Nhìn những người này trút bỏ ngụy trang, gỡ nón ra, đứng giữa phòng, cảnh vệ binh và Mạn Kiều đều ngây ngốc.
Không nói quá, một mình Liệt Nông đã làm Mạn Kiều lãnh đủ, thêm một cái Tác Phổ, còn có Bối Đức La, A Tư Đế, bốn người đứng chung một chỗ, tuyệt đối là quan chỉ huy bốn quân bài chủ lực chỉ nằm dưới Áo Thác, từng dậm chân một cái, Gia Đô đế quốc cũng phải rung ba lần.
So sánh với bọn họ, Mạn Kiều quả thật lập tức biến thành con kiến, hạng con cháu chút chít.
Còn cảnh vệ binh, trán toát mồ hôi, nhiều danh tướng siêu cấp tụ tập một chỗ như thế có ý nghĩa gì, càng làm họ đáng sợ hơn, đó là những người này giống như tiểu đệ của người tự xưng hồng Lượng kia.
Đồng thời Mạn Kiều cũng mơ hô toát ra sợ hãi, tuy rằng hiện giờ những người này không có quyền lực gì, nhưng ở Gia Đô đế quốc, vẫn hết sức coi trọng lý lịch.
Hơn nữa tuy rằng những người này có lý lịch lão thành, nhưng cũng chỉ mới 40-50 tuổi, đang lúc tráng niên. Nếu bọn họ muốn, trở về Gia Đô đế quốc, sẽ được Gia Đô đế quốc ra tận ngõ hoan nghênh, phục hồi nguyên chức chỉ dựa vào việc họ có muốn hay không mà thôi.
- Các ngươi, làm cái gì? Dám chĩa súng vào các lão gia, điên rồi hay sao, lăn ra!
Mạn Kiều trừng mấy tên cảnh vệ binh quát lớn, tiếp theo hoảng sợ không thôi nhìn sang Liệt Nông, kiêu căng lúc này hoàn toàn tan biến.
Ở chỗ khác còn không nói, ở trong này, Mạn Kiều không có vốn liếng mà gào thét.
Thấy Mạn Kiều nói vậy, các cảnh vệ binh mới thở phào một hơi, tiếp theo lui ra như chạy trối chết.
- Còn nữa, thấy Hồng gia, đó là chỗ ngươi ngồi hay sao? Tránh ra!
Liệt Nông nói tiếp, liền vung tay kéo Mạn Kiều sang một bên.
Còn Tiêu Hoằng, cũng không khách khí, bước vào ghế chính ngồi thẳng xuống, cây gậy nhỏ thì đặt lên bàn.
vẫn một bộ dạng thản nhiên như trước, ngược lại lúc này Mạn Kiều vẫn kinh hồn chưa tỉnh, trước đó hắn nghe sư phụ đi tiếp nhận điều trị, nhưng không ngờ Dược sư phụ đã điều trị hoàn toàn, hơn nữa còn trở thành thủ hạ làm việc cho Hồng Lượng. Vậy chỉ có thể chứng minh một điều, Hồng Lượng này tới đây tuyệt đối không phải chuyện gì hay.
- Ngươi đã là đồ đệ của Liệt Nông lão ca, vậy cũng là sư diệt của ta, nói vậy hẳn là người một nhà, vậy tiền bồi thường của Tập đoàn Thợ Săn thì sao? Hay là bỏ đi, coi như ta cho sư điệt tiền mừng tuổi.
Tiêu Hoằng nhìn vào Mạn Kiều, nhấn giọng nói.
Nhưng lời này vào tai Mạn Kiều, lại làm cho trong lòng Mạn Kiều hết sức khó chịu. Nói tuổi, hắn lớn hơn Tiêu Hoằng, nhưng không ngờ bối phận kém ngàn dặm, nhưng khó chịu thì khó chịu, bây giờ Mạn Kiều dám lên cơn hay sao?
Không nói đến địa vị, bối phận chênh lệch, bốn người trong phòng này tùy tiện một người cũng là cấp bậc Đại Ngự sư. Một người một chưởng, cũng sẽ đánh hắn tàn tạ, huống chi Liệt Nông nghiêm khắc có tiếng, từ nhỏ đến lớn hắn là bị Liệt Nông đánh ra.
- Cảm... Cảm ơn sư thúc.
Mặc dù trong lòng Mạn Kiều muôn vàn không cam, nhưng nhìn vẻ mặt hung ác của Liệt Nông, vẫn phải khách khí nói.
- Nếu đã thế, vậy ta nói chuyện kế tiếp. Căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn biến thành cái dạng thế này, trong lòng ta cũng khó chịu, mà quân hộ vệ Vĩnh Ngạn gánh vác bức tường cuối cùng của Thánh Đàn, cũng là cực kỳ trọng yếu. Trước khi không tìm được Ba La, tự nhiên phải chọn một người thích hợp chủ trì công tác, Kim Hải Ưng không tệ, theo ta thấy, cứ đề bạt chính thức làm thay mặt quan tổng chỉ huy quân hộ vệ Vĩnh Ngạn, ngươi thấy thế nào?
