- Vĩnh viễn đừng thấy rằng ngày rất dài, người bình thường, cả đời chỉ có hơn 30.000 ngày, thoáng cái là qua. Hơn nữa vĩnh viễn đừng nghĩ rằng còn nhiều thời gian, nhất là người như ta, một khi bắt đầu lười biếng, sẽ là tai họa.

Tiêu Hoằng ôn hòa nói:

- Gọi ngay bây giờ đi.

- Vâng.

Hạ An Kỳ thấy Tiêu Hoằng nhất quyết, liền không dám nói nữa, ngoan ngoãn mở Ma Văn thông tin.

Chủ quản giáo dục quận Lý Hải là Vưu Bi Áo, tuổi khoảng 40, dáng người hơi cao, nhưng lại rất gầy, nhìn giống như cây gậy trúc.

Lúc này hẳn vừa ăn một bữa ngon lành no nê, đang vuốt bụng thỏa mãn, trong lòng đầy cảm kích sùng bái Tiêu Hoằng.

Đúng lúc này, Vưu Bỉ Áo liền nhận được tin tức của Hạ An Kỳ: Quận trưởng lão đại yêu cầu gặp ngài, mau tới.

Nhìn thấy tin nhắn, Vưu Bỉ Áo chợt sửng sốt, tiếp theo liền vội đứng dậy, đi ra ngoài.

Dù bây giờ hẳn chỉ thấy qua hình ảnh của Tiêu Hoằng, nhưng lúc này, Vưu Bỉ Áo cùng toàn bộ người quận Lý Hải đều vô cùng mang ơn kính nể Tiêu Hoằng.

Khoảng nửa tiếng sau, Vưu Bỉ Áo mệt mỏi đến văn phòng Tiêu Hoằng, nhưng nhìn thấy Tiêu Hoằng ngồi trên ghế, sắc mặt hơi đổi.

Lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi Tiêu Hoằng, ấn tượng sâu sắc nhất của Vưu Bỉ Áo là lạnh, tiếp đó là sắc mặt tiều tụy của Tiêu Hoằng, về phần vì sao tiều tụy, ai cũng biết.

Trong vòng 10 ngày, quận Lý Hải giải quyết vấn đề lương thực, không cần nói cũng biết Tiêu Hoằng vất vả cỡ nào.

- Tiêu Quận trưởng, ngài tìm ta?

Vưu Bi Áo hơi rụt rè chào Tiêu Hoằng.

- Ngươi chính là chủ quản Vưu Bi Áo phải không, mời ngồi.

Tiêu Hoằng nói xong, tự mình đứng dậy đặt ghế trước bàn, sau đó mời hắn ngồi.

Thấy Tiêu Hoằng khách khí như thế, Vưu Bi Áo ngẩn ra, nói cho đúng là được sủng mà sợ. Hắn không biết mình đã làm cái gì, lại được Tiêu Hoằng đãi ngộ như thế? Hơn nữa trước đó Vưu Bỉ Áo cùng nghe được các tin tức, Tiêu Hoằng không phải là người bình dị gần gũi, rất là hiền hòa, đây là ác ma đi ra từ đống người chết.

- Ấy, cảm ơn Quận trưởng.

Vưu Bỉ Áo cố nén mình đừng có no ợ ra, sau đó dè dặt ngồi vào ghế.

- Hiện giờ trình độ giáo dục quận Lý Hải, hoặc là toàn bộ Thiên Tế Tinh như thế nào rồi?

Tiêu Hoằng quay về ghế ngồi, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc, hỏi.

Thấy Tiêu Hoằng như thế, Vưu Bỉ Áo chợt căng thẳng, sau đó run run báo cáo chi tiết:

- Còn... Còn được, trình độ giáo dục Thiên Tế Tinh đều cùng một mặt bằng, chia làm học đường học đường sơ đẳng, học đường trung đẳng cùng với học đường cao đẳng, chủ yếu là kế thừa truyền thống người Lạc Đan Luân.

Nói xong, Vưu Bỉ Áo lấy ra kẹp tài liệu đưa cho Tiêu Hoằng, là toàn bộ tình hình học đường hiện giờ.

- Ngươi có biết, ở quận Lý Hải, ở trong lòng ta, chủ quản nào là quan trọng nhất không?

Tiêu Hoằng cầm tài liệu, xem tỉ mỉ, sau đó hỏi.

Giáo dục quận Lý Hải hay Thiên Tế Tinh xem như không kém, học đường san sát, xem ra rất có nề nếp.

Vưu Bỉ Áo đang thấp thỏm, trước tiên là lắc đầu, sau đó ngẫm nghĩ, liền dè dặt nói:

- Ta nghĩ, hẳn là chủ quản Bá La Tư.

- Không, hắn quan trọng, nhưng không phải quan trọng nhất. Trong lòng ta, quan trọng nhất là ngươi.

Tiêu Hoằng chỉ vào Vưu Bỉ Áo, nghiêm mặt nói.

- A? Là ta?

Vưu Bỉ Áo có chút khó tin nổi, từ trước đến nay tuy rằng hẳn làm việc thận trọng, nhưng không cảm thấy được địa vị của mình cao cỡ nào.

- Đừng làm ra vẻ kinh ngạc đó, ta không thích, chính ngươi có biết hay không, nếu nói Bá La Tư nắm giữ mạch máu quận Lý Hải, vậy thì ngươi nắm giữ tương lai quốc gia, linh hồn quốc gia này?

Tiêu Hoằng nghiêm mặt gằn giọng nói.

- Cái này...

Vưu Bỉ Áo ngẫm nghĩ, tiếp đó gật đầu. Có thể nói, Vưu Bỉ Áo lần đầu tiên nghe cách nói này, chẳng qua lời của Tiêu Hoằng quả thật có lý.

- Nếu nói chủ quản nông nghiệp Bá La Tư cùng chủ quản phòng ngự Lôi Kiệt nắm giữ quyền lực cứng, vậy thì ngươi nắm giữ quyền lực mềm. Quyền lực của ngươi thậm chí còn hơn cả hai người bọn họ cộng lại, bởi vì một khi ngươi sai lầm, có thể sẽ khiến quốc gia suy yếu.

Tiêu Hoằng nói tiếp.

- Đã rõ, quận trưởng đại nhân.

Vưu Bỉ Áo gật đầu, ánh mắt lo lẳng cũng dần dần trở nên vững vàng.

- Hơn nữa, ta đã nghĩ kỹ, hiện giờ tuy rằng giáo dục quận Lý Hải không tệ, nhưng 1 năm, không nửa năm sau quận Lý Hải sẽ đầu tư giáo dục gấp 3 lần hiện giờ, tương lai còn có thể nhiều hơn. Ta muôn, là nhân tài chân chính, không phải nô tài chỉ biết nịnh nọt. Hơn nữa. Chế độ giáo dục cùng cần điều chỉnh, bắt đầu từ học đường trung đẳng, toàn bộ dùng chế độ vào rộng ra chặt. Nói cách khác, tức vào vào học đường thì dễ, muốn tốt nghiệp thì khó, ta không muốn thấy đứa nhỏ Lạc Đan Luân đặt lý tưởng là thi vào học đường cao đẳng gì! Vào được học đường cao đẳng liền ăn nằm chờ chết, mất hết tinh thần, nếu giáo dục như thế, quốc gia này có thể mạnh được mới là kỳ quái.

Tiêu Hoằng nghiêm mặt nói.

- Ta đã hiểu, quận trưởng đại nhân cứ yên tâm, ta sẽ lựa chọn thận trọng, nỗ lực làm việc.

Vưu Bỉ Áo nói, sau đó đề nghị thêm:

- Quận trưởng đại nhân, học đường cao cấp Phí cổ xem như học đường cao đẳng tốt nhất quận Lý Hải, ngài có muốn đi một vòng, coi như thư giãn?

Tiêu Hoằng nghe đề nghị này, khẽ nhướng mày, sau đó gật đầu. Tiêu Hoằng đã ở trong ký túc xá hơn 10 ngày không đi ra, ra ngoài dạo một vòng một được.

Tiếp theo, Tiêu Hoằng cũng không chần chờ lâu, cũng không thông báo bất cứ ai trong học đường cao đẳng Phí cổ, chỉ dẫn theo Hạ An Kỳ ra khỏi ký túc xá.

Nhưng khi Tiêu Hoằng ra khỏi ký túc xá, nhìn thấy 500 người đội quân tù nhân trải qua 10 ngày khôi phục, đang chỉnh biên đứng ở cửa ký túc xá. Tuy răng sắp xếp hàng ngũ thật không dám khen, nhưng rõ ràng nhìn ra được đội quân tù nhân rất chú ý.

Thấy đội quân tù nhân mặc đồ thường, sắc mặt bình thản của Tiêu Hoằng không khỏi hiện lên một chút ôn hòa, không nói hai lời giang hai tay, đội quân tù nhân đã ùa lên vây quanh Tiêu Hoằng.

Lúc này, họ mới chân chính cảm nhận được đoàn tụ sau đại nạn không chết, nhất là các thành viên bị trọng thương, càng mang ơn Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng đã cho bọn họ cuộc đời mới.

Cùng lúc đó, bên trong Đại Vệ Vương Thính thành Tử La Lan, đã 10 ngày qua, tranh cãi về việc Tiêu Hoằng kể nhiệm quận trưởng quận Lý Hải vẫn đang tiếp diễn, chỉ cần có người nhắc tới, đám lão già này sẽ khua môi múa mép một trận.

Lúc này Lạc Lý Tư đang ngồi trên vương tọa, nhíu mày, phía dưới ngoài 5 người quận trưởng cộng thêm Phất Lạc ra, những thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn còn lại trực tiếp chia làm 2 phái. Có người ủng hộ Tiêu Hoằng, có người thì nghi ngờ Tiêu Hoằng có thể quản lý được một quận hay không.

- Tiêu Hoằng đánh trận rất quả cảm, điều này ta không phủ nhận, nhưng mà làm quận trưởng, không phải biết đánh trận là đủ. Hơn nữa quận Lý Hải nói là nơi an toàn, nhưng chỗ đó có 7 triệu dân cư, tương đương một phần ba Thiên Tế Tinh, không phải là nhỏ.

Có một một người già yếu nói.

- Hắn là người kế thừa Cáp Thụy Sâm, chúng ta phải cho hắn một cơ hội.

Lại một thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn nói.

- Đừng có cố chấp thân phận người kế thừa Cáp Thụy Sâm, Thiên Tế Tinh không cần thần tượng, xét đến cùng, mặc kệ hắn là gì, có thể dẫn dắt được Thiên Tế Tinh hay không, phải xem năng lực. Chẳng lẽ ngươi không biết hay sao? 10 ngày trước, Thái Tư đi đòi người của Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng hay rồi, 50 ngàn người cũng cho, quá rộng rãi đ chứ? Rộng rãi quá mức. Gần đây lại còn thi hành phong tỏa tin tức quận Lý Hải, mọi người không biết tình huống quận Lý Hải, đây là không hợp phép tắc.

Trong đám đông, có người nói tiếp, đầy vẻ ngờ vực.

- Không cho người là đúng hay sao? Con người của ta ghét nhất là cái loại chưa biết năng lực liền trực tiếp dán nhãn người ta. Quận Lý Hải hiện giờ như thế nào, ngươi có biết không? Nói không chừng quận Lý Hải hiện giờ đang tốt hơn thì sao.

Trên đại sảnh, lại có người nói tiếp.

- Hừ! Ta không tin, quận Lý Hải hiện giờ có thể tốt hơn chỗ nào? Dù sao Tiêu Hoằng chỉ là mới đến, trực tiếp nắm giữ một vùng, quá gượng ép.

Có người khinh thường hừ một tiếng nói.

- Báo!

Trong lúc Đại Vệ Vương Thính trở nên lộn xộn, một quân thủ vệ bỗng nhiên đi vào, nửa quỳ trước mặt Lạc Lý Tư:

- Báo cáo quốc vương bệ hạ, Phất Lạc phó quận trưởng quận Lý Hải đã dẫn đội xe ngựa vào thành Tử La Lan.

- Phất Lạc? Phất Lạc đến đây làm gì?

Lạc Lý Tư hỏi.

- Nghe nói theo lệnh Tiêu quận trưởng, đưa tới 20 ngàn tấn lương thực cho thành Tử La Lan.

Quân thủ vệ báo cáo tiếp.

Xoát!

Nghe vậy, Lạc Lý Tư cùng tất cả thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn cùng biến sắc. Dựa theo tình trạng Thiên Tế Tinh hiện giờ, 20 ngàn tấn lương thực tuyệt đối không phải con số nhỏ.

- Đưa lương thực cho thành Tử La Lan, vậy quận Lý Hải làm sao đây?

Lạc Lý Tư ngây ra.

Các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn khác cũng không thể hiểu nổi, Tiêu Hoằng đang làm cái quỷ gì thế?

- Nghe Phất Lạc đại nhân giới thiệu, Tiêu quận trưởng mang đến một loại kỹ thuật mới, hơn nữa suốt 10 ngày qua, Tiêu quận trưởng ngày đêm làm việc, chỉ trong 10 ngày, quận Lý Hải đã sản xuất mấy trăm ngàn tấn lương thực.

Quân thủ vệ báo cáo chi tiết, trong ánh mắt cũng lóe ra vẻ không thể tin nổi.

Nghe những lời này, tất cả thành viên Tống Táng kỵ SĨ đoàn đều hít một hơi lạnh? Chỉ có 10 ngày, đã sản xuất mấy trăm ngàn tàn lương thực. Cái này... Sao mà làm được chứ?

Nên biết, dựa theo tình trạng Thiên Tế Tinh hiện giờ, đừng nói mấy trăm ngàn tấn, dù là 100 ngàn tấn cũng không chắc trồng đủ, hơn nữa còn là sản lượng một năm.

Thoáng cái, Đại Vệ Vương Thính trở nên lặng ngắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play