Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân vừa ra tay, một cái sư đoàn chừng 5000 người quân đội Cao Tương đã bị quét bay.

Lôi Kiệt theo sát phía sau thấy cảnh tượng này, nháy mắt ngây ngốc. 500 người, không tới 30 giây, làm cỏ một cái sư đoàn? Cái này... Giỡn chơi hả?

Ngay cả Thái Tư bên trong công sự nhìn cảnh này, cùng trợn tròn mắt. Đây là cái thủ đoạn công kích gì? Đúng là máy gặt sinh mạng mà.

- Đây là cái Chiến Văn gì?

Thái Tư không khỏi thốt lên, mắt nhìn đăm đăm. Dù hắn chủ yếu ứng dụng Văn khí, nhưng nói sao cũng là lão quái Ngự hồn, tự nhiên hiểu sâu về Chiến Văn.

Chỉ một lần công kích, hắn có thể thấy được không phải tùy tiện người nào cũng chế ra được Chiến Văn như thế, mà người này, rất có khả năng là Tiêu Hoằng.

Còn bên Cao Long Đình đang khí thế hừng hực, nhìn cảnh cả một sư đoàn thoáng cái không còn, không khỏi ngẩn người.

Ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, Tiêu Hoằng lúc trước bị đuổi giết như chó chết có bao nhiêu thực lực, hắn biết quá rõ. Nhưng làm Cao Long Đình tuyệt đối không ngờ, Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân khi đó thảm hại không thôi, vào lúc này lại bùng nổ ra sức chiến đấu như thế.

Sức chiến đấu cỡ này hoàn toàn không thể so sánh với lúc trước, mạnh hơn không biết bao nhiêu cấp bậc.

- Tại sao có thể như thế được?

Cao Long Đình quát lớn, bây giờ hắn cảm giác như Tiêu Hoằng là ma quỷ từ trong địa ngục bước ra ngoài, trải qua máu tươi và giết chóc, tắm trong lửa đỏ sống lại!

- Tất cả binh lính Cao Tương nghe lệnh, bỏ qua công kích chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, toàn lực vây giết Tiêu Hoằng!

Cao Long Đình khiếp sợ, cuối cùng đưa ra mệnh lệnh điên cuồng!

Dùng toàn bộ 700 ngàn quân đi đánh giết Tiêu Hoằng, đây tuyệt đối là chiến đấu chưa từng có tiền lệ.

Còn bên phía Tiêu Hoằng, căn bản không để ý tới mệnh lệnh của Cao Long Đình, mấy vòng chùm sáng bắn phá, thấy binh lính Cao Tương dày đặc liều chết xông tới, đội quân tù nhân rút đao Ma Văn Minh Cốt, trực tiếp chém binh lính Cao Tương xông tới ra làm hai. Lôi Kiệt dẫn binh lính Lý Hải, như đàn sói nhảy vào trận địa địch.

Chỉ mới 10 phút, tuyến phòng thủ Thụy Mã đã biến thành máy xay thịt, máu tươi văng lên, khắp nơi là tiếng gào thét.

So với công kích khi này, tiến công bây giờ mới là giết chóc chân chính!

Xung quanh Tiêu Hoằng là binh lính Lý Hải từng trải trăm trận, lại tràn đầy thù hận binh lính Cao Tương, bây giờ là lúc cho họ báo thù.

Phương hướng tấn công của họ lúc này chính là khu vực đặt xe chỉ huy của Cao Long Đình, bắt giặc phải bắt vua trước. Đối với Cao Long Đình, Tiêu Hoằng không hề có ý nương tay.

Đã nói rồi, đối thủ Tiêu Hoằng muốn là Cao Long Văn.

Cùng lúc đó, ở Đại Vệ Vương Thính, Lạc Lý Tư đang ngồi trên vương vị, trước mặt là các lão già Tống Táng kỵ sĩ đoàn.

Mới không lâu trước còn nghi ngờ Tiêu Hoằng, bọn họ lại bắt đầu tranh cãi, tiêu điểm tranh cãi là có nên phản kích bây giờ hay không.

Đương nhiên, đa số thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn dù tuổi đã cao, nhưng vẫn duy trì một phần tâm huyết. Có 70% chủ trương sau khi xác lập ưu thế, tiến hành phản kích mạnh mẽ, thể hiện ý chí chiến đấu bất khuất của người Lạc Đan Luân.

Nhưng bọn họ muốn đạt được điều này, trước tiên phải qua một cửa Lạc Lý Tư, dù sao hiện giờ quyền hành nằm trong tay Lạc Lý Tư.

- Nói tóm lại, các ngươi không cần khuyên ta, khuyên nữa cũng vô dụng. Ý ta đã quyết, đó là lần này phòng thủ thì được rồi, sẽ không phản kích. Các ngươi nghĩ kỹ, chỉ có như thế mới là ổn thỏa nhất, đợi chúng ta có được càng nhiều ưu thế hơn mới tiến hành phản kích, không phải tốt lắm sao?

Lạc Lý Tư không nhanh không chậm nói, ngữ khí quyết đoán, như không cho phép thay đổi.

Chỉ là Lạc Lý Tư mới nói xong, Ma Văn thông tin trong Đại Vệ Vương Thính đã rung lên, người gọi tới là Thái Tư.

- Thái Tư, có chuyện gì? Tình hình chiến đấu hiện giờ thế nào?

Lạc Lý Tư bình tĩnh hỏi, hiện giờ Thiên Tế Tinh binh hùng tướng mạnh, hắn có nắm chắc tuyệt đối đứng vững trước sóng gió Cao Tương Chân Nghĩa Quốc ập tới.

- Báo cáo bệ hạ, phòng thủ kiên cố, chỉ là xảy ra chút chuyện bất ngờ. Tiêu Hoằng bỗng nhiên lao ra khỏi chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, hơn nữa tự tiện hành động, điên cuồng công kích binh lính Cao Tương Sùng Cao Châu.

Thái Tư nói xong, liền chuyển hình ảnh sang bên ngoài chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, chỉ thấy Tiêu Hoằng dẫn quân đội của mình đang đánh giết binh lính Cao Tương.

- Cái gì?

Thấy hình ảnh này, vẻ bình thản của Lạc Lý Tư liền tan thành mây khói, trở nên hết sức khẩn trương, nhất là nhìn thấy cả đống quân địch trước mặt Tiêu Hoằng!

- Nếu Tiêu Hoằng xông ra, vì cái gì quận Lặp Đốn các ngươi cứ đứng nhìn, chẳng lẽ muốn nhìn Tiêu Hoằng bị vây giết hay sao?

Lạc Lý Tư hét to lên, lập tức trở nên bối rối.

- Nhưng mà, ngài ra lệnh chúng ta không được phản kích.

Thái Tư nghiêm mặt nói.

- Mệnh lệnh là chết, người là sống, bây giờ ta ra lệnh quận Lập Đốn không cần tử thủ, toàn lực phản kích, phải bảo đảm Tiêu Hoằng được an toàn.

Lạc Lý Tư trực tiếp hạ lệnh.

Các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn đứng trên Đại Vệ Vương Thính nghe Lạc Lý Tư ra lệnh, hai mặt nhìn nhau.

- Đúng là con cưng có khác mà.

Có một người lẩm bẩm nói.

Các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn khác cũng bày ra vẻ mặt “trào phúng”, trong lòng đúng là không cần bằng mà.

Vừa rồi những người này khuyên bảo thế nào cũng vô dụng, rõ ràng ở trong lòng Lạc Lý Tư, một mình Tiêu Hoằng còn nặng hơn toàn bộ bọn họ.

Ở công sự, Thái Tư thấy thái độ Lạc Lý Tư trực tiếp chuyển biến 180 độ, khóe miệng không khỏi co rút, trong lòng gào một chữ “HẬN” mà, thái độ đối xử với Tiêu Hoằng này đúng là như con cưng trong nhà.

Nhưng dù sao, ánh mắt Thái Tư cũng xẹt qua một tia hung ác, hắn đã sớm chờ cơ hội này. Tắt liên lạc với Lạc Lý Tư, liền hạ lệnh:

- Toàn thể dũng sĩ quận Lập Đốn nghe lệnh, nhắm vào quân đội Cao Tương đáng chết, triển khai phản kích toàn diện. Xông lên!

Nghe lệnh của Thái Tư, binh lính Lạc Đan Luân đã nghẹn một bụng, ánh mắt liền trào dâng sát ý.

Chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã đóng kín, lập tức mở hết cửa bọc thép, 350 ngàn binh lính Lạc Đan Luân lao ra ngoài, như thác lũ đổ ập vào quân đội Cao Tương, phát động phản kích toàn diện!

Nguyên bản đánh chính diện, quân đội Lý Hải còn có thể kháng cự được binh lính Cao Tương, đối mặt binh lính Lập Đốn xông ra, đúng là hai mặt là kẻ thù, đại quân 700 ngàn người trực tiếp bị quân đội Lập Đốn thọc sâu vào tan tác. Lúc này, hai bên đã không còn cùng cấp bậc nữa.

Chiến đấu khai hỏa 10 phút sau, quân đội Cao Tương trực tiếp rơi vào tan tác. Đối mặt quân đội Lạc Đan Luân có cấp bậc Ngự lực, trang bị chiến đấu, vật tư tiếp tế, tố chất huấn luyện đều nắm ưu thế toàn diện, quân đội Cao Tương nháy mắt biến thành những con cừu non, còn quân đội Lạc Đan Luân như những con mãnh thú xổ lồng.

Trong khoảnh khắc, trận hình binh lính Cao Tương bị xé tan ra.

Nếu nói lúc trước quân đội Cao Tương liên tục xung phong, còn giữ được quyền chủ động, vậy thì lúc này, quyền chủ động của quân đội Cao Tương cũng tan biến.

Ở trong xe chỉ huy, Cao Long Đình không biết bên trong Thiên Tế Tinh phát điên cái gì, nhưng cảnh tượng bây giờ lại khiến hắn kinh hãi không thôi.

Bản thân Cao Long Đình cũng không ngốc, lúc này hắn mới chân chính hiểu được trước đó quận Lập Đốn toàn là chịu đánh, lúc này mới toàn lực phóng thích ra.

- Tại sao lại thế được? Không phải chúng thiếu lương thực, sắp chết đói hay sao? Tại sao còn tràn đầy khí thế như vậy được?

Cao Long Đình kinh hãi hét lên.

Chung Vĩnh Huyền trợn mắt, nhìn cảnh tượng trên màn hình. Khỏi phải nói nó có ý nghĩa gì, không nói trận chiến này ai thắng ai thua, tổn thất nặng nề đã là chuyện không thể tránh khỏi.

Ở thần điện Áo Cách Tư, Cao Triết Cơ nhìn tình hình ở chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi, chân mày nhíu chặt lại.

Cảnh tượng này là điều Cao Triết Cơ tuyệt đối không ngờ tới, bởi vì Thiên Tế Tinh khó có khả năng lẫn gián điệp vào, muốn dò hỏi quân tình cũng rất khó. Trước kia bắt được tù binh còn dễ nói, luôn có mấy cái không chịu nổi, nhưng bây giờ cũng khó mà bắt được tù binh.

Không ngờ tới Tiêu Hoằng còn chưa chết, lại còn dẫn người Lạc Đan Luân phản kích?

Trong lòng Cao Triết Cơ có những tiếng nói như thế, lúc này không thể phủ nhận được, Cao Triết Cơ đã bắt đầu coi trọng Tiêu Hoằng hơn.

Nếu trước kia gọi Tiêu Hoằng là tiểu Cáp Thụy Sâm, chỉ là lời châm chọc, vậy thì lúc này lời châm chọc đó đã dần dần được chứng minh là sự thật.

Mà trận chiến này, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đặt cược rất lớn, không thể thua nổi.

Chỉ là từ thế cục hiện giờ, quân đội Cao Tương muốn toàn thắng đã là điều không thể nào.

- Hoắc Nhiên, dẫn quân đội của ngươi, lập tức tiếp viện Cao Long Đình.

Cao Triết Cơ nhìn màn hình, nhanh chóng hạ lệnh.

Nhưng mà Dịch Phong Mạch nghe thế, trong lòng chợt căng thẳng. Hoắc Nhiên là người của ai? Hắn làm sao không biết? Chi viện Cao Long Đình, Hoắc Nhiên ước gì Cao Long Đình thảm bại nữa mà.

Nhưng Hoắc Nhiên lại đáp ứng rất sảng khoái, không nhìn ra một chút không muốn.

Chẳng qua đáp ứng thì đáp ứng, nhưng mà lúc điều động quân lực, Hoắc Nhiên có thể kéo được thì kéo, cố ý lãng phí thời gian chi viện rất chậm chạp.

Rõ ràng, bị quyền lực dụ hoặc, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đã bắt đầu xuất hiện tai hoạ ngầm. Hai anh em Cao Long Đình cùng Cao Long Văn không còn chút tình thân máu mủ, thậm chí còn thua cả người xa lạ, ước gì đối phương chết cho sớm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play