- Uy lực còn tạm được!

Tiêu Hoằng thì thào tự nói, chính là không biết, lời này nếu để người khác nghe được sẽ có phản ứng gì? Địa phương mây trăm thước phía trước, đều hoàn toàn bị san bằng, vậy mà gọi là còn tạm được. Hơn nữa dựa theo nguyên lý của Phệ Hồn Chiến Văn, thì còn xa không có đạt tới uy lực cực hạn của Phệ Hồn Chiến Văn.

Uy lực lớn nhỏ thường thường chính là phải xem địch nhân đến mức nào.

Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng liền thu hồi Phệ Hồn Chiến Văn, chậm rãi quay về trong văn phòng, bắt đầu tiến thêm một bước làm các loại chuẩn bị trước khi chiến đấu.

Quân đội 10 vạn của Lý Hải Quận đã chia làm hai bộ phận: 5 vạn quân phụ trách thủ hộ Lý Hải Quận, cùng với tùy thời trợ giúp cho Phong Cốc Quận 5 vạn quân tinh nhuệ khác, thì đi theo Tiêu Hoằng cùng với đội quân tù nhân chờ tiến hành phản kích đại quy mô.

Đương nhiên, một loạt chuẩn bị này Tiêu Hoằng cũng không hề nói ra với bất luận kẻ nào, băn khoăn duy nhất chính là lo lắng có người ngăn cản hắn, sau đó tận tình khuyên bảo chính mình, nói cái gì mình là kẻ kế thừa của Cáp Thụy Sâm, không cần phiêu lưu mạo hiểm tính mạng linh tinh v... V...

Mà Tiêu Hoằng căn bản là không nghĩ ở trong nhà ấm hưởng thụ cả đời! Từ khoảnh khắc Tiêu Hoằng gia nhập quân đội, Tiêu Hoằng đã hiểu được một đạo lý thật sâu sắc, chỉ có thật sự nếm trải sự thảm thiết nơi tiền tuyến, mới có đủ tư cách trở thành một Thống soái quân sự, mà không phải ngồi ở trong phòng ấm áp lý luận suông.

Chiến đấu cũng không phải chỉ là bày binh bố trận đơn giản như vậy, mà còn phải hiểu biết rõ ràng tình trạng của từng binh sĩ dưới tay. Có một số thời điểm, sức chiến đấu cũng không phải là dùng số lượng để do lường. Thử nghĩ một chút 10 vạn binh sĩ đã mấy ngày chưa ăn cơm, so với 1 vạn binh sĩ tiếp tế tiếp viện sung túc thì đủ biết sức chiến đấu ai mạnh ai yếu?

Đối với sinh và tử, ở thời điểm từ nam bán cầu đánh giết tới bắc bán cầu Ma Duệ Tinh, Tiêu Hoằng cũng đã có hiểu biết càng thêm khắc sâu.

Hiện tại điều duy nhất Tiêu Hoằng nghĩ đến, chính là phải báo thù đối với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

Đảo mắt, thời gian năm ngày vội vàng trôi qua, từ phía trên chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã độ cao chừng hai mươi thước nhìn ra ngoài, chỉ thấy ở xa xa trên cánh đồng bao phủ tuyết trắng, binh sĩ Cao Tương đông nghìn nghịt, ước chừng 70 vạn quân từ phương hướng chính nam, không ngừng kéo tới gần, liếc mắt một cái nhìn không thấy đầu cuối.

Trái lại ở phía sau phòng tuyến Thụy Mã, 35 vạn binh sĩ Lạc Đan Luân đều đã khởi động Chiến Văn, ánh mắt lạnh như băng, chờ xuất phát. So với binh sĩ còm nhom yếu đuối vì đói khát mấy tháng trước, hiện giờ đã trở nên thật cường tráng. Chia đều ra, thể trọng của mỗi một binh sĩ, đều tăng lên mười lăm ký, sắc mặt vàng như nến trước kia đã thay bằng những gương mặt hông hào đầy sức khỏe.

Trong tay Chiến Văn, Văn Khí lại trải qua đổi mới và cải tiến trên diện rộng, hoàn toàn có thể mặc sức phóng ra không kiêng nể gì, không cần phải lo lắng hao phí hết năng lượng cổ.

Thái Tư đứng ở bên trong một chỗ phòng ngự trên tháp canh, nhìn binh sĩ Cao Tương ở trước mặt, trên mặt không có mảy may biến hóa, vô cùng nghiêm túc, chỉ là cặp mắt kia lại dường như đắm chìm trong núi lửa đã lâu, sắp bùng nổ, cây súng săn trong tay lại tản ra vô số tia sáng lạnh lẽo.

Giờ khắc này, quân đội Lạc Đan Luân gần như đã khôi phục tới trạng thái của 1000 năm trước kia, duy nhất khác nhau là không có trợ giúp của Ma Văn chiến đấu cơ, Ma Văn xe tăng.

Tuy nhiên, trước mắt điều này cũng không trọng yếu.

Giờ phút này trong lòng mỗi binh sĩ Lạc Đan Luân, dường như đều nghẹn uất một mối cừu hận, cừu hận vô tận!

Chỉ còn chờ Thái Tư ra lệnh một tiếng!

Ở bên kia, Cao Long Đình đang ở phía sau đạo quân đông nghìn nghịt kia, đang ở trong một chiếc Ma Văn Xa chỉ huy, toàn bộ Ma Văn Xa chỉ huy, kỳ thật chính là một phòng xa hoa trang bị hệ thống thông tin quân dụng.

Bên trong trang bị phòng họp loại nhỏ, cùng với phòng nghỉ.

Giờ phút này Cao Long Đình an vị ở bên cạnh bàn hội nghị, thông qua màn hình, quan sát hướng đi chỉnh thể của quân đội Cao Tương ở tiền tuyên, ước chừng một trăm sư đoàn, 70 vạn quân đang dàn trận hình chữ “nhất”, kéo dài mười mấy cây số. Từ trên cao quan sát xuống, toàn trường trông rất đồ sộ và hoành tráng.

Làm cho người ta có cảm giác giống như với khí thế dời núi lấp biển, phải nhấn chìm chiến tuyến thủ vệ Thụy Mã.

- Báo cáo quan chỉ huy! Quân đội Cao Tương ta còn cách chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã không tới 5km, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi xướng hình thức công kích xung phong!

Gã trợ thủ báo cáo với Cao Long Đình.

- Lần trước 30 vạn quân đánh cho Lập Đốn Quận tàn phế một nửa, lần này ta chỉ huy 70 vạn quân, ta thật muốn nhìn thử xem Lập Đốn Quận đã kéo dài hơi tàn còn lấy gì để so tay nghề với ta!

Trong hai mắt Cao Long Đình ẩn ẩn toát ra tia sát ý, thì thào tự nói, sau đó ra lệnh cho trợ thủ:

- Truyền đi hình ảnh về cho phụ thân ta biết, để người thưởng thức một chút uy vũ của quân đội Cao Tương đi! Mặt khác, mệnh lệnh cho toàn quân không c�n điều chỉnh, tức khắc phát động công kích mãnh liệt vào chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, tranh thủ trong vòng ba tiếng đánh hạ chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã cho ta!

Ngồi ở bên cạnh Cao Long Đình là Chung Vĩnh Huyền thân là Lam y Chủ soái, có được thực lực Đại Ngự Sư cấp năm, đối với mệnh lệnh của Cao Long Đình chỉ là chân mày khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không có nói ra ý kiến của bản thân.

Dựa theo đạo lý mà nói, chiến đấu đại quy mô trước khi khai hỏa, đều cần tiến hành một phen thử thực lực của đói phương, như vậy mới an toàn. Tuy nhiên, trước mắt người của Cao gia đều đang cảm hứng dâng cao, bất kỳ ý kiến nào khác dường như đều sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết.

Hơn nữa ở trong đầu Chung Vinh Huyền xem ra, đối với Thiên Tế Tinh, dường như cũng không cần phải thử gì nhiều, địch quân rốt cuộc có bao nhiêu quân đội, tình huống như thế nào, sau một vòng công kích thì sẽ rõ như lòng bàn tay, cho dù có biến động thì có thể biến đến cỡ nào chứ?

Trước mắt tiến hành công kích không chuẩn bị, đồng dạng cũng sẽ không cho binh sĩ Lạc Đan Luân trong chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã có quá nhiều chuẩn bị.

Gần như ngay sau một phút Cao Long Đình phát ra mệnh lệnh, binh sĩ Cao Tương nhận được mệnh lệnh lập tức đều khởi động Lưu Văn hoặc Phong Văn của bản thân tăng nhanh tốc độ, phóng tới Phòng tuyến thủ vệ Thụy Mã!

Trong khoảnh khắc, lại nhìn trùng trùng điệp điệp, đông nghìn nghịt 70 vạn binh sĩ Cao Tương, đã đồng loạt tăng tốc, bên trong quân đội bàng bạc Chiến Văn sáng ngời lóng lánh, sĩ quan cấp bậc Ngự Sư thì bay lên giữa không trung, đội quân cuồn cuộn mãnh liệt phóng ào tới Chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã.

Làm cho người ta có cảm giác, căn bản là không giống quân đội, mà là vô số châu chấu cuồn cuộn mãnh liệt ập tới.

Thái Tư đứng ở bên trong tháp canh, nhìn thấy hình ảnh như vậy, trên mặt cũng từng chút từng chút trở nên linh hoạt hẳn lên, Ma Văn thông tin trên một bàn tay đã khởi động.

Ngắn ngủn hai phút sau, khi binh sĩ Cao Tương đã càng ngày càng gần, lập tức sẽ bổ nhào vào Chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, Thái Tư gần như dùng phương thức gào lên, phát ra mệnh lệnh:

- Toàn thể binh sĩ Lập Đốn, sát!

Theo một tiếng lệnh của Thái Tư, binh sĩ Lập Đốn Quận sớm đã nghẹn uất, một số trên mặt đều phát ra khí thế vô tận, tiếp theo đồng loạt nhảy lên chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, ước chừng 35 vạn quân cùng lúc triển khai phản kích điên cuồng.

Khác với tình trạng tiết kiệm trước kia, bọn họ dự trữ đầy đủ số lượng Chiến Văn, hoàn toàn là phản kích không kiêng nể gì!

Trong khoảnh khắc đó, rậm rạp Chiến Văn có dạng mũi tên, như tia chớp đồng loạt phóng vọt tới hướng binh sĩ Cao Tương.

Bởi vì bí mật khai phá Lý Tư Giai Nội Hải, có thể thu mua một lượng lớn tài liệu của Lý Hải Quận có được, còn được Tiêu Hoằng cung cấp đồ họa thiết kế Chiến Văn cho binh sĩ Lập Đốn Quận, bởi vậy Chiến Văn trang bị của binh sĩ Lập Đốn Quận uy lực tăng nhiều, phản kích cũng thật đơn giản, không có phí sức bao nhiêu.

Ngắn ngủn một phút đồng hồ, quả nhiên một vạn tên binh sĩ Cao Tương tấn công ở trước nhất, liền trực tiếp ngã xuống 5000 quân, mặt khác 5000 quân bị mạnh mẽ đánh lui trở về.

Ngay sau đó là liên tiếp hỗn chiến!

Đảo mắt, chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã nhìn không thấy cuối, vang lên tiếng chém giết không dứt bên tai, chiến hỏa lan tràn ở khắp mọi ngõ ngách, tùy ý có thể nhìn thấy chém giết, tùy ý có thể nhìn thấy máu tươi và ánh sáng của Chiến Văn.

Mà chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã so với lần trước lại không có chút yếu thế, đối mặt với đợt thứ nhất công kích toàn lực của binh sĩ Cao Tương, không có nửa điểm dấu hiệu hỏng mất, đồng thời đối mặt với tình huống binh lực của địch quân gần gấp đôi phe mình, vẫn còn có thể làm ra phản kích vô cùng hữu hiệu!

Trong lúc nhất thời, song phương liền giằng co cùng một chỗ, thế lực ngang nhau!

Cao Long Đình ở trong xe chỉ huy, giờ phút này đang nhấm nháp hương trà nóng hôi hổi, ngón tay mảnh khảnh của hắn bảo dưỡng cực kỳ tốt. Tuy nhiên, khi nhìn lên màn hình, thấy hình ảnh trước mắt, vốn vẻ mặt thoải mái lập tức liền đọng cứng lại, chén trà trong tay treo lơ lửng trước miệng.

Chỉ thấy thế cục trước mắt, căn bản là không có đúng theo tưởng tượng của hắn trước đó, binh sĩ đóng giữ Lập Đốn Quận đối mặt với trùng trùng điệp điệp 70 vạn đại quân của hắn nào có yếu đuối hỏng mất, mà là khí thế tăng vọt, ngoan cường chống cự.

Thời gian trôi qua mười phút, chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã cũng không có chút dấu hiệu buông lỏng.

- Này... Như thế nào lại như thế?

Cao Long Đình không kìm được bật thốt ra như thế. Hai mắt cũng không khỏi trợn lớn.

Bên kia Chung Vĩnh Huyền, lại nheo mắt nhìn, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Tình huống đã có chút không thích hợp.

Cùng một lúc, 30 vạn binh sĩ gom góp của Thiên Hợp Châu, cũng gặp phải cảnh ngộ như thế, dựa vào một đoạn ngắn Chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, cùng với vùng núi kéo dài không dứt, 30 vạn binh sĩ Cao Tương bị mười mấy vạn người, ngăn chặn ở bên ngoài Thiên Tế Tinh.

Ma Văn xe tăng, Ma Văn chiến đấu cơ không thể phát huy tác dụng, ưu thế địa hình đã hiển lộ không thể nghi ngờ.

Duy chỉ có Thịnh Thế Châu dưới chỉ huy của Cao Long Văn, cũng không có gặp phải công kích quá phận của Phong Cốc Quận, chỉ là sau khi trải qua vài trận tấn công lẻ tẻ, mấy vạn quân lại trực tiếp vọt vào bên trong dãy núi cao ngất trong mây của Phong Cốc Quận, dường như thoáng cái liền đột phá phòng tuyến yếu đuối của Phong Cốc Quận.

Chỉ có điều, thời điểm này mười mấy vạn binh sĩ của Phong Cốc Quận, cũng không có mảy may hỗn loạn, chính là dựa vào tiếp tế tiếp viện đầy đủ, ở trong khu vực dãy núi dầy đặc không ngừng quấy nhiễu binh sĩ của Thịnh Thế Châu.

Bởi vì trước đã có chuẩn bị đầy đủ, mỗi một binh sĩ đều được phân phát ra một kiện áo choàng bông thuần màu trắng tinh khiết, ngoài ra còn có Ma Văn giữ ấm, có thể ẩn núp ở một chỗ thật lâu. Khi đối mặt với binh sĩ Thịnh Thể Châu, đánh xong bỏ chạy, không hề có chút dây dưa giằng co.

Thậm chí mấy thôn xóm ở phụ cận Phong Cốc Quận, thôn dân Lạc Đan Luân cũng đã di chuyển tới khu vực mặt phía tây, bò trống cả một khu vực vùng núi chiều ngang ước chừng tới 200 cây số, có thể chu toàn đầy đủ khu vực cho binh sĩ Cao Tương. Vẫn là câu nói kia, nhiệt độ không khí, tiếp tế tiếp viện mới là vũ khí lớn nhất của Phong Cốc Quận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play