Đã 1 tiếng trôi qua, khí thế quân đội Lạc Đan Luân ngày càng cao, quân đội Cao Tương hoàn toàn tan vỡ, không còn chút chống trả.
Có tới 700 ngàn người, 1 tiếng đã bỏ mạng hơn 120 ngàn, đã là gấp 3 lần thương vong ngày hôm qua.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng dẫn đầu đội quân tù nhân cùng 10 ngàn quân Lý Hải đã tới cách xe Ma Văn của Cao Long Đình không tới 5km, chắn ngang giữa hai bên là quân đội chủ bài Cao Tương Chân Nghĩa Quốc - Sư đoàn Đạt Phu.
Lúc này phó sư trưởng Lý Kính Quân nắm giữ sư đoàn Đạt Phu, có thực lực Đại Ngự Sư cấp ba, dáng người khôi ngỗ, để râu xồm xoàm.
Binh lính Đạt Phu sau lưng hắn so sánh với binh lính Cao Tương bình thường, dáng người cao hơn nhiều, thân thể hết sức khỏe mạnh, chủ yếu là có tiếp tế đầy đủ.
Hiện giờ quân đội Cao Tương có thể được một ngày hai bữa, bình dân ngày một bữa, quân đoàn Đạt Phu một ngày ba bữa, được đãi ngộ đặc thù ở khắp Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
Tiêu Hoằng cưỡi Thiết cước mã cao lớn, tay cầm Băng Tín Ngưỡng, đã cách sư đoàn Đạt Phu không tới 200m. Hiện giờ đây là vách ngăn cuối cùng giữa Tiêu Hoằng và Cao Long Đình. Thực ra, dù có xe chỉ huy Ma Văn nhưng Cao Long Đình sẽ không dễ chịu rút lui, bằng không chủ tướng chạy trốn, vậy thì một chút dũng khí cuối cùng của binh lính cũng sẽ tiêu tan.
Như thế, sẽ tuyên bố toàn quân tan vỡ.
- Tiêu Hoằng, đúng là không ngờ được, lúc trước các ngươi chỉ còn kéo hơi tàn, quả thật quay về được Thiên Tế Tinh. Chẳng qua, vậy thì có ích gì? Hôm nay ở trước mặt đại quân Cao Tương Chân Nghĩa Quốc hùng mạnh, các ngươi chỉ có con đường chết. Ở dưới vòng tay thần Áo Cách Tư, Tiêu Hoằng nho nhỏ ngươi tính là cái gì? Xúc phạm thần uy sẽ không có kết cục tốt, chủng tộc Cao Tương vĩ đại sẽ vang danh muôn thuở.
Lý Kính Quân nhìn Tiêu Hoằng, hùng hồn mà nói, một khi đề cập tới thần Áo Cách Tư, cả người liền trở nên hết sức hưng phấn.
Còn Tiêu Hoằng nhìn bộ dạng phấn khích bệnh hoạn của Lý Kính Quân, không lên tiếng, không phản bác, Băng Tín Ngưỡng trong tay đã sáng chói. Ngay sau đó, đôi Ma Dực hoa lệ xòe rộng sau lưng, tiếp theo bay vụt lên trời, từ trên cao lao xuống Lý Kính Quân.
Thấy thế, Lý Kính Quân cùng sư đoàn Đạt Phu lập tức trở nên cảnh. Dù chiến sự bất lợi với họ, nhưng binh lính Đạt Phu không thèm để ý. Bọn họ chỉ quan tâm chấp hành, hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ của họ là cam đoan an toàn của Cao Long Đình, tru diệt Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân của hắn, dẹp bỏ hậu họa.
Nhưng khi sư đoàn Đạt Phu chuẩn bị hợp sức vây công Tiêu Hoằng, đội quân tù nhân, quân đội Lý Hải đã trực tiếp đánh thăng vào sư đoàn Đạt Phu. Đội quân tù nhân đi ngay phía trước, binh lính Lý Hải theo sát phía sau, còn cưỡi Thiết cước mã võ trang hạng nặng như những chiếc xe tăng.
Không đợi Lý Kính Quân phản ứng, Phất Lạc trốn trong quân đội Lý Hải đánh đánh tới, không nói hai lời đánh một quyền vào Lý Kính Quân.
❤đăng nhập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện
Nhân vật cấp Ngự hồn, đánh giết một tên Đại Ngự Sư cấp ba rất là thoải mái, huống chi lúc này Lý Kính Quân tập trung toàn bộ chú ý vào người Tiêu Hoằng.
Nháy mắt, Lý Kính Quân bỗng thấy bụng sôi trào, chỉ kinh ngạc liếc Phất Lạc không biết xuất hiện từ đâu, cả người đã bị đánh bay lên trời.
Nơi đó, Tiêu Hoằng cầm Băng Tín Ngưỡng đang chờ hẳn.
Phập!
Lý Kính Quân vừa bị đánh bay tới trước mặt Tiêu Hoằng, Băng Tín Ngưỡng trong tay hắn đã xuyên thấu qua giáp bảo hộ kiên cố, xuyên qua tim hẳn.
- Ngươi... Đánh lén...
Xẹt!
Không đợi Lý Kính Quân nói hết, tay cầm Băng Tín Ngưỡng của Tiêu Hoằng dùng sức vung lên, ném Lý Kính Quân ra xa, máu tươi phun trào. Tiếp theo Lý Kính Quân nện xuống đất, thân thể co giật mấy cái, liền không nhúc nhích nữa.
Máu tươi không ngừng nhỏ giọt từ trên Băng Tín Ngưỡng.
- Đây là che chở của thần Áo Cách Tư trong lòng ngươi?
Tiêu Hoằng liếc ánh mắt không cam lòng của Lý Kính Quân, khinh thường nói, sau đó liền tăng tốc giữa không trung, lướt qua đội ngũ, bay về phía xe chỉ huy của Cao Long Đình.
Nhưng Tiêu Hoằng vừa có hành động, bên trong sư đoàn Đạt Phu phía dưới đã có 7-8 Đại Ngự Sư trực tiếp che trước mặt Tiêu Hoằng, lao với vây giết.
Chỉ là đám người Thiết Nam, Ốc Sư sẽ ngồi yên không để ý hay sao? Thoát khỏi đối thủ, đồng thời nhảy lên trời, đứng ở hai bên người Tiêu Hoằng, đối đầu với Đại Ngự Sư sư đoàn Đạt Phu.
Lúc ban đầu, Đại Ngự Sư sư đoàn Đạt Phu còn có thể chống chọi một lúc, nhưng từ dưới mặt đất không ngừng có Đại Ngự Sư nhảy lên, nhân số trực tiếp vọt tới hơn 20 người, mấy tên Đại Ngự Sư sư đoàn Đạt Phu hoặc là bị giết tại chỗ, hoặc là bỏ chạy trối chết.
Dưới mặt đất cũng thế, sư đoàn Đạt Phu đúng là quân đội chủ bài Cao Tương Chân Nghĩa Quốc. Nhưng không nói tới đội quản tù nhân, quân đội quận Lý Hải cũng không phải đồ chơi. Các binh lính lão luyện trẻ trung khỏe mạnh, từng trải trăm trận, võ trang tận răng, trang bị chỉ hơn chứ không thua sư đoàn Đạt Phu.
Về phần tình hình chiến đấu các địa điểm khác đã tiến vào giai đoạn giết hại đơn phương, binh lính Lạc Đan Luân người cao thân lớn, cao hơn một cái đầu so với binh lính Cao Tương lùn thấp, như các cổ máy ủi đất lần lượt chém giết binh lính Cao Tương.
Trên chiến trường rộng lớn, tuyết trắng đã biến thành màu đỏ.
Máu tươi nhỏ giọt chiếu trên ánh mặt trời mùa đông, phản xạ lại ánh sáng gai mắt.
Ở trong xe chỉ huy, Cao Long Đình nhìn binh lính Lạc Đan Luân tinh thần suy sụp ngày xưa, bây giờ bỗng trở nên hung tàn như thế, quân đội của mình lại trở nên yếu đuối quá sức.
Cảm giác trực quan nhất, là vào lúc này quân đội Lạc Đan Luân ngày xưa dần dần quật khởi, khôi phục lại ngạo thị Vũ trụ Thái Qua ngày xưa.
Khí thế đó, tuyệt đối không phải tùy tiện chủng tộc nào cũng có, mỗi một binh lính Lạc Đan Luân đều có tín ngưỡng vững vàng trong lòng mình, cùng với lực ngưng tụ mà chủng tộc khác không thể so sánh!
Đây cũng là chỗ hùng mạnh của Lạc Đan Luân Đế Quốc ngày xưa, người khổng lồ như đang tỉnh lại!
Còn binh lính Cao Tương lúc trước cứ luôn giương nanh múa vuốt, lúc này như những thằng hề, bị Thiên Tế Tinh đánh như chó chết, trốn đông chạy tây, cuối cùng vẫn bị binh lính Lạc Đan Luân bắt được, chà đạp đến chết. Đối với kẻ địch, bọn họ chưa từng có hai chữ “đồng tình”.
Thấy cảnh này, Cao Long Đình bỗng cảm thấy mê muội, cảnh tượng này hoàn toàn không nằm trong dự kiến của hắn.
Kỳ thật, xét đến cùng thì nguyên nhân trực tiếp tạo ra hậu quả này không phải là do Cao Long Đình chỉ huy sai lầm, mà là hệ thống tình báo xuất hiện sai lầm nghiêm trọng. Nếu Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vẫn còn đánh giá Thiên Tế Tinh như trước kia, vậy thì hoàn toàn không thể đánh được nữa.
- Cao Long Đình trưởng quan, thế cục hiện giờ quá bất lợi với chúng ta, tiếp tục đánh nữa, chúng ta có khả năng gặp uy hiếp toàn quân bị diệt. Ta đề nghị toàn quân lui lại, tuy rằng Hoắc Nhiên nói chi viện chúng ta,, nhưng mà... Trong lòng ngài cũng biết.
Chung Vĩnh Huyền nghiêm nghị, sắc mặt tái nhợt nói.
Trong lòng hắn lại đang dậy sóng không thôi, hắn không biết là cái gì khiến cho Thiên Tế Tinh trở nên hùng mạnh như thế. Nếu là Tiêu Hoằng kia? Vậy thì quá đáng sợ, có lẽ đến khi đó, tiểu Cáp Thụy Sâm nên bỏ đi chữ “tiểu” ở phía trước.
- Cái gì? Lui lại? Đường đường 700 ngàn đại quân, chẳng lẽ một cái Thiên Tế Tinh nho nhỏ cũng...
Không đợi Cao Long Đình nói hết câu, đã thấy được trên màn hình, Tiêu Hoằng dẫn đội quân tù nhân xung phong đánh thủng qua sư đoàn Đạt Phu ngăn cản, lao thẳng về phía Cao Long Đình.
Đúng thế, trước mắt cấp bậc Ngự lực của Cao Long Đình cũng không thấp, Chung Vĩnh Huyền bên cạnh cũng có thực lực tương đương, nhưng Tiêu Hoằng cùng cả đội quân tù nhân kia cũng không phải bù nhìn.
Hơn nữa, tính mạng Cao Long Đình quý giá cỡ nào, ở tình huống không có nắm chắc hoàn toàn, Cao Long Đình làm sao có thể đi đánh tay đôi với người Lạc Đan Luân.
- Hạ lệnh, ra lệnh toàn quân, lui lại.
Tuy rằng Cao Long Đình tràn đầy không cam lòng, nhưng nhìn Tiêu Hoằng ánh mắt lạnh băng, cầm Băng Tín Ngưỡng trên màn hình, vẫn phải hạ lệnh như thế.
- Toàn quân nghe lệnh, bảo hộ trưởng quan Cao Long Đình, thay phiên che chắn rút khỏi phạm vi công kích chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã!
Chung Vĩnh Huyền vội vàng ra lệnh cho toàn quân.
Ngay sau đó, xe chỉ huy Ma Văn đã vội vàng quay đầu, lập tức chạy đi hướng nam, đồng thời 3 sư đoàn lại mạnh mẽ xen vào giữa Tiêu Hoằng và xe chỉ huy, ngăn cả hắn xông tới.
Chỉ là cản trở này, toàn là dùng sinh mệnh để giành giật thời gian cho Cao Long Đình.
Đồng thời, binh lính Cao Tương các hướng khác nhận được lệnh, nào còn để ý thay phiên che chắn, trực tiếp tan tác rút lui.
Nhưng Tiêu Hoằng căn bản không vì kẻ địch bại trận mà nương tay, lại ngồi lên Thiết cước mã, giảm bớt tiêu hao Ngự lực của Ma Dực, sau đó đuổi giết theo hướng xe Ma Văn của Cao Long Đình!
Ở sau lưng Tiêu Hoằng, là quân đội Lạc Đan Luân hùng hồn, lên tới 400 ngàn người.
Phàm là binh lính Cao Tương tiến vào tầm bắn, trực tiếp đánh chết từ xa, sau đó Thiết cước mã giẫm lên!
Những mảnh thi thể đã trải rộng trên đường quân đội Cao Tương bỏ chạy.
Ở trong công sự, Thái Tư nhìn tình cảnh này cũng không vì quân đội Cao Tương tháo chạy mà hưng phấn, theo hẳn thấy, thắng lợi là đương nhiên.
Bây giờ Thái Tư lại đang lo láng “con cưng” Tiêu Hoằng này, đuổi giết như thế quả thật sảng khoái, mấy trăm năm qua quản đội Lạc Đan Luân cũng không đánh trận chiến sảng khoái như vậy, nhưng cái này cũng có nguy hiểm.
Không nói Tiêu Hoằng như thế nào, chỉ riêng chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã cũng không thể vì quân đội Cao Tương tháo chạy mà bỏ qua phòng thủ. Đây là điều rất nguy hiểm. Nếu kẻ địch chui vào chỗ trống, ưu thế vừa thành lập có thể tan biến trong nháy mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT