Hiện giờ Tiêu Hoằng đã đạt tới Đại Ngự Sư cấp hai, Ngự lực trong cơ thể đã đạt tới 20789 cổ.
Về phần đội quân tù nhân, trừ Đại Ngự Sư, cấp bậc thấp nhất cùng đều là Ngự Sư đỉnh phong, trang bị lại vô củng hoàn mỹ, phần lớn là Tiêu Hoằng đã tiêu phí rất nhiều thời gian, chế tạo Toàn Oa Chiến Văn cho bọn họ. Ngoài ra, mỗi một thành viên đội quân tù nhân còn bỏ tiền ra thu mua hết thảy Chiến Văn tương đối tốt đẹp ở các quận khác. Thậm chí cá biệt có vài người, còn tìm được Chiến Văn của Tiết Huyền Vinh tự tay chế tạo.
Ngoài ra, Lạc Lý Tư cũng làm quà cho thành viên đội quân tù nhân, mỗi người một thanh Minh cốt Ma Văn Đao.
Một lượng lớn Ma Văn Đao này gần như đều là thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn hỗ trợ chế tạo ra, có thể nói vô cùng quý báu.
Ngay lúc Tiêu Hoằng không ngừng trao đối với đội quân tù nhân, Ma Văn thông tin trong ngực Tiêu Hoằng truyền đến một hồi chấn động, thỉnh cầu gọi đúng là Lôi Đặc.
- Lôi Đặc, chuyên gì?
Tiếp nối liên lạc, Tiêu Hoằng hỏi Lôi Đặc.
- Quận trưởng đại nhân! Mười vạn quân quân đội Lý Hải Quận đã điều chỉnh biên chế xong, cộng chia làm mười sư đoàn, nhân số Ngự Sư trở lên là 3 vạn, các loại tiếp tế tiếp viện, cũng đã hoàn toàn đúng theo quy định!
Lôi Đặc báo cáo với Tiêu Hoằng, đồng thời gửi tin tức cơ bản tới cho Tiêu Hoằng.
Quân đội có 3 vạn quân cấp bậc Ngự Sư, có lẽ cũng chỉ có người của Lạc Đan Luân mới có khả năng có được. Trước đây cũng đã nói qua: Lạc Đan Luân có một đặc tính chủng tộc, chính là tu luyện phải nhanh hơn một ít so với các chủng tộc khác.
Nhìn thấy nhiều tinh binh cường tướng như thế, trên mặt Tiêu Hoằng không khỏi hiện lên vẻ vui mừng. Tuy nhiên, bên trong sắc mặt vui mừng này còn có chứa ý không được hoàn mỹ, nguyên nhân chủ yếu chính là Thiên Tế Tinh không có cơ giới hóa Ma Văn quân đội, nói đúng ra, đối mặt với Ma Văn xe tăng, Ma Văn chiến đấu cơ của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vẫn như trước là trừng chọi đá.
Đây cũng là ưu thế của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
Đương nhiên ưu thế này cùng chỉ hữu hiệu ở thời điểm quân đội Lạc Đan Luân phản kích. Còn một khi đi vào đến địa vực Thiên Tế Tinh, Ma Văn chiến đấu cơ các thứ sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực, nếu không cẩn thận đâm đầu vào trong đó, cứ chờ sẽ hóa thành bột phấn ở trên không trung đi.
Tuy nhiên, dù có phong ấn bảo hộ của Cáp Thụy Sâm, nhưng với bản thân Tiêu Hoằng một chút cũng không ngừng tính toán lấy cho được quyền khống chế bầu trời. Dựa theo chiến tranh hiện đại, lực lượng không trung là rất trọng yếu, nhất là với trận địa chiến!
Nếu nói Thiên Tế Tinh muốn xoay chuyển tình thế, một lần nữa quật khởi đoạt lại Ma Duệ Tinh, nhất định phải có thể đứng vững chân ở địa phương không có phong ấn của Cáp Thụy Sâm.
- Truyền lệnh cho quân đội, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp một, chuẩn bị xuất kích bất cứ lúc nào!
Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng phân phó cho Lôi Đặc một câu, rồi cắt liên lạc.
Cùng lúc đó, trong lúc Thiên Tế Tinh đang bắt đầu bí mật chuẩn bị chiến tranh, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc cũng đã bắt đầu điều động trùng trùng điệp điệp quân đội.
Chỉ riêng ở một châu Sùng Cao Châu như vậy, đã tăng binh thêm 30 vạn, đạt tới quân đội chủ công 70 vạn quân. So với trước kia ước chừng đã nhiều hơn gấp hai, do Cao Long Đình đảm nhiệm chức quan chỉ huy tiền tuyến.
Ngoài ra, Thịnh thế Châu tăng binh 20 vạn, quân đội chủ công đạt tới hơn 40 vạn, do Cao Long Văn phụ trách.
Thiên Hợp Châu cũng thâu tóm các nơi đạt tới 30 vạn quân, do Lam y chủ soái Nam Bội Cát của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc phụ trách chỉ huy. Bản thân Nam Bội Cát cũng có được thực lực Đại Ngự Sư cấp năm, chủ công chính là Hồng Phong Quận của Thiên Tế Tinh.
Tổng cộng tất cả binh lực, đã cao tới 140 vạn binh sĩ, nhân số hậu cần bổ sung đạt tới 200 vạn người.
Để phát động trận chiến này đã tiêu hao vô số kể.
Mục đích chính là có thể trực tiếp dẹp yên Thiên Tế Tinh, độc bá Ma Duệ Tinh, để chứng tỏ sức chiến đấu vô kiên bất tồi của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
Giờ phút này Cao Triết Cơ đang ở trong văn phòng của mình, quan sát màn hình to lớn ở trước mặt. Hình ảnh bên trong màn hình đều là hình ảnh chọn lựa tỉ mỉ nhằm truyền thông khoa trương nơi tiền tuyến.
Chỉ nhìn thấy bên trong màn hình là quân đội điều tới từ Hồng Tâm Châu đang cao giọng xướng ca khúc “Cao Triết Cơ là thái dương”, khí thế cuồn cuộn, nện bước chỉnh tề, kết thành phương trận dàn ngang ngay ngắn chỉnh tề, bước tới hướng Sùng Cao Châu!
Từ trên bầu trời chụp xuống trông rất đẹp mắt, hùng tráng rầm rộ.
Trên thực tế, hàng ngũ như vậy làm thế nào có thể đi chiến đấu? Chiến đấu đánh giặc, là dựa vào hàng ngũ bên nào xinh đẹp hay sao? Hay là hàng ngũ bên nào chỉnh tề là có thể làm cho đối phương mặc cảm mà tan tác?
Mà hàng ngũ trước mắt này chính là bày ra cho Cao Triết Cơ thưởng thức.
- Hay, tốt quá!
Cao Triết Cơ thông qua màn hình, nhìn thấy hình ảnh trước mắt, hai mắt lộ ra tia sáng hưng phấn vô tận.
- Cao Tương Chân Nghĩa Quốc có được quân đội như thế, chính là Áo Cách Tư Thần ban tặng, cũng có một phần nhờ thống trị anh minh của Thần phụ ngài! Nhìn xem từ quân đội này, đại Cao Tương ta thật sự là một nước thái bình thịnh thế nha!
Một gã nam nhân trung niên dáng người khá cao đứng ở trước mặt Cao Triết Cơ, nói. Hắn chính là đại thần nội vụ của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
Cao Triết Cơ không có lên tiếng, nhưng sắc mặt cùng đỏ hồng, hai mắt phát ra tia sáng rực.
- Nếu lần này có thể tiện lợi hoàn toàn dẹp yên Thiên Tế Tinh, như vậy không thể nghi ngờ Cao Triết Cơ chính là Thần phụ đệ nhất thiên cổ, là người thứ nhất dưới Áo Cách Tư Thần. Hơn nữa nhìn lại hai con trai dưới trưởng Thần phụ trông thật đúng là long phượng trong đám đông người, hổ phụ không có khuyển tử mà!
Đại thần nội vụ nói tiếp.
Ngay lúc toàn bộ trong văn phòng đang tường hòa tốt đẹp, bỗng nhiên Phương Nhân đại thần hậu cần của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đi vào, đồng thời thần sắc có vẻ nghiêm trọng, đi tới bên cạnh đại thần nội vụ, hạ giọng báo cáo:
- Đại nhân! Bên Thịnh Thế Châu còn thiếu áo bông nghiêm trọng, tiếp tế tiếp viện căn bản là không đủ số. Hơn nữa vừa mới nghe được có người báo cáo, nam bán cầu đã bắt đầu xuất hiện nạn đói!
Nghe nói như thế, đại thần nội vụ hơi biến sắc, hiện tại là lúc Cao Triết Cơ đang hưng phấn cực cao, từ trên xuống dưới ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, có thể nói khí thế tăng vọt, nếu tin tức như vậy để cho Cao Triết Cơ biết được, sẽ có phản ứng gì?
- Hai người các ngươi đang thì thầm gì vậy?
Cao Triết Cơ nhìn thấy đại thần nội vụ và đại thần hậu cần châu đầu ghé tai, liền lên tiếng hỏi.
- Ái chà... Bẩm Thần phụ! Vừa mới rồi đại thần hậu cần báo cáo, tiếp tế tiếp viện ở Thịnh thế Châu còn thiếu một bộ phận áo bông, cục bộ khu vực nam bán cầu, xuất hiện vấn đề thiếu lương thực!
Đại thần nội vụ không dám hoàn toàn giấu giếm, chỉ có thể chuyện lớn hóa nhỏ, báo cáo chiết giảm xuống.
- Ở Thịnh Thế Châu trời đông lạnh giá rét tiến hành tác chiến, áo bông là ắt không thể thiếu, phải nắm bắt nhanh thời gian điều phổi, về phần khu vực cục bộ nam bán cầu xuất hiện thiếu lương thực, việc nhỏ như vậy cứ để cho nhân viên chủ quản địa phương tự mình giải quyết là được, không đáng chuyên gì đều đến báo cáo.
Cao Triết Cơ phất tay một cái, thản nhiên nói.
- Hiểu rõ!
Đại thần nội vụ vội ứng tiếng đáp.
- Hiện tại ta muốn biết, bao lâu sau, có thể tiến hành đại chiến?
Cao Triết Cơ hỏi tiếp, hiển nhiên trong lòng hắn vốn không có đặt trên dân chúng ở nam bán cầu.
- Một tuần sau, sẽ hoàn toàn khai hỏa tiến hành chiến đấu tiêu diệt Thiên Tế Tinh, ba châu đồng thời khai chiến. Hai quý tử của Thần phụ là mấu chốt chiến đấu, rất nhiều phần thắng. Thần phụ ngài cũng có thể làm một lần so sánh đối với hai quý tử!
Dịch Phong Mạch lên tiếng nói. Lời nói này nghe ra thực bình thường, kì thực hắn dụng tâm rất khổ.
Một trận chiến này, bản thân Thiên Hợp Châu chính là làm nền, hai điểm mấu chốt nhất chính là Sùng Cao Châu và Thịnh Thể châu. Hơn nữa hắn cùng ở trong bóng tối trang bị tiếp tế tiếp viện quy cách cao cho Cao Long Đình. Duy nhất cần phòng bị thuộc về Hoắc Nhiên, tuy nhiên, Dịch Phong Mạch sẽ luôn để mắt theo dõi hắn.
Cao Triết Cơ cũng không có nói gì, chỉ là khẽ gật gật đầu. Ở hắn xem ra, nếu có thể để hai con trai của mình sinh ra một chút cạnh tranh, cũng không hẳn là một chuyện xấu.
Thấy bộ dáng của Cao Triết Cơ như thế, Dịch Phong Mạch không kìm được lạnh lùng cười cười, chỉ cần Cao Long Đình lập hạ chiến công trong trận chiến này, Chuẩn thần phụ? Hắn cũng không phải không có cơ hội.
Ngay thời điểm Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đang đắm chìm trong say mê ngây ngất chính mình, Thiên Tế Tinh đã tích cực chuẩn bị chiến tranh đâu vào đấy, một phương Lập Đốn Quận không cần nhiều lời cái gì, hơn mấy ngàn năm nay, bọn họ vẫn luôn ngay mặt cứng rắn kháng cự với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, hiện tại lại có binh hùng tướng mạnh, chỉ cần phát huy như bình thường là tốt rồi.
Duy nhất làm cho Thái Tư cảm thấy khó chịu chính là Lạc Lý Tư gửi tới một mệnh lệnh: Củng cố phòng ngự, cẩn thận phản kích.
Mệnh lệnh như vậy, đúng là nói rõ ràng: Thái Tư phải khắc chế một chút, một khi chiếm cứ ưu thế, đừng quên hết tất cả.
Mà hiện tại, chính là Hồng Phong Quận và Phong Cốc Quận hơi yếu một chút. Tuy nhiên, Tiêu Hoằng đã ngấm ngầm đưa ra mệnh lệnh, phái ra Trường Tích số 0 và Trường Tích số 3 tiến vào Lý Tư Giai Nội Hải lệch về hướng phương bắc, nếu thật sự có điều sơ suất, khẩn yếu quan đầu, có thể bắn phi đạn viễn trình trợ giúp cho Phong Cốc Quận.
Về phần Hồng Phong Quận, sẽ do Lập Đốn Quận chiếu ứng, cũng sẽ không xuất hiện vấn đề gì quá lớn.
Giờ phút này, Tiêu Hoằng đang ở trong văn phòng của mình, tiến hành đánh giá phòng ngự của Thiên Tế Tinh, ở các khu vực hơi yếu liền lặng yên không một tiếng động cho bổ sung.
Mà trên bản đồ Thiên Tế Tinh trong tay Tiêu Hoằng kia, đã bị bao phủ rậm rạp nét vẽ đủ các loại màu sắc.
Ở một bên Tiêu Hoằng, còn có vô số tin tình báo, thậm chí tin tức Thịnh Thế Châu thiếu áo bông, Tiêu Hoằng đều trước tiên đã biết. Tiêu Hoằng cũng gửi tin tình báo này cho Mã Di, cũng đưa ra đề nghị, về phần ứng dụng như thế nào thì thuộc về Mã Di.
Chỉ có điều, tác chiến ở phương bắc Thịnh Thế Châu mà không có áo bông chiến đấu, đây chính là quá mức tồi tệ. Nên biết rằng thời điểm này ở Thịnh Thế Châu cho dù là ban ngày cũng là mười mấy độ dưới 0, tới ban đêm ba mươi độ dưới 0 quả thực chính là như cơm bữa.
Nhìn xem bầu trời, thời gian đã tới chạng vạng, xếp ném bản đồ trước mặt qua một bên, Tiêu Hoằng liền bước nhanh về bên trong phòng ngủ. Hạ An Kỳ đã sớm không nói không ràng chuẩn bị sẵn vài cái bánh bao thịt, cùng một chén nước canh ở bên trong phòng Tiêu Hoằng. Có thể nói, Hạ An Kỳ trải qua thời gian dài tiếp xúc như vậy, đối với tập tính của Tiêu Hoằng, Hạ An Kỳ đã hiểu biết đầy đủ, hiện tại trên cơ bản nàng chính là sắm vai nhân vật của Vương Phàm năm xưa.
Ăn qua loa vài cái bánh bao. Lại uống một hơi cạn sạch chén canh, xem như xong bữa cơm chiều, Tiêu Hoằng lại lần nữa từ phía trên giá sách bên cạnh, lấy xuống bản ghi chép cùng với một quyển sách chế văn truyền thống của Lạc Đan Luân, bắt đầu nghiên cứu, đồng thời viết viết vẽ vẽ trên bán ghi chép.
Đã đạt tới Đại Ngự Sư cấp hai, Tiêu Hoằng cũng tính toán trước khi đại chiến, tự tay chế tạo một cái Chiến Văn cho chính mình. Hiện tại nhu cầu cấp bách của Tiêu Hoằng cũng không phải Chiến Văn chủ công, bởi vì chủ chiến có Hàn băng vạn năm thiên biến vạn hóa của Hàn Võ hoàn toàn có thể đảm nhiệm. Hiện tại Tiêu Hoằng cần là Chiến Văn đả kích cùng loại với Huyễn Ma Chiến Văn, Hấp Bàn Chiến Văn như vậy, để đến lúc cần thiết có thể dẫn tới hiệu quả bất ngờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT