- Lúc trước, ta giết chết một phân thân của Ninh Nhược Tuyết, không thể tưởng được ngươi lại làm ra một Lạc Tuyết Ninh khác, ngươi đối với Cáp Thụy Sâm hoặc nói là Tiêu Hoằng thật có tình ý như vậy sao?

Áo Cách Tư nhìn Ninh Nhược Tuyết trong nhà giam, nói giọng điệu âm trầm.

Trên thực tế, Ninh Nhược Tuyết ở trong Vũ Trụ của Thần, cũng là một Ngự Thần, tuy nhiên, đã bị Áo Cách Tư đánh bại, đồng thời nhốt ở đây.

- Đúng vậy!

Ninh Nhược Tuyết đáp lại.

- Xem ra giam cầm đối với ngươi, vẫn là còn xa không đủ!

Áo Cách Tư liếc mắt nhìn Ninh Nhược Tuyết trong nhà giam thủy tinh một cái, lên tiếng nói.

Tiếp theo chậm rãi nâng lên cánh tay, bàn tay đã nhắm ngay nhà giam thủy tinh kia.

- Cầu xin ngươi, không cần làm như vậy!

Ninh Nhược Tuyết lên tiếng nói, trong giọng điệu tràn ngập khẩn cầu:

- Tiêu Hoằng hắn đã rất khổ rồi, xin cho phân thân của ta làm bạn với hấn!

- Ngươi cho rằng ta sẽ đáp ứng sao?

Áo Cách Tư lạnh lùng cười cười đáp lại một câu, tiếp theo bàn tay đột nhiên hiện lên một chút ánh sáng, chậm rãi rót vào bên trong nhà giam thủy tinh, toàn bộ ngăn cách hết thảy liên hệ ra ngoài của Ninh Nhược Tuyết.

Theo Áo Cách Tư làm ra hành động như thế, ngay thời điểm đó, Lạc Tuyết Ninh ở trong vương điện, cả người trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, thân thể bắt đầu chậm rãi tan đi.

Tiêu Hoằng khoanh chân ngồi trên đầu giường, nhìn thấy biểu hiện của Lạc Tuyết Ninh như thế, vẻ mặt vốn lạnh lùng không kìm được biến sắc, vội bước một bước ôm Lạc Tuyết Ninh đỡ dậy.

Thời điểm này Tiêu Hoằng đã bắt đầu cảm giác được thân thể Lạc Tuyết Ninh, đang chậm rãi tan đi.

- Ninh nhi! Muội làm sao vậy?

Tiêu Hoằng vô cùng khẩn trương hỏi.

- Ta ở Vũ Trụ của Thần...

Ngay khoảnh khắc cuối cùng này, Ninh Nhược Tuyết rốt cục rót một tia ý niệm cuối cùng của Ngự Thần vào trong phân thân của mình nói với Tiêu Hoằng, ngay sau đó thân thể trực tiếp tiêu tán ở trong hư không.

Nhìn thấy một màn như thế, toàn thân Tiêu Hoằng cứng đờ tại đương trường, trên mặt có mờ mịt, cũng có đau thương nhè nhẹ. Tuy nhiên, rất nhanh Tiêu Hoằng liền hiểu được, hết thảy chuyện này hẳn chính là Áo Cách Tư làm trò quỷ.

- Chết tiệt! Vì sao phải bức người vậy chứ?

Tiêu Hoằng không kìm được bật thốt ra như thế! Chuyện cho tới bây giờ, trong lòng Tiêu Hoằng tất cả bi thương nguội lạnh, đều đã hóa thành lửa giận vô tận.

Một lần nữa nhìn vào chỗ Lạc Tuyết Ninh biến mất, cuối cùng Tiêu Hoằng chậm rãi đứng lên, bước từng bước một đi ra phòng mình.

Nhưng mà, ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng vừa mới bước ra cửa phòng, Tiêu Hoằng đột nhiên phát giác bóng đen trước đây vẫn luôn đi theo mình, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở trước mặt mình, trước sau như một, từ trên người hẳn Tiêu Hoằng không cảm nhận được mảy may khí tức sinh mệnh.

- Hiện tại có thể nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai rồi chứ?

Tiêu Hoằng lẳng lặng nhìn bóng đen ở trước mặt, nói từng chữ một.

- Kỳ thật ta chính là ngươi, ngươi chính là ta! Ta chẳng qua chỉ là một cái lọ, chứa đựng ký ức của ngươi mà thôi, để ngươi nhớ lại những chuyện nên nhớ.

Rốt cục bóng đen lên tiếng đáp lại, tiếp theo chậm rãi vươn tay, cởi bỏ toàn bộ một thân áo đen, bao gồm mặt nạ.

Ngay sau đó, Tiêu Hoằng nhìn thấy đó là một năng lượng thể hình người, không có mặt mày, không có biểu tình... Tiếp theo năng lượng thể hình người này, liền từng bước một đi tới hợp hai làm một với Tiêu Hoằng, hòa hợp thành một thể.

Ngay khoảnh khắc đó, vô số hình ảnh bắt đầu thoáng ẩn thoáng hiện ở trong đầu óc Tiêu Hoằng, nhất là thi thể màu máu Tiêu Hoằng lại hiểu rõ được xuất xứ của nó.

Thế giới có gọi là Áo Cách Tư Thần này, tự nhiên còn có cái gọi là Ma Vương, Ma Vương chân chính đúng là thi thể màu máu kia. Chỉ có điều, thừa cơ Ma Vương cướp đoạt đoản nhận màu vàng, ở vào thời điểm suy yếu nhất, bị Cáp Thụy Sâm thừa dịp hư mà vào giết chết, sau đó phong ấn toàn bộ lực lượng của nó vào trong Hàn Võ.

Tiện tay bị Cáp Thụy Sâm, cũng có thể nói là bản thân Tiêu Hoằng giết chết.

Mà Cáp Thụy Sâm sở dĩ kiên quyết không chùn bước muốn thành tựu Ngự Thần, cũng là để phản kháng Áo Cách Tư, vì sao hắn có thể thành tựu Ngự Thần, những người khác cứ phải chịu thiệt ở dưới hắn? Mà một mục đích khác, chính là để đi gặp Ninh Nhược Tuyết chân chính, cứu nàng ra.

Từng hình ảnh ngày xưa, giờ khắc này bắt đầu không ngừng quanh quẩn bên trong đầu óc Tiêu Hoằng, làm cho Tiêu Hoằng hiểu được hết thảy.

Theo những trí nhớ này, một lần nữa trở lại trong óc Tiêu Hoằng, chỉ thấy trong hai mắt Tiêu Hoằng đã là hàn quang nổi lên bốn phía.

Tiếp theo Tiêu Hoằng nâng lên hai tay, dùng sức vạch một cái ở trước mắt, một cái cánh cửa thời không đột nhiên hình thành ở trước mặt Tiêu Hoằng. Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng không quản tới hết thảy bước vào trong đó.

Ngay khoảnh khắc, cả người Tiêu Hoằng liền bước vào bên trong Vũ Trụ của Thần.

Cùng lúc đó, Áo Cách Tư vừa mới từ trong phòng thủy tinh đi ra, nhưng mà, ngay sau đó, ánh mắt hắn đột nhiên biến sắc, Tiêu Hoằng một thân Bất Khuất Khải đã xuất hiện ở ngay trung tâm quảng trường thủy tinh, xuất hiện ở trước mặt Áo Cách Tư.

Có thể nói, Tiêu Hoằng dám nhanh như vậy bước vào nơi này, quả thật ra ngoài dự kiến của Áo Cách Tư.

- Tiêu Hoằng... Không, Cáp Thụy Sâm! Không nghĩ tới ngươi cũng dám xuất hiện ở trong này!

Áo Cách Tư chậm rãi dừng lại bước chân, chuyển ánh mắt nhìn ngay Tiêu Hoằng nói:

- Như vậy cũng tốt, ta đỡ phải chủ động đi giết chết ngươi!

- Nếu ngươi còn tưởng rằng ta trước mắt chỉ là Cáp Thụy Sâm năm đó, hoặc là nói chính là Cáp Thụy Sâm, vậy ngươi đã sai lầm hoàn toàn rồi!

Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, nói từng chữ một.

- Có cái gì khác nhau, thêm một cái tên Tiêu Hoằng chứ gì? Còn là sống lâu thêm mấy chục năm như vậy?

Áo Cách Tư lên tiếng hỏi.

- Chờ một chút ngươi sẽ biết!

Tiêu Hoằng nói xong, cánh tay mở ra, cự kiếm mỏ neo vô cùng cũ nát lập tức xuất hiện ở trong tay Tiêu Hoằng, tiếp theo lại nhìn Ma Vương ở phía sau Tiêu Hoằng, đã từng chút từng chút hòa hợp một thể với Tiêu Hoằng... Tiếp theo dưới chân Tiêu Hoằng phát lực, lập tức phóng vọt tới hướng Áo Cách Tư.

Trong nháy mắt, Tiêu Hoằng đã vọt tới trước mặt Áo Cách Tư, cự kiếm mỏ neo trong tay lập tức bổ xuống đầu Áo Cách Tư.

Hiện giờ Tiêu Hoằng đã đạt tới Ngự Thần, cự kiếm mỏ neo trong tay nhẹ nhàng bổ một cái là có thể hoàn toàn chôn vùi một mảnh tinh hệ một kích toàn lực thậm chí có thể hủy diệt toàn bộ vũ trụ.

Uy lực rốt cuộc cực lớn bao nhiêu không cần nói cũng biết. Nhìn lại Áo Cách Tư, nhìn thấy Ma Vương màu máu dung hợp với Tiêu Hoằng làm một thể, trên mặt hắn đã hơi nổi lên một chút nghiêm trọng. Đương nhiên hắn nhận ra thi thể màu máu kia, đồng thời cũng khó trách Tiêu Hoằng nói không chỉ là Cáp Thụy Sâm.

Tuy nhiên, đối mặt với cảnh này, Áo Cách Tư còn không đến mức quá e ngại, hắn giơ tay lên mạnh mẽ tiếp đón thanh cự kiếm mỏ neo kia, đồng thời sử dụng Ngự lực vô cùng cường hãn trong cơ thể ngăn lại thanh cự kiếm mỏ neo, phát ra tiếng nổ mãnh liệt.

- Vô ích! Không sai! Hiện tại nói riêng về thực lực, có lẽ ngươi so với ta mạnh hơn một chút xíu như vậy, nhưng ta có tín ngưỡng lực cuồn cuộn không dứt. Còn tín ngưỡng, sinh mệnh vĩnh viễn trường tồn!

Áo Cách Tư nhìn Tiêu Hoằn, biểu tình nghiêm túc đáp lại, mà phía sau vẻ nghiêm túc này lại có chứa một tia khinh miệt.

- Lường gạt nhân loại, giả thần giả quỷ, vậy cũng kêu là tín ngưỡng? Nói cho ngươi biết, tín ngưỡng lực của ngươi đó chính là giả dối mà thôi!

Tiêu Hoằng đáp lại một câu. Ngay sau đó một thanh đoản nhận màu vàng đã xuất hiện ở trong tay Tiêu Hoằng.

Nhìn thấy vật đó, Áo Cách Tư Thần không kìm được biến sắc, trong ánh mắt rốt cục hiện lên vô tận sợ hãi, hoảng sợ nói:

- Chủy thủ Trừng Giới, như thế nào lại xuất hiện ở trong tay ngươi?

- Vì sao không thể xuất hiện trong tay ta? Thử một chút đi! Nếu ngươi có được tín ngưỡng lực chân thật, như vậy chủy thủ Trừng Giới cũng không giết chết được ngươi. Ngược lại nếu ngươi chỉ là giả danh lừa bịp đổi lấy ngụy tín ngưỡng lực, thì hiện tại ai cũng không cứu được ngươi!

Tiêu Hoằng nói xong, chủy thủ trong tay lập tức đâm thẳng tới hướng trái tim Áo Cách Tư!

Đối mặt với cảnh này, rốt cục trên mặt Áo Cách Tư hiện lên vẻ sợ hãi vô tận. Hắn điều động Ngự lực Ngự Thần bàng bạc trong cơ thể, ý đồ ngăn cản thế đâm tới của chủy thủ Trừng Giới.

Nhưng mà giờ khắc này, Áo Cách Tư lại khiếp sợ phát hiện, cho dù Ngự lực trong cơ thể hắn vô cùng khổng lồ, ở trước mặt chủy thủ Trừng Giới cũng không dẫn đến bất kỳ tác dụng quấy nhiễu gì.

- Nói cho ngươi biết, cái chết của ta ngàn năm trước chỉ là để hôm nay dễ dàng giết chết ngươi! Hết thảy đều là kế hoạch tỉ mỉ của ta, chỉ có điều là ngươi hoàn toàn không biết gì mà thôi! Ngươi tên dối trá lừa đảo này!

Tiêu Hoằng rít từ trong kẽ răng mấy chừ, thanh chủy thủ Trừng Giới trong tay cắm thẳng vào trái tim của Áo Cách Tư!

“Phốc!”

Cùng với một tiếng mũi nhọn đâm vào máu thịt nặng nề, thanh chủy thủ Trừng Giới đã trực tiếp cắm trên trái tim Áo Cách Tư. Nhìn lại Áo Cách Tư, vốn hai mắt kinh ngạc, đã hoàn toàn ngưng đọng lại trong hốc mắt.

Rồi ngay bộ vị trái tim của Áo Cách Tư, từng chút từng chút hình thành một vòng xoáy, dường như thật sự hấp thu hoặc là nói cướp đoạt toàn bộ Ngự lực, toàn bộ tín ngưỡng lực từ trong cơ thể Áo Cách Tư hắn.

Ngắn ngủi một phút sau, đợi tín ngưỡng lực và Ngự lực toàn bộ bị hấp thu, Áo Cách Tư không khác gì với một nhân vật cấp Ngự Đồ bình thường. Sau đó ngã xuống trong vững máu, hoàn toàn không còn sinh cơ.

Một lần nữa liếc mắt nhìn Áo Cách Tư chết thảm, trên mặt Tiêu Hoằng không có chút vẻ thương hại, vượt qua thân thể Áo Cách Tư Thần, lập tức Tiêu Hoằng liền tiến vào trong phòng thủy tinh.

Ninh Nhược Tuyết bị nhốt trong nhà giam thủy tinh thấy Tiêu Hoằng một thân Bất Khuất Khải bước vào, trong ánh mắt tràn ngập sầu não. Trên thực tế nàng bị nhốt ở chỗ này đã có mấy ngàn năm, nàng yêu duy nhất chính là nam nhân trước mắt, Tiêu Hoằng cũng tốt, Cáp Thụy Sâm cũng thế.

- Ninh nhi! Để muội đợi lâu rồi!

Tiêu Hoằng nhìn Ninh Nhược Tuyết trong nhà giam, hoặc là nói Lạc Tuyết Ninh dịu dàng nói. Tiếp theo giơ một ngón tay điểm một cái, nhà giam thủy tinh xưa nay không thể lay chuyển trực tiếp vỡ nát. Tiêu Hoằng liền bước vào ôm Lạc Tuyết Ninh lên:

- Đi thôi, chúng ta về nhà!

Nhìn lại bản thể của Lạc Tuyết Ninh, không có lên tiếng nói gì, chỉ là ôm chặt cổ Tiêu Hoằng, nhẹ nhàng áp đầu trên vai Tiêu Hoằng, trên mặt đầy vẻ nhu tình.

Bước ra ngoài phòng thủy tinh, thời điểm này Tiêu Hoằng liền có thể thấy rõ ràng, trên quảng trường đã tụ tập đầy Thần sứ thân mặc áo trắng. Những người này đều là từ các Vũ trụ tụ tập lại đây, cam nguyện trở thành tay sai cho Áo Cách Tư. Tất cả đều là hạng người trợ Trụ vi ngược.

- Những người này cùng với Vũ Trụ của Thần, còn giữ lại làm gì? Các ngươi nguyện ý chạy theo hắn như vậy, thì cứ đi theo hắn đi thôi!

Nói xong phía sau Tiêu Hoằng ma thủ đã duỗi ra, trong tay cầm cự kiếm mỏ neo, tiếp theo dùng sức bổ một cái trên mặt đất.

“Ầm!”

Trong nháy mắt, chỉ thấy với Tiêu Hoằng làm trung tâm tiếng nổ tung tàn sát bừa bãi lan rộng ra khắp Vũ Trụ của Thần, nơi nó đi qua tinh cầu, vạn vật đều bị hủy diệt, một mảnh giáp không còn thừa lại.

Đồng thời, Tiêu Hoằng đã mở ra khe nứt thời không, ôm Lạc Tuyết Ninh về tới Thái Qua Vũ Trụ. Từ nay về sau, Vũ Trụ của Thần cao cao tại thượng này không còn tồn tại nữa. Người của các Vũ trụ đã chịu đủ giết hại của Áo Cách Tư Thần, có thể tự do sống bình đẳng trong thế giới của chính mình.

Nhìn lại Thái Qua Vũ Trụ, biết được Tiêu Hoằng đi tìm gây phiền toái với Áo Cách Tư Thần, Mạc Cáp Đốn và Kiều Gia Ninh gần như cùng một lúc đều nhận định, Tiêu Hoằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Ở trong tư tưởng của bọn họ, chống cự lại với Thần, chung quy là chạy trời không khỏi nắng. Hơn nữa bọn họ nhận định thật sâu sắc, Áo Cách Tư Thần chính là Thần! Là Thần không thể chổi cãi!

A Di La vừa chết, Tiêu Hoằng vừa đi, Nội Nhã có thể trực tiếp xem nhẹ, như vậy Lạc Đan Luân đế quốc cùng với toàn bộ trong Lạc Minh, sẽ không còn một Ngự Không nào. Nhìn lại hai thế lực lớn không đội trời chung với Lạc Đan Luân, còn có hai vị Ngự Không cường thế.

Lần này không thể nghi ngờ là cơ hội tốt nhất để bọn hắn chuyển bại thành thắng. Trước đây Kiều Gia Ninh và Mạc Cáp Đốn có chút chịu khuất phục, lần này trực tiếp liên thủ, ý đồ sử dụng thực lực của Ngự Không khổng lồ kia, xử lý triệt để Lạc Minh.

Người nào người nấy có thể nói đều lộ vẻ mặt hung tàn, giống như hai con chó dữ.

Tiêu Hoằng ôm Lạc Tuyết Ninh quay về đến hệ Hằng tinh Ma Duệ, Ngự lực trong cơ thể đã có thể bao phủ toàn bộ Thái Qua Vũ Trụ, chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy Mạc Cáp Đốn và Kiều Gia Ninh đang tiến vào bên trong Lạc Đan Luân Đế Quốc với bộ dáng dữ tợn kia.

Trong hai mắt thoáng hiện lên vẻ băng hàn, đối với Mạc Cáp Đốn và Kiều Gia Ninh, đương nhiên trong lòng Tiêu Hoằng tràn ngập cừu hận. Tuy nhiên, bởi vì đã đạt tới Ngự Thần, đối mặt với con kiến dữ tợn, cừu hận của Tiêu Hoằng đã với đi rất nhiều, chỉ là tràn ngập khó chịu mà thôi.

Lạc Tuyết Ninh một thân cũng là Ngự Thần, tự nhiên có thể thấy được sự khó chịu của Tiêu Hoằng, nàng tràn ngập nhu tình liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, dịu dàng nói:

- Không cần động tay chân với mấy con kiến, giao cho muội đi!

Nói xong, chỉ thấy Lạc Tuyết Ninh trực tiếp mà nhẹ nhàng thổi ra hai luồng hơi về hướng Mạc Cáp Đốn và Kiều Gia Ninh nơi đó. (Kinh! Hà hơi chết chuột!)

Ngay sau đó, lại nhìn Mạc Cáp Đốn với Kiều Gia Ninh đang hùng hổ xung phong về hướng Ma Duệ Tinh, ý đồ phá hủy Ma Duệ Tinh, phá hủy Lạc Minh, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước đột nhiên xuất hiện hai luồng dao động Ngự lực.

“Xoạt xoạt!”

Theo dao động Ngự lực quét ngang qua, liền thấy Mạc Cáp Đốn và Kiều Gia Ninh còn không kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, đã tan xương nát thịt, biến thành hai đống thịt vụn ở trong hư không. Ngự lực cường hãn cấp Ngự Không, tức thì bị Lạc Tuyết Ninh thổi trúng tan thành mây khói.

- Toàn quân Lạc Đan Luân đế quốc nghe lệnh, Mạc Cáp Đốn và Kiều Gia Ninh đã chết, còn Xích Nghĩa liên hợp thể và Tân Bối Ba liên hợp thể, dựa theo quy cách của Á Tế Á cùng đến một lần đi!

Tiêu Hoằng phát ra mệnh lệnh như thế, sau đó liền quay về Ma Duệ Tinh.

Quân đội Lạc Đan Luân cùng với chư quốc Lạc Minh nhận được mệnh lệnh như thế, lập tức không nói hai lời liền suất lĩnh hạm đội, đánh tới hướng hai đại liên hợp thể này. Đối với quân đội trợ Trụ vi ngược, nguyện trung thành với Áo Cách Tư, trực tiếp tiến hành điên cuồng tàn sát nhân viên đần độn phục vụ cho Áo Cách Tư, thì trảm thảo trừ căn sạch sẽ, phàm là những nhân viên phục vụ nhận được một chút ưu đãi của Áo Cách Tư Thần này toàn bộ giết chết. Tân Bối Ba liên hợp thể cũng như thế, quốc vương của Tân Bối Ba Đế Quốc là người thứ nhất bị treo cổ Hải Đình Gia, Đô Khải Dương những thành viên trung tâm của Xích Nghĩa liên hợp thể này, tức thì bị loạn côn quật tới chết, không lưu lại cho bọn hắn chút đường sống!

Nói tóm lại, chính là đối với hai đại liên hợp thể tràn ngập tội ác này tiến hành một lần thanh tẩy sạch sẽ, giống như trị liệu miệng vết thương thối rữa, thanh tẩy, cắt thịt, thật sự không được thì cưa xương tháo khớp, thẳng đến khi miệng vết thương khỏi hẳn, để cho hai đại liên hợp thể này khôi phục được tự do, trong thế giới bình đẳng.

Đồng thời Tiêu Hoằng quay về đến Ma Duệ Tinh, liền mang theo Lạc Tuyết Ninh đi tới sở điều trị trung tâm trong Lý Hải Quận, đồng thời lập tức đi vào trong phòng bệnh Mộ Khê Nhi.

Thời điểm này, Tiêu Hoằng và Lạc Tuyết Ninh liền nhìn thấy, Gia Nại Cầm và Cầu Cầu đang canh giữ ở bên cạnh Mộ Khê Nhi. Gia Nại Cầm đang cẩn thận chăm sóc Mộ Khê Nhi từng li từng tí.

- Ồ? Không phải Lạc Tuyết Ninh muội muội đây sao! Khi nào thì muội thay bộ quần áo này vậy?

Gia Nại Cầm không biết rõ cho nên nhìn Lạc Tuyết Ninh mặc một thân Thần phục, liền kinh ngạc nói:

- Không phải muội ghét nhất là mặc váy sao?

- Quay đầu lại lập tức liền đổi!

Lạc Tuyết Ninh cười cười nói.

Nhìn lại Tiêu Hoằng thời điểm này vội vàng đi tới bên cạnh Mộ Khê Nhi, tiếp theo liền chậm rãi đưa tay đặt trên trán Mộ Khê Nhi.

Đã trở thành Ngự Thần, mỗi một viên Ngự lực bàng bạc trong cơ thể Tiêu Hoằng đều là một sinh mệnh, tự nhiên có thể khởi tử hồi sinh cho người. Tiêu Hoằng chậm rãi rót vào trong cơ thể Mộ Khê Nhi một tia Ngự lực, trong nháy mắt Ngự lực trong cơ thể Mộ Khê Nhi liền bắt đầu rất nhanh tiến hành tự mình tăng lên, chỉ khoảnh khắc tăng lên tới 300 cổ.

Ngự lực trong cơ thể một lần nữa quay về đến 300 cổ trở lên, Ngự lực của Mộ Khê Nhi tự nhiên khôi phục tới trinh độ người bình thường. Sau một lát, Mộ Khê Nhi liền ho nhẹ hai tiếng, rồi chậm rãi mở hai mắt ra.

Nhìn thấy một màn như thế, Cầu Cầu tự nhiên vui mừng khôn xiết, hoa chân múa tay vui sướng.

Trên mặt Gia Nại Cầm lại tràn ngập vẻ kinh ngạc, chớp chớp mắt đầy vẻ nghi hoặc, sau đó nói:

- A... A Hoằng! Khi nào thì huynh có bổn sự này? Tuy nhiên như vậy cũng tốt, ba người chúng ta cuối cùng cũng tề tụ, người một nhà xem như đoàn tụ đủ rồi!

- Ba người, không, không, là bốn, bốn và một nửa!

Trên mặt Tiêu Hoằng hơi toát ra chút ngại ngùng, tiếp theo liền chậm rãi mở ra khe nứt không gian, sau đó thật cẩn thận lấy ra Trân Trân bị đóng băng.

Tiêu Hoằng vội hòa tan Hàn băng vạn năm bao bọc Trân Trân, sau đó đặt Trân Trân nằm trên giường bệnh, phục hồi cổ của Trân Trân như cũ, tiếp đó Tiêu Hoằng một lần nữa rót vào cho Trân Trân và Tiểu Tiểu Bạch một tia Ngự lực tràn đầy sinh mệnh.

Ngay sau đó, chỉ thấy cơ quan nội tạng của Trân Trân và Tiểu Tiểu Bạch đã bắt đầu khôi phục vận chuyển, trái tim cũng đã bắt đầu nhảy lên nhè nhẹ.

Đại khái chỉ qua vài giây, Trân Trân chậm rãi mở hai mắt, nhìn thấy Tiêu Hoằng đầu đầy tóc bạc, hai mắt Trân Trân một lần nữa trở nên ửng đỏ:

- Tiên sinh tóc bạc! Huynh đừng để bọn họ làm thương tổn Tiểu Tiểu Bạch!

- Được rồi, được rồi! Không có người nào làm thương tổn Tiểu Tiểu Bạch, càng không có người nào làm thương tổn muội, hết thảy đều qua rồi!

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng ôm lấy Trân Trân nhỏ nhẹ trấn an.

Lúc này Mộ Khê Nhi nằm trên giường bệnh gượng ngồi dậy, cùng Lạc Tuyết Ninh và Gia Nại Cầm đứng ở trong phòng bệnh, đột nhiên nhìn thấy ngay lúc đó lại hiện ra một nữ nhân, còn mang thai, ba người không kìm được đều híp mắt.

- Ta nói Tiêu Hoằng này, không thể tưởng được, giấu thật kỹ mà!

- Còn giống như có thai!

- Thành thật khai báo đi, trong khe nứt không gian của huynh kia còn có mấy người?

Mộ Khê Nhi, Lạc Tuyết Ninh, Gia Nại Cầm đều hạ giọng nói.

- Chỉ có một người này, đợi về nhà từ từ nói cho các muội biết!

Tiêu Hoằng nhỏ giọng trấn an. Trên trán đã toát ra một lớp mồ hôi! Hiển nhiên với bốn nữ nhân, về sau Tiêu Hoằng mới biết thế nào là mệt mỏi...

Một tuần sau, Tiêu Hoằng lập tức tuyên bố từ nhiệm vua của Lạc Đan Luân, hoàn toàn thay đổi Lạc Đan Luân đế quốc thành chế độ đại nghị. Còn bản thân Tiêu Hoằng thì được dân chúng Lạc Minh đề cử là Thượng tôn Lạc Minh.

Trên thực tế, Tiêu Hoằng sở dĩ từ nhiệm vua của Lạc Đan Luân, nguyên nhân tối trọng yếu nhất chính là: Pháp luật của Lạc Đan Luân đế quốc là chế độ một vợ một chồng, nhưng Tiêu Hoằng lại có bốn nữ nhân, đều còn phải cưới...

-OOo- HẾT rồi -oOo-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play