Đảo mắt, thời gian tới sáng sớm, Tiêu Hoằng nằm trên dây thừng vừa
cảm giác tỉnh lại, liền bắt đầu tiếp tục công việc lu bù cả lên giống
như con quay. Đầu tiên là sửa sang lại mười Ma Văn làm trắng đẹp, và
Bách Hỏa chiến Văn chế tạo cho Hà Phương ngày hôm qua, để vào bên trong
hộp gỗ, đợi Hà Phương quay lại.
Sau đó Tiêu Hoằng đi vào phòng bếp, trước sau như một nấu nồi cơm.
Hết thảy xong xuôi, Tiêu Hoằng lấy ra từ trong ngăn kéo một lọ “Ngự
Sa”. Loại dung dịch này có thể tăng lên Ngự lực, để vào túi hành trang
tùy thân rồi đi ra ngoài.
Đi ra nhà gỗ, thời điểm này, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ ràng khắp thung lũng không ngờ lại hình thành một tầng sương mù mờ nhạt, không hề dừng lại lâu, Tiêu Hoằng liền khởi động Lưu Văn chạy tới chỗ Hàn sương
long.
Khống chế Lưu Văn, đi tới đỉnh ngọn núi, thời điểm này Tiêu Hoằng,
xuyên qua đám sương mờ nhìn thấy Hàn sương long như trước dựa theo lời
nói của Tiêu Hoằng, thành thành thật thật nằm trong thung lũng không
nhúc nhích.
Mãi đến khi nhìn thấy Tiêu Hoằng xuất hiện trên đỉnh núi, Hàn sương
long mới thật cẩn thận ngẩng đầu lên, trên mặt đã không còn chút dữ tợn
nào, ngược lại nhìn qua có thêm vài phần ý vị lấy lòng.
Tiêu Hoằng thấy vậy cũng không có dừng lâu, hay cố kỵ gì, tiếp theo
liền nhanh như chóp khống chế Lưu Văn, vọt xuống bên trong thung lũng.
Theo Tiêu Hoằng tới gần, lại nhìn cái đầu thật lớn của con Hàn sương
long, bắt đầu cọ cọ trên người Tiêu Hoằng, hành động lấy lòng a dua này
nhìn một cái lộ rõ rành rành.
- Thế nào? Đêm qua nghỉ ngơi cũng không tệ lắm chứ?
Tiêu Hoằng đồng dạng vuốt ve cái đầu cực lớn của Hàn sương long, lẩm bẩm nói.
Thời điểm này Hàn sương long, dường như thật đúng là có thể nghe hiểu ý lời nói của Tiêu Hoằng, nó đong đưa cái đầu vài cái, sau đó nhẹ nhàng mở ra khóe miệng, lộ rõ ý đồ.
- Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, đương nhiên có ăn!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, sau đó khu động Hàn Võ, điều động Ngự lực,
trong nháy mắt trong tay hình thành một băng cầu thật lớn, sau đó phi
thường tùy ý ném lên hướng bầu trời.
Hàn sương long thực phối hợp đúng lúc, nó mở ra cái mồm to tiếp nhận
Hàn băng vạn năm, nhấm nháp mấy cái liền nuốt vào trong bụng.
Thời điểm này Tiêu Hoằng cũng có thể nhìn ra được, Hàn băng vạn năm
này đối với Hàn sương long dường như chính là năng lượng của nó, bổ sung thêm một phần, trạng thái sẽ khôi phục một ít.
Cứ như vậy, Tiêu Hoằng giống như cho một con chó nhỏ ăn, ném thức ăn
cho Hàn sương long hơn nửa tiếng, cho đến lúc Hàn sương long có chút ăn
không vô mới thôi.
Mà thời điểm này Hàn sương long, dường như cũng đã khôi phục tới
trạng thái tốt nhất, mỗi một chỗ khớp xương đều ẩn ẩn tỏa ra hào quang
màu lam, ánh mắt nó giống như hai cái bóng đèn lớn màu lam, thân thể màu lam sậm cũng óng ánh phát sáng.
- Không sai biệt lắm, thương tích trên người ngươi cũng tốt lắm rồi, đúng lúc quay về bên cạnh chủ nhân ngươi rồi!
Tuy nhiên, theo Tiêu Hoằng vừa nói dứt lời, Hàn sương long liền dời
ánh mắt nhìn ngay Tiêu Hoằng, nhìn không chớp mắt, dường như trong mắt
nó Tiêu Hoằng đã trở thành chủ nhân.
- Không phải ta, là chủ nhân trước khi ngươi đến đây!
Tiêu Hoằng nói tiếp.
Thế nhưng nhìn lại con Hàn sương long, nó vẫn vươn cái đầu to lớn cọ
tới cọ lui trên người Tiêu Hoằng, dường như không muốn đi, cũng giống
như muốn Tiêu Hoằng thu lưu nó.
về phần thu lưu Tiêu Hoằng rất muốn, nhưng dường như cũng không làm
chủ dược, rơi vào đường cũng chỉ có thể kiểm tra cái đầu cực lớn của Hàn sương long, sau đó nhỏ giọng dỗ dành nó:
- Yên tâm tốt lắm! Ngươi rời đi, cũng có thể bất cứ lúc nào quay lại, nếu đói bụng hay gì đó cũng có thể bất cứ lúc nào tới tìm ta. Tuy
nhiên, trước mắt, ngươi phải trở về với chủ nhân trước của ngươi, báo đã bình an!
- Ngao...
Hàn sương long dường như nghe hiểu ý của Tiêu Hoằng, nó phát ra một
tiếng ngâm nhẹ như thế, đầu cọ cọ trên người Tiêu Hoằng, dường như là
gật đầu đáp ứng.
- Nhớ kỹ, lập tức quay về chỗ cũ ngươi đến, trên đường không được đả thương người, biết không?
Tiêu Hoằng dặn dò tiếp một câu.
- Ngao...
Hàn sương long lại lần nữa phát ra tiếng ngâm nhẹ, tiếp theo liền
giương rộng hai cánh, bay vọt lên trời cao, quay đầu lại nhìn Tiêu Hoằng trên mặt đất lần nữa, rồi trực tiếp biến mất ở phía chân trời.
Hàn sương long là Vũ thú cao đẳng, nó hoàn toàn có khả năng lao ra ngoài tầng khí quyển, sinh hoạt dễ dàng trong hư không.
Thấy Hàn sương long biến mất, Tiêu Hoằng khẽ thở dài một hơi, trong
lòng lại bắt đầu sinh ra một tia cảm giác mất mát, cũng không biết vì
sao!
Tiếp theo Tiêu Hoằng liền một mình một người xoay người, đi dọc theo
lưng núi, chỉ đi bộ, đi tới một sườn thung lũng khác, nơi này đúng là
chỗ trước đó cho Bác Sơn biểu thị Lưu Tinh Chiến Văn, có một khối đất
bàng phẳng, cùng với đá lởm chởm, phi thường thích hợp tu luyện Ngự lực, nhất là nơi này rất im lặng, gần như không có người quấy rầy.
Bốn phía chỉ có tiếng nước chảy róc rách, cùng với từng hồi tiếng chim hót líu lo, môi trường cực kỳ tươi đẹp.
Khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn bằng phẳng, Tiêu Hoằng liền mở
ra túi hành trang lấy ra các thứ cần thiết, 22 mũi Ma Văn châm, cùng với một lọ dung dịch Ngự Sa có dạng chất dính.
Cởi bỏ áo lụa xanh trên người, Tiêu Hoằng liền bắt đầu từng chút từng chút rót dung dịch Ngự Sa vào bên trong Ma Văn châm, sau đó cắm từng
cây trên thân thể.
Theo mỗi một cây Ma Văn châm đâm vào dưới da, Tiêu Hoằng có thể cảm
nhận được rõ ràng, những chỗ có cắm Ma Văn châm, trong nháy mắt liền
hình thành một dòng xoáy Ngự lực nhỏ điên cuồng quấy động, đây đúng là
hiệu quả Tiêu Hoằng muốn nhìn thấy.
Vài phút qua đi, nửa thân trên đã cắm đầy 22 cây Ma Văn châm, Tiêu
Hoằng liền khép hờ hai mắt, bắt đầu sử dụng Huyết Thí Huấn Luyện Pháp,
một mình bắt đầu yên lặng tiến hành tu luyện Ngự lực.
Tuy rằng phương thức này, so ra kém máu Kim quan điêu, nhưng cũng có
thể kéo dài đáng kể. Mà trọng yếu hơn là, Tiêu Hoằng bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại tu luyện giữa chừng, phòng ngừa người khác ám toán.
Đồng dạng, tu luyện như vậy mỗi lần đại khái kèo dài thời gian một
tiếng, mà tốc độ Ngự lực tăng lên cũng đã gấp năm lần so với ở căn cứ
quân sự Bối La lúc trước.
Không sai biệt lắm một tiếng qua đi, kết quả tăng lên mười cổ Ngự lực.
So với dùng máu Kim quan điêu quả thật rất chậm, nhưng so với trong tu luyện cùng cấp, tốc độ đã xem như rất nhanh rồi.
Cùng lúc đó, ngay lúc Tiêu Hoằng hết sức chuyên chú tu luyện, ở ngoài Thánh Đàn về hướng Tận Cách Công Quốc, Trân Ny Hào đã lại một lần nữa
đi vào bên trong Thánh Đàn.
Lạc Tuyết Ninh ở trong phòng điều khiển chính, như trước mặc một thân quân trang màu trắng, duy nhất khác biệt là mái tóc buộc đuôi ngựa của
nàng đã xỏa xuống, thậm chí trên gương mặt còn trang điểm một chút.
Giờ phút này, Lạc Tuyết Ninh đang chắp tay sau lưng, nhìn màn hình.
Lần này, Lạc Tuyết Ninh tiến vào Thánh Đàn, mục đích chỉ có một là
chuẩn bị thành tựu Đại Ngự Sư, hiện giờ Ngự lực trong cơ thể Lạc Tuyết
Ninh đã đạt tới 15000 cổ, hoàn toàn đạt tới yêu cầu Ngự lực thành tựu
Đại Ngự Sư.
Trên thực tế, Ngự lực trong cơ thể đạt tới 13000 cổ thì đã có thể đạt tới Ngự Sư cấp năm, đạt tới 15000 cổ là Ngự Sư đỉnh phong.
- Này, này, này... Các ngươi có phát hiện gì không? Lạc Tướng quân hôm nay có chút không thích hợp?
- Đúng vậy! Ta cũng thấy thế!
- Trang điểm!
- Còn thơm nức mùi nước hoa!
Ngay thời điểm Trân Ny Hào chậm rãi tiến vào không phận của Thánh
Đàn, nhân viên công tác trong phòng điều khiển chinh Trân Ny Hào, đều
nhỏ giọng bàn tán, trên mặt tràn ngập vẻ quỷ dị, đồng thời thỉnh thoảng
liếc mất nhìn Lạc Tuyết Ninh.
Lạc Tuyết Ninh không nói gì, luôn luôn hết sức chuyên chú nhìn vào bản đồ giữa các tinh trước mặt.
- Trưởng quan! Xin hỏi chúng ta hiện tại chuẩn bị đi tới địa phương nào? Là Di Đà Tinh chỗ ngài cư ngụ chứ?
Trong đó một gã nhân viên công tác lên tiếng hỏi. Hiện giờ nơi này
tuyệt đối an toàn, bởi vậy các nhân viên công tác cũng tương đối buông
lỏng.
- Không! Trước tới Phạm Cương Tinh đi, ta mang theo một ít đồ vật cho Tiêu Hoằng, trước đưa qua cho hắn thuận tiện thăm một chút!
Lạc Tuyết Ninh mặt không đổi sắc, nhẹ giọng đáp lại.
- Rõ, Trưởng quan!
Tài công cố ý tăng âm lượng thật cao đáp lại.
Lại nhìn toàn bộ nhân viên công tác trong phòng điều khiển chính,
liền quay đầu lại đưa mắt nhìn nhau, vẻ cười quỷ dị trên mặt đã biến
thành vẻ cười xấu xa:
- Biết chỗ nào không thích hợp rồi chứ?
- Quả nhiên đoán trúng phóc! Chỉ là không nghĩ tới, Trưởng quan của chúng ta cũng không thoát khỏi...
Nhân viên công tác lại một lần nữa hạ giọng bàn luận.
Ước chừng qua bốn tiếng sau, Trân Ny Hào liền chậm rãi xuất hiện ở
tại bên ngoài tầng khí quyển Phạm Cương Tinh, bắt đầu điều chỉnh tư thái hạm thể.
Thời điểm này ở chỗ thung lũng của Tiêu Hoằng thời gian gần tới chính ngọ, Ánh mặt trời trên cao chiếu xuống.
Ở bên trong nhà gỗ nhỏ Tiêu Hoằng, còn thật không biết tin tức Lạc
Tuyết Ninh sắp tới đây, hắn theo đúng giờ đang ở bên trong phòng bếp,
chuẩn bị cơm trưa. Trên thực tế, đây là Lạc Tuyết Ninh muốn tạo sự ngạc
nhiên vui mừng cho Tiêu Hoằng.
Trước sau như một, chuẩn bị nấu nồi cơm, Tiêu Hoằng liền bưng hai cái mâm nhôm đi vào phòng trong, sau đó một bàn tay nâng Gia Nại Cầm dậy,
tựa vào phía trên bả vai mình, tiếp theo cầm lấy muỗng đút từng muỗng
thức ăn cho nàng.
Đã mấy ngày liên tục ăn món ăn này, không thể phủ nhận ít nhiều Gia
Nại Cầm đã hơi ngán tới cổ họng. Nàng thật không biết Tiêu Hoằng làm thế nào có thể kiên trì được như vậy. Tuy nhiên, dù vậy Gia Nại Cầm còn là
rất thích loại cảm giác hiện tại này, đồng thời còn hơn một lần tưởng
tượng chuyện gì đó.
về phần Tiêu Hoằng ngược lại cũng không có nghĩ gì nhiều, hoàn toàn
chính là xem Gia Nại Cầm trở thành một người bệnh, cần điều dưỡng trị
liệu.
Nhưng đúng lúc này, Trân Ny Hào đã chậm rãi treo phía trên đỉnh núi
một bên thung lũng, đồng thời Lạc Tuyết Ninh đang theo dây thừng từ cửa
khoang hạ xuống, một tay đang cầm một cái mâm kim loại lớn, mặt trên
chụp lông bàn, tay kia thì xách theo một cái hộp kim loại.
- Trưởng quan! Có cần ta cùng đi với ngài không?
Gã trợ thủ đứng bên trong cửa khoang hỏi với theo Lạc Tuyết Ninh.
- Không cần! Các ngươi ở chỗ này chờ ta là được rồi! Toàn thể nhân viên công tác, tạm thời tiến vào trạng thái nghỉ ngơi!
Lạc Tuyết Ninh phân phó một tiếng, sau đó liền thật cẩn thận khởi động Lưu Văn, bay thẳng tới hướng căn nhà gỗ của Tiêu Hoằng.
Ở trong óc Lạc Tuyết Ninh cũng có thể tưởng tượng được, cuộc sống của Tiêu Hoằng trong khoảng thời gian này, rốt cuộc đơn độc cô quạnh biết
bao, phỏng chừng cả ngày đều là vượt qua trong chế văn, đọc sách.
Mà Lạc Tuyết Ninh trong cái mâm kim loại kia là chứa thịt linh thú
nướng mùi thơm phức, bên trong hộp kim loại còn có vài món quần áo tắm
rửa, cùng với một ít vật dụng hàng ngày và mấy thứ tạp vật. Những thứ
này dường như cũng có thể đặc biệt thể hiện ra sư tinh tế của nữ nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT