Tiêu Hoằng vừa nói dứt lời, lại nhìn khí cụ vận tải không có mảy may
ngừng lại lâu, chở thẳng Hàn sương long không ngừng giãy giụa bay tới
đặt ở sườn núi khác bên trong thung lũng, sau đó một khắc không ngừng
lại bay lên trời cao làm cho người ta có cảm giác chính là cấp bách rời
xa Hàn sương long càng tốt...
- Đúng rồi! Nếu như trị lành bệnh nó, được bao nhiêu điểm thành tựu?
Tiêu Hoằng thông qua Ma Văn thông tin hỏi.
- Ha ha! Ta khuyên ngươi nha, tốt hơn là trước suy nghĩ một chút tìm
cách an toàn cho bản thân đi, điểm thành tựu nói thế nào đều là vật
ngoài thân! Đương nhiên, nếu ngươi thật sự có thể không bị tổn thương
trị lành cho nó, lão nhân điên Thương Luân kia tuyệt đối sẽ không bạc
đãi ngươi, điểm thành tựu của lão rất nhiều đó!
Người lái đáp lại, rồi trực tiếp cắt liên lạc, sau đó nhanh như chớp biến mất ở phía chân trời.
Làm cho người ta có cảm giác dường như không muốn ở lại lâu bên cạnh Hàn sương long một giây phút nào.
Tiêu Hoằng thấy thế cũng không có nghĩ nhiều, liếc mắt nhìn về hướng
đặt Hàn sương long một cái, rồi đi trở vào bên trong nhà gỗ, rót cho Gia Nại Cầm uống một lọ Ôn nhuận dịch, sau đó nhẹ giọng nói:
- Ta đi nhìn con Hàn sương long thử xem, nếu cô mệt nhọc thì ngủ trước đi!
- Ta nghĩ huynh tốt hơn là đừng nên đi! Ta nghe nói con vật đó hung
tàn đến cực điểm, nghe nói chúng chỉ dựa vào một loại thức ăn đặc thù
mới có thể sống sót. Huynh đi trị liệu cho nó hoàn toàn là làm một việc
vô dụng. Mà trọng yếu hơn là, ta không muốn huynh gặp chuyện không may.
Ái chà... nếu huynh gặp chuyện không may, còn ta...
Thời điểm nói đến câu sau, gương mặt xinh đẹp của Gia Nại Cầm đỏ bừng lên, vội vàng tìm cho mình một lý do.
- Yên tâm đi! Ta sẽ chú ý, ta cũng biết cái gọi là lượng sức mà làm!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, sau đó chuẩn bị lại một chút Chiến Văn tùy
thân, cùng với vài cái Dược văn, đội lên cái mũ cỏ nhỏ, đi ra nhà gỗ.
Sau đó lập tức khởi động Lưu Văn bay tới chỗ Hàn sương long.
Nhanh như chớp đi tới đỉnh núi, Tiêu Hoằng liền dừng bước chân, bởi
vì mặc dù đứng ở chỗ này, Tiêu Hoằng đã ẩn ẩn cảm nhận được hàn khí của
Hàn sương long.
Nhìn xuống dưới chân núi bên trong thung lũng, chỉ thấy bên trong cái cũi Ma Văn to lớn kia con Hàn sương long vẫn đang cố sức giãy giụa,
dường như còn đang trong cơn phẫn nộ, thân mình nó không ngừng vùng vẫy, điên cuồng va chạm với song cũi Ma Văn.
Trong cơn giận thân thể nó không ngừng tản ra hàn khí kinh người.
- Thứ này, rốt cuộc là từ nơi đó làm ra!
Tiêu Hoằng không kềm được lẩm bẩm tự nói, tiếp theo liền dùng hết
tinh thần từng chút từng chút một đi xuống thung lũng, đi tới gần cũi
nhốt Hàn sương long.
Vài phút qua đi, đợi thời điểm Tiêu Hoằng còn cách không tới một trầm thước, Hàn sương long dường như cảm nhận được uy hiếp, nó lập tức cảnh
giác, đồng thời bắt đầu trở nên càng thêm táo bạo, tần suất va chạm với
cũi Ma Văn tăng cao thêm.
Làm cho người ta có cảm giác giống như nó muốn đồng quy vu tận cùng
với cái cũi Ma Văn, đồng thời hai con mắt màu lam sẫm không nhìn thấy
đồng tử của nó nhìn chòng chọc vào Tiêu Hoằng.
Theo không ngừng tới gần, thời điểm này Tiêu Hoằng cũng có thể nhìn
thấy rõ ràng, một cái cánh của con Hàn sương long, xương cốt chủ yếu
chóng đỡ đã gẫy, còn có một cái chân cũng đã xuất hiện vô số vết rách.
Tuy nhiên, khiến Tiêu Hoằng cảm thấy có chút kỳ quái, chính là loại
tổn thương này cũng không giống ngoại thương bình thường, ngược lại làm
cho Tiêu Hoằng có cảm giác con Hàn sương long này giống như một pho
tượng khắc băng, bởi vì thiếu sót vật chất nào đó, làm cho xương cốt nó
cực độ giòn mà bị gãy, giống như thân thể người ta thiếu chất vôi, làm
cho chất xương trở nên xốp mềm, do đó mất đi độ cứng chắc.
Nói như vậy không khỏi làm Tiêu Hoằng nhớ tới câu nói trước đó của Gia Nại Cầm: Hàn sương long cần một loại thức ăn đặc thù.
Ngay lúc Tiêu Hoằng đang rơi vào suy nghĩ, thần kinh căng thẳng, đột
nhiên phát hiện con Hàn sương long đã mở ra cái mồm to phìn ra một đoàn
sương lạnh màu lam công tới Tiêu Hoằng.
Đối mặt với cảnh này Tiêu Hoằng gần như không có nghĩ nhiều, trực
tiếp như tia chớp vọt ngang qua một bên, rất nhanh tránh thoát công kích của con Hàn sương long. Chỉ là ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền có thể nhìn thấy rõ ràng, theo quỹ tích màn sương lạnh Hàn sương long phun ra,
trong một khu vực rộng chừng mười thước, chiều dài không dưới một trăm
thước, tất cả cây cối đều ngưng kết thành một lớp sương lạnh thật dày,
thậm chí có mấy cây trực tiếp nứt vỡ.
Đủ có thể thấy độ lạnh của hàn khí này rất thấp. Đồng thời, thời điểm này Tiêu Hoằng cũng phát hiện rõ ràng, sau một lần phát động tiến công, con Hàn sương long so với trước đó suy yếu đi một ít.
Không hề nghi ngờ, việc cấp bách của Tiêu Hoằng hiện tại là trước
phải chế phục con Hàn sương long, đây là điều kiện tiên quyết, sau đó
mới có thể trị liệu cho nó.
Càng khiến Tiêu Hoằng cảm thấy đau đầu là trị liệu loại Vũ thú này, Tiêu Hoằng gần như không có chút manh mối kinh nghiệm gì.
Mọi cách rơi vào đường cũng, Tiêu Hoằng bỗng nhiên nghĩ tới một
người, đó chính là Hạ Lục Đế. Cô nàng kia ngay cả Ám đồng long đều có
thể thuần hóa dễ bảo như thế, hiển nhiên về phương diện này hẳn là rất
có kinh nghiệm mới đúng.
Có ý tưởng như vậy, Tiêu Hoằng nhìn lướt qua con Hàn sương long một
cái, liền thật cẩn thận lấy ra Ma Văn thông tin, thông qua phương thức
truyền đi tin tức, lấy được liên lạc với Ngả Nhĩ Văn, từ hắn nơi đó nhận được dãy số Ma Văn thông tin của Hạ Lục Đế. Tiêu Hoằng lập tức liên lạc với Hạ Lục Đế.
- Ngươi là ai đấy! Nói cho ngươi biết bổn tiểu thư không có thời gian, càng không muốn ăn bữa tối với bất luận kẻ nào!
Gần như ngay lúc nổi được liên lạc với Hạ Lục Đế, liền truyền tới
trong tai Tiêu Hoằng thanh âm ngạo mạn và lại không kiên nhẫn của Hạ Lục Đế như thế...
Xem ra, Hạ Lục Đế ở An Má Tinh, rất được nam nhân hoan nghênh.
- Là ta, Tiêu Hoằng!
Tiêu Hoằng thần sắc bình thản, lui về phía sau vài bước, rớt ra một khoảng cách với Hàn sương long, rồi nói với Hạ Lục Đế.
- Lão đại? Không thể tưởng được chính là huynh, thế nào rồi? Huynh sống ở Thánh Đàn thế nào? Chúng ta mọi người rất nhớ huynh!
Nghe được là thanh âm Tiêu Hoằng, giọng điệu xa cách người ngoài ngàn dặm của Hạ Lục Đế kia, lập tức trở nên nhiệt tình hẳn lên.
- Cũng tàm tạm! Chỉ là trong một thời gian, phỏng chừng không trở về
được! Ta hỏi cô một vấn đề, làm thế nào để thu phục Vũ thú loại lớn?
Tiêu Hoằng ngồi trên triền núi, nhìn con Hàn sương long dữ tợn kia, có chút bất đắc dĩ hỏi.
- Lão đại phát hiện một con Vũ thú loại lớn à?
Hạ Lục Đế rất si mê đối với Vũ thú loại hình lớn, lập tức thích thú bừng bừng, mở miệng hỏi lại.
- Là Hàn sương long, có thương tích, cần trị liệu, nhưng ta không thể tới gần nó! Cô về phương diện này hẳn là rất có kinh nghiệm, nói xem
phải làm thế nào thu phục nó!
Tiêu Hoằng nói thẳng ra.
- Hàn sương long! Ái chà! Nghe nói loài đó gần như sắp tuyệt chủng,
là một loại Vũ thú siêu cấp, cũng là ta tha thiết ước mơ muốn nhìn một
lần, không nghĩ tới lão đại ngài thực sự có may mắn a!
Tiêu Hoằng nhìn con vật dữ tợn kia, trong lòng phát ra một tràng cười khổ.
- Hiện tại cô nói cho ta biết làm thế nào phục tùng nó là được!
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Muốn phục tùng nó đại khái chia làm hai loại: một loại là hình thức cảm hóa, chính là cho nó ăn một ít thức ăn nó ưa thích, tiến hành kết
nối tốt đẹp cùng nó để nó cảm nhận được huynh không có địch ý, một loại
khác chính là trực tiếp dùng võ lực đánh gục, dùng sức mạnh cứng rắn để
cho nó khuất phục sợ huynh sau đó nó sẽ thần phục huynh!
Hạ Lục Đế ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Tiêu Hoằng.
-Này!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng ứng tiếng, lại hỏi Hạ Lục Đế một chút tình hình
gần đây của người Mặc Hoàng Thành, lại cường điệu một chút về vấn đề
giáo dục nhi đồng. Rồi cắt liên lạc, sau đó thu hồi Ma Văn thông tin
nhìn tên to con trước mắt này.
Thoáng trầm tư một lát, Tiêu Hoằng vẫn là tính toán sử dụng phương
pháp thứ nhất. Liền khởi động Lưu Văn bay về vườn Tiên linh thảo nhổ lấy hai cây Tiên linh thảo, rồi một lần nữa quay lại chỗ con Hàn sương
long.
Đại khái đi tới khoảng cách gần 50 thước, thần kinh Tiêu Hoằng lại
lần nữa trở nên căng thẳng, bắt đầu vô cùng cảnh giác, đồng thời cánh
tay dùng một chút lực trực tiếp ném một cây Tiên linh thảo tới bên trong cũi.
Lại nhìn Hàn sương long cảnh giác liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái,
rồi cúi đầu ngửi ngửi Tiên linh thảo sau đó mới đưa Tiên linh thảo vào
khóe miệng.
- Tốt lắm! Một cây Tiên linh thảo này giá trị hơn một ngàn kim tệ đấy, mà còn là đại bổ, cho ngươi ăn xem như thích thú rồi chứ!
Tiêu Hoằng nhìn bộ dáng Hàn sương long ăn Tiên linh thảo, nhẹ giọng nói, ngay sau đó lấy ra cây Tiên linh thảo kia ném qua.
Thấy con Hàn sương long phi thường không khách sáo ân hai cây Tiên
linh thảo, đồng thời trở nên an phận. Tiêu Hoằng mới từng chút từng chút thật cẩn thận đi tới gần Hàn sương long, đồng thời hai tay không ngừng
phất phất tay, ý bảo Hàn sương long bình tĩnh, mình không có địch ý.
Nhưng, ngay thời điểm Tiêu Hoằng tới gần đến còn không đến bốn mươi
thước, con Hàn sương long đột nhiên lại trở nên táo bạo lên. Hai mắt nó
hiện lên một chút tia sáng u lam, tiếp theo liền mở ra cái mồm to, phun
bắn ra sương lạnh màu lam công tới Tiêu Hoằng!
- Chết tiệt!
Tiêu Hoằng luôn toàn ngập cảnh giác, nhìn thấy cảnh này, không kềm
được phát ra tiếng rủa như thế, tiếp theo liền như tia chớp lách qua một bên, tránh thoát luồng sương lạnh của Hàn sương long.
Ở trong đầu Tiêu Hoằng xem ra, chỉ cần bảo trì khoảng cách nhất định, con Hàn sương long ở bên trong cũi không thể chạm tới mình.
Chỉ có điều là khiển Tiêu Hoằng không nghĩ tới chính là: lần này con
Hàn sương long dường như trở nên thông minh hơn so với lần trước. Ngay
lúc Tiêu Hoằng vừa tránh thoát luồng sương lạnh, trong cái mồm to như
bồn máu của con Hàn sương long, bỗng nhiên ngưng kết ra một đoàn năng
lượng màu lam sẫm, tiếp theo vụn băng rậm rạp giống mưa đá bắn thẳng tới Tiêu Hoằng.
Đối mặt với cảnh này, Tiêu Hoằng nheo mắt suy nghĩ. Tuy nhiên còn
chưa tới mức luống cuống, lập tức khởi động Lưu Văn, đồng thời lại lần
nữa vọt ngang qua một bên, sau đó nhảy bay lên cao.
Cho đến lúc Hàn sương long phóng ra xong, Tiêu Hoằng mới hạ xuống
cách con Hàn sương long chừng 50 thước, sắc mặt ít nhiều đã có chút khó
coi.
Gần như ngay lúc hai chân Tiêu Hoằng chạm xuống mặt đất, Tiêu Hoằng
bỗng nhiên cảm nhận hai má hơi đau rát, lấy tay sờ sờ đầu ngón tay xuất
hiện một chút vết máu.
Trên mặt Tiêu Hoằng đã xuất hiện một vết thương dài chừng ba ly, hiển nhiên là bị vụn băng quét trúng.
Nhìn thấy vết máu trên đầu ngón tay, lại nhìn thấy bộ dáng rít gào
hung dữ của con Hàn sương long, trong lòng Tiêu Hoăng lập tức nôi lên
cơn phẫn nộ.Vôn hôm nay Tiêu Hoằng cũng không thoải mái lắm, cộng thêm
một đòn như vậy, cơn tức liền càng tăng lên.
- Ta có ý tốt cho ngươi ăn, cho dù không cảm kích, còn công kích ta trầm trọng thêm, muốn hung dữ à! Vậy thử xem ai độc hơn ai!
Tiêu Hoằng nhỏ giọng lầm bầm, ngay sau đó liền khởi động Hàn Võ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT