Tiêu Hoằng bước vào sân, tự nhiên chú ý ánh mắt cảnh giác và không tốt của Trương Tín, nhưng cũng không chú ý, dẫn người đi qua sân, vào trong lầu.

Bên trong là đại sảnh rộng mở, những chiếc bàn xếp ngay ngắn trong sảnh, bên trên đặt màn hình, ghi lại tin tức người ngoài đi vào Phạm Cương Tinh. Đa số là Tướng quân các quốc gia, thậm chí còn có một ít là quốc vương các nước nhỏ thuộc thể liên hợp Gia Đô.

Tương đối mà nói, công việc rất nhàn rỗi.

Chỉ là thấy Tiêu Hoằng tiến vào, hai mươi mấy ngoại đồ và tạp dịch biến sắc, không khí nhàn nhã lười biếng trong phòng chợt đọng lại, biến thành áp lực nặng nề.

Như đã nói, trong phòng tổng cộng 22 người, toàn thuộc phe đối địch với Tiêu Hoằng, thậm chí có người còn từng công khai chống đối Tiêu Hoằng ở quảng trường trung tâm.

Ở trong mắt bọn họ, Tiêu Hoằng là kẻ địch, cũng là thượng cấp, là đại ma đầu!

Đồng thời trước đó họ cũng nghĩ kỹ, phải liên hợp lại, chống đối Tiêu Hoằng, tước quyền lực của Tiêu Hoằng, chỉ nghe theo lời Trương Tín nói, bỏ qua Tiêu Hoằng. Bởi vì bọn họ rõ ràng, chỉ để cho Tiêu Hoằng là tư lệnh tay trắng, sẽ không thể duy trì vận hành bình thường. Nếu Tiếp Đãi Các tê liệt, hậu quả khôi phải nói, đến lúc đó Đông Lộc hoàn toàn có lý do kiếm chuyện với Tiêu Hoằng.

Bởi vậy, ngay khi Tiêu Hoằng bước vào trong đại sảnh, bọn họ bắt đầu đánh mắt với nhau, như đang trao đổi tín hiệu nào đó.

Tiêu Hoằng tự nhiên cảm nhận được không khí này, cùng ánh mắt đối địch cảnh giác kia. Chẳng qua Tiêu Hoằng không để ý, chầm chậm đi tới vị trí chủ quản, trên bức tường gỗ phía sau vị trí chủ quản, đặt một cái Ma Văn quản lý tin tức.

Cầm lấy Ma Văn quyền hạn chủ quản kết nối vào, bên trên biểu hiện toàn bộ quyền hạn của mình, trong đó bao gồm cả quyền bổ nhiệm bãi miễn tất cả chức vụ.

- Ta biết, rất nhiều người trong các ngươi chướng mắt ta. Nói thật, ta cũng chướng mắt các ngươi, cho nên tất cả các ngươi, toàn bộ bị đuổi việc.

Tiêu Hoằng tùy tiện nói xong, dùng Ma Văn quyền hạn của mình trực tiếp xóa sạch danh sách nhân viên Tiếp Đãi Các.

Thấy cảnh này, mọi người liền sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc. Bọn họ nghĩ Tiêu Hoằng sẽ đuổi việc một hai người không thành thật, bọn họ cũng nghĩ ra cách đối phó, đó là toàn bộ bãi công, xem một mình Tiêu Hoằng ngươi chơi kiểu gì?

Nhưng không ngờ tới, Tiêu Hoằng trực tiếp không cố kỵ, dứt khoát đuổi sạch bọn họ, không cần họ bãi công, Tiêu Hoằng trực tiếp làm họ thất nghiệp.

- Tiêu Hoằng, có một điều ngươi phải nghĩ cho kỹ, Tiếp Đãi Các chỉ có một mình ngươi, ngươi không vận chuyển được.

Trương Tín nhìn thẳng vào Tiêu Hoằng, lên tiếng.

- Ta biết chứ, bởi vậy, ta đã tìm được người thay thế các ngươi rồi.

Tiêu Hoằng nói xong, búng tay, tiếp theo 10 binh sĩ thuộc Tập đoàn Thợ Săn mặc đồ thường bước vào, những người này được Tiêu Hoằng bí mật huấn luyện mấy ngày, cho bọn họ làm quen với công việc Tiếp Đãi Các.

Tuy rằng không có thân phận tạp dịch, nhưng không sao, Tiêu Hoằng chỉ cần cho họ hỗ trợ là được, không cần xếp vào trong danh sách nhân viên Tiếp Đãi Các, hơn nữa Tiêu Hoằng có quyền lực cho bọn họ ở lại Phạm Cương Tinh không thời hạn.

Thấy 10 người kia không chút cố kỵ đi vào, Trương Tín liền hiểu được Tiêu Hoằng đã sớm có chuẩn bị, không đến thì thôi, vừa đến liền nắm hết quyền hành, trực tiếp dọn sạch tất cả chướng ngại, không cho phép có bất kỳ trở ngại nào.

Lần này, không nói quá, Trương Tín và 22 nhân viên Tiếp Đãi Các có chút hoảng, không có công tác nơi này, bọn họ muốn tìm được công việc nhàn nhã như thế này là đã khó càng thêm khó.

- Tiêu Hoằng, có điều ngươi phải nghĩ kỹ, đuổi việc chúng ta, quan hệ giữa ngươi và Hắc Trạch Sâm sư huynh sẽ tiến thêm bước càng xấu hơn, ngươi sẽ tiến vào chỗ đời đời không xoay chuyển được!

Trương Tín im lặng một lát, mới nói.

- Chó má, đã tới mức này rồi, còn láy Hắc Trạch Sâm đè ta? Cho rằng Tiêu Hoằng ta sợ hay sao? Bây giờ cho các ngươi nửa tiếng, thu dọn đồ đạc. Quá 1 phút, ta sẽ xử tội xâm nhập trái phép!

Tiêu Hoằng liếc nhìn Trương Tín, trả lời.

Nghe Tiêu Hoằng lạnh lùng nói, Trương Tín còn muốn nói gì cũng nghẹn lại, bởi vì hắn nghĩ tới phong cách làm việc của Tiêu Hoằng. Nói thật ra, ngoại trừ thực lực không tính, thật là không từ bi hơn Hắc Trạch Sâm chút nào, một màn Thánh Lôi vẫn còn quanh quẩn trước mắt hắn.

- Mọi người xóa sạch tư liệu, chúng ta đi!

Trương Tín trầm tư một lát, ra lệnh.

- Xóa bỏ tư liệu? Ai dám!

Tiêu Hoằng hiểu được xóa bỏ tư liệu có ý nghĩa gì, tuy rằng không phải rắc rối lớn, nhưng những người này xóa bỏ tư liệu mà họ mới chỉnh sửa gần đây, vậy là phải điều chỉnh lần nữa, biến tướng làm khó Tiêu Hoằng.

Lúc này, Tiêu Hoằng đã chịu đủ hai chữ “làm khó” rồi.

Vừa nói, Tiêu Hoằng vung tay lên, lưỡi băng tím thoát hiện, tiếp theo quét mắt qua một lượt:

- Trước đó đuổi việc các ngươi, ta tự nhiên sẽ trả lại điểm thành tựu còn dư. Nhưng sau khi đuổi việc, các ngươi còn dám gây sự trước mặt ta, có tin hay không, bây giờ ai dám chạm tới cái bàn trước mặt, tay trái đụng ta chặt tay trái, tay phải đụng ta chặt tay phải, không tin, các ngươi có thể thử xem.

Nghe giọng nói lạnh băng và lưỡi băng trong tay Tiêu Hoằng, mọi người không dám động đậy, không ai nghi ngờ Tiêu Hoằng có thể làm hay không, bọn họ muốn chống cự Tiêu Hoằng bá đạo, nhưng điều kiện đầu tiên là phải có thực lực đó!

Người trong phòng khựng một lát, nhìn Trương Tín, đồng loạt lui ra, chuẩn bị đi tới chỗ Đông Lộc kiện cáo.

Nhìn toàn bộ người Tiếp Đãi Các rút đi, Tiêu Hoằng nhìn vào người dẫn đầu của 10 người kia, tên là Càn Chu, là thủ hạ cũ của Liệt Nông.

- Tiếp theo phải làm gì, không cần ta nói chứ?

Tiêu Hoàng hỏi.

- Đã rõ, ông chủ.

Càn Chu trả lời, đánh mắt với người xung quanh, sau đó ngồi vào chỗ bắt đầu làm việc. Vừa tiếp nhận mọi công việc của Tiếp Đãi Các, đồng thời tuyên bố mấy quy định mới, trong đó có một cái là thỏa mãn điều kiện tương ứng, có thể hưởng thụ một lần kỹ thuật Tái sinh, điều kiện này tự nhiên là tiền tài hoặc là thứ khác.

Tin tức này vừa được đăng lên, mỗi một quốc gia thể liên hợp Gia Đô đều có thể thấy được.

Chuyện thứ hai, đó là quang mình chính đại phê chuẩn chừng 10.000 người, có thể vào Phạm Cương Tinh bất cứ lúc nào.

Cách làm này đã tuyên bố, Tiêu Hoàng từ lén lút biến thành quang minh chính đại mở rộng thế lực, mục đích là tạo ra áp lực cho mọi người.

Tiêu Hoằng lợi dụng thân phận chủ quản mạnh mẽ, dùng thủ đoạn trực tiếp nhất nắm giữ quyền khống chế tuyệt đối Tiếp Đãi Các trong tay, Tiêu Hoằng đã làm sẵn chuẩn bị va chạm dữ dội nhất.

Chờ ở Tiếp Đãi Các khoảng 2 tiếng, Tiêu Hoằng đưa Ma Văn quyền hạn Tiếp Đãi Các cho Càn Chu, sau đó đi ra.

Trở về Vạn Tôn Cốc, ở trong thung lũng, Tiêu Hoằng lại bắt đầu bận rộn, đưa từng thùng từng thùng tài liệu lớn qua khe nứt không gian chuyển đến tổng bộ Thợ Săn.

Tiêu Hoằng cũng không để ý tới cảnh này, mà kéo thùng lớn chứa đầy Long tâm thảo, đi tới cạnh nhà, sau đó nhét 2 ngón tay vào miệng, thôi tiếng huýt sáo lớn.

- Ngao!

Tiếng huýt sáo vang lên, đột nhiên truyền tới tiếng tru của Hàn sương long, tiếp theo Hàn sương long giang rộng cánh xuất hiện trên không trung thung lũng, lao thẳng xuống, như tia chớp rớt xuống cạnh Tiêu Hoằng, cái đầu cọ cọ lên người Tiêu Hoàng.

Bây giờ thân thể Hàn sương long từ màu lam xanh biến thành lam đậm, trạng thái tốt nhất chưa từng có. Nguyên nhân chủ yếu là trừ Hàn băng vạn năm phẩm chất cao, còn có Long tâm thảo này, sử dụng lâu dài sẽ cường hóa diện rộng sức chiến đấu của Hàn sương long.

Đương nhiên, giá trị Long tâm thảo tuyệt đối xa xỉ, nhưng bây giờ Tiêu Hoằng có cần để ý tiền hay sao?

Thực ra, Thương Luân không dựa vào được, Ma Sở cũng không dựa vào được, Tát Già cũng không biết rõ, bây giờ chỗ dựa duy nhất trong tay Tiêu Hoằng, có được thực lực Ngự hồn, chỉ có mỗi mình Hàn sương long. Nói ra thật đúng là châm chọc mà.

- Tới đâỵ.

Tiêu Hoằng nói với Hàn sương long, vuốt đầu nó, mở thùng lấy ra Long tâm thảo tím đậm to như cây rau cần, quơ quở trước mặt Hàn sương long:

- Ăn đi.

Lại nhìn Hàn sương long, giống như đứa nhỏ kén ăn, cúi đầu lắc quầy quậy, hiển nhiên Hàn sương long rất là ghét mùi vị Long tâm thảo này.

Tiêu Hoằng cũng không có cách bắt buộc, mở ra Hàn Võ, lập tức bọc một lớp Hàn băng vạn năm lên Long tâm thảo, quơ quở trước mặt Hàn sương long.

Nhìn thấy Hàn băng vạn năm, Hàn sương long liền lên tinh thần, há mồm nuốt luôn Long tâm thảo có bọc Hàn băng vạn năm.

Cứ như vậy, Tiêu Hoằng ngồi trước bậc thang, kiên nhẫn đút từng cây Long tâm thảo cho Hàn sương long, thường hay trìu mến vuốt đầu Hàn sương long. Vào lúc này, Tiêu Hoằng càng bình thản hơn, từ đáy lòng đến ánh mắt.

Nhưng từ một loạt hành động của Tiêu Hoằng, toàn bộ Phạm Cương Tinh và Hắc Trạch Sâm đã bắt đầu không bình tĩnh.

Biết được Tiêu Hoằng vào Tiếp Đãi Các, hơn nữa thoáng cái nắm giữ luôn Tiếp Đãi Các, Đông Lộc ở tổng bộ Phạm Cương Tinh hiểu được điều này có ý nghĩa gì, đó là Tiêu Hoằng bắt đầu hành động, nắm giữ quyền lực.

Nhìn vào gương, bộ mặt đầy sẹo, thiếu nửa lỗ tai, không cần phải nói cũng biết hận ý của Đông Lộc đối với Tiêu Hoằng.

Bây giờ trong đầu Đông Lộc, nghĩ tới nhiều nhất là làm sao xử lý Tiêu Hoằng!

Trực tiếp đánh vào Vạn Tôn Cốc, rõ ràng không phải hành động sáng suốt, không nói Thương Luân, chỉ riêng Hàn sương long, cộng thêm thực lực của Tiêu Hoằng, sẽ không dễ làm, trừ khi đến lúc nguy cấp nhất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play