Ngắn ngủn mười phút qua đi. Ngay lúc binh sĩ Cao Tương từ bốn phương tám hướng đổ lại đây bao vây, nhìn động tác của đội quân tù nhân lại có vẻ ngay ngắn trật tự, trực tiếp với tổ chiến đấu làm đơn vị phóng vọt ra năm hướng trực tiếp đánh giết.
Tuy rằng đối mặt với cả một vạn người, nhưng đội quân tù nhân bằng vào Ngự lực cao siêu không có mảy may yếu thế. Đầu tiên khởi động Viên Nguyệt Chiến Văn điên cuồng bắn vào đám đông binh sĩ Cao Tương ở trước mặt.
Đội quân tù nhân sở trường cận chiến, thì lên phía trước nhất.
Gần như ngay khoảnh khắc vòng vây của binh sĩ Cố Luân vừa có hình dáng, đội quân tù nhân đã lại lần nữa cầm lấy đồ đao tàn sát hung bạo!
Trong lúc nhất thời toàn bộ mặt phía tây trại tập trung Tín Nghĩa, tiếng thét thảm thiết thống khổ bắt đầu vang lên không dứt bên tai. Nơi nào quang nhận hình tròn đi qua là máu tươi văng bắn khắp nơi.
Thậm chí ở trong bầu không khí rét lạnh đã hình thành một màn sương máu.
Nhất là Tiêu Hoằng xung phong ở trước nhất, một tay khởi động Nhược Thủy, ánh đao sáng ngời vờn quanh thân thể Tiêu Hoằng, giống như một con cá lạng lách xuyên qua trong ngực từng binh sĩ Cao Tương. Tay kia thì khởi động Hàn Võ, khi thì Bia mộ băng điên cuồng đập xuống mặt đất, khi thì phía trên mặt đất ngưng kết ra quang văn, mũi băng đâm lên... Phần chân tay cụt của binh sĩ Cao Tương bắn thẳng lên trời cao.
Mà hai luồng băng nhận trong tay Tiêu Hoằng lại giống như thanh liêm đao của Tử thần đi thu gặt sinh mệnh, ở giữa trận địa binh sĩ Cao Tương, điên cuồng tàn sát.
Ước chừng chỉ trôi qua hai mươi phút, lại nhìn nhóm đầu tiên 1 vạn binh sĩ Cao Tương lao tới nơi, lập tức mất đi 3000 người, toàn bộ đều là chết không toàn thây.
Mọi sự càng so sánh càng sợ, nếu trước đó nói quân thủ vệ của trại tập trung Tín Nghĩa là rác rưởi, như vậy binh sĩ của Cố Luân trước mắt này ở trước mặt đội quân tù nhân vẫn giống nhau không chịu nổi một kích. Điều, đó đại biểu cho cái gì? Chỉ có một: Chính là thực lực của đội quân tù nhân thật sự quá đáng sợ.
Hơn nữa ở khu nhà giam chữ Giáp giống như chốn luyện ngục trần gian kia, người có thể sống sót đều là hạng người sinh mệnh, ý chí cực kỳ ngoan cường.
Đứng ở trong phòng họp trung tâm, Cố Luân nhìn thấy bên trong màn hình ước chừng 1 vạn binh sĩ Cao Tương, mà lại không có chiếm được chút thượng phong nào. Đồng thời quân số càng lúc càng giảm mạnh, hai mắt Cố Luân trợn tròn, khóe miệng há hốc, toát ra vẻ kinh sợ.
Dịch Tư Nam, Lý Triệu Cương đứng ở bên cạnh Cố Luân, lại sắc mặt trắng bệch, phía trên trán phủ kín một lớp mồ hôi lạnh.
Giờ khắc này, bọn họ dường như mới thật sự ý thức được, khu nhà giam chữ Giáp rốt cuộc là giam giữ thứ gì? Không còn là người, mà từng người như là một bộ máy móc giết chóc bị cừu hận nhuộm đẫm, ở trong mắt bọn họ chỉ có hai chữ: Tàn Sát.
Tuy nhiên, đây còn chỉ là mới bắt đầu cơn ác mộng! Gần như ngay lúc Cố Luân vừa mới cảm nhận được sức chiến đấu của đội quân tù nhân rốt cuộc biến thái biết bao nhiêu, lại nhìn thấy Tiêu Hoằng dẫn đầu hơn 100 tù nhân, đột nhiên chuyển lộ tuyến, phóng thẳng đến Sở thực nghiệm chỗ Cố Luân.
Nơi đi qua như trước là giết chóc, không có yêu cầu binh sĩ Cao Tương đầu hàng, toàn bộ bị đánh chết. Tóm lấy một gã binh sĩ Cao Tương, hoặc là dùng quang nhận chém nát, hoặc là mạnh mẽ cắt đứt đầu rời thân thể.
Trên thực tế đám binh sĩ này hầu hết đều là cấp bậc Ngự Giả, so với đội quân tù nhân, bất kể là trang bị hay là cấp bậc Ngự lực, hoặc so kinh nghiệm rèn luyện chiến đấu hàng ngày, hoàn toàn là không cùng một đẳng cấp.
Hầu như chỉ trong nháy mắt, lớp vòng vây thứ nhất của binh sĩ Cố Luân đã bị Tiêu Hoằng hoàn toàn xé rách, phóng thẳng đến Sở thực nghiệm linh hồn. Trung tâm của trại tập trung Tín Nghĩa này một lần nữa bị tấn công.
[ truyen cua tui ʘʘ net ]
Về phần các đội quân tù nhân khác, căn bản là không phải mục đích phá tan vòng vây, mà là tận tình giết chóc, thẳng đến giết chết một tên Cao Tương cuối cùng mới ngừng tay.
Cố Luân nhìn thấy một gã binh sĩ Cao Tương cuối cùng ngăn chặn đội quân tù nhân ở trước cửa Sở thực nghiệm linh hồn ngã xuống, sắc mặt coi như còn trầm tĩnh của hắn đã từng chút từng chút thay thể bằng vô tận sợ hãi.
Dịch Tư Nam còn hơn thể, làm cho người ta có cảm giác chính là một màn kinh hồn của ngày trước đó, lại lần nữa tái diễn.
Không thể so với lần trước, bởi vì ai ai đều không nghĩ tới đội quân tù nhân còn quay trở lại đánh giết. Hiện tại ở Sở thực nghiệm linh hồn hầu như tất cả Ma Văn phi cơ trực thăng, Ma Văn chiến đấu cơ, thậm chí là Ma Văn vận binh hạm, đều đã phái ra ngoài lùng sục tìm tung tích của tù nhân, bọn họ hoàn toàn không thể tìm được che chở tránh khỏi cái chết.
Hơn nữa cho dù có, nhìn một cái Ma Dực phía sau Tiêu Hoằng và Thiết Nam đi, Ma Văn phi cơ trực thăng còn có thể có hiệu quả sao?
Cố Luân nhìn hình ảnh bên trong màn hình không kìm được thụt lui về phía sau hai bước. Giờ khắc này, hắn lại có chút luống cuống, trong tay nắm tới 3 vạn quân, vậy mà bị 500 người đánh tới mức này, nói ra liền cảm thấy đúng là ô nhục.
- Hai vạn quân trong Tín Nghĩa Thị, các ngươi làm gì vậy? Mau mau chạy về trợ giúp Sở thực nghiệm linh hồn cho ta mau lên!
Cố Luân thông qua Ma Văn thông tin, phát ra thanh âm thất thố như thế.
Dịch Tư Nam lại mệnh lệnh cho nhân viên công tác trong Sở thực nghiệm linh hồn mở ra hệ thống tự vệ của Sở thực nghiệm. Ngay sau đó bốn phía Sở thực nghiệm linh hồn liền hình thành chùm tia sáng Ma Văn rậm rạp, vô cùng sắc bén.
Chỉ có điều, chùm tia sáng phòng ngự như vậy đối với tù nhân tay không một tấc sắt còn coi như có hiệu quả. Nhưng đội quân tù nhân lúc này có trang bị Chiến Văn th không có mảy may tác dụng. Nhất là trước đó, Tiêu Hoằng đã thông qua Tào Đông, đã biết chỗ nhược điểm của chùm tia sáng này.
Rất nhanh, ngay lúc Tiêu Hoằng dẫn theo Thiết Nam cùng với hơn 100 tù nhân đi vào bên cạnh khu vực Sở thực nghiệm linh hồn, ba bốn gã cấp bậc Đại Ngự Sư đều nâng cánh tay lên, đối với trước mặt lâu vũ đỉnh chóp, liền phóng ra một quả năng lượng đạn có dạng hình xoắn ốc, trực tiếp đánh tầng cao nhất sụp đổ tan tành, cùng lúc đó, chùm tia sáng bốn phía thang lầu liền hoàn toàn biến mất.
Ngay sau đó toàn bộ đội quân tù nhân đều khởi động Lưu Văn bay lên mỗi một cửa sổ, chính là một trận công kích điên cuồng. Nhân viên công tác bên trong thang lầu đều kinh hồn thất vía, trực tiếp bị đánh chết ngay đương trường. Bất kể là chạy trốn hay là cầu xin tha thứ, toàn bộ giết sạch. Cái gọi là lòng thương hại không còn sót lại chút gì.
Dù sao nhân viên công tác của Sở thực nghiệm linh hồn, rốt cuộc là làm chuyện gì, bất kể là Tiêu Hoằng hay đội quân tù nhân đều biết rõ, đó chính là biến tù nhân thành nhân ngẫu, đối với tù nhân Lạc Đan Luân và các tù nhân khác, quả thực là tội ác tày trời không thể tha thứ. Thậm chí so với binh sĩ Cao Tương còn đáng tội chết hơn. Đừng thấy bọn chúng hiện tại bày ra bộ dáng sợ hãi, nhưng cũng không cách nào che giấu nội tâm ác độc của chúng.
Dọn dẹp xong một tầng lầu trong đó, đám người Tiêu Hoằng liền chạy lên tầng lầu kế tiếp, tiếp theo đồng dạng là tàn sát.
Thông qua tư liệu của Tào Đông cung cấp từ trước, Tiêu Hoằng biết rõ rành rành bố cục ở nơi này, tầng lầu cao nhất trung tâm chính là chỗ mấu chốt của Sở thực nghiệm linh hồn.
Giờ phút này Cố Luân nhìn thấy đội quần tù nhân đã phá vỡ hệ thống phòng ngự của Sở thực nghiệm đang đánh lên hướng khu vực trung tâm, đồng thời với phương thức tàn bạo hành hạ tất cả nhân viên công tác đến chết. Giờ khắc này, trên mặt Cố Luân rốt cục toát ra vẻ kinh hoàng.
Đúng vậy, hắn có được thực lực Đại Ngự Sư cấp hai, nhưng chính cái gọi là “hổ khỏe không chịu nổi đàn sói”, hơn nữa trước mắt binh sĩ Cao Tương từ bốn phương tám hướng còn đang trên đường chạy tới, đồng thời bị tổ chiến đấu thứ 5 của đội quân tù nhân điên cuồng chặn lại, hết thảy đều là đang trong cơn điên cuồng mà vẫn tiến hành tấn công trật tự chính tề, đây mới là chỗ đáng sợ nhất. Bên trong đội quân điên cuồng, có một kẻ chỉ huy bình tĩnh.
- Đây sao còn là tù nhân, mà chính là gom từ quân đội đi ra!
Cố Luân không kìm được phát ra tiếng cảm thán như thế, dưới chân bất giác lại lui về phía sau nửa bước.
Ba vạn nhân mà lại không đánh lại 500 người, mà còn bị người đánh thẳng vào tận ổ, đây là loại chuyện mỉa mai biết bao?
Cố Luân có lòng muốn chạy trốn, nhưng đường đường là Tướng quân, là nhân vật số 2 của Tự Cường Châu, suất lĩnh 3 vạn quân đội, mà lại bị 500 người đánh cho tè ra quần, đánh chết tơi bởi... Chuyện này nếu truyền ra ngoài mặt mũi vứt đi đâu?
Hơn nữa làm thế nào trốn được? Không có Ma Văn phi cơ trực thăng, chỉ dựa vào Ma Văn Xa, sao có thể so với Dực Văn? Cho dù Cố Luân cùng dùng Dực Văn, dù chạy thoát, cũng sẽ rơi vào tội danh thiện tiện rời bỏ cương vị công tác, khẳng định kết quả là tử hình.
Về phần Dịch Tư Nam, nhìn thấy cảnh tượng như vậy đã ngồi phịch trên ghế. Tuy rằng hắn cực lực khống chế, nhưng hai chân vẫn có chút lạnh run. Cho tới bây giờ, hắn còn không thể tưởng tượng một màn trước mắt là sự thật, điều này quả thực so với ác mộng còn muốn khủng bố hơn.
Đồng thời, còn lại hơn 100 tên binh sĩ cảnh vệ của Cố Luân, đều đã khởi động Chiến Văn rải rác đứng ở bốn phía tầng lầu trung tâm, bên trong hai mắt tràn ngập sợ hãi và ngưng trọng.
Sự tàn bạo cùng với thực lực của đội quân tù nhân, bọn họ tự nhiên xem thấy rõ ràng: Đả kích tâm lý lớn nhất cho quân đội đối thủ có lẽ chính là loại này, tuyệt không hề cò kẻ mặc cả với đối thủ, mục đích chỉ có một: Chính là tàn sát!
Trong nháy mắt, dựa theo ngọn đèn sáng ngời của Sở thực nghiệm linh hồn, hơn 100 tên binh sĩ cảnh vệ liền có thể nhìn thấy Tiêu Hoằng mặc một thân áo trắng, cùng với hơn 100 tù nhân, đã chậm rãi xuất hiện ở trong tầm nhìn, áo trắng của Tiêu Hoằng không nhiễm một hạt bụi, áo giáp da lông sói của đội quân tù nhân thì lớp lớp vết máu, lớp này chưa kịp khô lại dính lên lớp máu tươi khác nóng hầm hập, trên gương mặt lạnh như băng của mỗi người đều toát ra vẻ hung tàn.
- Ngươi... Đám tù nhân chết tiệt các ngươi này, ta cảnh cáo các ngươi không được tới gần nửa bước, nếu không tất... Phải chết không thể nghi ngờ!
Trong đó một gã sĩ quan cảnh vệ, dùng giọng run rẩy cố làm ra vẻ nói. Tới nước này rồi, bọn họ cũng còn theo bản năng bày ra bộ dáng bách chiến bách thẳng để lừa mình dối người.
Tiêu Hoằng không có đáp lại, cánh tay trống rỗng vạch một cái, một đạo băng nhận màu máu vô cùng sắc bén, bắn thẳng về phía tên sĩ quan cảnh vệ kia, băng nhận bay nhanh tốc độ như tia chớp, ngay sau đó liền cắt ngang giữa thân thể tên sĩ quan Cao Tương, để lại một vạch máu, tiếp theo thân mình hắn liên dọc theo vết máu nhúc nhích, cuối cùng phân cách thành hai nửa. Trên cơ bản, ở trước mặt Tiêu Hoằng không có mảy may lực phản kháng.
Gần như ngay trong nháy mắt Tiêu Hoằng ra tay, các thành viên đội quân tù nhân khác cũng đều phóng vọt tới binh sĩ cảnh vệ chém giết.
Tiếp theo quân cảnh vệ và đội quân tù nhân quấn lấy nhau chém giết. Chỉ có điều, cho dù cảnh vệ binh có tố chất huấn luyện, nhưng muốn chống cự lại đội quân tù nhân, vẫn còn kém một cấp bậc rất lớn.
Sau một phút đồng hồ, hơn 100 binh sĩ canh vệ đều bị đội quân tù nhân giết chết hoàn toàn, ngã xuống trong vũng máu. Đây còn là dưới tình huống Tiêu Hoằng, Thiết Nam không có tiếp tục ra tay.
Ngẩng đầu, liếc mắt nhìn một vòng tầng lầu cao nhất trung tâm này, lại nhìn cảnh vệ binh ngã trong vùng máu, Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, sửa sang lại nếp áo, rồi chậm rãi bước vào bên trong tầng lầu trung tâm.
Toàn bộ bên trong tầng lầu trung tâm có thể nói xa hoa đến cực điểm, rất khó tưởng tượng ở tại thế giới rách nát nghèo đói này, lại có chỗ xa hoa như thế, cho dù là văn phòng lão bản của Tiêu Hoằng ở Vinh Ngạn Tinh so ra cùng có chút thua kém.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT