Nghe thế, Tiêu Hoằng lập tức hiểu được có ý gì, ánh mắt liền lạnh xuống.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Phúc Thái cầm Ma Văn thông tin, nghiêm mặt hỏi.
- Đoàn hải tặc Hắc Hồ Tử, một chiếc chiến hạm Ma Văn của các người ở
trong tay chúng ta, có hứng thú chuộc lại không? Tên mặt râu nói xong,
chuyển Ma Văn thông tin, tiếp theo liền thấy được La Ni đầu quấn băng
gạc, đang nằm trên ghế chính, trên người những hạm viên khác ít nhiều
cùng có vết thương.
Tiêu Hoằng đứng bên cạnh, nhìn những hình ảnh đó, sắc mặt càng thêm âm lãnh.
Nhìn những hình ảnh này là hiểu ngay, tàu Thuyền Huyền bị đoàn hải tặc không gian bắt cóc. Đối với hiện trạng Ma Duệ Tinh, và cảnh ngộ của người Lạc Đan Luân, tâm tình Tiêu Hoằng đã trở nên nặng nề, nhưng cố tình lúc này lại còn có thứ chuột nhắt này tới gây, trong lòng Tiêu Hoằng liền bùng
lên lửa giận.
Vươn tay cầm lấy Ma Văn thông tin của Phúc Thái, Tiêu Hoằng nói:
- Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu?
- Không nhiều lắm, 50 triệu kim, đối với Tập đoàn Thợ Săn giàu tới chảy mỡ như các ngươi, hẳn là không quá mức chứ.
Tên mặt râu chậm rì rì nói, biểu lộ khiêu khích rõ ràng, thật là thiếu bị đánh.
Kỳ thật tên mặt râu này chính là thủ lĩnh Đoàn hải tặc Hắc Hồ Tử, địa điểm hoạt động chủ yếu là khu vực công cộng giữa Bắc Áo và thể liên hợp Gia
Đô, hơn nữa rất có chừng mực, chuyên môn chọn lựa tàu hàng của những tập đoàn cỡ nhỏ cỡ trung ở thể liên hiệp mà bắt cướp. Một lần cũng không
đòi nhiều, hoàn toàn nằm trong phạm vi chịu được, chỉ là lần này có phần ngoại lệ.
Hơn nữa hành động mơ hồ quỷ dị, dù sao khu vực giữa
Gia Đô và Bắc Áo thật sự không nhỏ, hai thể liên hiệp tuy rằng không
phải đối địch, nhưng cũng không phải liên minh, lại càng sẽ không vì con kiến nhỏ này mà gây chiến, toàn lực tìm kiếm tiêu diệt, cơ bản là mặc
kệ.
- 50 triệu kim tệ có thể cho ngươi, nhưng ta muốn đảm bảo con tin an toàn.
Tiêu Hoằng lại toát ra vẻ cười nhàn nhạt, nói.
- Cái này không có vấn đề, Đoàn hải tặc Hắc Hồ Tử luôn luôn tôn trọng
danh dự. Ngươi giao tiền chuộc, liền thả người, nhưng điều kiện quyết
định là đừng có giở trò gì.
Tên mặt râu nói tiếp.
- Nói đi, giao dịch thế nào.
Tiêu Hoằng lạnh nhạt hỏi.
- Rất đơn giản, đưa tiền vào trong tài khoản này, hôm sau chúng ta sẽ thả người.
Tên mặt râu nói xong, cho Tiêu Hoằng số tài khoản ở thể liên hiệp Bắc Áo,
sắc mặt tùy tiện. Theo tên mặt râu, Tập đoàn Thợ Săn này chỉ là một cái
tập đoàn mà thôi, không cần phải sợ.
- Chờ đi.
Tiêu Hoằng cũng không nói thêm, trực tiếp tắt máy.
- Chuẩn bị chuyển 50 triệu.
Tắt liên lạc xong, Tiêu Hoằng trực tiếp ra lệnh cho Phúc Thái.
- Sư thúc, chúng ta thật sự dứt khoát đưa tiền này? Phúc Thái có chút
kinh ngạc hỏi, hắn lần đầu tiên thấy Tiêu Hoằng chịu khuất phục.
- Không cho thì sao? Hơn 1000 người nằm trong tay người ta, chẳng qua tiền này bỏ ra rồi, ta có cách lấy lại.
Tiêu Hoằng nói với Phúc Thái, liền quay đầu đi, thẳng tới tổng bộ Tập đoàn Thợ Săn.
Phúc Thái tự nhiên theo sát phía sau.
Đi vào văn phòng Bác Sơn, Tiêu Hoằng đầy cửa ra đã nói ngay:
- Bác Sơn, hiện giờ chúng ta có bao nhiêu chiến hạm Ma Văn? Bác Sơn nhìn
Tiêu Hoằng hùng hổ đi vào, có phần kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời ngay:
- Có 52 chiếc chiến hạm Ma Văn, còn chờ chiến đấu là 42 chiếc.
- Được lắm, truyền lệnh xuống, ra lệnh toàn bộ chiến hạm Ma Văn rảnh rỗi
nhanh chóng tới phía đông thể liên hợp Gia Đô, làm một lần diễn luyện
thực chiến tìm kiếm tấn công.
Tiêu Hoằng ra lệnh, hết sức kiên quyết.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng lại liên lạc với Áo Thác, sắc mặt lạnh băng.
Đối với Tiêu Hoằng, Áo Thác có kính sợ và cảm kích, mới đã lâu không liên
lạc với Tiêu Hoằng, vừa gọi tới, Áo Thác trên tàu Tiên Nữ lập tức nghe
máy ngay, nhiệt tình nói:
- Tiêu lão đệ, đã lâu không liên lạc với ta, còn tưởng là quên mất lão ca rồi chứ.
- Ôi.., không giấu lão của, tiểu đệ ta có rắc rối.
Tiêu Hoằng than thở một tiếng nói.
- Rắc rối? Thấy Tiêu Hoằng như thế, không nói quá, Áo Thác đang cười tươi lập tức biến thành nhe nanh múa vuốt. Áo Thác vẫn coi Tiêu Hoằng như
cha mẹ tái sinh, có người dám gây chuyện với cha mẹ tái sinh của Áo
Thác, tức là đối nghịch với hắn:
- Tiêu Hoằng lão đệ, rốt cuộc là cái thứ nào không có mắt, lão ca trút giận cho ngươi!
- Cũng không phải rắc rối gì lớn, chỉ là một đám hải tặc nhỏ chặn một
chiếc chiến hạm Ma Văn của Tập đoàn Thợ Săn, yêu cầu 50 triệu tiền
chuộc. Ngươi cũng biết, Tập đoàn Thợ Săn cũng không giàu có gì, nghèo
tới chỉ còn cái quần cộc, móc ra 50 triệu kim tệ, tức là vét sạch Tập
đoàn Thợ Săn rồi. Tiểu đệ xây dựng sự nghiệp không dễ dàng, không thể
nhìn Tập đoàn Thợ Săn sụp đổ, nói ngắn gọn, đó là bỏ ra 50 triệu rồi,
còn phải chạy đi lấy lại, cho nên muốn nhờ Áo Thác lão ca phải mấy chiếc chiến hạm Ma Văn hỗ trợ Tập đoàn Thợ Săn bắt hải tặc.
Tiêu Hoằng nói một đống lớn, ý tứ là than khóc.
- Thì ra là thế... Dễ thôi, thế này, ta phải ra hạm Gia Đô Đế Quốc đội số 7, số 9 và số 22, tổng cộng 55 chiến hạm Ma Văn, hỗ trợ Tập đoàn Thợ
Săn tiêu diệt hải tặc. Nhưng mà Tiêu lão đệ phải làm thật nhanh, đừng có kéo lâu quá dù sao hạm đội di chuyển đều là tiền của dân nộp thuế mà.
Áo Thác có vẻ như miễn cưỡng nói.
Nhưng Bác Sơn ở bên cạnh nghe đến choáng vàng, lập tức phải ra 3 đoàn hạm
đội, trong đó hạm đội số 7 là hạm đội chủ lực của Gia Đô Đế Quốc, hạm
đội số 9 và số 22 cũng không phải loại lương thiện gì. Tổng cộng 55
chiến hạm Ma Văn, thử nghĩ xem, ở Gia Đô Đế Quốc có tập đoàn nào được
đãi ngộ như thế, vừa mở miệng là 55 chiến hạm Ma Văn hộ trợ.
Đúng là đãi ngộ như con ruột mà.
Không chỉ Bác Sơn, ngay cả Phúc Thái cũng có chút sững sờ. Hắn đã sớm biết
Tiêu Hoằng và Áo Thác có quan hệ không nhỏ, nhưng tuyệt đối không ngờ
lại có quan hệ đến mức này.
Nên biết, Áo Thác tuyệt đối là hạng người chí công vô tư, nhưng không thể ngờ lại làm việc nghiêng cho Tiêu Hoằng như thế.
- Những chiến hạm này ta cũng sẽ không mượn không, tài chính giành lại
được, ta sẽ trợ cấp không ràng buộc 10 triệu cho 3 đoàn hạm đội này, coi như tiền chạy chân đi.
Tiêu Hoằng tiếp tục làm ra vẻ ai oán.
- Vậy thì quá tốt, như vậy vừa có thể trừ hại cho thể liên hợp Gia Đô, coi như cũng có câu trả lời cho tài vụ.
Áo Thác gật đầu nói.
Tiếp theo Tiêu Hoằng đơn giản thương lượng cụ thể với Áo Thác về sách lược
vậy quét, mới tắt Ma Văn thông tin. Vừa tắt máy xong, sắc mặt Tiêu Hoằng cũng khôi phục lạnh băng.
- Ra lệnh hạm đội của chúng ta, tiến hành chuẩn bị, 3 tiếng sau có thể xuất phát toàn bộ.
Tiêu Hoằng nói một tiếng, liền bước ra ngoài, quay về nhà, thay trang phục
đạo cụ Hồng Lượng, liền đi tới Công ty vận tải liên hành tinh Thợ Săn,
chuẩn bị lên chiến hạm Ma Văn Vẫn Hạ.
Cùng xuất phát với Tiêu
Hoằng, còn có Liệt Nông và 20.000 binh sĩ do hắn huấn luyện tỉ mỉ, cùng
với thành viên Thích Khách Minh chỉnh biên.
Kỳ thật, có 2 nguyên
nhân trực tiếp làm Tiêu Hoằng ra quân ồ ạt như thế. Thứ nhất Tiêu Hoằng
đang lo không tìm được bia ngắm làm diễn luyện chiến đấu liên hành tinh, thứ hai Hắc Trạch Sâm đã để lại bóng ma không thể xóa được trong lòng
Tiêu Hoằng, đó là không cho một người hay thế lực nào đặt trên đầu, bằng không Tiêu Hoằng sẽ không ngủ yên.
Huống chi là một cái đoàn hải tặc nho nhỏ như vậy.
Khoảng 1 tiếng sau, Tiêu Hoằng dẫn Liệt Nông rời khỏi Vĩnh Ngạn Tinh, tiến hành “diễn tập” diệt giặc cướp trong một tuần.
Tiêu Hoằng biết rõ, đây có thể là một lần duy nhất cho hạm đội liên hành tinh Thợ Săn diễn tập chiến đấu liên hành tinh.
Về phần chuyện trên Vĩnh Ngạn Tinh, thì lâm thời giao cho Bác Sơn, trọng
yếu nhất là nhìn chằm chằm mỗi một hành động ở Thánh Đàn, phương diện
quân sự tạm thời giao cho Tác Phổ.
Ở phòng điều khiển tàu Vẫn Hạ, Tiêu Hoằng nhìn Vĩnh Ngạn Tinh dần dần đi xa, sắc mặt không thay đổi,
tiếp nhận tư liệu về Đoàn hải tặc Hắc Hồ Tử được Liệt Nông chỉnh sửa,
đều thu được từ khẩu cũng của các tập đoàn nhỏ bị cướp.
- Bước
đầu phỏng đoán Đoàn hải tặc Hắc Hồ Tử có 4 chiếc chiến hạm Ma Văn, 1
chiếc chiến hạm vận chuyển, lai lịch không rõ, du đãng 5 năm giữa Bắc Áo và thể liên hợp Gia Đô, chuyên môn chọn hạm đội nhỏ bình thường mà tấn
công, bắt cóc.
Liệt Nông nói.
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Hoằng không thay đổi nhiều, mặc kệ hắn là đoàn hải tặc gì, trước tiên dọn ổ rồi nói.
Trong lúc Tiêu Hoằng và Liệt Nông thương lượng, bỗng nhiên trước mặt Tiêu
Hoằng xuất hiện 3 cái màn hình, trong mỗi màn hình là một sĩ quan cấp tá mặc áo màu lam đậm, họ là quan tổng chỉ huy hạm đội số 7, số 9 và số
22.
- Ông chủ Hồng, hạm đội chúng ta đã chuẩn bị xong, bây giờ hỗ trợ ngài tiến hành hành động vậy quét hải tặc.
Bội Gia, quan tổng chỉ huy hạm đội số 7 gần giọng báo cáo với Tiêu Hoằng, sắc mặt nghiêm túc cung kính.
Áo Thác không nói hai lời liền điều động bọn họ đi làm nhiệm vụ nhỏ nhặt
này, Bội Gia tự nhiên biết đây là quan hệ giữa Áo Thác và Tiêu Hoằng,
nói không chừng còn là con riêng thì sao.
Nhất là nhìn thấy Tướng quân Liệt Nông vương bài lục chiến đại danh đỉnh đỉnh cũng đứng cạnh
Tiêu Hoằng, trong lòng càng khẩn trương.
- Thường nói hạm đội liên hành tinh Gia Đô Đế Quốc nổi tiếng khắp Vũ trụ Thái Qua, hiệu suất quả nhiên danh bất hư truyền.
Tiêu Hoằng tươi cười nhàn nhạt:
- Nếu là hỗ trợ, Hồng mỗ có yêu cầu, không biết có tiện không.
- Ông chủ Hồng cứ nói thẳng.
Bội Gia trả lời.
- Chúng ta làm một lần pha trộn được không? Đó là xáo trộn hạm viên, đưa xen vào các chiến hạm Ma Văn.
Tiêu Hoằng cười khẽ nói, mục đích Tiêu Hoằng làm như vậy là quá rõ, chính là cho các hạm viên đi theo hạm viên hạm đội Gia Đô để học tập.
- Cái này...
Bội Gia có chút do dự, nếu là người thường đưa ra yêu cầu này, thêm tuyệt
đối sẽ từ chối, nhưng Tiêu Hoằng thì hắn không thể không cân nhắc kỹ:
- Ta là quân nhân, có chuyện cứ nói thẳng, cái này quả thật không tiện.
Chẳng qua nếu là ông chủ Hồng đề xuất, ta cũng ngại từ chối. Thế này này đi, kỳ hạm chủ lực không thể xáo trộn, nhân viên phòng điều khiển không thể pha trộn, còn lại pháo thủ, nhân viên khác thì trộn lẫn một chút
cũng không sao, dù sao cũng không phải đánh đối thủ quá mạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT