Địa điểm làm việc của Tiêu Hoằng cũng không phải là một chỗ phồn hoa gì mà là ở phía đông ngoại thành của Phí cổ Thành, là một tòa tiều lâu ba tầng, nhìn qua rất khác biệt, nhưng cũng không có chút khí phái gì đáng nói, thậm chí so với khu trung tâm khổng lồ có các kiến trúc mộc lên san sát, thì nơi đây có vẻ hơi “nghèo khó” một chút.
Tuy nhiên, điều này lại rất phù hợp với tính cách của Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng rất không thích những chỗ ồn ào, đừng nói tới việc trước mắt chỉ là một tòa tiểu lâu tách biệt, cho dù là một căn nhà cỏ, chỉ cần không dột mưa, thì Tiêu Hoằng sẽ không để ý tới.
- Tầng ba thuộc về Quận trưởng, tầng một và tâng hai đều là thuộc hạ của ngài, tổng cộng có hơn hai mươi người.
Phất Lạc đi theo phía sau Tiêu Hoằng, giới thiệu.
Tiêu Hoằng nghe vậy, hơi gật gật đầu, sau đó liền bước vào trong.
Tiến vào trong tòa tiểu lâu, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, bên trong đại sảnh, tất cả nhân viên công tác đã tập hợp lại, bọn họ cũng là vừa mới biết chuyện Cơ Ma từ chức và Tiêu Hoằng thế chỗ.
Nếu đổi thành người khác, có lẽ những nhân viên công tác này còn có thể có chút mâu thuẫn, tuy nhiên Tiêu Hoằng này lại là kế thùa giả của Cáp Thụy Sâm, vậy thì đừng nói gì nữa, hơn nữa còn nghe nói, Phất Lạc đã trở thành trợ thủ của Tiêu Hoằng, như vậy sau này Lý Hải Quận phát triển hẳn là không có vấn đề gì.
- Tham kiến Quận trưởng đại nhân.
Thấy Tiêu Hoằng đi đến, tất cả nhân viên công tác đều mỉm cười nói, ánh mắt lướt qua Tiêu Hoằng một cái, sau đó đều đồng loạt nhìn về phía Băng Tín Ngưỡng bên hông Tiêu Hoằng, đây chính là thứ đồ thật của Cáp Thụy Sâm.
Tuy rằng trải qua ngàn năm, từng thế hệ đã sinh ra rồi mất đi, nhưng sự kính ngưỡng đối với Cáp Thụy Sâm thì lại không chút giảm xuống, hắn vẫn là chỗ mà Lạc Đan Luân dựa vào.
- Các vị không cần khách khí, ta cũng là lần đầu đến địa phương xa lạ này, cũng không phải là rất hiểu biết về Lý Hải Quận, mong rằng các vị ngày thường hỗ trợ nhiều hơn, nhớ kỹ chúng ta đều là người Lạc Đan Luân.
Tiêu Hoằng bình thản nói.
Nghe thấy vài câu khiêm tốn này của Tiêu Hoằng, trái tim của mọi người mới hơi buông lòng. May mà Tiêu Hoằng là một người khiêm tốn, cũng không bởi vì là kế thừa giả của Cáp Thụy Sâm, mà có kiêu ngạo gì. Chỉ là cặp mắt băng lạnh kia luôn làm cho người ta cỏ một loại cảm giác không thể thân cận được.
Sau đó, Tiêu Hoằng cũng không nói gì nhiều, trực tiếp xoay người, đi lên tầng ba, nơi này tổng cộng chỉ có năm phòng, một cái trong đó là phòng ngủ, một cái văn phòng, một cái phòng họp hơi lớn một chút, cùng một phòng khách, ngoài ra, còn có một phòng để chứa đồ đạc.
Chỉ có thể coi như tinh xảo, nhưng lại không có chút xa hoa nào đáng nói, đồ đạc bên trong mỗi một căn phòng đều có tác dụng chạ nó.
- Đồ đạc tại đây thì đều bố trí kiểu này! Không biết lão đệ còn cần cái gì nữa không?
Phất Lạc đứng bên cạnh Tiêu Hoằng, lên tiếng hỏi.
- Phòng chế văn.
Tiêu Hoằng trả lời gần như không cần nghĩ ngợi.
- Không thành vấn đề, ta sẽ tìm người đi làm. Ngăn phòng họp ra một khu vực đi!
Phất Lạc nghĩ nghĩ nói.
- Cũng không cần phiền toái như vậy, ta thấy phòng ngủ rất rộng, tìm một cái bàn lớn một chút, trang bị một ít công cụ chế văn là được rồi.
Tiêu Hoằng nhìn qua phòng ngủ, phân phó.
Ngay khi Phất Lạc rời khỏi tòa nhà, đi về phía cửa hàng Ma Văn gần đó, thì Tiêu Hoằng đã chậm rãi bước vào trong văn phòng, toàn bộ văn phòng có diện tích không lớn, đại khái chỉ có khoảng 50 thước vuông, rất khó tưởng tượng đây là văn phòng của một Quận trưởng. Trung tâm phòng là một cái bàn gỗ, trên chiếc bàn màu vàng nhạt này, ngoài các loại văn kiện ra, thì một góc còn cắm quốc kỳ ngày xưa của Lạc Đan Luân Đế Quốc, quốc kỳ có nền trắng, in hình đồ án màu lam, ở giữa là một cái Thượng Chung, trên dưới có hai đường thẳng song song màu lam.
Thượng Chung là đồ đằng nguyên thủy nhất của người Lạc Đan Luân, cũng là tượng trưng cho truyền thống của chủng tộc Lạc Đan Luân, hai đường thẳng song song thì đại biểu cho ngang hàng và công bình, màu trắng và màu lam cũng đại biểu cho chân lý và tự do.
Đây cũng là gốc rể để Lạc Đan Luân Đế Quốc thành lập đất nước.
Mặt khác của lá cờ có màu lam, trên bề mặt có chứa quốc huy của Lạc Đan Luân Đế Quốc, một con Hàn sương long giương một cái lợi trảo lên phía trên, một cái khác thì bám lên một nhánh cây Hồng yên, cây Hồng yên tượng trưng cho ngoan cường và bất khuất.
Đi vòng qua bàn giấy, Tiêu Hoằng liền trực tiếp đi tới trước vách tường phía sau bàn, trên bề mặt bức tường được treo bản đồ của Thiên Tế Tinh và Lý Hải Quận.
Thành thị chủ yếu của Lý Hải Quận thì có tất cả ba tòa, năm binh doanh, tổng cộng do năm Sư đoàn tạo thành, diện tích ruộng đất thì phi thường rộng lớn, nhưng sản lượng quả thật là cực kỳ ít.
Đại bộ phận khu vực thì vẫn bị rừng rậm bao phủ, đồng thời có hai cái hang động linh thú.
Lúc này thì vẻ mặt của Tiêu Hoằng cũng không có biến hóa quá lớn, cử như vậy mà bình thản nhìn, hơi chắp tay sau lưng, dường như muốn ghi tạc toàn bộ địa lý của Lý Hải Quận vào trong đầu vậy.
Sau đó Tiêu Hoằng liền lấy ra cây bút, vẽ trên bản đồ trước mặt ba cái vòng thật to màu hồng, những cái vòng này đều là chỗ cần khai phá, trong đó có một cái vòng bao trùm toàn bộ Lý Tư Giai Nội Hai.
Mà trước mắt, việc cấp bách mà Tiêu Hoằng cần làm gồm hai vấn đề, thứ nhất đó là trị liệu thương thế cho đội quân tù nhân của mình, mọt cái khác chính là mau chóng giải quyết vấn đề lương thực cho người Lạc Đan Luân, điều này thi trong lòng Tiêu Hoằng tự nhiên đã có phương án, Ma Văn thúc đẩy gần như không khác gì một kho lúa biết di động cả.
Chỉ cần có một hạt gạo, thì sẽ trong khoảng thời gian ngắn, trở thành lượng lương thực dùng mãi không hết.
Hơi hoạt động thân thể một chút, Tiêu Hoằng lại nhìn trên bàn giấy, có trang phục và đạo cụ mà Lạc Lý Tư quốc vương đưa cho Tiêu Hoằng, sau đó Tiêu Hoằng liền cởi bộ chiến bào rách tung toé, cùng với áo tù bên trong ra, tuy nhiên, chiếc chiến bào màu trắng rách tung toé này, thì Tiêu Hoằng cũng không định vứt đi, bởi vì đây là lễ vật mà Đại trưởng già đưa cho Tiêu Hoằng.
Sau khi Tiêu Hoằng cởi hết y phục ra, đứng ở trước gương, hắn đã có thể rõ ràng nhìn thấy, vết sẹo trên người mình thì có lớn có nhỏ, không dưới mấy chục vết, trải rộng khắp toàn thân, giống như một tấm bia đá, ghi lại tất cả kinh nghiệm và quá khứ tàn khốc mà Tiêu Hoằng đã trải qua.
Nhìn thấy bản thân mình trong gương, Tiêu Hoằng không kìm được khẽ cười, sau đó khoác bộ áo giáp da mà Lạc Lý Tư đưa cho mình lên người, rất vừa vặn.
Sau đó, Tiêu Hoằng liền trực tiếp ngồi trên ghế, bắt đầu tìm kiếm bên trong túi hành trang, cuối cùng lấy ra một cái túi bằng da linh thú, bên trong chính là chính là hạt giống gạo chất lượng cực tốt do Tập đoàn Thợ Săn đào tạo ra, số lượng gạo cũng không nhiều lắm, đại khái chỉ có một, hai nắm mà thôi.
Hơi quan sát một chút, Tiêu Hoằng liền lấy ra bút, bắt đầu viết các tài liệu cần dùng để chế tạo Ma Văn thúc đẩy và kỹ thuật tái sinh.
Sau đó, Tiêu Hoằng liền nhẹ nhàng rót một tia Ngự lực vào trong Ma Văn thông tin bên cạnh, ngay sau đó, một cô gái tóc đuôi ngựa, tuổi khoảng hai mươi đã đi đến, một mắt màu xanh biếc, giống như một cặp bảo thạch, nhìn qua rất giống một chú thò trắng thanh thuần, đáng yêu.
Nàng chính là thư ký của Quận trưởng, tên là Hạ An Kỳ.
- Quận... Quận trưởng, ngài tìm ta?
Hạ An Kỳ hơi có chút lo sợ hỏi, tiếp xúc với Tiêu Hoằng thì đây vẫn là lần đầu tiên, đối với tính tình của Tiêu Hoằng thì nàng không có nửa điểm hiểu biết nào.
- Đi, dựa theo tài liệu, đi cửa hàng Ma Văn gần đây mua về!
Tiêu Hoằng nói xong, liền cầm hai trang giấy trong tay, và một cái túi hành trang, bên trong có một cái trữ kim văn, đặt tới trước mặt Hạ An Kỳ.
Hạ An Kỳ nhìn hai trang giấy của Tiêu Hoằng, lại thật cẩn thận đặt hai miếng trữ kim văn về trước mặt Tiêu Hoằng, nói:
- Quận trưởng, thứ này không cần.
Thấy Hạ An Kỳ đẩy hai miếng trữ kim văn trở về, Tiêu Hoằng ít nhiều cỏ chút kinh ngạc:
- Mấy thứ này, giá trị cũng không nhỏ, tạm thời không cần dùng tài vụ của Lý Hải Quận.
- Tài vụ của Lý Hải Quận? Cái gì vậy?
Hạ An Kỳ nhiều ít có chút kinh ngạc.
Có thể nói, nhìn thấy bộ dáng này của Hạ An Kỳ, Tiêu Hoằng lại có chút kinh ngạc, sau đó hỏi thử:
- Chỗ các ngươi, chẳng lẽ không dùng tiền hay sao?
- Trước kia thì dùng, nhưng mấy chục năm trước, bởi vì vật tư thiếu thốn, nên tiền đã bị hủy bỏ, chỉ sử dụng cách phân phối theo đầu người, tài vụ của Lý Hài Quận, thì từ lúc ta làm việc tới giờ, vẫn chưa từng nghe nói qua.
Hạ An Kỳ trả lời Tiêu Hoằng.
- Đây không phải là hồ nháo hay sao?
Tiêu Hoằng nghe nói vậy, khuôn mặt lập tức trầm xuống, dựa theo kinh nghiệm sống của Tiêu Hoằng, hơn nữa khi trước đã đọc qua rất nhiều bộ sách, thì tiền chính là gốc rễ của một quốc gia, hủy bỏ tiền ư? Vậy thì quốc gia này còn phát triển như thế nào đây?
Đã không có tiền, sử dụng cách phân phối theo đầu người ư? Điều này càng hoang đường hơn! Thử nghĩ một chút, một người một ngày công tác mười mấy giờ, ăn hai bữa cơm, còn một người một ngày không làm gì cả, cũng ăn hai bữa cơm, thời gian trôi qua, ai còn đi công tác nữa? Ai cũng không công tác, thì lấy đâu ra quật khởi?
Vĩnh viễn không nên coi nhẹ bản chất của nhân tính, bây giờ còn chưa có gì, tất cả mọi người đều trong thời kỳ khó khăn, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng! Ai mà muốn nhàn hạ, có lẽ còn bị mọi người đánh chết, nhưng nếu khi tình huống bắt đầu chuyển biến tốt đẹp thì sao? Khi mà tình thế bắt đầu yên ổn, sau khi giàu có thì sao đây? Kẻngồi ăn chờ chết sẽ càng ngày càng nhiều, mãi cho đến khi toàn bộ quốc gia lâm vào đình trệ, sau đó là tụt hậu.
- Là ai huý bò tiền?
Tiêu Hoằng nghiêm mặt hỏi.
Thấy bộ dáng này của Tiêu Hoằng, Hạ An Kỳ ít nhiều cũng có chút khẩn trương, nhất là khí thế lạnh như băng kia của Tiêu Hoằng, còn làm cho tiểu cô nương này gần như không thở nổi.
- Nghe nói, cũng không phải do người nào huỷ bò, mà là do vật tư cực kỳ thiếu thốn, tiền căn bản không lưu động được!
Hạ An Kỳ nơm nớp lo sợ nói.
- Không lưu động được, thì cũng không thể vứt đi như thế.
Tiêu Hoằng bình tĩnh nói, sau đó ra sức làm cho giọng điệu trở nên bình thản:
- Chuyện này tạm thời cứ như vậy, Ngươi hãy trước hết lấy giúp ta những tài liệu này về đây, hẳn là không quá khó chứ?
- Đều là tài liệu thông thường, nếu cần dùng gấp, vẫn hoàn toàn không có vấn đề.
Hạ An Kỳ đáp.
Nghe vậy, Tiêu Hoằng cũng không nói gì nữa, chỉ khẽ phất tay về phía Hạ An Kỳ, ý bảo nàng có thể đi làm việc được rồi.
Đối với vấn đề về tiền này, Tiêu Hoằng cũng đã hiểu rõ. Cần phải mau chóng khôi phục nó lại, điều chỉnh Thiên Tế Tinh ra khỏi sai lầm, nếu không về sau Thiên Tế Tinh sẽ trở thành cái gì? Là doanh trại nạn dân hay sao?
Theo Tiêu Hoằng thấy, Thiên Tế Tinh suy yếu thiếu, lương thực là một mặt, cũng là mặt chủ yếu nhất, nhưng tuyệt đối không chỉ là như vậy.
Đơn giản trầm tư một chút, Tiêu Hoằng liền nâng tay, thông qua Ma Văn thông tin, phân phó Hi Kim chuyển dời toàn bộ thương binh của đội quân tù nhân trong sở điều trị tại bờ biển tới Phí Cổ Thành, tiến hành trị liệu hồi phục như cũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT