Nghe Đại trưởng giả nói câu nói này, Ngả Nhĩ Văn cái hiểu cái không, tuy nhiên, cũng không có hỏi nhiều, chỉ gật đầu ứng đáp.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng xách theo túi da cũng đã quay về tới nơi ở của mình, bắt đầu lấy ra từng kiện dụng cụ chế văn chuyên nghiệp thân thiết của mình, tỷ như chuyên đun nóng, thớt cắt tài liệu, cùng với khí cụ cắt Tái thạch giản dị các thứ.
Có những dụng cụ chuyên nghiệp này, tốc độ chế văn của Tiêu Hoằng tối thiểu có thể tăng lên 30%.
Tu sửa lại một lần toàn bộ dụng cụ, Tiêu Hoằng giống như trước dựa theo thói quen vị trí đặt lên trên bàn viết giản dị, sau đó liền tiến vào trong tĩnh thất, tiếp tục nắm chặt thời gian tập luyện độ chính xác Ngự lực. Tiêu Hoằng tự mình biết rõ nếu muốn học tập được nhiều thứ từ Đại trưởng giả, độ chính xác Ngự lực chính là căn bản trong cơ sờ.
Theo Tiêu Hoằng mỗi một lần sử dụng mờ của Vũ thú phóng xuất ra Ngự lực trong cơ thể, tiến hành tập luyện dựa theo phương thức Thích Phóng Huấn Luyện Pháp, Tiêu Hoằng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, tiến bộ biến hóa mang đến cho bản thân.
Đặc điểm rõ rệt nhất chính là khống chế Chiến Văn và hiệu suất chế tạo Ma Văn.
về phần những gì Đại trưởng giả nói chuyện với Ngả Nhì Văn, Tiêu Hoằng không thể nào biết được, càng không biết vì sao Đại trưởng giả lại nói ra những lời này.
Đào mắt một ngày qua đi, sáng sớm hôm sau, Tiêu Hoằng liền nhận được bẩm báo của Ngả Nhì Văn, Đại trưởng giả đồng ý truyền thụ cho binh sĩ Bối La tinh túy ám sát, nhưng cũng giống như Tiêu Hoằng, trước phải bắt đầu tập luyện độ chính xác Ngự lực.
Với chuyên này Tiêu Hoằng thậm chí là tất cả binh sĩ Bối La, tự nhiên vô cùng mừng rỡ. Đồng thời mặc dù Tiêu Hoằng không có nói rõ, thời điểm này, đám Bì Nặc và tất cả binh sĩ Bối La cũng có thể cảm nhận được, Tiêu Hoằng cùng đám người Ngả Nhĩ Vãn đã có quan hệ rất tốt, khổ tâm trợ giúp bọn họ chế tạo Chiến Văn.
Chính là muốn tạo cho bọn họ trở nên cường đại hơn, tăng thêm lợi thể báo thù trong tương lai.
Theo tin tức truyền ra trong lầu, tất cả binh sĩ Bối La liền đi theo Ngả Nhĩ Văn, đi đến sân huấn luyện. Ngả Nhì Vãn là tổng giáo quan của bọn hấn. Hà Long không có việc gì, cũng đi theo sau đội ngũ, Tiêu Hoằng trông thấy cũng không có ngăn trở, mà chi tùy tiện ăn vài thứ rồi xoay người đi lên lầu, tiếp tục tu luyện độ chính xác Ngự lực, cùng với chế tạo Chiến Văn và thiết kế vũ khí Khí Vãn.
Tiêu Hoằng sở dĩ không đi theo Ngả Nhì Văn học tập, là bởi vì Ngả Nhĩ Vãn đã nói cho Tiêu Hoằng biết, hắn sắp tới sẽ do Đại trưởng giả tự mình giảng dạy.
Rất nhanh, binh sĩ Bối La đi theo Ngả Nhĩ Văn liền đi tới trung tâm huấn luyện của Mặc Hoàng Thành. Nơi này ở ngay khu trung tâm Mặc Hoàng Thành, chung quanh xây tường cao ngất, chí có một cửa ra vào không lớn lắm, bên trong có các loại khí giới đủ kiểu dáng, có huấn luyện về thân thể, có huấn luyện ẩn núp, cũng có huấn luyện cân bằng thân thể, thậm chí là ám sát cự ly xa.
Giờ phút này, Đại trưởng giả vẫn thần sắc bình thản cùng đi với Nặc Lâm, đứng ở một bên cửa sắt, nhìn 200 binh sĩ Bối La trước mặt này, quan sát một hồi rồi khẽ gật gật đầu.
Nhưng ngay lúc Hà Long theo phía sau binh sĩ Bối La, cũng định đi theo vào xem giúp vui, lại phát hiện một cây gậy xương ố vàng, trực tiếp chấn ngay trước mặt hắn, giống như một cây thép. Thân mình Hà Long đụng vào cây gậy xương, nhưng lại không có làm cho cây gậy xương di chuyển mảy may nào.
Hà Long quay đầu nhìn lại liền thấy Đại trưởng giả cầm trong tay cây gậy xương đang bình thản nhìn hắn.
- Như thế nào? Ngươi cũng muốn học?
Đại trưởng giả như trước dùng thanh âm khàn khàn cất tiếng hỏi. Thanh âm không nhanh không chậm, dường như hết thảy đều nắm giữ trong tay.
- Á... ít nhiều có chút hứng thú!
Hà Long không mặn không nhạt đáp lại. Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Hà Long thực ngứa ngáy khó nhịn. Thông qua mấy ngày qua
quan sát, tự nhiên hắn có thể nhìn ra được, kỳ thuật thích khách rốt cuộc đáng sợ biết bao, nếu có thể học được vào tay, đối với thực lực của hắn khẳng định sẽ tăng lên thật lớn.
- Muốn học? Có thể, lão già ta này cũng không có keo kiệt như vậy, nhưng ngươi phải ở trước mặt của ta, lập hạ lời thề , chính là: vĩnh viễn nguyện trung thành với Tiêu Hoằng. Nói cách khác chính là không được truyền kỹ thuật này ra ngoài, vĩnh viễn không là địch với Tiêu Hoằng, đây là điểm mấu chốt nhất.
Đại trưởng giả nhìn Hà Long, nói từng chữ một, thần sắc bình thân như lúc ban đầu, thậm chí còn có vẻ hơi hiền lành.
Nhưng khi câu nói này truyền vào trong tai Hà Long, lại khiến Hà Long có một loại cảm giác lão già này có thủ đoạn cao sâu khó lường.
Tuy nhiên, ngẫm nghĩ lại, hắn cùng với Tiêu Hoằng coi như là cùng chung trải qua hiểm cảnh sinh tử, phỏng chừng hẳn là không có khả năng là địch nữa rồi.
Có ý tưởng như vậy, Hà Long cũng không có nghĩ nhiều, phi thường tùy ý gật gật đầu nói:
- Không xem Tiêu Hoằng là địch, không truyền ra ngoài phải không? Được! Không thành vấn đề!
- Ngươi đã đồng ý, vậy thì tốt rồi!
Đại trưởng giả toát ra một nụ cười khẽ, tiếp theo liền vươn tay giống như cành cây khô, nhẹ nhàng vỗ trên vai Hà Long một cái, sau đó xoay người rời đi.
Mà Hà Long chỉ cảm thấy chỗ bả vai bị vỗ hơi ấm một chút, cũng không có gì khác thường. Hắn nhìn theo bóng lưng Đại trưởng giả rời đi, liền khẽ cười cười, xoay người đi vào bên trong cửa sắt.
Tiến vào trong cửa sắt, mỗi một binh sĩ đầu tiên được phân phát một cái hộp gỗ nhỏ, bên trong xếp ngay ngắn bảy lọ thủy tinh nhỏ chứa đầy mỡ của Vũ thú.
Nhìn thấy vật này, tất cả ánh mắt binh sĩ Bối La đều “xoát xoát” lóe ra tia sáng lóng lánh: Đây là mỡ của Vũ thú, đúng là vật tha thiết ước mơ của rất nhiều binh sĩ chưa đạt tới cấp bậc Ngự Sư.
Đương nhiên, đối với loại vật này ở địa phương này không thiếu, tất cả binh sĩ Bổi La cũng đều biết rất rồ.
Trước mắt, bọn họ cần phải làm là liều mạng huấn luyện, mau mau đạt tới Ngự Giả cấp năm, cấp tốc tấn công cấp bậc Ngự Sư. Điều này đối với binh sĩ Bối La khẳng định là cơ hội ngàn năm một thuở.
Kế tiếp, những binh sĩ Bối La này liền dựa theo yêu cầu của Ngả Nhĩ Văn, học tập Thích Phóng Huấn Luyện Pháp.
về phần Tiêu Hoằng ở bên trong tĩnh thất, cũng đang cố sức tập luyện, bất đồng chính là tiến cảnh mau hơn nhiều so với binh sĩ Bổi La. Hiện giờ Tiêu Hoằng đã có thể cho Ngự lực biến thành phẩm chất như sợi tóc, đồng thời trên cơ bản đã có thể điều khiển phóng Ngự lực ra ngoài, cảm nhận được hết thảy bốn phía quanh minh, tỷ như mỗi một khe hỡ, mỗi chỗ lõm xuống trên vách tường, mà ở trước mặt Tiêu Hoằng còn đật một ít đồ vật linh tinh, tùy ý vứt bỏ, đồng thời để Ngự lực mảnh như sợi tóc, nhẹ nhàng phất qua.
Mà ở trong óc Tiêu Hoằng cũng sẽ hình thành đại khái hình dáng của loại vật thể này, đồng thời còn có thể thông qua khuếch tán Ngự lực ra ngoài, điều khiển Ma Văn đãng trên trần nhà, mở ra, rồi tắt, chỉ có điều chưa được linh hoạt lắm.
Tuy nhiên, theo cố gắng tập luyện, Tiêu Hoằng phóng Ngự lực ra ngoài rồi khống chế, đã bắt đầu trở nên càng lúc càng linh hoạt với tốc độ dùng mắt thường có thể thấy được.
Dựa theo tốc độ như vậy, dự tính chỉ cần thời gian hai ngày, độ chính xác Ngự lực của Tiều Hoằng trên cơ bản đã đạt tới tiêu chuẩn học tập vào bước một.
Cùng lúc đó, ở chiến tuyến Tây Cương Nam Du Quận, trận chiến giữa Phục Thản Để Quốc và Duy Lâm Công Quốc vẫn mãnh liệt như trước.
Tuy rằng bị thủ đoạn làm hao mòn của Mạn Đạt, nhưng Bối La quân đoàn cường hãn ở dưới chỉ huy của mấy người La Kiệt, Lôi Tát vẫn sừng sững không ngã quy. Bọn họ đang đợi Tiêu Hoằng trở về, bọn họ tin tưởng vững chắc Tiêu Hoằng sẽ trở về, dẫn dắt bọn họ bước, trên con đường báo thù.
Về phần một phương Duy Lâm Công Quốc, Quan tổng chỉ huy tiến công chiến tuyến Tây Cương đã tạm thời đổi mới là Liễu Nam Vân, là một Ngự Sư cấp bốn. Đồng thời hắn cũng là bằng hữu tốt nhất của Hà Long, nguyên nhân trực tiếp lựa chọn chính là hắn có thể kế thừa toàn bộ phương châm chiến lược của Hà Long.
Có thể nói, tuy ràng Duy Lâm Công Quốc dưới đả kích của Tiêu Hoằng, đã bị thương tổn không nhỏ, hơn nữa căn cứ quân sự trung tâm Hi Lạc Tinh bị bứng đi dạo đó đã làm cho kể hoạch công kích chiến tuyến Tây Cương rồi vào tình trạng tê liệt.
Nhưng không giống như Tiêu Hoằng đâm trong lòng như vậy, làm cho Duy Lâm Công Quốc đau đầu không thôi, mà chỉ dựa vào Mạn Đạt hiện tại, chiến đầu của Duy Lâm Công Quốc dễ đánh hơn rất nhiều.
Thời điểm này, Mạn Đạt chấp hành phương châm cũng phi thường rõ ràng, trong bóng tối làm suy sụp bản bộ Bối La quân đoàn là mục tiêu hàng đầu, về phần công kích quân đội Duy Lâm hắn lại đặt ở vị trí thứ hai.
Thói hư tật xấu của Quân đội Phục Thản Đê Quốc, giờ khắc này đã lộ rõ. Chi tiếc chiến tuyến Tây Cương đã hoàn toàn thực thi phong tỏa tin tức, tình hình cụ thể ở chiến tuyến Tây Cương căn bản không truyền ra ngoài.
Tá Phu nhận được tin tức báo cáo, thường thường cũng chỉ có bốn chữ đơn giản: Phòng Thủ Kiên cố.
Cùng lúc đó, trong khu số 16 ở Hải Lam Tinh, Quan tổng chỉ huy Hạ Kỳ Phong của hạm đội Giao Long Chiến Thuật đà theo lệnh đặc biệt của Chu Bằng đến đây.
Mà khu số 16 chính là nơi giam giữ Phó đoàn trưởng Trát Gia Lạc của quân đoàn Thiên Dực thứ 5.
Hạ Kỳ Phong đi vào phòng giam giữ khu số 16, thần sắc uy nghiêm bước xuống Ma Văn Xa quân dụng, Hạ Kỳ Phong chắp tay sau lưng, rất đĩnh đạc đi từng bước tới trước phòng giam.
Lúc này đang cố hai binh sĩ Bối La ánh mắt sắc bén, qua lại tuần tra. Tuy rằng không có Tiêu Hoằng ở đây, nhưng trong lòng bọn hắn không có mày may khuất phục, nhìn qua thật giống như từng đồng củi khô đang chờ một môi lửa là bùng cháy ngay.
- Hai các ngươi, mở cửa ra!
Hạ Kỳ Phong liếc mắt nhìn hai binh sĩ Bối La một cái, giọng điệu nghiêm khắc.
Đối với Hạ Kỳ Phong, trong lòng tất cả binh sĩ Bối La tự nhiên hiểu được là chuyện gì xảy ra, bên trong ánh mắt là ngọn lửa bùng cháy, nhưng mọi người luôn dựa theo lời căn dặn của Tiêu Hoằng lưu lại, không được tùy tiện phát tác.
- Hai người các ngươi! Ta bảo các ngươi mở cửa ra, chẳng lẽ các ngươi điếc sao?
Hạ Kỳ Phong lạnh lùng nói.
- Ngài không phải là sĩ quan của chiến tuyến Tây Cương, không có quyền yêu cầu chúng ta!
Trong đó một binh sĩ Bối La đáp lại.
Xôn xao!
Hạ Kỳ Phong lấy ra từ trong túi áo một tờ giấy, xòe ra, đứng là mệnh lệnh ký tên Chu Bằng: Cho phép Hạ Kỳ Phong toàn quyền tiết chế Hải Lam Tinh, bao gồm giam giữ hay áp tài tù binh.
Nhìn thấy mệnh lệnh như vậy, hai binh sĩ Bổi La biết rõ ràng, không nghe theo chính là kháng lệnh, sẽ có nhiều hậu quả không cần nói cũng biết: trước đó cũng đã có hơn 300 binh sĩ Bối La bởi vi phản kháng mà bị mang đi, đến nay không rõ tung tích.
Vì thế hai gã binh sĩ Bối La mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn phải mở ra cửa sắt hợp kim của phòng giam. Trát Gia Lạc đang ngồi phía trên song sắt giản dị, vẻ linh hoạt trong hai mắt gần như không còn sót lại chút gì, đây đều là bóng ma của Tiêu Hoằng thậm chí là binh sĩ Bối La đã lưu lại cho hắn.
Đối đãi với kẻ thù bên ngoài, Tiêu Hoằng không bao giờ nương tay.
Lại một lần nữa nhìn thấy hai binh sĩ Bối La, trên mặt Trát Gia Lạc thoáng hiện lên vẻ kiêng kị, theo bản năng hắn trở nên cảnh giác đứng lên, nhưng mà, ngay sau đó hai gã binh sĩ Bổi La liền tránh ra, lập tức hiển lộ ra thân ảnh Hạ Kỳ Phong.
Nhìn thấy Trát Gia Lạc, vốn tư thái uy nghiêm của Hạ Kỳ Phong đột nhiên hiện lên vẻ nhu hòa thân thiết.
- Trát Gia Lạc Tướng quân! Ngài mạnh khỏe chứ?!
Hạ Kỳ Phong dịu giọng hỏi thăm, làm cho người ta có cảm giác dường như là đang xu nịnh tù binh địch quân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT