Thật ra, nàng suy nghĩ vô cùng đơn giản, ăn bữa sáng xong là có thể bắt đầu chuẩn bị dược để điều dưỡng thân thể cho Tư Đồ Dương Lễ, nhưng nàng đâu có dự đoán được, bữa sáng lại là một trận hỗn loạn khác.

Tư Đồ gia có một quy định bất thành văn, thời gian khác có thể bỏ qua, nhưng thời gian dùng bữa sáng, chỉ cần là người trong phủ, nhất định phải có mặt đúng giờ.

Cho nên, bữa sáng được xem là thời gian náo nhiệt nhất trong ba bữa mỗi ngày của Tư Đồ gia.

"Nàng không muốn biết sao?" Dựa sát vào tai nàng, nhỏ giọng hỏi, hắn còn lâu mới tin nàng không muốn biết, rõ ràng nàng cũng tò mò giống hắn thôi.

Tuy thê tử không trả lời, nhưng nhìn ánh mắt khát vọng của nàng, hắn đã biết, nàng vô cùng tò mò, chỉ là ngượng ngùng không dám hỏi thôi. Nàng ngượng ngùng, nhưng hắn là phụ thân, sẽ không ngượng ngùng đâu. Nếu làm không tốt thì nhi tử sẽ hỏi một đằng, trả lời một nẻo ngay.

"Nhi tử à?" Sao chỉ biết vùi đầu vào ăn, mà không giải thích nghi ngờ của cha nương chứ?

"Kìa." Vân Mộng Khởi dùng khửu tay huých người bên cạnh vài cái. Cho dù nàng có để ý đến đôi phu thê kia, nhưng người bọn họ hỏi đâu phải là nàng, nên nàng đâu thể không biết xấu hổ mà ngăn cản bọn họ hỏi tiếp.

"Hả?" Tư Đồ Dương Lễ quay đầu, khó hiểu nhìn nàng, không biết vì sao nàng lại dùng khuỷu tay huých mình. Rõ ràng hắn đang ngoan ngoãn ăn cơm mà.

Dùng ngón tay chỉ vào phu thê Tư Đồ, ý bảo hắn nên dời sự chú ý lên đôi phu thê kia.

Theo ngón tay nàng, rốt cuộc hai mắt hắn cũng tập trung lên người cha nương của mình.

"Cha? Nương?" Hắn không hiểu vì sao nàng lại muốn hắn nhìn cha nương. Xem ra, câu hỏi vừa nãy của Tư Đồ Chính Không chẳng thể lọt nửa chữ vào tai hắn.

Song, Tư Đồ Chính Không hoàn toàn không để tâm, có lẽ nên nói là đã quen với chuyện nhi tử luôn chuyên tâm vào một chuyện.

"Con ngoan, đêm qua ngủ ngon không?" Hắn thật không ngờ nhi tử lại tích cực như vậy, mới quen ngày đầu tiên, thừa lúc đêm tối, đã lén lút bò lên giường tiểu cô nương nhà người ta rồi.

Nhìn dáng vẻ tự hào và đắc ý của hắn, Ngọc Tuyết Linh liếc mắt cũng biết phu quân mình đang đắc ý gì. Nàng cũng lười so đo, nhưng vẫn dùng sức véo mạnh đùi hắn, muốn hắn ở trước mặt bọn nhỏ khiêm tốn một chút. Lúc còn trẻ điên cuồng luyến ái, hiện tại tuy có chút hoài niệm, nhưng cũng không phải là một chuyện đáng khen ngợi. Đặc biệt là chuyện lén trèo lên giường tiểu cô nương, thật không biết hắn đang đắc ý, tự hào cái gì nữa.

"Ngon ạ." Hắn mờ mịt nhìn cha mình, không hiểu vì sao ông lại hỏi như vậy.

Quả nhiên, đơn thuần như Tư Đồ Dương Lễ, sao có thể hiểu được lão cha đang mừng thầm điều gì.

"Ừ ừ, vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Hắn gật đầu vô cùng tán thưởng, ở trong lòng thầm vui vì nhi tử đã trưởng thành. Trên thực tế, tất cả đều do hắn nghĩ nhiều mà thôi.

Không chịu nổi vẻ mặt ái muội của ông, Vân Mộng Khởi thật sự muốn rời đi trước, nhưng nàng vẫn còn chuyện chưa hỏi, nên không thể đi được.

"Tiểu nha đầu, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Ngọc Tuyết Linh thấy dáng vẻ nghĩ ngợi của nàng, liền tò mò hỏi.

Ai, tuổi càng cao thì lòng hiếu kỳ càng nặng, thật sự khiến người ta hơi khó chịu.

"Có thể tìm dược liệu ở đâu ạ?" Đã có người hỏi, dĩ nhiên nàng phải nói ra không chút khách sáo rồi.

Nếu nàng đã đồng ý giải độc giúp hắn, vậy phải càng nhanh tiến hành càng tốt, ít nhất hắn có thể giảm bớt đau đớn.

"Ngươi muốn chế giải dược?" Woa, sẽ không nhanh như thế chứ? Rất nhiều đại phu đều không thể giải được, nàng cứ như vậy mà giải độc ư? Tuy không nghi ngờ, nhưng đã thất vọng nhiều năm như thế, nên không dễ dàng tin tưởng lần này sẽ thuận lợi.

"Không phải." Nàng có cần bất ngờ hưng phấn thế không? Cho dù nàng không nỡ để Ngọc Tuyết Linh thất vọng, nhưng cũng đành chịu thôi, bởi vì nàng thật sự chưa muốn điều chế giải dược.

"Ai..." Cho dù đã thất vọng nhiều năm rồi, nhưng nàng vẫn không khỏi cảm thấy thất vọng.

Vẻ mặt thất vọng kia thật khiến người ta không đành lòng. Vân Mộng Khởi nhất thời mềm lòng, liền nói ra suy nghĩ của mình.

"Hắn bị độc xâm hại nhiều năm như vậy, thân thể tổn thương rất lớn, ta cần phải điều dưỡng thân thể cho hắn trước, mới có thể bắt đầu giải độc." Mà việc điều dưỡng thân thể đâu phải là chuyện ngày một ngày hai, ít nhất cũng phải nửa năm. Nếu thời gian cho phép, sau một năm điều dưỡng tỉ mỉ mới tiến hành giải độc, thì sẽ rất tốt cho hắn.

"Ngươi nói là...." Trời ạ, ý nha đầu này là nàng đang suy nghĩ thế sao? Tuy hôm qua giữ nàng lại, nhưng thật ra Ngọc Tuyết Linh cũng không tin tiểu nha đầu kia có thể giải độc cho nhi tử. Thế nhưng nghe Vân Mộng Khởi nói vậy, nàng lại có đôi chút chờ mong.

Nếu có thể, xin hãy để nàng tin tưởng thêm lần nữa đi. Tin tưởng nỗi đau của bọn họ sẽ sớm chấm dứt, mà khảo nghiệm của Phật tổ cũng sẽ qua đi.

"Chỉ cần điều dưỡng tốt thân thể của hắn, thì sẽ dễ dàng giải độc." Ít nhất đối với nàng mà nói là như vậy.

"Thật ư?" Ngọc Tuyết Linh không ngồi yên được nữa, vụt đứng lên, vọt tới bên Vân Mộng Khởi, kích động nắm tay nàng, hi vọng nàng có thể giúp mình xác nhận điều mình nghe thấy không phải là ảo giác, mà là sự thật. Đó là thiên âm dễ nghe nhất trong hơn mười, hai mươi năm qua.

"Thật ạ." Nàng kiên định gật đầu, mà sự kiên định của nàng là lễ vật tốt nhất cho vị mẫu thân đã tự trách bản thân gần nửa đời người.

"Ta lập tức bảo người dẫn ngươi đến kho hàng." Trời ạ trời ạ, nàng chợt cảm thấy lo lắng, sợ hãi trong mười mấy năm qua đều tan biến hết, hiện tại chỉ thấy vui sướng sắp bay lên rồi.

"Xuân Hương, mau, dẫn Vân tiểu thư đến kho hàng."

Vì để chữa bệnh cho nhi tử, nên thú vui lớn nhất trong mười mấy năm qua của nhà họ chính là thu thập đủ loại dược liệu quý hiếm, hoàn toàn khác biệt với sở thích cất giữ kỳ trân dị bảo của kẻ có tiền. Trong kho hàng của bọn họ, trừ dược liệu ra vẫn là dược liệu.

"Xuân Hương, đợi chút." Vẫn là Tư Đồ Chính Không phản ứng kịp, lập tức ngăn lại nương tử đang quá mức hưng phấn.

"Nương tử, cho dù gấp đến đâu thì nàng cũng phải đợi tiểu nha đầu ăn xong bữa sáng chứ?" Bọn họ đã đợi mười mấy năm rồi, cần gì phải nóng lòng đến thế?

"À, đúng rồi." Ngượng ngùng ẩn chứa vài phần xin lỗi nhìn Vân Mộng Khởi, cảm thấy có chút xấu hổ vì sự vội vàng của mình.

"Không sao đâu, ta ăn no rồi." Không quan tâm đến vẻ vội vàng của Ngọc Tuyết Linh, ngược lại là nàng có vẻ sốt ruột hơn, cứ nghĩ đến việc chạm vào các loại dược liệu, nàng lại đứng ngồi không yên. Dù sao thì từ lúc xuống núi đến giờ, nàng vẫn chưa có cơ hội chạm vào dược liệu, nàng thật hoài niệm những ngày tự do nghiên cứu các loại dược liệu ở trên núi.

"Xuân Hương tỷ, dẫn ta đến kho hàng đi." Nàng hơi khom người với Tư Đồ Chính Không, "Ta xin cáo lui trước, mọi người ăn thong thả."

Nàng cũng biết lúc nào nên biểu lộ ra có giáo dưỡng, tuy đã quen cuộc sống tự do trên núi, nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu gì cả.

Xuân Hương có chút kinh ngạc vì Vân Mộng Khởi lại gọi mình là "Xuân Hương tỷ", nói gì thì nàng vẫn là khách quý của Tư Đồ gia, lại khiêm nhường, hữu lễ như vậy, thật sự khiến người ta kinh ngạc. Mà một Vân Mộng Khởi như thế, muốn người ta không quý cũng khó.

Bởi vì nếu so sánh với tiểu thư Hương Thảo, thì cô nương này thật sự là đáng yêu gấp mười lần.

"Đi đi, Xuân Hương." Nếu tiểu nha đầu đã nói ăn xong rồi, vậy hắn còn gì để nói nữa. Chỉ có điều, nhìn dáng vẻ nóng ruột muốn thử kia, thật đúng là tiểu cô nương đáng yêu mà.

"Ta cũng muốn đi." Thấy nàng phải rời đi, Tư Đồ Dương Lễ vội vàng bỏ bát cơm xuống, cũng muốn đi theo.

"Không được, ngươi không thể cùng đi." Nàng xoay người ngăn cản, không muốn cho hắn theo. Nếu để hắn theo thì nàng không thể làm gì nữa, chỉ lo đối phó với sự tò mò của hắn thôi cũng mệt bở rồi.

"Vì sao..." Hai mắt rưng rưng, tội nghiệp nhìn nàng, giống như không thể chấp nhận lời từ chối của nàng.

"..."

Nàng luôn không thể từ chối dáng vẻ đáng thương đó của hắn, chẳng lẽ là nàng đồng cảm với những loài yếu ớt?

"Thôi, đồng ý để ngươi theo cùng, nhưng ngươi phải cam đoan sẽ không hỏi đông hỏi tây, cũng sẽ không quấy rối." Thật ra nàng cũng không muốn để hắn theo, song cũng chẳng thể từ chối vẻ mặt tội nghiệp kia, ngoại trừ thỏa hiệp, nàng còn có thể làm gì nữa.

"Được." Dùng sức gật đầu tỏ ý đáp ứng, chỉ cần cho hắn theo, hắn sẽ đồng ý bất kể điều kiện gì.

Chỉ là, đồng ý thì đồng ý, rốt cuộc hắn có làm được hay không, thì rất ít người có thể cam đoan. Tính tình tiểu hài tử của hắn, cùng lắm chỉ có thể an phận thủ thường trong một khắc, đến khi cảm thấy nhàm chán sẽ bắt đầu có hành động thôi.

Phu thê Tư Đồ hiểu rất rõ điều này, song bọn họ cũng có chút ý xấu, nên không nhắc nhở. Cho dù cảm thấy hơi bất an, nhưng bọn họ vẫn muốn cho hai tiểu hài tử này ở cùng nhau. Hy vọng tiểu nha đầu kia chính là tiểu thư thật sự của Vân gia, cho dù làm như thế sẽ có lỗi với Hương Thảo.

Thật ra bọn họ vẫn có vài phần nghi ngờ thân phận của Hương Thảo, song, vì muốn tìm một người có thể chăm sóc cho nhi tử trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nên mới vờ như không biết mà tiếp nhận người thôi.

Sau khi biết Vân gia gặp chuyện không may, bọn họ cũng đã phái người đi tìm kiếm. Tuy không tìm được người, nhưng vẫn biết năm đó phu nhân Vân gia sinh được một đôi song bào thai. Chỉ có điều, Hương Thảo lại chưa từng nói qua chuyện của ca ca hoặc đệ đệ song sinh, chính vì thế, bọn họ cũng rất nghi ngờ ý đồ của ả, nhưng vẫn ích kỷ giữ người lại.

Tuy nói là để hai đứa thành thân sau ba tháng nữa, nhưng bọn họ vẫn rất lo lắng, cho dù hai người đã nghĩ sẽ chăm sóc cho nhi tử được lâu. Dựa vào lời chẩn đoán năm đó của thái y, nói nếu không giải được độc cho Tiểu Dương, thì nó chỉ sống đến 24 tuổi. Mà cũng chỉ còn 3 năm nữa là Tiểu Dương 24 tuổi rồi, nên bọn họ tin tưởng: cho dù Hương Thảo không thật sự thích Tiểu Dương, thì có thêm người chăm sóc Tiểu Dương cũng là chuyện tốt.

Nhưng hiện tại...Dựa vào biểu hiện của Hương Thảo, bọn họ đã chẳng hề xác định nổi nữa.

Sau khi đi cách phòng ăn một đoạn, xác định không có người ngoài, Tư Đồ Doãn Văn liền kéo Vân Hương Thảo về phòng của ả.

Vân Hương Thảo biết hôm nay mình đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, nên không dám kêu đau, mặc cho hắn lôi đi.

Sau khi bước lảo đảo về phòng, không đợi ả kịp phản ứng, Tư Đồ Doãn Văn đã vung tay tát ả một cái.

Cái tát hung bạo của hắn khiến ả ngã nằm trên đất, khóe miệng chảy máu, có thể thấy được hắn tức giận đến nhường nào.

"Ngươi có biết hôm nay ngươi đã làm cái gì không?" Hắn bước đến bên cạnh ả, ngồi xổm xuống, một tay giữ chặt đầu ả, còn tay kia thì dùng sức bóp cằm ả, để ả ngẩng đầu, nhìn rõ vẻ mặt của hắn.

"Nếu như ngươi còn phá hủy kế hoạch của ta nữa, ta nhất định để ngươi sống không bằng chết."

"Rất xin lỗi, ta. . ." Nghĩ muốn giải thích, nhưng ả thật không biết phải giải thích thế nào.

"Ngươi phải biết rằng, ngươi ngồi yên ổn ở vị trí đó cho đến tận hôm nay là nhờ vào ai, lần sau phải cẩn thận một chút cho ta." Nếu không phải hắn ở phía sau động tay, ả thật sự nghĩ rằng mình có thể lừa gạt phu thê Tư Đồ Chính Không khôn khéo kia sao?

"Vâng..." Nếu không phải vì sợ sống như những ngày trước, ả cần gì phải dùng thân phận, cuộc sống của người khác như vậy. Nếu không phải hắn hứa hẹn sau khi thành công sẽ thú ả, thì sao ả phải tham dự kế hoạch của hắn, trở thành quân cờ trong tay hắn.

Thế nhưng, có nói nữa thì thế nào, đã chẳng thể quay đầu nữa rồi, ngoại trừ tiếp tục tiến lên, ả còn cách nào khác đâu.

"Vậy mới ngoan." Hắn cúi đầu, kề sát môi ả, khẽ liếm đi máu tươi nơi khóe miệng ả.

Tư Đồ Doãn Văn như vậy khiến Vân Hương Thảo không rét mà run. Nhưng nam nhân này là do chính ả lựa chọn, ả không thể làm gì khác, đành phải thừa nhận thôi.

Thế nhưng, hôm nay chẳng những náo nhiệt, mà có thể xem là rối tung rối mù, quả thực chính là loạn thành một đoàn.

Đầu tiên là hai người Tư Đồ Dương Lễ và Vân Mộng Khởi chuẩn bị đến nhà ăn sớm nhất, liền gặp phải một phiền toái rất lớn.

Bình thường có người chăm sóc, ít nhất ba bữa đều có người chuyên trách dẫn hắn tới sảnh ăn, cho nên, Tư Đồ Dương Lễ hoàn toàn không biết đường đi. Mà Vân Mộng Khởi thì càng không cần phải nói, đối với kẻ mù đường như nàng, cho dù có ở lâu trong này, cũng sẽ chẳng tìm được đường.

Vì thế, hai người cứ luẩn quẩn trong trạch viện to lớn. Bởi vì quá đói, cộng thêm một lúc lâu vẫn chưa tìm ra đường, khiến cho tính tình của người nào đó càng lúc càng nóng nảy.

Nàng vươn tay, dùng sức véo hai gò má của hắn, thở phì phò, trừng hắn.

"Ngươi vẫn chưa tìm ra đường à? Rốt cuộc sảnh ăn ở đâu hả?"

Nàng thuộc kiểu người không chịu được đói, lúc trước, ở chỗ bất thường kia, khi bị lạc đường, sẽ có một người tìm thấy nàng trước lúc dùng bữa. Mà lúc nàng đói, không chỉ có tức giận liên tục là xong đâu.

"Ha ha." Vươn tay gãi đầu, hắn ngây ngô cười. Vẻ mặt vô tội đó của hắn, rõ ràng đã chứng minh một điều, chính là hắn cũng không biết đường.

"Thật đáng ghét."

Trạch viện lớn như vậy, hằng ngày vẫn thấy người đi qua đi lại, nhưng lúc thật sự cần người giúp đỡ, lại chẳng thấy ai cả. Sau này, nhất định phải tìm một người chuyên trách để dẫn đường cho mình mới được.

"Mộng Mộng, ta đói bụng. . ." Xem ra cũng có một kẻ đáng thương đang đói bụng giống nàng rồi.

Dáng vẻ tội nghiệp ôm bụng kêu đói của hắn thật sự làm người ta yêu thương.

Sự dao động nho nhỏ đó khiến Vân Mộng Khởi chưa biết đến mùi vị ái tình hơi hoảng hốt trong lòng. Nàng có chút bối rối, vội vàng kéo tay hắn, tiếp tục cắm đầu đi.

"Mộng Mộng?" Thật kỳ quái, vừa rồi Mộng Mộng hơi kỳ lạ thì phải?

Hắn khó hiểu sờ sờ mũi, không hiểu vì sao nàng đột nhiên muốn đi tiếp.

"Đi tìm người dẫn đường thôi." Chắc chắn là quá đói bụng, nên nàng mới có thể kỳ quái như thế, bằng không sao tim nàng lại đột nhiên đập nhanh, còn nảy mạnh nữa. Chắc không phải sinh bệnh đâu nhỉ? Vì vậy, nhất định là quá đói rồi.

Nàng tự tìm một lý do hợp lý cho bản thân, để che giấu sự rung động chợt xuất hiện vì hắn.

"Ừ." Ngoan ngoãn để mặc nàng kéo mình đi, dù sao hắn cũng chẳng biết phải làm thế nào mới tốt, may mà có Mộng Mộng ở đây.

Vận khí của bọn họ xem như không tồi, trên đường đi, rất nhanh đã gặp được một tiểu nha đầu đang chuẩn bị quét dọn, dưới sự dẫn đường của nàng ta, cuối cùng hai người cũng thuận lợi tới sảnh ăn.

Còn những người khác, đều tới từ sớm rồi.

Ngoài phu thê Tư Đồ, thì vị hôn thê Vân Hương Thảo cùng biểu ca Tư Đồ Văn Doãn của Tư Đồ Dương Lễ đều đã sớm yên vị ở chỗ của mình, chỉ chờ hai người đến là có thể dùng bữa.

Hai người thong thả bước vào Vân Hương Thảo vô cùng bất mãn, không kịp chờ bọn họ ngồi xuống, đã bắt đầu gây khó dễ.

"Các người có hiểu lễ phép không, để mọi người chờ hai người dùng cơm, thật sự là quá vô phép tắc."

Cho dù ả không thích Tư Đồ Dương Lễ, coi như hắn không thích mình cũng được, nhưng hắn cứ quấn chặt nữ nhân vừa mới xuất hiện kia, ả thấy cực kỳ khó chịu.

"Hương Thảo, câm miệng."

Ngọc Tuyết Linh vốn rất yêu thích Vân Hương Thảo, chỉ cần nhớ tới nàng ta là nữ nhi của hảo hữu, hơn nữa còn chịu khổ ở bên ngoài rất nhiều năm, liền nhẫn nại vài phần với hành vi ngỗ nghịch của nàng ta. Thế nhưng, sau khi Vân Mộng Khởi xuất hiện, Ngọc Tuyết Linh phát hiện mình càng ngày càng không thể nhẫn nại trước vẻ mặt đáng ghê tởm mà Hương Thảo vô ý biểu hiện ra ngoài. Cái dạng ngôn ngữ và hành động lỗ mãng giống như ác phụ đó.

Ả vô cùng không cam lòng ngậm miệng, hai tay nắm chặt đặt trên đùi, dùng sức lớn đến nỗi các đốt tay bắt đầu trở nên trắng bệch.

Có đôi khi, Tư Đồ Văn Doãn cũng không chịu nổi dáng vẻ luôn tự cho là mình đúng của ả, rõ ràng biết mình là đồ giả, còn không biết điều thu lại, thật sự không hiểu trong cái đầu chứa đầy rơm kia đang suy nghĩ cái gì nữa. Song, nếu ả đã là một phần trong kế hoạch của mình, vậy hắn đành phải giúp ả một tay, để tránh cho ả phá hủy kế hoạch của mình.

"Dì, con nghĩ đệ muội đói rồi, cho nên tâm tình hơi kém, chứ không cố ý cư xử vô lễ như thế đâu." Hắn ra vẻ nghĩ ngợi, rồi liếc ả một cái như muốn cảnh cáo. Lần này, cho dù Vân Hương Thảo có bất mãn đến đâu, cũng chẳng dám biểu hiện ra.

Ả ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi.

"Vâng...Xin lỗi...Ta, ta chỉ là..."

"Văn Doãn, ngươi đưa Hương Thảo về phòng đi, nếu như nó vẫn không biết kiềm chế tính tình, thì lúc dùng bữa sáng, đừng đến đây nữa, tránh cho mọi người mất vui." Nàng không muốn vừa dùng bữa vừa nhìn vẻ mặt khó coi kia.

Xem ra, biểu hiện thất thường trong hai ngày qua của Vân Hương Thảo, thật sự làm cho Ngọc Tuyết Linh mất hứng.

"Ta ta ta..." Vân Hương Thảo muốn nói gì đó, nhưng không biết phải nói thế nào, trong lòng ả đang cuồn cuộn nổi lên như thủy triều.

Trong lòng ả không khỏi lo lắng, lo lắng có phải Ngọc Tuyết Linh đã phát hiện ả có vấn đề rồi không? Bởi vì, một người họ "Vân" xuất hiện, đã làm cho Ngọc Tuyết Linh sinh nghi với thân phận của ả.

"Văn Doãn." Hiếm khi thấy Ngọc Tuyết Linh nghiêm mặt, Tư Đồ Văn Doãn biết, hiện tại có nói gì cũng vô dụng, đành phải dẫn Vân Hương Thảo đi.

Tuy Tư Đồ Chính Không là đương gia, nhưng nếu Ngọc Tuyết Linh thật sự tức giận, thì cả Tư Đồ Chính Không cũng hết cách.

Sau khi hai người kia rời đi, Tư Đồ Dương Lễ và Vân Mộng Khởi liền ngồi xuống trong sự tiếp đón của phu thế Tư Đồ.

Sau đó, thời gian dùng bữa bắt đầu.

Bữa sáng ở Tư Đồ gia cũng giống với các gia đình bình thường khác, rất ấm áp. Mọi người đều trò chuyện chút việc nhà, hoặc chút chuyện lý thú mà mình gặp được. Bữa sáng kết thúc trong bầu không khí vừa thoải mái vừa vui vẻ.

Chính là...

Hôm nay chẳng những bắt đầu không bình thường, mà kết thúc cũng hệt như vậy.

Gần giống như bữa tối hôm trước, Tư Đồ Dương Lễ lại ra sức gắp đồ ăn cho Vân Mộng Khởi, nhìn dáng vẻ vui mừng kia, thì chắc hắn đã quên cả đói rồi. Giống như chỉ cần gắp đồ ăn cho nàng, hắn cũng sẽ no theo.

Trước khi hắn gắp thêm đồ ăn vào bát mình, nàng lập tức dùng tay che bát.

"Ngươi đừng gắp đồ ăn cho ta nữa, mau ăn đi, không phải vừa nãy ngươi còn kêu đói sao?"

Thật ra, chỉ là nàng không muốn hắn gắp thêm đồ ăn thôi, chứ không phải quan tâm hắn đói bụng đâu!

Song, lời biện bạch trong lòng nàng, tạo ra cảm giác như đang giấu đầu lòi đuôi.

"Nhưng mà..." Hắn muốn nói, nếu như nàng ăn no, có lẽ sẽ gắp đồ ăn cho hắn giống đêm qua vậy...Hắn thích Mộng Mộng gắp đồ ăn cho hắn.

"Không nhưng nhị gì cả, tự mình ăn cơm đi."

Sao nàng không nhìn ra tâm tư đơn thuần đó của hắn chứ? Đêm qua gắp đồ ăn cho hắn, chỉ vì nhìn thấy hắn cứ lo cho mình mà quên ăn cơm, nên nhất thời cảm động mà thôi. Hôm qua, hình như là lần đầu tiên nàng gắp đồ ăn cho người khác, ca ca thân ái còn chưa hưởng thụ qua loại đối đãi đó đâu.

"Được rồi." Tuy không quá tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời, bắt đầu dùng cơm.

"Nhi tử à, đêm qua con ngủ có ngon không?" Tư Đồ Chính Không có chút mặt dày hỏi vấn đề không nên hỏi, ai kêu hắn thật sự quá tò mò chứ.

"Ai da, sao chàng có thể hỏi vấn đề này chứ?" Không đợi Tư Đồ Dương Lễ đáp lời, đã còn đấm nhẹ hắn một cái.

Tuy nàng cũng rất tò mò, nhưng hỏi thẳng như vậy, thật sự khiến người ta ngượng ngùng đó.

Tức giận trừng đôi phu thê kia một cái, Vân Mộng Khởi đã hiểu tư tưởng của bọn họ thật khác người thường.

Ngẫm lại cũng thấy chẳng có gì đáng ngại cả, đối mặt với nhi tử như vậy, nếu không đủ cởi mở, thì sao có thể sống vui vẻ nhanh như thế được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play