Đối với chế tạo Chiến Văn loại khác này, à so với Ma Văn chủ chiến bình thường còn phức tạp hơn nhiều, bởi vì nó theo đuối không hề chỉ là lực lượng, mà là thủ đoạn công kích trạng thái phi thường.

Sau một lát viết viết vẽ vẽ trên bản ghi chép, Tiêu Hoằng mới thật cẩn thận lấy ra Hấp Bàn Chiến Văn từ trong túi Ma Văn. Chiến Văn này là Tiêu Hoằng chế tạo từ lâu một cái Chiến Văn phi thường không tồi. Tuỵ nhiên, ở mặt trên nó đã phủ đầy dấu vết loang lổ, dường như năm tháng lưu lại vết tang thương trên nó.

Nhớ rõ lúc trước thời điểm chế tạo Chiến Văn này, còn dọa cho Lý Nhạc ngất đi. Nhớ lại hồi đó, dường như hết thảy đều là tốt đẹp như vậy, mặc dù lúc trước chính mình còn thân ở vào tuyệt cảnh.

Mà trước mắt, Hấp Bàn Chiến Văn đã thế sự xoay vẫn, Tiêu Hoằng làm sao xem thường nó cho được?

Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng cũng không có cảm khái quá nhiều, quan sát một chút Hấp Bàn Chiến Văn, Tiêu Hoằng mới bắt đầu dựa theo kỹ thuật của Hấp Bàn Chiến Văn làm nguyên lý trung tâm, sau đó tiến hành thiết kế Chiến Văn cho Đại Ngự Sư cấp hai, và cường hóa trên diện rộng.

Ước chừng trải qua hai giờ thiết kế, Tiêu Hoằng rốt cục thiết kế xong Chiến Văn của Đại Ngự Sư cấp hai, đồng thời mệnh danh là Phệ Hồn Chiến Văn.

So với Hấp Bàn Chiến Văn, không biết đã được cường hóa bao nhiêu lần.

Nhìn xem danh sách tài liệu chuẩn bị, mỗi một dạng tuy rằng đều là kỳ trân dị bảo, nhưng hiện giờ ở Thiên Tế Tinh cũng đều có thể tìm ra được.

Gọi Hạ An Kỳ, Tiêu Hoằng liền đưa danh sách tài liệu cho Hạ An Kỳ, bảo nàng mau chóng thu mua tất cả tài liệu trong đó.

Hạ An Kỳ cũng quen việc lập tức không có trì hoãn, cầm danh sách lanh lợi rời đi, trông giống như một con thỏ nhỏ lanh lẹ.

Trái lại Tiêu Hoằng thì trực tiếp ngồi trên đầu giường, cầm lấy quyển sách truyền thống của Lạc Đan Luân, bắt đầu đọc hết sức chuyên chú. Trong bộ sách này, trừ kỹ thuật của Lạc Đan Luân, ngoài ra, còn có văn học, lịch sử cùng với các mặt khác của chủng tộc Lạc Đan Luân. Dù sao Tiêu Hoằng cũng không có ham thích gì khác ngoài chế văn chính là đọc sách.

Chỉ cần có sách đọc, có ăn, Tiêu Hoằng có thể ở lỳ bên trong một căn phòng mười năm.

Thời gian một ngày vội vàng mà qua, thời gian tới buổi sáng ngày kế tiếp, lúc này Hạ An Kỳ cũng đã mua sắm trở về đem tới cho Tiêu Hoằng tất cả tài liệu cần thiết. So với trước kia những tài liệu quý báu này đều được đóng gói cực kỳ tinh mỹ, bởi vì làm như vậy có thể bán ra giá cao.

Đây cũng là một loại kết quả của chế độ tiền tệ. Mỗi người vì muốn dùng mọi biện pháp kiếm tiền, lo lắng hàng đầu chính là trong cạnh tranh kịch liệt giữ lấy chỗ đứng nhỏ nhoi của mình.

Chỉ có cạnh tranh, mới có tiến bộ! Đây là một đạo lý mãi mãi không thay đổi.

Hơn nữa Thiên Tế Tinh ở dưới thúc đẩy của Tiêu Hoằng, gần như tất cả các thứ đều là dân gian hóa, tư hữu hóa, bởi vì Tiêu Hoằng không có lúc nào là không tin tưởng vững chắc một câu: “Cao thủ ở dân gian! Bất kể là giáo dục, hay là các phương diện khác, ở trong giàn giáo pháp điển, dân chúng được hưởng nguyên vẹn tự do, bất kể là giáo dục hay là công ty, ai có năng lực người đó sẽ ở trên! Phải có đầy đủ không gian cho mỗi người tự phát huy mình mới được, bồi dưỡng mọi người nghiên cứu hứng thú sáng tạo.

Về phần nguyên động lực dẫn tới dân chúng phát triển, chính là một chữ: Tiền.

Chỉ cần không phạm thương thiên hại lý, tham tiền không có gì là không tốt.

Trên thực tế, đây cũng đúng như trước đây Tiêu Hoằng đã nói với Lạc Tuyết Ninh, hắn muốn thành lập một thiên đường thuộc về chính mình.

Ở bên trong thiên đường này, không có áp bức, không có kỳ thị, không có lừa gạt, không có không công bình... Mỗi người đều có quyền được hưởng thổ địa, tài nguyên của Thiên Tế Tinh mỗi người sinh ra ngang hàng, trời giao cho bọn họ đủ loại quyền lợi, trong đó bao gồm quyền có sinh mệnh, quyền có tự do cùng với quyền lợi theo đuổi hạnh phúc... Không thể bị cướp đoạt.

Ý nghĩa của quân đội cũng như thế, có quyền lợi được hưởng từ bảo hộ con dân.

Nhìn thấy Hạ An Kỳ đầu đầy mồ hôi đi đến, trên mặt Tiêu Hoằng không kìm được toát ra một chút nhu hòa thân thiết, tiếp theo liền lấy một chiếc khăn mặt trắng tinh đưa cho Hạ An Kỳ, chính mình thì mở ra cái túi lớn, thu xếp tài liệu ở bên trong đó.

Mỗi một dạng tài liệu, đã không còn giống như trước đây tùy ý đặt ở bên trong một cái lọ gì đó, mà rõ ràng đã trải qua nghiên cứu kỹ lưỡng, để tranh thủ bán ra một cái giá tốt.

Lấy ra từng món tài liệu, Tiêu Hoằng liền quên luôn Hạ An Kỳ còn đứng đó, bắt đầu hết sức chuyên chú sửa sang lại tài liệu Ma Văn. Hạ An Kỳ ở một bên nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Hoằng này, nhiều ít cũng cảm thấy không thú vị chút nào, liền tự mình tránh ra.

Trái lại Tiêu Hoằng, đã lấy ra một khối Hắc luyện thạch, cắt thành hình mặt cầu rồi đặt ở một bên, sau đó bắt đầu chế tạo Ma Văn dịch. Ngoài ra, Tiêu Hoằng cũng lấy ra đoàn năng lượng Năng Long còn lại một chút cuối cùng, dùng ở bên trong Ma Văn dịch để gia tăng tính ổn định.

Theo Ma Văn dịch chế tạo xong, trước mặt Tiêu Hoằng đã nhiều ra vô số bình bình lọ lọ, sau đó Tiêu Hoằng bắt đầu lấy ra Điêu văn đao Cấp Hồn tạo hình ở phía trên Tái thạch hình cầu.

Toàn bộ cấu tứ của Phệ Hồn Ma Văn, có thể nói là rất phức tạp, mà uy lực của nó cũng cường đại gấp mấy trăm lần so với Hấp Bàn Chiến Văn, thậm chí có thể mạnh mẽ hấp thu dao động Ngự lực bị kẻ công kích phát ra, chuyển đổi trở thành một loại phương thức công kích cực kỳ cường đại.

Ngay lúc Tiêu Hoằng chuyên tâm chuẩn bị, bản thân Cao Long Văn đã tiến vào đến Vạn Tụng Thị của Thịnh Thế Châu, hiện giờ nơi này toàn bộ đã bị băng tuyết bao phủ.

Về phần bản thân Cao Long Văn thì mặc áo khoác da chồn đen vô cùng ấm áp, chậm rãi bước xuống Ma Văn vận binh hạm chuyên dụng, phó quan chỉ huy quân sự An Thượng Võ theo sát phía sau. Tuy rằng Cao Long Văn và An Thượng Võ bị bắt lúc trước được bưng bít rất kín, nhưng điều đó thủy chung vẫn là một vướng mắc trong lòng bọn hắn.

Nói vậy chỉ có diệt trừ Tiêu Hoằng, vướng mắc này mới có thể hoàn toàn được cởi bỏ.

Đi xuống Ma Văn vận binh hạm, Cao Long Văn liền bắt đầu ngựa không dừng vó, bắt tay chỉnh đốn lại binh lực. Đây còn là lần đầu tiên Cao Long Văn trực tiếp chỉ huy quân đội 40 vạn, lần này cũng là Hoắc Nhiên muốn đẩy hắn lên, tuy nhiên, may mà có An Thượng Võ phụ trợ.

Huống chi binh lực của Phong Cốc Quận chỉ có 12 vạn, ở Thiên Tế Tinh mà nói, là một quận tương đối yếu kém, dựa theo tin tình báo từ trước vị trí này gần với Lý Hải Quận.

Đây cũng là Hoắc Nhiên cẩn thận điều nghiên lựa chọn một địa điểm công kích cho Cao Long Văn. Hắn có được binh lực 40 vạn đi tấn công Phong Cốc Quận gần như không có chút lực phòng ngự, đồng thời đang rơi vào trong nạn đói, điều này dường như không có đạo lý gì không mà thắng được nữa?

Về phần Cao Long Đình của Sùng Cao Châu, cũng lâm thời đảm nhiệm quan chỉ huy Chiến khu. Tuy rằng Lập Đốn Quận tương đối khó gặm hơn rất nhiều, nhưng Cao Long Đình chỉ huy quân đội cũng cường đại hơn rất nhiều so với Cao Long Văn. Chỉ riêng một sư đoàn Đạt Phu đã có tới 10 vạn quân.

Nói đúng ra, lần này công kích Thiên Tế Tinh, cùng với nói là nhằm vào Thiên Tế Tinh, còn không bằng nói là cuộc chiến tranh đoạt lợi thế của hai con trai Cao Triết Cơ. Cả hai đều tận khả năng hòng nhận được Cao Triết Cơ tán thưởng, đều xem trận chiến này trở thành một loại biểu diễn và biểu hiện của chính mình.

Chính vì vậy, không chỉ có dân chúng Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đói khổ, mà binh sĩ Cao Tương ngoài tiền tuyến càng thêm gian khổ. Nhất là ở Thịnh Thế Châu thiếu hụt áo bông, nên còn chưa có khai chiến, binh sĩ cũng đều bắt đầu tránh ở bên trong lều trại dựng tạm thời lạnh run.

Thậm chí quân đội kéo tới từ nam bán cầu, còn đang mặc quần áo quá nóng bức vào mùa hè.

Các sĩ quan cấp dưới tuy có báo cáo lên trên, nhưng Cao Triết Cơ cao cao tại thượng và chủ soái trọng yếu đang ở vào trạng thái tâm lý cực cao, hoàn toàn không có người nào quan tâm tới một vấn đề nhỏ như vậy.

Hiện tại giới cao tầng của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc chỉ còn lại có một khẩu hiệu, đó chính là: “Thiên quân vạn mã dẹp yên Thiên Tế Tinh, Áo Cách Tư Thần vạn tuế!

Trái lại một phương Thiên Tế Tinh, như trước là đang chuẩn bị sẵn sàng, không kiêu ngạo không hèn yếu, giả dạng ra một bộ tư thế kẻ yếu. Về sản xuất lương thực của Lý Hải Quận, tuy rằng mọi người của Thiên Tế Tinh đều biết, nhưng với đối ngoại tuyệt đối là kín miệng như bưng.

Thậm chí Thái Tư luôn có tiếng là quang minh lỗi lạc, cùng phái ra một ít binh sĩ thường thường đi ra ngoài phòng tuyến thủ hộ Thụy Mã, ở bốn phía thu thập lá cây có thể ùng ăn, chính là tạo thành một loại biểu hiện giả dối thiếu thốn lương thực.

Về phần Mã Di ở Phong Cốc Quận, đang xem chiến thuật bố trí của Tiêu Hoằng đưa cho nàng, tổng kết hết thảy chỉ có mấy chữ chính là: “Kéo dài, tiêu hao, quấy rối”.

Nói trắng ra chính là tận khả năng cầm chân đối thủ, triển khai làm tiêu hao đối thủ, đồng thời triền đấu gắt gao quấn chân địch nhân cùng một chỗ, không cho địch nhân dễ dàng lui lại. Vũ khí lớn nhất của Phong Cốc Quận không phải là quân đội Lạc Đan Luân, mà là thời tiết.

Thời gian tới chạng vạng tối, trên bầu trời Lý Hải Quận, đã nhẹ rơi xuống bông tuyết trắng toát, phố lớn ngõ nhỏ, các trẻ em đã mặc áo bông ấm áp, nơi nơi chơi đùa, đắp người tuyết, ném tuyết vào nhau, bọn chúng vô ưu vô lo, cũng hoàn toàn không ngửi được mùi vị gay mũi của đại chiến đêm trước. Trên mỗi một gương mặt nhỏ nhắn, chỉ có cười vui không biết sầu không biết lo.

Trái lại Tiêu Hoằng vẫn đang ở trong phòng mình.

Trải qua suốt một ngày chế tạo, Phệ Hồn Chiến Văn đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay Tiêu Hoằng, phía trên Tái thạch đen như mực, tạo hình văn lộ màu đỏ màu lam xen kẽ nhau, vừa phức tạp vừa huyền ảo.

Sau khi khởi động, liền thấy phía trên cánh tay Tiêu Hoằng, trong nháy mắt liền bị bao bọc trong những đường cong rậm rạp, đồng thời Tiêu Hoằng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng một lực lượng đặc biệt quanh quẩn ở trong cánh tay.

Đi ra tòa nhà công sở, Tiêu Hoằng đi tới khoảnh đất trống đổ nát ở phụ cận lúc trước, sau đó chậm rãi nâng cánh tay lên.

Trong nháy mắt, lại nhìn năng lượng văn bao phủ ở trên cánh tay Tiêu Hoằng, bắt đầu trở nên vô cùng sáng ngời lên, đồng thời chỗ lòng bàn tay đã hình thành một đoàn năng lượng mờ nhạt, đồng thời không ngừng khuếch tán về phía trước, điên cuồng xoay tròn, giống như một lốc xoáy đỏ như máu.

Đồng thời, chỗ lốc xoáy màu máu bao phủ, những mảnh gạch ngói sắc lẹm, đều bị lốc xoáy màu máu hút vào trong đó, chỉ có điều những mảnh vụn gạch ngói này, ở trong quá trình bị hút xoay vòng trong đó lập tức bị xé nát, đồng thời rất nhanh tụ tập ở trong lòng bàn tay Tiêu Hoằng. Trong nháy mắt, trong lòng bàn tay Tiêu Hoằng đã hình thành một trái cầu năng lượng đen nhánh đường kính chừng một thước. Bên trong trái cầu năng lượng xen lẫn đủ các loại mảnh nhỏ bị nén ép trên diện rộng.

“Ầm ầm...”

Sau vài giây ngắn ngủn, Tiêu Hoằng dùng sức đẩy cánh tay về phía trước, năng lượng thể mảnh nhỏ hỗn loạn liền cuồn cuộn cuốn ra, giống như núi lửa phun trào, nơi năng lượng thể và mảnh nhỏ đi qua có thể nói mảnh giáp không còn lại, vạn vật đều bị hủy sạch, giống như gió lốc mãnh liệt cuốn qua!

Trong nháy mắt, lại nhìn phía trước Tiêu Hoằng đã không còn lại gì, bức tường đổ bị phá hủy, chỉ lưu lại một cái rãnh chiều dài chừng mấy trăm thước, độ rộng hai mươi thước.

- Phù...

Tiêu Hoằng thu hồi cánh tay, không kìm được thở phào một hơi thật dài. Sử dụng Phệ Hồn Chiến Văn này, tiêu hao đối với Tiêu Hoằng có hơi lớn, tuy nhiên uy lực kinh người, hơn nữa đây còn là ở dưới tình huống không có địch nhân, nếu có vài địch nhân ở đó, loại dao động lốc xoáy màu máu tên là Phê Hồn này sẽ trực tiếp rút ra Ngự lực của địch nhân phát ra, cường hóa lực độ công kích của nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play