Trong lúc Tiêu Hoằng đang đối phó, Áo Thác đã dẫn hạm đội số 5 đi vào hành tinh trọng địa quân sự Liên bang Bắc Áo căn cứ quân sự Thác Á Tinh.
Lúc này, Quan Bội Kỳ đang ở căn cứ quân sự Thác Á đợi Áo Thác đến.
Nhìn hạm vận chuyển chuyên dụng của Áo Thác chầm chậm đáp xuống giàn neo đậu, Áo Thác dẫn theo Bác Sơn trực tiếp đi ra, căn bản không có chút trầm ổn của đại chủ soái.
Áo Thác không ngốc, hắn biết rõ thời gian không đợi người, hơn nữa trước đó hắn thông qua các con đường biết được tinh vực phía đông Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đang tiến hành điều quân phạm vi lớn, cái này càng thêm chứng minh tinh báo Tiêu Hoằng đang nguy trong sớm tối.
Chi dựa vào cái chỗ bé bằng bàn tay như Thiên Tế Tinh, muốn chống đối Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc? Quá khó khăn, không thể tưởng tượng.
Thấy Áo Thác ra khỏi khoang thuyền, sải bước hùng hổ đi về phía Quan Bội Kỳ, các nghi thức hoan nghênh tấu nhạc lôi thôi đều bị hành động của Áo Thác miễn trừ hết.
Thấy Áo Thác mặc quân phục chủ soái hùng hổ đi tới, Quan Bội Kỳ hoàn toàn bất ngờ, cứ như nhìn thấy một con dã thú hồng hộc xông về phía mình, không khỏi lui ra sau nửa bước, trong lòng cảm nhận được Áo Thác tìm đến mình, chắc chắn có tình huống khẩn cấp.
- Đại chủ soái Áo Thác vội vàng đến thăm tệ quốc, không biết là vì chuyện gì?
Nhìn Áo Thác đi đến, Quan Bội Kỳ vẫn hữu nghị đưa tay ra.
Tuy rằng là đại thống soái Liên bang Bắc Áo, nhưng Quan Bội K�� vẫn có lòng kính sợ Áo Thác, một tay đưa hạm đội không gian Gia Đô Đế Quốc trở thành hạm đội đứng đầu Vũ trụ Thái Qua, đây không phải là chuyện người thường làm được. Tể tướng thiết huyết Bách Lạp Đồ, chủ soái thiết huyết Áo Thác, có thể nói là thanh danh hiển hách Vũ trụ Thái Qua, là nhân vật cấp quốc bảo.
- Nói ngắn gọn thôi, Áo Thác ta tự mình đến nơi đây, chỉ vì một chuyện muốn nhờ. Huynh đệ Tiêu Hoằng của ta gặp nạn, ta phải cứu viện hắn. Hiện giờ hắn ở Ma Duệ Tinh, ta mong Thống soái Quan Bội Kỳ có thể mở cho ta một tuyến đường, để hạm đội của ta đi ngang qua thể liên hiệp Bắc Áo, kính nhờ.
Áo Thác nói thẳng, cầm tay Quan Bội Kỳ, ngữ khí gần như khẩn cầu.
Lúc này, Quan Bội Kỳ dí
Nhìn hạm vận chuyển chỉ neo đậu, Áo Thác dẫn theo Bác của đại chủ soái.
Xoát!
Chỉ là Áo Thác nói rõ ý đồ đến đây, sắc mặt Quan Bội Kỳ không khỏi biến đổi.
Để cho hạm đội Gia Đô Đế Quốc đi ngang qua thể liên hiệp Bắc Áo? Chuyện này không phải nhỏ, cái này giống như để cho một đám hàng xóm xách theo vũ khí, đi ngang qua phòng ngủ của mình.
Dù chỉ là tiện đường, nhưng nếu một đám hàng xóm xách vũ khí đi ngang qua phòng ngủ, lại chuyển mục tiêu vào mình thì sao đây?
Tuy rằng Quan Bội Kỳ biết Tiêu Hoằng, tuy rằng hắn biết Tiêu Hoằng và Áo Thác có quan hệ thân thiết như tay chân, nhưng cái này liên quan đến an toàn tuyệt đối của thể liên hiệp Bắc Áo, không thể không coi trọng được. Dù sao lòng người cách cái bụng, hơn nữa hai thể liên hiệp Bắc Áo và Gia Đô cũng không phải minh hữu, trước kia chỉ là giao tình hời hợt, thẳng đến mấy năm gần đây mới có một chút lui tới.
Chẳng qua Quan Bội Kỳ cũng không biểu lộ cố kỵ này ra mặt ngoài một cách thái quá, chỉ là cười khẽ, sau đó nói:
- Chuyện này liên quan trọng đại, ta không có quyền hành, chỉ có tổng thống cùng nghị viện đồng thời cho phép, mới phê chuẩn được.
- Vậy mong Thống soái đại nhân có thể nắm chặt thời gian, cứu người như cứu hỏa mà.
Áo Thác vẫn thành khẩn nói.
- Điều này ta cũng biết, chỉ là không biết, lần này Áo Thác định điều động bao nhiêu binh lực.
Quan Bội Kỳ thử dò hỏi.
- Ít nhất 4 hạm đội liên hợp.
Áo Thác nói rõ ràng, cái này nhất thiết phải nói cho rõ.
Chẳng qua Quan Bội Kỳ nghe vậy, trong lòng đập rộn lên. Bốn hạm đội liên hợp, dựa theo biên chế hạm đội Gia Đô Đế Quốc, 4 hạm đội liên hợp nếu vượt qua tất cả phòng tuyến bên ngoài thể liên hiệp Bắc Áo tiến vào trung tâm, một khi có ý xấu xa, vậy thì đó là tai họa đối với Liên bang Bắc Áo và thể liên hiệp Bắc Áo.
Hơn nữa 4 hạm đội liên hợp, trong đó còn không tính hạm tiếp tế, hạm vận chuyển. Nếu như cộng lại, tối thiểu trên 200 chiến hạm Ma Văn.
- Chúng ta sẽ thương lượng kịp thời, mong rằng Áo Thác chủ soái ở đây đừng gấp.
Quan Bội Kỳ đáp.
- Mong rằng có thể nhanh hơn, Gia Đô Đế Quốc chắc chắn có báo đáp.
Áo Thác mặt lạnh gằn giọng.
Quan Bội Kỳ ngồi hạm vận chuyển rời đi, Áo Thác thì chờ đợi một ngày như một năm.
Mà vừa đợi là 2 ngày, gần như không có kết quả.
Trên thực tế cũng không phải Quan Bội Kỳ có lệ với Áo Thác, mà lúc Quan Bội Kỳ đưa ý kiến của Áo Thác lên nghị viện thể liên hiệp, liền không ngừng tranh luận.
Thượng Tri Tự Do Quốc chịu ơn huệ của Tiêu Hoằng, hơn nữa vẫn luôn ở trạng thái đối dịch với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, tự nhiên ủng hộ Áo Thác, hy vọng nghị viện có thể phê chuẩn thỉnh cầu của Áo Thác.
Nhưng 4 quốc gia trung du Liên bang Thánh Long thì kiên trì phản đối, lý do cùng gần giống điều mà Quan Bội Kỳ cố kỵ, sợ Gia Đô Đế Quốc lấy danh nghĩa cứu viện Tiêu Hoằng, mưu đồ gây rối.
Nên biết nếu cho đi, sẽ như cho Gia Đô Đế Quốc treo lưỡi dao lên giữa trái tim thể liên hiệp, khỏi cần nói phải mạo hiểm cỡ nào, dù là bọn họ cũng có mâu thuẫn với thể liên hiệp Xích Nghĩa.
Ước chừng 2 ngày, tranh luận vẫn liên tục chưa bao giờ ngừng, ngược lại càng trở nên kịch liệt hơn.
Chính Áo Thác lúc này đã không chờ nổi, theo mệnh lệnh của hắn, 4 hạm đội liên hợp Gia Đô Đế Quốc đã chỉnh đốn xong, hạm tiếp tế, hạm vận chuyển, bộ đội không chiến đã sẵn sàng, 211 chiếc chiến hạm Ma Văn, chỉ còn chờ thể liên hiệp Bắc Áo cho đi qua.
Nhưng vẫn không có tin tức, chỉ trong 2 ngày này, Áo Thác đã bạc rất nhiều tóc.
Bác Sơn cũng vậy, gấp đến đỏ cả mắt, bề ngoài giống như con sói muốn cắn người.
Lúc này hai người đang đi qua đi lại trong phòng nghỉ tạm thời, nữ bí thư A Nhã lẳng lặng đứng đó, cũng đang nghĩ cách giúp đỡ.
Tuy rằng nàng không biết Tiêu Hoằng, nhưng nàng biết rõ, Tiêu Hoằng tuyệt đối không tầm thường với hai vị này.
- Dường như chúng ta không còn thời gian nữa.
A Nhã nhìn Bác Sơn và Áo Thác, rụt rè nói.
- Cái này còn cần ngươi nói?
Bác Sơn trừng A Nhã, tức giận nói, lúc này tính tỉnh đại biến. Trước kia Bác Sơn vẫn khá trầm ổn, tính tỉnh cũng tốt, nhưng trước mắt đã gấp đỏ cả mắt, còn cố kỵ giọng điệu gì nữa?
- Ta chỉ muốn nói là, kéo tiếp như thế, cũng không phải là cách. Có phải chúng ta nên tìm con đường khác đi cứu Tiêu lão đại hay không?
A Nhã dè dặt nói.
- Con đường khác? Con đường gì?
Bác Sơn bỗng nhiên dừng bước, nhìn thẳng vào A Nhã hỏi.
- Ta là người thể liên hiệp Á Bình Ninh, cũng hiểu rõ tình huống thể liên hiệp Á Bình Ninh. Đại nhân, ngài còn nhớ Vưu Kim thường lui tới với chúng ta không?
A Nhã thử hỏi.
- Đương nhiên.
Bác Sơn không chút do dự trả lời.
Ngài có biết vì cái gì hắn luôn đeo kính đậm màu không?
A Nhã hỏi tiếp.
Vì sao?
Áo Thác cùng dừng bước hỏi, hắn tự nhiên cũng có chút hiểu biết về Vưu Kim, hành động quỷ dị, đi lại không thấy bóng.
Bởi vì tròng mắt của hắn màu xanh lục, ta từng thấy lúc hắn gỡ kính, mấy đại lão đi cùng hắn cũng đều có tròng mắt xanh lục. Trong đó một vị đại lão là ông chủ sau màn của xí nghiệp Thiên Sứ Á Bình Ninh, tên là Ái Lạc. Tuy răng người ngoài không quá hiểu biết, nhưng người xã hội thượng lưu đều biết người Lạc Đan Luân bị hãm hại ngàn năm trước chạy nạn đến Á Bình Ninh, bây giờ thế lực đã trở nên rất lớn rất lớn, lớn đến không thể tưởng tượng. Hiện giờ Tiêu Hoằng chính là người Lạc Đan Luân, Ma Duệ Tinh cũng là Thánh địa của người Lạc Đan Luân. Nếu có thể liên lạc với họ, nói không chừng họ sẽ thuyết phục được thể liên hiệp Á Bình Ninh xuất quân cứu viện.
A Nhã nói ra những gì trải qua lúc làm việc ở Á Bình Ninh cho Bác Sơn nghe.
Áo Thác cùng Bác Sơn nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, tin tức của A Nhã thật là quá quan trọng.
- Mau lên! Lấy dãy số Ma Văn thông tin của Vưu Kim cho ta.
Bác Sơn thúc giục A Nhã, rất là gấp gáp.
Cùng lúc đó, trên Ma Duệ Tinh, Tiêu Hoằng đã áp chế hoàn toàn Cao Tương Chân Nghĩa Quốc. Trên cơ bản toàn bộ Ma Duệ Tinh đều nằm trong tầm bắn của tàu ngầm Ma Văn, vệ tinh Ma Văn cỡ nhỏ trên quỹ đạo Ma Duệ Tinh đang vận hành rất tốt.
Lúc này, sau 2 ngày huấn luyện, Tiêu Hoằn đi phòng chỉ huy căn cứ hải quân, nhìn tàu ngầm Ma Văn Phong Sào số 1 trên màn hình, đang trồi lên mặt nước, những con linh thú hệ rồng thể tích nhỏ giương cánh bay ra sàn tàu vừa mở, lại cắp lấy hàng hóa trên sàn tàu Thủy Trung Bá Chủ số 1, bay nhanh về phía địa khu Gia Tác, 12 chiếc tàu Trường Tích gần đó phụ trách bảo vệ dưới nước.
Bên trong hàng hóa này, bao gồm Chiến Văn, tài liệu cùng với lương thực.
Trận chiến này, Tiêu Hoằng không trông cậy địa khu Gia Tác có thể giúp đỡ bao nhiêu, chỉ là hy vọng bọn họ có thể tự bảo vệ mình trong tai họa sắp tới, đừng bị sóng triều công kích của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc nuốt mất.
- Điện hạ, chúng ta vừa mới chặn được một phần tình báo, ngài đoán trước là đúng.
Trong lúc Tiêu Hoằng nhìn hình ảnh, nữ chủ quản tình báo đi tới bên cạnh nói, đưa cho Tiêu Hoằng kẹp tài liệu.
Mở ra xem, bên trong chỉ có 1 trang giấy, ghi lại mấy câu ngắn ngủi. Trải qua máy thu tín hiệu ở hệ hàng tinh Ma Duệ, đã có thể xác nhận Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đang chuẩn bị tấn công Thiên Tế Tinh, đợt chuẩn bị đầu tiên, dự tính 10 triệu quân, 19 chiếc chiến hạm Ma Văn, những cái khác không rõ. Theo phỏng đoán, một tuần sau, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc sẽ đến Ma Duệ Tinh, quan tổng chỉ huy tiền tuyến là thượng tướng Bối La Nạp, thực lực Đại Ngự Sư cấp bốn.
Thu được tình báo chính xác thế này, Tiêu Hoằng thoáng cái như già đi, chân mày nhăn lại, ánh mắt lóe lên nghiêm trọng.
Tiêu Hoằng biết rõ, con sói dữ đã tới.
Tuy rằng trước đó Tiêu Hoằng đã suy tính ra, nhưng khi thật sự lấy được tình báo như vậy, trong lòng căng thẳng, thử thách chân chính đối với Thiên Tế Tinh đã tới.
Còn có tin tức khác không?
Bỗng nhiên Tiêu Hoằng hỏi nhỏ, bây giờ Tiêu Hoằng thật sự muốn biết hiệu quả của hai quả viên phi đạn đường dài. Tiêu Hoằng luôn rất hiếu thắng, lúc này cùng muốn có được giúp đỡ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT