- Báo cáo Quận trưởng, vừa nhận được tin, Tiêu Quận trưởng dẫn đội quân tù nhân của ngài ấy, cùng 50 ngàn binh lính quận Lý Hải, đã xuất hiện ở phía đông quận Lập Đốn, võ trang hạng nặng, đang tiến thăng tới chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã.
Sĩ quan tin tức của Thái Tư bỗng nhiên báo cáo.
- Cái gì?
Nghe vậy, Thái Tư liền kinh ngạc. Lần đánh phòng ngự này, quận Lý Hải không có nhiệm vụ chiến đấu, đương nhiên, cho dù không có nhiệm vụ chiến đấu, Tiêu Hoằng, quận Lý Hải cũng nắm giữ công đầu. Chỉ là Thái Tư không hiểu được, Tiêu Hoằng này tới đây làm gì?
Chi viện? Không cần thiết mà.
Một lát sau, trên màn hình xuất hiện hình ảnh Tiêu Hoằng đang lao vụt tới, Tiêu Hoằng khoác áo choàng đen dẫn đầu, phía sau là 500 đội quân tù nhân theo sát, ở sau nữa là đội ngũ 50 ngàn binh lính Lý Hải.
Toàn bộ đều là binh lính tinh nhuệ trọng thương phục hồi, trang bị hoàn mỹ, chỉ cần nhìn 50 ngàn con Thiết cước mã là đủ thấy!
Không nói quá, nhìn đội ngũ quân dội Lý Hải hùng hổ như thế, Thái Tư cũng không khỏi hít một hơi lạnh. Thái Tư không hiểu biết nhiều về quận Lý Hải, càng không biết quận Lý Hải có tình trạng gì, ấn tượng duy nhất là nó giống máy bán lương thực, chỉ cần có tiền, cần hàng hóa gì cũng có.
Còn về tình trạng quân đội, bởi vì các quận đều ở trạng thái bán tự trị, cho nên Thái Tư cũng không biết nhiều. Còn bây giờ, Thái Tư nhìn thấy nhiều binh lính mạnh mẽ như thế, ánh mắt cũng lóe ra kinh ngạc. Hắn có mơ cũng không nghĩ tới, trong mấy tháng mà quận Lý Hải đã phát triển ra quân đội hùng hổ thế này.
Dù chỉ có 50 ngàn người, nhưng Thái Tư nhìn ra được, mỗi binh lính được đầu tư trang bị có giá trị ít nhất là gấp ba lần quận Lập Đốn, đúng là võ trang tận răng.
- Trời ạ, Tiêu Hoằng này đã quản lý quân đội như thế nào vậy?
Thái Tư không khỏi cảm thán. Nên biết, trước đó hắn còn nhớ kỹ, Tiêu Hoằng cho hắn ấn tượng không tốt, là cái tên tiểu quỷ tham lam. Còn bây giờ? Đã là thượng tướng quân khí thế hùng hồn.
Chẳng qua kinh hãi thì kinh hãi, Thái Tư vẫn nhanh chóng gọi cho Tiêu Hoằng.
Đồng thời Tiêu Hoằng cưỡi Thiết cước mã đi ngay phía trước, đã nhìn thấy chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã rộng lớn mấy trăm mét.
Năm tấm cửa Ma Văn bọc thép nặng nề xếp hàng, bên cạnh mấy chục binh lính bảo vệ.
Nhìn quân đội Tiêu Hoằng dẫn đầu không ngừng, tới gần, binh lính bảo vệ có phần ngây ngẩn, bọn họ không biết nên xử lý thế nào.
Còn Tiêu Hoằng, đã rút ra Băng Tín Ngưỡng, lớn tiếng nói:
- Mở cửa phòng thủ ra!
Tiêu Hoằng này là ai, các binh lính canh gác quá rõ, còn có Băng Tín Ngưỡng trong tay Tiêu Hoằng, đó là tượng trưng cho sức mạnh của Cáp Thụy Sâm. Nhìn Tiêu Hoằng khí thế hùng hổ chạy tới, các binh lính canh gác ngây ngẩn, cũng không dám cãi lệnh, mờ khóa cửa, đẩy ra 5 tấm thép rộng hơn l0m.
Ngay lập tức, Tiêu Hoằng, đội quân tù nhân, quân đội Lý Hải trực tiếp thúc ngựa bước qua cửa, Chiến Văn trong tay lóe sáng ngời.
Bởi vì nơi này không phải vùng công kích chủ yếu của Sùng Cao châu, cho nên ngoài cửa không có binh lính Cao Tương, nhưng cách xa mấy cây số vẫn có thể thấy Chiến Văn lấp lánh trong khu vực tối đen.
Lúc trước đã có máy thu tín hiệu Ma Văn, tìm được vị trí khái quát của Cao Long Đình, Tiêu Hoằng không ngừng lại, liền xung phong thẳng về phía xe chỉ huy Ma Văn!
Cao Long Đình tự nhiên cũng phát hiện có 50 ngàn người lao ra từ chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, sắc mặt chợt thay đổi, ánh mắt lóe lên một chút kinh ngạc. Bởi vì từ màn hình, Cao Long Đình nhìn thấy rõ xông lên đàng trước quân đội, chính là Tiêu Hoằng mái tóc bạc, khoác áo choàng đen, ánh mắt lạnh lẽo!
- Cái gì... Không ngờ tới kẻ này chẳng những không chết, lại còn đi vào Thiên Tế Tinh?
Cao Long Đình không khỏi hô to.
Không chỉ Cao Long Đình, gần như mọi người từng tham dự truy đuổi Tiêu Hoằng nhìn thấy Tiêu Hoằng như sống lại xông ra, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng. Không biết vì cái gì, Tiêu Hoằng lúc này làm bọn họ có cảm giác rất khẩn trương.
- Nếu còn chưa chết, vậy thì lần này cũng đúng dịp, ta tiện tay bắt ngươi!
Cao Long Đình thì thào, ánh mắt trở nên lạnh băng.
Theo Cao Long Đình thấy, Tiêu Hoằng đi ra đúng lúc, hắn đang lo không thể công phá chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, không có công trạng gì, bị Cao Long Văn dẫn đầu. Nếu có thể đánh chết tiểu Cáp Thụy Sâm Tiêu Hoằng ở đây, đó sẽ là công trạng lớn.
- 150 ngàn quân ở sườn đông chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, ngừng công kích, quay đầu bao vây Tiêu Hoằng. Sư đoàn Đạt Phu, lập tức chuẩn bị chiến đấu
Cao Long Đình không cần nghĩ ngợi, trực tiếp hạ lệnh, sắc mặt trở nên dữ tợn.
Theo mệnh lệnh, 150 ngàn quân Sùng Cao Châu phía đông đã lui trở về, sau đó nhào thẳng về phía Tiêu Hoằng, lao thẳng đến đây!
Nhất thời, 150 ngàn người như đàn sói hung hãn lao thẳng về phía Tiêu Hoằng. Dù bọn họ không biết Tiêu Hoằng có địa vị gì ở Thiên Tế Tinh, nhưng trong tay cầm Băng Tín Ngưỡng, tuyệt đối không kém được, thậm chí có khả năng là người kế thừa quyền lực Thiên Tế Tinh.
Đứng ở công sự, Thái Tư nhìn cảnh này, sắc mặt trở nên khó coi. Tiêu Hoằng cứ một hơi xông thẳng vào trận địa quân địch, ngay cả Thái Tư tính tình táo bạo cũng cảm thấy quá nguy hiểm. Nên biết, bây giờ Tiêu Hoằng có thân phận gì.
Dù cho không phải người thống trị cao nhất Thiên Tế Tinh, cũng là nhân vật trung tâm. Thiên Tế Tinh có thể đổi mới như hiện giờ, toàn là nhờ công lao của Tiêu Hoằng, hơn nữa Thiên Tế Tinh muốn phát triển cũng phải dựa vào Tiêu Hoằng.
- Tiêu Hoằng, ngươi làm thế quá liều lĩnh, quay lại!
Thái Tư dùng Ma Văn thông tin quát Tiêu Hoằng.
- Yên tâm, không sao đâu.
Đây là câu trả lời của Tiêu Hoằng.
Đồng thời, Tiêu Hoằng cưỡi Thiết cước mã cũng cảm nhận được bên trong Băng Tín Ngưỡng đang có khí tức nào đó thức tỉnh, tựa như lòng tin bất khuất!
- Có lẽ rất lâu rồi ngươi không được nhấm nháp mùi vị giết chóc rồi chứ gì?
Tiêu Hoằng liếc Băng Tín Ngưỡng, lẩm bẩm nói, sau đó ngẩng đầu nhìn binh
Lính Cao Tương lao nhanh tới, mũi kiếm chỉ tới trước:
- Dũng sĩ Lạc Đan Luân, phản kích!
Theo lệnh của Tiêu Hoằng, tay cầm Băng Tín Ngưỡng lại bùng lên ngọn lửa màu đỏ, vào lúc này, Băng Tín Ngưỡng như hoàn toàn tỉnh lại, Ma Văn màu lam trên thân kiếm cũng biến thành màu đỏ máu.
Lúc này, Tiêu Hoằng cũng giơ tay trái lên, nháy mắt sóng Phệ Hồn như lốc xoáy máu bao trùm hơn 100 binh lính Cao Tương ở đàng trước
Không đợi những binh lính Cao Tương này phản ứng, bọn họ bỗng cảm giác được sức hút mạnh mẽ ập tới, đồng thời còn có lực kéo xé rất lớn.
Vù! Vù! Vù...
Nháy mắt, cả trăm binh lính Cao Tương này liền mất trọng tâm, quay tròn, trên tay Tiêu Hoằng bay ra hàng loạt lưỡi dao băng máu, cắt mọi thứ thành mảnh vụn. Máu thịt trộn lẫn trong sóng Ngự lực, cùng với tiếng gào thét, xương cốt nghiền nát, đều bị hút vào trong tay Tiêu Hoằng.
Mấy trăm người trực tiếp bị áp lực cực mạnh nén thành vòng năng lượng chỉ có đường kính 1m, bên trong mơ hồ có đầu người vặn vẹo, máu đỏ tươi, cùng sóng Ngự lực đủ màu sắc.
Cảnh tượng này không khỏi làm mọi người da đầu tê dại, Chiến Văn kia thật là quá khủng bố.
Mà Tiêu Hoằng lại không hề đổi sắc, liếc mấy ngàn người lao tới, tay trái lật một phát, đoàn năng lượng đường kính 1m kia bắn về phía kẻ địch.
Ầm!
Kế đó là tiếng nổ đinh tai nhức óc, đoàn năng lượng ở trong tay Tiêu Hoằng đã bắt đầu vặn vẹo, đi ra liền nổ tung, lan toàn về phía binh lính Cao Tương xung phong tới!
Vòng xoáy có sức đánh mạnh mẽ hỗn loạn Ngự lực của các binh lính Cao Tương lúc trước, máu thịt, xương vụn, cùng mảnh nhỏ áo giáp, như sóng thần ngập trời ập thẳng vào trận địa quân địch!
Nháy mắt, đã có cả ngàn binh lính Cao Tương bị bao trùm trong chùm sáng phun trào phát tán ra, kế đó là mặt đất bị xé nát.
Vài giây ngắn ngủi, đợi ánh sáng chói lọi tan đi, cả một khu vực lớn bao trùm băng tuyết đã không còn gì. Thi thể binh lính Cao Tương? Không thấy bóng, trên mặt đất chỉ có mặt đất cháy khét.
- Cái gì...
Ở trong công sự, Thái Tư nhìn cảnh này, sắc mặt thay đổi. Dù là người cấp Ngự hồn, nhìn phương thức công kích đó cũng phải hoảng sợ. Đúng thế, nói riêng sức phá hoại, thì vẫn có chênh lệch lớn với cấp Ngự hồn. Nhưng trình độ tàn bạo của phương thức đả kích này, còn có kết cấu Chiến Văn kia, dù là Thái Tư cũng phải cảm thấy da đầu tê buốt.
- Chẳng lẽ cái tên này cũng có đam mê giống như Cáp Thụy Sâm hay sao?
Thái Tư không khỏi rên rỉ, nhớ ngày đó không phải Cáp Thụy Sâm cũng thích thế này? Dùng phương thức tàn bạo dày vò giết chết kẻ địch.
Vừa rồi Thái Tư còn cảm thấy Tiêu Hoằng liều lĩnh, lúc này lại bắt đầu cảm thấy, ngay từ ban đầu là hắn đã coi thường Tiêu Hoằng.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu của những điều kinh ngạc. Tiêu Hoằng đánh xong, Chiến Văn Phệ hồn tiến vào thời gian làm lạnh, đầu ngón tay đội quân tù nhân đã hình thành một loạt vòng xoáy nhỏ, sau đó những chùm sáng xếp theo hàng ngang bắn ra, trực tiếp xuyên thủng binh lính Cao Tương xông tới từ những hướng khác, y như những xâu kẹo đường.
Binh lính Cao Tương còn chưa phản ứng, đầu ngón tay của đội quân tù nhân đổi hướng, nháy mắt là cả một mảng lớn binh lính Cao Tương bị chém ngang eo!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT