Theo Tiêu Hoằng khởi động Hàn Võ, sau một lát, lại nhìn trong tay Tiêu Hoằng đã xuất hiện một băng trụ dài ước chừng hai thước, đường kính nửa thước, cả vật thể có màu tím sáng bóng.

- Đùa băng với ta à? Ngươi còn kém xa lắm!

Nói xong, cánh tay Tiêu Hoằng dùng một chút lực, trực tiếp ném trụ Hàn băng vạn năm về hướng Hàn sương long, lực đạo vừa đủ nhìn qua giống như một mũi tên nhọn phóng lớn bắn tới.

“Ầm!”

Nhanh như một tia chóp Hàn băng vạn năm lực đạo mười phần giống như một viên đạn pháo bắn thẳng trên đầu Hàn sương long, rồi nổ tung tại chỗ!

Lực đạo trầm trọng trực tiếp làm cho Hàn sương long lảo đảo một cái, thân mình cực lớn của nó không kềm được lắc lư mấy cái.

Nhưng mà, cái này cũng chưa tính xong, ngay sau đó Tiêu Hoằng bắn ra cây thứ hai, cây thứ ba, cây thứ bốn...

Ước chừng oanh kích năm phút đồng hồ, lại nhìn cái đầu con Hàn sương long không sai biệt lắm đã biến thành đầu heo, bởi vì ở bên trong cũi, con Hàn sương long hoàn toàn không thể né tránh hữu hiệu, Tiêu Hoằng dĩ nhiên dễ dàng bắn ra từng cây trụ băng chính xác.

Đồng thời ở bên trong cũi, khắp nơi dày đặc mảnh nhỏ Hàn băng vạn năm màu tím.

Đối mặt với tấn công điên cuồng của Tiêu Hoằng, Hàn sương long đã bắt đầu trở nên càng thêm táo bạo. Tuy nhiên, ngay lúc Hàn sương long mới vừa chuẩn bị làm ra phản kích, bỗng nhiên nó ngừng lại động tác công kích, dường như cảm nhận được điều gì.

Nó cúi cái đầu cực lớn xuống ngửi ngửi Hàn băng vạn năm màu tím bên cạnh. Trong chốc lát, chỉ thấy con Hàn sương long lập tức liền khựng lại, tiếp theo liền mở ra cái mồm to, nuốt ngấu nghiến như hổ đói cắn nuốt mảnh vụn Hàn băng vạn năm màu tím này, làm cho người ta có cảm giác giống như nó đã đói khát từ lâu.

Làm cho người ta có cảm giác giống như đã mấy năm, thậm chí hơn một ngàn năm, nó chưa từng ăn bữa ăn nào.

Tiêu Hoằng đứng cách con Hàn sương long có hơn 50 thước, nhìn thấy Hàn sương long từng ngụm từng ngụm cắn nuốt Hàn băng vạn năm thỏa thích. Ánh mắt không kềm được vừa động, trong óc lập tức hiện lên câu nói của Gia Nại Cầm lúc nãy, Hàn sương long chỉ có dựa vào một loại thức ăn đặc thù mới có thể sống sót, duy trì!

- Chẳng lễ thức ăn đặc thù của nó chính là Hàn băng vạn năm?

Tiêu Hoằng nhỏ giọng suy đoán, điều này quả thật Tiêu Hoằng không bao giờ nghĩ tới.

Đồng thời Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ ràng, theo Hàn băng vạn năm không ngừng bị Hàn sương long nuốt vào trong bụng, liền thấy hai tròng mắt suy yếu của Hàn sương long dần dần trở nên sáng ngời lên, thậm chí còn phát ra từng luồng sương lạnh mờ nhạt.Vô số vét rách trên chân nó, cũng tan dần phục hồi như cũ với tốc độ gần như dùng mắt thường có thể thấy được.

Trên cái cánh hoàn toàn bị gãy chỉ tạm thời chống đỡ cố định bằng xương cánh gãy vỡ cũng bắt đầu từng chút từng chút một khép lại.

- Trời của ta ạ!

Nhìn thấy cảnh tượng như thế, Tiêu Hoằng không kềm được bật kêu lên! Lần này xem như Tiêu Hoằng mèo mù gặp phải chuột chết hay sao?

Không nghĩ tới con Hàn sương long này lại có thể dựa vào Hàn băng vạn năm của Tiêu Hoằng phóng ra công kích nó, để tự chữa trị cho mình.

Ước chừng trôi qua mười mấy phút, theo Hàn sương long liếm thực sạch sẽ tất cả Hàn băng vạn năm màu tím ở gần nó, lại nhìn thân thể thương tích không chịu nổi, đã nhận được chữa trị với mức độ thật lớn. Lúc này hai mắt màu lam sâm của nó sáng ngời như ngọn lửa, cái cánh rách tung toé đã trở nên mới tinh một cách lạ thường.

Mà trọng yếu hơn là không ngờ Tiêu Hoằng lại cảm nhận được từ trên thân thể con Hàn sương long này tràn ngập một loại uy áp, dường như là một cường giả cao ngạo. Đây là trước đó hoàn toàn không thấy!

- Ngao!

Đúng lúc này, lại nhìn Hàn sương long đột nhiên phát ra một tiếng gầm chói tai, dường như phục hồi lại sinh mạng mới, tiếp theo liền lại một lần nữa vặn vẹo thân thể.

“Băng, băng, băng...”

Ngay sau đó, xiềng xích quấn quanh trên thân Hàn sương long, liền đồng loạt bị căng thẳng đứt đoạn, đồng thòi hai chân nó lại vung ra “rầm...” trong nháy mắt cái cũi bị chấn gãy nát, từng cây song cũi có chứa Khí Văn trực tiếp gãy rời. Con Hàn sương long mạnh mẽ từ bên trong vùng vẫy đi ra, đồng thời giương rộng hai cánh. Sau đó ánh mắt nó lại lần nữa nhìn ngay Tiêu Hoằng, như trước tràn ngập vẻ dữ tợn.

Dường như con Hàn sương long còn nhớ vừa rồi Tiêu Hoằng làm thế nào đánh nó, liền vỗ vỗ hai cánh, rất nhanh bay lên trời, ở giữa không trung bay quanh một vòng. Sau đó tiếp tục tập trung vào Tiêu Hoằng, bất thình lình nó lao xuống, đồng thời phim ra một khối băng màu lam sẫm, đánh thẳng xuống Tiêu Hoằng!

- Thật không có lương tâm mà! Ăn no liền đánh đầu bếp!

Đối mặt với khối băng đánh thẳng xuống, cùng với con Hàn sương long hoàn toàn không còn bị khống chế, trên mặt Tiêu Hoằng không có mảy may sợ hãi, cũng không một chút kích động, chỉ là nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, rồi như tia chớp né tránh qua một bên, tránh thoát khối băng công xuống. Sau đó Tiêu Hoằng bỗng nhiên chỉ tay một cái, cao giọng quát một tiếng:

-Nổ!

“Ầm, ầm, ầm, ầm...”

Theo Tiêu Hoằng quát lớn một tiếng, lại nhìn Hàn sương long xoay quanh trên đỉnh đầu Tiêu Hoằng, phía trên thân thể nó liên tục phát ra tiếng nổ vang trời. Những tiếng nổ này đều là Hàn băng vạn năm trong bụng nó bị Tiêu Hoằng kích nổ, đương nhiên Tiêu Hoằng cũng chỉ kích nổ một bộ phận nhỏ mà thôi.

Tuy nhiên, dù chỉ một phần nhỏ nhưng cũng đủ để con Hàn sương long không chịu nổi, không đợi con Hàn sương long long làm ra công kích tiếp theo, thân thể nó liền rơi xuống trong thung lũng, “ầm” một tiếng kèm theo tiếng vang nặng nề.

- Thực tưởng rằng dễ chiếm tiện nghi của ta như vậy sao? Ăn của ta, còn công kích ta?

Tiêu Hoằng nhìn con Hàn sương long mình đầy thương tích, chật vật không chịu nổi, nhẹ giọng lẩm bẩm. Tiếp theo cứ như vậy bước từng bước một đi tới gần con Hàn sương long.

Trong cơ thể nó còn có rất nhiều Hàn băng vạn nám của Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng hiện tại xem như hoàn toàn không còn e ngại con Hàn sương long.

Thấy Tiêu Hoằng từng bước một đi tới hướng mình, con Hàn sương long chật vật không chịu nổi còn muốn phát động công kích Tiêu Hoằng.

Không đợi Hàn sương long mở ra khóe miệng, Tiêu Hoằng lại lần nữa phát ra một tiếng quát to như vậy.

“Ầm, ầm!”

Cùng với này hai tiếng nổ vang giòn tan, đùi và bụng con Hàn sương long lại lần nữa hình thành hai lần kích nổ. Con Hàn sương long vừa mới ngẩng đầu lên, liền tiếp tục ngã xuống trên mặt đất.

- Ngươi không phải rất hung dữ sao? Tiếp tục hung dữ nữa à! Nổ!

Tiêu Hoằng bước tiếp tới phía trước, đồng thời khẽ nói, tiếp theo quát lớn một tiếng.

“Ầm!”

Trong thân thể con Hàn sương long lại phát ra một tiếng nổ vang.

- Cho ngươi ăn, còn công kích ta? Nổ!

Tiêu Hoằng nói tiếp.

Đồng thời lại nhìn trên thân thể Hàn sương long, lại lần nữa xuất hiện một điểm nổ tung.

Cứ như vậy Tiêu Hoằng một đường đi tới, một đường nói cho nổ hả giận, ước chừng trải qua bảy tám lần kích nổ, lúc này con Hàn sương long cùng hung cực ác kia đã dùng đôi cánh lớn cụp lại bảo vệ đầu, thấy Tiêu Hoằng đi tới gần nó theo bản năng bắt đầu xuất hiện lùi bước.

Dựa theo Hạ Lục Đế nói, đây là biểu hiện hoàn toàn bị chế phục, thậm chí ngay cả trong hai con mắt phẫn nộ của Hàn sương long kia, đều đã xuất hiện một tia sáng đáng thương, dường như là đang cầu xin Tiêu Hoằng đừng cho nổ.

Nhìn thấy bộ dáng Hàn sương long như thế, trên mặt Tiêu Hoằng rốt cục hiện lên vẻ tươi cười đắc ý. Thời điểm này, Tiêu Hoằng cách Hàn sương long đã không tới một thước.

- Như vậy là được rồi! Ngoan ngoãn, tự nhiên ưu đãi nhiều hơn!

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu to lớn của con Hàn sương long, sau đó vung lên một cánh tay, từ trên mặt đất trực tiếp nổi lên một khối Hàn băng vạn năm màu tím cao tới ba thước.

-Ăn đi!

Tiếp theo Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói.

Lại nhìn con Hàn sương long thời điểm này, ít nhiều đã bắt đầu có chút do dự, nó dường như có thể cảm nhận được sự khác thường trong cơ thể có liên quan với Hàn băng vạn năm màu tím này. Tuy nhiên, đối với nó mà nói, Hàn băng vạn năm chính là mỹ thực duy trì tính mạng của nó, nên chỉ chấn chừ trong chốc lát, Hàn sương long liền không chịu nổi sức hấp dẫn, bắt đầu từng ngụm từng ngụm gặm ăn.

Theo một khối Hàn băng vạn năm trôi xuống bụng, thân thể thảm hại của con Hàn sương long liền khôi phục với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được.

Ước chừng ăn một hơi bốn năm khối lớn Hàn băng vạn năm, con Hàn sương long lại một lần nữa khôi phục bộ dáng trước đó. Thân thể bị thương tích đều phục hồi như cũ, hai mắt màu lam sẫm cùng với trong miệng, lóng lánh hàn quang vô tận. Đồng thời lại lần nữa nó đời ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng.

- Hả?

Nhìn thấy con Hàn sương long khổng lồ lại lần nữa nhìn ngay mình, Tiêu Hoằng vẫn thần sắc bình thản, chỉ bật thốt ra như thế.

Ngay sau đó, chỉ thấy Hàn sương long không dám tiếp tục mảy may lỗ mãng, mà thành thành thật thật nằm xuống, kê sát đầu trên mặt đất, một bộ dáng ngoan ngoãn dễ bảo.

- Vậy là rất tốt rồi!

Tiêu Hoằng vươn tay vuốt ve đầu Hàn sương long, nhẹ giọng nói:

- Tóm lại, buổi tối hôm nay ngươi cứ ngủ ở trong này, không nên chạy loạn, cũng không được bay lên không trung, biết không? Giờ nhắm mắt lại!

Lại nhìn Hàn sương long đang nằm rạp trên mặt đất, quả nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt không nhúc nhích.

- Phù...

Thấy con Hàn sương long vẫn không nhúc nhích, đồng thời ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Tiêu Hoằng mới dựa vào trên cổ Hàn sương long, thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thu phục được nó.

Kỳ thật bồi tiếp con Hàn sương long điên cuồng lâu như vậy, Tiêu Hoằng cũng mệt chết đi được, nhất là trước đó chưa có thuần hóa, còn phải luôn lo lắng đề phòng.

Đại khái dựa vào Hàn sương long chừng vài phút, Tiêu Hoằng liền không hề để ý tới nó, đi thẳng tới cái cũi bị Hàn sương long phá huỷ, nhặt một đoạn song cũi dài chừng nửa thước, sau đó Tiêu Hoằng khởi động Lưu Văn bay về căn nhà gỗ.

Khi Tiêu Hoằng về đến nhà gỗ, thời gian đã tới hơn mười giờ đêm, đầy cửa đi vào phòng trong, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy Gia Nại Cầm đang lộ thần sắc căng thẳng nhìn mình.

- Như thế nào còn chưa ngủ? Trong lúc tịnh dưỡng, cô cần ngủ nhiều hơn mới tốt!

Nhìn lướt qua Gia Nại Cầm đang có vẻ lo lắng, Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, sau đó nhẹ nhàng đặt đoạn song cũi có tạo hình Khí Văn kia lên trên bàn gỗ.

- Vừa rồi ta nghe được một trận tiếng động hỗn loạn, còn có tiếng nổ vang, huynh không sao chứ?

Gia Nại Cầm thân thiết hỏi.

- Không có việc gì, hết thảy đều thu phục xong rồi!

Tiêu Hoằng bình thản nói, tiếp theo liền lấy ra một lọ Ôn nhuận dịch, một tay nâng Gia Nại Cầm dậy, rót cho nàng uống, sau đó ra hiệu bảo nàng có thể nghỉ ngơi.

Thấy Gia Nại Cầm phi thường nhu thuận nhắm hai mắt lại, Tiêu Hoằng mới đi tới bàn viết, tiếp tục nghiên cứu kỹ thuật Đế Văn sáu hướng, cùng với Ngự Độ.

Cảm giác mệt nhọc, liền từ trong tủ trữ vật lấy ra một ít tài liệu, dựa theo thương lượng với Hà Phương chế tạo Dược văn trắng đẹp, cùng với chế tạo Chiến Văn cho Hà Phương.

Tới đêm khuya, trước sau như một Tiêu Hoằng liền phát ra lời kểu gọi tới Tát Già, hỏi một ít tn thức chính mình không hiểu. Dù sao Tát Già trước đó đã đồng ý, trong thời gian Gia Nại Cầm ở đây, Tiêu Hoằng có thể hỏi các vấn đề miễn phí. Một cơ hội tốt như vậy, Tiêu Hoằng sao có thể lãng phí chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play