Đối với Tiêu Hoằng Hi Kim tự nhiên đã không xa lạ, nhưng nhận được mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, Hi Kim vẫn khá kinh ngạc.

Tiến hành trị liệu phục hồi như cũ ư?

Thân là Dược sư, Hi Kim tự nhiên hiểu được “phục hồi như cũ” cũng không phải bốn từ dễ dùng, nhất là đối với thương binh tứ chi đều cụt kia mà nói. Theo Hi Kim thấy, chỉ là thần thoại hoang đường mà thôi.

Hiểu biết về Tiêu Hoằng không nhiều lắm, nhưng Hi Kim lúc này đã cho Tiêu Hoằng một cái đánh giá là “không đáng tin”, tối thiểu thì cũng là kẻ nói không biết suy nghĩ.

Tuy nhiên, bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, hiện tại Tiêu Hoằng chính là Quận trưởng, là Quận trưởng không thể bàn cãi, bất kể là thân phận hay là thực lực trong tay, Phất Lạc còn đã cam nguyện trở thành tiểu đệ của Tiêu Hoằng, hơn nữa trong tay hắn vẫn còn có nhiều bộ hạ sinh tử như thế.

Bởi vậy, tuy rằng trong lòng rất cảm khái, nhưng Hi Kim vẫn ngay lập tức dựa theo lời nói của Tiêu Hoằng mà làm, hắn thông báo cho Phất Lạc đại nhân một tiếng, sau đó mở ra một cái khe hở không gian, Hi Kim liền phân phó thầy thuốc hộ sĩ trong sở điều trị, tự mình chăm sóc, mau chóng mang theo các thành viên của đội quân tù nhân về tới sở điều trị Hồng Yên trong Phí cổ Thành.

Mà sở điều trị Hồng Yên trong Phí cổ Thành gần như được coi là sở điều trị tiên tiến nhất trong toàn bộ Thiên Tế Tinh, hơn nữa khi trước Lạc Đan Luân Đế Quốc đã lưu lại vốn liếng, mặc dù có xuống dốc, nhưng cũng không quá mức khó khăn.

Dõi mắt mà nhìn, sở điều trị Hông Yên ở phía bắc Phí cổ Thành, có một dãy nhà khổng lồ, ước chừng có tám kiến trúc bằng đá cao lớn. Như đâm vào trong mây xanh, hơn nữa cách nhau khá xa, giữa chúng được các khu vườn như thế ngoại đào nguyên bao phủ, mặc dù không có ánh mặt trời chiếu rọi, thì cũng rất xa hoa, cảnh tượng gần gũi thiên nhiên, có rcây, có hồ nước, vô cùng tươi đẹp.

Sở trưởng của Sở điều trị Hồng Yên cũng là Thủ tịch Dược sư, tên là Trần Tước, tuy rằng đã qua tuổi bát tuần, nhưng dựa vào thực lực Đại Ngự Sư cấp năm, thoạt nhìn tinh khí thần vô cùng tốt, làm cho người ta có cảm giác hắn chỉ có bốn mươi tuổi mà thôi, dáng người gầy yếu, thoạt nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt.

Giờ phút này Trần Tước đang đứng trước lầu điều trị số 5, nhìn từng thương binh của đội quân tù nhân lần lượt được cẩn thận nâng vào trong tòa nhà, vé mặt trở nên mờ mịt.

Bởi vì vừa rồi, hắn trực tiếp nhận được mệnh lệnh của phó Quận trưởng Phất Lạc, yêu cầu hắn chuẩn bị ra 50 căn phòng bệnh nặng. Chuẩn bị nhận đội quân tù nhân của Quận trưởng tiến vào điều trị.

đọ

c truyện cùng //truyencuatui.net/Lúc trước thì Trần Tước cũng ít nhiều biết được các hành động của Tiêu Hoằng, với thương thế của đội quân tù nhân, tại sở điều trị gần bờ biển thì hoàn toàn có thể giải quyết được, tại sao lại đột nhiên đến đây làm gì.

- Hi Kim, ngươi lại đây một chút.

Thấy Hi Kim từ trong khe nứt không gian đi ra, Trần Tước hơi ngoắc tay về phía hắn, động tác rất nhỏ.

Nhìn thấy Trần Tước, trên mặt Hi Kim lập tức hiện lên vẻ cung kính. Nên biết rằng, Trần Tước trên danh nghĩa chỉ là Thủ tịch Dược sư của sở điều trị Hồng Yên, nhưng mà trước mắt, hắn đã gần như được cho là Thù tịch Dược sư của cả Thiên Tế Tinh rồi.

- Trần... Trần đại sư, ngài tìm tại hạ có chuyện gì vậy?

Hi Kim cung kính hỏi.

- Ngươi có biết vì sao Tiêu Hoằng mới tới kia lại chuyển dời bộ hạ của hắn đến nơi này hay không, làm vậy không có lợi cho bệnh nhân a!

Trần Tước nghiêm túc hỏi.

- Ta cũng không rõ lắm, tuy nhiên, Tiêu Quận trưởng nói, hắn sẽ tiến hành trị liệu phục hồi như cũ đối với những thành viên đội quân tù nhân gần như tàn phế này.

Hi Kim cẩn thận đáp, đồng thời khẽ nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

- Trị liệu phục hồi như cũ ư? Khẩu khí thật lớn a.

Trần Tước khẽ mấp máy bốn chữ “phục hồi như cũ”, khẽ vuốt vuốt chòm râu, trầm giọng

- Thì hắn nói vậy đó, phục hồi như cũ ư? Cánh tay và chân đều cụt rồi, còn phục hồi như cũ như thế nào nữa? Trừ phi Tiêu Hoằng hắn có thể làm cho cánh tay và chân một lần nữa mọc ra, nhưng làm sao có thể được? Có lẽ chỉ là nói đùa mà thôi.

Hi Kim đáp, tuy rằng cực kỳ khắc chế, nhưng trong giọng điệu vẫn toát ra một chút khinh thường.

Trần Tước không nói gì cả, tuy nhiên trong mắt lại hiện lên một chút nghiêm trọng, hẳn rất lo lắng, Tiêu Hoằng chỉ là một tên chỉ biết nói khoác lác.

Trên thực tế, hiện tại Tiêu Hoằng mới vừa tiền nhiệm, hơn nữa là kế thừa giả của Cáp Thụy Sâm, mọi người đều mở to mắt ra mà quan sát hắn, chỉ còn thiếu dùng kính hiển vi nữa thôi, muốn soi xem trên người Tiêu Hoằng có tỳ vết nào.

Trái lại ở thì Tiêu Hoằng đang ở trong phòng ngủ, cũng không có người khác, chỉ có hắn và Phất Lạc đang bắt đầu trang bị cái bàn, sau đó đặt các công cụ chế văn lên trên, nhìn qua căn bản không giống với Quận trưởng và phó Quận trưởng, mà là hai tên công nhân khuân vác vậy.

- Lão đệ, có một điều mà ta không nghĩ ra a.

Xếp chiếc ghế da của Tiêu Hoằng vào đúng chỗ, Phất Lạc rốt cục lên tiếng hỏi.

- Phất lão ca, chuyện gì vậy?

Tiêu Hoằng lau lau vài công cụ, thuận miệng hỏi.

- Lúc trước ta quan sát một chút, ngươi có vẻ giống thủ hạ lưu tình với Hoắc Nhiên, ngươi có thể giết chết hắn, đúng không? Vì cái gì mà không làm vậy? Như vậy thì hoàn toàn có thể đánh bị thương nặng Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

Phất Lạc hỏi thử, bởi vì lúc trước Phất Lạc đã quan sát, Truy Liệp Giả Ma Văn của Tiêu Hoằng cũng không phải để ngồi không, nhưng tại sao lại dùng quyền đầu đây? Việc này rất không hợp lý a.

- Nguyên nhân chỉ có một, hắn là người của phe phái Cao Long Văn.

Tiêu Hoằng lạnh nhạt cười, đáp lại.

- Người của phe phái Cao Long Văn ư? Lời này có ý gì?

Phất Lạc không hiểu.

- Nói trắng ra, nếu Hoắc Nhiên vừa chết, Cao Long Văn chắc chắn sẽ bị Cao Long Đình và Dịch Phong Mạch lật đổ, hậu quả chính là, trong cuộc cạnh tranh chức Chuẩn thần phụ, Cao Long Đình đã trăm phần trăm thắng cuộc, cuộc cạnh tranh kịch liệt và đầy hao tổn giữa Cao Long Văn và Cao Long Đình sẽ ngừng lại, khiến cho toàn bộ lực chú ý của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc sẽ hướng về Thiên Tế Tinh, mà trọng yếu hơn là, về mặt lựa chọn đối thủ, ta càng thích tên Cao Long Văn có vẻ bình thường kia hơn, chứ không phải là tên Cao Long Đình cấp tiến kia, cho nên ta không giết Hoắc Nhiên, để cho bọn chúng tiếp tục tranh đấu, Hoắc Nhiên kia là chủ soái, kỳ thật cũng là người dùng để kìm chế Dịch Phong Mạch.

Tiêu Hoằng nói rõ nguyên nhân.

Nghe vậy, toàn thân Phất Lạc hơi cứng lại, hắn vạn lần không ngờ đến, dưới tình hình chiến đấu kịch liệt kia, mà Tiêu Hoằng vẫn còn có thể nghĩ được vậy, ánh mắt của hắn cũng nhìn ra quá xa đi.

- Còn có một điều nữa, đó chính là Hoắc Nhiên vừa chết, Dịch Phong Mạch chắc chắn sẽ khống chế tất cả quân đội của Sùng Cao Châu, nóng lòng biểu hiện bản thân, nhất định phát động tấn công liên tiếp với Thiên Tế Tinh, mà hiện tại điều chúng ta cần chính là phát triển, kỳ thật ở trong mắt ta, Hoắc Nhiên và Dịch Phong Mạch đều không đáng coi trọng, nói tóm lại, ngươi phải tin tưởng ta, làm như vậy thì chỗ tốt của chúng ta sẽ càng nhiều hơn. Tiêu Hoằng đặt một cái khay thủy tinh lên trên bàn gỗ, nói tiếp.

Cạch... Cạch... Cạch...

Ngay khi Tiêu Hoằng và Phất Lạc đang bàn luận, vài tiếng đập của nhẹ bỗng nhiên truyền đến, sau đó Hạ An Kỳ đã dẫn theo một nam nhân đeo kính mắt, vẻ mặt có chút chất phác đi tới, sau lưng còn đeo hai cái bao lớn.

- Quận trưởng đại nhân, những thứ ngài cần đã thu thập đủ!

Hạ An Kỳ nhu thuận nói với Tiêu Hoằng, sau đó nhìn nam nhân đeo kính mắt kia, bày ra một bộ dáng cao ngạo, nói:

- Đi vào.

- Úc.

Nam nhân đeo kính này cũng có vẻ phi thường thành thật, cung kính đặt đồ vật bên cạnh Tiêu Hoằng, thấy Tiêu Hoằng không có phân phó gì khác, liền cùng Hạ An Kỳ thức thời đi ra ngoài.

- Ngươi muốn làm gì vậy?

Thấy Tiêu Hoằng lấy hai con thằn lằn nhỏ còn sống ra, Phất Lạc kinh ngạc hỏi, nuôi sủng vật hay sao?

- Giúp đồng đội của chúng ta phục hồi như cũ, khi trước ta đã đáp ứng bọn họ rồi.

Tiêu Hoằng bình thản đáp.

- Phục hồi như cũ? Ngươi không phải đang nói đùa đấy chứ?

Phất Lạc ít nhiều có chút không thể tin nổi.

- Ta chưa bao giờ thích nói đùa.

Tiêu Hoằng tùy ý nói, sau đó đeo Ma Văn kính mắt lên, từ từ lấy ra tế bào tái sinh tử đuôi của thằn lằn, sau đó tiến hành cải tạo gien đối với tế bào, cuối cũng là bắt đầu bồi dưỡng trong ống nghiệm.

Sau đó, Tiêu Hoằng liền bắt đầu từ từ xử lý tài liệu, đồng thời lấy ra Cấp Hồn Điêu văn đao, bắt đầu nhanh chóng chế tạo Dược Văn phân liệt và Ma Văn kích hoạt cơ nhân.

Toàn thân hắn đã tiến vào trạng thái vong ngã trong nháy mắt, trên thực tế trải qua thời gian dài cân nhấc như vậy, đối với Dược Văn phân liệt, Tiêu Hoằng đã có thể sử dụng kỹ thuật Để văn tám hướng dùng để thay thế kỹ thuật văn trong văn, kể từ đó, hiệu suất chế tạo sẽ được đề cao rất nhiều.

Phất Lạc ở một bên thì ngây ngốc đứng, ít nhiều cũng cảm thấy có chút nhàm chán, lập tức liền chuẩn bị xoay người rời đi làm chuyện của mình.

- Phất lão ca, trước khi đi thì phiền toái ngươi giúp ta gọi Chế văn sư đã khôi phục trong đội quân tù nhân tới đây.

Tiêu Hoằng không nhìn Phất Lạc, cảm thấy Phất Lạc sắp đi, hắn liền bình thản nói.

- Không thành vấn đề.

Phất Lạc đáp lại một tiếng, rồi đi ra ngoài.

Đảo mắt thì sáu tiếng đã trôi qua, khi vào ban đêm, bầu trời không có ánh sao đã hoàn toàn ảm đạm lại, trong phòng ngủ của Tiêu Hoằng, hai gã Chế văn sư trong đội quân tù nhân đã an vị trên tấm ván gỗ, sửa sang lại tài liệu, chế tạo Ma Văn dịch, hoặc là mài Tái thạch.

Tiêu Hoằng ngồi trước bàn gỗ thì vẫn đang điên cuồng chế tạo Ma Văn, ước chừng trải qua sáu tiếng thời gian, bên cạnh Tiêu Hoằng đã có thêm hai mươi cái Ma Văn, trong đó mười cái là Dược Văn phân liệt, mười cái khác là Ma Văn kích hoạt cơ nhân.

Dựa theo đạo lý mà nói, những thứ này đã đủ rồi, nhưng mà Tiêu Hoằng cảm thấy vẫn còn chưa đủ, vẫn đang điên cuồng chế tạo.

Hai gã Chế văn sư vừa mới khỏi vết thương, không có Tiêu Hoằng phân phó, cũng không dám ngừng lại, chỉ có thể ra sức đuổi kịp tiết tấu của Tiêu Hoằng.

Hiện giờ tốc độ chế văn của Tiêu Hoằng là cực nhanh, hơi ngừng lại một hơi, thì Tiêu Hoằng đã chế tạo xong Ma Văn, đang chờ đợi bọn họ, loại cảm giác này làm cho bọn họ cực kỳ xấu hổ.

Cứ như vậy, một ngày thời gian vội vàng trôi qua, khi tới tám giờ sáng, Tiêu Hoằng vừa mới ngủ vài giờ trên bàn gỗ, lúc này đã mờ hai mắt ra, hơi hoạt động thân thể một chút, sau đó bắt đầu sửa sang lại Ma Văn trên mặt bàn, cùng với các ống nghiệm.

Hiện giờ trên mặt bàn, các thể loại Ma Văn con đang vương vãi, ngoài ba mươi cái Dược Văn phân liệt và Ma Ván kích hoạt cơ nhân ra, thi còn có một bộ Ma Văn thúc đẩy, cùng nhất một bó lớn các tuyến truyền dẫn Ngự lực.

Đặt ống nghiệm cùng Dược Văn phán liệt. Ma Văn kích hoạt cơ nhân vào trong hộp gỗ, Tiêu Hoằng liền trực tiếp giao cho một gã Chế văn sư, sau đó sửa sang lại Băng Tín Ngưỡng bên hông, lập tức mang theo hai gã Chế văn sư đi ra tòa lầu của Lý Hải Quận, bởi vì không có ánh mặt trời, hơn nữa còn có các cơn gió biển thổi vào, nên Thiên Tế Tinh vào cuối mùa hạ này đã bắt đầu có chút lạnh lẽo.

Mà Tiêu Hoằng đã dứt khoát khoác bộ áo choàng màu đen bằng da linh thú do Lạc Lý Tư đưa cho hắn lên người, sau đó lấy ra Ma Văn thông tin chuyên dụng của Quận trưởng, phân phó Trần Tước để hắn chuẩn bị một chút, chủ yếu là bổ sung dinh dưỡng cho các thành viên đội quân tù nhân gần như tàn phế kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play