Lúc này ở trong phòng họp trung tâm Sở thực nghiệm linh hồn, không khí nhưng vốn không có sức sống hữu lực như tin báo.
Giờ phút này Cố Luân đang cúi đầu, đứng ở trước chủ tọa đón nhận Hàn Sinh không ngừng đốc thúc, răn dạy. Dù sao tính gộp lại, lần này trại tập trung Tín Nghĩa bạo loạn, chẳng những kết quả làm cho trại tập trung Tín Nghĩa hoàn toàn bị cháy sạch, còn đưa tới gần 2 vạn binh sĩ Cao Tương bỏ mình, đây tuyệt đối không phải một con số nhỏ.
- Nói tóm lại, ngươi nhất định phải trong vòng ba ngày, đánh chết sạch sẽ tất cả tù nhân, để ổn định tình thế lại! Nếu không ngươi cứ việc nhường chức vị của ngươi lại rồi về đi!
Hàn Sinh quát với vẻ mặt xanh mét, nên biết rằng nếu chuyện này truyền tới Thánh Tử Thành, Hàn Sinh cũng rất khó toàn thân trở ra.
Nhất là không thể khống chế được, như vậy hậu quả sẽ trở nên càng thêm tồi tệ.
Hiện tại Hàn Sinh chỉ có thể chờ đợi sao cho hết thảy giai đoạn sự tình trước mắt, khống chế lại trong phạm vi nhỏ nhất.
- Thuộc hạ hiểu rõ!
Cố Luân mặt âm trầm đáp lại, tiếp theo liền thật cẩn thận cắt liên lạc, đồng thời chuyển ánh mắt nhìn ngay Dịch Tư Nam.
- Nhìn lại xem đi, đây đều do ngươi quản lý không tốt, dẫn tới hậu quả hiện giờ!
Cố Luân nói với Dịch Tư Nam, sắc mặt cũng khó coi đến cực điểm. Hiện tại Cố Luân thật sự có một loại kích động, chính là bắt lại toàn bộ tù nhân, sau đó từng tên từng tên băm thành mảnh nhỏ nuôi chó.
- Thuộc hạ biết sai, sau này nhất định sẽ quản lý nghiêm khắc!
Dịch Tư Nam cũng khó mà nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu nhận sai. Kỳ thật ở trong lòng Dịch Tư Nam xem ra, tất cả lỗi lầm đều là do Ngô Quý Kỳ tạo thành, nhưng hiện tại Ngô Quý Kỳ đã mất mạng, hắn chỉ có thể thay Ngô Quý Kỳ nhận chịu nỗi oan này.
Đồng thời Dịch Tư Nam còn nhìn xem báo cáo đuổi giết đặt trên cái bàn bên cạnh, tổng cộng đánh chết hơn 6000 tù nhân, còn có hơn 3300 tên đang ở đâu không rõ.
Nếu thả ra toàn bộ số 3300 tù nhân này, đối với Tự Cường Châu trước nay quản lý khống chế nghiêm khắc mà nói, vẫn là chuyện không thể dễ dàng tha thứ. Huống chi, ở bên trong Tự Cường Châu, bản thân đã rải rác một ít thể lực tuôn vào. Tuy rằng nhân số không nhiều lắm, nhưng cũng làm hắn vô cùng đau đầu.
Trước kia Dịch Tư Nam còn từng chế giễu các trại tập trung khác quản lý lơi lỏng, nhưng hiện tại thì sao? Ở dưới quản lý của hắn, toàn bộ trại tập trung Tín Nghĩa cũng không còn. Dựa theo con số trước mắt này, trực tiếp để cho tù nhân chạy thoát tới 3300 tên, thật sự là chê cười người lại không bằng người mà.
- Nói tóm lại, lần này phải tận dụng hết khả năng đuổi tận giết tuyệt tất cả tù nhân chạy trốn. Đồng thời cắt nối biên tập hình ảnh giết hại trở thành hình tượng, để cho tù nhân của các trại tập trung khác đều biết: Ý đồ chạy trốn của chúng là không có khả năng có kết cục tốt!
Cố Luân nói tiếp, trải mặt đã tràn ngập sát khí.
Mà Bái Áo Thị ở cách Tín Nghĩa Thị hơn 2000 cây số, Hàn Sinh đang đi tới đi lui trong văn phòng, đồng thời lúc nào cũng luôn chăm chú theo dõi tin tức Tín Nghĩa đuổi giết tù nhân.
Chỉ có điều, theo thời gian trôi qua, tần suất tù nhân bị đánh chết càng ngày càng ít. Điều này đối với Hàn Sinh mà nói tuyệt đối không phải là tin tốt gì.
Thời gian tới nửa đêm, lại nhìn trại tập trung Tín Nghĩa đổ nát, hoặc nhiều hoặc ít có vẻ yên tĩnh. Hầu hết Ma Văn phi cơ trực thăng lấy Tín Nghĩa Thị làm bán kính, lùng sục khắp bốn phương tám hướng.
Tổng số binh sĩ Cao Tương còn lại ở Tín Nghĩa Thị, đã không đủ 3 vạn quân, trong đó 2 vạn lưu lại Tín Nghĩa Thị, mặt khác 1 vạn quân thì hộ vệ ở phụ cận Sở thực nghiệm linh hồn.
Tuy nhiên, cường độ hộ vệ cũng không cao, nguyên nhân chính là ai có thể nghĩ tới: Tù nhân đối mặt với đuổi giết lại chủ động “chui đầu vô lưới”.
Bởi vì hai công xưởng lớn ở Tín Nghĩa Thị toàn bộ đình chỉ hoạt động, bởi vậy, bầu trời đêm Tín Nghĩa Thị đều nhìn thấy hình ảnh đầy sao, ánh trăng, phản xạ rực rỡ ở trên tuyết đọng, nên bốn phía cũng không tối lắm.
Ngay thời điểm binh sĩ Cao Tương lơ là đi tuần tra, ở mặt phía tây Tín Nghĩa Thị, trên một ngọn đôi cao chừng trăm thước, Tiêu Hoằng cưỡi Thiết cước mã nhẹ nhàng xuất hiện trên đỉnh đôi, phía sau là Ốc Sư, Thiết Nam, cùng với đội quân tù nhân cũng ở lưng núi bày ra hình chữ “nhất”.
[ truyen cua tui Ⅱ Net ]
Đội quân tù nhân hơn 500 người, giờ khắc này giống như hơn 500 kỵ sĩ, ánh mắt lạnh như băng, quan sát Tín Nghĩa Thị ở dưới chân núi, địa phương này là nơi từng mang tới cho bọn họ vô tận tai họa.
- Nhớ kỹ, lần này trừ giết hại, còn phải đoạt lấy, nhìn thấy hai nơi nhà xưởng kia không? Bên trong hẳn là có rất nhiều Tái thạch cùng với tài liệu tinh luyện tốt. Giết sạch công nhân trong công xưởng, chọn lấy tài liệu khan hiểm!
Tiêu Hoằng phân phó trước.
- Hiểu rõ!
Thiết Nam đáp lại.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền khởi động Hàn Võ cùng với các Chiến Văn khác, đồng thời chậm rãi nâng lên cánh tay phải trông giống như ngọn lửa đang thiêu đốt, tiếp theo chỉ xuống hướng Tín Nghĩa Thị làm một cái thể chém tay ra hiệu!
Động tác như vậy, rốt cuộc tiêu biểu cho cái gì không cần nói cũng biết, chính là một lần nữa tiến hành công kích mang tính hủy diệt đối với trại tập trung Tín Nghĩa, triển khai ý nghĩa báo thù chân chính!
Theo Tiêu Hoằng bày ra động tác này, lập tức hơn năm trăm tù nhân, đều khởi động Chiến Văn, trên mặt ai nấy đều lộ đầy sát khí, tiếp theo liền cưỡi Thiết cước mã dưới dẫn dắt của Tiêu Hoằng, rất nhanh từ trên sườn đôi vọt xuống, xung phong thẳng đến trại tập trung Tín Nghĩa sụp đổ vô cùng điêu tàn kia.
Bên trong trầm tĩnh, mang theo một cổ sát khí!
Cùng lúc đó, tuy rằng là đêm khuya nhưng đám người Cố Luân cùng với Dịch Tư Nam, như trước không có nghỉ ngơi, mà đang ăn bừa ăn khuya, đồng thời lúc nào cũng chăm chú theo dõi tin tức Ma Văn phi cơ trực thăng báo về.
Trong ba giờ sau này chỉ đánh chết năm tên tù nhân, đây quả là một con số vô cùng mỉa mai. Nên biết rằng, Cố Luân chính là phái ra ước chừng bốn vạn binh sĩ Cao Tương.
- Thật là một đám đần độn, còn có đám tù nhân chết tiệt kia, đừng để ta gặp phải bọn chúng, nếu không, ta nhất định phải chém chúng làm vạn khúc!
Cố Luân ngồi trên ghế nhìn tin tức vừa báo về, phẫn nộ nói sắc mặt lạnh như băng, bên trong hai mắt toát ra vô tận sát ý.
Dịch Tư Nam ngồi một bên cũng vẻ mặt đầy phẫn hận, trong lòng đối với tù nhân chạy trốn, cùng với tù nhân khu nhà giam chữ Giáp, tràn ngập vô tận hận ý. Tay nắm chiếc đũa đã nắm chặt thành quyền, trong lòng thầm thề, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt đám tù nhân này, không chết không ngừng!
Càng làm cho Dịch Tư Nam cảm thấy vô cùng phẫn hận chính là Dịch Văn Hâm đứa con lớn nhất của hắn tinh thần đã hoàn toàn hỏng mất, bắt đầu bị tác dụng của chất dịch rửa sạch linh hồn, biến thành ngu ngốc hoàn toàn mất đi ý thức của mình.
Nhưng mà, ngay lúc Cố Luân, Dịch Tư Nam cùng với Lý Triệu Cương ở trong phòng họp trung tâm hưởng dụng bữa ăn khuya, bỗng nhiên nghe từ trại tập trung Tín Nghĩa sụp nát kia, lại lần nữa truyền đến tiếng báo động chói tai.
Từng luồng sáng đỏ không ngừng quét qua lại ở ngoài vách tường.
Nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Cố Luân đang tràn ngập phẫn hận không kìm được sửng sốt ngây người, hắn có điều không nghĩ tới thời điểm này: Như thế nào còn có thể có tiếng còi báo động.
Dịch Tư Nam cũng như thế, trong tay chiếc đũa trực tiếp treo lơ lửng trước miệng, cả người lập tức như phát mộng, mà cảm giác đầu tiên của hắn là: Có phải tín hiệu phát sai lầm rồi hay không?
Vốn tâm tình Cố Luân cũng đang xuống thấp tới cực điểm, giờ phút này liền chụp lấy Ma Văn thông tin, trực tiếp phát ra lời kêu gọi lính gác.
- Đồ khốn! Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Nếu không có chuyện gì trọng đại, tắt đi tiếng báo động chết tiệt kia cho ta!
Cố Luân gần như đang dùng một loại giọng điệu thất thố khiển trách lính gác.
- Báo cáo Tướng quân! Có tình huống, ở hướng tây bộ Tín Nghĩa Thị vừa mới Phát hiện...
Không đợi lính gác báo cáo xong, Cố Luân liền có thể thông qua màn hình nhỏ nhìn thấy rõ ràng, một cái bóng trắng cầm một thanh đoản đao kỳ dị, trực tiếp xẹt qua bên cạnh tên lính gác.
Lại nhìn tên lính gác này, tiếng báo cáo ngừng bặt, hai mắt cứng đờ tại đương trường, ngay sau đó chỉ thấy trên cổ hắn đã xuất hiện một đường máu, rồi cái đầu hắn cứ như vậy từng chút từng chút rớt ra rơi xuống trên mặt đất, tiếp theo thông tin hoàn toàn gián đoạn.
- Này...
Dịch Tư Nam đứng một bên theo dõi, nhìn thấy hình ảnh như thế, thân mình kìm lòng không được cứng đờ theo, bên trong hai mắt toát ra đầy vẻ kinh sợ. Tuy rằng hình ảnh chỉ lướt qua một chút như vậy, nhưng dường như cùng tỏ rõ sự cường hãn của đối thủ này, cùng với tí nghiêm trọng của tình thế.
Một lần nữa tiến hành tấn công trại tập trung Tín Nghĩa, lại là ai? Chẳng lẽ là tù nhân? Nhưng điều này sao có thể? Dịch Tư Nam dường như còn là lần đầu tiên nghe nói qua, tù nhân vượt ngục sau đó không điên cuồng chạy trối chết, mà còn chủ động quay lại tấn công ngục giam. Điều này vừa kỳ lạ vừa tàn bạo biết bao!
Phản ứng của Cố Luân ít nhiều có vẻ bình tĩnh hơn một chút, trong vẻ phẫn hận hiện lên một chút sắc bén, tiếp theo liền bật Ma Văn theo dõi ở trong góc bắt sóng hình ảnh trong trại tập trung Tín Nghĩa.
Nhưng mà, không xem không biết, khi Cố Luân, Dịch Tư Nam cùng với Lý Triệu Cương nhìn thấy hình ảnh trong màn hình, liền biến sắc, trong ánh mắt toát ra vẻ khó tin.
Chỉ thấy hình ảnh bên trong màn hình lại là một đám đông tù nhân thân mặc giáp da lông sói, tên đầu lĩnh như trước là mặc một thân áo trắng.
Cảnh tượng này bọn họ trước đó thật sự là rất quen mắt, đúng là đội quân tù nhân của khu nhà giam chữ Giáp!
- Này... Điều này sao có thể? Sau khi chạy thoát, còn quay trở lại?
Lý Triệu Cương nhìn thấy hình ảnh như vậy, không kìm được tâm thân vừa động, tình cảnh này hắn chưa từng thấy tận mắt.
- Như vậy càng tốt! Tự chui đầu vô lưới, đỡ công ta phải đi khắp nơi tìm chúng, xem ra bọn chúng đúng là không biết Cố Luân ta lợi hại!
Sau lúc thảng thốt ngắn ngủi, Cố Luân không kìm được phát ra thanh âm tàn nhẫn như thế, tiếp theo liền chậm rãi đứng lên phát ra mệnh lệnh liên tiếp.
Đầu tiên là lệnh cho 1 vạn binh sĩ Cao Tương trong trại tập trung Tín Nghĩa, tiến hành bao vây chặt chẽ hơn 500 tên tù nhân này, ngay sau đó, mệnh lệnh tiếp cho 2 vạn binh sĩ Cao Tương đang lục soát ở Tín Nghĩa Thị, tức khắc quay về, hình thành vòng vây thứ hai.
Hai lớp vòng vây, 3 vạn quân sĩ chất lượng cao, đánh chết hơn 500 tù nhân này. Ờ trong lòng Cố Luân xem ra, việc này không có lý do gì mà không thành công. Cho dù là 3 vạn tên binh sĩ này là tân binh, không sai biệt lắm binh sĩ Cao Tương cùng phải tiêu diệt sạch hơn 500 tên tù nhân kia.
Hơn nữa Cố Luân cũng biết, chỉ cần xử lý hoàn toàn hơn 500 tù nhân đoàn kết của khu nhà giam chữ Giáp này, thì tù nhân các khu giam giữ khác cùng coi như xong.
Theo Cố Luân ra lệnh một tiếng, binh sĩ canh giữ trong các góc ở trại tập trung Tín Nghĩa, đều tụ tập về hướng địa điểm chỉ định. Chỉ có điều, bởi vì quá mức đột ngột, hơn nữa là đêm khuya nên đại bộ phận binh sĩ Cao Tương đều là từ trong giấc ngủ mơ màng bị đánh thức, cộng thêm không khí rét lạnh, nên trạng thái của binh sĩ Cao Tương lúc này có thể nói là cực kỳ kém.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT