, chỉ cần có được Anh hùng thiếp, liền chứng tỏ ngươi đã có chỗ đứng trong chốn giang hồ. Chính vì vậy, đã có không biết bao người chỉ vì muốn có được chữ 'Anh hùng
thiếp' mà không từ thủ đoạn.
"Anh hùng thiếp đấy...." Thật hâm mộ quá đi.
"Ngươi có biết hiện tại có những ai đã nhận được Anh hùng thiếp không?" Xem
ra, kẻ buôn chuyện rất lợi hại, thật đúng là tìm ra rất nhiều tin tức
thú vị.
diidididiienennddaannnnleeeequyyydoonnn
"Woa, ngươi nghe ngóng hết rồi hả?" Quá giỏi, không hổ là vua buôn chuyện trong kinh thành.
"Đương nhiên." Trên thế gian này không có gì là hắn không tìm hiểu được cả.
"Mau nói ta nghe đi." Người người đều thích nghe tin đồn, có tin đồn mà không nghe thì chẳng phải rất có lỗi với mình sao?
"Thần Kinh đao Bạch Nhận, Tam huynh đệ Lạc Vân sơn trang, Tiêu Diêu thư sinh
Tây Môn Vô Ngân, Thần Phong kiếm khách Tiếu Phong Lăng, những người đó
đã nhận được Anh hùng thiếp rồi."
Lúc nghe được cái
tên đầu tiên, Vân Mộng Khởi suýt chút nữa bật cười. Thần Kinh
đao?-lllequuuydoonn- Sao không dứt khoát gọi là bệnh thần kinh đi, ha ha ha, những danh hiệu đó của người trong giang hồ thật sự quá buồn cười.
Chỉ có điều....
Đại hội võ lâm à....Thật sự không tệ nhỉ! Trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị, xem ra có người đã muốn nhộn nhạo rồi. Thế nhưng, trong quán trà này,
không chỉ có mỗi Vân Mộng Khởi nghe được tin tức đó mà còn có một người
khác nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT