Trong lúc Đông Lộc ánh mắt lạnh băng, không ngừng suy nghĩ, nhân viên
tìm hiểu tin tức từ Vĩnh Ngạn Tinh lục tục trở về, chẳng qua một đám ánh mắt phát lạnh nghiêm nghị.
- Tìm hiểu thế nào? Ngồi trong văn phòng, Đông Lộc liếc mấy người này, hỏi.
- Tổng quản, toàn bộ Vĩnh Ngạn Tinh giống như thùng sắt, không tra được
chút manh mối nào. Chỉ có tổ điều tra quân đoàn 15 đến ở căn cứ quân sự
Vĩnh Ngạn một ngày, liền xám xịt rút đi, còn căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn
căn bản không mở ra cho chúng ta, trong phạm vi 10km là vùng cấm quân
sự.
Một thành viên Vệ đội Thánh Vực báo cáo cho Đông Lộc.
Nghe vậy, sắc mặt lạnh bằng của Đông Lộc càng nặng nề hơn.
Không cần phải nói tình huống này có ý nghĩa gì nữa, quân hộ vệ Vĩnh Ngạn
tuyệt đối đã xảy ra chuyện không cho người biết, ngay cả quân đoàn 15
cùng phải cố kỵ.
Tất cả, rất có khả năng không tránh khỏi liên quan với Tập đoàn Thợ Săn, Hồng Lượng và Tiêu Hoằng.
Một khi Vĩnh Ngạn Tinh thất thủ, toàn bộ quyền lực Tiếp Đãi Các Phạm Cương
Tinh bị Tiêu Hoằng nắm giữ, một ngoài một trong, tuyệt đối cho Đông Lộc
lãnh đủ.
- Đông Lộc đại nhân, còn có một chuyện, Chung Nãi Tận vẫn chưa về, hắn đi trinh sát tổng bộ Tập đoàn Thợ Săn.
Một tên trợ thủ của Đông Lộc, ánh mắt khó coi báo cáo.
Nghe thế, sắc mặt Đông Lộc không khỏi xẹt qua một tia kinh hãi, Chung Nãi
Tận là một tên ngoại đồ, thực lực khoảng Ngự sư cấp ba, đồng thời là một thân tín của Đông Lộc.
- Có gọi cho hắn chưa? Đông Lộc im lặng một lát, hỏi.
- Đã gọi, nhưng biểu hiện là Ma Văn thông tin của đối phương đã xảy ra trụ c trặc, không thể kết nối.
Trợ thủ trả lời.
- Không phải mất tích chứ? Một thành viên Vệ đội Thánh Vực hỏi, sắc mặt khó coi.
Về phần Đông Lộc, lúc này híp mắt, dựa theo cách nhìn của Đông Lộc, Chung
Nãi Tận tám phần là thấy được thứ không nên thấy, sau đó trực tiếp bị
bắt.
- Tập đoàn Thợ Săn này có vấn đề, xem ra tám phần là Hồng
Lượng kia có quan hệ mặt thiết với Tiêu Hoằng, hai người thông đồng
chung với nhau chống lại Thánh Đàn, đúng là lấy trừng chọi đá mà! Đông
Lộc không kìm được mắng.
Hơn nữa nhìn vào tư liệu cá nhân của
Hồng Lượng, viết rõ Thượng Tri Tự Do Quốc. Tiêu Hoằng có quan hệ mù mờ
với Gia Nại Cầm thuộc Thượng Tri Tự Do Quốc, Đông Lộc tự nhiên cùng điều tra rõ.
Mọi thứ không thể nào trùng hợp đến thế được.
Hiện giờ Đông Lộc đã cảm nhận được cực kỳ nghiêm trọng, nếu không thể nhanh
chóng loại trừ Hồng Lượng hay Tiêu Hoằng, hậu quả tuyệt đối không thể
tưởng tượng nói.
Cùng lúc đó, ở trong Căn cứ quân sự Tiểu Vẫn,
cho Hàn sương long ăn xong, Tiêu Hoằng nhận được thông báo, đi vào căn
cứ ngầm ở Căn cứ quân sự Tiểu Vẫn. Vào lúc này mấy binh lính Bối La và
Phúc Thái ở trong, ở giữa là Chung Nãi Tận bị trói gô.
Lúc này, Chung Nãi Tận vẫn đang phẫn nộ.
- Ta là người Thánh Đàn, các ngươi dám đối xử ta như thế, các ngươi không biết lợi hại của Thánh Đàn hay sao? Chung Nãi Tận không ngừng kêu gào.
Về phần Phúc Thái, đeo mặt nạ của Tiêu Hoằng chế tạo ra, không trả lời, cũng không lên tiếng.
- Chỉ là Tập đoàn Thợ Săn, lại dám bắt người Thánh Đàn, ta thấy các ngươi không muốn sống nữa, thừa lúc này thả ta ra, bằng không...
Bởi vì Chung Nãi Tận nhìn thấy rõ, Tiêu Hoằng mặc áo dài trắng có kim
tuyến, bước vào trong mặt thất, sắc mặt lạnh nhạt, không có chút sắc bén hay hung ác nào.
- Tiêu Hoằng? Sao ngươi xuất hiện ở đây? Chẳng
lẽ ngươi cùng một nhóm với những kẻ này? Ngươi đã là người Thánh Đàn,
phải biết tự tiện nhốt người Thánh Đàn sẽ có hậu quả gì? Chẳng lẽ ngươi
không muốn vị trí chủ quản Tiếp Đãi Các nữa, ta khuyên ngươi...
Phập! Không cho Chung Nãi Tận nói hết lời, Tiêu Hoằng đi tới trước mặt Chung Nãi Tận, rút ra lưỡi lê đâm thùng cổ họng hắn.
Kế đó, Chung Nãi Tận sắc mặt không thể tin nổi nhìn Tiêu Hoằng, cuối cùng
té xuống, hắn có mơ cũng không ngờ tới Tiêu Hoằng lại giết hắn không
chút cố kỵ gì, không có một chút lưu tình.
- Xử lý thi thể đi.
Tiêu Hoằng rút khăn tay, lau vết máu trên lưỡi lê, dặn dò:
- Nhớ kỹ, còn có người Phạm Cương Tinh lén lút theo dõi bí mật, cứ dùng cách này, cho những kẻ khác bốc hơi.
Tiêu Hoằng đang nói, Ma Văn thông tin lại rung lên, người gọi là chiến hạm
Ma Văn được phái tới Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, hạm trưởng tên là Tư
Đồ.
- Tư Đồ, tình huống tiến triển thế nào? Nhận cuộc gọi, Tiêu Hoằng hỏi.
- Hôm qua ta kiếm lời được một vố ở chợ đen, hơn nữa có được một chút
liên hệ với sĩ quan Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, bọn họ nói hiện giờ
đang rất rát, đạn Hắc Động Ma Văn cũng không dễ kiếm, chỉ có thể bán cho chúng ta đầu đạn, 50 triệu kim tệ một viên, 3 viên 100 triệu, không
biết ông chủ có ý kiến gì? Tư Đồ xin ý kiến Tiêu Hoằng.
Đạn Hắc
Động Ma Văn, chỉ bán 3 đầu đạn đã là 100 triệu, quả thật là quá ác, kỳ
thật dựa theo phí tổn, một viên đầu đạn đạn Hắc Động Ma Văn cũng chỉ
khoảng 10 triệu, nhưng đã nói có kỹ thuật là cha người ta, trước kia
Tiêu Hoằng chém giá người khác, bây giờ tới lượt bị người ta chém giá.
Nhưng mà đã nói rồi, bây giờ Tiêu Hoằng không thiếu tiền, hơn nữa có được đầu đạn, chế tạo thân đạn đối với Tập đoàn Thợ Săn, Tập đoàn Thiên Xà,
không phải là chuyện gì khó.
- Mua, cho hắn 100 triệu kim tệ,
nhưng có điều kiện nhất định là phải kiểm tra hàng toàn bộ. Sau khi mua
xong, xếp đặt thật bí mật vào chiến hạm Ma Văn.
Tiêu Hoằng căn dặn thêm.
- Đã rõ.
Tư Đồ đáp.
- Hả? Nhìn sắc mặt của ngươi phát xanh? Ngộ độc thức ăn? Tiêu Hoằng đánh
giá Tư Đồ, thân là Dược sư, cơ bản chỉ cần nhìn là thấy được Tư Đồ khác
thường.
- Nói ra thật xấu hổ, di chuyển không gian 20 ngày, trong hạm thiếu hàng tiếp tế, bởi vậy tiếp tế một nhóm thức ăn ở ngay Thượng
Bang Chân Nghĩa Quốc, kết quả tất cả thức ăn đều là hàng kém chất lượng, vi khuẩn vượt chỉ tiêu 200 lần, bây giờ toilet trong hạm còn đang xếp
đội.
Tư Đồ lúng túng nói.
- Ngươi lập tức tìm trạm tiếp
viện mua một ít quả tây, ăn thật nhiều, có thể ngừng tiêu chảy. Lần sau, cố gắng tìm quốc gia hoàn cảnh tốt hơn để tiếp viện.
Tiêu Hoằng lạnh nhạt căn dặn.
- Cảm ơn ông chủ nhắc nhở.
Tư Đồ xấu hổ đáp lại.
- Mặt khác, trước đó đã giao phó, quan sát Ma Duệ Tình thế nào, nơi đó
hẳn là rất gần Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc chứ? Sắc mặt Tiêu Hoằng dần
dần trở nên nghiêm túc, hỏi.
Nghe vậy, sắc mặt lúng túng của Tư Đồ nhạt đi nhiều:
- Ma Duệ Tinh này ở đông bắc bộ Thượng Bang Tự Do Quốc, ta đã thăm dò
được, hiện giờ do Cao Tương Chân Nghĩa Quốc khống chế hoàn toàn, tin tức hoàn toàn bị khép kín. Tin tức duy nhất tìm hiểu được là hàng năm nơi
này có rất nhiều nhân vật tù chiến tranh đi vào trong đó. Trong đó có
một phần sau mấy tháng như biến thành người khác, còn lại không rõ tung
tích, về phần cái gọi là Ma tộc, chính là người Lạc Đan Luân, luôn đang
bị sát hại, nghe nói họ coi Lạc Đan Luân như động vật, giết cũng không
phạm pháp. Chuyện khác thì hoàn toàn không biết, chiến hạm Ma Văn của
chúng ta còn không thể tới gần Ma Duệ Tinh được.
Nghe thế, Tiêu
Hoằng gật đầu, bây giờ Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được, lúc mới đến
Thánh Đàn, A Di La đã nói đúng, Ma Duệ Tinh bây giờ chính là hành tinh
ác mộng.
- Nghe nói, hiện giờ người Lạc Đan Luân còn một khu nhỏ ở bắc bộ Ma Duệ Tinh, tên là Thiên Tể Tỉnh, nơi đó có phong ấn của Cáp
Thụy Sâm. Người Cao Tương mấy lần muốn đánh vào, quật ngã hang ổ cuối
cùng của người Lạc Đan Luân, nhưng đều thất bại.
Tư Đồ nói tiếp.
- Ta biết rồi, bây giờ ngươi nắm chắc thời gian làm chuyện của ngươi, đối với thu nhặt tin tức Ma Duệ Tinh, cứ làm hết sức, không cần cưỡng cầu.
Tiêu Hoằng dặn dò tiếp.
- Đã rõ, ông chủ.
Tư Đồ trả lời, thấy Tiêu Hoằng không có chuyện nữa, mới tắt liên lạc.
Liên lạc xong với Tư Đồ, Tiêu Hoằng nhìn sang Phúc Thái:
- Một chiến hạm Ma Văn khác chúng ta phải ra thu gom đạn Hắc Động Ma Văn còn chưa có tung tích hay sao?
- 2 ngày trước mắt đi liên lạc ở giữa Bắc Áo và thể liên hợp Gia Đô, hiện giờ vẫn không liên lạc được, có lẽ gặp bất trắc, hạm cứu hộ của chúng
ta đã được phải đi.
Phúc Thái trả lời câu hỏi của Tiêu Hoằng.
- Nhớ kỹ, chống lại người ngoài, chúng ta phải lạnh như tiền, nhưng đối
với người nhà, phải thân như ruột thịt, không tiếc mọi giá cũng phải tìm được chiến hạm Ma Văn mấy tích.
Tiêu Hoằng nói, sắc mặt xẹt một tia quan tâm.
Dù sao, trong hạm có tới hơn 1000 người.
Tiêu Hoằng vừa nói xong, Ma Văn thông tin của Phúc Thái rung lên, người gọi là La Ni, hạm trưởng tàu Thuyền Huyền.
- Sư thúc, La Ni có tin.
Phúc Thái nói một tiếng với Tiêu Hoằng, liền bấm nghe. Nhưng lúc này, sắc
mặt Phúc Thái biến đổi, bởi vì bên trong hình ảnh không phải là La Ni,
mà là một tên mặt đầy râu, đeo kính đen ngụy trang.
Nhìn rất hung ác, một bên mặt còn có vết sẹo dài, tóc rối bù.
Nhìn thấy vậy, sắc mặt Phúc Thái trở nên cảnh giác, dò hỏi:
- Ngươi là ai?
- Người xấu.
Tên mặt râu trong màn hình cười khẽ, nói:
- Tập đoàn Thợ Săn rất có tiền phải không? Mượn chút xài coi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT