Giờ khắc này Hàn Võ dường như đã thực sự trở thành một bộ phận thân thể của Tiêu Hoằng, Hàn băng vạn năm trong tay không ngừng ở trong tay Tiêu Hoằng, biến hóa ra đủ loại hình dạng, khi thì là lưỡi dao sắc bén, khi thi lại là băng chùy thật lớn.
Một người xông vào trước nhất, tung hoành ngang dọc, còn phía sau chính là đội quân tù nhân thề sống chết đi theo Tiêu Hoằng.
Những nơi đi qua đều máu chảy thành sông, dòng suối nhô xung quanh thôn xóm đã hoàn toàn bị máu của binh sĩ Cao Tương nhuộm thành màu đỏ.
Giờ khắc này, nếu cẩn thận quan sát, có thể nhìn thấy rất rõ ràng cảnh tượng Tiêu Hoằng đánh chết binh sĩ Cao Tương trong thiên quân vạn mã, cùng hình ảnh Cáp Thụy Sâm vận dụng Hàn Võ mà khi trước Đại trưởng già cho Tiêu Hoằng xem, thì cực kỳ giống nhau, ngay cả cử chỉ động tác thì cũng phi thường giống.
Chỉ là dưới cơn giận dữ, Tiêu Hoằng căn bản không ý thức được tất cả điều này mà thôi.
Trong cõi u minh, số mệnh dường như bắt đầu trùng hợp vào giờ khắc này.
Cao Tương quan chỉ huy Quý Bân dửng cuối đội ngũ, nhìn thấy Tiêu Hoằng cứ như vậy mà sinh sôi đánh ra một cái thông đạo từ trong hàng ngũ của binh sĩ Cao Tương, giết thẳng đến chỗ mình, bộ dáng vốn hùng hố đã không còn sót lại chút gì, biến thành vẻ khiếp sợ.
- Trời ơi, những kẻ này rốt cuộc là ai?
Quý Bân không kìm được thốt lên, bởi vì hắn cũng không phải là binh lính ở Trại tập trung Tín Nghĩa, bởi vậy căn bản biết rất ít về Khu nhà giam chữ Giáp, chỉ là nhận được mệnh lệnh của Cố Luân, đi đuổi giết tù nhân mà thôi.
Dựa theo suy nghĩ của Quý Bân, tù nhân làm gì có chút đáng sợ nào, đuổi theo đánh chết không phải là xong rồi hay sao? Nhưng vào giờ khắc này, hắn lại phát hiện ra, căn bản không phải như vậy, những tù nhân này có sức chiến đấu vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn.
Gần như chỉ trong nháy mắt, 500 binh sĩ Cao Tương đã bị mất mạng, lại thêm một nháy mắt nữa, 3000 người đã chỉ còn không đủ 1000.
Phốc, phốc!
Ngay khi Quý Bân cảm thấy kinh hãi, thì hai tên cảnh vệ binh Quý phía trước Bân đã trực tiếp bị ném tới, ngay sau đỏ, khuôn mặt hung tàn của Tiêu Hoằng đã xuất hiện trước mặt Quý Bân, sau đó không chút tạm dừng nào, giết thẳng về phíaQuý Bân.
Đối mặt với cảnh này, Quý Bân chỉ có Ngự Sư cấp bốn không kìm được về phía sau hai bước, vừa rồi Tiêu Hoằng đã làm những gì, hắn tự nhiên có thể thấy rất rõ. Đối mặt với Tiêu Hoằng tấn công, hắn theo bản năng khởi động phòng hộ thuẫn hình nửa tròn, ý muốn phòng ngự.
Ầm ầm!
Gần như ngay khi Quý Bân vừa mới mở lồng phòng hộ ra, nắợi tay được bao phù bởi Hàn băng vạn năm của Tiêu Hoằng đã trực tiếp đập nát nó, không đợi Quý Bân kịp phản ứng, ngón trỏ trái của Tiêu Hoằng đã trực tiếp chỉ vào trán của Quý Bân, trong nháy mắt, một luồng hồng quang đã trực tiếp xuyên thấu từ gáy của Quý Bân ra ngoài.
Ngay sau đó, tất cả động tác của Quý Bân đã ngừng lại, ánh mắt vốn con sợ hãi đã đọng lại, trớ nên có chút dại ra, sau đó trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tiêu Hoằng, vẫn không nhúc nhích, đắm chìm trong ảo giác đáng sợ.
- Phá hủy linh hồn? Ta cũng biết cách làm!
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng tự nói một tiếng, sau đó hơi xoay người, nhìn hình ảnh đội quân tù nhân giết chết binh sĩ Cao Tương, đồng thời vươn ngón cái, ngón trỏ cùng ngón út tay phải lên quá đầu, một thủ thế này ở trong quân đội là rất ít xuất hiện, tiền tuyến quan chỉ huy muốn dùng cũng phải nghĩ vô cùng cẩn thận, nó đại biểu cho ý nghĩa hung tàn nhất, đó chính là không tiếp thụ bất kỳ phương thức đầu hàng nào, đồ sát!
Sau khi Tiêu Hoằng bày ra thủ thế này, đội quân tù nhân vốn đã nghẹn một hơi trong lòng, lúc này coi như bắt đầu đại khai sát giới!
Trong khoảnh khắc, tiếng kêu thảm thiết của binh sĩ Cao Tương bắt đầu vang lên không dứt bên tai, huyết nhục bắn ra tung tóe.
Đại khái chỉ sau 3 phút ngắn ngủn, tất cả binh sĩ Cao Tương đã giống như một cánh đồng lúa bị bắt tận gốc, la liệt ngã xuống, tiên huyết ào ào chảy vào con suối bên cạnh, tuyết đọng hai sườn con suối đã biến thành màu đỏ, sau đỏ từ từ hòa tan, chảy về phía xa.
Chỉ có đội quân tù nhân kia vẫn đứng sừng sững không ngã, trên người dính đầy vết máu, tuy nhiên, giờ khắc này bọn họ dường như đã quen với mùi máu tanh rồi.
Về phần một Ma Văn phi cơ trực thăng trên trời cao, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đã hoảng sợ mà chạy đi.
- Lão đại, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Phỏng chừng vài phút sau truy binh sẽ
Đến đây!
Thiết Nam hỏi Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng nhìn Quý Bân vẫn đang quỳ gối mà không nhúc nhích bên cạnh mình, trầm tư một lát, nhìn về phương bắc, nơi đó là phương hướng tới Thiên Tế Tinh, đối với đám người Tiêu Hoằng mà nói, đó chính là khu vực an toàn duy nhất trên Ma Duệ Tinh, chỉ có điều, con đường đi tới nơi đó đã liên tục bị phong tỏa, vô số binh sĩ Cao Tương đã tụ tập tại đó, mà trọng yếu hơn là, trên đường còn có Thánh Tử Thành, quốc độ của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, đề phòng vô cùng sâm nghiêm.
Nếu nói hiện tại đội quân tù nhân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi thì cũng không đủ, nhưng cũng tuyệt đối không có nghĩa là vô địch, bởi vì Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đánh Thiên Tế Tinh tới tận tình trạng này, ngoài việc có 400 vạn quân đội ra, thì còn có hai gã Ngự Hồn tọa trấn nữa.
Bởi vậy xông thẳng qua Thánh Tử Thành ư? Điều này cũng không sáng suốt, thay đổi tuyến đường mới là thượng sách.
Nhưng nên thay đồi tuyến đường thế nào đay? Trong đầu Tiêu Hoằng đang không ngừng suy nghĩ.
Trong phút chốc, Tiêu Hoằng không kìm được hướng ánh mắt về phía Tín Nghĩa Thị, khuôn mặt hơi đổi.
- Chúng ta hãy đi ngược lại đi!
Tiêu Hoằng bỗng nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, tất cả tù nhân hơi sửng sốt, Ốc Sư đứng một bên dường như đã ý thức được cái gì đó.
- Ý của lão đại chính là thừa dịp binh sĩ Cao Tương đang mở ra phạm vi tìm kiếm, chúng ta lặng yên quay về Tín Nghĩa Thị, tiếp tục một lần giết hại nữa, phải không?
Ốc Sư hỏi.
- Chính là ý này, hơn nữa một khi xoá sạch hệ thống chỉ huy của Tín Nghĩa Thị, cuộc đuổi giết tù nhân của bọn họ sẽ bị tê liệt, rất có lợi cho việc che dấu của chúng ta.
Tiêu Hoằng đáp.
- Vậy thì cứ làm như vậy đi!
Thiết Nam đáp một tiếng.
Trên cơ bản kế hoạch đã được xác định. Đám người Tiêu Hoằng liền không tạm dừng chút nào, tìm kiếm tất cả công cụ sinh tồn cần thiết trên thi thể của binh sĩ Cao Tương, ví dụ như ấm nước quân dụng, Ma Văn đánh lửa, khảm đao. Sau đó liền khởi động Lưu Văn, nhanh chóng quay về triền núi, leo lên ngựa, lại lần nữa tiến vào bên trong rừng cây, ra sức che dấu hành tích, đồng thời quay về phía Tín Nghĩa Thị mà chạy.
Ven đường, tốc độ tiến lên của đám người Tiêu Hoằng cũng không nhanh, nhưng đã bắt đầu có ý thức né tránh đám binh sĩ Cao Tương điều tra.
Sau khi tránh thoát được hai lượt binh sĩ Cao Tương, đám người Tiêu Hoằng liền đi tới khu vực chân không mà Tín Nghĩa Thị đang mở rộng tìm kiếm.
Khi tới chính ngọ, đám người Tiêu Hoằng liền nắm Thiết cước mã, đi tới một khe sâu, nơi này có thảm thực vật rậm rạp, cho dù lá cây rụng hết thì vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác kín không có kẽ hở, hơn nữa cũng không phải là nơi đầu gió, là một địa điểm ẩn thân tạm thời vô cùng tốt.
Sau khi đội quân tù nhân tiến vào trong khe sâu, trên mặt mỗi người đều thay vẻ cảnh giác bằng vẻ mệt mỏi. Trải qua ước chừng một đêm giết chóc, đối mặt với đuổi giết mà chạy như điên, tiêu hao thân thể là rất lớn, nhất là về mặt tinh thần thì lúc nào cũng căng thẳng, lúc này rốt cục cũng được thả lỏng một chút.
Thậm chí ngay cả Thiết cước được coi là sự chịu đựng trứ danh, thì cũng lộ ra trạng thái mệt mỏi.
- Năm tiểu tổ thay phiên cảnh giới. Những người còn lại thì tại chỗ nghỉ ngơi.
Tiêu Hoằng ra lệnh, sau đó liền tựa vào vách đá, ngồi xuống.
Các khác tù nhân cũng vậy, đều tựa vào vách đá mà ngồi xuống, hít sâu mấy hơi.
Về phần Thiết cước mã thì đã gạt ra lớp tuyết mỏng gặm ăn cỏ khô trên mặt đất.
Đại khái nghỉ ngơi nửa tiếng, đội quân tù nhân mới thật cẩn thận đứng dậy, nhìn bốn phía một cái xem có thứ gì ăn được không, tuy nhiên, trên cơ bản coi như không thu hoạch được gì, chỉ có bánh bao khi trước phát hiện trên người binh sĩ Cao Tương, không hơn.
Điều này cũng không kỳ quái, toàn bộ bình dân của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc thì đều sống trong nghèo khó, các đồ ăn hoang dã và thứ khác có thể ăn được thì đã sớm bị bình dân Cao Tương ăn sạch sẽ, còn thiếu mỗi ăn vỏ cây nữa thôi, trừ khi ở thâm sơn rừng già, hoặc là địa phương không có cư dân, nếu không mà muốn tìm được đồ ăn thì quá mức khó khăn.
Bởi vậy, tìm kiếm hồi lâu, đội quân tù nhân cũng chỉ tìm được một vài quả dại, đồng thời thu được một đám củi lớn, đốt lên một đám lửa trại nhỏ.
Sau đó bọn họ đặt các ấm nước kim loại quân dụng lên trên lửa trại phía trên, bỏ tuyết đọng vào trong.
- Xem ra chỉ có thể ăn bánh bao, tuy nhiên, so với không có gì ăn thì đã tốt hơn nhiều rồi!
Ốc Sư ngồi bên cạnh Tiêu Hoằng nói, sau đó cằm một cái bánh bao dính máu, đưa cho Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không nói gì thêm, bắt đầu ăn, đồng thời uống một ngụm nước sôi, dạ dày lạnh như băng cuối cùng cũng cảm nhận được một chút ấm áp.
Khi tới buổi chiều, nhiệt độ không khí luôn luôn ở khoảng âm một đến hai độ, đại bộ phận tù nhân đều ăn bánh bao, bắt đầu dùng lá cây khô làm nệm, cuộn mình bên trong góc để ngũ.
Tiêu Hoằng cũng vậy, sử dụng giải khóa Ma Văn hoàn toàn dỡ bỏ vòng cổ thuốc nổ trên cổ xuống, lại đưa giải khóa Ma Văn cho Ốc Sư, ý bảo truyền xuống, sau đó Tiêu Hoằng liền cuộn mình trong đám lá khô, khẽ ngủ một lát.
Cứ như vậy, sáu tiếng trôi qua, vượt qua một buổi chiều không quá thoải mái, đợi khi sắc trời hoàn toàn tối đen, đội quân tù nhân đều đứng dậy, cố gắng hoạt động thân thể vài cái, làm cho trong người nóng lên, sau đỏ được Tiêu Hoằng suất lĩnh, xoay người lên ngựa, bắt đầu nhanh chóng đi về phía Tín Nghĩa Thị.
Ven đường g không gặp phải binh sĩ Cao Tương, dù sao làm gì còn có ai nghĩ tới đám tù nhân đã chạy đi kia lại có thể quay về, chui đầu vô lưới như vậy.
Cùng lúc đó, ở Tín Nghĩa Thị thì gần như đã là giới nghiêm toàn thành, trong đó có 2 vạn binh sĩ Cao Tương được phân tán trong toàn bộ Tín Nghĩa Thị, trên cơ bản là dò xét từng nhà, xem có giấu kín tù nhân hay không, hoặc là tìm kiếm mỗi mọt ngõ ngách trong thành thị, không cho tù nhân có cơ hội nào để trốn tránh.
1 vạn binh sĩ Cao Tương được coi là tinh nhuệ khác thì canh giữ bốn phía Sở thực nghiệm linh hồn.
Đồng thời toàn bộ Tự Cường đều khôn ngừng lặp lại phát ra tin tức về tù nhân chạy ra từ Trại tập trung Tín Nghĩa, kể ra đủ loại tội ác, trong đó chủ yếu dưa tin về tình huống tại Thượng Đức Thôn, đương nhin là đưa tin tù nhân đã phát rồ, còn tổn thất của mình thì lại nói rất mơ hồ.
Hiện giờ đài tin tức Tự Cường Châu đang phát ra tin tức hình ảnh đám thôn dân của Thượng Đức Thôn ngã vào trong vũng máu, cầm nông cụ trong tay, về phần cảnh tượng Ma Văn phi cơ trực thăng bắn chết thôn dân, cùng với hình ảnh 3000 binh sĩ Cao Tương toàn quân bị diệt, thì lại trực tiếp bị bỏ qua, đang không ngừng lặp lại ca ngợi thôn dân anh dũng chống cự, binh sĩ Cao Tương dũng mãnh quả cảm, cùng với lên án tù nhân cùng hung cực ác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT