Những người khác thấy Tiêu Hoằng như thế cũng ít nhiều có chút nghi hoặc, nhưng cũng không ngăn cản, mà trực tiếp đi theo phía sau Tiêu Hoằng.

Cũng không biết trải qua bao lâu. Khi mọi người tới dưới chân Táng Hồn Sơn, Tiêu Hoằng mới hơi quay đầu, vẻ mặt bình thản hỏi Lạc Lý Tư:

- Có thể cho ta một chỗ ở trong nay được không?

- Cái này... Có thể!

Lạc Lý Tư do dự một chút, cuối cùng vẫn đáp ứng, điều này cũng không có gì đáng trách cả, dù sao nơi này cũng được cho là Thánh địa của người Lạc Đan Luân.

- Đa tạ.

Tiêu Hoằng hơi cúi người trước Lạc Lý Tư, ngay sau đó liền trực tiếp lấy từ trong khe nứt không gian ra hai thứ, tro cốt của Đại trưởng giả, cùng với bốn cây Thường thanh tùng kia.

Nhìn thấy hai thứ này xuất hiện trong tay Tiêu Hoằng, Lạc Lý Tư, cùng tất cả Tống Táng kỵ sĩ đoàn nhân đều lâm vào sửng sốt, khi nãy bọn họ còn nghi hoặc, Tiêu Hoằng muốn một vị trí trong này để làm gì, để cho bản thân mình hay sao? Hiện tại dường như đã hiểu được.

Nhất là nhìn thấy bốn cây Thường thanh tùng kia, bọn họ lại bừng tỉnh đại ngộ, bởi vì Thường Thanh Đằng là một loại cây vừa không quý báu, cũng không đẹp đẽ gì, trong Tống Táng kỵ sĩ đoàn chỉ có một người yêu tha thiết nó, đó chính là thích khách Nặc Lôi Tư, một thành viên của Tống Táng kỵ sĩ đoàn.

Thấy vậy, Lạc Lý Tư cùng với tất cả thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, trong ánh mắt đều toát ra một vẻ đau thương.

Một màn như vậy đã nói rõ, Nặc Lôi Tư cũng ra đi rồi.

Tiêu Hoằng không bận tâm tới ánh mắt của mọi người, mà sử dụng Hàn băng vạn năm, đào ra một hố đất trên triền núi này, sau đó nhíu mày, hai mắt ửng đỏ, thật cẩn thận đặt bình tro cốt của Đại trưởng giả vào trong hố đất, vùi lại, sau đó Tiêu Hoằng lại dùng Hàn băng vạn năm màu máu, chế tạo ra một tấm mộ bia, cũng viết hai hàng chữ trên bề mặt: Ân sư Nặc Lôi Tư chi mộ. Thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, thuộc hạ trung thành của Cáp Thụy Sâm.

Rầm!

Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền cắm hàn băng mộ bia này trước nấm mộ của Nặc Lôi Tư, sau đó hai gối từ từ quỳ xuống trước mộ của Nặc Lôi Tư.

- Sư phụ, Tiêu Hoằng ta tuy rằng trải qua ngàn vạn khó khăn nguy hiểm, nhưng Tiêu Hoằng ta vẫn thực hiện hứa hẹn khi trước, cùng với lời dặn của ngài. An táng tro cốt của ngài trong gia viên của ngài, nếu ngài ở dưới suối vàng có biết, thì có thể an tâm rồi.

Tiêu Hoằng thì thào tự nói, sau đó quỳ rạp xuống, tế bái.

Đồng thời, vào lúc này, một giọt nước mắt cũng từ trong của hốc mắt Tiêu Hoằng rơi xuống trên mặt đất, mà một giọt nước mắt này dường như cũng bao gồm tất cả gian khổ của Tiêu Hoằng, từ tinh cầu màu vàng đất tới Thiên Tế Tinh. Trong đoạn đường này, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu nhấp nhô, bao nhiêu lần cửu tử nhất sinh, dường như chỉ có một mình Tiêu Hoằng mới hiểu rõ được.

Mà bất kể có bao nhiêu gian nan, thì Tiêu Hoằng rốt cục cũng đi tới nơi này, nơi này là nơi thuộc về hắn, làm cho Đại trưởng giả được về lại cội nguồn, đây cũng là điều duy nhất mà Tiêu Hoằng có thể làm để an úi Đại trưởng giả.

Về phần thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, nhìn thấy cảnh này, vẻ cao ngạo khi trước cũng đã nhạt đi, sau đó Lạc Lý Tư, Thái Tư, cùng với tất cả thành viên khoẻ mạnh của Tống Táng kỵ sĩ đoàn đều quỳ một gối xuống đất, đồng thời hơi hơi gục đầu, trầm mặc bi ai.

Giờ khắc này, không khí dường như trở nên trầm trọng hơn, trong lòng Tống Táng kỵ sĩ đoàn, dường như đã có một nhận thức mới về Tiêu Hoằng, tối thiểu thì Đại trưởng giả cũng đã chấp nhận hắn, tối thiểu thì Tiêu Hoằng cũng coi như hạng người trọng tình trọng nghĩa.

Điều này cũng làm cho bọn họ hơi chút an tâm.

Lễ tang đơn giản chấm dứt, Tiêu Hoằng liền đặt cây Thường thanh tùng, loại cây Thường thanh tùng này có khả năng chịu rét cực cao, thật cẩn thận trồng trước mộ của Đại trưởng giả.

Ít nhất đối với Tiêu Hoằng mà nói, hắn rốt cục đã hoàn thành một lời hứa với Đại trưởng giả.

- Hiện tại, nên cấp cho Tiêu Hoằng một chức vụ rồi phải không?

Đợi mọi người chậm rãi đứng dậy, Lạc Lý Tư lại lần nữa đề nghị.

Vấn đề này lại làm khó mọi người, đối với Tiêu Hoằng, gần như không có người nào nguyện ý tiếp nhận, nguyên nhân chủ yếu chính là, thân phận của Tiêu Hoằng rất đặc thù.

Nếu trực tiếp để cho Tiêu Hoằng tiếp quản một quận, thì thật sự rất mạo hiểm, dù sao bọn họ cũng không phải rất hiểu biết về Tiêu Hoằng, năng lực của hắn là bao nhiêu? Không có mấy người biết tới.

Hiện tại Thiên Tế Tinh đang ở trong thời khắc nguy nan nhất, cho dù Tiêu Hoằng tài hoa hơn người, thì cũng không quen thuộc nơi đây, cần một thời gian để thích ứng, rất có thể sẽ tạo thành tai nạn không thể vãn hồi được.

Nhưng nếu đặt Tiêu Hoằng trong một vùng an toàn, vậy thì Tiêu Hoằng làm sao có thể lịch lãm được? Dù sao thì hy vọng của Tiêu Hoằng cũng không phải là trở thành một cái “bình hoa”.

- Nếu không, để cho Tiêu Hoằng đến Lập Đốn Quận đi, tạm thời đảm nhiệm phó chức!

Thái Tư nghiêm túc nói.

- Đường đường là kế thừa giả của Cáp Thụy Sâm, đảm nhiệm phó chức ư? Có chút quá coi thường Tiêu Hoằng rồi đấy!

Phất Lạc lạnh lùng nói, kỳ thật phản ứng này của thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn cũng không có gì đáng trách cả, nhưng điều khiến cho Phất Lạc tức giận là, những người này đã quá coi thường Tiêu Hoằng rồi.

Chẳng lẽ chỉ là bởi vì tháo xuống di vật của Cáp Thụy Sâm, thì sẽ có thể coi thường Tiêu Hoằng hay sao?

- Vậy thì Phất Lạc có ý kiến gì không?

Lạc Lý Tư hỏi.

- Cơ Ma, ngươi tuổi tác đã cao, chúng ta đều biết, hơn nữa trước đây ta chính là Quận trưởng của Lý Hải Quận, không biết ngươi có thể trả lại chức vị của ta cho ta hay không?

Phất Lạc nhìn thẳng về phía Cơ Ma, gằn từng chữ.

- Đây là điều tất nhiên.

Cơ Ma không chút do dự nói, trên thực tế hắn đảm nhiệm Quận trưởng của Lý Hải Quận, cũng thật sự là bất đắc dĩ, hiện tại vừa đúng lúc rũ áo ra đi.

- Tốt lắm, như vậy hiện tại ta sẽ giao chức Quận trưởng của Lý Hài Quận cho Tiêu Hoằng, ta tin tưởng Tiêu Hoằng sẽ làm cho Lý Hải Quận vốn yếu nhất này, trong một khoảng thời gian ngắn, biến thành mạnh nhất.

Phất Lạc kiên quyết nói.

Lạc Lý Tư nghe vậy, hơi gật gật đầu, Lý Hải Quận gần như được cho là một quận duy nhất không có chiến sự tại Thiên Tế Tinh, để cho Tiêu Hoằng tới đó nhậm chức, tất nhiên là tốt nhất.

Chỉ là các thành viên khác của Tống Táng kỵ sĩ đoàn, đối với câu nói khảng khái này của Phất Lạc thì lại không quá quan tâm, nói rằng Tiêu Hoằng có năng lực làm cho Lý Hải Quận trở nên cường đại, được rồi, bọn họ miễn cưỡng tin tưởng, nhưng là trong khoảng thời gian ngắn biến thành cường đại ư? Đang đùa hay sao?

Nên biết rằng, hiện tại toàn bộ Thiên Tế Tinh tràn ngập nguy cơ, nhu thế nào mà biến thành cường đại được? Có thể biến ra lương thực hay sao? Đúng là có chút vô nghĩa!

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng Tống Táng kỵ sĩ đoàn, cũng không có ý coi rẻ Tiêu Hoằng, chỉ là cảm thấy Phất Lạc hơi quá khoác lác mà thôi.

- Nếu không có người nào phản đối, như vậy từ hôm nay trở đi, Quận trưởng của Lý Hải Quận sẽ do Tiêu Hoằng đảm nhiệm, Phất Lạc đảm nhiệm phó Quận trưởng.

Lạc Lý Tư kiên quyết nói.

Theo Lạc Lý Tư thấy, thì đây cũng là cách giải quyết tốt nhất, vừa không làm cho Tiêu Hoằng chịu ủy khuất, lại không đến mức ảnh hưởng tới mạch máu của cả Thiên Tế Tinh.

Trái lại, Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều tò vẻ đối với việc Tống Táng kỵ sĩ đoàn không tín nhiệm mình, hắn chỉ dùng ánh mắt bình thản, nhìn qua đám lão già này, sau đó vô cùng thoải mái, đeo vỏ kiếm của Băng Tín Ngưỡng lên trên hông.

Sau đó, mọi người cũng không ở lại nơi này quá lâu, đoàn người liền chậm rãi đi về phía Đại Vệ Vương Thính.

Ven đường, thái độ của Tống Táng kỵ sĩ đoàn đối với Tiêu Hoằng cũng không giống nhau, có kẻ tràn đầy chờ mong, cũng có người tràn ngập nghi ngờ, nói tóm lại, thái độ của Tống Táng kỵ sĩ đoàn đối với Tiêu Hoằng là hoàn toàn bất đồng.

Duy nhất chỉ có Lạc Lý Tư, thì có thể nói là kiên định đứng bên Tiêu Hoằng, đây có lẽ cũng là một loại biểu hiện cho sự cố chấp của Lạc Lý Tư.

Ngược lại, vào lúc này thì Tiêu Hoằng có vẻ càng thêm trầm tĩnh hơn, tất cả những thứ trước mắt đều nằm trong dự kiến của Tiêu Hoằng, nếu mà Tống Táng kỵ sĩ đoàn nhìn thấy mình là kế thừa giả của Cáp Thụy Sâm, mà đã trực tiếp quỳ bái, vậy thì mới là kẻ ngu xuẩn.

Người Lạc Đan Luân cũng không phải là đám người Cao Tương ngu xuẩn, trong đầu bị tẩy não, chỉ còn lại chút mỡ kia, bọn họ có thể tự do dùng lý trí để đánh giá, có cái nhìn của riêng mình.

Hiện tại điều Tiêu Hoằng cần phải làm, chính là đi chứng minh bản thân, làm cho những người này tin phục.

Quay về trong Đại Vệ Vương Thính, các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn khác cũng không nói gì nhiều, lần lượt rời đi, dù sao những người này cũng không phải là kẻ bất tài, bọn họ còn có rất nhiều việc phải làm, nhất là những người phải quản lý các quận khác, thì lại không thể lơ là được.

Trong nháy mắt, bên trong phòng chỉ còn lại Tiêu Hoằng, Phất Lạc cùng với bảy thành viên của đội quân tù nhân, ngoài ra, còn có Lạc Lý Tư nữa.

- Tiêu Hoằng, đối với thái độ của vài lão già kia, ngươi cũng không nên để trong lòng, cứ dựa theo ý tưởng của ngươi mà đi làm là được, ta tin tưởng ngươi, Lý Hải Quận dưới sự quản lý của ngươi sẽ thoát khỏi khốn cảnh.

Lạc Lý Tư tốt bụng nói, sau đó liền lấy ra một chiế áo choàng màu đen bằng da linh thú của mình, đặt lên trên tay Tiêu Hoằng, ngoài ra, còn có một bộ khải giáp bằng da màu màu xanh thẫm.

- Nơi này đã tới mùa thu, mùa đông rất nhanh sẽ tới gần, bởi vì không có ánh mặt trời, không lâu sau thời tiết sẽ trở nên rét lạnh, những thứ này thì ngươi cầm lấy dùng đi.

Lạc Lý Tư nói tiếp, cũng mang bộ dáng hiền lành của một trưởng bối.

- Đa tạ Lạc Lý Tư bệ hạ, ta sẽ dùng hết khả năng của mình!

Tiêu Hoằng bình thản đáp, trong lòng cũng tràn ngập cảm kích đối với tình cảm của Lạc Lý Tư.

Sau đó, Lạc Lý Tư dặn dò vài câu với Tiêu Hoằng, rồi để cho bọn họ rời khỏi Đại Vệ Vương Thính.

- Tiêu Hoằng, hiện tại ngươi có tính toán gì không?

Đi ra Đại Vệ Vương Thính, Phất Lạc cẩn thận hỏi.

- Trước hết nói cho ta một chút về tình huống cơ bản của Lý Hải Quận lúc này đi!

Tiêu Hoằng nhìn bốn phía vương điện một cái, phong cảnh tại đây rất cao quý và thoải mái, sau đó hắn mới thấp giọng nói.

- Đơn thuần từ sức chiến đấu mà nói, thì Lý Hải Quận là yếu nhất, hơn nữa cũng không phải chỉ yếu một chút mà thôi, binh sĩ chỉ có 5 vạn người, điều này cũng không có gì là kỳ quái cả, dù sao thì biên giới của Lý Hải Quận chủ yếu là Lý Tư Giai Nội Hải, không có chiến sự, binh đoàn chủ lực vốn có của Lý Hải Quận thì cũng đã trực tiếp bị kéo vào Lập Đốn Quận và các quận khác rồi, ngược lại dân cư cua Lý Hải Quận lại là nhiều nhất, đại khái có 700 vạn người, tuy nhiên, đều là nữ nhân, người già và trẻ con là chú yếu, đây cũng liên quan tới việc Lý Hải Quận tương đối an bình.

Phất Lạc giới thiệu đại khái, sau đó liền mở ra khe nứt không gian.

Đối với điều này, Tiêu Hoằng cũng không nói thêm gì, chỉ là trong lòng đã hiểu được một chút, hắn liền trực tiếp xuyên qua khe nút không gian, đoàn người đi vào trong Phí cổ Thành của Lý Hải Quận, nơi này chính là do thành của Lý Hải Quận.

Toàn bộ Phí cổ Thành, tuy rằng không phồn hoa như Tử La Lan Thành, nhưng cũng là tương đối đồ sộ và sạch sẽ, vẫn là kiến trúc bằng đá, đường phố rất sạch sẽ, bởi vì dân cư của Lý Hải Quận đông đúc, bởi vậy số người trên đường phố cũng không ít, tuy nhiên mỗi người đều có vẻ vô cùng trầm tĩnh, làm cho người ta có cảm giác trầm trọng, điều này cũng không có gì là đáng trách cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play