Tiêu Hoàng không đổi sắc, nhấn giọng nói.
Mạn Kiều nghe thế, trong lòng thổn thức không thôi, hiển nhiên đây là việc trong quân, thương nhân Hồng Lượng này có tư cách nào chỉ trỏ.
Nhưng khi trong lòng Mạn Kiều nghĩ thể, lại nghe Liệt Nông xiết chặt nắm tay, phát ra tiếng vang răng rắc, không khỏi làm trong lòng Mạn Kiều phát lạnh, thoáng không tình nguyện gật đầu:
- Nếu sư thúc có ý đề bạt, vãn bối nghe theo lệnh.
- Mặt khác, còn có một việc, tuy rằng Vĩnh Ngạn Tinh là vành đại tương đối an toàn, nhưng liên quan tới an nguy của Thánh Đàn, không thể sơ sẩy được. Bởi vậy Tập đoàn Thợ Săn sẵn sàng mỗi năm bỏ ra 10 triệu kim tệ, giúp đỡ xây dựng các phương diện cho quân hộ vệ Vĩnh Ngạn, đương nhiên cũng hy vọng Mạn Kiều mở rộng quyền vô hạn cho quân hộ vệ Vĩnh Ngạn.
Tiêu Hoàng nói tiếp.
- Được... được rồi.
Mạn Kiều không thể không đáp ứng, trong lòng ngày càng cảm thấy Ba La mất tích tuyệt đối có liên quan tới Hồng Lượng trước mắt đây. Nhưng đám người Liệt Nông, Tác Phổ ở đây, Mạn Kiều có năng lực nói cái gì chứ? Dù sao hắn không có chứng cớ tuyệt đối, hoặc là Tiêu Hoằng dám ngông nghênh đến đây, tức là có nắm chắc tuyệt đối, không để chuyện này liên lụy tới mình.
- Như vậy tiếp theo, là về chuyện Ba La mất tích, nên làm như thế nào?
Mạn Kiều hỏi tiếp, hơn nữa liếc sang sư phụ. Hắn còn hoài nghi chuyện này cũng có liên can tới sư phụ, nhưng mà thế thì sao chứ?
Nếu ở trong quân đoàn 15, hắn nói một không hai, nhưng ở trong này, hắn chỉ là cháu chắt mà thôi.
- Tiếp tục điều tra, hơn nữa phải tra thật nghiêm. Ở nơi thái bình như Vĩnh Ngạn Tỉnh lại xảy ra chuyện nghiêm trọng đến thế, đúng là buồn cười.
Tiêu Hoàng làm ra bộ dạng uy nghiêm, nói:
- Hơn nữa điều tra có gì khó khăn, hoàn toàn có thể nhờ Tập đoàn Thợ Săn hỗ trợ.
Tiêu Hoàng nói xong, liền đứng dậy, dẫn đám người Liệt Nông nghênh ngang đi ra.
Tiêu Hoàng bước khỏi phòng, các cảnh vệ binh đồng loạt cúi người cung kính, Tiêu Hoằng cũng không để ý, đi thẳng tới chỗ thang máy.
Ngược lại quản lý tiền thính đứng ở cửa, sắc mặt tràn ngập rung động, nàng không thấy được một màn vừa rồi, nhưng mà nghe được một chút, trực tiếp gọi lão đại quân đoàn 15 là sư diệt, thân phận Hồng Lượng này cao tới cỡ nào, không thể tưởng tượng nói.
Còn Mạn Kiều ở trong phòng, đang nhăn mặt xoa cái mặt sưng đỏ của mình, cảm thấy trên mặt truyền tới cảm giác nóng rất hết sức quen thuộc.
Đồng thời, trợ thủ vẫn trốn trong phòng nghỉ, thấy Liệt Nông lão đại hùng hổ đi rồi, mới rụt rè chạy tới.
- Tướng quân Mạn Kiều, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Có tiếp tục điều tra nữa không?
Trợ thủ đi tới cạnh Mạn Kiều, dè dặt hỏi.
- Tra cái rắm.
Mạn Kiều lầm bầm, nói với trợ thủ:
- Chẳng lẽ vừa rồi ngươi không nghe hay sao? Tra tới cùng, là chứng minh người ta đã sớm phòng bị rồi, chúng ta còn đi làm gì.
Bây giờ phải nói trong lòng Mạn Kiều như gương sáng, nhưng có ích lợi gì? Lại còn phải làm ra vẻ không biết, oanh liệt đi điều tra.
Bây giờ Mạn Kiều cũng có chút hối hận, lúc trước vì cái gì phải đi tới chỗ Vĩnh Ngạn Tinh quỷ quái này?
Cùng lúc đó, ở ngoài khách sạn, Tiêu Hoằng lại bước lên xe Ma Văn xa hoa, rời đi. Nhưng vào lúc này, Ma Văn thông tin trên người Tiêu Hoằng rung lên, người gọi tới là Kim Hải Ưng.
Thấy cái tên này, Tiêu Hoằng không để ý, tiện tay bấm nghe. Tiếp theo, hình ảnh Kim Hải Ưng lo lắng hiện ra, so sánh với bộ dáng trấn tĩnh khi đối mặt với Mạn Kiều khi nãy, thật là như hai người khác nhau.
- Tiêu... Ấy không, Hồng gia, sao rồi? Tiến triển như thế nào? Sẽ không có vấn đề gì chứ?
Kim Hải Ưng lo lắng, mở miệng hỏi liên tục.
- Bây giờ ngươi chính là quan tổng chỉ huy căn cứ quân sự Vĩnh Ngạn, còn cái khác, chỉ cần ngươi không nói, mọi chuyện sẽ không có vấn đề.
Tiêu Hoằng không đổi sắc trả lời.
- Thật... thật sao?
Kim Hải Ưng ánh mắt phát sáng nói.
- Thật hay giả, chờ lát nữa chẳng phải ngươi sẽ biết? Yên tâm, ngươi cứ ngoan ngoẵn nghe lời ta, ta đảm bảo ngươi thăng quan phát tài.
Tiêu Hoằng cười khẽ trả lời.
Tiêu Hoằng tươi cười như thế, làm cho Kim Hải Ưng cảm nhận được rét lạnh thấu tim, nhưng cũng không dây dưa, báo cáo tiếp:
- À đúng rồi, Hồng gia, vừa nãy có thuộc hạ tới báo cáo, có mười mấy người Phạm Cương Tinh vừa từ khe nứt không gian số 1 và số 5 tiến vào Vĩnh Ngạn Tinh, xin hỏi nên làm gì bây giờ? Hình như đều là người của Hắc Trạch Sâm, tám phần là đến điều tra tin tức Ba La mất tích.
- Chú ý một chút là được, nếu ai phát hiện ra cái gì? Để hắn làm bạn với Ba La đi, hiểu chứ.
Tiêu Hoằng trả lời.
Nghe thế, Kim Hải Ưng ra sức nuốt nước miếng, tiếp theo gật đầu. Chuyện đến bây giờ, hắn đã không còn đường lui.
Tiếp theo Tiêu Hoằng không nói nữa, tắt liên lạc, dặn dò Phúc Thái thông qua vệ tinh “Thương nghiệp” của Tập đoàn Thợ Săn theo dõi chặt chẽ người Phạm Cương Tinh đi vào Vĩnh Ngạn Tinh, cũng phải ra quân đội yên lặng theo dõi.
Cứ thế khoảng 1 tiếng sau, Tiêu Hoằng không nhanh không chậm trở về Vạn Tôn Cốc. Đi cùng Tiêu Hoằng, còn có 10 quân nhân, đều từ chỗ Liệt Nông đưa tới, hết sức đáng tin cậy, đồng thời đều có cấp bậc Ngự sư, trên người lại mặc đồ thường.
Tiêu Hoằng đi vào nhà, thay áo dài lụa trắng, đây là trang phục của chủ quản, sau đó Tiêu Hoằng dẫn 10 người này ra khỏi Vạn Tôn Cốc, đi vào Tiếp Đãi Các không xa.
Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Hoằng vào Tiếp Đãi Các từ khi trở thành chủ quản.
Chạy nhanh khoảng 20 phút, Tiêu Hoằng đến Tiếp Đãi Các. so với khí thế hùng hồn trên Vĩnh Ngạn Tinh, Tiếp Đãi Các có vẻ keo kiệt, chỉ có tòa lầu gỗ 3 tầng, cùng sân viện nhỏ đủ loại hoa cỏ.
Ngoại đồ làm việc ở trong này khoảng hai mươi mấy cái người, cơ bản toàn là người của Hắc Trạch Sâm, dù là không phải, cũng là của Ân Lạc hay Tần Nhược Bạch.
Bởi vậy, khi Tiêu Hoằng bước vào, phó chủ quản Trương Tín đứng trong sân không khỏi đổi sắc. Đã có chừng 1 tháng Tiêu Hoàng chưa từng xuất hiện, Tiếp Đãi Các cơ bản coi Tiêu Hoàng chỉ là danh nghĩa, thậm chí Trương Tín đã bắt đầu hoàn toàn tiếp quản nơi này. Nhưng không ngờ, Tiêu Hoằng lại xuất hiện ngay lúc này
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT