- Mười ngày mấy trăm ngàn tấn? Nói đùa hả. Sao mà làm được?
Qua hồi lâu, một người không thể tin nổi nói. Theo cách nghĩ của hắn, quận Lý Hải trong một năm có thể sán xuất được bao nhiêu lương thực, thậm chí vì quận Lý Hải quá nhiều dân cư, Thiên Tế Tinh cùng ngại trưng thu lương thực của quận Ly Hải.
Nhưng khi người này hô lên, Phất Lạc vác bao tải trên vai bước vào Đại Vệ Vương Thính.
Rầm!
- Tham kiến Lạc Lý Tư bệ hạ.
Phất Lạc ném bao tải xuống đại sảnh, phát ra tiếng vang nặng nề, tiếp theo nửa quỳ trước mặt Lạc Lý Tư, thản nhiên nói.
- Phất Lạc, ngươi tới đúng lúc, vừa rồi báo cáo nói quận Lý Hải trong 10 ngày sản xuất mấy trăm ngàn tấn lương thực, có thật không?
Lạc Lý Tư cũng có chút không dám tin.
- Tuyệt đối là thật.
Phất Lạc nói xong, rút dao rạch chiếc túi trước mặt ra.
Mọi người liền nhìn thấy hạt gạo trắng bóng chảy ra từ khe rách, hạt gạo thật to, phản xạ ánh sáng dưới ánh đèn như những hạt trân châu chói mắt.
- Cái gì...
Mọi người trong đại sảnh thấy cảnh này, không khỏi hô một tiếng, tiếp theo liền hít vào thật mạnh.
Phẩm chất hạt gạo này, đừng nói là Thiên Tế Tinh, tùy tiện cầm đi bất cứ thể liên hiệp nào cũng là hàng đỉnh cao, căn bản không phải gạo sản xuất ở Thiên Tế Tỉnh, chỗ này trông ra hạt nhỏ xíu.
Nhưng mặc kệ thế nào, bọn họ cũng không tin nổi lại gieo trồng ra trong vòng 10 ngày, thật quá đáng đi chứ.
Ngay cả Lạc Lý Tư trên vương tọa cũng không khỏi cứng ngắc, trên mặt không biết là khiếp sợ hay hưng phấn, có lẽ môi loại một chút.
- Đây... Đây là chuyện gì?
Lạc Lý Tư ngạc nhiên hỏi.
Phất Lạc không trả lời, chỉ là giơ tay, mở ra Ma Văn hình ảnh. Ờ trên hình ảnh, là những cây mạ non mọc lên từ Ma Văn thúc đẩy, chỉ trong nháy mắt, mặt đất hoang vu đã bị màu xanh bao trùm, sau đó là hình ảnh nông dân quận Lý Hải thu gặt.
Cây lúa thật to, cao như thân người, thấy mà phát sợ.
Im lặng!
Khi phát ra những hình ảnh này, mọi người đều ngây ngốc, những lão gia trước đó còn mãi nghi ngờ Tiêu Hoằng, mồm há to, nhưng không phát ra âm thanh, á khẩu không biết nói gì nữa.
Lúc này, dù Tiêu Hoằng có muôn sai ngàn sai, chỉ dựa vào giải quyết vấn đề lương thực quận Lý Hải, cũng đủ để ngồi yên chức quận trưởng, không thể bới móc gì nữa.
Đòng thời, những hình ảnh này như cái tát thật mạnh lên mặt những người nghi ngờ Tiêu Hoằng.
- Ha ha.
Qua hồi lâu, Lạc Lý Tư cười khẽ, chân mày nhíu chặt cũng giãn ra:
- Lần này còn có gì để nói? Thường nói ăn người ngắn miệng, bắt người ngăn tay, ăn đồ của Tiêu Hoằng người ta, thì đừng có mà nói năng bức người. Không phục thì trong các ngươi, có ai dám vỗ ngực nói có thể xuất sắc được như Tiêu Hoằng?
Trong đại sảnh lặng ngắt, không ai lên tiếng nữa, người ủng hộ Tiêu Hoằng đã không cần phải nói, nghi ngờ Tiêu Hoằng thì còn biết nói gì? Nói tiếp thì đúng là cố ý chọc xấu mà.
- Không ngờ Tiêu quận trưởng còn có kỹ thuật như thế, quả thật là đại tài, không hổ là người kế thừa Cáp Thụy Sâm. Cá nhân ta cho rằng có thể mở rộng kỹ thuật này ra toàn bộ Thiên Tế Tinh.
Lại một người đứng ra nói, vừa rồi là hắn dìm hàng Tiêu Hoằng hung ác nhất.
- Không cần, dựa theo sản lượng lương thực quận Lý Hải hiện giờ, đã đủ nuôi sống toàn bộ Thiên Tế Tinh, thậm chí còn dự trữ số lượng lớn. Nhiều lương thực hơn thì lại vô dụng, hơn nữa kỹ thuật này cần tự mình Tiêu quận trưởng chế tạo Ma Văn, mở rộng ra toàn bộ Thiên Tế Tinh, muốn Tiêu quận trưởng mệt chết hay sao? Hơn nữa Tiêu quận trưởng cũng đã nói trước, số lương thực đầu tiên có thể cung cấp cho con dân Thiên Tế Tinh để giải quyết khẩn cấp, nhưng Thiên Tế Tinh còn muốn lương thực nữa, phải dùng kim tệ để mua.
Phất Lạc nói chắc như đinh đóng cột, đây là ý của Tiêu Hoằng.
- Cái gì? Còn phải bỏ tiền mua? Tiêu Hoằng này có phải coi chúng ta là người ngoài hay không?
Có người đưa ra nghi ngờ.
- Nơi này không có chia người ngoài người trong, cho dù là con dân quận Lý Hải, cũng chỉ là phát miễn phí lần đầu, không phải nông dân mà muốn có lương thực, cũng phải tự mua, không ai ngoại lệ.
Phất Lạc đáp lại, sắc mặt nghiêm túc.
- Tiêu Hoằng nói có lý, phải nhanh chóng khôi phục chế độ tiền tệ, như vậy chỉnh thể Thiên Tế Tinh mới có thể tiếp tục phát triển đi tới. Đúng thế, nơi này là quê hương cuối cùng của người Lạc Đan Luân, nhưng người Lạc Đan Luân không được ăn no chờ chết, phải hiểu được nơi này không chỉ là quê hương, còn là quốc gia bảo vệ họ.
Lạc Lý Tư cũng nghiêm mặt nói, hoàn toàn tán thành cách làm của Tiêu Hoằng, trong lòng càng thêm yêu thích Tiêu Hoằng hơn nữa.
Cùng lúc đó, Vưu Bỉ Áo dẫn Tiêu Hoằng cùng với đoàn người đội quân tù nhân đến học đường cao đẳng Phí cổ. Nơi này ở phía bắc thành Phí cổ, diện tích không quá lớn, trong đó chỉ có mấy tòa lầu không quá cao, các học sinh mặc đông phục truyền thống Lạc Đan Luân đang nói chuyện xì xào, đi trên đường đến học đường.
Bước vào trong đó, Tiêu Hoằng không khỏi hồi tưởng lại những năm tháng khi xưa, tuyệt diệu, bình thản nhưng lại không dám nhớ lại.
Về phần đội quân tù nhân sau lưng Tiêu Hoằng, cũng không xếp hàng ngũ hay là hùng hùng hổ hổ gì, mà cứ thọc tay vào túi, đi dạo trong vườn trường giống như người thường.
Bỗng nhiên có một đám người như thế đi vào, tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt hiệu trưởng Lao Tư Kỳ của trường này.
Lao Tư Kỳ đã hơn 60 tuổi, nhưng mái tóc hoa râm, thân người vẫn gầy gò, đeo kính thật dày, trên người cũng mặc trang phục Lạc Đan Luân truyền thông, áo bào dài màu xanh, bên trên có hoa văn màu vàng nhạt.
Hình dạng Tiêu Hoằng đã nổi tiếng khắp quận Lý Hải, tự nhiên Lao Tư Kỳ cũng biết, chỉ là không ngờ Tiêu Hoằng lại khiêm nhường đến đây như thế. Dù cho sau lưng có 500 người, nhưng đám người này không giống như hộ vệ, lại như đi dạo ngang qua đây.
Nhưng dù thế, Lao Tư Kỳ cũng không dám sơ sẩy, vội rời phòng hiệu trưởng, đi ra đường nhỏ gặp mặt Tiêu Hoằng.
- Bái kiến quận trưởng đại nhân, không biết ngài đã đến, không tiếp đón từ xa, xin ngài thứ lỗi.
Lao Tư Kỳ cúi người với Tiêu Hoằng, tôn kính nói, tiếp theo lại cúi người với Vưu Bỉ Áo.
- Tiên sinh không cần đa lễ, là Tiêu Hoằng quấy rầy mới đúng, lần này đến đây thăm hỏi tiên sinh.
Tiếp theo Tiêu Hoằng liền cúi người thật sâu, khom lưng 90 độ với Lao Tư Kỳ, hết sức tôn trọng khiêm tốn.
Thấy thế, Lao Tư Kỳ cùng những người xung quanh đều biến sắc, đường đường quận trưởng, người kế thừa Cáp Thụy Sâm, trên chiến trường không hề cúi đầu, nhưng lại tôn kính Lao Tư Kỳ như thế, chuyện quái gì thế này.
Còn Lao Tư Kỳ thì ngây ngốc, hoặc là được kính quá hóa sợ, cảnh này thật quá ngoài dự đoán của mọi người.
- Quận trưởng đại nhân, ngài làm cái gì vậy, ta.. Ta...
Lao Tư Kỳ liếc sang Vưu Bỉ Áo, lại nhìn các học sinh vây xem ngây ra như phỗng, thật sự không biết làm sao.
- Tiên sinh không cần cảm thấy bất an, trong lòng Tiêu Hoằng ta, vườn trường là nơi thần thánh không thể xâm phạm. Bước vào vườn trường, chỉ có hai loại thân phận, hoặc là thầy giáo, hoặc là học sinh. Mặc kệ là Thống soái hay quan lớn, bước vào trường học, nhất định phải dứt bỏ tất cả thân phận. Nếu học nghệ không giỏi, vậy chỉ có thể làm học sinh, học sinh chào thầy, là chuyện quá bình thường.
Tiêu Hoằng hét sức khiêm tốn, nhẹ nhàng nói.
Vưu Bỉ Áo cùng những thành viên đội quân tù nhân nghe Tiêu Hoằng nói thế, cũng những hành động của Tiêu Hoằng, nhìn nhau, sau đó cúi người thật sâu. Cúi người như thế, trong lòng họ lần đầu tiên có cảm giác khiêm tốn khi ở nơi này.
Lao Tư Kỳ thấy vậy, trong lòng cảm động rớt nước mắt. Lão biết rõ Tiêu Hoằng cúi người, không chỉ là cúi đầu chào lão, còn là khom người cho toàn bộ hệ thống giáo dục Thiên Tế Tinh, cùng với tương lai chủng tộc này. Tiêu Hoằng đã như thế, những người khác còn có lý do nhe răng múa vuốt hay sao?
Đồng thời, nó cũng biểu hiện rõ lòng tôn sư trọng đạo của Tiêu Hoằng.
Một quốc gia muốn thịnh vượng, nhất thiết thầy phải có đức, học sinh phải ra dáng học trò, nếu không, quốc gia chắc chắn suy sụp.
Trước kia Tiêu Hoằng có nói, một quốc gia, ba cái chức nghiệp trọng yếu nhất là quốc vương, giáo sư cùng với Dược sư. Chỉ cần có một trong ba chức nghiệp này xảy ra vấn đề, vậy thì tuyệt đối là vấn đề lớn.
- Quận trưởng, à không, Tiêu tiên sinh, mời đứng lên. Lao Tư Kỳ vội vàng nâng Tiêu Hoằng dậy, kính cẩn nói.
- Cảm tạ tiên sinh.
Tiêu Hoằng nhàn nhạt nói, tiếp theo thẳng người dậy. Những người khác cũng làm theo Tiêu Hoằng, chỉ là đội quân tù nhân đã thu hồi bộ dạng cả lơ phất phơ lúc nãy.
- Đã sớm nghe nói Tiêu tiên sinh bác học đa tài, tôn sư trọng đạo, hôm nay đã đến đây, có nên nói vài câu cho mọi người nghe.
Bỗng nhiên Lao Tư Kỳ đề nghị.
- Cái này... Ta nghĩ là thôi đi, không nên quấy rầy họ.
Tiêu Hoằng vội từ chối. Thực ra hẳn đến đây là vì muốn xem một chút, coi như hiểu biết tình hình giáo dục Thiên Tế Tinh hiện giờ, thể thôi, thậm chí còn không nghĩ tới kinh động Lao Tư Kỳ. Chẳng qua, cái đuôi dài sau người Tiêu Hoằng, đi tới chỗ nào cũng đừng mơ khiêm nhường được.
- Quấy rầy? Sao lại nói vậy, hòm nay vừa lúc là thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa tất cả học sinh đều hy vọng có thể gặp mặt ngài.
Lao Tư Kỳ nói tiếp, tươi cười thân thiết.
- Đúng vậy, Tiêu quận.. À không, Tiêu tiên sinh, các học sinh đã sớm muốn gặp phong thái của ngài một lần, không cần phải ngại.
Có học sinh trong đám đông nói, có kính trọng Tiêu Hoằng, nhưng không có nhát gan hay nịnh nọt.
- Đúng thế, đã đến rồi, nói mấy câu với mọi người cũng không được sao.
Lại một cô gái giọng điệu nũng nịu nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT