- Ta chỉ là người thô lỗ, dẫn quân đánh trận còn thông qua được, ngươi bảo ta đấu võ mồm với văn nhân các ngươi. Còn không phải múa rìu qua mắt thợ hay sao.

Tiêu Hoằng vẫn khiêm tổn nói.

- Vậy còn không đơn giản hay sao, ngai coi chúng ta như binh lính của ngài là được.

Cô gái nhỏ kia nói tiếp.

Những người đàng sau cùng ồn ào theo, không chịu buông tha.

- Được, được rồi.

Tiêu Hoằng có phần khó xử nói.

- Truyền thông báo, Tiêu Hoằng tiên sinh muốn diễn thuyết cho mọi người, địa điểm, quân huấn luyện Ma Văn số 1.

Lao Tư Kỳ không nói hai lời hạ lệnh, Tiêu Hoằng nói cái gì là người thô lỗ? Trong mắt Lao Tư Kỳ, như thế mới là gạt người. Một người thô lỗ có thể giải quyết vấn đề lương thực quận Lý Hải trong vòng 10 ngày hay sao? Một người thô lỗ biết được tôn sư trọng đạo? Cứ nói đùa.

Khoảng nửa giờ sau, quân huấn luyện Ma Văn thật to đã không còn chỗ ngồi, chật ních học sinh, ai cũng muốn xem Tiêu Hoằng là người kế thừa Cáp Thụy Sâm có mặt thật như thế nào.

Còn Tiêu Hoằng lúc này có phần căng thẳng, chẳng qua cuối cùng vẫn căng mặt đi lên bục, sau đó cúi đầu với các học sinh.

Bên dưới liền vỗ tay như sấm, đúng thế, bọn họ không biết Tiêu Hoằng, nhưng bây giờ có thể tùy ý ăn cơm trong căn tin trường, là ai cho họ, là Tiêu Hoằng. Các học sinh thường là ngây thơ, ai tốt là tốt, ai không tốt thì mắng, không hề phức tạp.

- Ờ... Ta đọc sách không nhiều, năm lớp 5, bởi vì cha mẹ mất, bỏ học giữa chừng. Sau đó trải qua vài năm cực khổ, lại mơ hồ ở học viện một năm, sau này không còn vào học viện nữa. Cho nên, ta rất hâm mộ mọi người, có thể tập trung nghiên cứu học vấn.,,

Tiêu Hoằng chầm chậm nói, sắc mặt dần dần nghiêm túc như nhập thần.

- Ta chỉ là người thô lỗ, dẫn quân đánh trận còn thông qua được, ngươi bảo ta đấu võ mồm với văn nhân các ngươi. Còn không phải múa rìu qua mắt thợ hay sao.

Tiêu Hoằng vẫn khiêm tổn nói.

- Vậy còn không đơn giản hay sao, ngai coi chúng ta như binh lính của ngài là được.

Cô gái nhỏ kia nói tiếp.

Những người đàng sau cùng ồn ào theo, không chịu buông tha.

- Được, được rồi.

Tiêu Hoằng có phần khó xử nói.

- Truyền thông báo, Tiêu Hoằng tiên sinh muốn diễn thuyết cho mọi người, địa điểm, quân huấn luyện Ma Văn số 1.

- Không không không! Các người quá cực đoan, người Lạc Đan Luân phải khắc ghi hận thù, nhưng không phải luôn đeo thù hận. Đọc sách vì cái gì, ta nói cho các người.

Tiêu Hoằng nói xong, cầm lấy phần viết, ghi chữ thật to lên bảng đen: Lập tâm vì thiên địa, lập mệnh vì dân sinh, vì kế thừa học vấn thánh nhân, vì tạo thái bình cho muôn dân.

- Nhớ kỹ, đây mới là chuyện của người đọc sách. Lập tâm vì thiên địa, đó là hiểu được lẽ phải, mà lập mệnh vì dân sinh, là để cho dân chúng sống yên ổn. Vì kế thừa học vấn thánh nhân, chính là kế thừa những kinh điển các tiền bối dùng cả đời sáng tạo, ai khiến bọn họ thất truyền, thế hệ nào làm bọn họ thất truyền, đó là con cháu bất hiếu! Vì tạo thái bình cho muôn dân, chính là để dân chúng an cư lạc nghiệp, tránh cho chiến loạn, là vương giả, phải làm vì thiên hạ!

Ngữ khí Tiêu Hoằng trở nên cao vút, không còn một chút căng thẳng khi nãy.

Bên dưới, càng là một mảnh lặng ngắt.

Nhất là Lao Tư Kỳ đứng ở dưới, ánh mắt không ngừng thay đổi, cái này làm gì là người thô lỗ chứ? Người thô lỗ có thể nói ra những lời này? Nói đùa.

Thậm chí cả Lao Tư Kỳ lên đó, cũng chưa chắc nói ra được những lời này. Những lời đó, như chứng mình được không ai sánh được tri thức dự trữ, tấm lòng rộng rãi của Tiêu Hoằng.

Nhìn hàng chữ tung hoành trên bảng, như giương nanh múa vuốt, lại tràn ngập thâm trầm.

Hiển nhiên, Tiêu Hoằng càng hiểu sâu hơn chuyện người đọc sách nên làm, tiêu diệt mọi kẻ địch, để Lạc Đan Luân quật khởi, rõ ràng là nông cạn, quá gấp gáp.

Nếu các học sinh này thật sự có thể làm được bốn điều kia, Lạc Đan Luân Đế Quốc muốn không hùng mạnh cũng khó.

- Vừa rồi có bạn học nói muốn tiêu diệt tất cả kẻ thù, ta nói cho các người, chiến tranh vĩnh viễn là chuyện của số ít người. Đường đường Thiên Tế Tinh, 20 triệu dân, binh lính chân chính cũng chỉ có 700-800 ngàn, tính thêm cả nhân viên hậu cần, cũng chỉ có 1-2 triệu mà thôi, chưa tới 1/10 nữa. Cho nên, trong các bạn học đang ngồi đây, có thể xuất hiện một ít binh lính ưu tú, tướng lĩnh nổi bật, đây là chuyện tốt. Nhưng ta vẫn hy vọng, trong những ai đang ngồi đây có mấy người chân chính nghiên cứu học vấn, xuất hiện mấy đại sư uyên bác, kế thừa văn hóa huy hoàng xa xưa của Lạc Đan Luân Đế Quốc, đây mới là nội tình một quốc gia. Một cái quốc gia không có nội tình, một cái quốc gia bỏ qua nội tình, dù cho hùng mạnh, vậy cũng chỉ là sưng phù, không lâu dài được.

Tiêu Hoằng gằn giọng nói.

Câu cuối cùng, lại khiến các học sinh buồn cười, chẳng qua đằng sau cười đùa đó, bọn họ như hiểu được càng nhiều hơn.

Một quốc gia, cần phải xây dựng toàn diện, phải tiếp nhận các ý kiến khác biệt, tư tưởng khác nhau, mà không phải dùng được thì dùng, không cần thì đẩy ngã nó.

- Còn nữa, ta hy vọng trong tương lai, các người đừng làm nô tài, không được quên lòng tin bất khuất của người Lạc Đan Luân. Nếu một người còn sống, chỉ là vì để sống, thì kỳ thật người này đã chết.

Tiêu Hoằng nói tiếp.

Cứ như vậy, Tiêu Hoằng nói hơn 1 tiếng, không có bản thảo diễn thuyết gì, nghĩ gì nói đó, nói có sách, mách có chứng, thậm chí rất nhiều thứ trích dẫn từ điển tịch Lạc Đan Luân.

Đội quân tù nhân nghe có phần ngây người, trước kia bọn họ cảm thấy Tiêu Hoằng là một người trầm lặng, hung ác tàn bạo, nhưng không ngờ còn biết nói như thế, biết nhiều như vậy.

Các học sinh bên dưới thì lặng ngắt, không nói chuyện riêng, cũng không muốn vỗ tay cắt lời Tiêu Hoằng, cứ lẳng lặng lắng nghe.

Một giờ sau, Tiêu Hoằng “không giỏi nói chuyện” cuối cùng mới cảm giác khô lưỡi, lúc này mới cúi người, tuyên bố kết thúc diễn thuyết.

Tiếp đó, nghênh đón Tiêu Hoằng là tiếng vỗ tay như sấm, một đám học sinh mắt sáng rực, thậm chí còn ghi lại diễn thuyết, đây tuyệt đối là một lần diễn thuyết phấn khích.

Còn Tiêu Hoằng thì phất tay chào các học sinh, sau đó mới đi xuống, cũng không ở lại thêm. Dù sao Tiêu Hoằng đi ra hơi lâu, hiện giờ hắn không phải là người rảnh rỗi gì.

- Đi, tìm người, in lại những chữ của Tiêu tiên sinh trên bảng, sau đó làm thành bảng hiệu, về sau, bốn câu nói kia sẽ là khẩu hiệu của trường Phí cổ chúng ta.

Đợi Tiêu Hoằng rời đi, Lao Tư Kỳ dặn dò trợ thủ, tiếp theo lão vuốt râu, tỉ mỉ thưởng thức câu nói Tiêu Hoằng để lại, thật là khiến người ta tỉnh ngộ.

- Phải khắc ghi thù hận, mà không phải đeo theo nó.

Lao Tư Kỳ tỉ mỉ thưởng thức những lời này.

Còn Tiêu Hoằng thì rời trường học, toàn thân mới thả lỏng, đội quân tù nhân phía sau cùng vậy, lại biến về cái dạng lông bỗng. Thực ra đội quân tù nhân đánh giỏi, không gì không làm được, nhưng nếu muốn đội quân tù nhân ngôi yên như bé ngoan, đó là không thể nào.

- Lão đại, sau này chúng ta ở đâu?

Ra khỏi trường, Mặt Thẹo hỏi Tiêu Hoằng.

- Cách ký túc xá quận Lý Hải khoảng l km có một cái doanh trại trống, hoàn cảnh không tệ, tạm thời các ngươi ở đó. Ta đã cho Hạ An Kỳ an bài xong, trong thời gian này, nhiệm vụ của các ngươi là tĩnh dưỡng, huấn luyện hay tu luyện, đại chiến còn ở sau này.

Tiêu Hoằng nói với họ, sau đó quẹo ngang, đi về phía sở điều trị Hồng Yên.

Đến sở điều trị Hồng Yên, Tiêu Hoằng cho đội quân tù nhân đi thu dọn đồ vật, trực tiếp đi văn phòng Trần Tước.

Trần Tước đang ăn cơm ở bàn làm việc, thấy Tiêu Hoằng đi tới, vội buông xuống kính cẩn chào đón.

- Sao rồi? Sắp tới điều trị bao nhiêu sĩ quan tàn phế trong quận?

Vào văn phòng, Tiêu Hoằng thong thả hỏi, có vẻ thoải mái.

Nhưng Trần Tước không dám sơ xuất, liền nói:

- Trong 10 ngày tổng cộng 600 người, đều là sĩ quan cấp tá trở lên. Hơn nữa bọn họ đều đồng ý ở lại quận Lý Hải, phục vụ cho ngài, trở thành quân nhân quận Lý Hải. Chẳng qua, hiệu suất chữa trị như vậy vẫn còn hơi thấp, có tới 70-80 ngàn người đang xếp hàng chờ đợi.

- Ta sẽ tiếp tục chế tạo Ma Văn thúc đẩy cùng Ma Văn tái sinh, ngươi cũng có thể dạy kỹ xảo thao tác Ma Văn cho vài Dược sư ưu tú, như vậy sẽ nâng cao hiệu suất. Đồng thời có thể xây dựng quân đội quận Lý Hải trong thời gian ngắn.

Tiêu Hoằng dặn dò.

- Đã hiểu, quận trưởng đại nhân, ta lập tức làm ngay.

Trần Tước kính cẩn đáp.

Tiếp theo, Tiêu Hoằng cũng không ở lâu chỗ này, quay về ký túc xá, chế tạo vài cái Ma Văn thúc đẩy, liền bắt đầu vắt óc suy nghĩ kế hoạch phát triển sau này.

Phải ra sức giải quyết công nghiệp Ma Văn, cần phải cường hóa, nếu không gánh nổi, vậy phải đầu tư vào mỗi binh sĩ, nâng cao phí tổn, làm cho mỗi binh lính đều trở thành tinh binh.

Cứ thể, nửa tháng trôi qua.

Sản lượng lương thực quận Lý Hải đạt tới con số khủng bố, có thể cung cấp cho toàn bộ Thiên Tế Tinh. Bởi vì tất cả ruộng đất đều đồng loạt sử dụng, sản lượng 1 tháng lên đến 5 triệu tấn, coi kỹ, chỉ là 1 tháng.

Tiêu Hoằng chỉ huy các Chế văn sư chế tạo ra nhóm Ma Văn thúc đẩy khác, dùng để gieo trồng rau cải và tài liệu Ma Văn, trong lúc này, Tiêu Hoằng cùng ra sức thi hành chăn nuôi.

Ói ngắn lại, trong 1 tháng này. Quận Lý Hải đã thay đổi trên trời dưới đất, về phần các quận khác, quận Lý Hải chỉ cần cung cấp một chút lương thực, cam đoan con dân quận khác có thể ấm no.

Đương nhiên, cung cấp như vậy cũng chỉ có kỳ hạn 3 tháng. Vừa đến 3 tháng, tất cả cung cấp từ quận Lý Hải sẽ ngừng lại, còn muốn lương thực, phải bỏ tiền ra mua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play