Màn đêm buông xuống, vạn vật đều chìm vào giấc ngủ say. Xung quanh im ắng, ngay cả tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu rả rích cũng chẳng có.
Toàn bộ thế gian vô cùng tĩnh lặng, gió đêm nhè nhẹ thổi qua cửa sổ, lưu luyến quanh phòng, nghịch ngợm quấn màn sa lên, để lộ ra một cô nương đáng yêu đang ngủ trên giường.
Đang say giấc nồng, Vân Mộng Khởi chỉ cảm thấy gió đêm se lạnh nhưng không khiến người ta lạnh buốt, mà chỉ cảm thấy mát mẻ và thoải mái. Nàng khoan khoái xoay người lại, vừa lòng nỉ non một tiếng.
"Ưm..." Hơi nâng mi mắt, nàng thấy một bóng người mơ hồ đang ở trước giường, bên ngoài tấm màn sa.
"Hả?" Cho rằng mình bị ảo giác, nàng cũng không mấy để ý, xoay người, tiếp tục ngủ.
Nhưng mà, vừa nhắm mắt, nàng liền cảm thấy có chút không đúng, lập tức bật dậy, vén màn sa lên.
"A!"
Nàng phát hiện ra đó không phải là ảo giác, mà thật sự có người đứng bên giường mình. Đúng là nàng hết sức sợ hãi, suýt chút nữa đã vất hết hình tượng mà thét chói tai.
"Tư Đồ Dương Lễ?" Nàng thử gọi. Hiện tại, nàng chỉ nghĩ tới một người là hắn, hơn nữa, hắn còn ngủ ở trên lầu.
Cũng chỉ có hắn mới làm những chuyện này, cũng chỉ có hắn mới nhàm chán như thế, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, lại chạy đến bên giường hù dọa nàng.
"..." Người đứng ở bên giường vẫn chẳng đáp lại.
Vân Mộng Khởi thầm kinh sợ trong lòng, cứ tưởng không phải Tư Đồ Dương Lễ, vội vàng kinh hô: "Ngươi là ai?"
Nếu như không phải Tư Đồ Dương Lễ, vậy sẽ là ai?
Tưởng tượng có người đứng ở bên giường, nhìn mình ngủ, mà còn không biết rốt cuộc hắn đã đứng bao lâu, nàng liền cảm thấy toàn thân rét run, một luồng khí lạnh vọt thẳng lên đầu.
"Mộng Mộng..."
Nghe thấy danh xưng này, Vân Mộng Khởi đang bị dọa cho sợ hãi liền nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay lập tức, nàng liền dùng sức kéo màn lên, bước xuống giường, tức giận nhìn hắn.
Trong cơn tức giận, nàng đã quên mất mình đang mặc yếm lụa và quần mỏng, hiện tại, nàng chỉ muốn dạy dỗ cái người nửa đêm không ngủ được, lại chạy xuống đây hù dọa nàng thôi.
"Mộng Mộng..." Si mê nhìn toàn thân Vân Mộng Khởi tỏa ra ánh hào quang nhu hòa được ánh trăng chiếu rọi, ngoại trừ gọi tên nàng, đầu óc ngốc nghếch của hắn gần như không biết làm gì nữa.
"Ngươi không đi ngủ đi, còn đứng bên giường ta làm gì?" Còn cố tình im lặng, dọa nàng nhảy dựng, cứ tưởng rằng có ác tặc xông vào chứ.
"Ta..."
"Vừa rồi ta gọi ngươi, sao ngươi không trả lời?" Thật tức chết nàng mà!
"Ta..."
"Ta, ta cái gì? Ngươi cố tình làm ta sợ đúng không?" Nàng giơ ngón tay chọc chọc vào ngực hắn, một cái lại một cái, khiến hắn liên tục lùi về sau.
"Không..." Dáng vẻ hung dữ của nàng khiến hắn không thể nói rõ ràng.
"Ngồi xuống." Nàng kéo hắn ngồi xuống ghế cạnh bàn tròn, rồi tự rót cho mình ly trà. Sau khi xả vài câu, tâm tình của nàng cũng hồi phục đôi chút, cũng không tức giận như lúc trước nữa, cuối cùng nàng có thể bình tĩnh hỏi hắn rồi.
"Ờ..." Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống, chăm chú nhìn nàng không chớp mắt, thật giống như là nhìn chưa đủ, tham lam muốn khắc sâu dáng vẻ hiện giờ của nàng vào lòng mình.
"Nói đi, vì sao lại chạy đến phòng ta, còn đứng bên giường dọa ta sợ?" Hi vọng hắn có một lý do tốt, bằng không nàng mặc kệ hắn có phải kẻ ngốc hay không, sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất.
"Ta..." Hắn cũng chẳng hiểu vì sao, hắn nằm ở trên giường, cứ lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, hắn thật không biết mình muốn làm cái gì. Trong lòng chỉ có một ý nghĩ, chính là muốn nhìn thấy nàng, cho nên, hắn vội chạy xuống đây. Thế nhưng, chính hắn còn không hiểu cảm giác này thì sao có thể giải thích với nàng đây?
"'Ta ta ta', ngươi làm gì mà cứ 'ta' hoài vậy, rốt cuộc là muốn nói gì?" Mong mỏi được đi ngủ khiến cho tính tình của nàng trở nên hết sức khó chịu.
Chỉ có điều, mặc kệ nàng có hung dữ thế nào, thì hắn vẫn chẳng chút sợ hãi.
Còn với Vân Hương Thảo, vì ả ta luôn hung dữ với mình nên hắn mới có thể chán ghét ả ta. Hắn cũng không thể nói rõ vì sao nhìn Vân Mộng Khởi tức giận, hắn chẳng những không sợ hãi, mà ngược lại còn cảm thấy nàng vô cùng đáng yêu.
"..." Hắn thật sự không biết phải nói thế nào, nên mới lắp bắp như thế. Hắn nhìn nàng, cảm thấy có chút tủi thân, miệng nhếch cao, có thể treo được vài cân thịt lợn.
Dáng vẻ này của hắn làm cho người ta thật chẳng thể tức giận nổi, Vân Mộng Khởi cũng không ngoại lệ.
Nàng ảo não vỗ trán, rồi đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn, giơ hai tay nâng mặt hắn lên, để hắn mặt đối mặt với mình.
Tư Đồ Dương Lễ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt chuyên tâm lại có thần của nàng như có phép lạ, làm cho hai má hắn đỏ bừng.
"Ngươi..." Vốn định hỏi hắn vì sao lại mặt đỏ , nhưng chợt nhớ ra có thể hắn cũng chẳng biết lí do, nàng đành phải bỏ qua. Chỉ là, chuyện nên hỏi nàng vẫn muốn hỏi, ví dụ như...
"Ngươi không ngủ được à?"
"Không ngủ được..." Hắn thật sự không ngủ được, nằm ở trên giường, trong đầu toàn là hình bóng của nàng. Từ lúc hắn có trí nhớ tới nay, đây là chuyện chưa từng xảy ra.
"...Sao lại không ngủ được? Sinh bệnh sao?" Nàng lo lắng nhìn hắn, rất sợ độc tính tạo thành biến chứng gì đó.
Sắc mặt của hắn tuy không mấy hồng hào, nhưng cũng chẳng khác mấy so với lúc ăn cơm buổi tối. Dựa theo ánh trăng, nàng nhìn hắn thật cẩn thận, xác định hắn hoàn toàn khỏe mạnh.
"Không..." Hắn dùng sức lắc đầu. Hắn không sinh bệnh, tuyệt đối không sinh bệnh!
Trong suy nghĩ của hắn, sinh bệnh sẽ phải uống thuốc rất rất đắng, hắn ghét uống thuốc, cho nên, hắn không hề sinh bệnh.
Hắn không hề nghĩ tới, hắn có sinh bệnh hay không, cũng không phải do hắn thích hay không thích uống thuốc quyết định.
"Ngươi đang nghĩ gì thế?" Bằng không sao có thể không ngủ được? Nếu không sinh bệnh, thì chắc chắn là tự mình nghĩ miên man gì rồi, cho nên mới bị mất ngủ.
"..." Câu hỏi của nàng khiến hai má hắn đỏ lên. Tư Đồ Dương Lễ sợ hãi nhìn nàng, chân tay luống cuống không biết có nên nói ra không.
"Nói đi." Dáng vẻ phân vân của hắn khiến người ta vô cùng sốt ruột.
"Nàng..." Giọng nói nhỏ xíu, ngượng ngùng thốt ra một chữ.
"Cái gì?" Vân Mộng Khởi vô thức tựa mặt vào gần hắn, giọng nói của hắn giống như muỗi kêu, nàng thật sự nghe không rõ.
"Nàng..." Hắn ngoan ngoãn lặp lại lần nữa, giọng nói vẫn lí nhí như cũ. Nếu không chú ý nghe, thì khó có thể nghe thấy.
"..." Mặt lại kề sát chút nữa, nàng vẫn chưa nghe rõ hắn nói cái gì, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.
"Ngươi nói lớn tiếng lên, ta chưa nghe rõ đâu."
"Nàng." Lần này, giọng hắn đã lớn hơn, ít ra còn nghe rõ hắn nói cái gì.
Đáp án của hắn làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Mộng Khởi chợt đỏ bừng.
Nàng thật sự rất bất ngờ, câu trả lời của hắn lại là như thế, đúng là làm cho nàng ngượng ngùng.
Nhất thời, Vân Mộng Khởi không biết phải nói gì, nàng cứ giữ cằm hắn như vậy, cùng hắn nhìn nhau, bắt đầu làm cho nàng cảm thấy mất tự nhiên.
"Mộng Mộng?" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ rực như quả táo, còn đang nhìn mình chằm chằm, hắn liền cảm thấy khó hiểu, không nhịn được khẽ gọi tên nàng.
"Khụ, ngươi mau về phòng ngủ đi." Vờ ho nhẹ một tiếng để che giấu vẻ lúng túng, nàng vội thu tay rồi giục hắn về phòng đi ngủ.
Nàng cảm nhận rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đang nóng bừng, không cần soi gương, cũng biết chắc chắn là đỏ rực.
"Không muốn." Hắn chu miệng nói. Hắn không muốn về phòng ngủ đâu!
"Ngươi nói cái gì?" Vân Mộng Khởi cho rằng mình đã nghe lầm, nàng nghe thấy hắn nói "Không muốn", kể từ lúc quen hắn đến giờ, đây là lần đầu tiên nghe hắn nói "Không" với mình.
Nàng hoàn toàn quên mất, thời gian bọn họ biết nhau còn chưa đến một ngày đâu!! Mệt nàng còn nói cái gì mà từ lúc quen biết tới nay, người ngoài nghe thấy sẽ dễ hiểu lầm là bọn họ đã quen biết từ lâu nha!
"Không muốn." Hắn còn lắc đầu phụ họa cho lời nói, bày tỏ mình sẽ không đi.
"Ngươi không ngủ được à?" Hắn không về phòng, chẳng lẽ cứ muốn đứng ở bên giường hay ngồi ở chỗ này sao? Vậy nàng ngủ thế nào đây?
Gật đầu, tỏ ý hắn không ngủ được. Thật ra, hắn cực kỳ mệt mỏi, vô cùng muốn đi ngủ, nhưng hắn rất sợ sẽ không thấy nàng nữa. Chỉ cần nghĩ đến chuyện đi ngủ rồi sẽ không nhìn thấy nàng, hắn lại không ngủ được.
"Ngươi không ngủ nhưng ta muốn ngủ nha." Trời ạ, chẳng lẽ muốn nàng thức cùng hắn tới hửng đông sao? Nàng không muốn đâu!
"Nàng ngủ đi." Hắn vô tội nhìn nàng, khó hiểu nói. Nàng buồn ngủ thì cứ ngủ, hắn đâu có cấm nàng. Sao nàng ngốc thế nhỉ?
Hắn nói người khác ngốc mà không biết ngượng gì cả. Hắn không hề nghĩ tới, mình cứ ngồi lù lù trong phòng người ta thế này, thì ai mà ngủ nổi. Hơn nữa, hắn còn trợn to hai mắt nhìn chằm chằm người ta, cho dù có ngủ được thì cũng gặp ác mộng mất.
"Ngươi cứ ở đây thì sao ta ngủ được?" Thật là, bị người khác nhìn chằm chằm, nàng hoàn toàn không thể ngủ nổi.
"Không thể ngủ à..." Hắn uể oải cúi đầu, giống như bị đả kích rất lớn.
Nàng suýt tý nữa lại mềm lòng, may mà nàng vẫn thầm nhắc mình phải cứng rắn, nếu không, nàng nhất định sẽ giơ cờ trắng đầu hàng.
"Không thể." Nàng nghiêm túc lắc đầu, phá tan hi vọng của hắn.
"Vậy...Vậy...Vậy ta..." Như cảm giác được nàng không thích mình ở lại đây, hắn lập tức khẩn trương, lại chẳng biết diễn đạt thế nào. Cứ "vậy" mãi mà vẫn chưa tìm được lý do.
"Ngươi trở về phòng ngủ đi." Dù sao hắn cũng không thể ở mãi đây được. Nếu không chẳng phải là nàng không thể ngủ, hắn lại càng không ngủ được sao? Hiện tại, chỉ có cách bảo hắn về phòng thì hắn và nàng mới có thể ngủ ngon. Thật đúng là nhất cử lưỡng tiện nha.
"Nhưng mà...Nhưng mà..." Hắn về phòng rồi sẽ chẳng thể gặp nàng nữa...Hắn có thể không về được không?
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Nhìn dáng vẻ đi không nỡ mà ở cũng chẳng dám của hắn, nàng thấy vô cùng đau đầu. Thôi, quyết định hỏi thẳng hắn vậy.
"Ta muốn ở cùng nàng." Lần này, hắn dứt khoát nói rõ nguyện vọng của mình. Sau khi nói xong, hắn lập tức cúi thấp đầu, thỉnh thoảng còn trộm liếc nàng, khiến cho Vân Mộng Khởi á khẩu luôn.
Bây giờ nàng đã hiểu rõ cái gì gọi là 'đánh không được, mắng chẳng xong, thật không biết phải làm thế nào mới tốt" mà sư phụ vẫn hay nói. Nhờ hắn mà nàng đã hiểu rõ cảm giác tức điên người của lão sư phụ đối với mình.
Trừng hắn hồi lâu, cuối cùng nàng đành thỏa hiệp. Nàng không thể chịu nổi cảnh hai bên cứ mắt to trừng mắt nhỏ nữa, nàng rất tin tưởng hắn sẽ không có ý đồ xấu với mình. Vì thế, nàng liền quay về giường, nằm vào bên trong, rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
"Qua đây, ngủ ở chỗ này."
Hai người ngủ chung giường là cách tốt nhất, Chu công đã gọi nàng mấy lần rồi, nàng không muốn lãng phí thời gian với hắn đâu. Nếu không, ngày mai phải mang đôi mắt gấu mèo đi gặp người rồi.
"Thật sao?" Miệng hắn nhếch cao, hai mắt lấp lánh ý cười, còn sáng rỡ hơn so với ánh trăng ban đêm, suýt chút nữa đã khiến người ta đui mù.
"Mau tới đây, ta buồn ngủ lắm rồi." Ai rảnh cùng hắn ngây ngốc chứ, bùng nổ nha, hiện tại nàng chỉ muốn ngủ thôi, không muốn nghĩ thêm gì nữa.
"Ừ." Hắn ba bước làm thành hai, nhanh chóng chạy tới bên giường, cởi giày nhưng lại không cởi áo khoác, thật cẩn thận nằm bên cạnh nàng, chân tay duỗi thẳng đơ, nằm im không nhúc nhích. Thoạt nhìn, thật giống như một cỗ "thi thể".
"Ngươi không cởi áo ngoài ra thì sao ngủ được?" Tên ngốc này, sao lại đáng yêu như vậy chứ. Cũng chính vì hắn khờ khạo, nàng mới có thể yên tâm nằm chung giường với hắn.
"Ờ..." Hắn lập tức ngồi dậy, cởi áo khoác, ném xuống cuối giường, rồi vội vàng nằm xuống.
"Ngươi..." Nàng đang định phàn nàn vài câu về chuyện hắn ném y phục lung tung, nhưng thấy hắn nằm thẳng đơ bên cạnh, thật sự khiến nàng á khẩu.
Nàng lại vỗ nhẹ vài cái lên tay hắn, hắn liền từ từ quay cái cổ cứng ngắc nhìn nàng, không biết nàng muốn nói cái gì. Chẳng lẽ hắn lại quên chuyện gì sao? Cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn chẳng thể nghĩ ra, cuối cùng, hắn đành bỏ qua, đợi nàng mở miệng.
"Ngươi thả lỏng một chút đi, thân thể ngươi cứ cứng ngắc như vậy, sao ta có thể ngủ được?" Đừng nói là nàng, cho dù là ai cũng sẽ chẳng ngủ nổi. Bên cạnh có một thân thể cứng đờ như cương thi nhân, không gặp ác mộng mới lạ, còn ngủ được à?
"Ừ, thả lỏng."
Hắn đặt hai tay trước ngực, ngoài miệng nói là thả lỏng, nhưng toàn thân vẫn cứng đờ, một chút cảm giác thả lỏng cũng không có.
Vân Mộng Khởi thầm thở dài trong lòng, kéo cánh tay của hắn ra, gối đầu lên đó, tay kia thì nắm lấy bàn tay to của hắn, sau khi bỏ lại hai chữ liền nhắm hai mắt lại, không để ý tới hắn nữa.
"Ngủ đi."
"...Ừ."
Bởi vì nàng đang nằm bên cạnh, hắn lại càng không dám lộn xộn. Hô hấp đều đều mà vững vàng của nàng khiến cho hắn ý thức được, nàng ở ngay bên người mình, lúc này, thân thể hắn mới dần thả lỏng, không cứng ngắc nữa.
Vì thân thể hoàn toàn thả lỏng, chỉ một lát sau, hắn cũng dần tiến vào mộng đẹp.
Ngày đầu tiên Vân Mộng Khởi ở tại phủ Tư Đồ, Tư Đồ Dương Lễ đã nằm ngủ thành công trên giường nàng.
Trong lúc mọi người đều đang say mộng đẹp, lại có người không ngủ được giống như Tư Đồ Dương Lễ...
"Làm sao bây giờ?"
"Cái gì mà làm sao bây giờ?" Hắn chẳng thấy có vấn đề gì lớn cả.
"Nữ nhân kia cũng họ Vân." Lúc trước, ả đã nói dối là vì quá nghèo khó mà đánh rơi mất tín vật, cứ tưởng có thể giấu cho tới khi thành thân với tên ngốc Tư Đồ Dương Lễ, thế nhưng...Hiện tại, lại xuất hiện một người họ "Vân", nếu như nàng ta là...Không không không, thế cũng quá trùng hợp rồi.
"Trên thế gian này có rất nhiều người họ Vân, nàng sợ cái gì chứ? Nàng càng sợ, càng khiến người ta cảm giác như có tật giật mình đấy." Trước khi điều tra rõ thân phận thật sự của Vân Mộng Khởi, bọn họ tuyệt đối không thể tự loạn trận tuyến.
"Đúng đúng đúng, không được sợ." Ngẫm lại, thấy hắn nói cũng rất có lý, Vân Hương Thảo lập tức trấn tĩnh.
"Ta sẽ nghĩ cách điều tra rõ thân phận của nữ nhân kia, nàng yên tâm đi." Hắn không cho phép bất kỳ kẻ cản trở kế hoạch của bọn họ.
"Vâng."
Ở một viện khác, một âm mưu mới tiếp tục được thực hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT